Trình Tiềm giết người rồi, vẫn như nghẹn nơi cổ họng, lòng dạ khó yên, nghĩ sao cũng thấy sốt ruột.
Nó thật sự đúng sao? Chính hắn đối với đại sư huynh thật ra từ sớm đến tối không được mấy phần tôn trọng, nhưng hắn khó có thể tiêu tan, không nguyên nhân không lý do như bị người đạp đuôi nhổ vảy ngược.
Thậm chí Trình Tiềm còn vì vậy mà kèm theo giận chó đánh mèo với Hàn Uyên —— nhiều năm như vậy gã đều cùng loại này lăn lộn một chỗ? Cái tát ngày đó thực sự quá nhẹ.
Trình Tiềm biết sau khi Đường Chẩn lấy được băng tâm hoả chắc chắn không đợi hắn, cũng không dừng lại, cõi lòng khó chịu mặc kệ đám ma tu Nam Cương, một đường không bờ bến rời khỏi chỗ thị phi này. Tuy đi cứ đi, hắn lại không biết nên đi đâu. Theo lý, chuyện bên này cũng đã làm xong, hắn nên đi hướng bắc đuổi theo bọn đại sư huynh, nhưng Trình Tiềm không muốn đối mặt Nghiêm Tranh Minh.
Cũng may, hôm nay Trình Tiềm vừa buồn ngủ đã gặp chiếu manh, Trình Tiềm mới tới bên ngoài Nam Cương đã gặp Trang Nam Tây chờ đã lâu.
Trang Nam Tây đã kêu đồng môn đi trước, một mình ở đây chờ hắn. Vừa thấy Trình Tiềm, gã lập tức tiến lên đón, thi lễ nói: “Trình tiền bối! Đa tạ tiền bối cứu giúp, nếu không chúng ta đều đã chết tại đây.”
Người này rất thông minh, cũng có chút bản lĩnh, ấn tượng của gã với Trình Tiềm không tệ, liền khoát tay nói: “Không cần khách khí như vậy, ta cũng không phải tiền bối gì. Đúng lúc ngang qua, việc nhỏ mà thôi.”
Trang Nam Tây giật mình, nói: “Tiền bối đơn độc xông vào thành Chiêu Dương, chỉ vì khối băng tâm hoả trong thành kia mà đến?”
Trình Tiềm không biết vì sao gã có câu hỏi này, không cải chính, nói: “Ừm, thì sao?”
Trang Nam Tây nôn nóng nói: “Mấy ngày trước chúng ta sụp bẫy ma tu, có một vị đồng môn sư muội may mắn thoát được. Ta thấy tiền bối còn tưởng là người nàng mời tới…”
Trình Tiềm nói: “Đồng môn sư muội của ngươi lẽ nào không có cách liên lạc sư môn, tuỳ tiện kéo bừa một người xa lạ trên đường đến cứu các ngươi?”
Trang Nam Tây bị hắn làm cho nghẹn, đành cười khổ nói: “Chuyện này… Thật ra sư muội chỉ là cách gọi, nàng vốn là… Một bằng hữu ta tình cờ gặp được… Ừm, lúc đầu ta nghĩ có thể tiền bối gặp được nàng.”
Thực ra Trình Tiềm chỉ là thuận miệng hỏi, cũng không thấy hứng thú, thuận tiện nói: “Ngươi vì chuyện của nàng nên ở đây đợi ta? Hình dáng thế nào?”
Trang Nam Tây vội vàng miêu tả thao thao bất tuyệt với hắn, dùng từ ngữ hay đẹp súc tích, Trình Tiềm bị “Hoa nhường nguyệt thẹn chim sa cá lặn” thử thách một phen, ngoại trừ người nọ là một cô nương bề ngoài xinh đẹp, hoàn toàn không nghe ra một câu hữu dụng, mới buột miệng nói: “Là tình nhân à?”
Trang Nam Tây: “…”
Gã không ngờ có người nói trắng như vậy, lúng ta lúng túng nhìn Trình Tiềm, từ tai trở xuống đều đỏ bừng. Ánh mắt của Trang Nam Tây so với một nam nhân mà nói rất có hồn, như biết nói, ánh mắt vừa chuyển, tất cả hỉ nộ ái ố đều ẩn chứa bên trong.
Trình Tiềm lại âm thầm nhíu mày, không khỏi liên tưởng tới trò hề của các ma tu trong thành Chiêu Dương, thầm nghĩ: “Không tốt cho tu hành, toàn làm chuyện hoang đường, thế này cũng có thể coi như đời sau danh môn? Xem ra còn không bằng đám mặc áo tang trên đảo Thanh Long, ít nhất bọn họ chuyên tâm.”
Nghĩ như vậy, Trình Tiềm không nhịn được lười ứng phó với Trang Nam Tây. Thế nhưng nghĩ tới người này tốt xấu gì cũng coi như người của sơn trang Bạch Hổ, sau này không chừng còn phải tiếp xúc, đành tự áp đặt lòng mình.
Tu sĩ suy cho cùng cũng là người, tránh không được vướng phải nhân gian thế tục. Cho dù Trình Tiềm không lo lắng cho mình, cũng phải vì môn phái mà suy nghĩ, có không nhẫn nại được cũng phải ráng, nên hắn nói: “Trên đường ta có gặp nhiều nữ tu giống với lời ngươi nói lắm, chỉ nhiêu đó, ta không phân biệt được.”
“Đúng đúng, là ta sơ sót.” Trang Nam Tây ngượng ngùng chà xát tay, nói thêm, “Nàng có khuôn mặt trái xoan, giữa mi tâm có một nốt ruồi son, đỏ đến nổi bật. Nếu tiền bối thấy sẽ có ấn tượng.”
Trình Tiềm: “…”
Hắn chỉ làm bộ khách khí thuận miệng hỏi, không ngờ đúng là đã gặp qua —— người có nốt ruồi son trên mi tâm không ít, nhưng không thường thấy, đây không phải đang nói nữ thi ở ngoài tiểu lâu sao?
Cái gì mà thừa dịp lộn xộn chạy đi… Căn bản không có thành công.
Trình Tiềm lạnh như băng thầm nói “Nén bi thương”, nhưng vừa đối diện ánh mắt của Trang Nam Tây, chẳng biết thế nào lại không nói ra. Hắn ít khi gặp qua tu sĩ có ánh mắt như thế, vừa háo hức vừa hy vọng, cứ như chỉ miêu tả dáng vẻ người kia với một người xa lạ, đã vui mừng thoả mãn chịu không được.
“Chấp mê bất ngộ cũng không ít.” Trình Tiềm thầm nghĩ.
Tuy hắn nghĩ vậy, phản cảm mới đầy trong lòng thấm thoát tản hơn phân nửa. Một người nếu có tình có nghĩa, bất kể là chuyện gì, đại khái đều có thể khiến người xúc động.
Trình Tiềm không biết nên nói thế nào với gã.
Trang Nam Tây thấy hắn lâu không đáp, vẻ thất vọng chợt loé trên mặt, nói: “A, có thể là nàng và tiền bối lỡ nhau, ta ở gần đây tìm thêm.”
Đột nhiên Trình Tiềm nói: “Cả ngày ngươi nhung nhớ một nữ tu chẳng liên quan, không sợ lỡ chuyện tu hành sao?”
Trong ấn tượng của hắn, người phàm kết hôn chỉ vì sinh tồn, nam cày nữ dệt, nối dõi tông đường mà thôi. Hai người tu sĩ này đều không phải lo, hơn nữa công pháp chính đạo hơn phân nửa chú trọng câu thông thiên địa, thanh tâm quả dục. Do đó các tu sĩ kết làm đạo lữ, hơn phân nửa là để môn phái có quan hệ thông gia, khơi thông công pháp.
Mỗi ngày đấu với trời rồi đấu với đất, đấu với nhân gian hung hiểm, đấu với tâm ma của mình, ngoại trừ người trong ma đạo túng dục, ai sẽ lún sâu vào tình yêu hư vô mờ mịt?
Nhưng câu kia mới vừa ra khỏi miệng, Trình Tiềm cũng có chút hối hận, tự nói với mình: “Chuyện không giải thích được, mắc mớ gì tới ngươi, hỏi làm quái gì?”
Cũng may Trang Nam Tây không chú ý, thản nhiên đáp: “Trưởng bối trong sơn trang Bạch Hổ của ta cũng nói như vậy, nàng lại là một tán tu, trên người không có thứ gì… Nhưng mấy chuyện này không sao, cho dù nàng là một người phàm, ta vẫn sẽ thích.”
Trình Tiềm hờ hững nói: “Người phàm thất thập cổ lai hi.” (70 xưa nay hiếm, ý nói người sống lâu đến bảy mươi đã hiếm)
Lời nói không dễ nghe, người phàm với tu sĩ, hay mèo chó với người đều không khác, làm bạn bên nhau nhiều nhất mấy chục năm ngắn ngủi, phần lớn như vừa mới sinh ra bịn rịn đã phải chăm sóc người thân trước lúc lâm chung. Dù sao không thể lâu dài, chưa đủ để đau lòng.
Trang Nam Tây lại cười nói: “Vậy cũng không sao, cùng lắm thì ta tự đoạn tiên căn, cùng nàng làm một đôi phu thê người phàm nay sống mai chết mà thôi. Chuyện trên đời, chỉ cần không trái đạo nghĩa, không có gì ta không thể làm vì nàng.”
Trình Tiềm: “...”
Một mặt hắn bị loại lời nói ly kinh bạn đạo của Trang Nam Tây làm kinh ngạc, một mặt thấy may vì vừa rồi mình không có lanh mồm lanh miệng nói ra sự thật. Trình Tiềm thầm sinh ra lòng trắc ẩn, giấu việc nữ tu không biết tên đã chết đi, năm dài tháng rộng, Trang Nam Tây tìm không được nàng, tự nhiên cũng sẽ hết hy vọng?
Trang Nam Tây cảm thấy mình nói nhiều, hơi ngượng ngùng: “Chuyện hư hỏng của ta sẽ làm bẩn tai tiền bối… Hả?”
Hai người đang nói chuyện, chỉ thấy trên bầu trời xa xa xẹt qua một đạo lãnh quang, nổ tung như pháo hoa, vô cùng nổi bật.
“Đó là tín hiệu Huyền Vũ đường kêu gọi môn nhân.” Trang Nam Tây ngờ vực nói, “Lạ quá, Biện tiền bối bế quan không hỏi việc đời đã lâu, làm gì mà chạy đến Nam Cương xa xôi này?”
Trình Tiềm: “Một trong Tứ Thánh Huyền Vũ đường? Không phải bọn họ ở phương bắc sao?”
“Đúng vậy…” Trang Nam Tây nói, “Huyền Vũ đường với sơn trang Bạch Hổ cách một đại băng nguyên*, mấy đời đều thân, nếu bọn họ đã tới mà ta không tiếp kiến thì kỳ quá, Trình tiền tới có nơi để đi chưa? Nếu chưa có, chi bằng đi với ta?”
(*) Băng nguyên là chỉ diện tích hai khu vực trên đất bằng bị bao trùm bằng băng.
Trình Tiềm vừa nghe, gãi đúng chỗ ngứa, cảm giác chuyến này dù cho cùng tiểu tử nói nhiều lời thừa vậy, nghe đầy một lỗ tai chuyện phong hoa tuyết nguyệt vụn vặt (tình yêu nam nữ), cũng coi như không tệ, liền vui vẻ lên đường cùng Trang Nam Tây.
Cách thật xa có thể thấy cờ màu đen che kín bầu trời, sắc mặt Trang Nam Tây càng thêm nghưng trọng: “Thấy cái này, chỉ sợ Đường đại trưởng lão của Huyền Vũ đường đích thân tới. Ta nghe nói Nam Cương thổ giao thành rồng, kinh động bốn phương, cũng không biết là hung hay cát.”
Trình Tiềm không lên tiếng, hắn đã có thể cảm giác được không trung mơ hồ truyền tới uy áp —— nhớ năm đó, Cố đảo chủ ngã xuống thì toàn bộ Đông Hải rung chuyển, lần này chắc cũng như vậy. Rời khỏi cốc Minh Minh đến nay, đây là người thứ nhất khiến hắn cảm thấy áp lực đại năng, khơi gợi đoạn ký ức của Trình Tiềm trên đảo Thanh Long.
Trang Nam Tây cách thật xa đã tự báo gia môn: “Đệ tử Trang Nam Tây sơn trang Bạch Hổ, phụng lệnh sư phụ đến đây, bái kiến tiền bối Huyền Vũ Đường.”
Lời gã vừa dứt, áp lực quanh mình rõ ràng giảm bớt, giống như nhường cho gã một con đường.
Trình Tiềm theo Trang Nam Tây đi dưới cờ màu đen, thấy một loạt tu sĩ mặc áo đen, trên người còn mang theo khí băng nguyên, ở phương nam mà có một khối lạnh đến đây. Tu sĩ nơi đây có lẽ nhận ra Trang Nam Tây, tự giác nhường ra một con đường, gật đầu với gã.
Trình Tiềm giương mắt nhìn lên, chỉ thấy dưới biển cờ có một lượng phi mã xa, trên thân ngựa bọc khôi giáp lãnh thiết, có vẻ đặc biệt nghiêm trọng, một người trung niên đứng ở trước xe, ánh mắt như điện mới quét tới. Trang Nam Tây tiến lên hai bước, miệng nói “Đại trưởng lão”, đại trưởng lão hàn huyên với gã vài câu, ánh mắt bất giác đưa qua người Trình Tiềm: “Vị này chính là…”
Cường cường gặp nhau, băng đàm nghìn năm gặp cánh đồng tuyết vạn trượng, cơ hồ chiến ý của Trình Tiềm bị kích thích. Hắn lấy lại bình tĩnh, đưa tay nhấn Sương Nhẫn kiếm bất an xao động trong tay, đang tính mở miệng trả lời.
Đúng lúc này, bên cạnh có người hô to một tiếng: “Đại trưởng lão! Ta biết hắn, chính là hắn!”
“Chính là ta cái gì?” Trình Tiềm sửng sốt, chưa kịp nghĩ ra, kiếm đã đưa tới trước mặt —— đánh xuống đầu.
Bấy giờ, ở ngoài ngàn dặm, Nghiêm Tranh Minh men theo truyền thuyết ma long đuổi tới vùng Trung Nguyên, trong tay loay hoay ba cái đồng tiền, không thể tìm ra nguyên do.
Năm đó học nghệ trên núi Phù Dao, tuy sư phụ khi rảnh rỗi sẽ ngắm nghía đồng tiền, lại luôn luôn đối với việc bói toán hỏi trời giữ kín như bưng. Không chỉ chưa bao giờ dạy, thỉnh thoảng còn lộ ra chút trào phúng.
Thật ra rất nhiều tiểu hài tử đều chán ghét chuyện như thế này, nếu trưởng bối nói “Việc này không tốt, không được làm”, vậy bọn họ lại càng muốn đi nếm thử, nhưng nếu trưởng bối nói “Việc ngu xuẩn không giống người làm này, sợ rằng chỉ có mấy con khỉ kiêu căng bừa bãi mới có thể làm được”, như vậy đợi bọn họ lớn lên cũng sẽ không đi thử.
Cho dù hơn một trăm năm đã qua, Nghiêm Tranh Minh cầm đồng tiền, cái gì cũng không hiểu, những thứ bay bổng khó hiểu này, tuy rằng liếc nhìn không phân biệt cát hung, rồi lại cảm thấy cái loại không cần đoán cũng biết vô cùng ngu xuẩn.
Nghiêm Tranh Minh thở dài thật sâu.
Y không biết Hàn Uyên biến thành Ma Long còn quay đầu lại được không, cũng không biết lúc mình còn sống, còn có thể nhìn thấy cửa lớn núi Phù Dao mở ra không.
Càng không biết nên đối mặt với Trình Tiềm thế nào.
Ngón tay Nghiêm Tranh Minh bắn ra đạn chỉ, đồng tiền phát ra tiếng kêu lanh lãnh, cuộn tròn bay lên trời, ra một nhánh âm dương tương sinh trời tròn đất vuông.
Để mặc chưởng môn phái Phù Dao mù mờ thầm nghĩ trong lòng: “Sư phụ, con nên làm gì bây giờ?”
Đáng tiếc hỏi cũng vô ích, sư phụ khi còn sống chỉ biết mỗi câu “Ai yo, con thuận theo tự nhiên đi”, lão già ấy cứ lấy bất biến ứng vạn biến, sống phải bớt phiền. Hôm nay thân tử hồn tiêu, chắc càng thêm thanh tĩnh vô vi.
Trình Tiềm… Trình Tiềm có chỗ nào tốt chứ?
Nghiêm chưởng môn cố gắng gặng hỏi lòng mình —— xấu bụng độc mồm độc miệng, theo am hiểu của Nghiêm Tranh Minh với hắn, bên trong Trình Tiềm với bề ngoài, nói ra được chắc chừng một phần mười sắp xếp trong lòng hắn. Người thường không cách nào tưởng tượng ra thế giới nội tâm có bao nhiêu thất lễ dưới vẻ ngoài đạo mạo ấy.
Hắn còn rất cố chấp, không nói đạo lý, vả lại mềm cứng đều không ăn, tâm như sắt đá.
Một người ở nơi cực hàn bế quan gần năm mươi năm, ngoại trừ nước lạnh ra thậm chí chưa từng uống rượu, trên đời này còn có chuyện gì hắn làm không được? Trái lại Nghiêm Tranh Minh thừa nhận, chưởng môn như hắn không quản được sư đệ vô liêm sỉ này.
Cùng với một thân bừa bộn, làm cho không ai có thể chịu được tật xấu, ví như không muốn người khác biết sự nhếch nhác, không tắm đã ngủ. Mặc kệ có bao nhiêu thứ tởm lợm gì đó đều có thể đưa tay sờ, đã vậy còn chưa bao giờ nhớ phải rửa tay… Còn hiểu hết mọi chuyện người không nói hay không nên biết, còn việc nên biết thì kiến thức luôn nửa vời, thường xuyên đâm chọt người khác vạch áo cho người xem lưng.
Mới đầu Nghiêm Tranh Minh cho là mình đang tìm lý do, kết quả suy nghĩ đến một nửa, làm mình tức giận quá chừng.
Nghĩ lại nhiều năm y thích đẹp ghét xấu đến như vậy, vô số lần ngoài sáng trong tối dùng “mắt mù” oán hận người khác, cuối cùng vào giờ phút này bị báo ứng. Nghiêm Tranh Minh căm uất phát hiện, chính mình mới bị mù.
Phía sau đột nhiên vang lên một âm thanh: “”Đại sư huynh, đồng tiền rớt kìa.”
Hai chữ “Đồng tiền” vừa ra khỏi miệng, Nghiêm Tranh Minh có tật giật mình run run một cái.
Lý Quân lặng lẽ ra phía sau y như một con quỷ, đồng thời nhìn y quái quái, cũng không lên tiếng.
Nghiêm Tranh Minh nhụt chí trừng gã: “Đệ làm gì đó?”
Lý Quân làm như kẻ trộm quay đầu quét mắt một vòng, hỏi: “Thuỷ Khanh đâu rồi?”
“Ở sau núi chơi lửa,” Nghiêm Tranh Minh nói, “Đệ lén lén lút lút gì đây?”
Từ ngày Thuỷ Khanh bị thiên lôi đánh, kinh ngạc phát hiện không chỉ bề ngoài mình nhìn gần giống cô gái trưởng thành hơn mà còn có thể tuỳ ý điều khiển tam muội chân hỏa. Sức mạnh mới mẻ mấy hôm nay chưa đã, rèn sắt phải rèn liền tay mà liều mạng dụng công tu luyện.
Nghe nói nàng không ở, Lý Quân mới đặt mông ngồi cạnh Nghiêm Tranh Minh.
Đầu tiên gã như không biết bắt đầu từ đâu, dè dặt nói bóng nói gió: “Sao huynh lại sai bảo bối của huynh đi?”
Người trong lòng có quỷ và không có quỷ rất khác nhau, câu hỏi không có gì đặc biệt cũng làm cho Nghiêm chưởng môn ngừng lại một chút, trực giác muốn phản bác một câu “Bảo bối cái rắm”. Nếu nói ra khỏi miệng, lại cảm thấy quá mức để ý, cứ xoắn xuýt mãi, y phát hiện Lý Quân chạy tới hỏi như vậy cũng quá cố ý. Cáu kỉnh bóp mi tâm mình, cứ phóng lao theo lao, hỏi thẳng: “Đệ muốn nói cái gì?”
Lý Quân thở dài: “Sư huynh…”
“Không, đệ đừng nói.” Đột nhiên Nghiêm Tranh Minh cắt đứt gã, vẫn trầm mặc trong chốc lát, nói, “Đệ đừng nói, trong lòng ta tự biết, biết bây giờ nên làm cái gì… Người hơn trăm tuổi rồi, dù sao vẫn còn có chút chừng mực.”
Lý Quân hiếm khi nghiêm túc, nói: “Ừm, đệ biết huynh có chừng mực, nhưng bây giờ huynh phải làm sao đây?”
Nghiêm Tranh Minh sửng sốt một chút.
Lý Quân nhìn y một cái, lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Con đường kiếm tu vốn đã không dễ đi, sau khi xuất phong, càng là hiếm thấy đương thời. Mỗi một bước đều là đi trên mũi đao, tâm ma của huynh đã sinh ra, sau này nên làm gì bây giờ?”
Nghiêm Tranh Minh bị mấy lời của gã làm chua xót, cũng không biểu hiện ra ngoài, nhìn như vẫn dửng dưng nói: “Vậy thì có cái gì? Cuộc đời phàm nhân như con sâu cái kiến, cả đời chẳng qua mấy thập niên còn thay đổi thất thường, đủ thấy có trăng quên đèn là bản chất con người. Ta và những người khác có khác gì, qua vài năm tự nhiên sẽ phai nhạt.”
Lý Quân than thở: “Sư huynh à, thời gian dài là có thể ném ra sau đầu ư, sao có thể? Huynh cho đệ là nha đầu lắm lông tâm tư ngu xuẩn Thuỷ Khanh, cái gì cũng không hiểu à?”
Nghiêm Tranh Minh: “...”
Hai người nhất thời mắt lớn trừng mắt nhỏ mà im lặng, chẳng biết qua bao lâu, Lý Quân mới thử thăm dò: “Huynh… Khẳng định không cho tiểu Tiềm biết? Đệ thấy chi bằng…”
“Rắc” một tiếng, đồng tiền trong tay Nghiêm Tranh Minh bị y bẻ gãy, sắc mặt lạnh hẳn, ngắt lời Lý Quân: “Việc này đừng nhắc lại nữa.”
Lý Quân: “Nhưng...”
“Không có nhưng,” ánh mắt Nghiêm Tranh Minh sâu thẳm lạnh lẽo đến doạ người, nhìn Lý Quân kinh hồn bạt vía, “Việc này đệ không được nói với người thứ ba, đặc biệt là Trình Tiềm.”
Lý Quân há hốc mồm, muốn nói cái gì, rốt cục nuốt trở vào, miễn cưỡng gật đầu một cái.
Nghiêm Tranh Minh: “Đừng có qua loa với ta, thề đi!”
Lý Quân: “Èo, đại sư huynh…”
“Bớt nói xàm!”
Lý Quân thấy không lay chuyển được y, đành giơ một tay lên nói: “Ta thề giấu chuyện này trong bụng, tuyệt đối không nói với người thứ ba, bằng không…”
Nghiêm Tranh Minh nói tiếp: “Bằng không cho thiên lôi đánh ta, không được chết tử tế.”
Lý Quân bật mạnh dậy: “Huynh điên rồi sao!”
Nghiêm Tranh Minh quét mắt nhìn gã một cái, không hề hoang mang nói: “Lý Quân, ta phát hiện đệ có một tật xấu, giống như đệ cho rằng người to gan hơn đệ trong thiên hạ này đều điên rồi.”
Lý Quân hung hăng trừng y, bất lực nói: “Kéo dài tâm ma, đến lúc đó đạo tâm bị hao tổn, xem huynh làm sao.”
“Ta muốn chết, vừa hay các đệ có thể đổi một chưởng môn khác,” Nghiêm Tranh Minh duỗi người, “Ta cũng hết muốn làm. Nghe nói nguyên thần có thể đầu thai lại… Ngươi cảm thấy hồ li tinh thế nào? Đến lúc đó các ngươi phải đôn đốc Thuỷ Khanh tu luyện cho tốt, sớm trở thành đại yêu. Hay nhất là soán vị đoạt quyền làm một Yêu vương, để nó bảo bọc ta.”
Chí hướng cao xa của chưởng môn đàn áp Lý Quân, gã nói không nên lời.
Nghiêm Tranh Minh không để ý đến gã nữa, gõ nhẹ ngón tay, gật đầu đắc ý ngâm nga một đoạn tiểu khúc vừa thô tục vừa tròng ghẹo: “Sinh ra rồi chết đi, đến cũng khổ, đi cũng khổ; nồi rách chuông vàng, nghèo cũng vội vàng, giàu sang vội vã; phía đông nổi gió lớn, phía tây đổ mưa rào, anh hùng ồn ã thay trời đổi đất, cũng chính là một màn kịch thật thay giả mai kia; không bằng làm con rùa sống, một hơi nuốt hết biển hồ Giang Hà, nhổ một thiên thu bách đại…”
Đây là điệu hát dân gian mà bọn côn đồ vô lại dùng để xin cơm cạnh sơn trang Phù Dao, làm Lý Quân nghe đến u sầu cực kỳ.
Có đôi khi Nghiêm Tranh Minh cũng ao ước được phiêu bạt khắp nơi như bọn họ, bởi vì bọn họ không vướng bận, vô ưu vô lo, nhưng nhớ đến mấy con rận nơi tóc trán bọn họ thì không ao ước nữa, cho rằng có lẽ trời sinh mình ít tư chất bốn biển là nhà, chỉ nhớ điệu nhạc lúc bọn họ xin cơm.
Y đang tìm cách thư giãn, đột nhiên trong lòng căng thẳng, giống như có người dùng cây búa đập một cái trên ngực y. Điệu hát trong miệng Nghiêm Tranh Minh nhỏ dần, cả người từ dưới đất bật lên.
“Sao thế?” Lý Quân liếc mắt.
Sắc mặt Nghiêm Tranh Minh như quỷ sống: “Khôi lỗi phù ta buộc vào tóc tiểu Tiềm…”
Nó thật sự đúng sao? Chính hắn đối với đại sư huynh thật ra từ sớm đến tối không được mấy phần tôn trọng, nhưng hắn khó có thể tiêu tan, không nguyên nhân không lý do như bị người đạp đuôi nhổ vảy ngược.
Thậm chí Trình Tiềm còn vì vậy mà kèm theo giận chó đánh mèo với Hàn Uyên —— nhiều năm như vậy gã đều cùng loại này lăn lộn một chỗ? Cái tát ngày đó thực sự quá nhẹ.
Trình Tiềm biết sau khi Đường Chẩn lấy được băng tâm hoả chắc chắn không đợi hắn, cũng không dừng lại, cõi lòng khó chịu mặc kệ đám ma tu Nam Cương, một đường không bờ bến rời khỏi chỗ thị phi này. Tuy đi cứ đi, hắn lại không biết nên đi đâu. Theo lý, chuyện bên này cũng đã làm xong, hắn nên đi hướng bắc đuổi theo bọn đại sư huynh, nhưng Trình Tiềm không muốn đối mặt Nghiêm Tranh Minh.
Cũng may, hôm nay Trình Tiềm vừa buồn ngủ đã gặp chiếu manh, Trình Tiềm mới tới bên ngoài Nam Cương đã gặp Trang Nam Tây chờ đã lâu.
Trang Nam Tây đã kêu đồng môn đi trước, một mình ở đây chờ hắn. Vừa thấy Trình Tiềm, gã lập tức tiến lên đón, thi lễ nói: “Trình tiền bối! Đa tạ tiền bối cứu giúp, nếu không chúng ta đều đã chết tại đây.”
Người này rất thông minh, cũng có chút bản lĩnh, ấn tượng của gã với Trình Tiềm không tệ, liền khoát tay nói: “Không cần khách khí như vậy, ta cũng không phải tiền bối gì. Đúng lúc ngang qua, việc nhỏ mà thôi.”
Trang Nam Tây giật mình, nói: “Tiền bối đơn độc xông vào thành Chiêu Dương, chỉ vì khối băng tâm hoả trong thành kia mà đến?”
Trình Tiềm không biết vì sao gã có câu hỏi này, không cải chính, nói: “Ừm, thì sao?”
Trang Nam Tây nôn nóng nói: “Mấy ngày trước chúng ta sụp bẫy ma tu, có một vị đồng môn sư muội may mắn thoát được. Ta thấy tiền bối còn tưởng là người nàng mời tới…”
Trình Tiềm nói: “Đồng môn sư muội của ngươi lẽ nào không có cách liên lạc sư môn, tuỳ tiện kéo bừa một người xa lạ trên đường đến cứu các ngươi?”
Trang Nam Tây bị hắn làm cho nghẹn, đành cười khổ nói: “Chuyện này… Thật ra sư muội chỉ là cách gọi, nàng vốn là… Một bằng hữu ta tình cờ gặp được… Ừm, lúc đầu ta nghĩ có thể tiền bối gặp được nàng.”
Thực ra Trình Tiềm chỉ là thuận miệng hỏi, cũng không thấy hứng thú, thuận tiện nói: “Ngươi vì chuyện của nàng nên ở đây đợi ta? Hình dáng thế nào?”
Trang Nam Tây vội vàng miêu tả thao thao bất tuyệt với hắn, dùng từ ngữ hay đẹp súc tích, Trình Tiềm bị “Hoa nhường nguyệt thẹn chim sa cá lặn” thử thách một phen, ngoại trừ người nọ là một cô nương bề ngoài xinh đẹp, hoàn toàn không nghe ra một câu hữu dụng, mới buột miệng nói: “Là tình nhân à?”
Trang Nam Tây: “…”
Gã không ngờ có người nói trắng như vậy, lúng ta lúng túng nhìn Trình Tiềm, từ tai trở xuống đều đỏ bừng. Ánh mắt của Trang Nam Tây so với một nam nhân mà nói rất có hồn, như biết nói, ánh mắt vừa chuyển, tất cả hỉ nộ ái ố đều ẩn chứa bên trong.
Trình Tiềm lại âm thầm nhíu mày, không khỏi liên tưởng tới trò hề của các ma tu trong thành Chiêu Dương, thầm nghĩ: “Không tốt cho tu hành, toàn làm chuyện hoang đường, thế này cũng có thể coi như đời sau danh môn? Xem ra còn không bằng đám mặc áo tang trên đảo Thanh Long, ít nhất bọn họ chuyên tâm.”
Nghĩ như vậy, Trình Tiềm không nhịn được lười ứng phó với Trang Nam Tây. Thế nhưng nghĩ tới người này tốt xấu gì cũng coi như người của sơn trang Bạch Hổ, sau này không chừng còn phải tiếp xúc, đành tự áp đặt lòng mình.
Tu sĩ suy cho cùng cũng là người, tránh không được vướng phải nhân gian thế tục. Cho dù Trình Tiềm không lo lắng cho mình, cũng phải vì môn phái mà suy nghĩ, có không nhẫn nại được cũng phải ráng, nên hắn nói: “Trên đường ta có gặp nhiều nữ tu giống với lời ngươi nói lắm, chỉ nhiêu đó, ta không phân biệt được.”
“Đúng đúng, là ta sơ sót.” Trang Nam Tây ngượng ngùng chà xát tay, nói thêm, “Nàng có khuôn mặt trái xoan, giữa mi tâm có một nốt ruồi son, đỏ đến nổi bật. Nếu tiền bối thấy sẽ có ấn tượng.”
Trình Tiềm: “…”
Hắn chỉ làm bộ khách khí thuận miệng hỏi, không ngờ đúng là đã gặp qua —— người có nốt ruồi son trên mi tâm không ít, nhưng không thường thấy, đây không phải đang nói nữ thi ở ngoài tiểu lâu sao?
Cái gì mà thừa dịp lộn xộn chạy đi… Căn bản không có thành công.
Trình Tiềm lạnh như băng thầm nói “Nén bi thương”, nhưng vừa đối diện ánh mắt của Trang Nam Tây, chẳng biết thế nào lại không nói ra. Hắn ít khi gặp qua tu sĩ có ánh mắt như thế, vừa háo hức vừa hy vọng, cứ như chỉ miêu tả dáng vẻ người kia với một người xa lạ, đã vui mừng thoả mãn chịu không được.
“Chấp mê bất ngộ cũng không ít.” Trình Tiềm thầm nghĩ.
Tuy hắn nghĩ vậy, phản cảm mới đầy trong lòng thấm thoát tản hơn phân nửa. Một người nếu có tình có nghĩa, bất kể là chuyện gì, đại khái đều có thể khiến người xúc động.
Trình Tiềm không biết nên nói thế nào với gã.
Trang Nam Tây thấy hắn lâu không đáp, vẻ thất vọng chợt loé trên mặt, nói: “A, có thể là nàng và tiền bối lỡ nhau, ta ở gần đây tìm thêm.”
Đột nhiên Trình Tiềm nói: “Cả ngày ngươi nhung nhớ một nữ tu chẳng liên quan, không sợ lỡ chuyện tu hành sao?”
Trong ấn tượng của hắn, người phàm kết hôn chỉ vì sinh tồn, nam cày nữ dệt, nối dõi tông đường mà thôi. Hai người tu sĩ này đều không phải lo, hơn nữa công pháp chính đạo hơn phân nửa chú trọng câu thông thiên địa, thanh tâm quả dục. Do đó các tu sĩ kết làm đạo lữ, hơn phân nửa là để môn phái có quan hệ thông gia, khơi thông công pháp.
Mỗi ngày đấu với trời rồi đấu với đất, đấu với nhân gian hung hiểm, đấu với tâm ma của mình, ngoại trừ người trong ma đạo túng dục, ai sẽ lún sâu vào tình yêu hư vô mờ mịt?
Nhưng câu kia mới vừa ra khỏi miệng, Trình Tiềm cũng có chút hối hận, tự nói với mình: “Chuyện không giải thích được, mắc mớ gì tới ngươi, hỏi làm quái gì?”
Cũng may Trang Nam Tây không chú ý, thản nhiên đáp: “Trưởng bối trong sơn trang Bạch Hổ của ta cũng nói như vậy, nàng lại là một tán tu, trên người không có thứ gì… Nhưng mấy chuyện này không sao, cho dù nàng là một người phàm, ta vẫn sẽ thích.”
Trình Tiềm hờ hững nói: “Người phàm thất thập cổ lai hi.” (70 xưa nay hiếm, ý nói người sống lâu đến bảy mươi đã hiếm)
Lời nói không dễ nghe, người phàm với tu sĩ, hay mèo chó với người đều không khác, làm bạn bên nhau nhiều nhất mấy chục năm ngắn ngủi, phần lớn như vừa mới sinh ra bịn rịn đã phải chăm sóc người thân trước lúc lâm chung. Dù sao không thể lâu dài, chưa đủ để đau lòng.
Trang Nam Tây lại cười nói: “Vậy cũng không sao, cùng lắm thì ta tự đoạn tiên căn, cùng nàng làm một đôi phu thê người phàm nay sống mai chết mà thôi. Chuyện trên đời, chỉ cần không trái đạo nghĩa, không có gì ta không thể làm vì nàng.”
Trình Tiềm: “...”
Một mặt hắn bị loại lời nói ly kinh bạn đạo của Trang Nam Tây làm kinh ngạc, một mặt thấy may vì vừa rồi mình không có lanh mồm lanh miệng nói ra sự thật. Trình Tiềm thầm sinh ra lòng trắc ẩn, giấu việc nữ tu không biết tên đã chết đi, năm dài tháng rộng, Trang Nam Tây tìm không được nàng, tự nhiên cũng sẽ hết hy vọng?
Trang Nam Tây cảm thấy mình nói nhiều, hơi ngượng ngùng: “Chuyện hư hỏng của ta sẽ làm bẩn tai tiền bối… Hả?”
Hai người đang nói chuyện, chỉ thấy trên bầu trời xa xa xẹt qua một đạo lãnh quang, nổ tung như pháo hoa, vô cùng nổi bật.
“Đó là tín hiệu Huyền Vũ đường kêu gọi môn nhân.” Trang Nam Tây ngờ vực nói, “Lạ quá, Biện tiền bối bế quan không hỏi việc đời đã lâu, làm gì mà chạy đến Nam Cương xa xôi này?”
Trình Tiềm: “Một trong Tứ Thánh Huyền Vũ đường? Không phải bọn họ ở phương bắc sao?”
“Đúng vậy…” Trang Nam Tây nói, “Huyền Vũ đường với sơn trang Bạch Hổ cách một đại băng nguyên*, mấy đời đều thân, nếu bọn họ đã tới mà ta không tiếp kiến thì kỳ quá, Trình tiền tới có nơi để đi chưa? Nếu chưa có, chi bằng đi với ta?”
(*) Băng nguyên là chỉ diện tích hai khu vực trên đất bằng bị bao trùm bằng băng.
Trình Tiềm vừa nghe, gãi đúng chỗ ngứa, cảm giác chuyến này dù cho cùng tiểu tử nói nhiều lời thừa vậy, nghe đầy một lỗ tai chuyện phong hoa tuyết nguyệt vụn vặt (tình yêu nam nữ), cũng coi như không tệ, liền vui vẻ lên đường cùng Trang Nam Tây.
Cách thật xa có thể thấy cờ màu đen che kín bầu trời, sắc mặt Trang Nam Tây càng thêm nghưng trọng: “Thấy cái này, chỉ sợ Đường đại trưởng lão của Huyền Vũ đường đích thân tới. Ta nghe nói Nam Cương thổ giao thành rồng, kinh động bốn phương, cũng không biết là hung hay cát.”
Trình Tiềm không lên tiếng, hắn đã có thể cảm giác được không trung mơ hồ truyền tới uy áp —— nhớ năm đó, Cố đảo chủ ngã xuống thì toàn bộ Đông Hải rung chuyển, lần này chắc cũng như vậy. Rời khỏi cốc Minh Minh đến nay, đây là người thứ nhất khiến hắn cảm thấy áp lực đại năng, khơi gợi đoạn ký ức của Trình Tiềm trên đảo Thanh Long.
Trang Nam Tây cách thật xa đã tự báo gia môn: “Đệ tử Trang Nam Tây sơn trang Bạch Hổ, phụng lệnh sư phụ đến đây, bái kiến tiền bối Huyền Vũ Đường.”
Lời gã vừa dứt, áp lực quanh mình rõ ràng giảm bớt, giống như nhường cho gã một con đường.
Trình Tiềm theo Trang Nam Tây đi dưới cờ màu đen, thấy một loạt tu sĩ mặc áo đen, trên người còn mang theo khí băng nguyên, ở phương nam mà có một khối lạnh đến đây. Tu sĩ nơi đây có lẽ nhận ra Trang Nam Tây, tự giác nhường ra một con đường, gật đầu với gã.
Trình Tiềm giương mắt nhìn lên, chỉ thấy dưới biển cờ có một lượng phi mã xa, trên thân ngựa bọc khôi giáp lãnh thiết, có vẻ đặc biệt nghiêm trọng, một người trung niên đứng ở trước xe, ánh mắt như điện mới quét tới. Trang Nam Tây tiến lên hai bước, miệng nói “Đại trưởng lão”, đại trưởng lão hàn huyên với gã vài câu, ánh mắt bất giác đưa qua người Trình Tiềm: “Vị này chính là…”
Cường cường gặp nhau, băng đàm nghìn năm gặp cánh đồng tuyết vạn trượng, cơ hồ chiến ý của Trình Tiềm bị kích thích. Hắn lấy lại bình tĩnh, đưa tay nhấn Sương Nhẫn kiếm bất an xao động trong tay, đang tính mở miệng trả lời.
Đúng lúc này, bên cạnh có người hô to một tiếng: “Đại trưởng lão! Ta biết hắn, chính là hắn!”
“Chính là ta cái gì?” Trình Tiềm sửng sốt, chưa kịp nghĩ ra, kiếm đã đưa tới trước mặt —— đánh xuống đầu.
Bấy giờ, ở ngoài ngàn dặm, Nghiêm Tranh Minh men theo truyền thuyết ma long đuổi tới vùng Trung Nguyên, trong tay loay hoay ba cái đồng tiền, không thể tìm ra nguyên do.
Năm đó học nghệ trên núi Phù Dao, tuy sư phụ khi rảnh rỗi sẽ ngắm nghía đồng tiền, lại luôn luôn đối với việc bói toán hỏi trời giữ kín như bưng. Không chỉ chưa bao giờ dạy, thỉnh thoảng còn lộ ra chút trào phúng.
Thật ra rất nhiều tiểu hài tử đều chán ghét chuyện như thế này, nếu trưởng bối nói “Việc này không tốt, không được làm”, vậy bọn họ lại càng muốn đi nếm thử, nhưng nếu trưởng bối nói “Việc ngu xuẩn không giống người làm này, sợ rằng chỉ có mấy con khỉ kiêu căng bừa bãi mới có thể làm được”, như vậy đợi bọn họ lớn lên cũng sẽ không đi thử.
Cho dù hơn một trăm năm đã qua, Nghiêm Tranh Minh cầm đồng tiền, cái gì cũng không hiểu, những thứ bay bổng khó hiểu này, tuy rằng liếc nhìn không phân biệt cát hung, rồi lại cảm thấy cái loại không cần đoán cũng biết vô cùng ngu xuẩn.
Nghiêm Tranh Minh thở dài thật sâu.
Y không biết Hàn Uyên biến thành Ma Long còn quay đầu lại được không, cũng không biết lúc mình còn sống, còn có thể nhìn thấy cửa lớn núi Phù Dao mở ra không.
Càng không biết nên đối mặt với Trình Tiềm thế nào.
Ngón tay Nghiêm Tranh Minh bắn ra đạn chỉ, đồng tiền phát ra tiếng kêu lanh lãnh, cuộn tròn bay lên trời, ra một nhánh âm dương tương sinh trời tròn đất vuông.
Để mặc chưởng môn phái Phù Dao mù mờ thầm nghĩ trong lòng: “Sư phụ, con nên làm gì bây giờ?”
Đáng tiếc hỏi cũng vô ích, sư phụ khi còn sống chỉ biết mỗi câu “Ai yo, con thuận theo tự nhiên đi”, lão già ấy cứ lấy bất biến ứng vạn biến, sống phải bớt phiền. Hôm nay thân tử hồn tiêu, chắc càng thêm thanh tĩnh vô vi.
Trình Tiềm… Trình Tiềm có chỗ nào tốt chứ?
Nghiêm chưởng môn cố gắng gặng hỏi lòng mình —— xấu bụng độc mồm độc miệng, theo am hiểu của Nghiêm Tranh Minh với hắn, bên trong Trình Tiềm với bề ngoài, nói ra được chắc chừng một phần mười sắp xếp trong lòng hắn. Người thường không cách nào tưởng tượng ra thế giới nội tâm có bao nhiêu thất lễ dưới vẻ ngoài đạo mạo ấy.
Hắn còn rất cố chấp, không nói đạo lý, vả lại mềm cứng đều không ăn, tâm như sắt đá.
Một người ở nơi cực hàn bế quan gần năm mươi năm, ngoại trừ nước lạnh ra thậm chí chưa từng uống rượu, trên đời này còn có chuyện gì hắn làm không được? Trái lại Nghiêm Tranh Minh thừa nhận, chưởng môn như hắn không quản được sư đệ vô liêm sỉ này.
Cùng với một thân bừa bộn, làm cho không ai có thể chịu được tật xấu, ví như không muốn người khác biết sự nhếch nhác, không tắm đã ngủ. Mặc kệ có bao nhiêu thứ tởm lợm gì đó đều có thể đưa tay sờ, đã vậy còn chưa bao giờ nhớ phải rửa tay… Còn hiểu hết mọi chuyện người không nói hay không nên biết, còn việc nên biết thì kiến thức luôn nửa vời, thường xuyên đâm chọt người khác vạch áo cho người xem lưng.
Mới đầu Nghiêm Tranh Minh cho là mình đang tìm lý do, kết quả suy nghĩ đến một nửa, làm mình tức giận quá chừng.
Nghĩ lại nhiều năm y thích đẹp ghét xấu đến như vậy, vô số lần ngoài sáng trong tối dùng “mắt mù” oán hận người khác, cuối cùng vào giờ phút này bị báo ứng. Nghiêm Tranh Minh căm uất phát hiện, chính mình mới bị mù.
Phía sau đột nhiên vang lên một âm thanh: “”Đại sư huynh, đồng tiền rớt kìa.”
Hai chữ “Đồng tiền” vừa ra khỏi miệng, Nghiêm Tranh Minh có tật giật mình run run một cái.
Lý Quân lặng lẽ ra phía sau y như một con quỷ, đồng thời nhìn y quái quái, cũng không lên tiếng.
Nghiêm Tranh Minh nhụt chí trừng gã: “Đệ làm gì đó?”
Lý Quân làm như kẻ trộm quay đầu quét mắt một vòng, hỏi: “Thuỷ Khanh đâu rồi?”
“Ở sau núi chơi lửa,” Nghiêm Tranh Minh nói, “Đệ lén lén lút lút gì đây?”
Từ ngày Thuỷ Khanh bị thiên lôi đánh, kinh ngạc phát hiện không chỉ bề ngoài mình nhìn gần giống cô gái trưởng thành hơn mà còn có thể tuỳ ý điều khiển tam muội chân hỏa. Sức mạnh mới mẻ mấy hôm nay chưa đã, rèn sắt phải rèn liền tay mà liều mạng dụng công tu luyện.
Nghe nói nàng không ở, Lý Quân mới đặt mông ngồi cạnh Nghiêm Tranh Minh.
Đầu tiên gã như không biết bắt đầu từ đâu, dè dặt nói bóng nói gió: “Sao huynh lại sai bảo bối của huynh đi?”
Người trong lòng có quỷ và không có quỷ rất khác nhau, câu hỏi không có gì đặc biệt cũng làm cho Nghiêm chưởng môn ngừng lại một chút, trực giác muốn phản bác một câu “Bảo bối cái rắm”. Nếu nói ra khỏi miệng, lại cảm thấy quá mức để ý, cứ xoắn xuýt mãi, y phát hiện Lý Quân chạy tới hỏi như vậy cũng quá cố ý. Cáu kỉnh bóp mi tâm mình, cứ phóng lao theo lao, hỏi thẳng: “Đệ muốn nói cái gì?”
Lý Quân thở dài: “Sư huynh…”
“Không, đệ đừng nói.” Đột nhiên Nghiêm Tranh Minh cắt đứt gã, vẫn trầm mặc trong chốc lát, nói, “Đệ đừng nói, trong lòng ta tự biết, biết bây giờ nên làm cái gì… Người hơn trăm tuổi rồi, dù sao vẫn còn có chút chừng mực.”
Lý Quân hiếm khi nghiêm túc, nói: “Ừm, đệ biết huynh có chừng mực, nhưng bây giờ huynh phải làm sao đây?”
Nghiêm Tranh Minh sửng sốt một chút.
Lý Quân nhìn y một cái, lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Con đường kiếm tu vốn đã không dễ đi, sau khi xuất phong, càng là hiếm thấy đương thời. Mỗi một bước đều là đi trên mũi đao, tâm ma của huynh đã sinh ra, sau này nên làm gì bây giờ?”
Nghiêm Tranh Minh bị mấy lời của gã làm chua xót, cũng không biểu hiện ra ngoài, nhìn như vẫn dửng dưng nói: “Vậy thì có cái gì? Cuộc đời phàm nhân như con sâu cái kiến, cả đời chẳng qua mấy thập niên còn thay đổi thất thường, đủ thấy có trăng quên đèn là bản chất con người. Ta và những người khác có khác gì, qua vài năm tự nhiên sẽ phai nhạt.”
Lý Quân than thở: “Sư huynh à, thời gian dài là có thể ném ra sau đầu ư, sao có thể? Huynh cho đệ là nha đầu lắm lông tâm tư ngu xuẩn Thuỷ Khanh, cái gì cũng không hiểu à?”
Nghiêm Tranh Minh: “...”
Hai người nhất thời mắt lớn trừng mắt nhỏ mà im lặng, chẳng biết qua bao lâu, Lý Quân mới thử thăm dò: “Huynh… Khẳng định không cho tiểu Tiềm biết? Đệ thấy chi bằng…”
“Rắc” một tiếng, đồng tiền trong tay Nghiêm Tranh Minh bị y bẻ gãy, sắc mặt lạnh hẳn, ngắt lời Lý Quân: “Việc này đừng nhắc lại nữa.”
Lý Quân: “Nhưng...”
“Không có nhưng,” ánh mắt Nghiêm Tranh Minh sâu thẳm lạnh lẽo đến doạ người, nhìn Lý Quân kinh hồn bạt vía, “Việc này đệ không được nói với người thứ ba, đặc biệt là Trình Tiềm.”
Lý Quân há hốc mồm, muốn nói cái gì, rốt cục nuốt trở vào, miễn cưỡng gật đầu một cái.
Nghiêm Tranh Minh: “Đừng có qua loa với ta, thề đi!”
Lý Quân: “Èo, đại sư huynh…”
“Bớt nói xàm!”
Lý Quân thấy không lay chuyển được y, đành giơ một tay lên nói: “Ta thề giấu chuyện này trong bụng, tuyệt đối không nói với người thứ ba, bằng không…”
Nghiêm Tranh Minh nói tiếp: “Bằng không cho thiên lôi đánh ta, không được chết tử tế.”
Lý Quân bật mạnh dậy: “Huynh điên rồi sao!”
Nghiêm Tranh Minh quét mắt nhìn gã một cái, không hề hoang mang nói: “Lý Quân, ta phát hiện đệ có một tật xấu, giống như đệ cho rằng người to gan hơn đệ trong thiên hạ này đều điên rồi.”
Lý Quân hung hăng trừng y, bất lực nói: “Kéo dài tâm ma, đến lúc đó đạo tâm bị hao tổn, xem huynh làm sao.”
“Ta muốn chết, vừa hay các đệ có thể đổi một chưởng môn khác,” Nghiêm Tranh Minh duỗi người, “Ta cũng hết muốn làm. Nghe nói nguyên thần có thể đầu thai lại… Ngươi cảm thấy hồ li tinh thế nào? Đến lúc đó các ngươi phải đôn đốc Thuỷ Khanh tu luyện cho tốt, sớm trở thành đại yêu. Hay nhất là soán vị đoạt quyền làm một Yêu vương, để nó bảo bọc ta.”
Chí hướng cao xa của chưởng môn đàn áp Lý Quân, gã nói không nên lời.
Nghiêm Tranh Minh không để ý đến gã nữa, gõ nhẹ ngón tay, gật đầu đắc ý ngâm nga một đoạn tiểu khúc vừa thô tục vừa tròng ghẹo: “Sinh ra rồi chết đi, đến cũng khổ, đi cũng khổ; nồi rách chuông vàng, nghèo cũng vội vàng, giàu sang vội vã; phía đông nổi gió lớn, phía tây đổ mưa rào, anh hùng ồn ã thay trời đổi đất, cũng chính là một màn kịch thật thay giả mai kia; không bằng làm con rùa sống, một hơi nuốt hết biển hồ Giang Hà, nhổ một thiên thu bách đại…”
Đây là điệu hát dân gian mà bọn côn đồ vô lại dùng để xin cơm cạnh sơn trang Phù Dao, làm Lý Quân nghe đến u sầu cực kỳ.
Có đôi khi Nghiêm Tranh Minh cũng ao ước được phiêu bạt khắp nơi như bọn họ, bởi vì bọn họ không vướng bận, vô ưu vô lo, nhưng nhớ đến mấy con rận nơi tóc trán bọn họ thì không ao ước nữa, cho rằng có lẽ trời sinh mình ít tư chất bốn biển là nhà, chỉ nhớ điệu nhạc lúc bọn họ xin cơm.
Y đang tìm cách thư giãn, đột nhiên trong lòng căng thẳng, giống như có người dùng cây búa đập một cái trên ngực y. Điệu hát trong miệng Nghiêm Tranh Minh nhỏ dần, cả người từ dưới đất bật lên.
“Sao thế?” Lý Quân liếc mắt.
Sắc mặt Nghiêm Tranh Minh như quỷ sống: “Khôi lỗi phù ta buộc vào tóc tiểu Tiềm…”
Danh sách chương