Nghe được âm thanh ngoài cửa, Da Luật Ngạn Thác hơi nhíu mày, buông Tần Lạc Y trong long ra, cầm lấy y phục trên tay, nhẹ nhàng khoác lên bờ vai hơi lộ ra của nàng, hắn không cho phép người khác nhìn thấy vẻ đẹp của Tần Lạc Y.
“Vào đi!” Hắn mở miệng nói.
Ngay sau đó, Lạp Cô đi vào, trên tay cầm một bộ quần áo màu trắng. Sau lưng nàng là một cô gái mười bốn mười lăm tuổi mặc trang phục nha hoàn, gương mặt có thể coi là thanh tú.
“Vương thượng, người đã đưa đến đây, đây là trang phục ngài yêu cầu nô tì chuẩn bị!” Lạp Cô cung kính cúi đầu tiến lên nói.
“Tốt, ngươi lui ra trước đi, nha hoàn này ở lại!” Da Luật Ngạn Thác nói.
Lạp Cô cúi người rời đi. Vẻ mặt Tần Lạc Y hồ nghi.
Da Luật Ngạn Thác ngồi trên ghế hoa, lạnh lùng mở miệng: “Ngươi biết nói tiếng Hán?”
Tiểu nha hoàn được giữ lại nghe thấy giọng nói lạnh như băng của vương thượng liền giật mình, vội vàng đáp: “Bẩm vương thượng, bà nội nô tì là người Hán!”
Da Luật Ngạn Thác hài lòng gật đầu: “Ngươi tên là gì?”
“Bẩm vương thượng, nô tì tên Thái Nam!” Nàng kính sợ trả lời.
Da Luật Ngạn Thác đứng dậy: “Thái Nam, về sau vị này chính là chủ tử của ngươi, hầu hạ cho tốt!”
“Dạ, vương thượng!” Thái Nam vội vàng đáp.
“Ngươi… có ý gì?” Tần Lạc Y đầu óc mơ màng nhìn Da Luật Ngạn Thác bên người.
Da Luật Ngạn Thác trìu mến mơn trớn sợi tóc trên trán Tần Lạc Y, nhẹ giọng nói: “Như vậy nàng sẽ không thấy buồn chán!”
Tần Lạc Y ngước mắt, nam tử này quan tâm mình sao? Không phải mình chỉ là tôi tớ của hắn sao? “Ta chỉ muốn gặp cha nuôi đang bị giam cầm và Sơ Tuyết!” Nàng theo bản năng nói.
Giờ phút này Tần Lạc Y chỉ nhớ đến cha nuôi và Sơ Tuyết, tuy rằng nàng biết cha nuôi đang bị giam ở trong phủ, nhưng mà mình lại không có cách nào gặp được, mà Sơ Tuyết sau khi hồi kinh liền bị Khiêm Ngạo mang đi, không có một chút tin tức của nàng, nàng rất lo lắng.
Da Luật Ngạn Thác lắc đầu: “Y nhi, đừng nói những lời khiến bổn vương mất hứng như vậy! Nếu nàng ngoan ngoãn nghe lời bổn vương, bổn vương tự nhiên sẽ để cho nàng gặp bọn họ.”
Thần sắc trong mắt Tần Lạc Y tối sầm lại, quả nhiên không có đơn giản như vậy.
“Đi, nhìn xem bổn vương chuẩn bị trang phục cho nàng!” Da Luật Ngạn Thác ôm lấy Tần Lạc Y, Thái Nam lập tức đem y phục bên người trình lên.
Một bộ y phục màu trắng, bộ váy khói trắng uốn lượn màu trắng quanh trăm cánh hoa mai, áo choàng vì che đậy rét lạnh mà hiện ra hết vẻ lộng lẫy hoa lệ.
Trong mắt Tần Lạc Y lộ vẻ xúc động, đây là Hán phục, hắn làm sao có thể?
“Thái Nam, hầu hạ nàng thay quần áo!” Da Luật Ngạn Thác nói.
“Ta sẽ không đi hoàng cung với ngươi!” Tần Lạc Y lập tức phản ứng lại, thật sự là chuỵện đùa, hắn diệt nước của nàng, còn muốn dẫn nàng tham gia thịnh yến chúc mừng?
“Hả? Phải không? Nàng thử xem!” Trong mắt Da Luật Ngạn Thác lóe lên một tia nguy hiểm.
“Nàng lúc nào cũng làm trái ý bổn vương, khó gặp được cha nuôi của nàng!”
Tần Lạc Y trong lòng căng thẳng, nam nhân này luôn vui buồn thất thường.
Da Luật Ngạn Thác nhìn phản ứng của Tần Lạc Y, khóe miệng hơi giương lên: “Nếu nàng không muốn bổn vương giúp đỡ thì hãy ngoan ngoãn nghe lời!”
Những lời này quả thực có tác dụng đe dọa, Tần Lạc Y sợ tới mức vội vàng đi vào một căn phòng khác, Thái Nam theo sát phía sau.