"Sở Tấn là ai?"
Nghe ba ba hỏi như vậy, Lận Diễm Trần trợn tròn mắt: "Không phải ba tìm người theo dõi Sở Tấn sao? Trừ ba ra còn ai làm như vậy?"
Trong lòng ba Lận bị đâm một nhát, có chút bi thương, nhưng vẫn chưa biểu lộ ra chút nào, chỉ ngồi đó một cách đoan chính, ông nói: "Ba không có, ba cũng không biết Sở Tấn là ai, con có thể nói với ba Sở Tấn là ai?"
Lận Diễm Trần nhếch đôi môi, hắn tự chui đầu vào lưới rồi: "Có thật không?"
Ba Lận mất mát nói: "Tại sao con cảm thấy ba sẽ làm chuyện như vậy, ba tìm người theo dõi người con quen biết? Tuy rằng ba không rõ lắm người kia là ai... Nhưng ba không nghĩ tới, ở trong lòng con, ba là một người như vậy. Mấy tháng gần đây con lại bắt đầu xa lánh ba, ba không rõ lắm mình đã làm gì sai, rõ ràng trước đó đã học nói "cảm ơn ba ba"..."
Lận Diễm Trần im lặng, thật ra hiện tại hắn vẫn còn đang nghi ngờ, vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngoại trừ ba ba còn ai có động cơ, lý do theo dõi Sở Tấn là gì. Hay là ba ba đang giả vờ như không biết? Ba Lận nói: "Hoặc là, con nói với ba Sở Tấn là ai, ba đi điều tra xem ai đang theo dõi cậu ấy, chứng minh sự trong sạch của ba."
Lận Diễm Trần ngồi xuống, thở một hơi thật dài: "Sở Tấn là bạn trai của con."
Ba Lận sửng sốt. Đàn ông? Ông nhớ trước đây lúc Lận Diễm Trần còn chưa trưởng thành, cả ngày cùng mấy người bạn chơi chung, quan hệ thân mật, ông còn tưởng rằng tính hướng Lận Diễm Trần là gay, còn chuẩn bị tâm lý sẵn, định nói chuyện rõ ràng với đứa nhỏ này một lần, biểu đạt mình có thể khoan dung và lý giải —— kết quả bị Lận Diễm Trần mắng một trận, lúc đó Lận Diễm Trần hình như còn rất kiên quyết nói mình sẽ không phải đồng tính luyến ái.
Ba Lận mờ mịt hỏi: "Trước đây không phải con nói mình không thích đàn ông?"
Lận Diễm Trần: "Lúc nào?"
Ba Lận: "Khi 16 tuổi."
Lận Diễm Trần cau chặt mày, suy nghĩ một phút chốc, nhớ tới lúc trước đây cãi nhau với ba ba, tựa hồ đã từng nói những lời vô nghĩa như vậy.
Lận Diễm Trần đỏ mặt: "Khi đó còn nhỏ, con chỉ thuận miệng nói lung tung."
Ba Lận khẽ gật đầu, cũng không sao, ông đều tiếp thu: "Con đã quyết định rồi? Vậy tranh thủ dẫn người về nhà cho ba nhìn một chút."
Lận Diễm Trần nửa tin nửa ngờ: "Ba thật sự có thể tiếp nhận?"
Ba Lận hỏi: "Tại sao không thể? Một người gia trưởng như ba không tốt sao? Ba rất đáng sợ? Nhìn ba như vậy làm cái gì, con cảm thấy ba đang có âm mưu gì sao?"
Lận Diễm Trần: "Cả tư liệu của đối phương ba cũng không hỏi sao? Sao lại dễ dàng tin như vậy?"
Chuyện này có bao nhiêu thần hồn nát thần tính.
Có thể là ngày hôm nay nói khá nhiều, đã có lời mở đầu, so với thường ngày dễ dàng để nói ra lời tự đáy lòng hơn, quả thật cũng có chút tức giận, ba Lận nói: "Ba thấy con cảnh giác như vậy, ba nào dám hỏi nhiều? Nếu ba hỏi nhiều, con lại nghi ngờ ba, ba không hỏi, con vẫn cảm thấy có vấn đề, cảm thấy ba không có ý tốt. Vậy con nói đi, ba nên làm như thế nào?"
Lận Diễm Trần bị ba ba không nhẹ không nặng khiển trách một trận, dĩ nhiên cảm thấy mình như vậy hình như rất không đúng, im lặng chốc lát, trầm giọng ngại ngùng mà trình bày: "Em ấy tên là Sở Tấn, "Sở" trong kiệt xuất, "Tấn" trong nước lũ, năm nay... Năm nay ba mươi mốt tuổi."
Nói tới chỗ này, Lận Diễm Trần dừng lại, hắn dĩ nhiên không ngại, hắn chỉ lo lắng ba ba sẽ vì vậy mà có thành kiến, dù sao chuyện gì cũng có thể thay đổi, tuổi tác thì hết cách rồi, cũng không thể đi đầu thai lại một lần nữa.
Ba Lận thấy hắn đánh giá mình, ông nói: "Làm sao vậy? Mẹ con cũng lớn hơn so với ba hai tuổi a, ba không ngại. Cứ tiếp tục giới thiệu đi?"
Sở Tấn lớn hơn hắn 5 tuổi đó. Lận Diễm Trần nói: "Gia cảnh nhà em ấy rất bình thường, cha là giáo viên cao trung, mẹ là họa sĩ vô danh."
Ba Lận gật đầu: "Nga, được, dòng dõi thư hương a."
Thực sự là thuận lợi khiến người không thể tin được, Lận Diễm Trần hỏi: "Như vậy ba cũng có thể tiếp thu? Lúc trước không phải ba còn giới thiệu rất nhiều cô gái để cho con đi xem mắt? Gia thế bối cảnh mỗi người đều cao, Sở Tấn không thể sánh bằng bọn họ."
Ba Lận kiên trì giải thích: "Đó là bởi vì... Ba chỉ có thể tiếp xúc với những cô gái gia cảnh như vậy a. Thật ra con tìm người thế nào ba cũng không ngại, con thích, là người tốt là được rồi, có tiền hay không cũng không đáng kể. Chủ yếu là vì, ba hỏi bạn, có con gái thích hợp với con hay không, con nghĩ tới những chú bác đó một chút xem, lúc thường chúng ta cũng không tiếp xúc với những cô gái gia cảnh thông thường... Không hỏi về con trai là ba không nghĩ tới, cũng không phải ba kỳ thị chuyện này, nếu như con sớm nói cho ba biết bây giờ con thích đàn ông, ba cũng có thể giúp con hỏi một chút, chẳng qua bây giờ cũng không cần hỏi nữa."
Lận Diễm Trần lại lo lắng, cảnh giác hỏi: "Ba cảm thấy tiêu chuẩn "người tốt" là gì? Nói chung chung như vậy, không khỏi quá rộng."
Ba Lận thực sự là phục hắn rồi: "Là như vầy, chưa từng vi phạm pháp luật, người thật lòng yêu con, ba cảm thấy chính là người tốt."
Lận Diễm Trần thở ra một hơi.
Ba Lận nói: "Ba thật không biết tại sao con nghĩ ba xấu xa như vậy?... Con quyết định như thế nào? Dẫn cậu ấy tới nhà, hay là con dẫn ba tới cửa gặp. Ba thì sao cũng được, xem sắp xếp của con."
"Con không cần nơm nớp lo sợ như vậy, cứ như ba là kẻ ác nhất định cầm gậy đánh uyên ương. Lúc trước ba hỏi con có muốn xem mắt hay không, cũng không phải muốn ép con kết hôn, không phải con cho rằng ba muốn sắp đặt hôn nhân của con chứ? Ba chỉ thấy trước đây người con thích qua đời, con đau khổ như vậy... Con còn trẻ tuổi như thế, nên không muốn con cô đơn như thế cả đời... Ai..."
"Con có thể thích người khác, cũng không tồi."
Nói đến chuyện này, Lận Diễm Trần lại cảm thấy không dễ chịu, hắn dừng một chút, rồi nói: "Chính là người đó."
Ba Lận không rõ ràng: "Người nào?"
Lận Diễm Trần nói: "Sở Tấn chính là người đó. Trước đây bởi vì một ít hiểu lầm, con cho rằng em ấy đã qua đời. Thật ra em ấy không chết, con đã tìm được em ấy."
Ba Lận: "A?"
Trùng hợp có cơ hội này, oán giận bị Lận Diễm Trần đè nén nhiều năm, chợt bộc phát ra: "Con không có yêu người khác, con chỉ yêu em ấy. Con mới không qua một hai năm đã lập tức tìm tân hoan khác! Con không giống như ba. Mẹ mới mất hơn ba năm ba lại tìm bạn gái... Ba thoát ra ngược lại rất nhanh, đúng là, người luôn phải nhìn về phía trước mà."
Ba Lận buồn rầu, thật lâu không phản ứng kịp, ông nói: "Băng dày ba thước không phải do cái lạnh tạo nên trong một ngày, trách ba không sớm nói kỹ với con một chút, thành kiến của con đối với ba quá sâu. Dù bây giờ ba nói, con cũng sẽ cảm thấy ba đang ngụy biện? Khi đó con oán hận ba không ở bên cạnh mẹ con nhiều, ba cũng rất hận mình, nhưng tình huống lúc đó, con có thể đi tìm hiểu một chút... Làm sao được nhàn rỗi như bây giờ, mỗi ngày ba như đi trên băng mỏng, không để ý sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng, ngược lại càng liên lụy hai người."
"Sau năm thứ tư mẹ con qua đời, con cũng qua sinh nhật mười một tuổi, con chán ghét ba như vậy. Ba thực sự không nghĩ ra biện pháp, ba cảm thấy có thể con khuyết thiếu tình thương của mẹ, nên muốn tìm cho con một người mẹ, có thể chăm sóc con."
Lận Diễm Trần nói: "Ba con thay vài người bạn gái, con nhớ luôn có phụ nữ xa lạ tới lui."
Ba Lận nói: "Vài người? Chính thức kết giao chỉ có hai người a, còn lại chính là được giới thiệu, cũng không có kết giao, hai dì đó con đều nhớ chứ... Ba đều bị người ta đá. Con có nhớ dì Hoàng không, ba vốn nghĩ con rất thích cô ấy, kết quả con làm người ta mất hết mặt mũi."
Lận Diễm Trần nói: "Không phải vì con có ý đồ nên mới giả vờ giả vịt sao?"
Nghĩ đến chuyện năm đó, ba Lận khá là thổn thức: "Sau này ba nghĩ lại, con không muốn mẹ kế, ba đối xử với người ta như thế cũng không tránh khỏi sai lầm, nên thôi."
Lận Diễm Trần nhớ lại, từ đó về sau qua gần mười năm, ba ba xác thật không có đi tìm bạn gái nữa.
Là hắn trách oan ba ba.
Lận Diễm Trần nhớ Sở Tấn trước đây từng nói với hắn, một người đàn ông, nếu như đã quyết tâm muốn cưới vợ nhỏ, sao lại nghe lời con.
Lúc đó hắn còn không nghe lọt tai lời Sở Tấn.
Nhưng trong thời gian ngắn, thái độ của hắn đối với ba ba vẫn không có cách nào lập tức đảo ngược.
Ba Lận cũng không miễn cưỡng.
Ngày hôm nay một phen nói ra lời trong lòng, ông đã thấy an ủi.
Ông đã nhìn thấy ánh rạng đông ngày ông và Lận Diễm Trần hòa hảo.
Ba Lận nhẹ giọng nói nhỏ, hết sức cẩn thận: "Con vẫn không nói ba có thể gặp Sở Tấn hay không. Xem ra con thật sự rất thích cậu ấy. Con đứa nhỏ này, từ nhỏ đã như vậy, đặc biệt thích giấu rất kỹ đồ mình thích, không muốn để cho ba biết."
Lận Diễm Trần đỏ mặt: "Con đã hai mươi sáu tuổi, không phải con nít. Con muốn kết hôn với Sở Tấn."
Ba Lận nói: "Được a."
Ông bỗng nhiên nghĩ ra hồi trước tại sao Lận Diễm Trần lại lén lút "Chuột đồng dọn nhà", con trai cho rằng ông không đồng ý sẽ bỏ đi?!
Thấy ba Lận nhắc tới Sở Tấn, đôi mắt Lận Diễm Trần sáng lên ánh sáng nhu tình, rất là hiếu kỳ: "Sở Tấn là một người như thế nào?"
Lận Diễm Trần không phát hiện giọng nói của mình trở nên vô cùng ôn nhu: "Một câu hai câu không thể nói hết, Sở Tấn là một người rất tốt rất tốt... Còn con chỉ có tiền."
Thật tốt a, ba Lận vẫn tin ánh mắt của Lận Diễm Trần, thằng nhóc này từ nhỏ mắt đã cao, người không phận sự đều không lọt nổi vào mắt xanh nó.
Cho dù trong mắt người tình hóa Tây Thi, hẳn là Sở Tấn cũng không phải một người xấu.
Ba Lận nói: "Vậy con đang lo lắng cái gì chứ? Con đã tự tin cậu ấy là một người rất tốt, ba rất muốn gặp."
Ông chợt nhớ ra, hỏi bổ sung: "Cậu ấy thích cái gì, ba phải đi chuẩn bị quà. Nhân đây nói cho ba biết được không?"
Ba Lận lại nhìn thấy Lận Diễm Trần tựa hồ là nghĩ đến cái gì, sắc mặt lại thay đổi: "Lại làm sao?"
Lận Diễm Trần nói: "Có chuyện này con còn phải nói với ba..."
Ba Lận gật đầu, gió to sóng lớn gì ông chưa từng thấy? Ngày hôm nay cũng đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, ông cảm thấy không có gì có thể dọa đến ông. Lận Diễm Trần nói nó thích đàn ông, ông cũng không có quá kinh ngạc, rất nhận tiếp nhận sự thật này.
Lận Diễm Trần nghiêm túc nói: "Con không phải đang nói đùa với ba, đầu tiên, Sở Tấn là đàn ông, nhưng em ấy... Thân thể của em ấy khá đặc biệt."
Ba Lận nghĩ: A? Đặc biệt là như thế nào? Người tàn tật sao? Hay là có bệnh gì? Cho nên lúc trước mới bị hiểu lầm là chết rồi. Cũng có những khả năng này.
Không phải vấn đề lớn lao gì. Ngược lại vấn đề sau hơi khó giải quyết, nếu như có tiền cũng không trị được bệnh...
Ông mới vừa nghe Lận Diễm Trần nói người yêu không chết đã rất vui vẻ, trước đây ông còn cho là đàn ông Lận gia bọn họ có vợ chết trẻ, cảm thấy Lận gia bọn họ thật ra cũng không có số khắc vợ còn rất vui vẻ.
Nếu đối phương sống không được lâu... Vậy Lận Diễm Trần còn phải đau khổ thêm một lần nữa. Trơ mắt nhìn người mình yêu nhất chết đi từng chút từng chút một, đó là chuyện tàn nhẫn nhất trên cõi đời này.
Lần trước đã bạc trắng nửa đầu.
Ba Lận càng nghĩ tâm tình càng nghiêm nghị: "Con nói đi."
Lận Diễm Trần hít sâu, nói một cách đơn giản: "Em ấy có thể mang thai."
Ba Lận: "???"
Lận Diễm Trần tiếp tục ném bom: "Chúng con đã có một đứa con, tên gọi là "Sở Ngọc", nhũ danh là "Thu Thu", đã được chín tháng."
Ba Lận: "??????"
Nghe ba ba hỏi như vậy, Lận Diễm Trần trợn tròn mắt: "Không phải ba tìm người theo dõi Sở Tấn sao? Trừ ba ra còn ai làm như vậy?"
Trong lòng ba Lận bị đâm một nhát, có chút bi thương, nhưng vẫn chưa biểu lộ ra chút nào, chỉ ngồi đó một cách đoan chính, ông nói: "Ba không có, ba cũng không biết Sở Tấn là ai, con có thể nói với ba Sở Tấn là ai?"
Lận Diễm Trần nhếch đôi môi, hắn tự chui đầu vào lưới rồi: "Có thật không?"
Ba Lận mất mát nói: "Tại sao con cảm thấy ba sẽ làm chuyện như vậy, ba tìm người theo dõi người con quen biết? Tuy rằng ba không rõ lắm người kia là ai... Nhưng ba không nghĩ tới, ở trong lòng con, ba là một người như vậy. Mấy tháng gần đây con lại bắt đầu xa lánh ba, ba không rõ lắm mình đã làm gì sai, rõ ràng trước đó đã học nói "cảm ơn ba ba"..."
Lận Diễm Trần im lặng, thật ra hiện tại hắn vẫn còn đang nghi ngờ, vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngoại trừ ba ba còn ai có động cơ, lý do theo dõi Sở Tấn là gì. Hay là ba ba đang giả vờ như không biết? Ba Lận nói: "Hoặc là, con nói với ba Sở Tấn là ai, ba đi điều tra xem ai đang theo dõi cậu ấy, chứng minh sự trong sạch của ba."
Lận Diễm Trần ngồi xuống, thở một hơi thật dài: "Sở Tấn là bạn trai của con."
Ba Lận sửng sốt. Đàn ông? Ông nhớ trước đây lúc Lận Diễm Trần còn chưa trưởng thành, cả ngày cùng mấy người bạn chơi chung, quan hệ thân mật, ông còn tưởng rằng tính hướng Lận Diễm Trần là gay, còn chuẩn bị tâm lý sẵn, định nói chuyện rõ ràng với đứa nhỏ này một lần, biểu đạt mình có thể khoan dung và lý giải —— kết quả bị Lận Diễm Trần mắng một trận, lúc đó Lận Diễm Trần hình như còn rất kiên quyết nói mình sẽ không phải đồng tính luyến ái.
Ba Lận mờ mịt hỏi: "Trước đây không phải con nói mình không thích đàn ông?"
Lận Diễm Trần: "Lúc nào?"
Ba Lận: "Khi 16 tuổi."
Lận Diễm Trần cau chặt mày, suy nghĩ một phút chốc, nhớ tới lúc trước đây cãi nhau với ba ba, tựa hồ đã từng nói những lời vô nghĩa như vậy.
Lận Diễm Trần đỏ mặt: "Khi đó còn nhỏ, con chỉ thuận miệng nói lung tung."
Ba Lận khẽ gật đầu, cũng không sao, ông đều tiếp thu: "Con đã quyết định rồi? Vậy tranh thủ dẫn người về nhà cho ba nhìn một chút."
Lận Diễm Trần nửa tin nửa ngờ: "Ba thật sự có thể tiếp nhận?"
Ba Lận hỏi: "Tại sao không thể? Một người gia trưởng như ba không tốt sao? Ba rất đáng sợ? Nhìn ba như vậy làm cái gì, con cảm thấy ba đang có âm mưu gì sao?"
Lận Diễm Trần: "Cả tư liệu của đối phương ba cũng không hỏi sao? Sao lại dễ dàng tin như vậy?"
Chuyện này có bao nhiêu thần hồn nát thần tính.
Có thể là ngày hôm nay nói khá nhiều, đã có lời mở đầu, so với thường ngày dễ dàng để nói ra lời tự đáy lòng hơn, quả thật cũng có chút tức giận, ba Lận nói: "Ba thấy con cảnh giác như vậy, ba nào dám hỏi nhiều? Nếu ba hỏi nhiều, con lại nghi ngờ ba, ba không hỏi, con vẫn cảm thấy có vấn đề, cảm thấy ba không có ý tốt. Vậy con nói đi, ba nên làm như thế nào?"
Lận Diễm Trần bị ba ba không nhẹ không nặng khiển trách một trận, dĩ nhiên cảm thấy mình như vậy hình như rất không đúng, im lặng chốc lát, trầm giọng ngại ngùng mà trình bày: "Em ấy tên là Sở Tấn, "Sở" trong kiệt xuất, "Tấn" trong nước lũ, năm nay... Năm nay ba mươi mốt tuổi."
Nói tới chỗ này, Lận Diễm Trần dừng lại, hắn dĩ nhiên không ngại, hắn chỉ lo lắng ba ba sẽ vì vậy mà có thành kiến, dù sao chuyện gì cũng có thể thay đổi, tuổi tác thì hết cách rồi, cũng không thể đi đầu thai lại một lần nữa.
Ba Lận thấy hắn đánh giá mình, ông nói: "Làm sao vậy? Mẹ con cũng lớn hơn so với ba hai tuổi a, ba không ngại. Cứ tiếp tục giới thiệu đi?"
Sở Tấn lớn hơn hắn 5 tuổi đó. Lận Diễm Trần nói: "Gia cảnh nhà em ấy rất bình thường, cha là giáo viên cao trung, mẹ là họa sĩ vô danh."
Ba Lận gật đầu: "Nga, được, dòng dõi thư hương a."
Thực sự là thuận lợi khiến người không thể tin được, Lận Diễm Trần hỏi: "Như vậy ba cũng có thể tiếp thu? Lúc trước không phải ba còn giới thiệu rất nhiều cô gái để cho con đi xem mắt? Gia thế bối cảnh mỗi người đều cao, Sở Tấn không thể sánh bằng bọn họ."
Ba Lận kiên trì giải thích: "Đó là bởi vì... Ba chỉ có thể tiếp xúc với những cô gái gia cảnh như vậy a. Thật ra con tìm người thế nào ba cũng không ngại, con thích, là người tốt là được rồi, có tiền hay không cũng không đáng kể. Chủ yếu là vì, ba hỏi bạn, có con gái thích hợp với con hay không, con nghĩ tới những chú bác đó một chút xem, lúc thường chúng ta cũng không tiếp xúc với những cô gái gia cảnh thông thường... Không hỏi về con trai là ba không nghĩ tới, cũng không phải ba kỳ thị chuyện này, nếu như con sớm nói cho ba biết bây giờ con thích đàn ông, ba cũng có thể giúp con hỏi một chút, chẳng qua bây giờ cũng không cần hỏi nữa."
Lận Diễm Trần lại lo lắng, cảnh giác hỏi: "Ba cảm thấy tiêu chuẩn "người tốt" là gì? Nói chung chung như vậy, không khỏi quá rộng."
Ba Lận thực sự là phục hắn rồi: "Là như vầy, chưa từng vi phạm pháp luật, người thật lòng yêu con, ba cảm thấy chính là người tốt."
Lận Diễm Trần thở ra một hơi.
Ba Lận nói: "Ba thật không biết tại sao con nghĩ ba xấu xa như vậy?... Con quyết định như thế nào? Dẫn cậu ấy tới nhà, hay là con dẫn ba tới cửa gặp. Ba thì sao cũng được, xem sắp xếp của con."
"Con không cần nơm nớp lo sợ như vậy, cứ như ba là kẻ ác nhất định cầm gậy đánh uyên ương. Lúc trước ba hỏi con có muốn xem mắt hay không, cũng không phải muốn ép con kết hôn, không phải con cho rằng ba muốn sắp đặt hôn nhân của con chứ? Ba chỉ thấy trước đây người con thích qua đời, con đau khổ như vậy... Con còn trẻ tuổi như thế, nên không muốn con cô đơn như thế cả đời... Ai..."
"Con có thể thích người khác, cũng không tồi."
Nói đến chuyện này, Lận Diễm Trần lại cảm thấy không dễ chịu, hắn dừng một chút, rồi nói: "Chính là người đó."
Ba Lận không rõ ràng: "Người nào?"
Lận Diễm Trần nói: "Sở Tấn chính là người đó. Trước đây bởi vì một ít hiểu lầm, con cho rằng em ấy đã qua đời. Thật ra em ấy không chết, con đã tìm được em ấy."
Ba Lận: "A?"
Trùng hợp có cơ hội này, oán giận bị Lận Diễm Trần đè nén nhiều năm, chợt bộc phát ra: "Con không có yêu người khác, con chỉ yêu em ấy. Con mới không qua một hai năm đã lập tức tìm tân hoan khác! Con không giống như ba. Mẹ mới mất hơn ba năm ba lại tìm bạn gái... Ba thoát ra ngược lại rất nhanh, đúng là, người luôn phải nhìn về phía trước mà."
Ba Lận buồn rầu, thật lâu không phản ứng kịp, ông nói: "Băng dày ba thước không phải do cái lạnh tạo nên trong một ngày, trách ba không sớm nói kỹ với con một chút, thành kiến của con đối với ba quá sâu. Dù bây giờ ba nói, con cũng sẽ cảm thấy ba đang ngụy biện? Khi đó con oán hận ba không ở bên cạnh mẹ con nhiều, ba cũng rất hận mình, nhưng tình huống lúc đó, con có thể đi tìm hiểu một chút... Làm sao được nhàn rỗi như bây giờ, mỗi ngày ba như đi trên băng mỏng, không để ý sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng, ngược lại càng liên lụy hai người."
"Sau năm thứ tư mẹ con qua đời, con cũng qua sinh nhật mười một tuổi, con chán ghét ba như vậy. Ba thực sự không nghĩ ra biện pháp, ba cảm thấy có thể con khuyết thiếu tình thương của mẹ, nên muốn tìm cho con một người mẹ, có thể chăm sóc con."
Lận Diễm Trần nói: "Ba con thay vài người bạn gái, con nhớ luôn có phụ nữ xa lạ tới lui."
Ba Lận nói: "Vài người? Chính thức kết giao chỉ có hai người a, còn lại chính là được giới thiệu, cũng không có kết giao, hai dì đó con đều nhớ chứ... Ba đều bị người ta đá. Con có nhớ dì Hoàng không, ba vốn nghĩ con rất thích cô ấy, kết quả con làm người ta mất hết mặt mũi."
Lận Diễm Trần nói: "Không phải vì con có ý đồ nên mới giả vờ giả vịt sao?"
Nghĩ đến chuyện năm đó, ba Lận khá là thổn thức: "Sau này ba nghĩ lại, con không muốn mẹ kế, ba đối xử với người ta như thế cũng không tránh khỏi sai lầm, nên thôi."
Lận Diễm Trần nhớ lại, từ đó về sau qua gần mười năm, ba ba xác thật không có đi tìm bạn gái nữa.
Là hắn trách oan ba ba.
Lận Diễm Trần nhớ Sở Tấn trước đây từng nói với hắn, một người đàn ông, nếu như đã quyết tâm muốn cưới vợ nhỏ, sao lại nghe lời con.
Lúc đó hắn còn không nghe lọt tai lời Sở Tấn.
Nhưng trong thời gian ngắn, thái độ của hắn đối với ba ba vẫn không có cách nào lập tức đảo ngược.
Ba Lận cũng không miễn cưỡng.
Ngày hôm nay một phen nói ra lời trong lòng, ông đã thấy an ủi.
Ông đã nhìn thấy ánh rạng đông ngày ông và Lận Diễm Trần hòa hảo.
Ba Lận nhẹ giọng nói nhỏ, hết sức cẩn thận: "Con vẫn không nói ba có thể gặp Sở Tấn hay không. Xem ra con thật sự rất thích cậu ấy. Con đứa nhỏ này, từ nhỏ đã như vậy, đặc biệt thích giấu rất kỹ đồ mình thích, không muốn để cho ba biết."
Lận Diễm Trần đỏ mặt: "Con đã hai mươi sáu tuổi, không phải con nít. Con muốn kết hôn với Sở Tấn."
Ba Lận nói: "Được a."
Ông bỗng nhiên nghĩ ra hồi trước tại sao Lận Diễm Trần lại lén lút "Chuột đồng dọn nhà", con trai cho rằng ông không đồng ý sẽ bỏ đi?!
Thấy ba Lận nhắc tới Sở Tấn, đôi mắt Lận Diễm Trần sáng lên ánh sáng nhu tình, rất là hiếu kỳ: "Sở Tấn là một người như thế nào?"
Lận Diễm Trần không phát hiện giọng nói của mình trở nên vô cùng ôn nhu: "Một câu hai câu không thể nói hết, Sở Tấn là một người rất tốt rất tốt... Còn con chỉ có tiền."
Thật tốt a, ba Lận vẫn tin ánh mắt của Lận Diễm Trần, thằng nhóc này từ nhỏ mắt đã cao, người không phận sự đều không lọt nổi vào mắt xanh nó.
Cho dù trong mắt người tình hóa Tây Thi, hẳn là Sở Tấn cũng không phải một người xấu.
Ba Lận nói: "Vậy con đang lo lắng cái gì chứ? Con đã tự tin cậu ấy là một người rất tốt, ba rất muốn gặp."
Ông chợt nhớ ra, hỏi bổ sung: "Cậu ấy thích cái gì, ba phải đi chuẩn bị quà. Nhân đây nói cho ba biết được không?"
Ba Lận lại nhìn thấy Lận Diễm Trần tựa hồ là nghĩ đến cái gì, sắc mặt lại thay đổi: "Lại làm sao?"
Lận Diễm Trần nói: "Có chuyện này con còn phải nói với ba..."
Ba Lận gật đầu, gió to sóng lớn gì ông chưa từng thấy? Ngày hôm nay cũng đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, ông cảm thấy không có gì có thể dọa đến ông. Lận Diễm Trần nói nó thích đàn ông, ông cũng không có quá kinh ngạc, rất nhận tiếp nhận sự thật này.
Lận Diễm Trần nghiêm túc nói: "Con không phải đang nói đùa với ba, đầu tiên, Sở Tấn là đàn ông, nhưng em ấy... Thân thể của em ấy khá đặc biệt."
Ba Lận nghĩ: A? Đặc biệt là như thế nào? Người tàn tật sao? Hay là có bệnh gì? Cho nên lúc trước mới bị hiểu lầm là chết rồi. Cũng có những khả năng này.
Không phải vấn đề lớn lao gì. Ngược lại vấn đề sau hơi khó giải quyết, nếu như có tiền cũng không trị được bệnh...
Ông mới vừa nghe Lận Diễm Trần nói người yêu không chết đã rất vui vẻ, trước đây ông còn cho là đàn ông Lận gia bọn họ có vợ chết trẻ, cảm thấy Lận gia bọn họ thật ra cũng không có số khắc vợ còn rất vui vẻ.
Nếu đối phương sống không được lâu... Vậy Lận Diễm Trần còn phải đau khổ thêm một lần nữa. Trơ mắt nhìn người mình yêu nhất chết đi từng chút từng chút một, đó là chuyện tàn nhẫn nhất trên cõi đời này.
Lần trước đã bạc trắng nửa đầu.
Ba Lận càng nghĩ tâm tình càng nghiêm nghị: "Con nói đi."
Lận Diễm Trần hít sâu, nói một cách đơn giản: "Em ấy có thể mang thai."
Ba Lận: "???"
Lận Diễm Trần tiếp tục ném bom: "Chúng con đã có một đứa con, tên gọi là "Sở Ngọc", nhũ danh là "Thu Thu", đã được chín tháng."
Ba Lận: "??????"
Danh sách chương