Trời trưa đứng bóng, Khánh Đan đứng dưới một gốc cây lớn để nghỉ mệt. Ba người đàn ông đi theo cô sáng giờ vẫn chăm chỉ thu dọn. Song Luân đang giúp người dân nâng đòn tay để lợp mái nhà. Huy Vũ và Bát Vĩ thì phụ người dân bê mấy bao xi măng xuống khỏi xe ba gác. Sau một buổi dọn dẹp thì đường xá đã trông đẹp đẽ hơn trước rất nhiều. Nhìn lại thành quả của mình, Khánh Đan vô cùng mãn nguyện, môi treo một nụ cười ấm áp.
- Cẩn thận cây đổ! - Bỗng có người thất thanh la lên.
Khánh Đan chưa kịp định hình xem ở đâu và có chuyện gì thì cả cơ thể đã bị ôm chặt lại. Đầu cô vùi vào trong lồng ngực của ai đó. Cả hai ngã nhào xuống sân, lăn mấy vòng. Cô chỉ nghe thấy như có cành cây đổ vào người mình, lá cây lạo xạo.
Mọi người ồn ào chạy lại, mỗi người một tay khiêng cành cây lớn ra khỏi ba người đang nằm bẹp dưới đất. Có một cành cây lớn đã bị gãy do bão nhưng hôm qua giờ treo trên cao và mắc phải dây điện nên không rơi xuống, bây giờ nó lựa ngay lúc Khánh Đan đang đứng thì rơi.
Khánh Đan mất hồn ngồi dậy, cô vừa được Huy Vũ ôm lấy, cả cơ thể không một chút xây sát, chỉ có anh là vẫn nằm vật dưới đất, mặt nhăn nhó. Phía sau anh là Bát Vĩ cũng nhăn nhó ôm vai. Quang cảnh náo loạn gì thế này? Cô không có đủ quan tâm cho cả hai, chỉ để ý đến Huy Vũ đang cố gắng ngồi dậy với gương mặt nhăn nhúm. Cô sốt ruột đỡ anh dậy:
- Anh bị đau ở đâu?
Bàn tay của Huy Vũ bị đập vào phiến đá sắc nhọn, làm lủng một lỗ, máu chảy như suối. Cô nhìn vào hòn đá nhọn hoắt mà rùng mình, nếu không phải tay Huy Vũ đỡ lấy thì có phải thứ phải lủng là quả đầu của cô rồi không?
Cả người Khánh Đan run hết cả lên, cô bối rối nắm chặt cổ tay Huy Vũ, vừa mếu vừa nói:
- Chảy máu rồi! Làm sao đây?
Mấy người xung quanh hô hoán nhau:
- Chảy máu rồi! Ai, nhà ai có băng vải không?
Mọi người dìu cả ba vào một bậc thềm nhà dân để sơ cứu. Bát Vĩ không sao, anh chỉ bị cành cây đập trúng vai, một chút xước nhẹ do cây sượt qua mà thôi. Mọi người vây cả lấy Huy Vũ, ai cũng nói rằng cô may mà có anh đỡ không thì chắc bị chấn thương sọ não mất.
Quang cảnh lúc này khá kỳ lạ. Song Luân thì chẳng để ý đến các anh, vừa lao tới đã hỏi han Khánh Đan:
- Em có sao không? Người có bị thương không?
Còn Khánh Đan thì cứ nắm rịt lấy tay Huy Vũ, nước mắt ngắn dài, dặn dò cô gái đang chịu trách nhiệm băng bó cho Huy Vũ:
- Chị quấn nhẹ thôi nhé! Anh ấy đau đấy.
Bát Vĩ chỉ ngồi ngoài cuộc, lâu lâu lại đưa tay lên nắn vai. Có người thân thiện lại hỏi thăm anh:
- Anh có sao không? Cái cành cây đập cả vào người…
Bát Vĩ phất tay cười nhàn nhạt đáp:
- Tôi không sao.
Sau khi bình tĩnh lại, Khánh Đan mới chợt nhớ đến Bát Vĩ, lúc nãy cũng là anh đã đỡ cho vợ chồng cô. Bình thường anh ta có vẻ lạnh lùng, cũng có vẻ rất ghét cô. Vậy tình huống ban nãy là anh bảo vệ Huy Vũ hay là cô vậy? Người đàn ông tên Bát Vĩ ấy quả thật cô không bao giờ hiểu được.
***
Trở về nhà khách, Minh Trang cả ngày cả buổi chẳng thấy mặt đâu, bây giờ thấy Huy Vũ vác cánh tay bị thương về thì khóc bù lu bù loa:
- Trời ơi sao anh chẳng cẩn thận chút nào vậy hả? Anh biết thân thể của anh quý giá lắm không?
Cô ta mặt dày mắng luôn cả mấy người nhân viên xung quanh, trong đó có cả Đan - Vĩ - Luân:
- Các người là đồ ăn hại, tại sao lại để giám đốc của mình bị thương thế này chứ?
Khánh Đan chỉ biết thở dài, nực cười thay cho sự dày mặt của cô ta. Cả buổi nằm ngủ trương ruột, giờ thức dậy lại nói giọng mẹ với tất cả mọi người đã phải làm việc vất vả. Cô ta chỉ là trợ lý thôi đó, cỡ mà làm phu nhân của giám đốc thì chẳng biết là còn nổi điên đến mức nào. Nhân viên vì sợ làm mất lòng cô ta nên chẳng ai dám nói gì tuy nhiên trong lòng đã lầm bầm mắng chửi cô ta không ra gì. Cả buổi sáng cô ta hết sai người này chuẩn bị đồ ăn sáng, lại sai người kia đi mua dầu gội, sữa tắm phù hợp với ý thích của cô ta.
Minh Trang thấy không ai nói gì thì lên giọng:
- Ai hả? Ai là nguyên nhân khiến cho giám đốc bị thương thế này?
Khánh Đan muốn cho cô ta chút mặt mũi nhưng xem ra khó mà để yên được rồi. Khánh Đan ung dung khoanh tay bước lên phía trước một bước:
- Là tôi. Anh ấy vì cứu tôi mà bị thương.
Mặt Minh Trang ngắn lại, lưỡi hình như cũng bị tụt vào trong nên không thể nói được lời nào mà chỉ há miệng ra nhìn. Khánh Đan coi thường ra mặt:
- Sao? Anh ấy vì bảo vệ vợ của mình nên bị thương, cô thấy tôi có cần phải trả giá không? Này cô Minh Trang, tốt nhất cô nên biết điều một chút, những gì cô làm không phải là tôi đây không thấy. Đừng để tôi phải đuổi thẳng cổ cô đi ra khỏi đây.
Càng nói càng hăng, mặt Khánh Đan đã tức giận đỏ nhừ. Những người xung quanh bao gồm “ba anh em đẹp trai” đều rất bất ngờ với phản ứng của cô. Bao nhiêu lâu nay ở cùng Khánh Đan, họ chưa bao giờ thấy cô lớn tiếng với bất cứ ai.
Minh Trang tức đến tím mặt, vẫn còn rất già mồm, cô ta ta tiến về cô thêm một bước, gân cổ lên cãi:
- Cô là cái thá gì mà dám đuổi tôi. Cũng chỉ là…
Khánh Đan cướp lời cô ta, chân cũng bước về phía cô ta một bước, mặt đối mặt, không hề kém cạnh:
- Cũng chỉ là quản lý của đội thiện nguyện Trần Cao. Là thiếu phu nhân, vợ hợp pháp của anh Trần Cao Huy Vũ. Tôi không chỉ có quyền đuổi cổ cô khỏi đây mà ngay cả cái chức trợ lý giám đốc mà cô đang đứng nữa kia. Nói cho cô biết, cô còn dám lạm quyền sai khiến nhân viên của tôi, dám lên giọng bắt nạt người của tôi thì đừng trách thiếu phu nhân Trần Cao là người cạn tình cạn nghĩa, thưa cô Lương Minh Trang.
Kết thúc màn dằn mặt của mình, Khánh Đan quay bước bỏ về phòng, để lại một không khí yên ắng đến lặng người phía sau. Dáng người cô nhỏ bé nhưng tại sao lại có thể toát ra uy lực đến át vía như vậy. Song Luân mỉm cười tự hào nhìn theo cô. Huy Vũ thì chỉ dám dõi theo bằng một sự áy náy. Còn Bát Vĩ thì đã lén nở nụ cười rất kỳ quái, là khinh thường hay là tán thưởng? Không ai biết được.
Minh Trang bị mắng đến bạt vía, giờ mới mếu máo quay qua nũng nịu với Huy Vũ:
- Anh à, em…
Huy Vũ gạt tay cô ta ra khỏi mình, lạnh giọng đáp:
- Anh mệt rồi. Em đừng có làm loạn nữa.
Huy Vũ cũng bỏ về phòng, mặt Minh Trang méo xệch, bị đám người còn lại nhìn mình đầy chê cười thì méo hết cả mặt, vội vàng bu bám chạy theo Huy Vũ năn nỉ ỉ ôi:
- Anh nghe lời cô ta mà giận em sao? Em làm gì có bắt nạt nhân viên của cô ta…
- Em im được rồi đấy.
Tiếng cãi cọ của cặp tình nhân nhỏ dần cho đến khi cả hai khuất dạng sau bức tường của nhà khách. Song Luân cười thầm, lòng anh nhẹ nhõm biết bao khi bản thân dường như đã có đáp án của riêng mình.
- Cẩn thận cây đổ! - Bỗng có người thất thanh la lên.
Khánh Đan chưa kịp định hình xem ở đâu và có chuyện gì thì cả cơ thể đã bị ôm chặt lại. Đầu cô vùi vào trong lồng ngực của ai đó. Cả hai ngã nhào xuống sân, lăn mấy vòng. Cô chỉ nghe thấy như có cành cây đổ vào người mình, lá cây lạo xạo.
Mọi người ồn ào chạy lại, mỗi người một tay khiêng cành cây lớn ra khỏi ba người đang nằm bẹp dưới đất. Có một cành cây lớn đã bị gãy do bão nhưng hôm qua giờ treo trên cao và mắc phải dây điện nên không rơi xuống, bây giờ nó lựa ngay lúc Khánh Đan đang đứng thì rơi.
Khánh Đan mất hồn ngồi dậy, cô vừa được Huy Vũ ôm lấy, cả cơ thể không một chút xây sát, chỉ có anh là vẫn nằm vật dưới đất, mặt nhăn nhó. Phía sau anh là Bát Vĩ cũng nhăn nhó ôm vai. Quang cảnh náo loạn gì thế này? Cô không có đủ quan tâm cho cả hai, chỉ để ý đến Huy Vũ đang cố gắng ngồi dậy với gương mặt nhăn nhúm. Cô sốt ruột đỡ anh dậy:
- Anh bị đau ở đâu?
Bàn tay của Huy Vũ bị đập vào phiến đá sắc nhọn, làm lủng một lỗ, máu chảy như suối. Cô nhìn vào hòn đá nhọn hoắt mà rùng mình, nếu không phải tay Huy Vũ đỡ lấy thì có phải thứ phải lủng là quả đầu của cô rồi không?
Cả người Khánh Đan run hết cả lên, cô bối rối nắm chặt cổ tay Huy Vũ, vừa mếu vừa nói:
- Chảy máu rồi! Làm sao đây?
Mấy người xung quanh hô hoán nhau:
- Chảy máu rồi! Ai, nhà ai có băng vải không?
Mọi người dìu cả ba vào một bậc thềm nhà dân để sơ cứu. Bát Vĩ không sao, anh chỉ bị cành cây đập trúng vai, một chút xước nhẹ do cây sượt qua mà thôi. Mọi người vây cả lấy Huy Vũ, ai cũng nói rằng cô may mà có anh đỡ không thì chắc bị chấn thương sọ não mất.
Quang cảnh lúc này khá kỳ lạ. Song Luân thì chẳng để ý đến các anh, vừa lao tới đã hỏi han Khánh Đan:
- Em có sao không? Người có bị thương không?
Còn Khánh Đan thì cứ nắm rịt lấy tay Huy Vũ, nước mắt ngắn dài, dặn dò cô gái đang chịu trách nhiệm băng bó cho Huy Vũ:
- Chị quấn nhẹ thôi nhé! Anh ấy đau đấy.
Bát Vĩ chỉ ngồi ngoài cuộc, lâu lâu lại đưa tay lên nắn vai. Có người thân thiện lại hỏi thăm anh:
- Anh có sao không? Cái cành cây đập cả vào người…
Bát Vĩ phất tay cười nhàn nhạt đáp:
- Tôi không sao.
Sau khi bình tĩnh lại, Khánh Đan mới chợt nhớ đến Bát Vĩ, lúc nãy cũng là anh đã đỡ cho vợ chồng cô. Bình thường anh ta có vẻ lạnh lùng, cũng có vẻ rất ghét cô. Vậy tình huống ban nãy là anh bảo vệ Huy Vũ hay là cô vậy? Người đàn ông tên Bát Vĩ ấy quả thật cô không bao giờ hiểu được.
***
Trở về nhà khách, Minh Trang cả ngày cả buổi chẳng thấy mặt đâu, bây giờ thấy Huy Vũ vác cánh tay bị thương về thì khóc bù lu bù loa:
- Trời ơi sao anh chẳng cẩn thận chút nào vậy hả? Anh biết thân thể của anh quý giá lắm không?
Cô ta mặt dày mắng luôn cả mấy người nhân viên xung quanh, trong đó có cả Đan - Vĩ - Luân:
- Các người là đồ ăn hại, tại sao lại để giám đốc của mình bị thương thế này chứ?
Khánh Đan chỉ biết thở dài, nực cười thay cho sự dày mặt của cô ta. Cả buổi nằm ngủ trương ruột, giờ thức dậy lại nói giọng mẹ với tất cả mọi người đã phải làm việc vất vả. Cô ta chỉ là trợ lý thôi đó, cỡ mà làm phu nhân của giám đốc thì chẳng biết là còn nổi điên đến mức nào. Nhân viên vì sợ làm mất lòng cô ta nên chẳng ai dám nói gì tuy nhiên trong lòng đã lầm bầm mắng chửi cô ta không ra gì. Cả buổi sáng cô ta hết sai người này chuẩn bị đồ ăn sáng, lại sai người kia đi mua dầu gội, sữa tắm phù hợp với ý thích của cô ta.
Minh Trang thấy không ai nói gì thì lên giọng:
- Ai hả? Ai là nguyên nhân khiến cho giám đốc bị thương thế này?
Khánh Đan muốn cho cô ta chút mặt mũi nhưng xem ra khó mà để yên được rồi. Khánh Đan ung dung khoanh tay bước lên phía trước một bước:
- Là tôi. Anh ấy vì cứu tôi mà bị thương.
Mặt Minh Trang ngắn lại, lưỡi hình như cũng bị tụt vào trong nên không thể nói được lời nào mà chỉ há miệng ra nhìn. Khánh Đan coi thường ra mặt:
- Sao? Anh ấy vì bảo vệ vợ của mình nên bị thương, cô thấy tôi có cần phải trả giá không? Này cô Minh Trang, tốt nhất cô nên biết điều một chút, những gì cô làm không phải là tôi đây không thấy. Đừng để tôi phải đuổi thẳng cổ cô đi ra khỏi đây.
Càng nói càng hăng, mặt Khánh Đan đã tức giận đỏ nhừ. Những người xung quanh bao gồm “ba anh em đẹp trai” đều rất bất ngờ với phản ứng của cô. Bao nhiêu lâu nay ở cùng Khánh Đan, họ chưa bao giờ thấy cô lớn tiếng với bất cứ ai.
Minh Trang tức đến tím mặt, vẫn còn rất già mồm, cô ta ta tiến về cô thêm một bước, gân cổ lên cãi:
- Cô là cái thá gì mà dám đuổi tôi. Cũng chỉ là…
Khánh Đan cướp lời cô ta, chân cũng bước về phía cô ta một bước, mặt đối mặt, không hề kém cạnh:
- Cũng chỉ là quản lý của đội thiện nguyện Trần Cao. Là thiếu phu nhân, vợ hợp pháp của anh Trần Cao Huy Vũ. Tôi không chỉ có quyền đuổi cổ cô khỏi đây mà ngay cả cái chức trợ lý giám đốc mà cô đang đứng nữa kia. Nói cho cô biết, cô còn dám lạm quyền sai khiến nhân viên của tôi, dám lên giọng bắt nạt người của tôi thì đừng trách thiếu phu nhân Trần Cao là người cạn tình cạn nghĩa, thưa cô Lương Minh Trang.
Kết thúc màn dằn mặt của mình, Khánh Đan quay bước bỏ về phòng, để lại một không khí yên ắng đến lặng người phía sau. Dáng người cô nhỏ bé nhưng tại sao lại có thể toát ra uy lực đến át vía như vậy. Song Luân mỉm cười tự hào nhìn theo cô. Huy Vũ thì chỉ dám dõi theo bằng một sự áy náy. Còn Bát Vĩ thì đã lén nở nụ cười rất kỳ quái, là khinh thường hay là tán thưởng? Không ai biết được.
Minh Trang bị mắng đến bạt vía, giờ mới mếu máo quay qua nũng nịu với Huy Vũ:
- Anh à, em…
Huy Vũ gạt tay cô ta ra khỏi mình, lạnh giọng đáp:
- Anh mệt rồi. Em đừng có làm loạn nữa.
Huy Vũ cũng bỏ về phòng, mặt Minh Trang méo xệch, bị đám người còn lại nhìn mình đầy chê cười thì méo hết cả mặt, vội vàng bu bám chạy theo Huy Vũ năn nỉ ỉ ôi:
- Anh nghe lời cô ta mà giận em sao? Em làm gì có bắt nạt nhân viên của cô ta…
- Em im được rồi đấy.
Tiếng cãi cọ của cặp tình nhân nhỏ dần cho đến khi cả hai khuất dạng sau bức tường của nhà khách. Song Luân cười thầm, lòng anh nhẹ nhõm biết bao khi bản thân dường như đã có đáp án của riêng mình.
Danh sách chương