Tiêu công chúa nghe Tần Lạc Y nói như vậy xong, tức giận đến mức hận không thể bước đến đánh một cái.
“Ngươi…ngươi cái đồ nữ nhân Hán ti tiện này, cũng dám nói chuyện với bản công chúa như thế sao?”
“Ta không phải là con dân Khiết Đan của các ngươi, vì sao lại không dám nói chuyện với ngươi như vậy?” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tần Lạc Y vang lên, ánh mắt cũng trở nên lạnh như băng.
“Ngươi…” Tiêu công chúa hiển nhiên bị khí thế của Tần Lạc Y dọa sợ, từ trên người nàng phát ra một loại khí chất khiến cho không ai có thể xâm phạm.
Điều này làm cho nàng ta không thể không nghĩ đến vị Ninh phi trong vương phủ này, Ninh phi trước kia là phi tử mà Da Luật Ngạn Thác biểu ca sủng ái nhất, vì Tần Lạc Y được Vương gia sủng ái mà ghen tị, nhất thời bị kích thích mà đẩy Tần Lạc Y vào trong đầm nước lạnh băng, Da Luật Ngạn Thác biểu ca giận dữ, suýt chút nữa đã xử tử Ninh phi.
Tuy nhiên, nàng ta so với Ninh phi kia cao quý hơn nhiều lắm, hơn nữa lại là công chúa, nhưng mà nếu như nàng ta làm ra hành động nào thiếu suy nghĩ với Tần Lạc Y…không đảm bảo rằng biểu ca sẽ trừng phạt mình như thế nào.
Ngay sau đó, Tiêu công chúa cố nén lửa giận trong lòng, ngồi xuống, nhìn khuôn mặt đang lạnh như băng của Tần Lạc Y , ra vẻ khinh thường mà nói: “Bản công chúa biết rõ ngươi yêu thích biểu ca, nhưng mà ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi, cứ hễ là người mang hoàng họ Da Luật thì chắc chắn phải lập gia đình cùng với Tiêu thị, đây là quy củ từ ngàn đời xưa lưu lại, trừ phi là Ngạn Thác biểu ca vì ngươi mà buông bỏ tất cả…”
Nàng ta nói xong, môi khẽ nhếch lên, đứng dậy, đi thẳng về phía Tần Lạc Y, dọa người mà hùng hổ nói tiếp: “Nhưng mà, Ngạn Thác biểu ca chủ động vứt bỏ tất cả, vậy cũng không có khả năng đâu!”
Tiêu công chúa nhanh chóng thấy được một tia kinh ngạc yếu ớt hiện lên trong mắt nàng, trong lòng dâng lên chút mừng thầm: “Ngươi nên chấp nhận và hiểu rõ, Ngạn Thác biểu ca nắm quân quyền, không phải hắn muốn buông tha cho tất cả là có thể buông tay đâu, Hoàng thượng luôn canh cánh trong lòng đối với nước Bột Hải của các ngươi, mà Ngạn Thác biểu ca vẫn luôn chậm chạp không chịu dâng lên, bởi vì thế, sự trung thành của hắn đối với triều đình đã không lớn bằng lúc trước rồi, Hoàng thượng đã sinh ra nghi ngờ đối với hắn, như vậy làm sao có thể đơn giản buông tha hắn chứ?”
Nội tâm Tần Lạc Y khẽ run lên, nói một cách vô thức: “Hắn chậm chạp không giao lên chỉ bởi vì không có bản đồ của mảnh đất cuối cùng mà thôi! Thực sự không phải không tận tâm với triều đình!”
“A, vậy sao? Nói như vậy. Tần cô nương nhất định là biết tung tích của mảnh bản đồ cuối cùng rồi đúng không? Tang Tấn chết rồi, Tang Trọng Dương cũng đi rồi, nếu như bản đồ ở trên người hai người bọn họ, ta nghĩ Ngạn Thác biểu ca sẽ không thể không lấy được đấy!” Tiêu Thiên Phái nở ra một nụ cười đẹp đẽ, ngữ khí lại lạnh như băng.
Gió nhẹ nhàng thổi vào trong phòng, làm mép váy Tần Lạc Y hơi bay lên, mang theo mùi hoa đào thơm ngát.
Nàng hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh lời mình vừa lỡ miệng, một lát sau, một nét cười mang ý vị sâu xa nở trên khóe môi đỏ hồng: “Ta nghĩ, quan tâm đến tung tích của bản đồ không chỉ có Hoàng thượng thôi đâu, Tiêu công chúa hình như cũng rất quan tâm, công chúa nói như vậy là mang ý chỉ đơn giản có lòng hiếu kỳ, hay là…ý tứ của gia tộc các ngươi vậy!”
Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng hiện lên một nét cười khẽ, lại làm cho Tiêu Thiên Phái nghẹn lời.
“Ngươi, ngươi…”
“A, đúng rồi, ta có lòng tốt nói cho ngươi một câu nữa, nếu như thật sự muốn tranh giành Da Luật Ngạn Thác với ta, ta đều hoan nghênh, nhưng, khuyên ngươi, nên thu lại bộ dạng ngang ngược càn rỡ của mình đi, nếu không, thật sự làm cho người khác …chán ghét!” Tần Lạc Y lạnh lùng cắt đứt lời của Tiêu công chúa.
Ngay sau đó, Tần Lạc Y bước đến trước cửa, lớn tiếng nói: “Thái Nam!”
Thái Nam luôn luôn đợi ở ngoài cửa, nghe thấy chủ tử kêu to, lập tức bước vào trong.
“Chủ tử, có gì phân phó?”
“Tiễn khách!” Tần Lạc Y nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, nhàn nhã vừa rót trà vừa nói.
Thái Nam cẩn thận từng li từng tí đi đến trước mặt Tiêu Thiên Phái, cung kính khom lưng nói: “Tiêu công chúa, mời!”
Tiêu Thiên Phái hung hăng nắm chặt nắm đấm, ánh mắt như muốn tóe lửa: “Ngươi, ngươi đừng ỷ vào Ngạn Thác biểu ca sủng ái ngươi một chút, ngươi đã không coi ai ra gì, ngươi tốt nhất là nên khuyên hắn, đừng có khư khư cố chấp như vậy, nếu không, hắn sẽ gặp tai họa!”
Tần Lạc Y vẫn như cũ bưng ly trà lên, chậm rãi thưởng thức trà thơm, không hề để ý đến Tiêu Thiên Phái kêu gào một chút nào.
“Hừ!” Tiêu Thiên Phái tức giận, phẩy tay áo bỏ đi.
Đợi nàng đi rồi, cái ly trong tay Tần Lạc Y bỗng rơi xuống, lăn trên mặt đất, bể thành mảnh vụn.
“Chủ tử…” Thái Nam vừa định tán thưởng dũng khí kinh người của Tần Lạc Y, ai ngờ vừa quay người lại đã nhìn thấy ly vỡ nát trên mặt đất, lại nhìn sắc mặt của chủ tử, tái nhợt đến mức dường như không còn chút máu.
“Thái Nam, đỡ ta vào trong nghỉ ngơi một lát!” Trên mặt Tần Lạc Y đã không còn khí thế giương cung bạt kiếm lúc nãy, lộ ra sự mệt mỏi vô cùng.
Thái Nam bước lên trước đỡ lấy Tần Lạc Y đi vào trong nghỉ ngơi.
Trong phòng, không khí ấm áp yên lành làm cho tinh thần của nàng dần dần bình ổn trở lại, nhưng sự lo lắng vẫn không mất đi.
“Thái Nam, Vương gia còn chưa về phủ sao?” Thái độ Tần Lạc Y khác thường, hỏi thăm.
“Chưa về ạ, nhưng mà chủ tử người yên tâm đi, chỉ cần vương gia hồi phủ, hắn sẽ lập tức đến Cúc Tình Hiên mà!”
Tần Lạc Y khẽ thở dài, không nói gì nữa, sáng sớm nay, Da Luật Ngạn Thác bị Hoàng thượng triệu gấp vào cung, không biết có chuyện gì.
Nếu thật sự đúng như lời của Tiêu Thiên Phái, Hoàng thượng đã sinh lòng nghi ngờ đối với hắn, như vậy, lúc này hắn không phải là gần vua như gần cọp sao? Mảnh bản đồ cuối cùng này, nàng còn có thể kiên trì cất giữ bao lâu đây?
Nếu quả thật, dùng mảnh bản đồ cuối cùng này mà có thể đổi lấy bình an cho hắn…nàng nguyện ý làm như vậy!
“Cha nuôi…xin cha hãy tha thứ cho con…” Tần Lạc Y vẻ mặt tịch mịch, thì thào tự nói.