“Cho phép tôi mời cô một ly nhé?”
January đang ngồi tại quầy bar, nhấm nháp ly soda và tự thưởng cho mình sự nghỉ ngơi xứng đáng sau khi đã hát liên tục một tiếng đồng hồ. Nàng quay sang, định lịch sự từ chối lời mời, nhưng lời nói bỗng nghẹn trong cổ, sửng sốt nhận ra người đề nghị.
Chính là gã!
Người đàn ông ngồi ở phía sau quầy bar của khách sạn trong suốt giờ qua, từ lúc nàng mới bắt đầu ngồi vào cây đàn piano và hát. Gã nhìn nàng chằm chằm suốt khoảng thời gian đó với cái nhìn mãnh liệt khiến nàng phải chú ý.
Nàng nên từ chối lời mời của gã, nàng đã được dạy phải giữ một khoảng cách lịch sự nhất định với khách hàng - những người chỉ ở tại khách sạn uy tín này trong một vài ngày và có thể không bao giờ gặp lại họ.
Hãy nhớ những gì đã xảy ra tại trang trại năm ngoái, có thể May - chị gái nàng - sẽ khuyên răn như vậy. Nhưng January làm sao quên được chuyện đó! Tiếp theo March - người chị khác của nàng - có thể sẽ nhắc nhở: Hãy nhớ những gì em đã nói với chị, đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài chỉ mang lại rắc rối thôi!
“Điều đó thật tuyệt, cảm ơn ngài”, January khàn khàn đồng ý.
Gã liền nghiêng mái tóc đen mượt về phía John - người phục vụ quầy bar và kêu một chai sâm banh. Sau đó lùi lại, nhường nàng đi trước về phía bàn của gã trong góc của căn phòng khách sang trọng. Hiện giờ, căn phòng trông đẹp hơn rất nhiều vì đồ trang trí Giáng sinh vẫn được giữ nguyên dù dịp lễ đã trôi qua.
January nhận thức được nhiều ánh mắt dò xét khi họ đi ngang qua các bàn khách đông đúc, nàng cũng có thể thấy hình ảnh của họ phản chiếu ở một trong những chiếc gương treo trên tường. Nàng, cao và duyên dáng trong chiếc váy màu đen thêu kim tuyến mặc để biểu diễn, mái tóc đen mềm mại như một dòng thác đổ xuống bờ vai, đôi mắt màu xám khói đậm huyền bí với hàng lông mi đen dài cong vút. Người đàn ông phía sau nàng trông hết sức tự tin, gã có thân hình cao lớn, ngăm đen, đẹp trai một cách hoàn hảo trong bộ com lê màu đen và chiếc áo sơ mi trắng như tuyết, đôi mắt xanh thẫm sâu thẳm, bí ẩn.
Chính đôi mắt này, quá mãnh liệt và hấp dẫn, đã thu hút sự chú ý của nàng một giờ trước, ngay khi biễu diễn bài hát đầu tiên của buổi tối. Qua chiếc gương, nàng có thế thấy cũng đôi mắt đó đang quan sát hông nàng lắc lư uyển chuyển theo nhịp bước.
Gã đứng bên cạnh lúc January duyên dáng ngồi vào một trong bốn chiếc ghế bành đặt quanh cái bàn thấp. Tế nhị chờ đến khi nàng ngồi hẳn xuống rồi mới buông thân hình cao lớn vào chiếc ghế đối diện và vẫn chăm chăm nhìn nàng trong suốt khoảng thời gian đó.
“Sâm banh chứ, thưa ngài?” January buộc phải thì thầm nhắc nhở vài phút sau đó - vì rõ ràng gã chẳng có biểu hiện gì là sẽ bắt đầu cuộc trò chuyện cả, dường như gã rất mãn nguyện khi chỉ nhìn chăm chú vào nàng.
Gã nghiêng nhẹ đầu và bâng quơ đáp lại: “Đêm nay là Giao thừa”.
Một lúc sau, January nhận ra gã chẳng nói thêm điều gì ngoài câu bình luận vô thưởng vô phạt đó. Nàng bắt đầu thầm ước đã nghe theo những tiếng nói thì thầm của các chị vang lên trong đầu lúc trước.
“Vâng”, nàng trả lời chiếu lệ, mỉm cười với John khi anh ta mang đến hai chiếc ly và một xô đá đang ngâm chai sâm banh, khéo léo mở nó trước khi người bạn vô danh của nàng gật đầu cám ơn - tỏ vẻ muốn bảo anh ta đi đi.
John quay đi sau khi ném cho January một cái rướn mày đầy thắc mắc. Biết rõ nàng luôn luôn giữ khoảng cách với khách ở tại khách sạn nên tất nhiên John rất tò mò tại sao nàng lại đối xử khác biệt với người đàn ông này. Hai người có quen biết từ trước chăng? “January.” Nàng hướng về phía gã một cách quả quyết.
Gã dường như mỉm cười khi rướn người lên để rót sâm banh vào hai cái ly một cách thành thạo, tất nhiên không một giọt rượu đang sủi bọt nào tràn ra ngoài. “Nó thường đến sau tháng Mười hai”, gã kéo dài giọng.
“Không, ngài hiểu nhầm ý tôi rồi.” Nàng mỉm cười lắc đầu. “Tên tôi là January.”
“A”. Một nụ cười rộng làm lộ rõ hàm răng trắng bóng đối lập với nước da màu đồng hun của gã. “Max”, gã cộc lốc đáp lại.
Hẳn anh ta không phải là người biết cách nói chuyện, nàng thầm nghĩ, quan sát gã qua vành ly rượu sâm banh của mình. Anh ta có vẻ là típ đàn ông mạnh mẽ, kiệm lời và chỉ nói khi có gì đó rất quan trọng.
“Viết tắt của Maximillian[1] phải không?”, nàng hỏi nhẹ. Nụ cười chợt biến mất và khuôn mặt gã cứng lại.
“Viết tắt của Maxim[2]. Mẹ tôi là một người mê đọc sách, tôi nghĩ thế, gã nói với vẻ khinh miệt.
[1] Maximilian (1527 - 1576) là vua nước Bohemia từ năm 1562, lên ngai vàng các xứ Hungary và Croatia vào năm 1563 và trở thành hoàng đế của đế quốc La Mã Thần thánh vào năm 1564.
[2] Có thể nhân vật đang ám chỉ tới Maxim Gorky - nhà văn nổi tiếng của Nga.
Nàng mở to mắt vì sắc thái trong giọng nói của gã, “Ngài không biết về mẹ mình sao?”.
Gã nheo mắt, “Không”.
Rõ ràng đây không phải là đề tài hay để tiếp tục trò chuyện!
“Ngài tới đây là vì công việc phải không, Max?”, nàng lập tức tò mò, vì đêm nay là Giao thừa - thời điểm mà hầu hết mọi người sẽ họp mặt cùng gia đình hoặc bạn bè nhưng gã lại một thân một mình đến nơi này.
“Đại loại như thế.” Gã lạnh lùng gật đầu. “Cô làm việc tại khách sạn này hằng đêm hay chỉ đêm Giao thừa thôi?”
Nàng cảm thấy không thoải mái, không chắc liệu có phải gã đang mỉa mai - như ý nghĩa của câu hỏi - hay vốn dĩ đó là giọng điệu cộc cằn của gã.
Nàng nhún vai, quyết định không cho gã thấy sự nghi ngờ của mình. “Tôi làm việc ở đây các ối thứ Năm, thứ Sáu và thứ Bảy”, nàng nhấn mạnh vào từ cuối.
“Và hôm nay là thứ Sáu... “
“Vâng”, nàng khàn giọng thừa nhận. “Ồ, tôi e là mình sẽ phải trở lại làm việc trong vòng vài phút nữa”, nàng tìm lý do để rời đi, gã đàn ông này dai như đỉa vậy.
Gã gật đầu. Tôi sẽ chờ cô đến cuối buổi biểu diễn.” Cho tới lúc này, gã gần như chẳng hề đụng tới ly rượu, chỉ chăm chăm nhìn January không chớp mắt.
Ở khoảng cách gần này, ánh nhìn của gã khiến nàng thoải mái hơn cái nhìn mà nàng đã phải chịu đựng từ xa trong suốt một giờ qua khi đang hát!
Phải chăng, tính tò mò và bốc đồng đã xui khiến nàng nhận lời mời của gã - và giờ đây nàng thấy hối hận về điều đó. Đồng ý là khi đem so sánh tính ít nói của gã với Heathcliff[3] và ngài Rochester[4], hai trong số những nhân vật tiểu thuyết lãng mạn yêu thích của nàng thì có vẻ họ còn thích tán gẫu nhiều hơn gã. Nhưng nàng cũng hết sức khó chịu khi bị nhìn chằm chằm như thế. Nàng lắc mạnh đầu. “Tôi không nghĩ vậy, cảm ơn ngài.” Nàng mỉm cười để kìm lại những lời nói khiếm nhã, suy cho cùng thì gã cũng là khách của khách sạn còn nàng chỉ là người làm thuê ở đây. “Tôi thường kết thúc công việc vào khoảng một rưỡi đến hai giờ sáng tùy thuộc vào lượng khách thế nào, nhưng đêm nay là Giao thừa nên chắc tôi sẽ phải làm việc đến ba giờ.”
[3] Nhân vật chính trong tiểu thuyết Đồi gió hú.
[4] Nhân vật chính trong tiểu thuyết Jane Eyre.
Và có thể đồng hồ sẽ điểm bốn tiếng khi nàng lái xe về đến nhà, lúc đó cơ thể nàng đã mệt mỏi rã rời nhưng đầu nàng sẽ kêu ong ong. Nghĩa là nàng sẽ không ngủ được cho đến khi các chị nàng thức dậy đúng sáu giờ sáng. Xét về mọi khía cạnh thì đó không phải là cuộc sống lý tưởng, nhưng nàng biết mình đã may mắn khi có công việc ở gần nhà đến thế và nàng không thể “kén cá chọn canh”.
“Tôi vẫn sẽ đợi”, Max kiên quyết.
Nàng cau màyối rối, đây chính là lý do vì sao nàng luôn giữ khoảng cách lịch sự nhưng thân thiện với khách hàng là nam giới ở tại khách sạn. Điều gì đã xúi giục nàng cư xử ngoại lệ với người đàn ông này...?
Nàng cảm thấy một cơn rùng mình ớn lạnh chạy dọc sống lưng - đó là niềm vui hay sự e ngại - khi cái nhìn xanh thẳm chuyển dần xuống bờ vai trần trong chiếc váy hở vai, dán chặt vào đường cong tuyệt mỹ của bộ ngực và vòng eo thon thả của nàng. Ánh nhìn này giống như đôi tay dài tao nhã đã thực sự đụng chạm và khéo léo vuốt ve nàng!
“Tôi sẽ đợi”, gã dịu dàng nhắc lại. “Chỉ thêm vài giờ nữa thôi mà...?”, gã nói thêm đầy ẩn ý.
Chắc như đinh đóng cột - nàng không ngờ tới! Đột nhiên một cảm giác bất ổn trồi lên trong dạ dày và các bài báo gần đây về những người phụ nữ góa bụa bị tấn công trong khu vực này vào ban đêm hiện ra trong đầu nàng.
Dĩ nhiên, người đàn ông giàu có và đáng tin này khiến người khác không thể nghĩ gã là một trong những Kẻ tấn công ban đêm - biệt danh mà nhiều tờ báo lá cải xưng tụng. Tuy nhiên, chẳng ai biết một kẻ tấn công thực sự trông như thế nào? Những người đàn ông khác cũng có thể xuất hiện hoàn toàn bình thường vào ban ngày, nhưng đến đêm họ lại biến thành một con quái vật! Nàng không thể...
“Nói cho tôi biết, January”, Max rướn người về phía trước, một lần nữa lại chiếu cái nhìn xanh thẳm khó đoán vào khuôn mặt nàng. “Cô có tin vào tình yêu sét đánh không?”
Bàn tay đang cầm ly sâm banh của nàng chợt run nhẹ trước câu hỏi bất ngờ của gã, nàng cẩn thận đặt ly rượu xuống bàn một cách có chủ ý.
Tại sao không phải là những câu hỏi hài hước mang tính xã giao? Chẳng hạn như “Xin chào, cô khỏe không?” hay “Cô đã lập gia đình chưa?” hoặc “Khi không có lịch biểu diễn thì cô thích làm gì?”. Làm thế nào mà gã lại chuyển thẳng từ câu hỏi “Cô có thường xuyên làm việc ở khách sạn” sang “Cô có tin vào tình yêu sét đánh không?” được chứ? Sắc thái trên mặt nàng cho thấy câu trả lời rõ ràng là - Tôi không tin!
Nét mặt nàng mềm lại thành vẻ chế giễu nhẹ nhàng. “Câu trả lời của tôi chỉ một từ thôi - Không”. Nàng chế nhạo, “Sự thèm muốn ngay từ cái nhìn đầu tiên thì có thể. Nhưng tình yêu ư? Đó là điều không thể, ngài không nghĩ vậy sao?”, nàng nhẹ nhàng châm chọc.
Gã không đoái hoài đến sự chế nhạo của nàng mà chỉ dịu dàng nhắc nhở. “Tôi đang hỏi cô mà.”
“Và tôi đã trả lời là - Không.” Nàng bắt đầu cảm thấy bực bội bởi ý muốn bắt người khác phải phục tùng tuyệt đối của gã đàn ông này. “Làm sao ngài có thể yêu ai đó khi không hiểu gì về họ? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ngài phát hiện ra một vài thói quen xấu của họ mà ngài không thể biết khi mới gặp mặt?” Nàng cố gắng kìm lại sự khó chịu. “Chẳng hạn như không bóp kem đánh răng từ cuối ống trở lên, hay đọc báo xong rồi vứt lung tung. Rồi thích đi chân trần bất cứ khi nào có thể. Hay là. “
“Tôi hiểu rồi, January”, gã thô lỗ cắt ngang, một tia ấm áp lóe lên trong đôi mắt xanh thẳm của gã. “Phải chăng cô đang nói với tôi về những tật xấu của mình?”
Nàng ư? À... đúng vậy. Vấn đề ống kem đánh răng luôn khiến cho March phải cáu kỉnh hét lên. Và May thì luôn ca cẩm về đống lộn xộn nàng tạo ra sau khi đọc báo. Còn chuyện đi chân trần - đây là điều nàng đã thích thú từ hồi còn rất nhỏ, nhưng lại hết sức phi thực tế khi phải sống và làm việcở một trang trại. Có lần nàng đã bị đinh đâm vào khi giẫm chân không lên một tấm gỗ và kết quả là phải tới bệnh viện để tiêm phòng uốn ván. Lần khác thì nàng giẫm lên một cục than nóng và bị ngã vào đống lửa, thế là lại phải tới bệnh viện địa phương.
“Tôi đã từng được đảm bảo rằng tình yêu có thể thay đổi những điều đó.” Max tiếp tục khi thấy nàng im lặng. “Suy cho cùng thì chẳng ai hoàn hảo cả.”
Trực giác mách bảo nàng rằng gã đàn ông này sẽ chẳng bao giờ bóp kem đánh răng từ giữa ống, hay vứt báo bừa bãi và đi chân trần! Không, gã khiến người khác nghĩ rằng tất cả những việc gã làm đều có mục đích, được suy tính kỹ càng và không hề phạm sai lầm. Nhưng có thể chính bản thân việc làm đó là sai lầm thì sao?
Dù vậy nàng cũng không hiểu tại sao mình lại h những câu hỏi đó, đơn giản là hết sức vô lý khi cho rằng bạn có thế yêu ai đó chỉ vì ngoại hình của họ.
“Max, điều đó có thể xảy ra - nhưng cũng chẳng ngăn được hàng trăm cặp vợ chồng vẫn đưa nhau ra tòa ly hôn hằng năm vì lý do ‘không thể chấp nhận được thói quen vô lý’ của vợ hoặc chồng đó sao”, nàng mỉa mai.
Gã cười, lúc này ánh mắt gã trở nên ấm áp hơn. “Tôi cho rằng lý do họ ly hôn chẳng liên quan đến việc cô có bóp kem đánh răng từ cuối ống hay không”, gã dài giọng.
“Có thể là không.” Nàng nhún vai. “Nhưng tôi tin là mình đã trả lời thích đáng cho câu hỏi ban đầu của ngài.” Cho dù tại sao gã lại đưa ra câu hỏi đó thì chẳng liên quan gì đến nàng cả.
Lần sau, nếu gặp phải trường hợp như thế này, nàng quyết định sẽ lờ đi cho dù người mời quyến rũ thế nào đi chăng nữa.
“Còn hơn cả thích đáng”, gã đồng ý với vẻ chế giễu. “Và January, tôi phải nói rằng thật hiếm khi gặp được người phụ nữ có cái nhìn thực tế đối với những thứ mà người khác cho là lãng mạn trong tình yêu.”January nhìn gã cảnh giác, thực sự nàng nghĩ mình không nói gì khiến gã hiểu nhầm rằng đó là cách mà nàng sẽ yêu người nào đó! “Ngài cho là vậy sao?”
“Đúng vậy”, gã thừa nhận một cách dịu dàng. “Nhưng...”
“January, tôi thành thật xin lỗi vì đã cắt ngang.” John, người phục vụ ở quầy bar, xuất hiện bên cạnh bàn họ.
“Không sao đâu.” Nàng vớ lấy anh ta như một sự giải thoát. Đến giờ tôi biểu diễn rồi phải không?” Nàng hỏi đầy hy vọng, cảm thấy đã chịu đựng quá đủ cuộc trò chuyện này. Và Max...
John nhăn nhó. “Tôi chỉ nghĩ là nên cho cô biết, Meridew lại đang rình rập quanh đây”, anh ta cảnh báo, ám chỉ người quản lý quá mẫn cán của khách sạn. Ông ta vừa đi vào quầy rượu và quét ánh mắt dò xét khắp nơi.
Nghiêm túc mà nói thì January không hoàn toàn là nhân viên của khách sạn. Tuy nhiên, điều đó cũng không ngăn cản được Peter Meridew - quản lý khách sạn - trách phạt nàng nếu ông ta không vừa ý điều gì. January chưa từngống rượu với bất kỳ người khách nào trước đây nên nàng không rõ phản ứng của ông ta ra sao, nhưng có thể ông ta sẽ rất không hài lòng. Dù sao January cũng cần công việc này tới mức nếu chỉ vì một người đàn ông mà khiến nàng bị mất việc thì nàng sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa.
“Cảm ơn John.” Nàng mỉm cười với anh ta trước khi quay sang Max. “Tôi thực sự phải đi rồi.” Nàng giữ giọng bình thản, không bộc lộ cảm xúc khi chuẩn bị rời đi.
Max nheo mắt, “Cô có muôn tôi nói chuyện với ông ta không?”.
“Ai cơ? À, tất nhiên là không”, nàng phản đối với vẻ không hài lòng khi nhận ra gã đang nhìn về phía viên quản lý khách sạn. Mặc dù không nghi ngờ rằng câu chuyện giữa Peter và gã đàn ông kiêu ngạo này sẽ không đề cập tới việc nàng đã ngồi xuống và uống rượu với gã! “Dù sao chăng nữa cũng đã đến lúc tôi phải trở lại làm việc rồi”, nàng nhẹ nhàng bác bỏ.
Max gật đầu. “Tôi sẽ ở đây chờ cho đến khi cô xong việc.”
January định mở miệng phản đối lần thứ ba nhưng nàng nghĩ tốt hơn là không nên, phản đối để làm gì chứ? Nàng có thể âm thầm rời đi vào cuối buổi biểu diễn mà gã đàn ông này không thể phát hiện ra.
Nàng đứng dậy và nói, “Cảm ơn ngài về ly sâm banh”.
“Xin cứ tự nhiên.” Gã gật đầu.
January cảm giác được gã lại dõi theo khi nàng bước ngang qua căn phòng để tới bên chiếc đàn piano. Nàng cũng biết gã nhận ra nàng là một cô gái da trắng nhưng tóc và mắt lại màu đen, dong dỏng cao và quyến rũ trong bộ váy đen gợi cảm. Nhưng đó là tất cả những gì gã có thể thấy - vì ngoài tên của nàng ra thì gã chẳng biết gì hơn về nàng cả.ếu gã thấy bộ dạng của nàng lúc sáu rưỡi sáng mai với đôi ủng cao su cao đến đầu gối lấm lem bùn đất khi nàng vất vả vượt qua sân trại để tới chuồng bò vắt sữa sớm thì gã nghĩ sao nhỉ?
Gã đang làm cái quái gì vậy? Max làu bàu trong bụng, thầm nguyền rủa bản thân. Có phải gã đang cố gắng làm cô gái này hoảng sợ và tránh xa trước khi gã có cơ hội để hiểu rõ hơn về cô ấy không? Hay - quan trọng hơn là để hiểu về mẫu người mà cô ây thích? Nếu như vậy thì gã đã thực sự thành công rồi đó.
Lúc đầu, gã hoàn toàn không thích chuyến công tác bất thường này. Gã sẽ sung sướng hơn nếu được ở lại nơi đang sống cho đến sau kỳ nghỉ năm mới và tán tỉnh nữ diễn viên April Robine. Cô ta ít nhất cũng hơn cái tuổi ba mươi bảy của gã cả chục tuổi, nhưng trông lại trẻ hơn tuổi thực của mình đến hai mươi năm.Nhưng chuyến đi đã được quyết định dứt khoát bởi người bạn và cũng là ông chủ của gã vì những cuộc thương lượng ở đây cần phải được thực hiện một cách nhanh chóng nhất, mà đó lại là sở trường của gã. Chẳng quan tâm đến sự thực là Jude - bạn gã cũng say mê April Robine như gã - và có thể còn tán tỉnh giỏi hơn theo như gã biết rõ về Jude. Những gì anh ta đã làm chỉ có thể nói là đáng ngưỡng mộ.
Làm sao Max có thể biết rằng gã sẽ có cơ hội gặp gỡ một cô gái chơi đàn piano tại quầy bar khách sạn nơi gã ở. Sự gặp gỡ này ngay lập tức xóa bỏ hoàn toàn hình ảnh của April và tất cả những người phụ nữ đã từng qua lại ra khỏi đầu gã. Ngay từ khi nhìn thấy nàng, gã biết rằng sẽ phải giữ nàng cho riêng mình?
Nhưng nếu thành thật với bản thân thì rõ ràng gã chẳng muốn gắn bó cả cuộc đời với bất kỳ người phụ nữ nào cho dù họ xinh đẹp đến đâu đi nữa. Có điều, January lại xinh đẹp một cách khó cưỡng.
Nàng hoàn hảo, từ mái tóc đen như gỗ mun cho tới những ngón chân dài thanh tú trong đôi xăng đan có quai trang nhã mà nàng đang đi.
Nàng hoàn hảo tới nỗi gã không thể rời mắt khỏi nàng trong suốt thời gian ngồi ở đây. Và khiến gã như ngậm hột thị khi ngồi cùng nàng, ngoại trừ lúc gã hỏi nàng có tin vào tình yêu sét đánh không...
Và gã hết sức bất ngờ - nếu không nói là ngạc nhiên một cách thích thú - với sự thành thật trong câu trả lời của nàng.
Nhưng chân thành mà nói, gã đã choáng váng ngay từ lúc nhìn thấy nàng lần đầu tiên. Gã cảm thấy như bị đấm vào bụng và thực sự bị hạ gục hoàn toàn khi nói chuyện với nàng. Giọng nói khàn khàn quyến rũ, khuôn mặt kiều diễm hơn khi nhìn gần và cơ thể nàng thì...!
Có thể điều gã nên làm nhất lúc này là đừng quá chú tâm vào hình dáng thướt tha tuyệt mỹ của nàng, rốt cuộc bây giờ vẫn chưa là nửa đêm. Tức là gã còn phải chờ đợi ít nhất ba giờ nữa trước khi có thể đưa nàng rời khỏi chỗ này.
Đó là ba tiếng đồng hồ dài nhất trong cuộc đời, Max quyết định sẽ kiên nhẫn chờ cho đến khi January kết thúc bài hát cuối cùng. Gã thậm chí không thể lại gần nàng lúc đồng hồ điểm mười hai giờ nên đành phải quan sát từ xa khi nàng thực hiện đếm ngược thời gian để đón chào năm mới. Sau đó nàng lại bị bao vây bởi những người hâm mộ, phần lớn họ là đàn ông, gã bực bội thầm nhận xét. V gã muốn đấm vỡ mũi của tất cả bọn họ khi họ đòi hỏi nàng một nụ hôn mừng năm mới.
Viên quản lý khách sạn đã yều cầu January gặp ông ta suốt lần nghỉ giải lao tiếp theo của nàng. Cả hai đã trò chuyện rất vui vẻ cho đến khi nàng phải quay lại biểu diễn. Trong khi đó, Max đang ngồi tại bàn hết sức chán nản, mong chờ nàng liếc nhìn về phía mình. Nhưng nàng đã không làm vậy.
Nàng cố tình chăng? Sau khi bị săn đón quá nồng nhiệt thì gã cũng không ngạc nhiên chút nào nếu nàng làm vậy!
Không hiểu Jude, người bạn thân lâu năm và cũng là sếp của gã, sẽ chế giễu thế nào nếu nhìn thấy bộ mặt gã lúc này! Hoặc khả năng cao hơn là anh ta sẽ chiếm lấy January cho riêng mình nếu gặp nàng...
Đó là một ý nghĩ gã không nên có bây giờ!
Bình thường gã chẳng bao giờ bận tâm nếu Jude cũng mê mẩn người phụ nữ mà gã đang hẹn hò, nhưng January là trường hợp hoàn toàn khác. Thậm chí mối quan hệ này có thể là thước đo tình bạn lâu bền của gã với Jude nếu gã có thể tán tỉnh được nàng.
Cuối củng thì nàng đã kết thúc công việc, gã đứng dậy, tiến về phía nàng và khó chịu nhận thấy January cực kỳ mệt mỏi. Gã cảm thấy không muốn nghỉ ngơi gì hết, sự mệt mỏi sau chuyến bay dài đã được bù đắp bởi giấc ngủ ban chiều và hiện giờ gã thấy khá tỉnh táo.
“Cô đang định đi đâu thế?” Gã vội hỏi khi thấy nàng đang định bỏ đi mà không hề nhìn lên.
Đôi mắt màu xám khói với làn mi dày kiêu kỳ nhìn gã đầy vẻ cảnh giác. “Về nhà”, nàng mệt mỏi trả lời.
Nàng thực sự trông rất kiệt sức, Max buồn bực thầm nghĩ. Những quầng thâm quanh đôi mắt xám tuyệt đẹp, bờ vai gầy mỏi mệt cho thấy đã lâu rồi nàng chưa có một ngày nghỉ. Viên quản lý khách sạn và những khách được mời đêm Giao thừa đang hò hét ầm ĩ ở quầy bar.
“Tôi đã nói là sẽ chờ cô”, gã nhắc lại v giọng trầm khàn quyến rũ.
Nàng cau mày định phản đối, nhưng khi nhận thấy vẻ mặt kiên quyết của gã thì nàng đành nhún vai đầu hàng. Tôi phải đi lấy áo khoác và túi xách”, nàng nói nhỏ.
“Tôi sẽ đi cùng cô.” Max quả quyết, khó khăn lắm mới gặp được nàng nên bây giờ gã không thể để nàng dễ dàng thoát khỏi tay gã.
ặp lông mày đen mượt rướn lên chế giễu. “Tới phòng dành cho nhân viên nữ sao?”
Gã nhăn nhó. “Tôi sẽ chờ ngoài cửa.”
Một sự tức giận thoáng qua vầng trán mịn màng trước sự dai dẳng của gã. “Tốt thôi”, cuối cùng nàng đành chấp nhận. “Cho tôi vài phút”, nàng nhẹ nhàng nói thêm trước khi đi vào trong căn phòng được đề biển “Chỉ dành cho nhân viên”.
Gã không chắc mình có thể chờ đợi bao lâu nữa để được ở riêng cùng nàng. Kiên nhẫn chưa bao giờ là ưu điểm của gã, thậm chí bây giờ gã còn nôn nóng hơn nữa.
Nhưng từng phút cứ thế trôi qua mà không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy sự trở lại của nàng và gã thì không có lựa chọn nào ngoài chờ đợi cả. Chết tiệt, nàng đang ở đâu chứ?
“Tôi có thể giúp gì được không?” Viên quản lý - Peter Meridew, dừng lại hỏi một cách lịch sự.
Max tức giận quay sang ông ta, ký ức về việc người đàn ông này đã độc quyền trò chuyện với January trong suốt giờ giải lao tiếp theo và cũng là cuối cùng của vẫn còn in đậm trong đầu gã. “Liệu có lối đi khác để rời khỏi phòng này không?”, gã cáu kỉnh chỉ tay vào căn phòng. Giả thiết này càng trở nên thuyết phục hơn bao giờ hết khi mà mỗi phút trôi qua lại càng không thấy bóng dáng nàng đâu. Tại sao nàng lại cố tìm cách lảng tránh gã.
Viên quản lý liếc nhìn cửa phòng, rướn mày ngạc nhiên quay sang Max. “Sao cơ, à vâng, có lối khác”, ông ta trả lời chậm rãi, tất nhiên là hết sức khó hiểu tại sao vị khách này lại có hứng thú tìm hiểu về căn phòng dành riêng cho nhân viên. “Nó có lối ra ở hành lang bên cạnh, nhưng... tôi có thể giúp gì cho ngài không?”, viên quản lý chú ý ngay tới vẻ mặt hung dữ của Max.
“Không, trừ khi tên của ông là January”, Max lẩm bẩm một cách thiếu kiên nhẫn. “Hiện giờ chẳng còn ai trong đó phải không?”, gã chán nản hỏi thêm.
Khỉ thật, nàng đã bỏ đi, gã có thể chắc chắn như vậy. Nàng đã cố tình rời khỏi căn phòng này bằng lối đi kia.
Tại sao mi lại kinh ngạc đến vậy? Một giọng nói nhỏ giễu cợt vang lên trong đầu gã. Mi đã săn đón nàng quá nhiệt tình khiến mi như thể gã doanh nhân buồn chán muốn tìm một cô gái chỉ để làm ấm giường trong một đêm.
Có phải đó chính xác là những gì gã muốn?
Không, chết tiệt, chắc chắn không phải vậy! Gã biết rằng một đêm với January là không bao giờ đủ. Và nếu có thêm chút thời gian, gã có thế thuyết phục nàng tin vào điều đó.
Đừng có quá chắc chắn như thế, giọng nói giễu cợt lại vang lên.
“Xin lỗi?”, viên quản lý trông cực kỳ lúng túng trước những lời lầm bầm của Max. “Có phải January là bạn của ngài không?”, ông ta thận trọng mở lời.
Max hít một hơi thở sâu để trấn tĩnh, hiểu rằng trước đó January đã rời bàn gã ngay khi nàng được thông báo về sự có mặt của viên quản lý. Tóm lại có thể nói rằng “Ngày mai là một ngày mới”...? Và trong trường hợp này, ngày mai là thứ Bảy, ít ra Max cũng có thể biết tối mai nàng sẽ ở đâu...
“Không hẳn”, gã trả lời ông ta đầy bí ẩn. “Nhân đây”, bây giờ gã sẽ tập trung vào người đàn ông trước mặt, nở nụ cườiất. “Tôi thực sự ngưỡng mộ ngài đã quản lý hiệu quả và trôi chảy khách sạn này. Vì công việc, tôi đã phải đi nhiều nơi trên thế giới và có thể khẳng định nơi này xứng tầm đẳng cấp quốc tế.”
Viên quản lý rõ ràng hết sức hãnh diện với lời tán dương khéo léo này - như thể ông ta cho rằng đó là điều đương nhiên. Điều cuối cùng Max muốn làm đó là gây khó khăn cho January tại nơi làm việc của nàng. Với một chút may mắn, lời ca ngợi của Max đã đập tan những tò mò trước đó của viên quản lý rằng tại sao gã lại quá quan tâm đến January như vậy.
“Ngài thật quá khen.” Ông ta tươi cười.
“Ồ, đó là sự thật.”Max sôi nổi nói tiếp. “Thật thích thú khi được ở tại một khách sạn mà có người quản lý tài giỏi như ngài.” Tâng bốc quá không? Chắc chắn là không vì viên quản lý này sung sướng tới đỏ cả mặt và sẵn sàng giúp đỡ bất cứ điều gì.
“Nếu ngài cần gì trong suốt thời gian ở đây thì xin đừng ngần ngại gọi thẳng cho tôi”, Peter Meridew nói với gã khi chia tay.
Ít ra đêm nay cũng có một người đàn ông hạnh phúc, Max rầu rĩ nghĩ thầm khi ông ta rời đi.
Mong rằng ông ta cảm thấy như vậy, Max đã tỉnh hẳn rượu, sự phiền muộn của gã khi January âm thầm bỏ đi bỗng quay trở lại hết sức dữ dội.
Nhưng nếu nàng cho rằng có thể trốn tránh gã mãi mãi thì hẳn nàng sẽ hết sức bất ngờ.
Một sự bất ngờ không thể tưởng tượng được!
January đang ngồi tại quầy bar, nhấm nháp ly soda và tự thưởng cho mình sự nghỉ ngơi xứng đáng sau khi đã hát liên tục một tiếng đồng hồ. Nàng quay sang, định lịch sự từ chối lời mời, nhưng lời nói bỗng nghẹn trong cổ, sửng sốt nhận ra người đề nghị.
Chính là gã!
Người đàn ông ngồi ở phía sau quầy bar của khách sạn trong suốt giờ qua, từ lúc nàng mới bắt đầu ngồi vào cây đàn piano và hát. Gã nhìn nàng chằm chằm suốt khoảng thời gian đó với cái nhìn mãnh liệt khiến nàng phải chú ý.
Nàng nên từ chối lời mời của gã, nàng đã được dạy phải giữ một khoảng cách lịch sự nhất định với khách hàng - những người chỉ ở tại khách sạn uy tín này trong một vài ngày và có thể không bao giờ gặp lại họ.
Hãy nhớ những gì đã xảy ra tại trang trại năm ngoái, có thể May - chị gái nàng - sẽ khuyên răn như vậy. Nhưng January làm sao quên được chuyện đó! Tiếp theo March - người chị khác của nàng - có thể sẽ nhắc nhở: Hãy nhớ những gì em đã nói với chị, đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài chỉ mang lại rắc rối thôi!
“Điều đó thật tuyệt, cảm ơn ngài”, January khàn khàn đồng ý.
Gã liền nghiêng mái tóc đen mượt về phía John - người phục vụ quầy bar và kêu một chai sâm banh. Sau đó lùi lại, nhường nàng đi trước về phía bàn của gã trong góc của căn phòng khách sang trọng. Hiện giờ, căn phòng trông đẹp hơn rất nhiều vì đồ trang trí Giáng sinh vẫn được giữ nguyên dù dịp lễ đã trôi qua.
January nhận thức được nhiều ánh mắt dò xét khi họ đi ngang qua các bàn khách đông đúc, nàng cũng có thể thấy hình ảnh của họ phản chiếu ở một trong những chiếc gương treo trên tường. Nàng, cao và duyên dáng trong chiếc váy màu đen thêu kim tuyến mặc để biểu diễn, mái tóc đen mềm mại như một dòng thác đổ xuống bờ vai, đôi mắt màu xám khói đậm huyền bí với hàng lông mi đen dài cong vút. Người đàn ông phía sau nàng trông hết sức tự tin, gã có thân hình cao lớn, ngăm đen, đẹp trai một cách hoàn hảo trong bộ com lê màu đen và chiếc áo sơ mi trắng như tuyết, đôi mắt xanh thẫm sâu thẳm, bí ẩn.
Chính đôi mắt này, quá mãnh liệt và hấp dẫn, đã thu hút sự chú ý của nàng một giờ trước, ngay khi biễu diễn bài hát đầu tiên của buổi tối. Qua chiếc gương, nàng có thế thấy cũng đôi mắt đó đang quan sát hông nàng lắc lư uyển chuyển theo nhịp bước.
Gã đứng bên cạnh lúc January duyên dáng ngồi vào một trong bốn chiếc ghế bành đặt quanh cái bàn thấp. Tế nhị chờ đến khi nàng ngồi hẳn xuống rồi mới buông thân hình cao lớn vào chiếc ghế đối diện và vẫn chăm chăm nhìn nàng trong suốt khoảng thời gian đó.
“Sâm banh chứ, thưa ngài?” January buộc phải thì thầm nhắc nhở vài phút sau đó - vì rõ ràng gã chẳng có biểu hiện gì là sẽ bắt đầu cuộc trò chuyện cả, dường như gã rất mãn nguyện khi chỉ nhìn chăm chú vào nàng.
Gã nghiêng nhẹ đầu và bâng quơ đáp lại: “Đêm nay là Giao thừa”.
Một lúc sau, January nhận ra gã chẳng nói thêm điều gì ngoài câu bình luận vô thưởng vô phạt đó. Nàng bắt đầu thầm ước đã nghe theo những tiếng nói thì thầm của các chị vang lên trong đầu lúc trước.
“Vâng”, nàng trả lời chiếu lệ, mỉm cười với John khi anh ta mang đến hai chiếc ly và một xô đá đang ngâm chai sâm banh, khéo léo mở nó trước khi người bạn vô danh của nàng gật đầu cám ơn - tỏ vẻ muốn bảo anh ta đi đi.
John quay đi sau khi ném cho January một cái rướn mày đầy thắc mắc. Biết rõ nàng luôn luôn giữ khoảng cách với khách ở tại khách sạn nên tất nhiên John rất tò mò tại sao nàng lại đối xử khác biệt với người đàn ông này. Hai người có quen biết từ trước chăng? “January.” Nàng hướng về phía gã một cách quả quyết.
Gã dường như mỉm cười khi rướn người lên để rót sâm banh vào hai cái ly một cách thành thạo, tất nhiên không một giọt rượu đang sủi bọt nào tràn ra ngoài. “Nó thường đến sau tháng Mười hai”, gã kéo dài giọng.
“Không, ngài hiểu nhầm ý tôi rồi.” Nàng mỉm cười lắc đầu. “Tên tôi là January.”
“A”. Một nụ cười rộng làm lộ rõ hàm răng trắng bóng đối lập với nước da màu đồng hun của gã. “Max”, gã cộc lốc đáp lại.
Hẳn anh ta không phải là người biết cách nói chuyện, nàng thầm nghĩ, quan sát gã qua vành ly rượu sâm banh của mình. Anh ta có vẻ là típ đàn ông mạnh mẽ, kiệm lời và chỉ nói khi có gì đó rất quan trọng.
“Viết tắt của Maximillian[1] phải không?”, nàng hỏi nhẹ. Nụ cười chợt biến mất và khuôn mặt gã cứng lại.
“Viết tắt của Maxim[2]. Mẹ tôi là một người mê đọc sách, tôi nghĩ thế, gã nói với vẻ khinh miệt.
[1] Maximilian (1527 - 1576) là vua nước Bohemia từ năm 1562, lên ngai vàng các xứ Hungary và Croatia vào năm 1563 và trở thành hoàng đế của đế quốc La Mã Thần thánh vào năm 1564.
[2] Có thể nhân vật đang ám chỉ tới Maxim Gorky - nhà văn nổi tiếng của Nga.
Nàng mở to mắt vì sắc thái trong giọng nói của gã, “Ngài không biết về mẹ mình sao?”.
Gã nheo mắt, “Không”.
Rõ ràng đây không phải là đề tài hay để tiếp tục trò chuyện!
“Ngài tới đây là vì công việc phải không, Max?”, nàng lập tức tò mò, vì đêm nay là Giao thừa - thời điểm mà hầu hết mọi người sẽ họp mặt cùng gia đình hoặc bạn bè nhưng gã lại một thân một mình đến nơi này.
“Đại loại như thế.” Gã lạnh lùng gật đầu. “Cô làm việc tại khách sạn này hằng đêm hay chỉ đêm Giao thừa thôi?”
Nàng cảm thấy không thoải mái, không chắc liệu có phải gã đang mỉa mai - như ý nghĩa của câu hỏi - hay vốn dĩ đó là giọng điệu cộc cằn của gã.
Nàng nhún vai, quyết định không cho gã thấy sự nghi ngờ của mình. “Tôi làm việc ở đây các ối thứ Năm, thứ Sáu và thứ Bảy”, nàng nhấn mạnh vào từ cuối.
“Và hôm nay là thứ Sáu... “
“Vâng”, nàng khàn giọng thừa nhận. “Ồ, tôi e là mình sẽ phải trở lại làm việc trong vòng vài phút nữa”, nàng tìm lý do để rời đi, gã đàn ông này dai như đỉa vậy.
Gã gật đầu. Tôi sẽ chờ cô đến cuối buổi biểu diễn.” Cho tới lúc này, gã gần như chẳng hề đụng tới ly rượu, chỉ chăm chăm nhìn January không chớp mắt.
Ở khoảng cách gần này, ánh nhìn của gã khiến nàng thoải mái hơn cái nhìn mà nàng đã phải chịu đựng từ xa trong suốt một giờ qua khi đang hát!
Phải chăng, tính tò mò và bốc đồng đã xui khiến nàng nhận lời mời của gã - và giờ đây nàng thấy hối hận về điều đó. Đồng ý là khi đem so sánh tính ít nói của gã với Heathcliff[3] và ngài Rochester[4], hai trong số những nhân vật tiểu thuyết lãng mạn yêu thích của nàng thì có vẻ họ còn thích tán gẫu nhiều hơn gã. Nhưng nàng cũng hết sức khó chịu khi bị nhìn chằm chằm như thế. Nàng lắc mạnh đầu. “Tôi không nghĩ vậy, cảm ơn ngài.” Nàng mỉm cười để kìm lại những lời nói khiếm nhã, suy cho cùng thì gã cũng là khách của khách sạn còn nàng chỉ là người làm thuê ở đây. “Tôi thường kết thúc công việc vào khoảng một rưỡi đến hai giờ sáng tùy thuộc vào lượng khách thế nào, nhưng đêm nay là Giao thừa nên chắc tôi sẽ phải làm việc đến ba giờ.”
[3] Nhân vật chính trong tiểu thuyết Đồi gió hú.
[4] Nhân vật chính trong tiểu thuyết Jane Eyre.
Và có thể đồng hồ sẽ điểm bốn tiếng khi nàng lái xe về đến nhà, lúc đó cơ thể nàng đã mệt mỏi rã rời nhưng đầu nàng sẽ kêu ong ong. Nghĩa là nàng sẽ không ngủ được cho đến khi các chị nàng thức dậy đúng sáu giờ sáng. Xét về mọi khía cạnh thì đó không phải là cuộc sống lý tưởng, nhưng nàng biết mình đã may mắn khi có công việc ở gần nhà đến thế và nàng không thể “kén cá chọn canh”.
“Tôi vẫn sẽ đợi”, Max kiên quyết.
Nàng cau màyối rối, đây chính là lý do vì sao nàng luôn giữ khoảng cách lịch sự nhưng thân thiện với khách hàng là nam giới ở tại khách sạn. Điều gì đã xúi giục nàng cư xử ngoại lệ với người đàn ông này...?
Nàng cảm thấy một cơn rùng mình ớn lạnh chạy dọc sống lưng - đó là niềm vui hay sự e ngại - khi cái nhìn xanh thẳm chuyển dần xuống bờ vai trần trong chiếc váy hở vai, dán chặt vào đường cong tuyệt mỹ của bộ ngực và vòng eo thon thả của nàng. Ánh nhìn này giống như đôi tay dài tao nhã đã thực sự đụng chạm và khéo léo vuốt ve nàng!
“Tôi sẽ đợi”, gã dịu dàng nhắc lại. “Chỉ thêm vài giờ nữa thôi mà...?”, gã nói thêm đầy ẩn ý.
Chắc như đinh đóng cột - nàng không ngờ tới! Đột nhiên một cảm giác bất ổn trồi lên trong dạ dày và các bài báo gần đây về những người phụ nữ góa bụa bị tấn công trong khu vực này vào ban đêm hiện ra trong đầu nàng.
Dĩ nhiên, người đàn ông giàu có và đáng tin này khiến người khác không thể nghĩ gã là một trong những Kẻ tấn công ban đêm - biệt danh mà nhiều tờ báo lá cải xưng tụng. Tuy nhiên, chẳng ai biết một kẻ tấn công thực sự trông như thế nào? Những người đàn ông khác cũng có thể xuất hiện hoàn toàn bình thường vào ban ngày, nhưng đến đêm họ lại biến thành một con quái vật! Nàng không thể...
“Nói cho tôi biết, January”, Max rướn người về phía trước, một lần nữa lại chiếu cái nhìn xanh thẳm khó đoán vào khuôn mặt nàng. “Cô có tin vào tình yêu sét đánh không?”
Bàn tay đang cầm ly sâm banh của nàng chợt run nhẹ trước câu hỏi bất ngờ của gã, nàng cẩn thận đặt ly rượu xuống bàn một cách có chủ ý.
Tại sao không phải là những câu hỏi hài hước mang tính xã giao? Chẳng hạn như “Xin chào, cô khỏe không?” hay “Cô đã lập gia đình chưa?” hoặc “Khi không có lịch biểu diễn thì cô thích làm gì?”. Làm thế nào mà gã lại chuyển thẳng từ câu hỏi “Cô có thường xuyên làm việc ở khách sạn” sang “Cô có tin vào tình yêu sét đánh không?” được chứ? Sắc thái trên mặt nàng cho thấy câu trả lời rõ ràng là - Tôi không tin!
Nét mặt nàng mềm lại thành vẻ chế giễu nhẹ nhàng. “Câu trả lời của tôi chỉ một từ thôi - Không”. Nàng chế nhạo, “Sự thèm muốn ngay từ cái nhìn đầu tiên thì có thể. Nhưng tình yêu ư? Đó là điều không thể, ngài không nghĩ vậy sao?”, nàng nhẹ nhàng châm chọc.
Gã không đoái hoài đến sự chế nhạo của nàng mà chỉ dịu dàng nhắc nhở. “Tôi đang hỏi cô mà.”
“Và tôi đã trả lời là - Không.” Nàng bắt đầu cảm thấy bực bội bởi ý muốn bắt người khác phải phục tùng tuyệt đối của gã đàn ông này. “Làm sao ngài có thể yêu ai đó khi không hiểu gì về họ? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ngài phát hiện ra một vài thói quen xấu của họ mà ngài không thể biết khi mới gặp mặt?” Nàng cố gắng kìm lại sự khó chịu. “Chẳng hạn như không bóp kem đánh răng từ cuối ống trở lên, hay đọc báo xong rồi vứt lung tung. Rồi thích đi chân trần bất cứ khi nào có thể. Hay là. “
“Tôi hiểu rồi, January”, gã thô lỗ cắt ngang, một tia ấm áp lóe lên trong đôi mắt xanh thẳm của gã. “Phải chăng cô đang nói với tôi về những tật xấu của mình?”
Nàng ư? À... đúng vậy. Vấn đề ống kem đánh răng luôn khiến cho March phải cáu kỉnh hét lên. Và May thì luôn ca cẩm về đống lộn xộn nàng tạo ra sau khi đọc báo. Còn chuyện đi chân trần - đây là điều nàng đã thích thú từ hồi còn rất nhỏ, nhưng lại hết sức phi thực tế khi phải sống và làm việcở một trang trại. Có lần nàng đã bị đinh đâm vào khi giẫm chân không lên một tấm gỗ và kết quả là phải tới bệnh viện để tiêm phòng uốn ván. Lần khác thì nàng giẫm lên một cục than nóng và bị ngã vào đống lửa, thế là lại phải tới bệnh viện địa phương.
“Tôi đã từng được đảm bảo rằng tình yêu có thể thay đổi những điều đó.” Max tiếp tục khi thấy nàng im lặng. “Suy cho cùng thì chẳng ai hoàn hảo cả.”
Trực giác mách bảo nàng rằng gã đàn ông này sẽ chẳng bao giờ bóp kem đánh răng từ giữa ống, hay vứt báo bừa bãi và đi chân trần! Không, gã khiến người khác nghĩ rằng tất cả những việc gã làm đều có mục đích, được suy tính kỹ càng và không hề phạm sai lầm. Nhưng có thể chính bản thân việc làm đó là sai lầm thì sao?
Dù vậy nàng cũng không hiểu tại sao mình lại h những câu hỏi đó, đơn giản là hết sức vô lý khi cho rằng bạn có thế yêu ai đó chỉ vì ngoại hình của họ.
“Max, điều đó có thể xảy ra - nhưng cũng chẳng ngăn được hàng trăm cặp vợ chồng vẫn đưa nhau ra tòa ly hôn hằng năm vì lý do ‘không thể chấp nhận được thói quen vô lý’ của vợ hoặc chồng đó sao”, nàng mỉa mai.
Gã cười, lúc này ánh mắt gã trở nên ấm áp hơn. “Tôi cho rằng lý do họ ly hôn chẳng liên quan đến việc cô có bóp kem đánh răng từ cuối ống hay không”, gã dài giọng.
“Có thể là không.” Nàng nhún vai. “Nhưng tôi tin là mình đã trả lời thích đáng cho câu hỏi ban đầu của ngài.” Cho dù tại sao gã lại đưa ra câu hỏi đó thì chẳng liên quan gì đến nàng cả.
Lần sau, nếu gặp phải trường hợp như thế này, nàng quyết định sẽ lờ đi cho dù người mời quyến rũ thế nào đi chăng nữa.
“Còn hơn cả thích đáng”, gã đồng ý với vẻ chế giễu. “Và January, tôi phải nói rằng thật hiếm khi gặp được người phụ nữ có cái nhìn thực tế đối với những thứ mà người khác cho là lãng mạn trong tình yêu.”January nhìn gã cảnh giác, thực sự nàng nghĩ mình không nói gì khiến gã hiểu nhầm rằng đó là cách mà nàng sẽ yêu người nào đó! “Ngài cho là vậy sao?”
“Đúng vậy”, gã thừa nhận một cách dịu dàng. “Nhưng...”
“January, tôi thành thật xin lỗi vì đã cắt ngang.” John, người phục vụ ở quầy bar, xuất hiện bên cạnh bàn họ.
“Không sao đâu.” Nàng vớ lấy anh ta như một sự giải thoát. Đến giờ tôi biểu diễn rồi phải không?” Nàng hỏi đầy hy vọng, cảm thấy đã chịu đựng quá đủ cuộc trò chuyện này. Và Max...
John nhăn nhó. “Tôi chỉ nghĩ là nên cho cô biết, Meridew lại đang rình rập quanh đây”, anh ta cảnh báo, ám chỉ người quản lý quá mẫn cán của khách sạn. Ông ta vừa đi vào quầy rượu và quét ánh mắt dò xét khắp nơi.
Nghiêm túc mà nói thì January không hoàn toàn là nhân viên của khách sạn. Tuy nhiên, điều đó cũng không ngăn cản được Peter Meridew - quản lý khách sạn - trách phạt nàng nếu ông ta không vừa ý điều gì. January chưa từngống rượu với bất kỳ người khách nào trước đây nên nàng không rõ phản ứng của ông ta ra sao, nhưng có thể ông ta sẽ rất không hài lòng. Dù sao January cũng cần công việc này tới mức nếu chỉ vì một người đàn ông mà khiến nàng bị mất việc thì nàng sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa.
“Cảm ơn John.” Nàng mỉm cười với anh ta trước khi quay sang Max. “Tôi thực sự phải đi rồi.” Nàng giữ giọng bình thản, không bộc lộ cảm xúc khi chuẩn bị rời đi.
Max nheo mắt, “Cô có muôn tôi nói chuyện với ông ta không?”.
“Ai cơ? À, tất nhiên là không”, nàng phản đối với vẻ không hài lòng khi nhận ra gã đang nhìn về phía viên quản lý khách sạn. Mặc dù không nghi ngờ rằng câu chuyện giữa Peter và gã đàn ông kiêu ngạo này sẽ không đề cập tới việc nàng đã ngồi xuống và uống rượu với gã! “Dù sao chăng nữa cũng đã đến lúc tôi phải trở lại làm việc rồi”, nàng nhẹ nhàng bác bỏ.
Max gật đầu. “Tôi sẽ ở đây chờ cho đến khi cô xong việc.”
January định mở miệng phản đối lần thứ ba nhưng nàng nghĩ tốt hơn là không nên, phản đối để làm gì chứ? Nàng có thể âm thầm rời đi vào cuối buổi biểu diễn mà gã đàn ông này không thể phát hiện ra.
Nàng đứng dậy và nói, “Cảm ơn ngài về ly sâm banh”.
“Xin cứ tự nhiên.” Gã gật đầu.
January cảm giác được gã lại dõi theo khi nàng bước ngang qua căn phòng để tới bên chiếc đàn piano. Nàng cũng biết gã nhận ra nàng là một cô gái da trắng nhưng tóc và mắt lại màu đen, dong dỏng cao và quyến rũ trong bộ váy đen gợi cảm. Nhưng đó là tất cả những gì gã có thể thấy - vì ngoài tên của nàng ra thì gã chẳng biết gì hơn về nàng cả.ếu gã thấy bộ dạng của nàng lúc sáu rưỡi sáng mai với đôi ủng cao su cao đến đầu gối lấm lem bùn đất khi nàng vất vả vượt qua sân trại để tới chuồng bò vắt sữa sớm thì gã nghĩ sao nhỉ?
Gã đang làm cái quái gì vậy? Max làu bàu trong bụng, thầm nguyền rủa bản thân. Có phải gã đang cố gắng làm cô gái này hoảng sợ và tránh xa trước khi gã có cơ hội để hiểu rõ hơn về cô ấy không? Hay - quan trọng hơn là để hiểu về mẫu người mà cô ây thích? Nếu như vậy thì gã đã thực sự thành công rồi đó.
Lúc đầu, gã hoàn toàn không thích chuyến công tác bất thường này. Gã sẽ sung sướng hơn nếu được ở lại nơi đang sống cho đến sau kỳ nghỉ năm mới và tán tỉnh nữ diễn viên April Robine. Cô ta ít nhất cũng hơn cái tuổi ba mươi bảy của gã cả chục tuổi, nhưng trông lại trẻ hơn tuổi thực của mình đến hai mươi năm.Nhưng chuyến đi đã được quyết định dứt khoát bởi người bạn và cũng là ông chủ của gã vì những cuộc thương lượng ở đây cần phải được thực hiện một cách nhanh chóng nhất, mà đó lại là sở trường của gã. Chẳng quan tâm đến sự thực là Jude - bạn gã cũng say mê April Robine như gã - và có thể còn tán tỉnh giỏi hơn theo như gã biết rõ về Jude. Những gì anh ta đã làm chỉ có thể nói là đáng ngưỡng mộ.
Làm sao Max có thể biết rằng gã sẽ có cơ hội gặp gỡ một cô gái chơi đàn piano tại quầy bar khách sạn nơi gã ở. Sự gặp gỡ này ngay lập tức xóa bỏ hoàn toàn hình ảnh của April và tất cả những người phụ nữ đã từng qua lại ra khỏi đầu gã. Ngay từ khi nhìn thấy nàng, gã biết rằng sẽ phải giữ nàng cho riêng mình?
Nhưng nếu thành thật với bản thân thì rõ ràng gã chẳng muốn gắn bó cả cuộc đời với bất kỳ người phụ nữ nào cho dù họ xinh đẹp đến đâu đi nữa. Có điều, January lại xinh đẹp một cách khó cưỡng.
Nàng hoàn hảo, từ mái tóc đen như gỗ mun cho tới những ngón chân dài thanh tú trong đôi xăng đan có quai trang nhã mà nàng đang đi.
Nàng hoàn hảo tới nỗi gã không thể rời mắt khỏi nàng trong suốt thời gian ngồi ở đây. Và khiến gã như ngậm hột thị khi ngồi cùng nàng, ngoại trừ lúc gã hỏi nàng có tin vào tình yêu sét đánh không...
Và gã hết sức bất ngờ - nếu không nói là ngạc nhiên một cách thích thú - với sự thành thật trong câu trả lời của nàng.
Nhưng chân thành mà nói, gã đã choáng váng ngay từ lúc nhìn thấy nàng lần đầu tiên. Gã cảm thấy như bị đấm vào bụng và thực sự bị hạ gục hoàn toàn khi nói chuyện với nàng. Giọng nói khàn khàn quyến rũ, khuôn mặt kiều diễm hơn khi nhìn gần và cơ thể nàng thì...!
Có thể điều gã nên làm nhất lúc này là đừng quá chú tâm vào hình dáng thướt tha tuyệt mỹ của nàng, rốt cuộc bây giờ vẫn chưa là nửa đêm. Tức là gã còn phải chờ đợi ít nhất ba giờ nữa trước khi có thể đưa nàng rời khỏi chỗ này.
Đó là ba tiếng đồng hồ dài nhất trong cuộc đời, Max quyết định sẽ kiên nhẫn chờ cho đến khi January kết thúc bài hát cuối cùng. Gã thậm chí không thể lại gần nàng lúc đồng hồ điểm mười hai giờ nên đành phải quan sát từ xa khi nàng thực hiện đếm ngược thời gian để đón chào năm mới. Sau đó nàng lại bị bao vây bởi những người hâm mộ, phần lớn họ là đàn ông, gã bực bội thầm nhận xét. V gã muốn đấm vỡ mũi của tất cả bọn họ khi họ đòi hỏi nàng một nụ hôn mừng năm mới.
Viên quản lý khách sạn đã yều cầu January gặp ông ta suốt lần nghỉ giải lao tiếp theo của nàng. Cả hai đã trò chuyện rất vui vẻ cho đến khi nàng phải quay lại biểu diễn. Trong khi đó, Max đang ngồi tại bàn hết sức chán nản, mong chờ nàng liếc nhìn về phía mình. Nhưng nàng đã không làm vậy.
Nàng cố tình chăng? Sau khi bị săn đón quá nồng nhiệt thì gã cũng không ngạc nhiên chút nào nếu nàng làm vậy!
Không hiểu Jude, người bạn thân lâu năm và cũng là sếp của gã, sẽ chế giễu thế nào nếu nhìn thấy bộ mặt gã lúc này! Hoặc khả năng cao hơn là anh ta sẽ chiếm lấy January cho riêng mình nếu gặp nàng...
Đó là một ý nghĩ gã không nên có bây giờ!
Bình thường gã chẳng bao giờ bận tâm nếu Jude cũng mê mẩn người phụ nữ mà gã đang hẹn hò, nhưng January là trường hợp hoàn toàn khác. Thậm chí mối quan hệ này có thể là thước đo tình bạn lâu bền của gã với Jude nếu gã có thể tán tỉnh được nàng.
Cuối củng thì nàng đã kết thúc công việc, gã đứng dậy, tiến về phía nàng và khó chịu nhận thấy January cực kỳ mệt mỏi. Gã cảm thấy không muốn nghỉ ngơi gì hết, sự mệt mỏi sau chuyến bay dài đã được bù đắp bởi giấc ngủ ban chiều và hiện giờ gã thấy khá tỉnh táo.
“Cô đang định đi đâu thế?” Gã vội hỏi khi thấy nàng đang định bỏ đi mà không hề nhìn lên.
Đôi mắt màu xám khói với làn mi dày kiêu kỳ nhìn gã đầy vẻ cảnh giác. “Về nhà”, nàng mệt mỏi trả lời.
Nàng thực sự trông rất kiệt sức, Max buồn bực thầm nghĩ. Những quầng thâm quanh đôi mắt xám tuyệt đẹp, bờ vai gầy mỏi mệt cho thấy đã lâu rồi nàng chưa có một ngày nghỉ. Viên quản lý khách sạn và những khách được mời đêm Giao thừa đang hò hét ầm ĩ ở quầy bar.
“Tôi đã nói là sẽ chờ cô”, gã nhắc lại v giọng trầm khàn quyến rũ.
Nàng cau mày định phản đối, nhưng khi nhận thấy vẻ mặt kiên quyết của gã thì nàng đành nhún vai đầu hàng. Tôi phải đi lấy áo khoác và túi xách”, nàng nói nhỏ.
“Tôi sẽ đi cùng cô.” Max quả quyết, khó khăn lắm mới gặp được nàng nên bây giờ gã không thể để nàng dễ dàng thoát khỏi tay gã.
ặp lông mày đen mượt rướn lên chế giễu. “Tới phòng dành cho nhân viên nữ sao?”
Gã nhăn nhó. “Tôi sẽ chờ ngoài cửa.”
Một sự tức giận thoáng qua vầng trán mịn màng trước sự dai dẳng của gã. “Tốt thôi”, cuối cùng nàng đành chấp nhận. “Cho tôi vài phút”, nàng nhẹ nhàng nói thêm trước khi đi vào trong căn phòng được đề biển “Chỉ dành cho nhân viên”.
Gã không chắc mình có thể chờ đợi bao lâu nữa để được ở riêng cùng nàng. Kiên nhẫn chưa bao giờ là ưu điểm của gã, thậm chí bây giờ gã còn nôn nóng hơn nữa.
Nhưng từng phút cứ thế trôi qua mà không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy sự trở lại của nàng và gã thì không có lựa chọn nào ngoài chờ đợi cả. Chết tiệt, nàng đang ở đâu chứ?
“Tôi có thể giúp gì được không?” Viên quản lý - Peter Meridew, dừng lại hỏi một cách lịch sự.
Max tức giận quay sang ông ta, ký ức về việc người đàn ông này đã độc quyền trò chuyện với January trong suốt giờ giải lao tiếp theo và cũng là cuối cùng của vẫn còn in đậm trong đầu gã. “Liệu có lối đi khác để rời khỏi phòng này không?”, gã cáu kỉnh chỉ tay vào căn phòng. Giả thiết này càng trở nên thuyết phục hơn bao giờ hết khi mà mỗi phút trôi qua lại càng không thấy bóng dáng nàng đâu. Tại sao nàng lại cố tìm cách lảng tránh gã.
Viên quản lý liếc nhìn cửa phòng, rướn mày ngạc nhiên quay sang Max. “Sao cơ, à vâng, có lối khác”, ông ta trả lời chậm rãi, tất nhiên là hết sức khó hiểu tại sao vị khách này lại có hứng thú tìm hiểu về căn phòng dành riêng cho nhân viên. “Nó có lối ra ở hành lang bên cạnh, nhưng... tôi có thể giúp gì cho ngài không?”, viên quản lý chú ý ngay tới vẻ mặt hung dữ của Max.
“Không, trừ khi tên của ông là January”, Max lẩm bẩm một cách thiếu kiên nhẫn. “Hiện giờ chẳng còn ai trong đó phải không?”, gã chán nản hỏi thêm.
Khỉ thật, nàng đã bỏ đi, gã có thể chắc chắn như vậy. Nàng đã cố tình rời khỏi căn phòng này bằng lối đi kia.
Tại sao mi lại kinh ngạc đến vậy? Một giọng nói nhỏ giễu cợt vang lên trong đầu gã. Mi đã săn đón nàng quá nhiệt tình khiến mi như thể gã doanh nhân buồn chán muốn tìm một cô gái chỉ để làm ấm giường trong một đêm.
Có phải đó chính xác là những gì gã muốn?
Không, chết tiệt, chắc chắn không phải vậy! Gã biết rằng một đêm với January là không bao giờ đủ. Và nếu có thêm chút thời gian, gã có thế thuyết phục nàng tin vào điều đó.
Đừng có quá chắc chắn như thế, giọng nói giễu cợt lại vang lên.
“Xin lỗi?”, viên quản lý trông cực kỳ lúng túng trước những lời lầm bầm của Max. “Có phải January là bạn của ngài không?”, ông ta thận trọng mở lời.
Max hít một hơi thở sâu để trấn tĩnh, hiểu rằng trước đó January đã rời bàn gã ngay khi nàng được thông báo về sự có mặt của viên quản lý. Tóm lại có thể nói rằng “Ngày mai là một ngày mới”...? Và trong trường hợp này, ngày mai là thứ Bảy, ít ra Max cũng có thể biết tối mai nàng sẽ ở đâu...
“Không hẳn”, gã trả lời ông ta đầy bí ẩn. “Nhân đây”, bây giờ gã sẽ tập trung vào người đàn ông trước mặt, nở nụ cườiất. “Tôi thực sự ngưỡng mộ ngài đã quản lý hiệu quả và trôi chảy khách sạn này. Vì công việc, tôi đã phải đi nhiều nơi trên thế giới và có thể khẳng định nơi này xứng tầm đẳng cấp quốc tế.”
Viên quản lý rõ ràng hết sức hãnh diện với lời tán dương khéo léo này - như thể ông ta cho rằng đó là điều đương nhiên. Điều cuối cùng Max muốn làm đó là gây khó khăn cho January tại nơi làm việc của nàng. Với một chút may mắn, lời ca ngợi của Max đã đập tan những tò mò trước đó của viên quản lý rằng tại sao gã lại quá quan tâm đến January như vậy.
“Ngài thật quá khen.” Ông ta tươi cười.
“Ồ, đó là sự thật.”Max sôi nổi nói tiếp. “Thật thích thú khi được ở tại một khách sạn mà có người quản lý tài giỏi như ngài.” Tâng bốc quá không? Chắc chắn là không vì viên quản lý này sung sướng tới đỏ cả mặt và sẵn sàng giúp đỡ bất cứ điều gì.
“Nếu ngài cần gì trong suốt thời gian ở đây thì xin đừng ngần ngại gọi thẳng cho tôi”, Peter Meridew nói với gã khi chia tay.
Ít ra đêm nay cũng có một người đàn ông hạnh phúc, Max rầu rĩ nghĩ thầm khi ông ta rời đi.
Mong rằng ông ta cảm thấy như vậy, Max đã tỉnh hẳn rượu, sự phiền muộn của gã khi January âm thầm bỏ đi bỗng quay trở lại hết sức dữ dội.
Nhưng nếu nàng cho rằng có thể trốn tránh gã mãi mãi thì hẳn nàng sẽ hết sức bất ngờ.
Một sự bất ngờ không thể tưởng tượng được!
Danh sách chương