Đêm ấy Hiểu Tinh lại gặp ác mộng, cộng với cơ thể vẫn chưa thích ứng được việc lệch múi giờ nên hầu như không thể chợp mắt nỗi. Đến gần sáng mới ngủ được một lát thì đã giật mình tỉnh giấc.

Theo thói quen khi còn ở Mỹ, cô sẽ chạy bộ vài vòng trong công viên, sau đó sẽ đến công ty thiết kế làm việc. Nếu như có thời gian cô sẽ đến trung tâm bảo trợ phụ nữ và trẻ em để hỗ trợ pháp lý.

Lúc năm 2 đại học, cô và Sở Thành Hoàng gặp nhau trong một biến cố lớn.

Cho đến lần sau gặp lại thì cũng là lúc cô bước vào năm 3. Khi ấy, Sở Thành Hoàng lại chính là đối tượng xem mắt mà cha mẹ cô ngắm tới.

Nhiều năm theo đuổi như vậy, cô cũng chỉ coi Sở Thành Hoàng là bạn. Không phải trái tim cô sắt đá, mà bản thân cô dường như miễn nhiễm với cái gọi là tình yêu, cô không cảm thấy rung động với bất kỳ ai, đối với Sở Thành Hoàng lại càng không.

Giống như đầu lưỡi mất đi vị giác, chua chát thế nào cũng không thể cảm nhận được.

Sở Thành Hoàng đối với cô rất tốt, tốt đến mức nó trở thành một sợi dây vô hình cột chặt lấy chân cô. Anh cầu hôn cô 19 lần, cô từ chối 19 lần, mẹ cô cũng khóc 19 lần.

Cuối cùng, ngày bà có thể cười cũng là ngày trái tim cô cảm thấy buồn nhất.

Cô về nước, quyết định mở văn phòng kiến trúc riêng, cô không thích lệ thuộc vào Sở Thành Hoàng, cũng không muốn sống cuộc sống hôn nhân đơn điệu, xoay quanh việc nội trợ và gia đình.

Về điểm này Sở Thành Hoàng không có ý kiến, bởi anh luôn tôn trọng sở thích và công việc của cô. Đúng hơn là nuông chiều, chỉ cần là điều cô muốn anh sẵn sàng làm tất cả vì cô.

......................

Gần 11 giờ trưa, lúc Hiểu Tinh chuẩn bị rời khỏi văn phòng thì Thư Nhiễm gọi tới, nói muốn cùng cô uống một bữa thật say.

Vốn cô và Thư Nhiễm là bạn thân từ ngày nhỏ, sau khi học xong cấp 3 thì cô liền sang Mỹ du học. Tình cờ hai năm trước Thư Nhiễm bị điều sang đó công tác, cho nên bọn họ thường xuyên gặp gỡ qua lại.

Tháng 5 vừa rồi hai người hẹn nhau sẽ cùng về Thượng Hải, tuy nhiên mấy ngày cuối người tiếp quản công việc của Thư Nhiễm xảy ra tai nạn, thành ra Thư Nhiễm phải lùi lịch bay lại 1 tháng, nên đành trở về sau cô.

Hiểu Tinh vừa tắt điện thoại không bao lâu thì xe của Sở Thành Hoàng đã dừng ngay trước cửa. Đợi anh bước tới, cô đem chuyện hẹn gặp Thư Nhiễm nói ra.

Tình bạn của hai người họ Sở Thành Hoàng là người biết rõ, vả lại trong mắt anh Thư Nhiễm là cô gái tốt, đi cùng Hiểu Tinh đương nhiên là anh không có ý kiến gì. Chỉ là cảm thấy nuối tiếc vì mục đích ban đầu còn muốn đưa cô đi ăn, thành ra lại bị cô bạn Thư Nhiễm kia nẫng mất.

Hai người họ vừa nói được vài câu, Sở Thành Hoàng đã phát hiện ra khí sắc cô có điểm khác lạ, cho rằng cô vì ám ảnh chuyện tối qua, bèn nhíu mày lo lắng: “Hiểu Tinh, em không ngủ được sao?”

Nghe Sở Thành Hoàng hỏi đột nhiên cô hơi chột dạ, cảm giác vừa căng thẳng lại vừa bất an, giống như khi bị bắt gặp làm chuyện xấu vậy.

Thật ra việc lệch múi giờ chỉ là cái cớ để cô tự lừa dối bản thân, chuyện đáng để tâm hơn chính là việc cô đã vô tình trông thấy cảnh tượng giết người tối qua, và ánh mắt của người đàn ông đó. Nó dường như đã ăn sâu vào trong tiềm thức của cô, càng muốn xoá bỏ lại càng kiên trì đeo bám.

Cô cố tỏ ra bình thản, trêu chọc: “Là ngủ nhiều quá nên mắt mới sưng đấy! Trông xấu lắm sao?”

Sở Thành Hoàng nở nụ cười ôn nhu, ánh mắt hạnh phúc nhìn cô: “Không có! Anh chỉ lo em ngủ không được ngon. Vậy ăn xong anh qua đón em nhé! Chúng ta đi xem nhà mới.”

“Để hôm khác đi, chiều nay em còn một số thủ tục pháp lý cần hoàn thành. Dù sao thời gian còn dài, chúng ta không cần vội.” Hiểu Tinh tay cầm lấy áo khoác trên sofa, đều đặn nói.

Tâm trạng vui vẻ của Sở Thành Hoàng chợt giảm đi phân nửa, anh ngượng ngạo gật đầu: “Anh không vội, em muốn đi lúc nào cũng được. Còn nữa, việc làm thủ tục cứ để anh gọi cho bọn họ một tiếng.”

“Không cần phiền thế đâu, chuyện gì cũng phải làm theo đúng quy trình nhé Kiểm sát viên Sở.”

Nghe xong Sở Thành Hoàng thở dài một hơi não nề, vươn tay ra kéo Hiểu Tinh ôm chặt vào lòng.

“S-Sao thế?” Cô ngẩng đầu, ngạc nhiên hỏi.

“Hiểu Tinh em quan tâm anh một chút được không? Cả ngày không ở cạnh em anh thật sự rất nhớ. Em nhìn xem, bây giờ văn phòng còn chưa mở em đã bận đến mức này, có phải sau khi hoạt động rồi sẽ không màng nhìn tới anh nữa có phải không?”

Cô cười một tiếng, vô thức đẩy nhẹ anh ra: “Đồ trẻ con.”

Hai tay Sở Thành Hoàng nắm lấy vai cô ngỏ ý không muốn buông, Hiểu Tinh theo đó cũng nhìn lên, bắt gặp ánh mắt tủi hơn, ấm ức. Sở Thành Hoàng không nói, chỉ chầm chậm cúi đầu, ghé sát khuôn mặt anh tú tới gần đôi môi mềm mại sắc hồng của cô.

Trong một giây ngắn ngủi, bờ mi cong vút khẽ lay động, Hiểu Tinh nhích đầu né tránh. Dù chỉ là một động thái cực kỳ nhỏ nhưng Sở Thành Hoàng cũng có thể nhìn ra, đáy mắt sâu thoáng hiện rõ sự hụt hẫng, rất nhanh đã vẽ thành nụ cười nửa miệng.

Anh dịu dàng chuyển hướng, đặt lên trán cô một nụ hôn.

Đúng vậy, cô không vội, anh cũng không vội, cô có cả một đời, anh cũng có cả một đời để yêu cô.

Đúng lúc này thì xe của Thư Nhiễm vừa tới, Hiểu Tinh nhanh chóng tạm biệt Sở Thành Hoàng rồi cùng cô ấy rời đi.

Nhà hàng mà Thư Nhiễm lựa chọn nằm cách văn phòng của cô không xa. Bên ngoài quang cảnh thoáng đãng với khuôn viên tươi mát, bên trong lại được thiết kế theo Decor cổ điển, sang trọng với gam màu đỏ chủ đạo, tạo nên cảm giác lãng mạn, huyền bí. Cho thấy chủ nhân nơi này là người có cái nhìn rất độc đáo và sáng tạo.

Hai người bọn họ chọn một bàn gần cửa sổ, có view nhìn thẳng ra bên ngoài rất đẹp. Theo lời Thư Nhiễm nói thì nơi này mới mở chưa được bao lâu nhưng lại khá có tiếng, chất lượng phục vụ cũng rất tốt.

Không quá lâu đồ ăn của bọn họ đã được đưa ra. Trong lúc cả hai đang vui vẻ trò chuyện, thì đột nhiên bàn phía trước xuất hiện một bóng dáng cao lớn ngồi vào. Nhìn thấy chiếc áo sơ mi màu đen, bất giác tâm trạng Hiểu Tinh liền trở nên bất an.

Chỉ 10 phút sau đó, người đàn ông phía trước buông dĩa, vẫy tay ra hiệu cho phục vụ bàn. Anh ta cho biết trong thức ăn đem ra có vật lạ, yêu cầu quản lý của nhà hàng trực tiếp đến nói chuyện.

Mỗi lời hai người họ nói qua nói lại, cô và Thư Nhiễm đều nghe rất rõ.

Lúc này người phục vụ trẻ liên tục cúi đầu, sự phản bác đầy yếu ớt: “Quý khách, không thể nào có chuyện này được, mọi quy trình của chúng tôi đều được kiểm tra rất kỹ, chắc chắn là hiểu nhầm rồi!”

Người đàn ông ngạo nghễ ngồi trên ghế, cười nhạt một tiếng rồi lạnh lùng nói:

“Hiểu nhầm sao? Vật chứng còn nằm trong thức ăn mà dám nói là hiểu nhầm? Các người định đền bù sức khoẻ cho tôi như thế nào đây? Không nói nhiều nữa, mau gọi quản lý của các người ra đây! Gọi cả tên đầu bếp chính nữa! Bằng không tôi sẽ gọi cho Cục an toàn thực phẩm, kiện các người ra toà.”

Lát sau người quản lý tất tưởi chạy ra, nhưng xem chừng tình hình cũng không khả quan hơn, còn thu hút không ít sự quan tâm của thực khách gần đó.

Đến lúc này Hiểu Tinh không thể đứng nhìn thêm được nữa, cô lập tức đứng dậy. Thư Nhiễm còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Hiểu Tinh bước tới trước mặt bọn họ, mạnh dạn lên tiếng:

“Xin lỗi vì đã chen ngang, nhưng vị khách này, tốt nhất anh nên xin lỗi bọn họ rồi rời khỏi đây thì hơn. Ban nãy chính mắt tôi trông thấy, là anh đã bỏ thứ không sạch sẽ vào đĩa thức ăn này!”

Hiểu Tinh vừa dứt lời, thì không gian đột nhiên rơi vào khoảng lặng đáng sợ, mọi sự chú ý đều dồn hết lên người đàn ông đang ngồi trên ghế kia.

Hoá ra là dùng chiêu trò sao? Mãi gần một phút sau, anh ta mới điềm nhiên đứng dậy, ngẩng cao đầu, lạnh lùng lên tiếng: “Bằng chứng đâu?”

Vừa nhìn thấy khuôn mặt ấy, Hiểu Tinh lập tức lùi về sau hai bước, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc.

“Chính là anh ta…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện