Phòng ngủ của đôi uyên ương vẫn chìm trong im lặng không khác gì đêm trước. Bỗng dưng ở trong bóng tối, Khánh Đan bất ngờ cất lời:

- Anh Vũ, tôi xin lỗi vì chuyện sáng nay.

Huy Vũ hơi giật mình. Mặc dù anh có bực mình vì chuyện đó thật, nhưng việc cô xin lỗi anh thì lại không hợp lý cho lắm. Chưa để anh phải hỏi thì cô đã nói tiếp:

- Chắc Minh Trang đã tức giận lắm khi biết tôi là vợ của anh.

Huy Vũ lấy hơi hai, ba lần rồi mới đáp:

- Minh Trang rất hiểu chuyện, cô ấy chỉ buồn vì tôi đã dối gạt cô ấy thôi.

- Vậy… anh không vì chuyện sáng nay mà tức giận với tôi chứ?

Huy Vũ lại im lặng một lúc:

- Cô có việc gì muốn nói mà cứ rào trước đón sau?

Trong bóng tối, Khánh Đan chớp chớp mắt nhìn trần nhà, hai tay giấu trong chăn đang tự bấu lấy nhau. Cô đáp:

- Nếu anh không để bụng… vậy thì mấy ngày về Bảo Sơn có thể nào đừng để ba mẹ biết được chuyện chúng ta không hạnh phúc không?

Câu nói của cô làm Huy Vũ hơi bất ngờ, anh quay sang nhìn cô, trong bóng tối chỉ có thể lờ mờ thấy một khối xám trắng mờ nhạt ở phía xa góc tường. Lòng anh chợt phủ một lớp giá băng. Khánh Đan mím môi cố gắng thu lại sự rung động trong lòng mình rồi mới dám nói tiếp:

- Tôi không muốn để gia đình lo lắng. Sau chuyến đi này, tôi hứa sẽ hạn chế trở về, cũng không nói gì thêm với gia đình để tránh làm anh khó xử. Nhưng mà… chỉ một lần này thôi, anh có thể giúp tôi cho họ an tâm rằng tôi đang hạnh phúc có được không?

Sau một hồi lâu im lặng, cuối cùng anh cũng đáp một từ “được” khiến cho cô nhẹ lòng biết bao.

Khánh Đan an tâm đi ngủ, chỉ có Huy Vũ là lại vì câu nói của cô mà sinh ra những dằn vặt. Giá như cô cứ làm loạn lên thì anh đã cảm thấy thoải mái hơn. Cô càng hiểu chuyện, càng tỏ ra đáng thương thì càng khiến cho anh thêm day dứt trong lòng. Anh cảm thấy bực mình vì bản thân lâu lâu lại quên mất đang ghét cô đến tận xương tủy.

***

Ra đón hai vợ chồng Khánh Đan gồm có ba mẹ, vợ chồng chị hai và chị ba. Đây đúng là đặc quyền của con rể quý, lần trước cô về nước sau bảy năm cũng chẳng đông vui thế này. Khánh Đan xuống xe liền vội chạy về phía sau cốp xe để lấy quà cáp ra. Bất ngờ Huy Vũ giành lấy giỏ đồ, dịu dàng nói:

- Để anh cầm cho, em vào với ba mẹ đi.

Mặt Khánh Đan sượng trân, từ ngày trở thành vợ anh thì đây là lần đầu tiên anh dịu dàng với cô đến vậy. Cô đứng hình rất lâu cho đến khi anh rể cùng đi ra mang đồ vào phụ cho cô. Anh rể tên Phát Tiến tươi cười chào hai vợ chồng:

- Đường xá xa xôi quá, hai vợ chồng có mệt không?

Khánh Đan nhất thời còn bối rối nên không đáp lời anh rể, cũng may chồng cô nhanh miệng đã nói đỡ:

- Dạ không mệt lắm anh ạ.

Khác với thái độ lầm lì như tàu điện khi ở nhà, Huy Vũ ở đây vô cùng xông xáo và vui vẻ. Cô chưa kịp tiến lên chào gia đình thì anh đã sà vào chào hỏi mọi người, còn rất thân thiện đưa quà cho mẹ:

- Vợ chồng con có chút quà biếu mọi người ạ.

Bà Thu Minh thấy con rể vui vẻ thì cũng mừng như được mùa, bà nhìn qua Khánh Đan, ánh mắt ấm áp và hài lòng.

Cả nhà nói cười vui vẻ, chỉ một mình Khánh Đan là ngẩn ngơ, cảm giác như mình đang ở trong mơ. Cô không nghĩ Huy Vũ lại giữ lời đến vậy. Nếu không phải bản thân biết rõ mọi thứ chỉ là giao kèo, khéo cô còn tưởng nhầm hai vợ chồng thật sự đang hạnh phúc.

Hai người đến vào bữa trưa, cùng nhau ăn uống xong thì hai vợ chồng lên phòng nghỉ, cũng là căn phòng cũ mà Khánh Đan từng ở nhưng mà ba mẹ đã chu đáo thay đệm và gối mới để đón vợ chồng mới cưới.

Hai người bước vào phòng đứng ngẩn ngơ nhìn một lúc vào chiếc giường. Ở đây không có ghế dài như ở Trần Cao, Khánh Đan nhìn qua Huy Vũ cười khổ:

- Anh nằm nghỉ trên giường đi. Tôi trải mền rồi nằm dưới sàn cũng được.

Nói xong cô hăng hái lao đến chiếc tủ, lôi ra một chiếc chăn mỏng. Cô tươi cười quay qua giơ lên cho anh thấy:

- Đây rồi! May quá!

Đáp lại cô là gương mặt có phần ngơ ngác của Huy Vũ. Thấy Huy Vũ im lặng không đáp gì, cô thu lại môi cười, cảm thấy hơi lo lo:

- Hay là… tôi qua phòng khác ngủ vậy.

Huy Vũ leo lên giường, lạnh nhạt nói:

- Ngủ cùng giường đi. Dù sao đây cũng là nhà của cô.

Tự nhiên anh dễ tính với cô như vậy thật sự khiến cô không quen. Đợi anh nằm yên vị và nhắm mắt lại rồi cô mới rón rén leo lên nằm cùng.

Buổi chiều, hai vợ chồng được chị ba đưa đi thăm quan gia trang và xưởng chế biến của Thuận Thiên. Chị ba dẫn đầu, vợ chồng Khánh Đan nối bước theo sau. Chị ba và Huy Vũ nói chuyện rất say mê, họ đi nhanh quá khiến Khánh Đan theo thôi cũng không kịp chứ đừng nói là nghe chuyện. Ấy vậy mà anh chồng của cô lại tỏ ra rất hào hứng và có rất nhiều kiến thức về nông nghiệp. Thật sự thì cô cũng không biết anh lại có nhiều kiến thức đến vậy.

Ba người đi đến vườn cam canh, trong khi hai người kia đang chìm đắm trong kiến thức về cam thì Khánh Đan đang thòm thèm muốn hái trộm một quả cam chín mọng trên cành. Định nhân lúc hai người kia không để ý, cô định thó một quả để ăn vụng. Đang đưa tay ra định vặt thì bất ngờ có người nắm bàn tay cô lại. Khánh Đan rùng mình vì nhiệt độ ấm áp mà bàn tay ấy đem lại. Cô ngước đầu lên nhìn thì bắt gặp ánh mắt thâm tình dịu dàng của Huy Vũ phủ xuống mình.

Tim cô đập nhanh như gắn mô tơ, hai má đỏ ửng trước sự gần gũi bất thường này. Cô chưa kịp hỏi lý do thì anh đã nói nhỏ:

- Có sâu kìa.

Cô rùng mình nhìn xuống quả cam mà mình định hái. Một con sâu lông to như ngón tay cái đang bu phía dưới cuống quả. Anh nắm tay cô, kéo cô lùi về sau anh rồi vươn tay lấy một quả khác ở trên cao hơn. Cô nhất thời chẳng nghĩ ngợi được gì vì bị sự ngọt ngào của anh xâm chiếm hết lý trí, ngoan ngoãn đứng nhìn anh. Huy Vũ hái xong còn tự tay bóc cho cô. Anh đặt quả cam mọng nước đã được bóc một phần vỏ ra vào tay cô rồi nói:

- Muốn ăn thì để anh hái cho.

Một màn tình cảm này đã lọt cả vào mắt của chị ba độc thân. Mặc dù tự nhiên được ăn “cẩu lương” (*) nhưng chị ba Khánh Ngọc vẫn không hề khó chịu mà còn âm thầm mỉm cười và hạnh phúc thay cho cô em út.

(*) Cẩu lương: Nó ám chỉ các hành động thân mật, tình cảm ngọt ngào mà các cặp đôi yêu nhau thể hiện trước mặt những người độc thân.

Hóa ra được anh yêu thương là cảm giác như thế này. Cam không được ngọt lắm nhưng vì nó là của anh hái cho cô, tự tay bóc cho cô nên nó ngon đến lạ lùng. Chỉ tiếc rằng hết hôm nay thì cô không còn được nhìn thấy người đàn ông ngọt ngào này nữa rồi.

Khánh Đan đang vui vẻ nhìn theo bóng lưng của Huy Vũ thì chợt lòng phủ giá băng. Anh ghét cô nhiều đến thế vậy mà chỉ vì lời khẩn cầu của cô mà anh đã phải cố gắng diễn kịch. Có lẽ lúc này anh đang cố gắng nhiều lắm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện