"Hả?"

Hình như có chút kinh ngạc, Long Ngọc Lang hứng thú dừng lại, xoay người nhìn đối phương hỏi:

"Vậy ngươi muốn như thế nào?" 

"Long Ngọc Lang, không phải ngươi ỷ mình là đệ tử Long gia Lôi Vân thành nên khi dễ ta thế sao?"

"Ý ngươi là gì?"

Trên khuôn mặt của Long Ngọc Lang có một chút châm biếm, lớn giọng nói: 

"Long Ngạo, mười năm trước khả năng của ngươi cũng không tệ lắm, nhưng phế vật trước sau cũng là phế vật, dù cho không có gia tộc phía sau ta cũng sẽ thắng ngươi, ngươi tin không?"

"Nỗi nhục hôm nay, ngày khác nhất định ta sẽ đòi lại gấp đôi."

"Có chí khí lắm, nhưng ta có thể nói cho ngươi rõ, chí khí không phải ai đó cho mình mà là thực lực quyết định, không chỉ nói hiện tại, coi như cho ngươi mười năm, hai mươi năm nữa ngươi đều không có cơ hội. Ta lặp lại lần nữa, phế vật chính là phế vật." 

Long Ngạo nắm chặt hai tay, gương mặt kiên quyết nói:

"Long Ngọc Lang, một năm sau ta sẽ đi Lôi Vân thành khiêu chiến ngươi, ngươi có dám ứng chiến không?"

Khiêu chiến mình? 

"Ha ha ha…"

Nghe được đối phương lại muốn khiêu chiến mình, Long Ngọc Lang bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả, trong tiếng cười tràn đầy mỉa mai cùng xem thường, thật giống như nghe được chuyện hài nhất thế gian vậy.

Long Ngọc Lang cười trào phúng ước chừng một phút, bỗng nhiên hắn ngừng cười, khi dễ nói: 

"Giỏi lắm, ta sẽ cho ngươi cơ hội, một năm sau chỉ cần ngươi khiêu chiến ta sẽ ứng chiến, nhưng không có đánh cuộc, hình như có chút..."

Không đợi Long Ngạo Lang nói xong, Long Ngạo đã nói ra: "Một năm sau đánh một trận sống chết, nếu thua ta sẽ tự tử tại chỗ."

"Nói hay lắm, một năm sau đánh một trận sống chết, nếu như ta thua ngươi ta cũng tự tử ngay tại chỗ." 

Ước hẹn một năm, đánh một trận sống chết, bên nào thua tự tử tại chỗ.

Long Ngọc Lang cùng Long Ngạo nhìn nhau, trong ánh mắt Long Ngạo lộ rõ vẻ kiên định, nhưng trong ánh mắt Long Ngọc Lang vẫn toát ra vẻ xem thường, có vẻ như không thèm ngó ngàng tới lời của Long Ngạo, trong lòng Long Ngọc Lang cho rằng đối phương không thể nào chiến thắng được mình.

Long Ngọc Lang quay người bước đi. 

Long Ngạo lại vẫn đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm hướng đối phương vừa rời đi.

"Nếu ta có thực lực thì hôm nay ta sẽ không phải chịu nhục."

Chuyện lần này hoàn toàn đánh thức chiến ý và khát vọng thực lực trong lòng Long Ngạo, bởi vì hắn vô cùng biết rõ, ở cái thế giới người ăn thịt người này, thực lực là số một này muốn không để kẻ khác bắt nạt thì chính là phải có thực lực. 

Chỉ cần mình có thực lực cường đại, Long Ngọc Lang cũng sẽ không khi dễ mình, một năm ước hẹn, cuộc chiến sinh tử một năm sau, bất kể như thế nào mình cũng muốn thắng.

Muốn giành thắng lợi ở cuộc chiến sinh tử một năm sau, chỉ có một con đường là khắc khổ cùng nỗ lực tu luyện.

Một năm. 

Từ chuyện lần này Long Ngạo hiểu thêm một cái đạo lý, vậy là mình nhất định phải có thực lực cường đại, bởi vì ngày hôm nay xuất hiện một Long Ngọc Lang, như vậy ngày mai có lẽ sẽ xuất hiện một người khác còn cường đại hơn Long Ngọc Lang, cũng vẫn là câu nói sỉ nhục kia. Muốn không bị người khi dễ thì phải nhất định phải có thực lực cường đại.

"Long Ngọc Lang, một năm sau đánh một trận sống chết, nhất định ta sẽ đánh bại ngươi, để nói cho tất cả mọi người biết Long Ngạo ta đây không phải là phế vật."

"Ông trời, sẽ có một ngày ta sẽ đứng ở võ đạo đỉnh phong(*), có vũ lực tuyệt thế." 

Vào lúc này Long Ngạo nắm chặt hai nắm tay, trong đôi mắt hắn để lộ ra thần sắc vô cùng kiên định.

----

Sáng sớm ngày thứ hai, trên đại sảnh của Long gia. 

Ngày hôm nay Long gia nghênh đón vị khách cực kỳ quan trọng, chính là Long Ngọc Lang của gia tộc Long thị lục giai ở Lôi Vân thành. Kể cả Long Hạo Thạch cũng trực tiếp nghênh đón khách, tỏ ý rất kính trọng.

Long gia cửu giai ở Xích Hỏa trấn cùng Long gia lục giai ở Lôi Vân thành vốn cùng là chi nhánh của gia tộc Long thị, chỉ có điều thứ bậc khác nhau, nên địa vị và thân phận cũng khác nhau.

Trong mắt gia tộc Lôi Vân thành, Long gia Xích Hỏa trấn chỉ là một con bò sát nho nhỏ, gia tộc Lôi Vân thành thường xuyên xuất hiện một đệ tử thiên tài, thực lực đều phải ở trên Long Hạo Thạch, từ đó có thể tưởng tượng được thực lực Long gia lục giai Lôi Vân thành mạnh mẽ như thế nào. 

Tại đại sảnh của Long gia.

Long Ngọc Lang cùng Long Hạo Thạch ngồi ở vị trí đầu, bên dưới có Long Lực, đời thứ ba lão Đại Long Anh, lão Nhị Long Thần, lão Tam Long Thạch, lão Thất Long Ngạo.

"Hiền chất(*) Ngọc Lang, không biết lần này ngươi đến đây là vì chuyện gì? " 

Long Ngọc Lang ra vẻ cao cao tại thượng, căn bản không đem Long gia Xích Hỏa trấn cùng Long Hạo Thạch để vào mắt, hắn mang theo một chút khinh miệt, nói ra:

"Long Hạo Thạch, lần này hiền điệt đến đây chính là đại diện cho gia tộc truy tìm Tiên Thiên thú đan trên người Hắc Quỷ."

Long Hạo Thạch? Gọi thẳng tên sao? Sau khi nghe được Long Ngọc Lang trực tiếp hô lên tên Long Hạo Thạch, sắc mặt năm người Long Ngạo đều có chút khó coi. 

"Long Ngọc Lang, có chuyện ta muốn hỏi một chút, gia tộc Lôi Vân thành cùng Long gia Xích Hoả trấn đến cùng có thuộc về Gia tộc Long thị hay không?" – Long Ngạo không nhịn được lên tiếng hỏi.

Long Ngọc Lang dù cho phát cuồng cũng không dám đem loại chuyện này ra nói đùa, bởi vì gia tộc Long thị ở trên đại lục thuộc về thế lực cao cấp nhất, mà gia tộc Lôi Vân thành trước mặt toàn bộ gia tộc Long thị cũng thuộc hàng bé nhỏ không đáng kể.

Sắc mặt Long Ngọc Lang mặc dù có chút khó coi, nhưng vẫn gật đầu hồi đáp: 

"Mặc kệ Long gia Xích Hoả trấn hay là gia tộc Lôi Vân thành đều thuộc về gia tộc Long thị."

"Ngươi thừa nhận là tốt rồi, đã như vậy ta chỉ muốn hỏi ngươi một chút, cùng là chi nhánh gia tộc Long thị, vậy trước mặt gia gia ta ở đây có phải ngươi nên có sự tôn trọng hay không?"

Không chờ Long Ngọc Lang phản bác, Long Ngạo tiếp tục nói: 

"Ta còn tưởng rằng đệ tử đại gia tộc so với chúng ta thì hàng ngày phải rèn luyện nhiều hơn, hiện tại xem ra quả nhiên là trăm nghe không bằng mắt thấy."

Long Ngạo phản kích để những người khác, thậm chí cả Long Hạo Thạch trong lòng cũng được hô to sảng khoái. Nhưng Long Ngọc Lang trước sau cũng là người của gia tộc Lôi Vân thành, thân phận cùng thực lực đặt ở nơi nào? “Khụ khụ” hai tiếng, Long Hạo Thạch lập tức xuất hiện để hoà giải, trong giọng hình như vô cùng giận dữ quát: "Ngạo nhi, không được vô lễ." 

Trong lòng Long Ngọc Lang cũng không có giận dữ gì cả, chẳng qua là cười lạnh một tiếng, nói:  "Giỏi cho một tên nhanh mồm nhanh miệng, giỏi cho một tên thay người xuất đầu, nhưng mà Long Ngạo, ngươi có thể yên tâm, trong vòng một năm ta sẽ không đối phó ngươi, trong cuộc chiến sinh tử một năm sau ta sẽ đánh bại ngươi ngay trước mặt mọi người Long gia, đến lúc đó hy vọng ngươi không được quên ước định giữa chúng ta."

Nhìn điệu bộ cười nhạt trên mặt Long Ngọc Lang, tất cả mọi người hoàn toàn kinh ngạc sững sờ, một năm ước hẹn cái gì? Đánh một trận sống chết gì vậy?

Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? 

Không đợi đám người Long Hạo Thạch kịp hỏi, Long Ngạo đã đứng lên cất giọng kiên định:  "Một năm sau đánh một trận sống chết, ta nhất định sẽ đánh bại ngươi."

"Đánh bại ta sao?"

Long Ngọc Lang lắc đầu, trên khuôn mặt vẫn tràn ngập sự rẻ rúng cùng khinh thường, ý của hắn rất đơn giản, đó chính là ngươi căn bản không thể nào làm được như vậy. Đối với ý này, không chỉ có Long Ngọc Lang nghĩ như vậy, mà những người khác của Long gia, kể cả Long Hạo Thạch cũng đều nghĩ như vậy. 

***

(*) Võ đạo đỉnh phong: Trên đỉnh núi võ đạo, trên đỉnh cao võ đạo.

(*) Hiền chất: Cháu ngoan. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện