Long Ngạo đã hạ sát tâm, căn bản mặc kệ bất cứ hậu quả gì.
"Làm càn." - La Thành giận dữ quát lên, hắn tuyệt đối không ngờ đối phương đang trước mặt mình lại ra tay chém giết Vu Vĩ, thử hỏi Long Ngạo chẳng phải là không coi mình ra gì hay sao? Thân là cao thủ Dung Hợp, thực lực La Thành như thế nào có thể biết rõ, nhưng Long Ngạo căn bản không chọn La Thành để đối phó.
Long Ngạo tuy đối với thực lực của mình có mười phần tin tưởng, nhưng hắn cũng tự lượng sức mình, chính vì như thế, hắn cầm huyết ẩm Cuồng Đao trong tay sử xuất Hoàng Tuyền cửu liên kích và Băng Phong Phệ Tâm, bay thẳng đến Vu Vĩ.
Hôm nay Long Ngạo đã không còn là Hộ quốc sư của Hộ quốc đường, cho nên ngoại trừ Hách Siêu ra thì tất cả mọi người ai cũng như nhau.
Lấy một địch tám.
Nếu là lấy một địch tám thật thì Long Ngạo khẳng định không thể nào đối địch sự liên thủ của tám người, nhưng mục đích của Long Ngạo chỉ có một, đó chính là giết Vu Vĩ, cho nên căn bản sẽ không lựa chọn cứng đối cứng với tám người.
Trấn Hồn Ấn, Hủy Diệt Ấn quyết đệ nhất ấn.
Không tạo ra một tiếng động, Long Ngạo liên tục sử xuất tám đạo Trấn Hồn Ấn, bất kể là bảy người Vu Vĩ hay là La Thành, sắc mặt lập tức kinh hãi, mọi người vội vàng điều động công lực toàn thân để ngăn cản này luồng năng lượng thần bí quỷ dị này.
Trấn Hồn Ấn, ngoại trừ cường đại bên ngoài thì còn cường hãn và không gây ra một tiếng động nào, thậm chí có thể ăn mòn linh hồn, chính vì như thế, kể cả La Thành do chủ quan xem thường nên cũng bị Trấn Hồn Ấn ăn mòn lấy linh hồn, nếu không cẩn thận hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.
Cơ hội ngàn năm khó gặp gỡ như thế Long Ngạo lẽ nào lại buông tha đơn giản.
Huyết ẩm Cuồng đao trong tay Long Ngạo hướng về phía Vu Vĩ hung hăng chém xuống, kinh thiên đao mang giống như một đạo thiểm điện không ai có thể địch nổi, bởi vì lúc này mấy người La Thành còn đang dùng toàn lực ngăn cản luồng năng lượng ăn mòn linh hồn quỷ dị trong cơ thể.
"Long Ngạo, ngươi không thể giết ta."
"Long Ngạo, nếu ngươi dám giết ta, đại ca ta chắc chắn sẽ không buông tha ngươi, á!"
Long Ngạo căn bản không nhìn Vu Vĩ, kinh thiên đao mang lập tức xẹt qua, một đao trực tiếp chặt đứt Vu Vĩ, “răng rắc”, đứng giữa bảy đại cao thủ, hơn nữa còn có La Thành mà Vu Vĩ vẫn bị chém chết.
Nhìn thấy mọi chuyện xảy ra trước mặt, Hách Siêu há hốc mồm, hai mắt nhìn chằm chằm vào Long Ngạo, bởi vì cho tới giờ khắc này Hách Siêu cũng không dám tưởng tượng Long Ngạo có thể đứng trước sự liên thủ của đại cao thủ mà chém chết Vu Vĩ.
Chém chết Vu Vĩ, Long Ngạo cũng không ra tay tiếp nữa, trong tình huống này, chỉ cần Long Ngạo muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể giết chết những người khác, đây chính sự cường đại của Trấn Hồn Ấn.
Đợi đến lúc tất cả mọi người tiêu trừ hết năng lượng quỷ dị trong cơ thể, nhìn lại thì Vu Vĩ chỉ còn là một cái xác.
Sắc mặt tám người La Thành muốn khó coi bao nhiêu có khó coi bấy nhiêu, quả thực âm trầm tới cực điểm, Long Ngạo xem thường và giết chết Vu Vĩ, thử hỏi Long Ngạo có để hắn vào mắt sao?
"Long Ngạo, ngươi thật quá đáng."
"Hừ, La Thành, trước kia ta đã từng nói qua, Vu Vĩ còn dám trêu chọc ta thì ta giết không tha, là chính bản thân hắn bị xem thường, chính hắn muốn chết thì liên quan gì đến ta? La Thành, khi nhân giả bị nhân khi chi, hi vọng các ngươi tự giải quyết cho tốt."
Không muốn nói tiếp với đối phương nữa, Long Ngạo quay người rời đi.
"La đường chủ, chẳng lẽ chúng ta cứ để như vậy sao?"
Mấy người Mao Phong, Đồng Bác, Hác Giang Quân, Diệp Vinh, Lâm Y Y, Vương Hoan cho tới giờ khắc này trong lòng còn sợ hãi, bởi vì bọn hắn vừa mới bị năng lượng quỷ dị ăn mòn thực rất đáng sợ, một khi Long Ngạo thừa dịp xông lên, hậu quả thật không tưởng nổi.
Nhưng cho dù như thế, thật muốn buông tha cho Long Ngạo sao?
Mấy người họ không phải người ngu, dựa theo thiên phú và tiềm lực của Long Ngạo, bây giờ còn có được thực lực như vậy, nếu cho hắn thời gian phát triển, thử hỏi qua vài năm nữa còn có ai có thể ngăn người này được không?
Khoát khoát tay, La Thành làm sao muốn để cho Long Ngạo chạy, nhưng hắn không phải người ngu, trong nội tâm biết rõ muốn giữ Long Ngạo lại cũng không phải một chuyện dễ dàng, chỉ sợ cái giá mà Hộ quốc đường phải trả sẽ rất lớn.
"Hách Siêu, vừa rồi đối phó Long Ngạo vì sao ngươi không ra tay?"
La Thành chĩa đầu mâu về hướng Hách Siêu, bởi vì trong chín người thì duy chỉ có Hách Siêu không ra tay đối phó Long Ngạo, đây là ý gì chứ?
Nghe được lời nói của La Thành, ánh mắt bảy người còn lại toàn bộ nhìn về phía Hách Siêu, ánh mắt liếc nhìn lạnh như băng, trên mặt tràn ngập sát khí.
Hừ lạnh một tiếng, Hách Siêu với tư cách người đứng thứ tư ở Hộ quốc đường, võ giả Diễn Hóa đỉnh phong nên căn bản không sợ mọi người, hừ lạnh nói:
"La phó đường chủ, ta cũng như ngươi đều hiểu rõ, có cái gì phải nói nữa chứ, Long Ngạo đã bị các ngươi ép rời khỏi Hộ quốc đường, nhưng các ngươi thì sao chứ?"
Căn bản không để cho mọi người có bất cứ cơ hội gì mở miệng, Hách Siêu tiếp tục nói:
"Vu Vĩ lúc trước thua Long huynh đệ, nhiều lần liên tiếp gây phiền toái, đừng nói là Long huynh đệ, việc này cho dù là ta thì ta cũng sẽ biết giết Vu Vĩ, không cần quan tâm các ngươi như thế nào, ta sẽ không đối phó với Long huynh đệ, làm người nên phúc hậu."
Bị Hách Siêu nói, mọi người á khẩu không trả lời được, bởi vì những lời Hách Siêu nói đều là thật, bọn hắn căn bản không có cơ hội phản bác.
Mặc dù Hách Siêu nói không sai, nhưng mọi người vừa nghĩ tới chuyện Long Ngạo trước mặt bọn hắn chém chết Vu Vĩ thì đều cảm thấy phát tiết phẫn nộ.
Cũng hừ một tiếng, Đồng Bác cả giận nói:
"Hách huynh, chuyện đó ngươi có chút không đúng, bất kể nói thế nào, Long Ngạo giờ đã không phải là thành viên của Hộ quốc đường ta, nhưng Vu Vĩ thì phải, Long Ngạo trước mặt chúng ta chém chết Vu Vĩ, căn bản cũng không đem chúng ta để vào mắt, ta muốn hỏi ngươi, ngươi có còn là một thành viên của Hộ quốc đường nữa hay không?"
Đối với ý của Đồng Bác, Hách Siêu lại làm sao không biết, cười lạnh nói:
"Đồng Bác, ngươi không cần khiêu khích ta, ta không nể những thứ này đâu, nếu các ngươi nguyện ý ta cũng có thể rời khỏi Hộ quốc đường."
“Hách Siêu, đây là tự ngươi nói, chúng ta không ép ngươi."
Sự tình đã đến mức này, La Thành cũng biết cần phải trừ khử cả Hách Siêu, nói không chừng, hắn nhất định sẽ trở thành họa lớn. Nói cho cùng thì trong nội bộ Tinh Vân Hộ quốc đường cũng có tranh giành phe phái.
Với tư cách là phó đường chủ Tinh Vân Hộ quốc đường, La Thành đương nhiên muốn trở thành đường chủ, nhưng bị Đường Lâm gây trở ngại, cho nên nhiều năm qua ý định đó vẫn chưa thành hiện thực. La Thành bao năm qua chỉ còn cách cực lực phát triển thế lực của mình, lần này mang theo bảy người thì đều là người của hắn, kể cả Vu Vĩ, cho nên khi Vu Vĩ bị Long Ngạo giết chết, La Thành mới tức giận như thế.
Bất vi kỷ dụng trảm thảo trừ căn.(*)
"Tốt, đã như vậy thì ta tiếp tục ở lại nữa cũng không có ý nghĩa gì, từ giờ trở đi Hách Siêu ta chính thức thoát ly khỏi Hộ quốc đường, cáo từ."
"Đợi một chút, Hách Siêu, bây giờ ngươi đã không phải là thành viên của Hộ quốc đường nữa, vậy quan hệ giữa chúng ta bây giờ là đối địch, giao hồn lệnh trong tay ngươi ra, niệm tình nhiều năm qua của chúng ta, cũng có thể tha cho ngươi một cái mạng."
Trong nội tâm hung hăng khinh bỉ bọn người La Thành một phen, đối với ý của La Thành, Hách Siêu lại làm sao không biết, hồn Vu Vĩ đã bị Long Ngạo lấy đi, bây giờ mình lại thoát ly Hộ quốc đường, tin tưởng La Thành chắc chắn sẽ không buông tha cho mình, nhưng mình có thể giao hồn lệnh ra sao? Mất đi hồn lệnh, đến lúc đó cho dù ngươi có thể cướp lấy tất cả hồn lệnh khác thì ngươi sẽ không cách nào tiến hành bài danh(*).
***
(*) Bất vi kỷ dụng trảm thảo trừ căn: Nếu không sử dụng được thì phải diệt cỏ tận gốc, trừ hậu họa sau này.
(*) Bài danh: Báo danh để xếp hạng.
"Làm càn." - La Thành giận dữ quát lên, hắn tuyệt đối không ngờ đối phương đang trước mặt mình lại ra tay chém giết Vu Vĩ, thử hỏi Long Ngạo chẳng phải là không coi mình ra gì hay sao? Thân là cao thủ Dung Hợp, thực lực La Thành như thế nào có thể biết rõ, nhưng Long Ngạo căn bản không chọn La Thành để đối phó.
Long Ngạo tuy đối với thực lực của mình có mười phần tin tưởng, nhưng hắn cũng tự lượng sức mình, chính vì như thế, hắn cầm huyết ẩm Cuồng Đao trong tay sử xuất Hoàng Tuyền cửu liên kích và Băng Phong Phệ Tâm, bay thẳng đến Vu Vĩ.
Hôm nay Long Ngạo đã không còn là Hộ quốc sư của Hộ quốc đường, cho nên ngoại trừ Hách Siêu ra thì tất cả mọi người ai cũng như nhau.
Lấy một địch tám.
Nếu là lấy một địch tám thật thì Long Ngạo khẳng định không thể nào đối địch sự liên thủ của tám người, nhưng mục đích của Long Ngạo chỉ có một, đó chính là giết Vu Vĩ, cho nên căn bản sẽ không lựa chọn cứng đối cứng với tám người.
Trấn Hồn Ấn, Hủy Diệt Ấn quyết đệ nhất ấn.
Không tạo ra một tiếng động, Long Ngạo liên tục sử xuất tám đạo Trấn Hồn Ấn, bất kể là bảy người Vu Vĩ hay là La Thành, sắc mặt lập tức kinh hãi, mọi người vội vàng điều động công lực toàn thân để ngăn cản này luồng năng lượng thần bí quỷ dị này.
Trấn Hồn Ấn, ngoại trừ cường đại bên ngoài thì còn cường hãn và không gây ra một tiếng động nào, thậm chí có thể ăn mòn linh hồn, chính vì như thế, kể cả La Thành do chủ quan xem thường nên cũng bị Trấn Hồn Ấn ăn mòn lấy linh hồn, nếu không cẩn thận hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.
Cơ hội ngàn năm khó gặp gỡ như thế Long Ngạo lẽ nào lại buông tha đơn giản.
Huyết ẩm Cuồng đao trong tay Long Ngạo hướng về phía Vu Vĩ hung hăng chém xuống, kinh thiên đao mang giống như một đạo thiểm điện không ai có thể địch nổi, bởi vì lúc này mấy người La Thành còn đang dùng toàn lực ngăn cản luồng năng lượng ăn mòn linh hồn quỷ dị trong cơ thể.
"Long Ngạo, ngươi không thể giết ta."
"Long Ngạo, nếu ngươi dám giết ta, đại ca ta chắc chắn sẽ không buông tha ngươi, á!"
Long Ngạo căn bản không nhìn Vu Vĩ, kinh thiên đao mang lập tức xẹt qua, một đao trực tiếp chặt đứt Vu Vĩ, “răng rắc”, đứng giữa bảy đại cao thủ, hơn nữa còn có La Thành mà Vu Vĩ vẫn bị chém chết.
Nhìn thấy mọi chuyện xảy ra trước mặt, Hách Siêu há hốc mồm, hai mắt nhìn chằm chằm vào Long Ngạo, bởi vì cho tới giờ khắc này Hách Siêu cũng không dám tưởng tượng Long Ngạo có thể đứng trước sự liên thủ của đại cao thủ mà chém chết Vu Vĩ.
Chém chết Vu Vĩ, Long Ngạo cũng không ra tay tiếp nữa, trong tình huống này, chỉ cần Long Ngạo muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể giết chết những người khác, đây chính sự cường đại của Trấn Hồn Ấn.
Đợi đến lúc tất cả mọi người tiêu trừ hết năng lượng quỷ dị trong cơ thể, nhìn lại thì Vu Vĩ chỉ còn là một cái xác.
Sắc mặt tám người La Thành muốn khó coi bao nhiêu có khó coi bấy nhiêu, quả thực âm trầm tới cực điểm, Long Ngạo xem thường và giết chết Vu Vĩ, thử hỏi Long Ngạo có để hắn vào mắt sao?
"Long Ngạo, ngươi thật quá đáng."
"Hừ, La Thành, trước kia ta đã từng nói qua, Vu Vĩ còn dám trêu chọc ta thì ta giết không tha, là chính bản thân hắn bị xem thường, chính hắn muốn chết thì liên quan gì đến ta? La Thành, khi nhân giả bị nhân khi chi, hi vọng các ngươi tự giải quyết cho tốt."
Không muốn nói tiếp với đối phương nữa, Long Ngạo quay người rời đi.
"La đường chủ, chẳng lẽ chúng ta cứ để như vậy sao?"
Mấy người Mao Phong, Đồng Bác, Hác Giang Quân, Diệp Vinh, Lâm Y Y, Vương Hoan cho tới giờ khắc này trong lòng còn sợ hãi, bởi vì bọn hắn vừa mới bị năng lượng quỷ dị ăn mòn thực rất đáng sợ, một khi Long Ngạo thừa dịp xông lên, hậu quả thật không tưởng nổi.
Nhưng cho dù như thế, thật muốn buông tha cho Long Ngạo sao?
Mấy người họ không phải người ngu, dựa theo thiên phú và tiềm lực của Long Ngạo, bây giờ còn có được thực lực như vậy, nếu cho hắn thời gian phát triển, thử hỏi qua vài năm nữa còn có ai có thể ngăn người này được không?
Khoát khoát tay, La Thành làm sao muốn để cho Long Ngạo chạy, nhưng hắn không phải người ngu, trong nội tâm biết rõ muốn giữ Long Ngạo lại cũng không phải một chuyện dễ dàng, chỉ sợ cái giá mà Hộ quốc đường phải trả sẽ rất lớn.
"Hách Siêu, vừa rồi đối phó Long Ngạo vì sao ngươi không ra tay?"
La Thành chĩa đầu mâu về hướng Hách Siêu, bởi vì trong chín người thì duy chỉ có Hách Siêu không ra tay đối phó Long Ngạo, đây là ý gì chứ?
Nghe được lời nói của La Thành, ánh mắt bảy người còn lại toàn bộ nhìn về phía Hách Siêu, ánh mắt liếc nhìn lạnh như băng, trên mặt tràn ngập sát khí.
Hừ lạnh một tiếng, Hách Siêu với tư cách người đứng thứ tư ở Hộ quốc đường, võ giả Diễn Hóa đỉnh phong nên căn bản không sợ mọi người, hừ lạnh nói:
"La phó đường chủ, ta cũng như ngươi đều hiểu rõ, có cái gì phải nói nữa chứ, Long Ngạo đã bị các ngươi ép rời khỏi Hộ quốc đường, nhưng các ngươi thì sao chứ?"
Căn bản không để cho mọi người có bất cứ cơ hội gì mở miệng, Hách Siêu tiếp tục nói:
"Vu Vĩ lúc trước thua Long huynh đệ, nhiều lần liên tiếp gây phiền toái, đừng nói là Long huynh đệ, việc này cho dù là ta thì ta cũng sẽ biết giết Vu Vĩ, không cần quan tâm các ngươi như thế nào, ta sẽ không đối phó với Long huynh đệ, làm người nên phúc hậu."
Bị Hách Siêu nói, mọi người á khẩu không trả lời được, bởi vì những lời Hách Siêu nói đều là thật, bọn hắn căn bản không có cơ hội phản bác.
Mặc dù Hách Siêu nói không sai, nhưng mọi người vừa nghĩ tới chuyện Long Ngạo trước mặt bọn hắn chém chết Vu Vĩ thì đều cảm thấy phát tiết phẫn nộ.
Cũng hừ một tiếng, Đồng Bác cả giận nói:
"Hách huynh, chuyện đó ngươi có chút không đúng, bất kể nói thế nào, Long Ngạo giờ đã không phải là thành viên của Hộ quốc đường ta, nhưng Vu Vĩ thì phải, Long Ngạo trước mặt chúng ta chém chết Vu Vĩ, căn bản cũng không đem chúng ta để vào mắt, ta muốn hỏi ngươi, ngươi có còn là một thành viên của Hộ quốc đường nữa hay không?"
Đối với ý của Đồng Bác, Hách Siêu lại làm sao không biết, cười lạnh nói:
"Đồng Bác, ngươi không cần khiêu khích ta, ta không nể những thứ này đâu, nếu các ngươi nguyện ý ta cũng có thể rời khỏi Hộ quốc đường."
“Hách Siêu, đây là tự ngươi nói, chúng ta không ép ngươi."
Sự tình đã đến mức này, La Thành cũng biết cần phải trừ khử cả Hách Siêu, nói không chừng, hắn nhất định sẽ trở thành họa lớn. Nói cho cùng thì trong nội bộ Tinh Vân Hộ quốc đường cũng có tranh giành phe phái.
Với tư cách là phó đường chủ Tinh Vân Hộ quốc đường, La Thành đương nhiên muốn trở thành đường chủ, nhưng bị Đường Lâm gây trở ngại, cho nên nhiều năm qua ý định đó vẫn chưa thành hiện thực. La Thành bao năm qua chỉ còn cách cực lực phát triển thế lực của mình, lần này mang theo bảy người thì đều là người của hắn, kể cả Vu Vĩ, cho nên khi Vu Vĩ bị Long Ngạo giết chết, La Thành mới tức giận như thế.
Bất vi kỷ dụng trảm thảo trừ căn.(*)
"Tốt, đã như vậy thì ta tiếp tục ở lại nữa cũng không có ý nghĩa gì, từ giờ trở đi Hách Siêu ta chính thức thoát ly khỏi Hộ quốc đường, cáo từ."
"Đợi một chút, Hách Siêu, bây giờ ngươi đã không phải là thành viên của Hộ quốc đường nữa, vậy quan hệ giữa chúng ta bây giờ là đối địch, giao hồn lệnh trong tay ngươi ra, niệm tình nhiều năm qua của chúng ta, cũng có thể tha cho ngươi một cái mạng."
Trong nội tâm hung hăng khinh bỉ bọn người La Thành một phen, đối với ý của La Thành, Hách Siêu lại làm sao không biết, hồn Vu Vĩ đã bị Long Ngạo lấy đi, bây giờ mình lại thoát ly Hộ quốc đường, tin tưởng La Thành chắc chắn sẽ không buông tha cho mình, nhưng mình có thể giao hồn lệnh ra sao? Mất đi hồn lệnh, đến lúc đó cho dù ngươi có thể cướp lấy tất cả hồn lệnh khác thì ngươi sẽ không cách nào tiến hành bài danh(*).
***
(*) Bất vi kỷ dụng trảm thảo trừ căn: Nếu không sử dụng được thì phải diệt cỏ tận gốc, trừ hậu họa sau này.
(*) Bài danh: Báo danh để xếp hạng.
Danh sách chương