Cô đưa tay gõ cửa, sau đó hít một hơi thật sâu rồi bước vào bên trong…
Một cảm giác khác thường dấy lên trong lòng cô, dù đã bao lần bước vào đây, nhưng giờ phút này cô đột nhiên căng thẳng đến mức thấy nó thật xa lạ.
Cô hơi thở gấp, bàn tay thon dài nhẹ đè lại trước ngực, cố trấn át đi nhịp tim đang đập liên hồi...
Trong căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, trước kia vì muốn ngắm cảnh đường phố nên cô đã chuyển hướng bàn làm việc ra góc gần với cửa kính, cho nên đối diện với cô ngay lúc này, là bóng dáng một người đàn ông cao lớn đang chăm chú nhìn ra bên ngoài.
Do ánh nắng mặt trời chiếu vào, nên cô không thể nhìn thấy rõ, chỉ thấy một tay hắn rắn chắc chống lên bàn làm việc, dáng vẻ uy nghi khiến người ta cảm thấy áp lực vô cùng.
Trong lòng cô có gì đó nghèn nghẹn, vừa chân thật lại giống như trong mơ.
Cảm giác rất lâu liền ùa về.
Bóng dáng này… sao có thể quen thuộc đến thế, hình như cô đã từng thấy ở đâu đó rất nhiều lần rồi.
Chàng trai mặc áo sơ mi trắng, trên người toả ra mùi thơm dịu nhẹ, mỗi sáng đều đứng ở trên sân thượng, say mê ngắm nhìn cảnh vật bên dưới…
Tại sao lại giống nhau đến vậy? Cô lắc đầu, cố gắng xua đi cảm giác khó chịu trong lòng, sau đó bình tĩnh bước tới, lên tiếng nói:
“Chào ngài! Tôi là Hà Hiểu Tinh, người đã thuê tòa nhà này của ông chủ Triệu Nhất, hẳn bây giờ ngài đã biết rõ tình hình của tôi như thế nào, ngoài số tiền bị ông ta lừa, thì tôi cũng đã dành rất nhiều tâm huyết ở nơi đây, cho nên tôi không thể nào mà rời đi được….”
Giọng nói cô nhẹ nhàng lan tỏa trong không gian, nhưng bóng dáng kia trước sau vẫn không hề nhúc nhích.
Không thấy người đàn ông có ý muốn lên tiếng, Hiểu Tinh hơi nhíu đôi mày, cắn chặt cánh môi dưới.
Sau đó chủ động bước thêm vài bước, hơi thở gấp gáp bổ sung:
“Thật ra ý của tôi chính là hy vọng ngài có thể cho tôi được tiếp tục thuê lại tòa nhà này, giá cả thế nào tuỳ ngài quyết định.”
Kỳ thực tài khoản của cô cũng đã cạn kiệt, số tiền đầu tư vào đây đến gần một nửa là vay từ ngân hàng, nếu giờ hắn chịu đồng ý cô cũng chỉ có thể đi vay lãi ngoài, nhưng như thế vẫn còn hơn là mất đi tất cả.
Người đàn ông vẫn trầm mặc không nói gì, bóng lưng kia lại gợi cho cô cảm giác bất an, cùng sự mãnh liệt không khống chế được.
Rốt cuộc cô cũng không muốn ở lại thêm nữa, liền vội vàng lấy ra tấm danh thiếp rồi bước tới, đặt xuống bàn.
“Đây là danh thiếp của tôi, nếu ngài đồng ý xin hãy liên hệ…”
Cô quay đầu, thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà…
Người đàn ông nhanh chóng nắm chặt lấy cổ tay cô, kéo lại.
Trong khoảnh khắc Hiểu Tinh đột nhiên trừng lớn hai mắt, sắc mặt vừa tìm được chút bình tĩnh cũng bỗng hiện vẻ kinh hoàng.
Cổ họng cô cứng ngắc, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Khuôn mặt hiện ra thật rõ ràng…
Một khuôn mặt không thể quen thuộc hơn được nữa, từng đường nét đều khắc họa rõ trong tâm trí cô, tất cả đều mang theo vẻ cao quý, tao nhã. Nhưng cũng thật lạnh lùng, đáng sợ.
Khuôn mặt cô chợt tái nhợt đi.
“Trùng hợp thật đấy!”
An Mạc Ngôn nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đen láy như có ma lực hút hồn cô, khiến cô thiếu chút nữa thì ngạt thở.
“Sao… sao lại là anh?” Môi cô run run, ngay cả giọng nói cũng không còn rõ, giống như sự kỳ vọng ở một giây trước, trong giây sau liền hoàn toàn suy đổ.
“Tại sao không thể là tôi?” Giọng nói của hắn vẫn lạnh như băng.
“Ngay từ đầu anh đã biết… cho nên mới cố tình đến đây?” Cô gượng cười một cách chua xót.
Cho đến giờ, mỗi khi đứng trước người đàn ông này cô vẫn không có cách nào chống đỡ được, sự phòng bị của cô cũng chỉ là bụi mỏng trong mắt hắn. Một hơi thở, đã hoàn toàn bị thổi bay.
Đồng tử đen láy không chút dao động, hắn thản nhiên đáp:
“Tôi có đến hàng trăm con nợ, làm sao quản được việc bọn họ đi lừa những ai? Chỉ là hôm nay tôi đột nhiên có nhã hứng muốn đi thăm quan nhà mới, nào ngờ phát hiện ra đây là nơi mà cô đã thuê, cho nên mới nán lại xem cô thế nào…”
Cô đương nhiên không thể biết, ngay khi gặp lại, nghe tin cô có ý định mở công ty kiến trúc, thì hắn đã lập sẵn một cái bẫy, dùng con nợ Triệu Nhất để dụ cô vào tròng, mục đích chính là muốn sự nghiệp của cô phải tiêu tán, lâm vào cảnh bần cùng khốn khổ.
“Là muốn thấy tôi thê thảm ra sao có phải không?”
Gương mặt xinh đẹp như hoa lúc giận dữ cũng trở nên mê hoặc lạ thường, thật khiến đàn ông không nỡ chạm tới.
Tâm hắn chợt rung động.
“So với tưởng tượng của tôi thì rất khác, chí ít cô nên run rẩy, sợ hãi như một con chó, hoặc là chạy tới chỗ tôi mang bộ mặt yêu nghiệt kia mà khóc lóc, cầu xin. Có như vậy mới khiến tôi cảm thấy hài lòng.”
Vừa nói hắn vừa vươn ngón tay thon dài, khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Nhớ đến 7 năm trước, khuôn mặt này đã khiến cho hắn nhung nhớ khôn nguôi, lại khiến hắn thương tiếc, đau lòng. Giờ phút này hắn lại muốn dùng những lời nhục mạ để thấy nó phải chìm trong oán hận, thống khổ.
Cả người cô run rẩy…
Hắn nhẹ nhàng hôn lên cần cổ mẫn cảm của cô, sau đó chuyển lên vành tai tinh xảo, dịu dàng liếm nhẹ.
“Sao thế? Mặt cô đỏ hết lên rồi… lẽ nào cô đã thích tôi?” Hắn dùng lời bá đạo khẳng định bên tai cô.
“Hay là thế này đi… trở thành nhân tình của tôi, nếu kỹ năng phục vụ tốt, tôi sẽ suy nghĩ đến việc cho cô thuê lại chỗ này.”
“Đủ rồi!”
Cô gom hết sức lực đẩy hắn ra. Giọng nói thâm trầm mềm mại của hắn làm cõi lòng cô tan nát, nước mắt theo đó chảy xuống, làm hình ảnh hắn cũng vì thế mà nhòa đi…
Đáng ra cô phải hận hắn mới phải, nhưng tại sao cô lại không có dũng khí đó. Mỗi khi hắn tới gần, mang theo hơi thở vây hãm cô, thì trái tim cô lại không có cách nào tiết chế được.
“An Mạc Ngôn! Đủ rồi… dừng lại đi được không?”
“Suy nghĩ đi!” Hắn vẫn lạnh nhạt ra lệnh.
“Tôi thấy thật thương cho mẹ con Tiểu Nguyệt, nếu như bọn họ biết mình có một người chồng, một người cha như thế này thì chắc chắn sẽ đau khổ và thất vọng lắm…”
“Câm miệng!” Sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, mi tâm theo đó nhíu chặt lại, giận dữ quát.
“Anh không thấy hổ thẹn với bọn họ sao? Trái lại tôi cảm thấy hổ thẹn và xấu xa vô cùng, chẳng thà trước đó anh cứ thẳng tay đâm cho tôi vài nhát, có khi như vậy tôi còn cảm thấy nhẹ nhàng hơn…”
Cô không ngăn được cảm xúc đang dày xéo trong lòng mình, phẫn uất nhìn hắn.
“Tôi nói cô câm miệng!”
Hắn như con thú lớn lao tới, dùng tay còn lại bóp chặt lấy cổ của cô.
Trong khoảnh khắc, cô cảm tưởng như mình sắp chết đi vậy. Bàn tay hắn đầy sức mạnh càng siết chặt lấy, khiến cổ họng cô như muốn đứt đôi, không thể hít thở nổi.
Hắn sau đó ghé sát đến vành tai cô, hơi thở nóng nực mang theo nộ khí bức người, chậm rãi nhả từng từ.
“Cô không có tư cách nhắc đến An Nguyệt! Càng không có tư cách phán xét tôi. Lần cuối tôi cho cô một cơ hội…nếu không muốn thì lập tức cút khỏi đây!”
Giây phút hắn buông tay rời khỏi cổ cô, cả người cô như mất đi hoàn toàn trọng lượng, thân mình yếu ớt dựa vào bàn làm việc.
Cô ho lên mấy tiếng, gương mặt đỏ bừng bừng, cố gắng hít lấy hít để chút không khí vừa bị mất đi.
Không chần chừ thêm một khắc nào, cô nhặt lại túi xách, dáng vẻ hoảng loạn chạy khỏi tầm mắt hắn.
Cô thật sự không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa.
Tại sao cơn ác mộng này cô mãi không thoát ra được…
Một cảm giác khác thường dấy lên trong lòng cô, dù đã bao lần bước vào đây, nhưng giờ phút này cô đột nhiên căng thẳng đến mức thấy nó thật xa lạ.
Cô hơi thở gấp, bàn tay thon dài nhẹ đè lại trước ngực, cố trấn át đi nhịp tim đang đập liên hồi...
Trong căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, trước kia vì muốn ngắm cảnh đường phố nên cô đã chuyển hướng bàn làm việc ra góc gần với cửa kính, cho nên đối diện với cô ngay lúc này, là bóng dáng một người đàn ông cao lớn đang chăm chú nhìn ra bên ngoài.
Do ánh nắng mặt trời chiếu vào, nên cô không thể nhìn thấy rõ, chỉ thấy một tay hắn rắn chắc chống lên bàn làm việc, dáng vẻ uy nghi khiến người ta cảm thấy áp lực vô cùng.
Trong lòng cô có gì đó nghèn nghẹn, vừa chân thật lại giống như trong mơ.
Cảm giác rất lâu liền ùa về.
Bóng dáng này… sao có thể quen thuộc đến thế, hình như cô đã từng thấy ở đâu đó rất nhiều lần rồi.
Chàng trai mặc áo sơ mi trắng, trên người toả ra mùi thơm dịu nhẹ, mỗi sáng đều đứng ở trên sân thượng, say mê ngắm nhìn cảnh vật bên dưới…
Tại sao lại giống nhau đến vậy? Cô lắc đầu, cố gắng xua đi cảm giác khó chịu trong lòng, sau đó bình tĩnh bước tới, lên tiếng nói:
“Chào ngài! Tôi là Hà Hiểu Tinh, người đã thuê tòa nhà này của ông chủ Triệu Nhất, hẳn bây giờ ngài đã biết rõ tình hình của tôi như thế nào, ngoài số tiền bị ông ta lừa, thì tôi cũng đã dành rất nhiều tâm huyết ở nơi đây, cho nên tôi không thể nào mà rời đi được….”
Giọng nói cô nhẹ nhàng lan tỏa trong không gian, nhưng bóng dáng kia trước sau vẫn không hề nhúc nhích.
Không thấy người đàn ông có ý muốn lên tiếng, Hiểu Tinh hơi nhíu đôi mày, cắn chặt cánh môi dưới.
Sau đó chủ động bước thêm vài bước, hơi thở gấp gáp bổ sung:
“Thật ra ý của tôi chính là hy vọng ngài có thể cho tôi được tiếp tục thuê lại tòa nhà này, giá cả thế nào tuỳ ngài quyết định.”
Kỳ thực tài khoản của cô cũng đã cạn kiệt, số tiền đầu tư vào đây đến gần một nửa là vay từ ngân hàng, nếu giờ hắn chịu đồng ý cô cũng chỉ có thể đi vay lãi ngoài, nhưng như thế vẫn còn hơn là mất đi tất cả.
Người đàn ông vẫn trầm mặc không nói gì, bóng lưng kia lại gợi cho cô cảm giác bất an, cùng sự mãnh liệt không khống chế được.
Rốt cuộc cô cũng không muốn ở lại thêm nữa, liền vội vàng lấy ra tấm danh thiếp rồi bước tới, đặt xuống bàn.
“Đây là danh thiếp của tôi, nếu ngài đồng ý xin hãy liên hệ…”
Cô quay đầu, thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà…
Người đàn ông nhanh chóng nắm chặt lấy cổ tay cô, kéo lại.
Trong khoảnh khắc Hiểu Tinh đột nhiên trừng lớn hai mắt, sắc mặt vừa tìm được chút bình tĩnh cũng bỗng hiện vẻ kinh hoàng.
Cổ họng cô cứng ngắc, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Khuôn mặt hiện ra thật rõ ràng…
Một khuôn mặt không thể quen thuộc hơn được nữa, từng đường nét đều khắc họa rõ trong tâm trí cô, tất cả đều mang theo vẻ cao quý, tao nhã. Nhưng cũng thật lạnh lùng, đáng sợ.
Khuôn mặt cô chợt tái nhợt đi.
“Trùng hợp thật đấy!”
An Mạc Ngôn nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đen láy như có ma lực hút hồn cô, khiến cô thiếu chút nữa thì ngạt thở.
“Sao… sao lại là anh?” Môi cô run run, ngay cả giọng nói cũng không còn rõ, giống như sự kỳ vọng ở một giây trước, trong giây sau liền hoàn toàn suy đổ.
“Tại sao không thể là tôi?” Giọng nói của hắn vẫn lạnh như băng.
“Ngay từ đầu anh đã biết… cho nên mới cố tình đến đây?” Cô gượng cười một cách chua xót.
Cho đến giờ, mỗi khi đứng trước người đàn ông này cô vẫn không có cách nào chống đỡ được, sự phòng bị của cô cũng chỉ là bụi mỏng trong mắt hắn. Một hơi thở, đã hoàn toàn bị thổi bay.
Đồng tử đen láy không chút dao động, hắn thản nhiên đáp:
“Tôi có đến hàng trăm con nợ, làm sao quản được việc bọn họ đi lừa những ai? Chỉ là hôm nay tôi đột nhiên có nhã hứng muốn đi thăm quan nhà mới, nào ngờ phát hiện ra đây là nơi mà cô đã thuê, cho nên mới nán lại xem cô thế nào…”
Cô đương nhiên không thể biết, ngay khi gặp lại, nghe tin cô có ý định mở công ty kiến trúc, thì hắn đã lập sẵn một cái bẫy, dùng con nợ Triệu Nhất để dụ cô vào tròng, mục đích chính là muốn sự nghiệp của cô phải tiêu tán, lâm vào cảnh bần cùng khốn khổ.
“Là muốn thấy tôi thê thảm ra sao có phải không?”
Gương mặt xinh đẹp như hoa lúc giận dữ cũng trở nên mê hoặc lạ thường, thật khiến đàn ông không nỡ chạm tới.
Tâm hắn chợt rung động.
“So với tưởng tượng của tôi thì rất khác, chí ít cô nên run rẩy, sợ hãi như một con chó, hoặc là chạy tới chỗ tôi mang bộ mặt yêu nghiệt kia mà khóc lóc, cầu xin. Có như vậy mới khiến tôi cảm thấy hài lòng.”
Vừa nói hắn vừa vươn ngón tay thon dài, khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Nhớ đến 7 năm trước, khuôn mặt này đã khiến cho hắn nhung nhớ khôn nguôi, lại khiến hắn thương tiếc, đau lòng. Giờ phút này hắn lại muốn dùng những lời nhục mạ để thấy nó phải chìm trong oán hận, thống khổ.
Cả người cô run rẩy…
Hắn nhẹ nhàng hôn lên cần cổ mẫn cảm của cô, sau đó chuyển lên vành tai tinh xảo, dịu dàng liếm nhẹ.
“Sao thế? Mặt cô đỏ hết lên rồi… lẽ nào cô đã thích tôi?” Hắn dùng lời bá đạo khẳng định bên tai cô.
“Hay là thế này đi… trở thành nhân tình của tôi, nếu kỹ năng phục vụ tốt, tôi sẽ suy nghĩ đến việc cho cô thuê lại chỗ này.”
“Đủ rồi!”
Cô gom hết sức lực đẩy hắn ra. Giọng nói thâm trầm mềm mại của hắn làm cõi lòng cô tan nát, nước mắt theo đó chảy xuống, làm hình ảnh hắn cũng vì thế mà nhòa đi…
Đáng ra cô phải hận hắn mới phải, nhưng tại sao cô lại không có dũng khí đó. Mỗi khi hắn tới gần, mang theo hơi thở vây hãm cô, thì trái tim cô lại không có cách nào tiết chế được.
“An Mạc Ngôn! Đủ rồi… dừng lại đi được không?”
“Suy nghĩ đi!” Hắn vẫn lạnh nhạt ra lệnh.
“Tôi thấy thật thương cho mẹ con Tiểu Nguyệt, nếu như bọn họ biết mình có một người chồng, một người cha như thế này thì chắc chắn sẽ đau khổ và thất vọng lắm…”
“Câm miệng!” Sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, mi tâm theo đó nhíu chặt lại, giận dữ quát.
“Anh không thấy hổ thẹn với bọn họ sao? Trái lại tôi cảm thấy hổ thẹn và xấu xa vô cùng, chẳng thà trước đó anh cứ thẳng tay đâm cho tôi vài nhát, có khi như vậy tôi còn cảm thấy nhẹ nhàng hơn…”
Cô không ngăn được cảm xúc đang dày xéo trong lòng mình, phẫn uất nhìn hắn.
“Tôi nói cô câm miệng!”
Hắn như con thú lớn lao tới, dùng tay còn lại bóp chặt lấy cổ của cô.
Trong khoảnh khắc, cô cảm tưởng như mình sắp chết đi vậy. Bàn tay hắn đầy sức mạnh càng siết chặt lấy, khiến cổ họng cô như muốn đứt đôi, không thể hít thở nổi.
Hắn sau đó ghé sát đến vành tai cô, hơi thở nóng nực mang theo nộ khí bức người, chậm rãi nhả từng từ.
“Cô không có tư cách nhắc đến An Nguyệt! Càng không có tư cách phán xét tôi. Lần cuối tôi cho cô một cơ hội…nếu không muốn thì lập tức cút khỏi đây!”
Giây phút hắn buông tay rời khỏi cổ cô, cả người cô như mất đi hoàn toàn trọng lượng, thân mình yếu ớt dựa vào bàn làm việc.
Cô ho lên mấy tiếng, gương mặt đỏ bừng bừng, cố gắng hít lấy hít để chút không khí vừa bị mất đi.
Không chần chừ thêm một khắc nào, cô nhặt lại túi xách, dáng vẻ hoảng loạn chạy khỏi tầm mắt hắn.
Cô thật sự không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa.
Tại sao cơn ác mộng này cô mãi không thoát ra được…
Danh sách chương