Bất tri thiên sầu vi nan sinh bất tri thiên tình vi thùy mi
Nhất trường xuân vũ tâm sinh hàn độc mai tố sương vi na bàn
Thương hoa tác biệt hồng nhan lệ tiếu đối phong vũ tảo lai xuân
(Phần thơ xin phép được giữ nguyên convert)
☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆
Trong sân, hoa rơi lả tả, Tần Lạc Y ngồi một mình trên cầu, trong mắt không hề dao động nhìn dòng sông xuân, tâm lại giống như một hòn đá rơi vào hồ nước, gây ra từng vòng từng vòng gợn sóng.
Hoàng hậu Thuật Luật Bình sao lại tới Cúc Tình Hiên, hơn nữa lại còn cố ý đến vào ngày hôm nay? Theo vẻ mặt của bà, dường như sự tình thực sự có liên quan đến mình, nhưng mà sắc mặt của Da Luật Ngạn Thác lại rất khẩn trương.
Rốt cuộc là có chuyện gì? Hai hàng lông mày thon dài như vẽ dần dần đọng lại những suy tư nhàn nhạt, đôi tay nhỏ nhắn trắng như ngọc, dưới nắng xanh, tựa như trong suốt.
“Vương thượng quả là rất để tâm tới Tần cô nương, quả nhiên Cúc Tình Hiên là một nơi rất đẹp!” Cầm Cơ nhìn Tần Lạc Y ngồi yên trên cầu, chậm rãi đi tới, nhẹ giọng nói.
Giọng nói mềm mại cắt đứt suy nghĩ của Tần Lạc Y, nàng quay đầu, nhìn thấy Cầm Cơ ở phía sau thì lập tức đứng lên, nhàn nhạt mỉm cười:
“Chỉ là một nơi ở mà thôi, nó có được xem là nơi rất đẹp hay không, chẳng qua là tuỳ vào tâm tình!”
“Tần cô nương đã được hưởng tất cả sủng ái của Vương thượng, chẳng lẽ còn không vui sao?” Cầm Cơ nhẹ nhàng cười, như hoa cúc thanh nhã, tự nhiên lại phóng khoáng.
Khóe môi Tần Lạc Y nhẹ nhàng nhếch lên, đáy mắt lại tràn ngập cảm giác thất vọng nồng đậm, ánh mắt dường như càng thêm sâu xa: “Ta chỉ là không muốn trở thành mũi nhọn của tất cả các phi tần mà thôi.”
Cầm Cơ nhìn nét mặt Tần Lạc Y dần dần trở nên trong trẻo nhưng lạnh lùng, than nhẹ một tiếng, nói: “Tần cô nương, thế gian đâu có chuyện gì cũng như ý ngươi chứ?”
Tần Lạc Y không nói gì nữa, chỉ sững sờ nhìn ra xa, từng cánh hoa đào bay xuống, nàng nhẹ nhàng đưa tay đón được một cánh hoa, lập tức đầu ngón tay có một mùi hương thơm ngát.
Cầm Cơ cũng đi lên phía trước, lắc nhẹ ống tay áo, khẽ phất hoa đào ở trên đi, sau đó mở lời nói:
“Ta và Tần cô nương rất có duyên, ta vẫn luôn xem Tần cô nương là tỷ muội tốt, có một câu ta không thể không nói, tránh cho sau này ngươi lại xảy ra chuyện!”
“Là gì vậy?” Tần Lạc Y có chút khó hiểu hỏi.
Cầm Cơ xoay người lại, đối mặt với đôi mắt nghi ngờ của Tần Lạc Y, lên tiếng: “Ngươi cũng biết rõ nhóm tần phi của Vương thượng, nhưng, trong vương phủ to như vậy, ngươi có từng nhìn thấy bóng dáng của trẻ con không?
Một câu nói của Cầm Cơ dường như đánh thức người trong mộng, thân thể Tần Lạc Y đột nhiên ngẩn ra, nàng đến vương phủ lâu như vậy, nhưng không có chú ý tới vấn đề này, không sai, phi tần của Da Luật Ngạn Thác nhiều như vậy, vì sao không thấy có con cái hầu hạ?
Tần Lạc Y nghĩ tới đây, sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt, nàng kinh ngạc nói: “Ý là, hắn…”
Nàng thoáng nghĩ tới phương diện kia, dù sao nàng cũng học y, gặp vấn đề như vậy, bản tính đơn thuần của Tần Lạc Y làm sao còn có thể nghĩ đến khả năng khác chứ!
Cầm Cơ thoáng cái đã hiểu ý Tần Lạc Y muốn nói, nhẫn nại không được nhẹ lắc đầu: “Xem ra ngươi đã hiểu sai rồi!”
Nha đầu này, vậy mà lại liên tưởng đến việc Vương thượng không có khả năng sinh con!
Ý nghĩ này khiến nàng có phần kinh ngạc không thôi.
Vẻ mặt Tần Lạc Y có chút không được tự nhiên, nàng hơi đỏ mặt, hỏi: “Chẳng lẽ không đúng sao? Vậy còn có thể có nguyên nhân gì chứ?”
Đáy mắt Cầm Cơ xẹt qua một chút đau xót, chán nản, nhàn nhạt nói: “Thực ra, đây là luật lệ Vương thượng quy định, hắn không cho phép bất cứ phi tần nào trong vương phủ sinh hạ con nối dòng, sau khi được sủng hạnh, mỗi phi tần đều chủ động dùng thuốc chứa xạ hương!”
Tần Lạc Y kinh ngạc trừng mắt: “Thuốc chứa xạ hương? Đó chẳng phải là…”
“Không sai, đó là vị thuốc tránh thai!” Cầm Cơ sắc bén nói.
Tần Lạc Y cả kinh, lập tức dùng bàn tay nhỏ bé che lại đôi môi, bằng không nàng sẽ kêu ra tiếng: “Hắn—— vì sao hắn lại làm như vậy?”
Cầm Cơ bất đắc dĩ lắc đầu: “Tâm tư của Vương thượng, phi tần chúng ta làm sao dám tự mình suy đoán ngông cuồng chứ? Chỉ cần chúng ta tuân thủ nghiêm ngặt quy củ như vậy là được, bằng không, kết cục sẽ giống như Dung phi, rất thê thảm!”
“Dung phi? Nàng ta ra làm sao?” Tần Lạc Y nghẹn ngào hỏi, tuy rằng nàng chưa từng gặp qua nữ nhân này, nhưng mơ hồ nghe thấy bọn nha hoàn cũng từng nói về người này.
Đau thương trên mặt Cầm Cơ toát ra nhàn nhạt: “Trước đây Dung phi là phi tử Vương thượng sủng ái nhất, nàng ỷ vào phần sủng ái đó, tự tiện mang thai con nối dòng của Vương thượng, khi nàng tranh công với Vương thượng, không nghĩ tới…”
Nói đến đây, Cầm Cơ bỗng nhiên rùng mình một cái.
“Không nghĩ tới như thế nào?” Tần Lạc Y khẩn trương hỏi, tim bắt đầu điên cuồng nhảy dựng lên.
“Không nghĩ tới sau khi Vương thượng biết được, chỉ lạnh lùng ra lệnh nàng bỏ đi đứa con, nàng không chịu, đau khổ quỳ xuống cầu xin Vương thượng, lúc đó Vương thượng nổi giận hung hăng đá văng nàng, không ngờ một cước đó đã đá vào bụng dưới của nàng, sau đó, Dung phi ra rất nhiều máu, cuối cùng đã tự tử ở trong giếng!”
“Cái gì?” Tần Lạc Y thoáng ngã ngồi trên cầu, trong ánh mắt ngập tràn sự kinh hãi.
Hắn… làm sao có thể tàn nhẫn như vậy chứ? Hắn làm sao có thể đối xử với một nữ nhân đã có mang con nối dòng của hắn như vậy chứ? Một người làm sao nhẫn tâm đến mức độ như vậy, không tiếc giết chết tất cả con của mình?
Tim dần dần trở nên lạnh lẽo, lồng ngực lên xuống liên tục, bộc lộ rõ sự kinh hãi tột độ của nàng vào giờ phút này.
Đột nhiên, nàng thoáng nhớ tới bản thân mình!
Bàn tay nhỏ bé dồn sức đè lại lồng ngực, bất an trong lòng dần dần trở nên to lớn…
Y thuật của nàng luôn luôn tinh thông, vì sao không nghĩ tới bản thân mình chứ?
Sau khi Cầm Cơ chứng kiến sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt của Tần Lạc Y, giọng nói ngay lập tức vội vàng: “Tần cô nương, bây giờ ngươi có đồng ý ở cạnh Vương Thượng nữa không?”
Tần Lạc Y bỗng nhiên ngẩng đầu, tình cảm sâu trong mắt đột nhiên lộ ra ngoài.
Trong lòng Cầm Cơ đau xót: “Ngươi — đã từng dùng qua lãnh dược chưa?”