Khuôn mặt Tần Lạc Y dần dần trở nên ngưng trọng, nàng cắn cắn môi: “Hắn…nên đối xử tốt với Tiêu công chúa mới đúng!”
Ninh phi nhìn bộ dạng tự lừa mình dối người của Tần Lạc Y, cười lắc đầu: “Ngươi thật sự hy vọng Vương gia làm như vậy sao?”
Ninh phi gần đây rất sáng suốt, hơn nữa nói chuyện sắc bén trúng tim đen.
Tay cầm chén trà của Tần Lạc Y đột nhiên run lên, nàng khép mắt lại giấu đi đau thương nơi đáy mắt, không nói gì nữa.
“Tần cô nương, phi tần của vương gia chính xác rất nhiều, được hắn sủng ái cũng có vài người, nhưng mà, ta chưa từng thấy Vương gia sẽ vì một nữ tử mà bi thương như vậy, trong tất cả phi tần trong phủ, làm gì có một ai không muốn vào ở Tây Sương biệt uyển chứ, bởi vì nơi đó đại biểu cho địa vị của Vương phi, mặc dù thế nhưng mà nhiều nữ nhân như vậy, cho dù là phi tần được sủng ái đều không có tư cách vào đây ở, ngươi có biết vì sao vương gia đặt ra quy định phi tần không được phép mang con nối dõi của hắn không?”
Ninh phi nhìn Tần Lạc Y, nhẹ nhàng thưởng thức trà xanh trong chén, hương trà nhàn nhạt quanh quẩn bên môi, mà phía sau nàng, khung cửa rộng mở hiện ra cảnh hoa đào bay phất phới.
Sau khi Tần Lạc Y nghe Ninh phi nói như vậy, cũng nghi hoặc lắc đầu. Nàng hoàn toàn không rõ vì sao Da Luật Ngạn Thác lại lập ra quy củ như vậy!
Trong mắt Ninh phi hiện lên một tầng cô đơn cùng ai oán:
“Ngươi có thể biết, trong vương phủ này, từng phi tần đều đại biểu cho một thế lực gia tộc ở Khiết Đan, nói trắng ra là, vương thượng cưới mỗi một phi tần đều thuộc về hoàng thân hoặc có quan hệ vương thân, vì vậy, hắn căn bản không thể nào lại để cho con của hắn đi đến thế gian này với mục đích tranh giành quyền lực!”
Tần Lạc Y giật mình, trong lòng dâng lên một cỗ đau lòng cho Da Luật Ngạn Thác, thì ra là thế.
“Cho nên, sự xuất hiện của ngươi chính là cứu vớt tình cảm của vương gia, hắn liều lĩnh giữ ngươi bên người, không để ý quần thần cùng trưởng bối hoàng tộc phản đối việc ngươi bước vào ở Tây Sương biệt uyển, lại không để ý đến hậu quả tuyên bố ngươi là người duy nhất hắn chọn làm Vương phi, tất cả tất cả đều chỉ có một lí do duy nhất…hắn yêu ngươi rất sâu đậm!” Ninh phi trực tiếp nói thẳng với Tần Lạc Y, một câu nói đã nói toạc hết ra những suy nghĩ trong lòng của Da Luật Ngạn Thác.
Trong lòng Tần Lạc Y bị chấn động, mặc dù nàng hiểu rõ điều này, nhưng chỉ là không dám thừa nhận mà thôi, nhưng mà khi nghe được người khác nói như vậy, tim vẫn không khống chế được đập thình thịch.
Nàng nhớ đến bộ dạng cuồng nịnh, bộ dạng bá đạo, bộ dạng khi ra lệnh cho nàng, bộ dạng khắc nghiệt, bộ dạng ôn nhu của Da Luật Ngạn Thác, thật nhiều bộ dạng khác nhau của hắn dần dần hòa lại thành một, tạo thành một nam nhân cực kỳ xuất sắc.
Trong mắt Ninh phi hiện lên một tia hâm mộ, cười yếu ớt: “Tần cô nương, trong lòng ngươi có khúc mắc là điều bình thường, nhưng mà, ngươi hãy nhìn thẳng vào nội tâm của mình, tự hỏi mình xem rốt cuộc đã có dũng khí cùng vương gia đi đến cùng hay chưa?”
“Đi đến cùng?” Tần Lạc Y thì thào tự thuật lại một câu như vậy, đôi mắt đen láy như đêm tối lập lòe bất định.
Ninh phi nhàn nhạt cười, đứng dậy: “Tần cô nương, hôm nay ta cũng nói rất nhiều rồi, như vậy xin cáo từ, hy vọng ngươi sẽ hiểu rõ ràng!”
Nói xong, nàng quay người đi khỏi.
“Ngươi…”
Tần Lạc Y nhẹ nhàng mở miệng nói, khi nàng thấy Ninh phi xoay người nhìn mình, bên môi nở ra nụ cười xinh đẹp: “Cảm ơn ngươi!”
Ninh phi nhẹ khép lại đôi mắt, lập tức lại ngước lên…đi trở về bên cạnh Tần Lạc Y một lần nữa, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc:
“Tần cô nương, ta biết rõ ngươi rất lương thiện, ngươi đối với mọi chuyện đều rất bao dung rộng lượng, nhưng mà, ngươi phải nhớ kỹ, tại vương phủ này, trong tất cả các phi tần, ngươi không thể dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai!”
Tần Lạc Y khẽ giật mình, trong mắt hiện lên vẻ thắc mắc.
Ninh phi có lòng tốt nhắc nhở: “Trong tất cả phi tần ở vương phủ, trừ bỏ bề ngoài là tranh giành tình yêu, càng quan trọng hơn là tranh giành quyền lực ở bên trong, bởi vì trên người các nàng ấy đều có sứ mệnh bảo hộ lợi ích gia tộc của mình! Cho nên, lừa gạt lẫn nhau là điều không thể tránh khỏi, mỗi người đều mang theo mặt nạ mà sống, thậm chí đến cuối cùng, đâu thật sự là bản thân cũng không biết!”
Tần Lạc Y hít vào một hơi lạnh, đây là nơi nào vậy, Da Luật Ngạn Thác cưới nhiều nữ nhân như vậy, vậy mà lại không có một ai thật tâm đối đãi với hắn hay sao? Các nàng chỉ là công cụ cho quyền lợi sao? Nghĩ đến đây, trước mắt Tần Lạc Y đột nhiên hiện lên một người, chính là Cầm Cơ!
Nàng mở miệng hỏi: “Trong vương phủ chẳng lẽ không có ngoại lệ sao? Ví dụ như Cầm Cơ, thân phận của nàng không phải là cống phẩm được đưa vào phủ hay sao?”
Ninh phi nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Tần Lạc Y, ý vị sâu xa nói: “Tần cô nương, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, nữ nhân có thể bước chân vào vương phủ, đều khó có khả năng là người bình thường, chẳng lẽ ngươi không nhận thấy rằng Cầm Cơ quá mức yên tĩnh hay sao?”
Nội tâm Tần Lạc Y chấn động, không sai, những lời này của Ninh phi vừa vặn nói trúng những suy nghĩ trong lòng nàng, khi lần đầu tiên nhìn thấy Cầm Cơ, nàng cũng có cảm giác chỗ nào đó không thích hợp, dựa vào sự mẫn cảm của nữ nhân, nàng ta quá mức ôn nhu và tĩnh lặng giống như hoàn mỹ không khuyết điểm nào.
“Đúng rồi, ngươi biết Cầm Cơ vốn dĩ cũng hiểu biết y thuật không?” Nàng thoáng nhớ tới phát hiện ngày hôm đó, liền vội hỏi Ninh phi.
“Nàng ta biết y thuật sao?” Quả nhiên Ninh phi cũng bị chấn kinh, ánh mắt kinh ngạc không biết đang nghĩ gì, một lát sau, nàng khẽ thở dài một cái, nói với Tần Lạc Y: “Xem ra Cầm Cơ thật sự có rất nhiều chuyện chúng ta không biết, tóm lại…ngươi cẩn thận tất cả là tốt rồi.”
Tần Lạc Y nghe xong, sửng sốt một lúc lâu, suy nghĩ rồi gật đầu.
Gió nhẹ nhàng thổi qua trước thềm, lại làm nổi lên sự bất an trong lòng Tần Lạc Y.
Chính vào lúc này, âm thanh của Cầm Cơ dịu dàng vang lên trong nội viện: “Tần cô nương, hoa đào ở chỗ ngươi nở đẹp thật đấy!”
Sau khi Tần Lạc Y và Ninh phi nghe được âm thanh ấy, thân thể cả hai không hẹn mà cùng giật mình.