Chưởng lực mạnh mẽ điên cuồng đột nhiên dừng lại.
“Y nhi…..” Tang Tấn và Tang Trọng Dương đồng thời kêu lên, giọng nói vừa vội vàng vừa sợ hãi, nhất là Tang Trọng Dương, muốn giữ lấy Tần Lạc Y nhưng không kịp nữa rồi! Một thân áo trắng đã chắn ở trước mặt hắn, ánh mắt rét lạnh của Da Luật Ngạn Thác đột nhiên trở nên sợ hãi, vội vàng thu chưởng lại.
Tuy rằng chưởng lực mạnh mẽ không đả thương Tần Lạc Y nhưng nàng vẫn bị dính một chút chưởng phong, thân hình nhỏ nhắn liền ngã xuống đất.
“Y nhi…..”
Tang Trọng Dương không nghĩ tới Tần Lạc Y lại chắn trước mặt mình, hắn sợ hãi hô to, gắng gượng đau đớn trên người mình mà nâng Tần Lạc Y dậy.
“Bỏ tay của ngươi ra!”
Da Luật Ngạn Thác rống to một tiếng, ngay sau đó liền đá bay Tang Trọng Dương, duỗi tay ra, ôm chặt Tần Lạc Y vào lòng.
Đôi mắt cuồng vọng thoáng qua một tia lo lắng, nhưng ngay lập tức lại bị sự lạnh lùng thay thế.
“Tần Lạc Y, ngươi cho rằng bổn vương không nỡ giết ngươi sao?”
Da Luật Ngạn Thác nghĩ tới nàng, chết tiệt thế nhưng lại đi chắn chưởng cho tên nam nhân khác, cơn giận bốc lên, hét lớn.
Tần Lạc Y thở phì phò, bản thân mình không bị kình chưởng đánh trúng nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được chưởng này cường hãn như thế nào.
“Nếu giết người có thể làm cho ngươi cảm thấy vui vẻ, vậy thì ngươi cứ giết ta đi!”
Hơi thở nam tính này làm cho nàng cảm cảm thấy không thở nổi, đây là hơi thở của người mỗi đêm ôm lấy mình chìm vào giấc ngủ, còn tồn tại sự khỏe khoắn và cuồng quyến (1) của người phương Bắc, nhưng lại thuần khiết vô cùng. làm cho nàng càng lún sâu vào trong.
(1) cuồng quyến: mãnh liệt mà nóng nảy
Đáy mắt Da Luật Ngạn Thác trở nên tối sầm, bàn tay to nắm chặt thành quyền, từ ánh mắt ẩn nhẫn và khuôn mặt nghiêm túc của hắn bây giờ có thể nhận thấy được hắn đang tức giận thực sự.
“Da Luật Ngạn Thác, nếu ngươi là một hảo hán thì hãy thả Y nhi ra, là một đại nam nhân lại đi làm khó một cô gái thì đâu còn có bản lĩnh gì?” Tang Tấn thấy Da Luật Ngạn Thác đối xử với Tần Lạc Y như vậy thì gấp gáp hét lớn.
Tang Trọng Dương chống lên trường kiếm, cố nén thương tích đứng lên:
“Da Luật Ngạn Thác, ngươi mau buông Y nhi ra, ngươi…phốc…”
Tang Trọng Dương khí hỏa công tâm, chân khí trong người cũng bắt đầu trở nên hỗn loạn, trong yết hầu trào lên một dòng nhiệt, máu đỏ lại tiếp tục phun ra.
“Tang đại ca…’’
Trong mắt Tần Lạc Y tràn đầy sợ hãi, trong lòng cũng đau đớn gần chết.
Nàng liều mạng giãy dụa, thế nhưng, bàn tay của Da Luật Ngạn Thác giống như một cái kìm sắt, nắm chặt lấy eo nhỏ của nàng mà ôm vào trong ngực.
Hắn ngửa mặt lên trời cười to, trong mắt là sự lạnh lẽo mà Tần Lạc Y chưa bao giờ thấy qua.
“Bản lĩnh? Hừ! Bản vương có bản lĩnh gì tin rằng mọi người ở đây đã trông thấy rõ, bản vương cũng đã cho các ngươi cơ hội, bản vương không dùng tới một binh một tốt nào. Nhưng đáng tiếc tài nghệ các ngươi không bằng người thì có liên quan gì đến bản vương?”
Ngữ khí cũng như gương mặt tuấn dật của hắn đều không có một chút độ ấm nào, tiếng nói từ tính, như ma quỷ tràn đầy sự khinh thường.
Tần Lạc Y dừng lại, nàng nhìn quanh bốn phía.
Chỉ thấy sáu vị tráng hán bị Da Luật Ngạn Thác dùng nội công thâm hậu đả thương, không chỉ chấn thương ở lục phủ ngũ tạng mà còn gãy xương một cách nghiêm trọng.
Túy Vãn Đình trong mắt Tần Lạc Y lúc này không còn tràn ngập tình thơ ý họa, đậm chất điền viên nữa, mà xung quanh bốn phía đều là máu tươi, nhìn đến ghê người, cả đình giống như bị máu dội qua, chói mắt đến độ làm cho Tần Lạc Y trở nên hoảng loạn.
Ngày hôm này… là lành ít dữ nhiều!
Nàng cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý, từ vẻ mặt đến sự tàn khốc ban nãy của Da Luật Ngạn Thác xem ra hắn đang giận nàng tự tung tự tác, hắn cho rằng nàng phản bội hắn.
Trong không khí nồng đậm mùi máu tanh, hàn khí bao quanh mọi người.
Da Luật Ngạn Thác nhìn thẳng vào Tần Lạc Y trong lòng mình, ánh mắt lạnh lẽo giống như hàn đao đâm thẳng vào trong lòng nàng. Hắn cười lạnh, nụ cười đó làm cho Tần Lạc Y không khỏi rùng mình một cái.
Sau đó, hắn buông nàng ra…
“Cha nuôi, Tang đại ca….” Vừa mới buông lỏng ra, Tần Lạc Y như con bướm xinh đẹp nhào về phía bọn họ.
Da Luật Ngạn Thác cười lạnh một tiếng, sau đó tiến đến trước mặt Tang Tấn.
“Tang lão tướng quân, bản vương vẫn không hiểu được ngươi vì sao lại hồ đồ như vậy, chẳng lẽ ngươi muốn mang một tấm tàng đồ cùng vào quan tài sao?”
Tang Tấn nghe vậy, ngửa đầu cười to, lại giống như đang châm chọc Da Luật Ngạn Thác, sau đó đôi mắt đục ngầu mà già nua của hắn nhìn thẳng vào Da Luật Ngạn Thác, lớn tiếng nói:
“Không sai, cho dù tang Tấn ta có chết, ngươi cũng đừng mơ tưởng đến chuyện có được tàng đồ.”
Đáy mắt Da Luật Ngạn Thác hiện lên vẻ tàn nhẫn, âm trầm cười một tiếng, giọng nói như vang lên từ địa pngục, hắn nhìn Tang Tấn chằm chằm:
“Tang Tấn, ngươi đã trở thành vong quốc nô, trở thành tù nhân rồi, còn làm anh hùng cái gì? Tỏ ra trung thành làm gì?”
Tang Tấn hừ lạnh một tiếng.
“Da Luật Ngạn Thác, người đừng tưởng rằng người Bột Hải chúng ta tham sống sợ chết. Tuy rằng chúng ta mất nước, nhưng mà ngươi mãi mãi không bao giờ thắng được lòng trung thành với đất nước của chúng ta!”
Nói xong, hắn quyết liệt nhìn chằm chằm nam tử trước mặt.
Da Luật Ngạn Thác nghe vậy cũng không tức giận mà ngược lại giống như nghe được chuyện cười, nhưng trong mắt lại lạnh lẽo đến kỳ lạ.
“Bản vương rất tán thưởng lòng trung thành với ái quốc của Tang lão tướng quân, nhưng mà đáng tiếc, rất đáng tiếc, tất cả chỉ là ngươi tự lừa mình dối người mà thôi!”
Trong lòng Tang Tấn cả kinh, trên mặt lại lộ ra thần sắc châm chọc, hắn cho rằng Da Luật Ngạn Thác chỉ đang nói bừa mà thôi.
Sau khi Da Luật Ngạn Thác thấy được vẻ mặt đó của Tang Tấn, lắc đầu thương tiếc, sau đó đưa tay vào trong ngực lấy ra hai tấm tàng đồ, giơ ra trước mặt Tang Tấn.
“Chẳng lẽ Tang lão tướng quân không muốn biết vì sao bản vương lại có được hai tấm tàng đồ này sao?”
Giọng nói trầm thấp phiêu đãng trong không khí làm cho lòng người trở nên bất an.
“Hừ…Đương nhiên là ngươi lấy từ trên người hai vị tướng Nguyên Dư và Huyền Dịch, Da Luật Ngạn Thác, ngươi đã làm gì bọn họ rồi?”
Tang Tấn đau lòng nói, ánh mắt tràn đầy cừu hận, đồng thời trong lòng cũng dấy lên một chút bất an, hắn cảm thấy hai vị tướng quân này đã gặp điều bất trắc, mà hung thủ chính là nam tử trước mắt hắn!
Da Luật Ngạn Thác nhếch môi, vẽ ra nụ cười tàn nhẫn: “Không sai, hai tấm tàng đồ này là bản vương lấy trên người bọn họ, nhưng….ngươi vẫn nói sai một chỗ!”
Hắn cuồng nịnh nhìn Tang Tấn, nói ra từng câu từng chữ, giọng nói cũng làm cho người ta cực kỳ sợ hãi.
“Ngươi muốn nói cái gì?”
Tang Tấn không phải là người ngu ngốc, hắn biết Da Luật Ngạn Thác còn chưa nói xong…
Khuôn mặt tuấn dật của Da Luật Ngạn Thác lộ ra núm đồng tiền tà ác, chậm rãi mở miệng nói:
“Bản vương không bắt giữ hai người kia, hai tấm tàng đồ này là bọn hắn tự mang tới, hơn nữa bọn hắn cam tâm tình nguyện giao cho bản vương!”
Da Luật Ngạn Thác cố ý dùng ngữ khí nhỏ nhẹ nhưng lại khiến cho lòng Tang Tấn sợ hãi khôn cùng.
Thân hình già nua của hắn run lên bần bật, mà Tang Trọng Dương ở một bên cũng ngây ngẩn cả người.
Cái gì? Làm sao có thể? “Không thể như vậy, Da Luật Ngạn Thác, ngươi đừng có mà nói bậy! Nguyên Dư và Huyền Dịch đều là người trung thành tận tâm, sao bọn họ có thể giao cho ngươi, thật là hoang đường!” Tang Tấn quát lớn.
Không sai, đây nhất định là thủ đoạn của hắn, hắn là một kẻ có tâm kế, tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng lòng dạ đã sâu không lường được.
Da Luật Ngạn Thác tiến tới gần Tang Tấn, trên mặt là nét cười không đổi:
“Tang lão tướng quân, ngươi đang lo lắng! Điều này chứng minh được lời nói của bản vương ít nhiều cũng có tác dụng, hừ, vậy bản vương không ngại nói nhiều hơn một chút, thật ra người diệt nước Bột Hải của các ngươi không phải là bản vương mà là vua của các ngươi – Đại, Yên, Soạn!”
Hắn nở nụ cười tà ma, dằn từng câu từng chữ với Tang Tấn, có thể tưởng tượng được những lời này có ảnh hưởng lớn như thế nào.
Quả nhiên, Tang Tấn, Tang Trọng Dương còn có cả Tần Lạc Y đồng thời ngây ngẩn cả người.
Không thể như vậy được ── Hắn đang nói dối!
Vua của bọn họ, Đại Yên Soạn lại đi hủy diệt quốc gia của chính mình? Đây là chuyện nực cười tới chừng nào!
Tang Tấn nhìn Da Luật Ngạn Thác, lạnh lùng nói:
“Xem ra Đông Lâm Vương không chỉ biết điều binh khiển tướng đánh trận, ngay cả kể chuyện cười cũng sống động như thật vậy!”
“Hừ!” Da Luật Ngạn Thác đứng thẳng người dậy, trong mắt tràn ngập sự châm biếm.
“Ta không phải đang kể chuyện cười, chỉ cần Tang lão tướng quân gặp hai người này thì sẽ rõ!”
Ngay sau đó, hắn lạnh lùng nói với binh sĩ phía sau lưng: “Mang người lên đây!”
Binh lính phía sau nghe lệnh, liền dẫn hai người kia tới, hai người đều có thân hình gầy gò.
Khi hai người kia xuất hiện trước mặt Tang Tấn, thân hình của hắn đột nhiên run lên, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được, hai người kia chính là Nguyên Dư và Huyền Dịch, nhưng mà trang phục Khiết Đan trên người bọn họ chứng tỏ bọn họ đã trở thành người Khiết Đan.
“Các ngươi ──”
Tang Tấn chỉ tay vào bọn họ, trong lòng có rất nhiều nghi vấn, nhưng hắn lại không biết phải hỏi như thế nào.
Da Luật Ngạn Thác tiến lên từng bước, lạnh lùng nói với hai vị tướng quân:
“Xem ra các ngươi phải giải thích cho Tang lão tướng quân một chút rồi!”
Đúng vậy, hai người kia chính là Nguyên Dư và Huyền Dịch, khi bọn hắn nhìn thấy Tang Tấn, trên mặt có chút mất tự nhiên, Nguyên Dư lo lắng gọi một tiếng: “Tang lão tướng quân!”
“Cha, đang xảy ra chuyện gì vậy?”
Tang Trọng Dương cố nén đau đớn, thất vọng hỏi, rõ ràng hắn cũng nhìn thấy y phục Khiết Đan trên người của hai người này.
Cơ thể Tang Tấn khẽ run rẩy, hai mắt già nua híp lại, bước từng bước tới gần bọn họ:
“Các ngươi….rốt cuộc là có chuyện gì? Tại sao các ngươi lại trở thành người Khiết Đan?”
Hắn cảm thấy như có từng trận gió lạnh thổi qua, trái tim giống như bị hàng vạn mũi kiếm đâm vào, vạn phần đau đớn.
Huyền Dịch ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Tang Tấn, hắn cảm thấy có chút mất tự nhiên, thì thào nói:
“Hai tấm tàng đồ kia là chúng ta tự tay giao cho Đông Lâm Vương! Chúng ta đều không còn con đường nào khác, chúng ta cần có mạng sống, cái này là nước chảy chỗ trũng, người thường chọn chỗ cao để đi, chúng ta cũng tùy vào thời thế mà thay đổi thôi!”
“Các ngươi có biết như vậy là bất kính với tiên vương không? Trước kia, khi tiên vương băng hà, chúng ta đã từng thề rằng, thứ nhất phải chiếu cố thái tử thật tốt, thứ hai là phải tận lực bảo vệ tàng đồ của Bột Hải quốc không để rơi vào tay bọn man di, như thế nào? Chẳng nhẽ hai người các ngươi đã quên rồi sao?”
Tang Tấn càng nói càng tức giận, từ khi hắn nhìn thấy hai người này mặc trang phục người Khiết Đan thì cũng đã hiểu được bảy tám phần, nhưng mà trong lòng hắn cũng vẫn rất tức giận, tuy rằng đã hết hy vọng, bọn họ không bảo vệ được trận địa cũng không nói làm gì, thế nhưng bọn họ lại tự mình dâng tặng hai bức tàng đồ kia, tiên đế…thần thật có lỗi với ngài!
Nguyên Dư nghe Tang Tấn nói như vậy, khẽ thở dài, nói: “Tang lão tướng quân, người cho rằng chúng ta nguyện ý làm như vậy sao? Làm người phải thức thời mới là một trang tuấn kiệt, quan trọng hơn nữa là khi chúng ta biết được nguyên nhân thực sự làm cho Bột Hải Quốc diệt vong thì tâm cũng đã trở nên nguội lạnh!”
Tang Tấn run rẩy, hắn dường như ngã ngồi xuống, khiếp sợ nhìn hai người trước mắt.