Editor: Đào Tử
___________________________
Không đợi Thẩm Đường trả lời, Kỳ Thiện vẫn lẩm bẩm.
"Thả, cái này không ổn, những thổ phỉ này vốn là hết đường sống mới vào rừng làm cướp, thả ra chẳng qua là để bọn họ bắt đầu từ số không, mà những già yếu tàn tật ấy... Thanh niên trai tráng tay chân lành lặn còn chỉ có một con đường vào rừng làm cướp, có thể tưởng tượng kết cục của bọn họ sẽ ra sao."
Sau khi Thẩm Đường nghe được nửa câu, tim đè nén đến khó chịu.
Cô nói: "Con đường thả đi này, không thể làm."
Kỳ Thiện thấy cô có đáp lại, lập tức cười nói: "Đúng vậy, không thể làm, ta không gϊếŧ người, người lại bởi vì ta mà chết. Nếu thả những thổ phỉ này, về sau bách tính vô tội chết trong tay bọn họ thì sao? Vậy —— Chi bằng bán? Nơi này không ít người còn trẻ, có sức lực có thể bán ít tiền, cái khác, chà, chỉ có thể bán đổ bán tháo."
"Không thành không thành!"
Đây là người cũng không phải gia súc!
Đúng là Kỳ Thiện càng nói càng quá mức!
Ai ngờ Kỳ Thiện còn lửa cháy đổ thêm dầu, lạnh lùng nói: "Chôn?"
Thẩm Đường: "Chôn sống?"
"Gϊếŧ rồi chôn cũng được."
Thấy Kỳ Thiện càng nói càng không tưởng nổi, trên mặt Thẩm Đường hiếm thấy xuất hiện vẻ giận dữ, tới gần mấy bước, ngẩng đầu chất vấn: "... Kỳ Nguyên Lương! Huynh biết huynh đang nói cái gì không?"
Đám người không nói chuyện, những người phơi mình dưới trời nắng gắt càng không dám lên tiếng, mấy người nhát gan đã sợ hãi mặt trắng, hơi thở chập trùng không chừng, phảng phất một giây sau liền trợn trắng mắt ngất lịm.
"Tại hạ biết."
"Ta thấy huynh không biết!"
Kỳ Thiện lúc này liền hỏi lại: "Nếu ý kiến tại hạ đưa ra lang quân đều phản đối, thế lang quân nói thử xem làm thế nào xử trí bọn họ?"
Cô...
Cô có thể có biện pháp nào? Không thể nào cho những người này một khoản tiền để người ta xuống núi hoàn lương, sống yên ổn sinh hoạt chứ? Chà —— Thật làm như vậy, Thẩm Đường muốn giải phẫu mổ sọ vẩy hết nước trong đầu mình ra.
Tiểu thương thành Hiếu, già trẻ Lâm gia, người trước bị du côn ức hiếp, người sau chỉ còn mỗi Lâm Phong tha hương... Mỗi một cọc há không quan hệ với những người nhìn như vô tội trước mặt?
Những người trước mắt này, gϊếŧ không được, thả không ổn, bán không xong... Thẩm Đường hơi đau đầu đỡ trán.
Nội tâm phàn nàn sau khi say rượu mình cần gì giữ lại những phiền toái này, dù sao đều không phải thứ tốt lành, cũng đã gϊếŧ nhiều người như vậy rồi, sao không thừa dịp say gϊếŧ sạch... Khi ý nghĩ này nhảy vào đầu, chính cô cũng kinh ngạc.
Sao lại sinh ra ý nghĩ lệch tam quan như thế?
Thẩm Đường chấn kinh chính mình đáng sợ, càng nghĩ càng hoảng.
Cơn đau nhói bén nhọn dày đặc, không cách nào coi nhẹ đâm vào chỗ sâu nhất trong đại não, đau đến lông mày cô nhăn gấp, cắn chặt răng, bất tri bất giác trán đầy mồ hôi mỏng, hai gò má hồng hào trước kia trắng bệch, màu môi tái đi, phảng phất như bệnh nặng.
Kỳ Thiện chú ý tới sự khác thường của cô đầu tiên.
Đưa tay đỡ Thẩm Đường lung lay sắp đổ, tiếng nói mang vài phần cấp bách khó phát giác: "Ấu Lê? Ấu Lê? Chỗ nào khó chịu?"
"Hộc —— Ta không sao..."
Sống qua trận nhói nhói ấy, Thẩm Đường cảm giác đầu óc nhẹ nhõm rất nhiều.
Mấy người Địch Nhạc lo lắng vây quanh, cô khoát khoát tay, ra hiệu Kỳ Thiện không cần quá lo lắng, nói: "Chắc là say rượu, đột nhiên liền nhức đầu... Nhưng không có gì đáng ngại, hiện tại không đau.. . Còn những người này, toàn bộ giữ lại đi, cũng đừng chôn sống, dù sao cũng là mấy mạng người, sống lớn đến từng tuổi này không dễ dàng gì, để bọn họ làm chút việc trong khả năng... Ta đi nghỉ một lát."
"Nguyên Lương, cậu quen biết Ngũ lang thời gian dài, có biết cậu ấy có cái bệnh dữ này?" Chử Diệu nhìn bóng lưng Thẩm Đường rất là sầu lo, đây rõ ràng không đơn giản là đau đầu say rượu, sợ là bệnh gì đó.
Kỳ Thiện lắc đầu: "Trước kia chưa từng từng có loại triệu chứng này."
"Thu xếp xong nơi này, đi thành Hiếu mời người đến xem?"
"Ừm."
Bước chân dừng lại, chuyển phương hướng.
Thẩm Đường nói là ngủ lại, kỳ thật một chút buồn ngủ, đang ngồi ở dưới cây ngẩn người. Nghe tiếng bước chân liền biết là Kỳ Thiện tới, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Nguyên Lương tìm ta có việc?"
"Vì chuyện lúc trước đến xin lỗi."
"Xin lỗi?"
"Tuy có ý nói khích cậu, nhưng không ngờ sẽ làm động bệnh cũ."
Thẩm Đường ngơ một chút, nhất thời quên phản bác mình không có bệnh cũ, hiếu kỳ nói: "Huynh khích ta? Huynh khích ta làm gì?"
Kỳ Thiện: "..."
Thẩm Đường híp híp mắt: "Trực giác lại một lần nói cho ta, huynh và Vô Hối đều có chuyện giấu diếm ta... Huynh khích ta, chỉ là vì để ta nghĩ biện pháp xử lý những người này? Vì cái gì?"
Kỳ Thiện: "..."
Thẩm Đường chợt nói: "À, ta hiểu rồi."
Chẳng lẽ là ngày thường lòng dạ hiểm độc đã quen, không kéo nổi da mặt làm việc tốt, nhưng lại sợ cô giống với trạng thái say rượu gϊếŧ người không chớp mắt, cho nên cố ý làm trái lại, chọc giận cô đáp ứng giữ những người này?
Kỳ Thiện không tin: "Cậu rõ rồi?"
Thẩm Đường lại kiên trì nói: "Ừ, rõ rồi!"
Kỳ Thiện lắc đầu: "Ấu Lê, cậu vẫn không rõ."
"... Được, huynh nói đúng, ta không rõ. Vậy huynh nói đi, ta nghe! Dù sao huynh cũng phải giải thích với ta rõ ràng ta không rõ chỗ nào. Ta không sợ đoán đến đoán đi, nhưng ta sợ đoán sai..."
Nếu là biết ý mình sai, chẳng phải cô sẽ rất xấu hổ?
Nghe tiếng nói trung tính khó phân biệt của thiếu niên, Kỳ Thiện xấu hổ ý thức được một điểm —— Vị tiểu lang quân này còn rất nhỏ, bờ vai non nớt. Nhưng mặc kệ là Thẩm Đường hay là anh ta, bọn họ không được chọn.
Kỳ Thiện cân nhắc lộ ra: "Hi vọng Ấu Lê học được cách chống đỡ được việc."
Ánh mắt Thẩm Đường mờ mịt: "Ta còn biết chống đỡ sao? Huynh còn không biết xấu hổ nói, ngôn linh văn tâm chuyên hố đồng đội... Huynh đứng bên cạnh nhìn, chỉ riêng một mình ta bị đánh... Còn không biết chống đỡ?"
Từ nhỏ cô đã học được chống đỡ quá nhiều.
"... Không phải cái chống đỡ này." Kỳ Thiện lúng túng ho khan, hàm hồ nhảy qua đoạn này, "... Tại hạ hi vọng Ấu Lê đem mệnh những người này, không —— Phải nói là mệnh người chịu khổ toàn thiên hạ, tiền đồ của bọn họ, tương lai, vận mệnh, gánh trên vai... Tận khả năng. Thiện cũng biết cái này thật sự là ép buộc, nhưng mặc kệ là cậu hay là ta, đều không có đường lui..."
Thẩm Đường trố mắt: "... Hóa ra, huynh muốn để ta làm bảo mẫu?"
Lâm Phong thì ai nói gì, dù sao cũng là chủ nợ, còn là cô nhóc xinh đẹp đáng yêu, những người khác thì dựa vào đâu?
Kỳ Thiện: "Bảo mẫu?"
Thẩm Đường nói: "Chính là lão ma ma."
Kỳ Thiện: "..."
Nhìn thấy ánh mắt Kỳ Thiện ngày càng bất thiện, Thẩm Đường liền biết mình lại lĩnh hội sai, thế là dưới du͙ƈ vọиɠ cầu sinh thôi thúc, vội vàng sửa lời nói: "Thôn trưởng, không không không, lý chính... Huynh muốn làm ta làm nhân vật giống lý chính?"
Kỳ Thiện chậm rãi khẽ gật đầu: "... Ừ."
Đem bách tính một nước nói là thôn dân, quốc chủ nói là thôn trưởng (Lý chính), theo một góc độ nào đó đại khái là vậy đi.
Thẩm Đường lau mồ hôi lạnh: "Khá lắm, thì ra kịch bản ta cầm là thôn trưởng dẫn đầu thôn dân phấn đấu đến khá giả, à không, sáng lập thôn Đào Nguyên."
Về phần làm người sáng lập thôn Đào Nguyên lại muốn phạm pháp phạm tội đi cướp thuế ngân gì đó, cô tạm thời còn chưa có nhớ tới chuyện này, chỉ cảm khái hóa ra Kỳ Thiện cũng có mặt hiền lành lương thiện như thế, khó có xứng đáng tục danh của anh ta.
Thẩm Đường lại không kiềm được phát tán tư duy.
"Như thế, vậy chúng ta lấy tên cho thôn đi?"
Cũng không thể đạo ý tưởng của Thiết Đào Công gọi là thôn Đào Nguyên.
Ừm, kiên trì tự lấy tên.