Long Ngạo cũng không lập tức tiến vào Hộ quốc đường, mà nghe Âu Dương Phi giảng về tình hình của Hộ quốc đường.
Hộ quốc đường có tổng cộng hai mươi ba thành viên, đường chủ và hai vị phó đường chủ đều là võ giả Dung Hợp, về phần hai mươi vị thành viên còn lại thì đều là võ giả Diễn Hoá.
Nói cách khác, một khi hắn tiến vào Hộ quốc đường, bản thân đã trở thành thành viên thực lực thấp nhất ở Hộ quốc đường, thử hỏi mọi người ở Hộ quốc đường há lại chịu phục, hay vẫn là khinh bỉ và xem thường.
Đưa mắt nhìn thật sâu Hộ quốc đường trước mặt, Long Ngạo cất bước đi vào.
Hộ quốc đường, nơi quan trọng nhất của hoàng thất Tinh Vân, cũng là nơi cơ cấu quyền lực cao nhất, kể cả là hoàng đế đế quốc cũng muốn dựa vào Hộ quốc đường.
Long Ngạo vừa bước vào Hộ quốc đường.
"Ngươi là người phương nào? Hộ quốc đường trọng địa, không được tự tiện tiến vào."
Chẳng muốn nói nhảm nhiều lời với thị vệ, Long Ngạo trực tiếp đưa ra bài tử(*) của bản thân, nhìn thấy trên bài tử ba chữ Hộ quốc sư, hai gã thị vệ lập tức cung kính, bởi vì trong nội tâm bọn họ rất rõ ràng ý vị Hộ quốc sư của Hộ quốc đường như thế nào.
"Ôi, đây không phải Hộ quốc sư trẻ tuổi nhất của Hộ quốc đường chúng ta sao?"
"Hừ, trẻ tuổi nhất? Không biết sống chết gì, ta thực buồn bực, một võ giả Nhất Tuyến Thiên nhỏ nhoi cũng có tư cách gia nhập Hộ quốc đường, thật sự là mẹ nó buồn nôn."
Người vừa nói là thành viên Hộ quốc đường Tại Vĩ và Mao Phong. Trên mặt hai người tràn đầy khinh bỉ và xem thường.
Mỗi một thành viên Hộ quốc đường của hoàng thất Tinh Vân đều là võ giả Diễn Hoá, thử hỏi, trong mắt võ giả Diễn Hoá võ giả Nhất Tuyến Thiên bị xem là cái gì?
Huống chi từ trước tới nay Hộ quốc đường chỉ có tu vi cảnh giới Diễn Hoá, hơn nữa cùng đạt được sự đồng ý của ba vị đường chủ trong Hộ quốc đường mới có thể chính thức gia nhập, nhưng tên này thì sao? Chỉ là võ giả Nhất Tuyến Thiên, lại không có được ba vị đường chủ đồng ý liền nhập vào Hộ quốc đường, việc này khiến cho Hộ quốc đường nổi sóng lớn, tất cả mọi người tỏ vẻ không đồng ý.
"Đợi một chút."
"Chuyện gì?"
"Vừa nãy không nghe thấy chúng ta nói chuyện sao?"
Tại Vĩ và Mao Phong rõ ràng không vui, nếu không phải bởi vì Hộ quốc đường có văn bản quy định không cho phép thành viên đấu đá lẫn nhau, nói không chừng hai người đã sớm ra tay.
"Long Ngạo, ngươi là ai, ngươi hà đức hà năng có thể tiến vào Hộ quốc đường."
"Cho ngươi một cơ hội, lập tức cút cho ta."
"Cút ngay!"
Chẳng muốn nói lý với hai người, Long Ngạo buồn bực, vì sao đi tới chỗ nào cũng đều gặp được người như vậy.
"Ngươi vừa mới nói cái gì? Ngươi kêu ai cút ngay?"
"Chó ngoan không cản đường, con chó nào cản đường thì con chó đó cút ngay đi."
"Ngươi muốn chết?"
Mao Phong kéo Tại Vĩ lại, lắc đầu, nói ra:
"Cũng vì chúng ta thân ở Hộ quốc đường nên sẽ không giết hắn, hắn mới dám như thế, nếu ở bên ngoài, hắn còn dám sao?"
"Hừ hừ, Long Ngạo, bây giờ ta chính thức khiêu chiến ngươi, nếu ngươi là nam nhân, ngươi có dám ứng chiến không?"
Phiền toái đến.
Long Ngạo xem như có chút buồn bực, mới vừa tiến vào Hộ quốc đường thì có phiền toái tìm tới cửa, mình không ứng chiến, ngày sau tại Hộ quốc đường còn làm gì được nữa? Huống chi người ta khiêu chiến mình, nếu mình không ứng chiến chẳng phải là nói cho tất cả mọi người là mình sợ hãi?
"Tốt, ta ứng chiến."
Ứng chiến? Nghe được đối phương ứng chiến, trong lòng Tại Vĩ và Mao Phong lập tức vui vẻ. Tại Vĩ ngoắc ngoắc ngón tay, giọng lạnh lùng nói:
"Long Ngạo, ngươi coi như là nam nhân, chúng ta đi ra ngoài chiến một trận, yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, cùng lắm đánh ngươi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, ha ha..."
Trên mặt Tại Vĩ tràn ngập cuồng vọng và tự tin, Long Ngạo cũng không có chút nào chần chừ, một khi đã ứng chiến thì chỉ còn cách đối mặt chiến đấu tiếp.
Bên ngoài Hộ quốc đường.
Tin tức Tại Vĩ và Long Ngạo chiến một trận trong nháy mắt đã truyền khắp Hộ quốc đường cùng cả hoàng thất, đường chủ Hộ quốc đường Đường Lâm, hai vị phó đường chủ Dương Nghị và La Thành cùng toàn bộ các thành viên còn lại đều có mặt.
Không chỉ có thế, kể cả hoàng đế Âu Dương Phong, thái tử Âu Dương Phi cũng xuất hiện, tất cả mọi người ngồi ngay ngắn ở một bên, cũng không có ai ngăn cản, dù sao đây là võ giả khiêu chiến, chỉ cần song phương đồng ý thì bất kể là ai cũng không có quyền hỏi nhiều.
"Đường huynh, ngươi nói xem Tại Vĩ và Long Ngạo chiến một trận, ai sẽ hơn?"
"Bệ hạ, chuyện Long Ngạo ta đã biết được, kẻ này thật là nhân tài hiếm có, thiên phú rất cao, tiềm lực rất lớn, nếu bồi dưỡng tốt ngày sau có thể trở thành trụ cột của vương quốc."
Đường Lâm mặc dù không nói rõ, nhưng Âu Dương Phong lại rất rõ ràng, vị đường chủ Hộ quốc đường này khẳng định cho rằng Long Ngạo không phải địch thủ của Tại Vĩ.
Tuy nhiên ngẫm lại thì cũng thoải mái, dù sao Long Ngạo chỉ là vừa mới quật khởi, mà Tại Vĩ thì là thành viên uy tín lâu năm của Hộ quốc đường, tu vi cũng đã đạt tới cảnh giới Diễn Hoá, cho dù Long Ngạo bại cũng không có gì, dù sao thời của Long Ngạo và thiên phú còn tại đó.
Nếu như bị hai người biết rõ Long Ngạo thiếu chút nữa giết được Long Minh tu vi cảnh giới Diễn Hoá, không biết hai người sẽ nghĩ như thế nào.
"Ha ha... Long Ngạo, ta thật đúng là bội phục ngươi, rõ ràng dám ứng chiến, ta rất muốn biết rốt cuộc là cái gì làm ngươi tin tưởng như thế?"
Trên mặt Tại Vĩ tràn ngập khinh miệt và xem thường, bởi vì trong mắt hắn, thiếu niên trước mặt này đến cái rắm cũng không phải, huống chi giờ khắc này bốn phía đã đứng đầy người, mặc kệ chuyện gì xảy ra hắn đều phải thắng, không thể không thắng.
"Ngu ngốc."
"Ngươi muốn chết."
Bị nhục mạ, Tại Vĩ làm sao có thể nhịn được, hắn giận dữ rống lên, thân thể đã thoát ra theo. Hai người cũng không sử dụng bất cứ binh khí gì. Nhìn bề ngoài thì thấy đây chính là một trận đối đầu, nhưng kỳ thật hai người đều rất rõ ràng, chiến một trận này cho dù có chỗ tổn thương cũng sẽ không ai trách tội, dù sao võ giả đối chiến, không ai biết được kết quả sẽ như thế nào.
Hoàng Tuyền cửu liên kích, quyền kình tầng tầng điệp điệp, chín luồng quyền kình lập tức chồng lên nhau cùng với nắm đấm của Tại Vĩ hung hăng đụng vào nhau, linh lực tứ tán.
Tại Vĩ bị một quyền của Long Ngạo trực tiếp nện bay đi, một tiếng “bịch” vang thật lớn, thân thể Tại Vĩ trực tiếp ngã xuống mặt đất.
"Không có khả năng, điều đó không có khả năng!"
Gượng đứng dậy, Tại Vĩ hình như đã bị kích thích, hắn đường đường là Hộ quốc sư của Hộ quốc đường, rõ ràng bị một mao đầu tiểu tử một quyền nện bay đi, hắn còn mặt mũi nào mà tồn tại? Ngày sau hắn tại Hộ quốc đường sẽ như thế nào?
Thật sự không cam lòng, hai đấm của Tại Vĩ cùng động, lần nữa hung hăng đánh ra.
Nhìn thấy Tại Vĩ bị Long Ngạo một quyền nện bay đi, tất cả mọi người đều sững sờ, nhất là Đường Lâm đường chủ của Hộ quốc đường, bởi vì lời nói của hắn vừa mới cho thấy Long Ngạo căn bản không thể nào là địch thủ của Tại Vĩ, nhưng hiện thì sao? Tại Vĩ rõ ràng vừa mới không thể tiếp quyền được, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì đánh chết hắn cũng sẽ không tin.
"Bệ hạ, thiên phú và tiềm lực của kẻ này chính là người mà ta thấy là cường đại nhất, mặc kệ chuyện gì xảy ra, đều xin nắm chắc kẻ này thì tốt hơn, nói không chừng ngày sau kẻ này sẽ trở thành vị phúc tinh của vương quốc Tinh Vân."
Hình như có chút ngạc nhiên, bởi vì qua nhiều năm như vậy, Âu Dương Phong còn chưa từng nghe qua Đường Lâm tán dương người nào.
***
(*) Bài tử: cái thẻ bài, lệnh bài.
Hộ quốc đường có tổng cộng hai mươi ba thành viên, đường chủ và hai vị phó đường chủ đều là võ giả Dung Hợp, về phần hai mươi vị thành viên còn lại thì đều là võ giả Diễn Hoá.
Nói cách khác, một khi hắn tiến vào Hộ quốc đường, bản thân đã trở thành thành viên thực lực thấp nhất ở Hộ quốc đường, thử hỏi mọi người ở Hộ quốc đường há lại chịu phục, hay vẫn là khinh bỉ và xem thường.
Đưa mắt nhìn thật sâu Hộ quốc đường trước mặt, Long Ngạo cất bước đi vào.
Hộ quốc đường, nơi quan trọng nhất của hoàng thất Tinh Vân, cũng là nơi cơ cấu quyền lực cao nhất, kể cả là hoàng đế đế quốc cũng muốn dựa vào Hộ quốc đường.
Long Ngạo vừa bước vào Hộ quốc đường.
"Ngươi là người phương nào? Hộ quốc đường trọng địa, không được tự tiện tiến vào."
Chẳng muốn nói nhảm nhiều lời với thị vệ, Long Ngạo trực tiếp đưa ra bài tử(*) của bản thân, nhìn thấy trên bài tử ba chữ Hộ quốc sư, hai gã thị vệ lập tức cung kính, bởi vì trong nội tâm bọn họ rất rõ ràng ý vị Hộ quốc sư của Hộ quốc đường như thế nào.
"Ôi, đây không phải Hộ quốc sư trẻ tuổi nhất của Hộ quốc đường chúng ta sao?"
"Hừ, trẻ tuổi nhất? Không biết sống chết gì, ta thực buồn bực, một võ giả Nhất Tuyến Thiên nhỏ nhoi cũng có tư cách gia nhập Hộ quốc đường, thật sự là mẹ nó buồn nôn."
Người vừa nói là thành viên Hộ quốc đường Tại Vĩ và Mao Phong. Trên mặt hai người tràn đầy khinh bỉ và xem thường.
Mỗi một thành viên Hộ quốc đường của hoàng thất Tinh Vân đều là võ giả Diễn Hoá, thử hỏi, trong mắt võ giả Diễn Hoá võ giả Nhất Tuyến Thiên bị xem là cái gì?
Huống chi từ trước tới nay Hộ quốc đường chỉ có tu vi cảnh giới Diễn Hoá, hơn nữa cùng đạt được sự đồng ý của ba vị đường chủ trong Hộ quốc đường mới có thể chính thức gia nhập, nhưng tên này thì sao? Chỉ là võ giả Nhất Tuyến Thiên, lại không có được ba vị đường chủ đồng ý liền nhập vào Hộ quốc đường, việc này khiến cho Hộ quốc đường nổi sóng lớn, tất cả mọi người tỏ vẻ không đồng ý.
"Đợi một chút."
"Chuyện gì?"
"Vừa nãy không nghe thấy chúng ta nói chuyện sao?"
Tại Vĩ và Mao Phong rõ ràng không vui, nếu không phải bởi vì Hộ quốc đường có văn bản quy định không cho phép thành viên đấu đá lẫn nhau, nói không chừng hai người đã sớm ra tay.
"Long Ngạo, ngươi là ai, ngươi hà đức hà năng có thể tiến vào Hộ quốc đường."
"Cho ngươi một cơ hội, lập tức cút cho ta."
"Cút ngay!"
Chẳng muốn nói lý với hai người, Long Ngạo buồn bực, vì sao đi tới chỗ nào cũng đều gặp được người như vậy.
"Ngươi vừa mới nói cái gì? Ngươi kêu ai cút ngay?"
"Chó ngoan không cản đường, con chó nào cản đường thì con chó đó cút ngay đi."
"Ngươi muốn chết?"
Mao Phong kéo Tại Vĩ lại, lắc đầu, nói ra:
"Cũng vì chúng ta thân ở Hộ quốc đường nên sẽ không giết hắn, hắn mới dám như thế, nếu ở bên ngoài, hắn còn dám sao?"
"Hừ hừ, Long Ngạo, bây giờ ta chính thức khiêu chiến ngươi, nếu ngươi là nam nhân, ngươi có dám ứng chiến không?"
Phiền toái đến.
Long Ngạo xem như có chút buồn bực, mới vừa tiến vào Hộ quốc đường thì có phiền toái tìm tới cửa, mình không ứng chiến, ngày sau tại Hộ quốc đường còn làm gì được nữa? Huống chi người ta khiêu chiến mình, nếu mình không ứng chiến chẳng phải là nói cho tất cả mọi người là mình sợ hãi?
"Tốt, ta ứng chiến."
Ứng chiến? Nghe được đối phương ứng chiến, trong lòng Tại Vĩ và Mao Phong lập tức vui vẻ. Tại Vĩ ngoắc ngoắc ngón tay, giọng lạnh lùng nói:
"Long Ngạo, ngươi coi như là nam nhân, chúng ta đi ra ngoài chiến một trận, yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, cùng lắm đánh ngươi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, ha ha..."
Trên mặt Tại Vĩ tràn ngập cuồng vọng và tự tin, Long Ngạo cũng không có chút nào chần chừ, một khi đã ứng chiến thì chỉ còn cách đối mặt chiến đấu tiếp.
Bên ngoài Hộ quốc đường.
Tin tức Tại Vĩ và Long Ngạo chiến một trận trong nháy mắt đã truyền khắp Hộ quốc đường cùng cả hoàng thất, đường chủ Hộ quốc đường Đường Lâm, hai vị phó đường chủ Dương Nghị và La Thành cùng toàn bộ các thành viên còn lại đều có mặt.
Không chỉ có thế, kể cả hoàng đế Âu Dương Phong, thái tử Âu Dương Phi cũng xuất hiện, tất cả mọi người ngồi ngay ngắn ở một bên, cũng không có ai ngăn cản, dù sao đây là võ giả khiêu chiến, chỉ cần song phương đồng ý thì bất kể là ai cũng không có quyền hỏi nhiều.
"Đường huynh, ngươi nói xem Tại Vĩ và Long Ngạo chiến một trận, ai sẽ hơn?"
"Bệ hạ, chuyện Long Ngạo ta đã biết được, kẻ này thật là nhân tài hiếm có, thiên phú rất cao, tiềm lực rất lớn, nếu bồi dưỡng tốt ngày sau có thể trở thành trụ cột của vương quốc."
Đường Lâm mặc dù không nói rõ, nhưng Âu Dương Phong lại rất rõ ràng, vị đường chủ Hộ quốc đường này khẳng định cho rằng Long Ngạo không phải địch thủ của Tại Vĩ.
Tuy nhiên ngẫm lại thì cũng thoải mái, dù sao Long Ngạo chỉ là vừa mới quật khởi, mà Tại Vĩ thì là thành viên uy tín lâu năm của Hộ quốc đường, tu vi cũng đã đạt tới cảnh giới Diễn Hoá, cho dù Long Ngạo bại cũng không có gì, dù sao thời của Long Ngạo và thiên phú còn tại đó.
Nếu như bị hai người biết rõ Long Ngạo thiếu chút nữa giết được Long Minh tu vi cảnh giới Diễn Hoá, không biết hai người sẽ nghĩ như thế nào.
"Ha ha... Long Ngạo, ta thật đúng là bội phục ngươi, rõ ràng dám ứng chiến, ta rất muốn biết rốt cuộc là cái gì làm ngươi tin tưởng như thế?"
Trên mặt Tại Vĩ tràn ngập khinh miệt và xem thường, bởi vì trong mắt hắn, thiếu niên trước mặt này đến cái rắm cũng không phải, huống chi giờ khắc này bốn phía đã đứng đầy người, mặc kệ chuyện gì xảy ra hắn đều phải thắng, không thể không thắng.
"Ngu ngốc."
"Ngươi muốn chết."
Bị nhục mạ, Tại Vĩ làm sao có thể nhịn được, hắn giận dữ rống lên, thân thể đã thoát ra theo. Hai người cũng không sử dụng bất cứ binh khí gì. Nhìn bề ngoài thì thấy đây chính là một trận đối đầu, nhưng kỳ thật hai người đều rất rõ ràng, chiến một trận này cho dù có chỗ tổn thương cũng sẽ không ai trách tội, dù sao võ giả đối chiến, không ai biết được kết quả sẽ như thế nào.
Hoàng Tuyền cửu liên kích, quyền kình tầng tầng điệp điệp, chín luồng quyền kình lập tức chồng lên nhau cùng với nắm đấm của Tại Vĩ hung hăng đụng vào nhau, linh lực tứ tán.
Tại Vĩ bị một quyền của Long Ngạo trực tiếp nện bay đi, một tiếng “bịch” vang thật lớn, thân thể Tại Vĩ trực tiếp ngã xuống mặt đất.
"Không có khả năng, điều đó không có khả năng!"
Gượng đứng dậy, Tại Vĩ hình như đã bị kích thích, hắn đường đường là Hộ quốc sư của Hộ quốc đường, rõ ràng bị một mao đầu tiểu tử một quyền nện bay đi, hắn còn mặt mũi nào mà tồn tại? Ngày sau hắn tại Hộ quốc đường sẽ như thế nào?
Thật sự không cam lòng, hai đấm của Tại Vĩ cùng động, lần nữa hung hăng đánh ra.
Nhìn thấy Tại Vĩ bị Long Ngạo một quyền nện bay đi, tất cả mọi người đều sững sờ, nhất là Đường Lâm đường chủ của Hộ quốc đường, bởi vì lời nói của hắn vừa mới cho thấy Long Ngạo căn bản không thể nào là địch thủ của Tại Vĩ, nhưng hiện thì sao? Tại Vĩ rõ ràng vừa mới không thể tiếp quyền được, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì đánh chết hắn cũng sẽ không tin.
"Bệ hạ, thiên phú và tiềm lực của kẻ này chính là người mà ta thấy là cường đại nhất, mặc kệ chuyện gì xảy ra, đều xin nắm chắc kẻ này thì tốt hơn, nói không chừng ngày sau kẻ này sẽ trở thành vị phúc tinh của vương quốc Tinh Vân."
Hình như có chút ngạc nhiên, bởi vì qua nhiều năm như vậy, Âu Dương Phong còn chưa từng nghe qua Đường Lâm tán dương người nào.
***
(*) Bài tử: cái thẻ bài, lệnh bài.
Danh sách chương