Chu Chân Mệnh cất giọng điềm tĩnh:

- Tàng Ma Hải Tử có tác dụng tương tự với vũ khí giết rồng của gia tộc ta? Gã trai xinh đẹp gật đầu một cách vô thức. Trước sự uy hiếp của luồng sáng chiếu ra từ ánh mắt kia, gã bỗng đờ ra như thể trúng tà.

Sắc mặt của Chu Chân Mệnh vụt tối sầm tựa như núi Quy Giới trong đêm đen, song đôi mắt vẫn như hai vì sao ngoan cường chớp loé sau các tầng mây u ám. Mọi manh mối đang được xâu chuỗi trong trí não, và một số chi tiết rời rạc đã được khớp lại với nhau, một số thủ đoạn quen thuộc đã được tiến hành quy nạp.

Đó là một kết quả mà Chu Chân Mệnh lo sợ nhất, một kết quả khiến hắn khó mà chấp nhận nổi. Nếu đúng là như vậy, thì Lỗ Nhất Khí lại một lần nữa đã giăng khảm nút ngay từ đầu, vào một thời điểm mà hắn chưa kịp ý thức ra.

Đi về phía tây bắc là Mạc Thiên Quy và Dịch Huyệt Mạch, dẫn theo một đám kỵ sĩ và bảo tiêu do bọn họ thuê về, nghênh ngang phá vây vượt hiểm, song ý đồ thực sự lại không phải là để dụ người Chu gia đuổi về phía tây bắc, mà là muốn người Chu gia hiểu lầm, cho rằng bọn họ chỉ là mồi nhử.

Thế nhưng mồi nhử thực sự lại chính là đám Lỗ Nhất Khí đi về phía chính tây. Bọn họ đàng hoàng xuất hiện ở thị trấn Tịch Dương, công khai để lộ chiếc túi vỏ sui, sau khi bỏ chạy cũng không che giấu hành tung, mà tiến lên chậm rãi với nhịp độ rất vừa phải. Tất cả những điều đó đều là để dụ Chu Chân Mệnh đuổi về hướng chính tây, tạo cơ hội cho Mạc Thiên Quy và Dịch Huyệt Mạch.

Một nhóm người chạy về phía tây bắc, không có nhân vật chính, hơn nữa chỉ nhìn vào phục trang và hành động của chúng, có thể đoán chắc chúng là mồi nhử. Một nhóm người khác xuất hiện nhân vật chính, dẫn theo phần lớn cao thủ, còn mang theo cả chiếc túi vỏ sui, Chu Chân Mệnh đương nhiên sẽ cho rằng món bảo bối cần tìm đang ở trong tay Lỗ Nhất Khí.

Lại là một cục trong cục, khảm trongkhảm. Thời cơ và địa điểm đều được lựa chọn rất hợp lý. Vũ khí giết rồng không ở trong tay Lỗ Nhất Khí, mà ở trong Tàng Ma Hải Tử, trong tay những kẻ đang lẩn trốn trong Tàng Ma Hải Tử. Tại một chốn chết chóc của tự nhiên, một không gian cô cằn tuyệt diệt, khí tướng tàn sát của vũ khí giết rồng sẽ hoàn toàn dung hoà trong đó, không thể hiển lộ. Bởi vậy, Chu Chân Mệnh tuy đã tới Tàng Ma Hải Tử, song vẫn không thể cảm nhận thấy sự tồn tại của Đồ long chuỷ.

Khi chân tướng thực sự đã hiện hình trong tư duy của Chu Chân Mệnh, hắn lại thấy một khối tanh nồng ngòn ngọt dâng trào lên gốc lưỡi. Hắn bèn hít vào qua mũi một hơi khí trong lành, để trấn áp cảm giác nhộn nhạo trong lồng ngực, gắng gượng nuốt lại khối tanh nồng sâu xuống cổ họng.

Cuối cùng hắn cũng thốt ra một cậu sặc sụa mùi máu tanh:

- Hoả tốc truyền tin cho băng Cuồng Sa, phải bắt sống bằng được toàn bộ số người trong Tàng Ma Hải Tử! – Nói xong, hắn vội mím chặt môi, điều hoà một lát mới nói tiếp được – Không bắt sống được, giết chết lấy xác!

Giọng nói vừa dứt, chợt vẳng lại một tiếng rít chói tai, từ khoảng không phía xa lao thẳng xuống.

- Là cú đưa thư! – Gã trai mặt mày xinh đẹp đưa ngón tay lên miêng, huýt trả một tiếng chói tai không kém. Cánh tay gã vừa giơ lên, con cú đưa thư liền nhẹ nhàng đáp xuống.

Ống thư được làm bằng trúc đốm tía được mở ra, bên trong có một lá thư viết trên lụa mỡ gà cuộn tròn. Gã trai xinh đẹp chưa vội trình lên Chu Chân Mệnh, mà cẩn thận đọc qua một lượt.

- Có phải chuyện ở tây bắc không? – Chu Chân Mệnh nheo mắt hỏi. Hắn cảm thấy việc hắn không mong muốn nhất rất có thể đã thành sự thực.

- Vâng! – Gã trai xinh đẹp khẽ giọng trả lời.

- Phải chăng vũ khí giết rồng đã xuất hiện ở tây bắc? – Chu Chân Mệnh hít vào một hơi thật sâu.

- Vâng! – Có vẻ như gã đang cố gắng giữ cho giọng nói được bình tĩnh.

- Đã nhập hung huyệt chưa? – Đây là niềm hy vọng và sự cầu may cuối cùng.

-...

Không có câu trả lời.

Một tiếng thở hắt nặng nề. Hơi máu tanh đã đặc quánh tới mức có thể xe thành sợi máu dài bất tận.

- Thật là hổ thẹn với tổ tiên! Không những chưa hoàn thành được tâm nguyện của tổ tiên, lại đánh mất cả bảo vật tổ truyền! – Chu Chân Mệnh chưa bao giờ kích động như lúc này, lộ rõ thần tình thê thảm, bên khoé mắt trào ra từng giọt long lanh.

Chu Chân Mệnh vừa tới, Lỗ Nhất Khí đã biết. Cậu nhủ thầm trong bụng, tay môn trưởng Chu môn này quả nhiên không bỏ cuộc dễ dàng.

Kỳ thực, Lỗ Nhất Khí trong thâm tâm vô cùng mâu thuẫn. Cậu hy vọng được gặp Chu Chân Mệnh, bởi lẽ sự xuất hiện của hắn cho thấy khảm diện mà mình bố trí đã thành công, tuyến đường kia đã tẩu thoát thuận lợi, cậu vẫn còn hy vọng có thể thoát khỏi khảm diện rộng lớn nơi đây. Song cậu quả thực không hề muốn đối mặt với Chu Chân Mệnh. Một đối thủ nguy hiểm như vậy, chẳng ai lại muốn đụng đầu.

Bởi vậy, Lỗ Nhất Khí đang nỗ lực điều chỉnh trạng thái của mình. Nằm dài trên bãi cỏ mướt xanh mềm mại, hít ngửi hương hoa dại thoang thoảng, lắng nghe tiếng sóng hồ lao xao, cậu đã quên bẵng tất cả những nỗi phiền muộn lo âu, quên bẵng tất cả hiểm nguy và giết chóc. Tâm não cậu đã được gột rửa sạch không, mỗi sợi thần kinh nối liền với tâm não đều trở nên nhạy cảm cao độ.

Từ lúc Chu Chân Mệnh tới đây, mỗi một cung bậc lên xuống của cảm xúc trong lòng hắn đều không thể lọt qua cảm giác của cậu.

Thời cơ đã tới! Lỗ Nhất Khí tiếp tục duy trì trạng thái ban đầu, song nụ cười vẫn không kìm được mà bừng lên trên nét mặt. Chu Chân Mệnh đã là một con đê sắp vỡ, đây chính là thời điểm thích hợp để tặng thêm cho hắn một đòn tấn công quyết định, đẩy nhanh tốc độ vỡ bờ.

Lỗ Nhất Khí chậm rãi đứng dậy. Trong toàn bộ quá trình này, cậu vẫn tiếp tục tụ khí ngưng thần, cố gắng duy trì vẻ ung dung và tự tại cho mọi động tác, đưa tâm cảnh tới trạng thái không linh. Cậu hiểu rất rõ, chỉ cần bản thân có một chút xíu rối loạn hay sợ hãi, sẽ lập tức bị đối phương nhìn thấu ý đồ.

- Chu môn trưởng, tới rồi ư! - Giọng nói lạnh tanh không một chút tình người.

- Tới rồi ngươi mới biết sao? – Trong câu trả lời đã thấy sắc mùi đao kiếm.

Khoảng cách giữa Chu Chân Mệnh và Lỗ Nhất Khí khá xa, song họ không cần thiết phải nói lớn. Xung quanh lặng phắc như tờ, hai người vừa mở miệng, chẳng ai còn dám thở mạnh. Ngay cả bầy súc vật dường như cũng bị một loại sức mạnh vô hình áp chế, một tiếng phì phò khe khẽ cũng không dám bật ra.

- Tới rồi là tốt, đỡ phải thắc thỏm trong lòng, xong một việc đỡ một việc! - Giọng Lỗ Nhất Khí như khuyên nhủ.

- Không phải xong việc, mà là vừa lòng ngươi! – Tuy Chu Chân Mệnh cũng muốn giữ bình tĩnh, song luồng khí lên xuống nhộn nhạo trong lồng ngực đã không thể khống chế.

- Chuyện đến nước này cũng vì không còn cách nào khác. Trong thiên hạ có vô số bảo bối, song chỉ có món vũ khí giết rồng của gia tộc ông được ở bên Hoả bảo suốt nghìn năm, đã thấm nhiễm linh khí của Hoả bảo. Hơn nữa ngũ âm kỳ khiếu trên vũ khí giết rồng cũng phù hợp với lý số “nhận khí phát âm”, là thánh vật kỳ tuyệt để hấp thu và tích tụ bảo khí. Ban đầu là Hoả bảo nhả ra, đồ long chuỷ nhận lấy, về sau bảo khí của hai thứ mới được cân bằng. Đây cũng chính là nguyên do vì sao Chu gia tuy có Hoả bảo để nương tựa, song vẫn phải nhờ vào sát phạt mới có được thiên hạ. Ngoài bảo bối này, làm gì còn vật nào có thể thay thế Hoả bảo trấn hung huyệt tây bắc?

Những lời của Lỗ Nhất Khí đã giúp Chu Chân Mệnh càng hiểu rõ hơn về món bảo bối giết rồng của gia tộc hắn là một thánh vật linh thiêng thế nào. Nếu bảo vật này không bị chi mạch của hắn mang đi, chưa biết chừng dựa vào bảo khí của nó còn có thể duy trì hoàng triều họ Chu thêm vài trăm năm nữa. Hơn nữa, sau khi chi mạch của hắn mang đi, cũng không biết cách ứng dụng cho tốt, đến lúc này lại càng không thể tìm về. Nghĩ tới đây, vết thương trầm trọng nhất trong lòng hắn lại phải chịu thêm một đòn đả kích.

- Khó khăn lắm mới được Chu môn trưởng nhân theo đạo nghĩa của trời, nhường lại cho bọn ta món bảo bối này để trấn hung huyệt tây bắc. Quả là một việc tốt lành tạo phúc đức cho đời đời con cháu, chỉ người đạo hạnh cao thâm, tâm địa nhân từ như Chu môn trưởng đây mới có thể làm được, thực khâm phục muôn phần! Lần giao dịch này với Chu môn trưởng, ta thực sự đã thu hoạch không ít! - Mỗi câu nói của Lỗ Nhất Khí đều như lưỡi dao sắc cứa vào ruột gan Chu Chân Mệnh.

Lúc này, Chu Chân Mệnh không những cảm thấy khí huyết trong cổ sắp sửa phun trào, mà ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng như muốn nổ tung. Lúc này, chỉ có giết chết đối thủ tức khắc, hắn mới có thể hả giận.

Chu Chân Mệnh loạng choạng lao xuống dốc cỏ vài bước, cơn nhộn nhạo dữ dội trong khoảng ngực bụng đã không thể khống chế nổi nữa, huyết khí tắc nghẽn nơi cổ họng đột ngột phun trào dữ dội. Hắn vội vã xoay người kéo áo bào che mặt, để ngụm máu tươi phun hết vào bên trong áo, rồi mới từ từ hạ tấm áo xuống, tiện thể chùi sạch vết máu còn dính bên mép. Khi hắn xoay người trở lại, chỉ thấy sắc mặt đã ngả màu xanh tái.

Khí huyết phun ra, cũng đã giải phóng khối uất kết trong lồng ngực, khiến hơi thở bế tắc lại được lưu thông. Tâm tư bình lặng cũng khiến suy nghĩ linh hoạt trở lại, hắn đã ý thức được rằng mình không nên vì những lời nói của Lỗ Nhất Khí mà phẫn nộ.

Chu Chân Mệnh không nhìn Lỗ Nhất Khí nữa, mà từ từ đưa tay lên, ra hiệu cho gã trai xinh đẹp đưa cho hắn xem lá thư vừa nhận được.

- Chu môn trưởng ông chớ nên kích động. Cuộc giao dịch lần này đã thành công mỹ mãn, cũng có nghĩa là có thể mở ra một cuộc giao dịch khác. Từ đây đi về phía tây, còn có Thiên bảo ẩn giấu vẫn chưa khai quật. Ông hãy giúp tôi lấy bảo bối đó lên, sau đó tôi sẽ cho ông mượn để tích tụ lại linh tướng của Hoả bảo đã nổ tung, phục hồi gia nghiệp... - Lỗ Nhất Khí vẫn tiếp tục nói, song đã nhanh chóng dừng lời, bởi lẽ cậu phát hiện thấy Chu Chân Mệnh không hề lắng nghe.

Chu Chân Mệnh cầm lá thư lên xem một hồi lâu. Hắn thấy ngạc nhiên, rốt cuộc cao thủ ẩn nấp trong Tàng Ma Hải Tử là nhân vật thế nào? Mà sao chỉ trong vòng bốn ngày ngắn ngủi, đã có thể thoát khỏi Tàng Ma Hải Tử, xuyên qua sa mạc hàng trăm dặm, tới được thành Băng Phong, tức hung huyệt phía tây bắc.

Hoả bảo đã nổ tung, bảo bối chôn giấu ở vùng đông bắc, đông nam đều đã nhập vào hung huyệt, bây giờ đến cả bảo bối giết rồng cũng bị lừa lấy đi trấn vào hung huyệt tây bắc. Trong tay Chu gia không còn vật gì để nương tựa, Lỗ Nhất Khí đã trở thành manh mối duy nhất để tìm ra bảo bối tiếp theo. Cách đây chưa lâu, Lỗ gia còn bị Chu môn truy lùng đuổi giết khác nào một bầy sẻ đồng chuột phố, vậy mà giờ đây Chu gia đâu đâu cũng rơi vào vòng kiểm soát của Lỗ gia, đã lại sảy ra sai sót ở đâu chăng?

Vừa nghĩ tới đây, trong trí não u ám của Chu Chân Mệnh bỗng như bừng lên một tia sáng. Suy nghĩ của hắn vùn vụt đảo ngược, quay trở về khởi điểm, quay trở về một nơi mà hắn chưa từng xem trọng: viện trong viện ở Bắc Bình.

- Ngươi vừa nói gì? – Chu Chân Mệnh cuối cùng đã lên tiếng.

- Ta đang nói tới vụ giao dịch tiếp theo! - Lỗ Nhất Khí cuối cùng cũng đã yên tâm đôi chút.

- Vụ giao dịch trước đã xong rồi ư? – Câu hỏi của Chu Chân Mệnh rất lạ lùng.

- Sao thế? Chu môn trưởng cảm thấy vẫn còn mẻ hàng chiều nào chưa vét ư?

- Ngươi nghĩ ta sẽ dễ dàng tin rằng người của ngươi có thể tới thành Băng Phong nhanh như vậy ư?

- Ồ! - Lỗ Nhất Khí đã hiểu. Chu Chân Mệnh vẫn chưa chịu bỏ cuộc. Xem ra nếu cậu muốn thuận lợi thực thi kế hoạch tiếp theo, thoát khỏi sát khảm trước mắt một cách an toàn, thì trước hết phải khiến hắn mất hết hy vọng vào vũ khí giết rồng.

- Từ Tàng Ma Hải Tử tới bãi Quỷ Hống là sa mạc lòng máng xuôi gió xuôi chiều, dùng ngựa lùn Hà Sáo kéo xe trượt cát, chỉ trong ngày là tới nơi. Từ bãi Quỷ Hống đến thành Lang Yên là các bãi đá vụn và mười chín đầm lầy cỏ mọc. Trên đoạn đường này, bọn ta đã mời sẵn một tay dẫn đường chuyên nghề dẫn gia súc đường dài, chuẩn bị bè cỏ, còn mua sẵn hai con cáo đầm lầy đã qua huấn luyện để dò đường. Lộ trình này tuy có chậm hơn, song vẫn có thể đi thẳng mà qua.

Chu Chân Mệnh khe khẽ gật gù. Kinh nghiệm giang hồ đã khiến hắn tin rằng những điều này là thật.

- Sau khi qua thành Lang Yên, toàn là đường núi gập ghềnh và thảo nguyên hoang vu không một bóng người, cần chú ý nhất là tuyết đọng quanh năm tại sườn sau núi, đề phòng tuyết lở. Lộ trình này có thể dùng khoảng hơn chục “thuyền nhẹ đi cạn”[7] đặc sắc của người Duy Ngô Nhĩ, liên tục thay đổi mà tiến lên, chỉ cần mang đủ nước và lương thực, thì trong một ngày đêm đã có thể tới thành Băng Phong trên núi Khắc Y Táp Nhĩ Nạp (núi Huyễn Tượng). Người được ta uỷ thác biết rõ hung huyệt ở đâu, đến được đó sẽ lập tức đi thẳng đến nơi cần đến.

Lỗ Nhất Khí nói nghe có vẻ dễ dàng, song trong thực tế, trên suốt chặng đường này, Mạc Thiên Quy và Dịch Huyệt Mạch đã phải trải qua vô số gian nan hiểm trở, miệt mài đi suốt ngày đêm, mệt mỏi đến mức mấy độ đã tưởng chừng không thể trụ nổi. Bọn họ đã phải dốc hết sức lực mới gắng gượng đến được đích cuối, để hoàn thành công việc cần làm.

- Ta vẫn không tin! Người của ngươi có được bản lĩnh cao thâm đến vậy ư? – Với thân phận của Chu Chân Mệnh, đáng lẽ hắn không nên bảo thủ một cách vô lý như vậy. Song không ai chú ý tới một nét cười âm hiểm vừa lộ ra bên khoé miệng hắn.

- Tất cả những điều này, ta đã bày mưu tính kế kỹ lưỡng với họ từ trước khi xuất phát! - Lỗ Nhất Khí đang nói dối, toàn bộ lộ trình này đều là do Mạc Thiên Quy vạch ra với cậu. Sở dĩ cậu nói dối, là vì mong muốn Chu Chân Mệnh tin vào năng lực của mình, tin rằng mình hoàn toàn có đủ khả năng khai quật Thiên bảo phía chính tây.

- Được rồi! Tạm thời không nói chuyện phía tây bắc, bây giờ hãy bàn bạc vụ giao dịch phía chính tây. Ta muốn xem ngươi còn món gì đáng giá. – Lúc này cán cân đang nằm trong tay Chu Chân Mệnh, bởi vậy vụ trao đổi này có thực hiện được hay không, và thực hiện như thế nào, vẫn là do hắn định đoạt.

Lỗ Nhất Khí đã cảm giác thấy có chút gì đó bất ổn, song nhất thời không thể phán đoán ra sai sót ở đâu.

- Lỗ môn trưởng, thôi đừng có lải nhải nữa. Chỉ biết khua môi múa mép nói suông, có đưa ra được thứ gì ra hồn đâu? – Gã trai mặt mày xinh đẹp cũng lên tiếng khích bác Lỗ Nhất Khí.

- Một ngôi chùa, một chiếc thang. Không tu Phật, theo ý trời. Có lòng leo thang tìm bảo bối. Ai hay đâu, lên trời không có đường, tìm bảo không có lối. Ta giữ nghìn năm cũng không biết, ngươi dò trăm năm cũng chẳng ra. - Những lời này cũng đều do Mạc Thiên Quy nói cho cậu biết. Nơi cất giấu bảo bối phía chính tây do Mặc gia đời đời canh giữ. Một trăm năm trước, tại nơi đây dựng lên một ngôi chùa Lạt ma. Tuy các Lạt ma trong chùa bình thường cũng tụng kinh niệm Phật, song hậu duệ của Mặc gia lại phát hiện thấy bọn họ âm thầm tổ chức tìm kiếm khắp xung quanh. Do vậy, Mạc Thiên Quy đoán rằng Chu gia đánh hơi thấy mùi Thiên bảo, nên đã cho xây dựng cứ điểm ngầm ở đây.

- Chỉ dựa vào chút manh mối vụn vặt này, giao dịch không thể thực thi. Những gì ngươi nói, ta cũng đã biết! – Chu Chân Mệnh còn chưa kịp lên tiếng, gã trai xinh đẹp đã thay hắn gạt phăng đi.

- Nhưng nếu ta nói cho các người biết, trời là trời điên đảo, lên trời không cần thang, các ngươi cảm thấy vụ giao dịch này có nên tiến hành hay không? – Đây hoàn toàn là những suy luận tuỳ hứng của Lỗ Nhất Khí đối với năm chữ “điên chi uyên” và “thê khởi” trên tấm thẻ ngọc.

- Ta tin! Nhưng ngươi dựa vào đâu mà biết được? – Chu Chân Mệnh trả lời rất dứt khoát, mà hỏi lại cũng rất nhanh.

Trong trí não Lỗ Nhất Khí chợt hiện lên hình bóng của tấm thẻ ngọc, cùng những con chữ đã nhận biết được trên đó. Song cậu chỉ nói:

- Chu môn trưởng hỏi nhiều quá rồi! Chỉ cần ông tin là được.

Con mắt trên khuôn mặt xinh xắn của gã trai đứng cạnh loé lên một tia sáng quái lạ, hắn lập tức cười lên khanh khách. Nghe tiếng cười của gã, Chu Chân Mệnh cũng cười, có điều nụ cười của hắn thâm trầm hơn rất nhiều.

Trái tim Lỗ Nhất Khí bỗng nảy ngược lên, cậu kêu thầm trong dạ:

- Mắc lừa rồi!

Chú thích

[7] Một giống lừa da xanh, tốc độ nhanh, rất bền bỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện