Dưới chân hai người, một pháp trận to lớn như từ từ nhen nhóm gió lửa triển khai, bên tai truyền đến một tiếng thở dài chẳng biết từ đâu đến.
Trình Tiềm sửng sốt: “Đây hình như là cái Hàn Uyên vẽ ngoài núi Phù Dao ngày ấy.”
Nghiêm Tranh Minh: “Suỵt —— ”
Y đưa tay che lại mắt Trình Tiềm: “Đệ nghe kỹ xem.”
Tên ma tu bày trận kia có nói, trận này tên là “Thính Sơn trận”, có thể nghe cái gì nhỉ? Sâu trong hắc ám truyền đến tiếng côn trùng kêu rỉ rả, có thêm tiếng nước mơ hồ, tiếng gió thổi qua bãi cỏ, bên cạnh hình như có người trở mình…
Nghiêm Tranh Minh thấp giọng nói: “Hình như là phía sau núi.”
Bãi cỏ cạnh u đàm trong sơn huyệt phía sau núi, vài thiếu niên dẫn theo đồ vật chẳng biết là người hay yêu, đói khổ lạnh lẽo mà chờ sư phụ, rồi vô tình ngủ gật, trong mê man nửa tỉnh nửa ngủ mà mở mắt một lần, là âm thanh như vậy tiến vào trong lỗ tai.
Tiếp theo là gió thổi rừng trúc, hương lá trúc sinh động như thật, có tiếng cán bút gõ vào bàn đá, phát ra âm thanh thanh thuý lẩn quẩn sâu xa. Sau đó là tiếng trang giấy bị gió phất lên, nhưng không thổi nhiều, dường như bị vật gì đó đè nặng một góc, chỉ có tiếng vang liên tục.
Đây là Thanh An cư.
Hai người ai cũng không hé răng, lặng lẽ nghe xong một lát, như đi một vòng quanh núi Phù Dao, đến khi trận pháp dưới chân nhạt dần, tia ánh sáng sau cùng tắt trong bóng tối.
Vậy ra ngày đó Hàn Uyên một mình len lén chạy đến dưới núi Phù Dao, khí thế hung hăng bày một trận pháp nhìn như hung hiểm này chỉ là vì nghe một chút âm thanh từ núi Phù Dao sao?
Ngực Trình Tiềm nhất thời không biết là tư vị gì.
Bàn tay che ở trước mặt hắn đột nhiên để xuống, Nghiêm Tranh Minh thu lại ấn thạch phát sáng vào lòng bàn tay, khắp nơi lập tức u ám. Chỉ thấy trong bóng tối có một luồng ánh sáng đột ngột xuất hiện, dẫn theo một thanh mộc kiếm, ở cách đó không xa kiêu căng làm một cổ lễ, giơ tay đánh thức mở đầu Phù Dao mộc kiếm.
Đây là ý gì?
Người nọ không coi ai ra gì ở tại chỗ biểu diễn Phù Dao mộc kiếm.
Lúc bắt đầu, người đó chỉ là một thiếu niên áo vải thuần trắng, theo từng chiêu từng thức Phù Dao mộc kiếm tiến tới, diện mạo từ từ biến thành người trưởng thành. Mộc kiếm trong tay hoá thành bảo kiếm cầu vồng hàn quang bốn phía, áo vải trên người cũng biến thành cẩm bào khoan thai.
Mỗi một thức của người đó đều tương đồng với sư phụ dạy, rồi lại không biết có điểm nào khác biệt rất nhỏ.
Đi hết bộ mộc kiếm pháp dài đằng đẵng, người múa kiếm đã biến thành ông lão, cẩm bào một lần nữa biến thành áo vải, bảo kiếm biến thành mộc kiếm cùn lần nữa. Ông hạ kiếm nheo mắt, trên người có loại yên tĩnh thấu hiểu hồng trần.
Bộ kiếm pháp này nhẹ nhàng tràn trề như nước chảy mây trôi, hai người đều là người luyện kiếm, đặc biệt Nghiêm Tranh Minh còn là một kiếm tu, tự nhiên nhìn ra được nông sâu, nhất thời đều tự khiếp sợ, không ai dám mở lời.
Ông lão bạch y bỗng ngẩng đầu, đâm một kiếm qua.
Trình Tiềm một tay đẩy Nghiêm Tranh Minh ra, hai người cách nhau ba thước, mộc kiếm từ đó xuyên qua, kiếm phong lạnh thấu xương xượt qua một lọn tóc rối nơi đầu vai Trình Tiềm.
Sau khi thoáng qua thì biến mất, nháy mắt, giữa sân lại xuất hiện hai ông lão bạch y, hai chân cách đất nhẹ nhàng tiến đến, tách hai người ra.
Khi Nghiêm Tranh Minh dời bước né tránh, cả người lẫn vào bóng đêm, đảo mắt đã không thấy tăm hơi.
Trình Tiềm lấy làm kinh hãi: “Sư huynh!”
Chân nguyên của hắn bị áp chế vững vàng trong nội phủ, nhất thời chẳng khác người phàm, Sương Nhẫn ngày thường như tâm ý tương thông với hắn nay bị đình trệ không gì sánh được. Trình Tiềm nỗ lực rút kiếm đỡ, trên thân mộc kiếm của ông lão như thái sơn áp đỉnh, cổ tay hắn tê rần, hơn nữa tình cảnh này quá mức quái dị, Trình Tiềm tự giác lui về sau.
Vừa lui ra, Sương Nhẫn trong tay lập tức có dấu hiệu phản phệ, hung kiếm dưỡng không thạo này nhiều năm không làm ầm ĩ, suýt thì Trình Tiềm đã quên nó có tính xấu gì.
Kiếm thứ hai của ông lão đã đưa đến, Trình Tiềm đành cắn răng, nửa bước không nhường tiếp chiêu lần hai.
Áp lực trên tay càng lúc càng lớn, trên bả vai hắn như bị trời sập đập xuống.
Sức người không lại, nhưng kiếm Không chết tử tế được lại không cho hắn lui về sau nửa bước, hai cổ tay Trình Tiềm run rẩy, cổ tay bị đập vang lên một tiếng nhỏ, hình như trật gân. Hắn mạnh mẽ trùng kích chân nguyên bị phong bế trong huyệt Khí Hải, chân nguyên không ngừng đánh thẳng vào nội phủ, trong mắt Trình Tiềm một lần lại một lần hiện lên sương lạnh, lại một lần rồi một lần bị áp chế trở về.
Trình Tiềm vội vã đi tìm Nghiêm Tranh Minh, tuyệt đối không muốn dùng phương thức phàm nhân đối phó cùng lão già này. Dốc toàn lực lúc này, một cước bay đá vào bụng đối phương.
Chẳng ngờ một cước nào đá vào khoảng không, thân thể lão già kia chỉ là một huyễn ảnh, chỉ có thanh kiếm trong tay ông mới là thật.
Trình Tiềm đạp hụt một cước, trên tay nhất thời thoát lực. Mộc kiếm của lão già hung hăng đánh vào ngực hắn, lúc này thế mà thật. Nếu thân thể hắn không phải do Tụ Linh ngọc luyện thành, một kiếm này có thể đã đánh gãy một loạt xương sườn hắn.
Hắn ho vài cái, cảm giác nửa người bị đánh cho chết lặng, toàn bộ vết thương sau lưng vốn đã cầm máu đều nứt toác.
Lão già kia ngây ra nhìn hắn, trong đôi mắt vẩn đục hiện lên lạnh lùng đầy đe doạ, chỉa thẳng mộc kiếm vào ngực hắn, xung quanh chỉ có tiếng thở dốc hơi ồ ồ của Trình Tiềm.
Đột nhiên, lão già kia mở miệng nói: “Chỉ bằng như ngươi đã kiêu căng, cũng muốn đi ‘Nhân đạo’?”
Trình Tiềm vốn định đánh ông thành một cái túi bột mì, nghe xong những lời này, động tác lại chợt dừng một chút: “Tiền bối người là…”
“Tiếp chiêu, đừng nói nhảm!” Lão già kéo kiếm lên, chèn lên eo một chiêu “Cực Thịnh” trong “Thịnh cực nhi suy”, mộc kiếm vẽ thành một đường vòng cung như trăng rằm.
Nếu chần chừ một lát, chỉ sợ ngọc thật cũng nát.
Trình Tiềm không dám chậm trễ, cũng không dám liều mạng với ông, chật vật bước lên trước khó khăn tránh né, nhớ lại lúc mình tu vi thấp có nghiên cứu qua một loại phá chiêu, hấp tấp đồng nhất với một chiêu “U Vi”.
Chiêu “U Vi” này, chú trọng “Phong khởi vu thanh bình chi mạt”*, nói ở lúc cực thịnh, kỳ thực đã sớm chôn xuống mầm tai hoạ yếu ớt. Mầm tai hoạ với tình thế đang lớn mạnh choáng váng, cuối cùng sẽ trở thành cơ hội từ thịnh chuyển sang suy. Một chiêu này thay đổi thất thường, cực kỳ vi diệu, với Hải Triều kiếm pháp xen lẫn tàn bạo Trình Tiềm hay dùng không hợp nhau, hắn vội vàng sử dụng khiến việc đánh hết sức cố gắng, xuất thủ bị chậm vài phần.
(*): Ý nói gió từ dưới đất sinh ra, lúc bắt đầu chỉ lượn nhẹ trên cây cỏ, sau thành gió to. Hay dễ hiểu hơn chính là hiệu ứng bươm bướm do nhà khí tượng học và chuyên gia về lý thuyết hỗn loạn Edward Norton Lorenz giới thiệu năm 1972. Giả thiết rằng liệu một con bướm đập cánh ở Brazil có thể gây ra cơn lốc ở Texas? Theo đó một cái đập cánh của con bướm nhỏ bé có thể gây ra sự thay đổi (dù rất nhỏ) trong điều kiện gốc của hệ vật lý, dẫn đến kết quả là những thay đổi lớn về thời tiết như cơn lốc tại một địa điểm cách nơi con bướm đập cách hàng vạn km. Tìm hiểu thêm ở google.
Chỉ chậm một chút, có thể nói là rất nhỏ, đã sai ngàn dặm. Lòng bàn tay hắn tê rần, Sương Nhẫn “boong” một tiếng, bị mộc kiếm đánh bay!
Trình Tiềm: “...”
Hắn từ khi mười tuổi học kiếm đến nay, một thanh Sương Nhẫn càn quét thiên hạ, chưa bao giờ chịu nhục nhã đến vậy.
Lão già bạch y mặt không đổi nhìn hắn, đưa tay gọi, Sương Nhẫn nghe theo bay đến gần Trình Tiềm: “Đánh lại.”
Trình Tiềm nắm tay thật chặt.
Liền nghe lão già kia lại nói: “Ngu dốt.”
Ngón tay Trình Tiềm sắp bị chính hắn bóp nát, hắn nắm Sương Nhẫn, lão già kia đột nhiên thả người nhảy. Trong nháy mắt, như nghìn vạn kiếm ảnh hiện lên trước mặt, mịn màng như mưa phùn đầu xuân, không thể tránh né, không thể phòng ngự.
Đây mới thật là “U Vi”!
Đồng tử mắt Trình Tiềm co lại, bỗng ý thức được lão già này hình như đang dạy hắn, nhất thời nhìn đến ngây dại, mãi đến khi một thanh mộc kiếm xé rách huyễn ảnh vô cùng đến, dừng ngay chóp mũi hắn.
“Ngươi chưa từng học kiếm chính quy sao?” Lão già kia hỏi, “Sư phụ ngươi là ai?”
Trình Tiềm không tự chủ mà nghẹn cứng.
Quả thật Mộc Xuân chân nhân chỉ dạy hắn hơn một năm, ở trong cốc Vong Ưu vội vàng truyền trọn bộ Phù Dao mộc kiếm cho hắn, chẳng qua hắn ỷ vào chút thông minh nhìn qua là không quên được khi còn bé. Sau này kiếm phổ môn phái căn bản là dùng ký ức ghi lại, chỗ nào không khớp thì đại sư huynh sửa.
Bây giờ nghĩ lại, hắn kiến thức lơ mơ trong lúc vội vàng ghi nhớ, nhất định đúng sao?
Đại sư huynh khi còn bé học kiếm cẩu thả kém cỏi, thật có thể chỉnh sửa cái gì?
Trình Tiềm thấp giọng giải thích: “Khi chúng ta mới nhập môn thì gia sư cũng về cõi tiên.”
Lão già nhíu nhíu mày.
Trình Tiềm kìm nén tính nết mình, cung kính hỏi: “Sư phụ trước khi lâm chung dùng nguyên thần biểu thị Phù Dao mộc kiếm cho ta, trong lúc cấp bách có vài chỗ không nhớ rõ…”
Lời của hắn bị một tiếng hừ lạnh cắt đứt, lão già kia nghe được lời ấy, cũng không biết vì sao, có vẻ càng giận, múa may mộc kiếm đập vai Trình Tiềm, mắng liên tục: “Ngu xuẩn! Ngu xuẩn!”
Cả đời Trình Tiềm cũng chưa từng bị gán cho nhiều chữ ngu xuẩn như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác không thể phản bác —— ai bảo người ta mạnh hơn hắn nhiều quá?
Đối mặt với tiền bối đồng môn như vậy, dù cho đối phương chỉa vào hắn nói một cái bô bảy lỗ, hắn cũng thấy bùi tai.
Lão già nhảy một hồi, thân hình đột biến, xoay người biến thành trung niên nam tử mặc cẩm bào, lại đánh một chiêu “Cực Thịnh” ra.
Da đầu Trình Tiềm muốn nổ, vị tiền bối này với hình tượng lão già sử dụng một thức “Thịnh Cực Nhi Suy” tuy rằng cay nghiệt, nhưng nghiêng về “Suy” hơn, có phần không đủ thanh thế. Nhưng với hình tượng trung niên, mộc kiếm trong tay như biến thành bảo kiếm không biết tên, vừa vặn lại hợp kiếm ý “Thịnh”, uy lực không giống với bình thường.
Vô số ý niệm nháy mắt chuyển qua trong đầu Trình Tiềm, suy nghĩ từ đầu đến đuôi chiêu “U Vi” mà lão già kia vừa che giấu một lần, lần thứ hai kiên trì sử dụng kiếm chiêu kia.
Tiếp được!
Nhưng hắn còn chưa kịp mừng rỡ, người trung niên đã không nói lời gì mà nâng kiếm lên, cả người ông lộn ngược từ không trung, ở trên cao bổ dọc xuống —— biến thành Cực Thịnh!
Mắt Trình Tiềm co lại, sau một khắc, phát hiện cấm chế chân nguyên mình phóng thích, chân nguyên bị giam cầm thật lâu điên cuồng chuyển động trong huyệt Khí Hải, Sương Nhẫn trong tay hắn “Keng” một tiếng nhỏ, nháy mắt đánh ra bảy tám kiếm ảnh, đấu tranh trực diện ——
Trình Tiềm không đợi đối phương biến chiêu, đã trước một bước tiến vào kiếm ý U Vi, kiếm ý như sương lạnh thừa dịp tràn ngập toàn bộ không gian, không dấu vết, rồi lại không chỗ nào không có mặt. Kiếm “Cực Thịnh” thứ ba của người trung niên đã tới, hai cổ chân nguyên đụng nhau trên không, vang lên một tiếng kinh thiên động địa.
Vị tiền bối này không lưu tình chút nào, ngay cả chém mười sáu kiếm “Cực Thịnh”, lần sau so với lần trước càng xảo quyệt hơn, một lần so với một lần càng hung hiểm hơn.
Lần đầu tiên Trình Tiềm chân chính lĩnh hội kiếm ý “U Vi”, kiếm lúc đầu có phần trì trệ càng ngày càng thuần thục, kiếm ảnh Sương Nhẫn bám khắp bầu trời, triển khai toàn bộ không gian làm người run rẩy, nhất thời có hiệu quả như Trảm ma trận.
Đáng tiếc hắn càng mạnh, đối thủ cũng càng mạnh, sau cùng khí lực Trình Tiềm hao hết.
Kiếm thứ mười sáu, Sương Nhẫn vuột tay lần hai, rơi thảm hại trên mặt đất. Trình Tiềm vừa thở ra một hơi, lảo đảo chưa đứng vững, rồi trực tiếp nửa quỳ trên đất, cánh tay miễn cưỡng chống đỡ.
Người trung niên gác bảo kiếm ngay cổ hắn nhìn từ trên cao xuống, hờ hững nói: “Biết ngươi sai ở chỗ nào không?”
Tim Trình Tiềm đập vang như sấm, nói không ra lời.
“Chiêu “U Vi” này, chính là một chiêu khó nhất trong Phù Dao mộc kiếm, biến hoá thất thường, vô khổng bất nhập. Lúc trước ngươi diễn đạt không lưu loát, nhưng trong phút chốc cũng coi như thành thạo. Có tư chất như vậy, vì sao phải đi nghiên cứu kiếm pháp nhà khác? Xốc nổi!”
Nếu nói mới vừa rồi là lo lắng Nghiêm Tranh Minh, nỗi lòng hơi nóng nảy, Trình Tiềm chấp nhận. Nhưng nhiều năm khổ công như vậy chưa từng ít hơn so với bất kỳ kẻ nào, cửu tử nhất sinh, chưa từng an nhàn so với bất kỳ ai —— Tạm thời không bàn tư chất, hắn tự nhận mình không phải người xốc nổi.
Trình Tiềm lập tức giải thích: “Con...”
Khoé miệng người trung niên nhếch lên, lộ ra nụ cười cứng ngắc cắt đứt hắn: “Bởi vì ngươi cảm thấy mộc kiếm không thích hợp với ngươi, có phải không? Phù Dao mộc kiếm ta là đi “Nhân đạo”, từ khi sinh ra đến chết, từ nhỏ đến già, trăm triệu người phàm trên đời há chẳng phải thoát không được con đường này. Một chút kỳ lạ cũng không có, ngươi cho rằng mình là ngoại lệ, khác với thường nhân, có đúng không?”
Trình Tiềm: “...”
Ngẫm nghĩ lại, người khác con nghé mới sinh không sợ cọp, khi còn muốn bay xa vạn dặm, hắn tự nhận trưởng thành sớm đã đánh mất phần tâm thiếu niên. Người bên ngoài thượng hạ cầu tác, khi mê man chẳng biết con đường đi phía trước, hắn tự cho mình đã đi theo mục tiêu rõ ràng, đi xa phía trước. Người khác dùng mọi cách vùng vẫy, khi kết quả trái với ý muốn ban đầu, hắn đã hoành hành thế gian, đã sớm không sợ hãi. Người khác lưu luyến phi thăng, khi tìm đủ mọi cách cầu mà không được, hắn lại tự nguyện đi lên “Nhân đạo”.
Tuy chưa từng khoe khoang, nhưng ẩn sâu trong tiềm thức Trình Tiềm tự cho mình rất cao khiến hắn chẳng bao giờ nghĩ đến mỗi một chiêu trong Phù Dao mộc kiếm.
Các loại kiếm ý trong mộc kiếm này, với hắn mà nói, trước sau như cách một tầng gì. Hắn khó khăn hiểu rõ cuộc sống người khác rập khuôn như vậy, cũng chưa từng chân chính cảm giác qua.
Trung niên kia quát một tiếng: “Ngươi nhìn thiên địa, sau đó nhìn mình, nhìn người bên ngoài, cự tuyệt không chịu so với mình, lẽ nào ngươi không phải người? Nếu ngươi chọn “Nhân đạo”, vì sao không chịu buông thiên địa tâm to lớn mà vô dụng kia?”
“Đối người toàn bằng thân sơ xa gần, cảm động ai, dễ dàng tha thứ ai, thân cận ai, yêu ai —— ngươi có từng kính nể ai chưa? Ngưỡng mộ ai chưa? Lấy ai làm gương chưa?”
Người trung niên kia nói đến đây, bỗng dưng đè mũi kiếm xuống, lưỡi kiếm sắc bén cứa đau cổ Trình Tiềm: “Thiếu thời không biết trời cao đất rộng, kiêu ngạo xốc nổi, tự cho mình siêu phàm, ta xem ngươi đều không phải niên thiếu, tâm tính cũng không tiến bộ bao nhiêu.”
Sau lưng Trình Tiềm chảy một tầng mồ hôi lạnh.
“Nếu ngươi thật có thể siêu phàm thoát tục, tự thấy hiểu thấu Phù Dao mộc kiếm, vì sao ngay cả một chiêu “U Vi” cũng sử dụng không tốt? Đứng lên!” Trung niên kia phẫn nộ quát, “Kiếm còn không có truyền xong, giả chết cái gì!”
Lúc đầu, tâm tư hắn khó bình tĩnh, sống một ngày bằng một năm, mặc dù không lo lắng Nghiêm Tranh Minh cùng ở đây, lại bắt đầu lo lắng một đám ma tu đông đảo với người của Thiên Diễn Xử ở bên người cùng bọn Lý Quân. Không ngờ chẳng mấy chốc đã bị chủ nhân nơi đây nhìn rõ mọi việc biết không yên lòng, bị gió táp mưa sa hành hạ, làm cho hắn phải loại trừ tạp niệm, dần dần chìm vào trong Phù Dao mộc kiếm.
Chẳng biết Trình Tiềm bị vây nơi đây bao lâu, chủ nhân không biết tên nơi đây vô số lần giam cầm chân nguyên hắn, vô số lần ép buộc hắn như một đệ tử chưa nhập môn, đem Sương Nhẫn trở thành mộc kiếm bình thường mà luyện tập.
Đợi đến lúc người nọ lại hoá thành bộ dáng lão già đẩy một cánh cửa khác ra, thả hắn đi, Trình Tiềm bỗng nhiên có loại cảm giác kỳ quái, cứ như nơi không ngày không tháng này chỉ phát sinh trong thời gian một hơi thở. Hắn đứng ngoài cửa, giương mắt nhìn thấy lọn tóc mình bị cắt trước khi vào cửa này vậy mà mới vừa rơi xuống đất.
Trình Tiềm bỗng lùi lại, quay đầu hỏi: “Chẳng biết tiền bối xưng hô như thế nào?”
Lão già kia mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng mà đáp: “Vô danh, ta chẳng qua chỉ là một điểm truyền thừa của phái các ngươi.”
Trình Tiềm lại hỏi: “Nếu như chúng ta chọn chữ “Thiên” hoặc “Địa” thì?”
Lão già nói: “Phái Phù Dao từ xưa chỉ đi Nhân đạo, về phần Thiên và Địa, ta dạy không được, không ai dạy được, không thể làm gì khác là đưa các ngươi từ đâu lại tiễn về thôi.”
Trình Tiềm nghe xong, một ý niệm chợt loé trong đầu, nhanh đến không kịp nắm, hắn suy nghĩ một lát, đoan đoan chính chính làm một lễ vãn bối với lão già kia, lúc này mới nhanh rời đi.
Truyền thừa ở sau hắn yên lặng đóng cửa, tựa như chưa bao giờ tồn tại qua, Trình Tiềm ngẩng đầu nhìn thấy Nghiêm Tranh Minh đứng ở cách đó không xa, ôm mộc kiếm từ trong nội phủ ra, hơi cúi đầu suy nghĩ.
Vừa thấy y, ngực Trình Tiềm không tự chủ dâng lên khoái trá, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn: “Đại sư huynh…”
Ai biết vừa mở miệng, ánh mắt lạnh lùng của Nghiêm Tranh Minh đã quét tới, cắt đứt câu nói tiếp theo của hắn.
Trình Tiềm cùng lớn lên với y, bình thường nếu y không đi gây sự, hoặc là tức giận, Trình Tiềm vẫn có thể phân biệt ra được, ngay tức khắc liền sửng sốt, lẩm bẩm trong ngực, thầm nghĩ: “Lẽ nào y cũng bị lão già kia hành hạ không ít?”
Nghiêm Tranh Minh trừng hắn một lúc, cũng không lên tiếng, xoay người đi thẳng về phía trước.
Trình Tiềm không hiểu ra sao theo sát sau lưng y, vừa vắt hết óc nghĩ mình đắc tội vị thiếu gia này chỗ nào, vừa miễn cưỡng hỏi: “Huynh bên kia thế nào?”
Vừa dứt lời, Trình Tiềm bỗng hiểu ra, ánh mắt vô thức rơi vào mộc kiếm trong mình Nghiêm Tranh Minh, da đầu một trận tê dại, nghĩ: “Khoan đã, không có việc gì y lấy mộc kiếm ra làm chi?”
Lão già truyền thừa kia rất tinh mắt, sẽ không bép xép nói gì chứ?
Nghĩ như vậy, Trình Tiềm thấy chột dạ, hắn lén lút lau mồ hôi lạnh, nhanh chóng nghĩ đối sách.
Nghiêm Tranh Minh nghe hắn hỏi một câu thì im lặng không nói, nghĩ: “À, đây là có tật giật mình.”
Một lát sau, Trình Tiềm vội ho một tiếng, đang định mở miệng, Nghiêm Tranh Minh bất ngờ mở miệng nói: “Thế nào, làm sao khai báo cái thanh mộc kiếm này, đệ đã soạn xong lời nói dối chưa?”
Trình Tiềm: “…”
Hai người đi xuyên qua một cái thông đạo hẹp dài, rất nhanh đi tới đầu cùng. Đầu cùng có tia nắng ban mai toả ra vầng sáng nhu hoà, Nghiêm Tranh Minh hỏi xong câu kia, không quay đầu đi thẳng, thân hình nhoáng lên đã xuyên qua không thấy.
Trình Tiềm vội vàng cất bước đuổi theo, hoa mắt, phát hiện mình đã về chân núi Thái Âm lần nữa. Quay đầu lại, cái gì truyền thừa với cốc Tâm Ma toàn bộ đều biến mất không thấy.
Trước mắt ngoại trừ một đại sư huynh nổi giận đùng đùng, còn có rất nhiều người. Một bên do Hàn Uyên dẫn đầu, phía sau là một đám ma tu ô hợp, bên kia là Du Lương dẫn đầu, phía sau rất nhiều tu sĩ bình thường chẳng biết tụ tập đến đây lúc nào.
Lý Quân với Thủy Khanh, Niên Đại Đại lúng ta lúng túng ở chính giữa, lơ lửng trên trời.
Trình Tiềm khẳng định, khi Trảm ma trận bị phá, nơi đây không có nhiều tu sĩ còn sống như vậy.
Chẳng lẽ bọn họ định chuyển cuộc tiên ma đại chiến đã sắp xếp ở núi Thái Hành đến nơi này?
Trình Tiềm sửng sốt: “Đây hình như là cái Hàn Uyên vẽ ngoài núi Phù Dao ngày ấy.”
Nghiêm Tranh Minh: “Suỵt —— ”
Y đưa tay che lại mắt Trình Tiềm: “Đệ nghe kỹ xem.”
Tên ma tu bày trận kia có nói, trận này tên là “Thính Sơn trận”, có thể nghe cái gì nhỉ? Sâu trong hắc ám truyền đến tiếng côn trùng kêu rỉ rả, có thêm tiếng nước mơ hồ, tiếng gió thổi qua bãi cỏ, bên cạnh hình như có người trở mình…
Nghiêm Tranh Minh thấp giọng nói: “Hình như là phía sau núi.”
Bãi cỏ cạnh u đàm trong sơn huyệt phía sau núi, vài thiếu niên dẫn theo đồ vật chẳng biết là người hay yêu, đói khổ lạnh lẽo mà chờ sư phụ, rồi vô tình ngủ gật, trong mê man nửa tỉnh nửa ngủ mà mở mắt một lần, là âm thanh như vậy tiến vào trong lỗ tai.
Tiếp theo là gió thổi rừng trúc, hương lá trúc sinh động như thật, có tiếng cán bút gõ vào bàn đá, phát ra âm thanh thanh thuý lẩn quẩn sâu xa. Sau đó là tiếng trang giấy bị gió phất lên, nhưng không thổi nhiều, dường như bị vật gì đó đè nặng một góc, chỉ có tiếng vang liên tục.
Đây là Thanh An cư.
Hai người ai cũng không hé răng, lặng lẽ nghe xong một lát, như đi một vòng quanh núi Phù Dao, đến khi trận pháp dưới chân nhạt dần, tia ánh sáng sau cùng tắt trong bóng tối.
Vậy ra ngày đó Hàn Uyên một mình len lén chạy đến dưới núi Phù Dao, khí thế hung hăng bày một trận pháp nhìn như hung hiểm này chỉ là vì nghe một chút âm thanh từ núi Phù Dao sao?
Ngực Trình Tiềm nhất thời không biết là tư vị gì.
Bàn tay che ở trước mặt hắn đột nhiên để xuống, Nghiêm Tranh Minh thu lại ấn thạch phát sáng vào lòng bàn tay, khắp nơi lập tức u ám. Chỉ thấy trong bóng tối có một luồng ánh sáng đột ngột xuất hiện, dẫn theo một thanh mộc kiếm, ở cách đó không xa kiêu căng làm một cổ lễ, giơ tay đánh thức mở đầu Phù Dao mộc kiếm.
Đây là ý gì?
Người nọ không coi ai ra gì ở tại chỗ biểu diễn Phù Dao mộc kiếm.
Lúc bắt đầu, người đó chỉ là một thiếu niên áo vải thuần trắng, theo từng chiêu từng thức Phù Dao mộc kiếm tiến tới, diện mạo từ từ biến thành người trưởng thành. Mộc kiếm trong tay hoá thành bảo kiếm cầu vồng hàn quang bốn phía, áo vải trên người cũng biến thành cẩm bào khoan thai.
Mỗi một thức của người đó đều tương đồng với sư phụ dạy, rồi lại không biết có điểm nào khác biệt rất nhỏ.
Đi hết bộ mộc kiếm pháp dài đằng đẵng, người múa kiếm đã biến thành ông lão, cẩm bào một lần nữa biến thành áo vải, bảo kiếm biến thành mộc kiếm cùn lần nữa. Ông hạ kiếm nheo mắt, trên người có loại yên tĩnh thấu hiểu hồng trần.
Bộ kiếm pháp này nhẹ nhàng tràn trề như nước chảy mây trôi, hai người đều là người luyện kiếm, đặc biệt Nghiêm Tranh Minh còn là một kiếm tu, tự nhiên nhìn ra được nông sâu, nhất thời đều tự khiếp sợ, không ai dám mở lời.
Ông lão bạch y bỗng ngẩng đầu, đâm một kiếm qua.
Trình Tiềm một tay đẩy Nghiêm Tranh Minh ra, hai người cách nhau ba thước, mộc kiếm từ đó xuyên qua, kiếm phong lạnh thấu xương xượt qua một lọn tóc rối nơi đầu vai Trình Tiềm.
Sau khi thoáng qua thì biến mất, nháy mắt, giữa sân lại xuất hiện hai ông lão bạch y, hai chân cách đất nhẹ nhàng tiến đến, tách hai người ra.
Khi Nghiêm Tranh Minh dời bước né tránh, cả người lẫn vào bóng đêm, đảo mắt đã không thấy tăm hơi.
Trình Tiềm lấy làm kinh hãi: “Sư huynh!”
Chân nguyên của hắn bị áp chế vững vàng trong nội phủ, nhất thời chẳng khác người phàm, Sương Nhẫn ngày thường như tâm ý tương thông với hắn nay bị đình trệ không gì sánh được. Trình Tiềm nỗ lực rút kiếm đỡ, trên thân mộc kiếm của ông lão như thái sơn áp đỉnh, cổ tay hắn tê rần, hơn nữa tình cảnh này quá mức quái dị, Trình Tiềm tự giác lui về sau.
Vừa lui ra, Sương Nhẫn trong tay lập tức có dấu hiệu phản phệ, hung kiếm dưỡng không thạo này nhiều năm không làm ầm ĩ, suýt thì Trình Tiềm đã quên nó có tính xấu gì.
Kiếm thứ hai của ông lão đã đưa đến, Trình Tiềm đành cắn răng, nửa bước không nhường tiếp chiêu lần hai.
Áp lực trên tay càng lúc càng lớn, trên bả vai hắn như bị trời sập đập xuống.
Sức người không lại, nhưng kiếm Không chết tử tế được lại không cho hắn lui về sau nửa bước, hai cổ tay Trình Tiềm run rẩy, cổ tay bị đập vang lên một tiếng nhỏ, hình như trật gân. Hắn mạnh mẽ trùng kích chân nguyên bị phong bế trong huyệt Khí Hải, chân nguyên không ngừng đánh thẳng vào nội phủ, trong mắt Trình Tiềm một lần lại một lần hiện lên sương lạnh, lại một lần rồi một lần bị áp chế trở về.
Trình Tiềm vội vã đi tìm Nghiêm Tranh Minh, tuyệt đối không muốn dùng phương thức phàm nhân đối phó cùng lão già này. Dốc toàn lực lúc này, một cước bay đá vào bụng đối phương.
Chẳng ngờ một cước nào đá vào khoảng không, thân thể lão già kia chỉ là một huyễn ảnh, chỉ có thanh kiếm trong tay ông mới là thật.
Trình Tiềm đạp hụt một cước, trên tay nhất thời thoát lực. Mộc kiếm của lão già hung hăng đánh vào ngực hắn, lúc này thế mà thật. Nếu thân thể hắn không phải do Tụ Linh ngọc luyện thành, một kiếm này có thể đã đánh gãy một loạt xương sườn hắn.
Hắn ho vài cái, cảm giác nửa người bị đánh cho chết lặng, toàn bộ vết thương sau lưng vốn đã cầm máu đều nứt toác.
Lão già kia ngây ra nhìn hắn, trong đôi mắt vẩn đục hiện lên lạnh lùng đầy đe doạ, chỉa thẳng mộc kiếm vào ngực hắn, xung quanh chỉ có tiếng thở dốc hơi ồ ồ của Trình Tiềm.
Đột nhiên, lão già kia mở miệng nói: “Chỉ bằng như ngươi đã kiêu căng, cũng muốn đi ‘Nhân đạo’?”
Trình Tiềm vốn định đánh ông thành một cái túi bột mì, nghe xong những lời này, động tác lại chợt dừng một chút: “Tiền bối người là…”
“Tiếp chiêu, đừng nói nhảm!” Lão già kéo kiếm lên, chèn lên eo một chiêu “Cực Thịnh” trong “Thịnh cực nhi suy”, mộc kiếm vẽ thành một đường vòng cung như trăng rằm.
Nếu chần chừ một lát, chỉ sợ ngọc thật cũng nát.
Trình Tiềm không dám chậm trễ, cũng không dám liều mạng với ông, chật vật bước lên trước khó khăn tránh né, nhớ lại lúc mình tu vi thấp có nghiên cứu qua một loại phá chiêu, hấp tấp đồng nhất với một chiêu “U Vi”.
Chiêu “U Vi” này, chú trọng “Phong khởi vu thanh bình chi mạt”*, nói ở lúc cực thịnh, kỳ thực đã sớm chôn xuống mầm tai hoạ yếu ớt. Mầm tai hoạ với tình thế đang lớn mạnh choáng váng, cuối cùng sẽ trở thành cơ hội từ thịnh chuyển sang suy. Một chiêu này thay đổi thất thường, cực kỳ vi diệu, với Hải Triều kiếm pháp xen lẫn tàn bạo Trình Tiềm hay dùng không hợp nhau, hắn vội vàng sử dụng khiến việc đánh hết sức cố gắng, xuất thủ bị chậm vài phần.
(*): Ý nói gió từ dưới đất sinh ra, lúc bắt đầu chỉ lượn nhẹ trên cây cỏ, sau thành gió to. Hay dễ hiểu hơn chính là hiệu ứng bươm bướm do nhà khí tượng học và chuyên gia về lý thuyết hỗn loạn Edward Norton Lorenz giới thiệu năm 1972. Giả thiết rằng liệu một con bướm đập cánh ở Brazil có thể gây ra cơn lốc ở Texas? Theo đó một cái đập cánh của con bướm nhỏ bé có thể gây ra sự thay đổi (dù rất nhỏ) trong điều kiện gốc của hệ vật lý, dẫn đến kết quả là những thay đổi lớn về thời tiết như cơn lốc tại một địa điểm cách nơi con bướm đập cách hàng vạn km. Tìm hiểu thêm ở google.
Chỉ chậm một chút, có thể nói là rất nhỏ, đã sai ngàn dặm. Lòng bàn tay hắn tê rần, Sương Nhẫn “boong” một tiếng, bị mộc kiếm đánh bay!
Trình Tiềm: “...”
Hắn từ khi mười tuổi học kiếm đến nay, một thanh Sương Nhẫn càn quét thiên hạ, chưa bao giờ chịu nhục nhã đến vậy.
Lão già bạch y mặt không đổi nhìn hắn, đưa tay gọi, Sương Nhẫn nghe theo bay đến gần Trình Tiềm: “Đánh lại.”
Trình Tiềm nắm tay thật chặt.
Liền nghe lão già kia lại nói: “Ngu dốt.”
Ngón tay Trình Tiềm sắp bị chính hắn bóp nát, hắn nắm Sương Nhẫn, lão già kia đột nhiên thả người nhảy. Trong nháy mắt, như nghìn vạn kiếm ảnh hiện lên trước mặt, mịn màng như mưa phùn đầu xuân, không thể tránh né, không thể phòng ngự.
Đây mới thật là “U Vi”!
Đồng tử mắt Trình Tiềm co lại, bỗng ý thức được lão già này hình như đang dạy hắn, nhất thời nhìn đến ngây dại, mãi đến khi một thanh mộc kiếm xé rách huyễn ảnh vô cùng đến, dừng ngay chóp mũi hắn.
“Ngươi chưa từng học kiếm chính quy sao?” Lão già kia hỏi, “Sư phụ ngươi là ai?”
Trình Tiềm không tự chủ mà nghẹn cứng.
Quả thật Mộc Xuân chân nhân chỉ dạy hắn hơn một năm, ở trong cốc Vong Ưu vội vàng truyền trọn bộ Phù Dao mộc kiếm cho hắn, chẳng qua hắn ỷ vào chút thông minh nhìn qua là không quên được khi còn bé. Sau này kiếm phổ môn phái căn bản là dùng ký ức ghi lại, chỗ nào không khớp thì đại sư huynh sửa.
Bây giờ nghĩ lại, hắn kiến thức lơ mơ trong lúc vội vàng ghi nhớ, nhất định đúng sao?
Đại sư huynh khi còn bé học kiếm cẩu thả kém cỏi, thật có thể chỉnh sửa cái gì?
Trình Tiềm thấp giọng giải thích: “Khi chúng ta mới nhập môn thì gia sư cũng về cõi tiên.”
Lão già nhíu nhíu mày.
Trình Tiềm kìm nén tính nết mình, cung kính hỏi: “Sư phụ trước khi lâm chung dùng nguyên thần biểu thị Phù Dao mộc kiếm cho ta, trong lúc cấp bách có vài chỗ không nhớ rõ…”
Lời của hắn bị một tiếng hừ lạnh cắt đứt, lão già kia nghe được lời ấy, cũng không biết vì sao, có vẻ càng giận, múa may mộc kiếm đập vai Trình Tiềm, mắng liên tục: “Ngu xuẩn! Ngu xuẩn!”
Cả đời Trình Tiềm cũng chưa từng bị gán cho nhiều chữ ngu xuẩn như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác không thể phản bác —— ai bảo người ta mạnh hơn hắn nhiều quá?
Đối mặt với tiền bối đồng môn như vậy, dù cho đối phương chỉa vào hắn nói một cái bô bảy lỗ, hắn cũng thấy bùi tai.
Lão già nhảy một hồi, thân hình đột biến, xoay người biến thành trung niên nam tử mặc cẩm bào, lại đánh một chiêu “Cực Thịnh” ra.
Da đầu Trình Tiềm muốn nổ, vị tiền bối này với hình tượng lão già sử dụng một thức “Thịnh Cực Nhi Suy” tuy rằng cay nghiệt, nhưng nghiêng về “Suy” hơn, có phần không đủ thanh thế. Nhưng với hình tượng trung niên, mộc kiếm trong tay như biến thành bảo kiếm không biết tên, vừa vặn lại hợp kiếm ý “Thịnh”, uy lực không giống với bình thường.
Vô số ý niệm nháy mắt chuyển qua trong đầu Trình Tiềm, suy nghĩ từ đầu đến đuôi chiêu “U Vi” mà lão già kia vừa che giấu một lần, lần thứ hai kiên trì sử dụng kiếm chiêu kia.
Tiếp được!
Nhưng hắn còn chưa kịp mừng rỡ, người trung niên đã không nói lời gì mà nâng kiếm lên, cả người ông lộn ngược từ không trung, ở trên cao bổ dọc xuống —— biến thành Cực Thịnh!
Mắt Trình Tiềm co lại, sau một khắc, phát hiện cấm chế chân nguyên mình phóng thích, chân nguyên bị giam cầm thật lâu điên cuồng chuyển động trong huyệt Khí Hải, Sương Nhẫn trong tay hắn “Keng” một tiếng nhỏ, nháy mắt đánh ra bảy tám kiếm ảnh, đấu tranh trực diện ——
Trình Tiềm không đợi đối phương biến chiêu, đã trước một bước tiến vào kiếm ý U Vi, kiếm ý như sương lạnh thừa dịp tràn ngập toàn bộ không gian, không dấu vết, rồi lại không chỗ nào không có mặt. Kiếm “Cực Thịnh” thứ ba của người trung niên đã tới, hai cổ chân nguyên đụng nhau trên không, vang lên một tiếng kinh thiên động địa.
Vị tiền bối này không lưu tình chút nào, ngay cả chém mười sáu kiếm “Cực Thịnh”, lần sau so với lần trước càng xảo quyệt hơn, một lần so với một lần càng hung hiểm hơn.
Lần đầu tiên Trình Tiềm chân chính lĩnh hội kiếm ý “U Vi”, kiếm lúc đầu có phần trì trệ càng ngày càng thuần thục, kiếm ảnh Sương Nhẫn bám khắp bầu trời, triển khai toàn bộ không gian làm người run rẩy, nhất thời có hiệu quả như Trảm ma trận.
Đáng tiếc hắn càng mạnh, đối thủ cũng càng mạnh, sau cùng khí lực Trình Tiềm hao hết.
Kiếm thứ mười sáu, Sương Nhẫn vuột tay lần hai, rơi thảm hại trên mặt đất. Trình Tiềm vừa thở ra một hơi, lảo đảo chưa đứng vững, rồi trực tiếp nửa quỳ trên đất, cánh tay miễn cưỡng chống đỡ.
Người trung niên gác bảo kiếm ngay cổ hắn nhìn từ trên cao xuống, hờ hững nói: “Biết ngươi sai ở chỗ nào không?”
Tim Trình Tiềm đập vang như sấm, nói không ra lời.
“Chiêu “U Vi” này, chính là một chiêu khó nhất trong Phù Dao mộc kiếm, biến hoá thất thường, vô khổng bất nhập. Lúc trước ngươi diễn đạt không lưu loát, nhưng trong phút chốc cũng coi như thành thạo. Có tư chất như vậy, vì sao phải đi nghiên cứu kiếm pháp nhà khác? Xốc nổi!”
Nếu nói mới vừa rồi là lo lắng Nghiêm Tranh Minh, nỗi lòng hơi nóng nảy, Trình Tiềm chấp nhận. Nhưng nhiều năm khổ công như vậy chưa từng ít hơn so với bất kỳ kẻ nào, cửu tử nhất sinh, chưa từng an nhàn so với bất kỳ ai —— Tạm thời không bàn tư chất, hắn tự nhận mình không phải người xốc nổi.
Trình Tiềm lập tức giải thích: “Con...”
Khoé miệng người trung niên nhếch lên, lộ ra nụ cười cứng ngắc cắt đứt hắn: “Bởi vì ngươi cảm thấy mộc kiếm không thích hợp với ngươi, có phải không? Phù Dao mộc kiếm ta là đi “Nhân đạo”, từ khi sinh ra đến chết, từ nhỏ đến già, trăm triệu người phàm trên đời há chẳng phải thoát không được con đường này. Một chút kỳ lạ cũng không có, ngươi cho rằng mình là ngoại lệ, khác với thường nhân, có đúng không?”
Trình Tiềm: “...”
Ngẫm nghĩ lại, người khác con nghé mới sinh không sợ cọp, khi còn muốn bay xa vạn dặm, hắn tự nhận trưởng thành sớm đã đánh mất phần tâm thiếu niên. Người bên ngoài thượng hạ cầu tác, khi mê man chẳng biết con đường đi phía trước, hắn tự cho mình đã đi theo mục tiêu rõ ràng, đi xa phía trước. Người khác dùng mọi cách vùng vẫy, khi kết quả trái với ý muốn ban đầu, hắn đã hoành hành thế gian, đã sớm không sợ hãi. Người khác lưu luyến phi thăng, khi tìm đủ mọi cách cầu mà không được, hắn lại tự nguyện đi lên “Nhân đạo”.
Tuy chưa từng khoe khoang, nhưng ẩn sâu trong tiềm thức Trình Tiềm tự cho mình rất cao khiến hắn chẳng bao giờ nghĩ đến mỗi một chiêu trong Phù Dao mộc kiếm.
Các loại kiếm ý trong mộc kiếm này, với hắn mà nói, trước sau như cách một tầng gì. Hắn khó khăn hiểu rõ cuộc sống người khác rập khuôn như vậy, cũng chưa từng chân chính cảm giác qua.
Trung niên kia quát một tiếng: “Ngươi nhìn thiên địa, sau đó nhìn mình, nhìn người bên ngoài, cự tuyệt không chịu so với mình, lẽ nào ngươi không phải người? Nếu ngươi chọn “Nhân đạo”, vì sao không chịu buông thiên địa tâm to lớn mà vô dụng kia?”
“Đối người toàn bằng thân sơ xa gần, cảm động ai, dễ dàng tha thứ ai, thân cận ai, yêu ai —— ngươi có từng kính nể ai chưa? Ngưỡng mộ ai chưa? Lấy ai làm gương chưa?”
Người trung niên kia nói đến đây, bỗng dưng đè mũi kiếm xuống, lưỡi kiếm sắc bén cứa đau cổ Trình Tiềm: “Thiếu thời không biết trời cao đất rộng, kiêu ngạo xốc nổi, tự cho mình siêu phàm, ta xem ngươi đều không phải niên thiếu, tâm tính cũng không tiến bộ bao nhiêu.”
Sau lưng Trình Tiềm chảy một tầng mồ hôi lạnh.
“Nếu ngươi thật có thể siêu phàm thoát tục, tự thấy hiểu thấu Phù Dao mộc kiếm, vì sao ngay cả một chiêu “U Vi” cũng sử dụng không tốt? Đứng lên!” Trung niên kia phẫn nộ quát, “Kiếm còn không có truyền xong, giả chết cái gì!”
Lúc đầu, tâm tư hắn khó bình tĩnh, sống một ngày bằng một năm, mặc dù không lo lắng Nghiêm Tranh Minh cùng ở đây, lại bắt đầu lo lắng một đám ma tu đông đảo với người của Thiên Diễn Xử ở bên người cùng bọn Lý Quân. Không ngờ chẳng mấy chốc đã bị chủ nhân nơi đây nhìn rõ mọi việc biết không yên lòng, bị gió táp mưa sa hành hạ, làm cho hắn phải loại trừ tạp niệm, dần dần chìm vào trong Phù Dao mộc kiếm.
Chẳng biết Trình Tiềm bị vây nơi đây bao lâu, chủ nhân không biết tên nơi đây vô số lần giam cầm chân nguyên hắn, vô số lần ép buộc hắn như một đệ tử chưa nhập môn, đem Sương Nhẫn trở thành mộc kiếm bình thường mà luyện tập.
Đợi đến lúc người nọ lại hoá thành bộ dáng lão già đẩy một cánh cửa khác ra, thả hắn đi, Trình Tiềm bỗng nhiên có loại cảm giác kỳ quái, cứ như nơi không ngày không tháng này chỉ phát sinh trong thời gian một hơi thở. Hắn đứng ngoài cửa, giương mắt nhìn thấy lọn tóc mình bị cắt trước khi vào cửa này vậy mà mới vừa rơi xuống đất.
Trình Tiềm bỗng lùi lại, quay đầu hỏi: “Chẳng biết tiền bối xưng hô như thế nào?”
Lão già kia mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng mà đáp: “Vô danh, ta chẳng qua chỉ là một điểm truyền thừa của phái các ngươi.”
Trình Tiềm lại hỏi: “Nếu như chúng ta chọn chữ “Thiên” hoặc “Địa” thì?”
Lão già nói: “Phái Phù Dao từ xưa chỉ đi Nhân đạo, về phần Thiên và Địa, ta dạy không được, không ai dạy được, không thể làm gì khác là đưa các ngươi từ đâu lại tiễn về thôi.”
Trình Tiềm nghe xong, một ý niệm chợt loé trong đầu, nhanh đến không kịp nắm, hắn suy nghĩ một lát, đoan đoan chính chính làm một lễ vãn bối với lão già kia, lúc này mới nhanh rời đi.
Truyền thừa ở sau hắn yên lặng đóng cửa, tựa như chưa bao giờ tồn tại qua, Trình Tiềm ngẩng đầu nhìn thấy Nghiêm Tranh Minh đứng ở cách đó không xa, ôm mộc kiếm từ trong nội phủ ra, hơi cúi đầu suy nghĩ.
Vừa thấy y, ngực Trình Tiềm không tự chủ dâng lên khoái trá, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn: “Đại sư huynh…”
Ai biết vừa mở miệng, ánh mắt lạnh lùng của Nghiêm Tranh Minh đã quét tới, cắt đứt câu nói tiếp theo của hắn.
Trình Tiềm cùng lớn lên với y, bình thường nếu y không đi gây sự, hoặc là tức giận, Trình Tiềm vẫn có thể phân biệt ra được, ngay tức khắc liền sửng sốt, lẩm bẩm trong ngực, thầm nghĩ: “Lẽ nào y cũng bị lão già kia hành hạ không ít?”
Nghiêm Tranh Minh trừng hắn một lúc, cũng không lên tiếng, xoay người đi thẳng về phía trước.
Trình Tiềm không hiểu ra sao theo sát sau lưng y, vừa vắt hết óc nghĩ mình đắc tội vị thiếu gia này chỗ nào, vừa miễn cưỡng hỏi: “Huynh bên kia thế nào?”
Vừa dứt lời, Trình Tiềm bỗng hiểu ra, ánh mắt vô thức rơi vào mộc kiếm trong mình Nghiêm Tranh Minh, da đầu một trận tê dại, nghĩ: “Khoan đã, không có việc gì y lấy mộc kiếm ra làm chi?”
Lão già truyền thừa kia rất tinh mắt, sẽ không bép xép nói gì chứ?
Nghĩ như vậy, Trình Tiềm thấy chột dạ, hắn lén lút lau mồ hôi lạnh, nhanh chóng nghĩ đối sách.
Nghiêm Tranh Minh nghe hắn hỏi một câu thì im lặng không nói, nghĩ: “À, đây là có tật giật mình.”
Một lát sau, Trình Tiềm vội ho một tiếng, đang định mở miệng, Nghiêm Tranh Minh bất ngờ mở miệng nói: “Thế nào, làm sao khai báo cái thanh mộc kiếm này, đệ đã soạn xong lời nói dối chưa?”
Trình Tiềm: “…”
Hai người đi xuyên qua một cái thông đạo hẹp dài, rất nhanh đi tới đầu cùng. Đầu cùng có tia nắng ban mai toả ra vầng sáng nhu hoà, Nghiêm Tranh Minh hỏi xong câu kia, không quay đầu đi thẳng, thân hình nhoáng lên đã xuyên qua không thấy.
Trình Tiềm vội vàng cất bước đuổi theo, hoa mắt, phát hiện mình đã về chân núi Thái Âm lần nữa. Quay đầu lại, cái gì truyền thừa với cốc Tâm Ma toàn bộ đều biến mất không thấy.
Trước mắt ngoại trừ một đại sư huynh nổi giận đùng đùng, còn có rất nhiều người. Một bên do Hàn Uyên dẫn đầu, phía sau là một đám ma tu ô hợp, bên kia là Du Lương dẫn đầu, phía sau rất nhiều tu sĩ bình thường chẳng biết tụ tập đến đây lúc nào.
Lý Quân với Thủy Khanh, Niên Đại Đại lúng ta lúng túng ở chính giữa, lơ lửng trên trời.
Trình Tiềm khẳng định, khi Trảm ma trận bị phá, nơi đây không có nhiều tu sĩ còn sống như vậy.
Chẳng lẽ bọn họ định chuyển cuộc tiên ma đại chiến đã sắp xếp ở núi Thái Hành đến nơi này?
Danh sách chương