Editor: Đào Tử

_______________

 "Hôm nay Tiếu Phương không về nhà?" Cưỡi lợn đi tới chỗ giữa sườn núi, Thẩm Đường bị mặt trời chiếu trực diện khó chịu, ngồi trên lưng lợn vững vàng xoay người, từ chính diện cưỡi lợn cải thành cưỡi ngược, ánh mắt vừa lúc quét đến Địch Nhạc, cô đột nhiên tìm được chủ đề nói chuyện trời đất, sau khi trêu chọc khoanh hai chân lại, "Ta còn tưởng rằng đường huynh của Tiếu Phương sẽ bố trí người gác cổng cho cậu đấy."

Địch Nhạc vừa buồn cười vừa khó hiểu.

"Gác cổng? Sao lại có gác cổng?"

Kỳ Thiện nghe động tĩnh quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy tư thế ngồi kỳ quái của Thẩm Đường —— Cưỡi lợn ngược còn ngồi xếp bằng, không sợ con lợn mặt đen đó đột nhiên vùng dậy gây xóc nảy, thấp giọng nhắc nhở: "Cậu ngồi tư thế gì thế kia? Ấu Lê, ngồi đàng hoàng!"


Thẩm Đường ngửa đầu nhìn anh ta, cười cầu khích lệ.

"Ta vẫn ngồi rất ổn mà. Hì hì, lợi hại không?"

Ngay cả bản thân cô còn sợ hãi thán phục năng lực giữ thăng bằng của mình.

Kỳ Thiện: "..."

Dăm ba câu của Thẩm Đường đã khiến Kỳ Thiện không còn lời nào để nói, hai đầu lông mày mang vài phần đắc ý "Toàn thắng", tiếp tục tán gẫu nói chuyện phiếm với Địch Nhạc: "Đương nhiên là bởi vì tuổi cậu còn nhỏ rồi."

Có người anh nào an tâm để em trai nhỏ tuổi qua đêm bên ngoài, còn là trại thổ phỉ trong núi sâu, chim không thèm ị gà không đẻ trứng, hơn nửa đêm còn có sói hoang thành đàn trên đỉnh núi tạo nhạc đệm ru ngủ. Nếu là Thẩm Đường, chắc chắn cô sẽ không yên lòng.

Địch Nhạc yên lặng, Kỳ Thiện trực tiếp cười phì ra tiếng.

Một đứa trẻ mười một mười hai dùng giọng điệu già dặn nói với thiếu niên tuổi múa voi "Cậu còn nhỏ", quả thực làm người ta bật cười.


Địch Nhạc bĩu môi: "Thẩm huynh à, ta không nhỏ."

"Cậu nói mình không nhỏ?"

Nhưng nhìn ngang nhìn dọc vẫn là học sinh cấp ba.

Địch Nhạc vỗ ngực nói: "Đương nhiên không nhỏ rồi, đồng lứa trạc tuổi với ta đã có một hai đứa con rồi đấy."

Ở trong lòng Địch Nhạc, cậu ta đã là một người đàn ông.

Một người đàn ông, cần gì gác cổng? Một người lớn như cậu ta, còn là Thất đẳng công đại phu, dù ném đến chiến trường cũng không chết được, đúng là thành Hiếu không có gì có thể uy hiếp tính mạng của cậu, đương nhiên đường huynh sẽ không quản nhiều. Thay vì lo lắng cho cậu ta, chẳng bằng lo lắng làm sao nhặt xác cho địch nhân của cậu.

Thẩm Đường: "..."

Học sinh cấp hai cấp ba...

Cha một hai đứa con? ? ?

Có làm cách nào cô cũng không thể đặt hai vế thân phận này ngang bằng.


Trên thực tế, phần lớn võ giả võ đảm đều lớn nhanh hơn người đồng lứa, Địch Nhạc có thể trông xê xích tuổi thật toàn nhờ khuôn mặt cảm giác thiếu niên ngập tràn này. Nếu trong nhà không thận trọng bắt bẻ đối với hôn sự của cậu, có lẽ cậu ta đã thoát độc thân.

Nói lên đề tài này, Địch Nhạc liền hiếu kỳ.

Dạng người lạ kỳ như Thẩm huynh sẽ hợp với cô gái thế nào.

"Ài, Thẩm huynh thích nương tử thế nào?"

Thẩm Đường: "... Tại sao phải thích nương tử? ? ?"

Cô không thể thích nam sao?

Địch Nhạc ha ha cười nói: "Dĩ nhiên là vì thêm người chơi với cậu rồi, vậy thật là tốt! Phụ mẫu ta nói vậy đấy, đáng tiếc những nương tử ấy quá dịu dàng nhã nhặn, ta cảm giác không chơi cùng ta được. Ôi, trước đó ta muốn họ hỗ trợ tìm người biết đánh nhau, nhưng lại ngại nói..."
Kỳ Thiện: "..."

Ly Lực: "..."

Thẩm Đường: "... Tìm biết đánh nhau, chơi với cậu?"

Khá lắm, mỗi ngày trình diễn tỉ thí vũ lực à?

"Đúng đấy đúng đấy, nhưng quý nữ thế ấy thực sự quá khó tìm. Ta thích bắn tên đi săn tập võ, phu nhân tương lai thích đàm thơ luận đạo nữ công, không có chủ đề chung đâu." Địch Nhạc bày bộ dạng kẻ từng trải, nói, "Nói chuyện hợp ý rất trọng yếu."

Thẩm Đường: "... Mặc dù rất đồng tình, nhưng nữ tính không có văn tâm võ đảm, cho dù có võ nghệ tốt hơn cũng không đỡ được một chiêu của cậu mà?"

Nghe cái này, đường cong trên khóe môi Địch Nhạc dần dần biến mất, tiếc nuối nói: "Đúng vậy, thế nhưng vì sao nữ tính không thể có văn tâm võ đảm chứ?"

Giống như là đang hỏi mình cũng giống là đang hỏi Thẩm Đường.

Ly Lực bên cạnh mí mắt run rẩy, đáy mắt bình tĩnh không lay động rốt cuộc thêm một gợn sóng. Vấn đề này không chỉ Địch Nhạc nghi hoặc, chỉ sợ cũng là chất vấn không cam lòng của nhiều phụ nữ khắp thiên hạ lúc nửa đêm tỉnh mộng —— Vì sao nữ tính lại không thể có văn tâm võ đảm?
Nếu như có ——

Năm đó có lẽ sẽ không bất lực như vậy.

Nhện độc ương ngạnh phong lưu đa tình trong mắt người ngoài, trong trí nhớ hắn lại là bộ mặt hoàn toàn khác biệt.

Cảnh khiến hắn ấn tượng sâu nhất chính là nàng ôm mình, bi phẫn không cam lòng từng tiếng chất vấn vì sao nữ lại không được.

Nếu có văn tâm, ai có thể bài bố được nàng?

【 A huynh, muội chỉ muốn nuôi người trai lơ muội thích. 】

【 Muội thích? Một tên nô ɭệ? Mất mặt! 】

【 Cũng đâu phải làm trượng phu, có cái gì mất mặt? 】

【 Quan hệ giữa muội và hắn chính là mất mặt! Ngay cả tạp dịch cọ bô hậu viện hắn cũng không bằng, muội hiếm lạ hắn ở điểm nào? Thân hình cao lớn, chuyện phòng the không tệ, tướng mạo rất khá? Nếu chỉ có vậy, sau này a huynh giúp muội quen biết mấy sĩ tộc quận Tứ Bảo... 】
【 A huynh! 】

【 Mấy chuyện trước kia của muội, a huynh chưa từng xen vào, nhưng người này thật không được. Muội có thể nuôi chơi, nhưng không thể nghiêm túc! Muội xem những hoa cỏ bên ngoài của muội chút đi, để bọn họ biết mình so ra không bằng thứ như vậy? Không được là không được! 】

Làm người trong cuộc, Ly Lực không có quyền lợi chen vào nói, nhưng trong lòng hắn rất rõ ràng kết quả đấu sức cuối cùng của đôi huynh muội này —— Không chút nghi ngờ, phu nhân ở goá trong phủ huynh trưởng cũng không có bất kỳ quyền lợi nào nói "Không" với a huynh của nàng.

Đặc biệt là huynh trưởng nàng quẳng tối hậu thư ——

Có Ly Lực thì không có người huynh trưởng là hắn.

Điều duy nhất Ly Lực có thể làm chính là tự xin rời đi.

Chính như cảnh trong bức họa —— Hắn chăm sóc một chậu mẫu đơn cực phẩm hi hữu. Trong tranh nhìn như hắn chăm sóc hoa rất tốt, nhưng mọi người đều rõ, một khi rời khỏi lớp đất màu mỡ, rời khỏi chậu hoa, mưa gió ngoài phòng sẽ làm nó triệt để tàn lụi.
Ly Lực rơi vào thế giới của mình, mơ hồ nghe bên tai truyền đến tiếng Thẩm Đường, cô nói: "Ta cảm thấy... Có khả năng nữ tính không thể có văn tâm võ đảm không liên quan đến thân thể nữ tính, mà có quan hệ với quốc tỷ ở trong tay ai. Năm đó nhóm văn tâm võ đảm đầu tiên sinh ra thế nào? Quân chủ tay cầm quốc tỷ, hạ thần căn cứ công tích được chia văn vận võ vận, cưỡng ép ngưng ra..."

Địch Nhạc cũng là lần đầu nghe được cách giải thích này, chợt cảm thấy mới mẻ, nhưng nhanh chóng tìm ra lỗ thủng, cậu ta nói: "Nữ tính cũng có thể cảm ứng được linh khí thiên địa, chỉ là không cách nào giữ nó trong thân thể, càng không thể khai phá đan phủ..."

Đây mới là mấu chốt không thể ngưng tụ văn tâm võ đảm.

Nếu có thể giữ lại, tất nhiên có thể ngưng tụ.

Cho nên phổ biến cho rằng là vấn đề từ thân thể nữ tính.
Thẩm Đường: "..."

Cô có một lời không biết nên nói hay chăng.

Cô là nữ ngay trước mắt các người luôn nè!

Đáng tiếc cô không thể nói.

Thẩm Đường cũng tò mò, vì sao mình có văn tâm? Chẳng lẽ là thần chuyển kiếp thấy cô khởi đầu địa ngục rất dễ tử vong, cho nên cưỡng ép cho bug? Cô luôn cảm thấy sẽ không đơn giản như thế, trong đó tất có ẩn tình cô không biết.

Lúc này, Kỳ Thiện lại gia nhập kênh trò chuyện: "Suy đoán của Thẩm tiểu lang quân cũng khá có lý, thời điểm Thiện du lịch bên ngoài từng nghe có người đưa ra quan điểm tương tự. Hắn nói nếu muốn chứng thực cái suy đoán này, chỉ cần một quốc gia sinh ra một vị nữ chủ quân, trong triều có nữ quan viên, cuối cùng văn vận võ vận thêm thân, xem có thể ngưng ra văn tâm võ đảm không.. . Nhưng, việc này hiển nhiên là không thể nào."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện