Sau giờ Ngọ, không gian vô cùng yên tĩnh.
Thế nhưng lúc đó ở Đông Lâm vương phủ, bóng dáng bận rộn của Tần Lạc Y lại làm rối loạn sự yên tĩnh này.
“Chủ tử, hay là chúng ta đừng đi, nếu để Vương thượng biết thì hậu quả sẽ khó lường vô cùng.”
Vẻ mặt Thái Nam tràn ngập sự lo lắng, đi qua đi lại sau lưng Tần Lạc Y.
Tần Lạc Y không nói gì, nàng chỉ chuẩn bị từng dược liệu một rồi đặt vào trong một chiếc hộp tinh xảo.
Tốt nhất là nên có một tấm vải mỏng để cầm máu và dược liệu dùng để chữa thương.
Lát sau, Tần Lạc Y hơi dừng lại một chút, nhìn Thái Nam:
“Thái Nam, thủy lao là chỗ như thế nào?”
Thái Nam nghiêng đầu, nghĩ một lát rồi nói:
“Trước kia em có nghe một số tùy tùng của Vệ đại ca nói, thủy lao vừa đen lại vừa tối tăm, hơn nữa so với nhà lao bình thường còn ẩm ướt hơn, cho nên mới gọi là thủy lao, ở chỗ đó người chết nhiều vô kể.”
Tần Lạc Y nghe Thái Nam nói vậy trong lòng khẽ run rẩy.
Trước kia cha nàng bị giam giữ trong chính cái nhà tù đó nên trong mắt nàng vốn dĩ rất mịt mờ, nhưng bây giờ nghe thấy thủy lao lại cảm thấy có chút sợ hãi.
Nàng thật sự không tưởng tượng nổi chỗ đó như thế nào nữa.
Vừa ẩm ướt lại vừa tăm tối sao? Tần Lạc Y nghĩ đến đó, vô thức tiện tay lấy rất nhiều thảo dược không biết tên nhét vào trong hộp.
“Chủ tử, người thật sự muốn đi thủy lao chữa trị cho Ninh phi sao? Người đừng đi nữa, được không chủ tử?”
Thái Nam thấy Tần Lạc Y chuẩn bị những vật này thì đã biết nàng muốn đi chữa thương.
Thủy lao là cấm địa của Đông Lâm vương phủ, ở đó đều giam giữ những người phạm trọng tội, nếu người bình thường đến gần đó thì đều bị xử phạt rất nghiêm khắc.
“Thái Nam…”
Tần Lạc Y khẽ gọi, đôi mắt xanh biếc dịu dàng:
“Em cho rằng Ninh phi rất đáng chết sao?”
Câu hỏi khiến Thái Nam có chút kinh ngạc. Sau đó nàng không cần nghĩ ngợi mà mạnh mẽ gật đầu:
“Đương nhiên!”
Tần Lạc Y kinh ngạc:
“Tại sao em lại nghĩ như vậy?”
Nàng cảm thấy phản ứng cùng câu trở lời của Thái Nam có chút gì đó rất kỳ quái.
Thái Nam phẫn nộ nói:
“Chủ tử, Ninh phi suýt nữa đã hại chết người, hơn nữa, Vương thượng đã phán quyết nàng ta mắc trọng tội, cho nên nàng ta rất đáng chết.”
Tần Lạc Y nhìn lướt qua mĩ nhân đang phẫn nộ kia, bất đắc dĩ lắc đầu:
“Đó là phán quyết của Vương thượng cho nàng ta, hơn nữa ta cũng không còn đáng lo ngại, cho nên chuyện này cũng không nhất quyết phải đến nỗi chết.”
Một tiếng than nhẹ khẽ bật ra từ đôi môi mềm đó, nhẹ thoáng qua như cơn gió.
“Chủ tử, người đã quá lương thiện rồi! Trước kia Ninh phi đã hãm hại rất nhiều phi tử bên cạnh Vương thượng đó!”
Thái Nam không đồng ý với ý kiến của Tần Lạc Y.
“Ta tin tưởng là trải qua lần dạy dỗ này, Ninh phi sẽ biết điều hơn, thật ra nàng ta làm tất cả những điều đó chỉ là vì muốn có được trái tim của Hoàng thượng thôi!
Tần Lạc Y miễn cưỡng cười, rồi lập tức cầm lấy cái hộp tinh xảo.
“Thái Nam, ta đã quyết định sẽ đi thủy lao, em còn không mau dẫn đường?”
“Chủ tử… Nếu như để Vương thượng biết được…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thái Nam nhanh chóng vặn vẹo.
“Thì ta sẽ gánh chịu toàn bộ hậu quả. Đi thôi!”
Tần Lạc Y ôn nhu cắt đứt lo lắng của Thái Nam
“Không… chủ tử…”
Thái Nam cũng không chỉ suy nghĩ đến an nguy của mình, nàng vốn dĩ lo lắng cho chủ tử hơn. Tần Lạc Y đã hiểu, khẽ cười:
“Ta hiểu rõ ý của em, yên tâm đi.”
Thái Nam không còn cách nào khác, nàng biết rất rõ, nếu chủ tử đã khuyên nhủ thì nhất định phải nghe theo.
Nàng bất mãn đi phía trước dẫn đường, vừa đi vừa cầu xin ông trời phù hộ hai người chủ tớ các nàng bình an, nghìn vạn lần không để xảy ra sai lầm.
Bảy lần quẹo ( 1 ) tám lần rẽ, rất nhanh đã đưa Tần Lạc Y ra khỏi Đông Lâm vương phủ, lúc ấy Thái Nam dẫn đường ở phía trước mới dừng bước.
“Chủ tử, thủy lao ở phía trước rồi, nhưng có trọng binh gác ở cửa, chúng ta không thể đi vào được.”
Cách đó không xa, Thái Nam nhìn về phía trước, lo lắng nói. Tần Lạc Y có chút bất ngờ.
Bây giờ nàng mới phát hiện, nơi này thật sự rất vắng vẻ, mà phía trước cách đó không xa là một cánh cửa đá khổng lồ, hai bên cửa đá đều có thị vệ đang trông coi. Lông mày nàng chau lại, dợm bước muốn tiến lên.
“Chủ tử… Đừng!”
Thái Nam nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn cố gắng thuyết phục Tần Lạc Y. Đôi mắt Tần Lạc Y tràn ngập sự kích động, nhưng không hề sợ hãi, nhàn nhạt cười như cúc Thanh Nhã.
Nàng đi thẳng về phía trước, y phục trắng khẽ tung bay theo gió, trong trẻo nhưng lạnh lùng như mùa thu, khiến nàng lại càng giống một nữ thần, không thể xâm phạm.
Thị vệ ở gần cửa đá thấy có người tới gần liền đề cao cảnh giác:
“Đứng lại! Đây là cấm địa, không được đi vào.”
Cây thương sáng loáng chắn trước mặt Tần Lạc Y. Càng tăng thêm mùi bạo lực.
Mặt Tần Lạc Y không biểu lộ chút cảm xúc nào, chỉ thấy đôi mắt lạnh lùng hơi gợn sóng, không hề sợ hãi.
“Mở cửa ra, ta muốn vào gặp Ninh phi.” – Giọng nói lạnh lùng xen lẫn khí giá lạnh, mang theo cảm giác không hề có chút ấm áp nào.
Bọn thị vệ không khỏi giật mình, từ trước đến nay bọn hắn chưa từng gặp cô nương nào có khí thế như vậy, nhưng…
“Đông Lâm vương có lệnh, không một ai được đi vào.” – Tên thị vệ vô cùng có trách nhiệm với công việc của mình.
Giọng nói lành lạnh của Tần Lạc Y lại vang lên:
“Kể cả là Đông Lâm vương cũng không được vào sao?”
“Hả?”
Bọn thị vệ cả kinh.
Cùng lúc đó, bọn hắn thấy mệnh phù treo bên thắt lưng của cô nương này.
(1) (Nguyên văn: quặt): Tiếng địa phương ở một số tỉnh phía Bắc. Còn có cách nói khác là “ngoặt” hay “quẹo”; động từ quặt/ngoặt/quẹo đồng nghĩa – tương đương với động từ “rẽ”. Cả câu “ba lần quặt tám lần rẽ” chỉ con đường khúc khuỷu, quanh co, nhiều lối rẽ, khó đi.Mệnh phù dưới ánh mặt trời dịu nhẹ tỏa ra ánh vàng rực rỡ.
Bọn thị vệ kinh hãi, lập tức biết rõ được người tới là ai, vội vàng quỳ xuống:
“Thỉnh an Tần cô nương.”
Vì bọn họ quanh năm chỉ gác ở chỗ này nên chưa từng trông thấy Tần Lạc Y, nhưng bọn họ đã nghe nói rằng Vương thượng đem mệnh phù giao cho vị cô nương này, cũng bắt đầu sửa chữa mái hiên biệt uyển ở phía Tây.
Vậy nên có thể thấy mức độ quan trọng của vị cô nương này trong lòng Vương thượng.
Chỉ là bọn họ thật không ngờ được, vị cô nương đang đứng trước mặt bọn họ chính là Tần cô nương trong truyền thuyết.
“Các ngươi đứng lên đi.”
Tần Lạc Y nhàn nhạt nói.
“Tạ ơn Tần cô nương.”
Bọn thị vệ lập tức đứng lên.
Bọn họ cẩn thận nhìn thật kĩ dung nhan của nàng, tất cả đều kinh ngạc đến ngây người.
Vốn dĩ toàn bộ người trong Đông Lâm vương phủ đều biết Tần cô nương là một mỹ nhân tuyệt sắc của thế gian này, quả nhiên là sự thật.
Trông nàng khoác trên mình một bộ y phục trắng, giống như đang ở trong sương mù, xem ra thì chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, ngoài ra mái tóc đen, da thịt trắng hơn cả tuyết, lại vô cùng nõn nã, khuôn mặt thì xinh đẹp tuyệt trần như thể không phải người trần.
“Ta có thể vào trong được không?”
Tần Lạc Y nhẹ nhàng nói.
“Cô nương, bên trong vừa u ám lại ẩm ưới, để thuộc hạ dẫn đường cho cô nương.”
Một người thị vệ bước lên, nói.
Tần Lạc Y khẽ gật đầu.
Trước khi đi, nàng hít thở thật sâu, không biết bên trong như thế nào nữa.
Thị vệ xoay cơ quan, cửa đá từ từ mở ra.
Cửa đá vừa mở ra, một thứ mùi vô cùng nồng và hương vị ẩm ướt bốc lên.
Trong thâm tâm, Tần Lạc Y thoáng kinh hãi, không khỏi cảm thấy lo lắng cho Ninh phi.
Đi theo sau Tần Lạc Y là Thái Nam.
Khi hai nàng vừa đi theo thị vệ trong thủy lao thì cửa đá sau lưng liền đóng lại.
Lập tức, ánh mặt trời bị cửa đá sau lưng che khuất, trước mắt chỉ còn lại những đốm nhỏ của ngọn đèn.
“A… chủ tử!”
Thị giác đột nhiên biến hóa khiến Thái Nam lại càng hoảng sợ, vô thức kêu lên.
Mà trong lòng Tần Lạc Y cũng hơi hoảng sợ, dù sao nơi này cũng là nhà lao, hơn nữa hoàn cảnh vẫn buồn nôn như vậy.
Thị vệ dẫn đường ở phía trước thấy vẻ mặt của Tần Lạc Y thì lập tức dừng bước, giải thích:
“Tần cô nương đừng chê, bởi vì nơi này là nơi quan trọng nhất của nhà lao, cho nên việc ra vào tương đối nghiêm khắc, bên trong từng nhà lao đều có thị vệ canh gác, bọn họ sẽ bảo vệ an toàn cho cô nương, tí nữa cô nương mà đi ra thì chỉ cần chọc nhẹ vào miếng sắt bên cạnh cửa đá, cửa đá sẽ mở ra.
Tần Lạc Y hơi yên tâm, nàng khẽ gật đầu.
Đi qua thông đạo u ám của nhà lao, thì cuối cùng đã đi vào nhà lao, người thị vệ nhắn nhủ với thị vệ bên cạnh vài rồi sau đó chào Tần Lạc Y và đi ra ngoài.
Cửa nhà lao mở ra, ánh mắt hoảng sợ của Tần Lạc Y càng trừng lớn hơn.
Đầu ngón tay trắng như ngọc, tựa như trong suốt che kín đôi môi của mình.
Vì nếu không làm thế thì nàng chỉ sợ mình sẽ bật lên tiếng thét chói tai.
Ở sau lưng, Thái Nam cũng sợ tới mức suýt hồn phi phách tán, kinh ngạc đến nỗi không kêu lên được.
Nàng thật sự đã nếm được cảm giác sợ hãi mà từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến.
Tần Lạc Y dường như đang nhìn thấy địa ngục ở trần gian.
Vốn Ninh phi và Na Hi đã bị thương rất nặng, bây giờ tới đây thì tất nhiên sẽ không được chữa trị, hiện tại vết thương trên người đã dần chuyển biến xấu, hơn nữa ở nơi này ẩm ướt vô cùng, cả ngày không thấy được ánh nắng mặt trời, miệng vết thương của các nàng vẫn như cũ không ngừng chảy máu.
Đôi môi tái nhợt nứt ra, trên mặt có rất nhiều vết thương rõ ràng, khuôn mặt tiều tụy cùng đầu tóc rối tung, nghiễm nhiên đã mất đi ánh hào quang của ngày xưa.
Trong phòng giam này không có chỗ để nằm xuống, chỉ có một tấm ván gỗ nho nhỏ, mặt đất thì ẩm ướt, vốn đang là mùa giá lạnh thì ở trong này lại càng lạnh như băng.
Hai nàng nằm sát nhau ở trên mặt đất ẩm ướt, giống như hai thi thể.
Trong lòng Tần Lạc Y, mọi cảm xúc đều vụt mất, nàng lạnh nhạt liếc nhìn, trong mắt đã ngân ngấn nước.
“Các ngươi… sao có thể đối xử với các nàng ấy như vậy?”
Giọng nói của Tần Lạc Y đông cứng lại, tắc nghẽn.
Không sai, nàng vốn rất chán ghét bộ dạng vênh váo hung hăng và tâm cơ của Ninh phi, thế nhưng giờ phút này, nhìn các nàng bất lực như vậy thì lòng cũng khẽ đau.
Nghe thấy câu hỏi của Tần Lạc Y, người thị vệ kia cả kinh, vội vàng quỳ xuống:
“Bẩm Tần cô nương, chỉ cần là trọng phạm (1) bị áp giải đến nơi này… thì đều sẽ như thế này.”
(1) trọng phạm: phạm tội lần hai, tái phạm tội.
Rõ ràng hắn cũng biết vị cô nương trước mặt mình này là người được Vương thượng sủng ái vô cùng, cho nên từ lời nói đến cách làm việc cũng đều không dám thờ ơ.
Ngực Tần Lạc Y tưởng chừng như thít chặt lại, phập phòng lên xuống, trong lòng cố nén bi thương mà nhẹ nhàng đi đến chỗ hai người kia.
Nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của Ninh phi, nàng không khỏi đau xót.
Chỉ có vài ngày ngắn ngủi, cánh tay nõn nà, trắng mịn của Ninh phi đã trở nên nhăn nheo, tựa như không có chút hơi thở sinh mệnh nào.
Ngón tay Tần Lạc Y khẽ dò mạch đập bên trong, sau đó lại nhìn mí mắt.
Khẽ cắn chặt đôi môi đỏ mọng, thương thế của nàng ta nặng lên không ít.
Nếu còn chậm trễ thời gian, không chữa trị thì mạng sẽ không còn nữa.
Sau đó, nàng nhìn sang Na Hi, cũng giống như Ninh phi, chỉ là Ninh phi nghiêm trọng hơn thôi.
Tần Lạc Y cảm thấy hô hấp thật khó khăn, Da Luật Ngạn Thác thật sự ra tay quá độc ác!
Có lẽ do tình trạng vết thương của Na Hi không nặng như Ninh phi nên lúc Tần Lạc Y dò xét mạch đập của nàng ta thì nàng ta đã có chút ý thức.
Nàng ta cố gắng mở mắt ra, lúc thấy người trước mặt mình là Tần Lạc Y thì lập tức gồng toàn bộ sức lực của cơ thể tiến lại gần Tần Lạc Y.
Na Hi bỗng dưng cử động làm Thái Nam vô cùng sợ hãi.
Nàng lập tức bước lên một bước, dùng sức đẩy tay Na Hi ra:
“Này, ngươi muốn làm gì?”
Ngay sau đó nàng lại dùng sức đẩy Na Hi ra một lần nữa.
Thân thể suy yếu của Na Hi không chống lại được khí lực của Thái Nam nên thoáng cái đã bị Thái Nam đẩy sang một bên, sau đó liền nằm sấp một chổ không đứng dậy nổi.
“Thái Nam, không được làm thế.”
Tần Lạc Y kinh ngạc, nàng vội bước lên phía trước đỡ Na Hi.
Bởi vì vừa rồi nàng thấy được tia sáng cầu cứu trong mắt Na Hi.
Tần Lạc Y nhẹ nhàng tới gần Na Hi:
“Ngươi muốn nói điều gì?”
Nàng nhìn ra được ý muốn của Na Hi.
Na Hi cố nén đau đớn trong người mà đưa bàn tay lạnh buốt kéo ống tay áo của Tần Lạc Y.
“Tần cô nương, van cầu người…cứu…cứu Ninh phi và nô tì…”
Một câu nói không tốn chút sức lực nào lại được nói ra một cách rất khó khăn.
Tần Lạc Y biết rõ đây là sức lực lớn nhất của nàng ta.
Lúc này, đôi mắt Na Hi nhìn Tần Lạc Y tràn ngập cầu xin và khát vọng sống sót.
Tần Lạc Y rất sợ Na Hi sẽ kích động mà ảnh hưởng đến miệng vết thương nên vội vàng nói:
“Ngươi không cần nói nữa, đầu tiên ta sẽ giúp ngươi xử lí miệng vết thương.”
Nói xong, nàng quay sang Thái Nam:
“Thái Nam, mau đưa hòm thuốc cho ta.”
Thái Nam vội bước đến đưa hòm thuốc.
Thực ra khi nàng nhìn thấy bộ dạng này của Ninh phi và Na Hi thì trong lòng nàng cũng vô cùng khó chịu.
Tuy rằng Thái Nam rất không thích một Ninh phi luôn hung hăng càn quấy, một Na Hi cáo mượn oai hùm, nhưng nếu thật sự các nàng chết, thì mình cũng sẽ khổ sở lắm đây.
Giờ phút này, khi nàng nhìn dáng vẻ này của Ninh phi và Na Hi thì không nhịn được mà thầm cảm thấy bản thân thật may mắn vì có thể tìm được một chủ tử lương thiện như Tần Lạc Y.
Tần Lạc Y đặt từng loại dược không biết tên lên trên mặt đất, sau đó đỡ Na Hi ngồi dậy.
Nàng bắt đầu tỉ mỉ làm sạch vết thương trên người Na Hi rồi nhẹ giọng nói với nàng ta:
“Bởi vì miệng vết thương của ngươi không xử lý đúng lúc nên ta sẽ tăng một lượng dược lớn lên, loại cỏ này nếu đắp lên thì sẽ hơi đau, ngươi phải chịu đựng đấy.”
Giọng nói trong vắt nhẹ dao động như mặt nước nói với Na Hi
Mũi Na Hi khẽ chua xót, liên tục gật đầu.
Miệng vết thương của Na Hi dần dần được Tần Lạc Y xử lý tốt, nàng cũng sử dụng vải để cố định.
“Tần cô nương, cảm ơn người…”
Na Hi không nghĩ tới Tần Lạc Y sẽ bỏ qua hiềm khích lúc trước, giọng nói cũng bắt đầu trở nên nghẹn ngào.
Nếu như thời gian có thể quay trở lại, nàng nhất định sẽ không làm như vậy.
Không chỉ vì suy xét cho tính mạng của mình mà quan trọng hơn là Tần Lạc Y lương thiện và rộng lượng làm bản thân áy náy không thôi.
Tần Lạc Y không nói gì, chỉ là ôn nhu cười với Na Hi, nụ cười ấm áp đó làm Na Hi cảm động.
“Mấy ngày nay chủ tử của ngươi như thế nào rồi?”
Tần Lạc Y nhìn Ninh phi tựa như đang hấp hối mà lo lắng hỏi thăm.
Nàng ta yên lặng nằm đó, yên tĩnh tới mức làm Tần Lạc Y có chút sợ hãi.
Nàng ( Tần Lạc Y ) sợ bản thân sẽ không cứu được nàng ( Ninh phi ), cũng sợ sẽ tận mắt chứng kiến nàng ta chết trước mặt mình.
Na Hi khó khăn mở miệng:
“Chủ tử… tình trạng bệnh của chủ tử hình như càng ngày càng chuyển biến xấu đi… Hơn nữa… hơn nữa… điều kiện ở nơi này lại kém như vậy, chủ tử…lúc chủ tử tỉnh lại dường như còn nặng hơn nhiều!”
Tần Lạc Y cắn môi một cái rồi lập tức gọi Thái Nam tới giúp nàng chuyển Ninh phi qua tấm ván gỗ ở cạnh Na Hi.
“Chủ tử… chủ tử…”
Na Hi dùng giọng nói yếu ớt gọi Ninh phi.
Mí mắt Ninh phi run nhè nhẹ…
Ninh phi miễn cưỡng dùng sức mở mắt ra, đôi mắt vốn xinh đẹp trở nên đục ngầu không chịu nổi.
Nàng khó khăn thở hổn hển nhìn nữ tử mặc y phục màu trắng trước mắt.
Chỉ thấy một nữ tử xinh đẹp đang ngồi xổm trước mặt mình.
Mái tóc đen dài xỏa trên vai, có vài sợi theo thân thể nghiêng mà rủ xuống phía trước, nàng cảm thấy dường như xung quanh nữ tử này có làn sương khói nhẹ thổi, như thể không phải người trần vậy.
Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như đã từng quen biết.
Tần Lạc Y thấy Ninh phi đã có chút ý thức, ống tay áo trắng của nàng nhẹ nhàng lướt qua.
“Bây giờ ngươi cảm thấy như thế nào? Có phải cơ thể rất đau không?”
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng nhiều hơn một phần quan tâm.
Ninh phi cố gắng mở to mắt, đến khi nàng ta nhìn rõ ràng được người đến chính là Tần Lạc Y thì cố nén đau nhức ở khóe môi mà nhếch mép cười lạnh:
“Sao… ngươi… lại tới… Xem kết cục ta sụp đổ …”
Giọng nói khàn khàn không có chút khí lực, dường như là dùng một hơi cuối để nói.
“Chủ tử… Tần cô nương tới để…chữa trị cho chúng ta…”
Na Hi nói với Ninh phi.
Nàng tin tưởng Tần Lạc Y đối với mình và chủ tử không hề có chút ác ý nào.
Nếu như không phải nhờ có Tần cô nương thì bản thân đã sớm chết rồi.
Tần Lạc Y không để ý đến lời nói của Ninh phi, trên gương mặt xinh đẹp cũng không nhìn ra được chút cảm xúc nào, nàng chỉ vươn tay muốn kiểm tra vết thương trên người Ninh phi.
“Không cần… ngươi không phải giả mù sa mưa…bây giờ ngươi…thấy ta nhu vậy…nhất định có hả hê…”
Ninh phi đem hết sức lực của bản thân, định đẩy bàn tay Tần Lạc Y đang vươn về phía mình ra.
Nàng biết rõ Tần Lạc Y tinh thông y thuật, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không tin Tần Lạc Y sẽ cứu mình.
Tần Lạc Y giỏi về dùng dược, cũng có thể dùng độc, thậm chí nàng có chút sợ Tần Lạc Y sẽ hạ độc mình.
P/s: Thật ra các chương đều đã edit xong hết rồi nhưng còn chờ beta-er phải beta các chương nữa nên mới có sự chậm trễ này. Rất xin lỗi mọi người :( Nếu tuần này đăng không đủ chương thì tuần sau mình sẽ bù lại đủ cho các bạn :( Mong mọi người thông cảm :”<
Đối với sự hiểu lầm của Ninh phi, Tần Lạc Y cũng không giải thích.
Nàng chỉ lạnh lùng cười, trong giọng nói cũng tràn ngập ngữ điệu cứng rắn.
Tần Lạc Y cúi người, nhìn thẳng vào Ninh phi, nói:
“Đúng vậy, trông thấy bộ dạng này của ngươi khiến ta có chút vui sướng, cũng thật hả lòng hả dạ, nhất là bây giờ ngay cả sinh mạng cũng không còn nữa thì ngươi định lấy gì để đấu với ta?”
Lời nói này của Tần Lạc Y rõ ràng đã khiến Thái Nam đứng ở phía sau cả kinh.
Nàng chưa từng nghe thấy chủ tử của mình nói chuyện tàn nhẫn như vậy.
“Tần Lạc Y… ngươi…”
Đôi mắt đục ngầu hung hãn của Ninh phi nhìn chằm chằm Tần Lạc Y.
Nếu không phải hiện tại đang bị trọng thương thì với lời nói đó của Tần Lạc Y, Ninh phi đã sớm lao tới cho nàng một cái bạt tai rồi.
“Làm sao? Chẳng lẽ ta nói không đúng sao? Một là ngươi ngoan ngoãn để ta chữa trị, hai là ngươi ở nơi này mà chờ chết. Ta rất có trách nhiệm nói cho ngươi biết, nếu như ngươi lựa chọn điều số hai vậy thì căn bản là ngươi đã thỏa hiệp với ta, nếu ngươi lựa chọn điều số một thì có lẽ còn chút hi vọng tiếp tục đấu đá với ta!”
Trong mắt Tần Lạc Y không gợn sóng, giọng nói tuy nhẹ nhưng lại mang theo sức mạnh khiến người khác không thể lờ đi.
Ninh phi nhìn Tần Lạc Y, thật lâu sau đó mới khó khăn mở miệng:
“Mục đích thật sự của ngươi khi tới đây là gì?”
Nàng thật sự không nghĩ ra, Tần Lạc Y đâu có lý do gì để chữa trị cho nàng.
Nàng ta không phải rất hận Ninh phi nàng sao?
Tần Lạc Y nhìn ra sự nghi ngờ,do dự trong mắt Ninh phi, chậm rãi nói:
“Lúc nãy ta đã nói rõ mục đích của mình rồi.”
Ninh phi hừ lạnh một tiếng:
“Ngươi cho rằng ta sẽ tin những lời ngươi nói sao?”
Tần Lạc Y mỉm cười, nàng nhẹ nhàng nói:
“Vậy ngươi cứ coi như ta bắt ngươi làm thí nghiệm cho thuốc của ta đi. Dù sao thì ngươi cũng là người đã chết rồi, nếu thuốc của ta tốt thì coi như ngươi kiếm được một món hời, nếu thuốc không tốt thì cũng coi như ngươi thực sự không may thôi.”
Nói xong, liền đưa tay mở vết thương của Ninh phi ra.
Khi Tần Lạc Y nhìn thấy miệng vết thương của Ninh phi, lòng của nàng khẽ co rút.
Tình trạng của vết thương đã chuyển biến xấu, vô cùng nghiêm trọng, nếu thật sự không trị liệu, thì cho dù có là thần tiên cũng không cứu được .
Thân thể Ninh phi run lên, vô thức muốn né tránh.
Tần Lạc Y thấy phản ứng của Ninh phi thì vẻ lo lắng trong mắt liền biến thành tươi cười.
Nàng nói:
“Còn biết phản ứng đề phòng người khác là tốt rồi, xem ra còn cứu được!”
Dù miệng Tần Lạc Y nói một cách tùy ý, giọng nói cũng rất trong trẻo, lạnh lùng nhưng trong lòng lại có chút vui vẻ.
Nàng biết rõ, dù bản thân có cứu sống nữ tử này hay không thì nàng ta cũng sẽ không cảm kích mình dù chỉ một chút, nhưng cũng chẳng sao cả, chỉ cần lòng nàng cảm thấy yên tâm là được rồi.
Ngay sau đó, Tần Lạc Y bắt đầu cẩn thận xử lý miệng vết thương.
Sau khi hoàn tất tất cả mọi việc, nàng đứng dậy, nhàn nhạt nói:
“Nơi đây rất ẩm ướt, các ngươi nhất định phải ngồi lên những thực vật này, nó gọi là Hấp Thấp Thảo, chỉ cần nơi nào ẩm ướt thì nó có thể sinh tồn được, nhưng nó có bề mặt rất xốp, bởi vậy có thể hút ấm, đồng thời còn có tác dụng làm mát.”
Ninh phi và Na Hi bán tín bán nghi sờ tay lên loại thực vật kia, quả nhiên thấy khô mát vô cùng, hơn nữa có cảm giác như không thấy.
Sau khi Tần Lạc Y bảo Thái Nam thu dọn hòm thuốc liền đi đến cửa nhà lao, dừng chân.
Nàng quay đầu lại, nhìn Ninh phi cùng Na Hi, nhàn nhạt nói:
“Ta sẽ cố gắng ở trước mặt Da Luật Ngạn Thác cầu tình cho các ngươi để hắn mau chóng thả các ngươi ra ngoài.”
“Ngươi…”
Ninh phi cảm thấy rất kinh ngạc, nàng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói ra.
Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tần Lạc Y nhàn nhạt đảo qua, lập tức rời khỏi nhà lao.
Ninh phi nhìn thân ảnh của Tần Lạc Y, đôi mắt dần trở nên ảm đạm, lại như nhìn về nơi Tần Lạc Y rời đi mà suy nghĩ.
Thái Nam mang theo nghi vấn đầy mình đi đằng sau Tần Lạc Y.
Cho đến khi gần đến tẩm cư thì Thái Nam thật sự không nhịn được nữa.
“Chủ tử, Thái Nam thật sự không rõ.”
Nàng dùng bàn tay nhỏ bé gãi gãi đầu, một bộ dạng khó hiểu.
Tần Lạc Y quay lại nhìn bộ dạng nghi hoặc của Thái Nam, nhịn không được khẽ cười:
“Ý em là em không hiểu vì sao chúng ta phải chữa trị cho Ninh phi với Na Hi?”
Thái Nam liên tục gật đầu, sau đó nói:
“Chủ tử, người thật sự muốn tranh đấu với Ninh phi sao?”
“Đấu? Tại sao ta lại phải đấu với nàng ta?”
Tần Lạc Y cẩn thận chỉnh vạt áo, hỏi lại Thái Nam.
“Thế nhưng… Nhưng ở trong nhà lao, không phải người đã nói thế sao?”
Thái Nam ngây thơ nói.
Tần Lạc Y nhìn bộ dạng đơn thuần của Thái Nam như vậy, rất bất đắc dĩ mà lắc đầu, vừa định giải thích, nhưng nàng lại không muốn giải thích nữa.
“Được rồi, Thái Nam, coi như là ta muốn đấu với nàng ta, cũng đã muộn rồi, em mau lui ra đi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thái Nam co rút, lập tức bày ra bộ mặt đáng thương nhìn Tần Lạc Y:
“Chủ tử, có phải người chê em ngốc không?”
“Không phải, cũng đừng đoán mò nữa, ngày hôm nay em cũng đã rất mệt rồi, mau đi nghỉ ngơi sớm đi.”
Tần Lạc Y vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Thái Nam.
Có đôi khi, nàng thấy bộ dạng khả ái của Thái Nam có chút giống Sơ Tuyết.
Sơ Tuyết…
Nghĩ đến cái tên này, trong lòng Tần Lạc Y lại tràn ngập những cảm xúc phức tạp.
Sơ Tuyết, không biết hiện tại em thế nào rồi?
Chỉ cần Khiêm Ngạo đối xử với em tốt là được rồi.
Tần Lạc Y trầm thấp than thở.
“Sau khi Thái Nam phục vụ chủ tử thay quần áo thì sẽ đi nghỉ.”
Tần Lạc Y ôn nhu cười, cũng chiều theo ý của nàng.
Hai người đẩy cửa tẩm cư ra.
“Nhưng mà chủ tử, thật ra hôm nay trông thấy Ninh phi biến thành như vật, trong lòng em cũng không đành lòng.”
Thái Nam đi đằng sau Tần Lạc Y, khẽ nói.
“Vậy sao, ta thấy em…” Tần Lạc Y vừa mới mở miệng nói, liền trông thấy thân ảnh cao lớn kia, lập tức cả kinh.
“Làm sao vậy, chủ tử… A…”
Thái Nam hét lên một tiếng kinh hãi, hòm thuốc cũng theo đó mà rơi xuống, dược liệu bên trong rơi đầy trên mặt đất.
P/s: Chương sau có pass nhé. Quyển 7 này mình sẽ đặt pass 3 chương bất kì :”>