Edit: Yển
Beta: Phong Lưu Quân
Tuyên Cơ vẫy tay gọi Vương Trạch đến trước mặt, “Ông biết khái niệm ‘tương sinh tương khắc’ này, đúng không? Cơ bản nhất là thủy diệt hỏa, hỏa khắc kim; nhưng chúng ta cũng biết, bỏ đi liều lượng, chỉ để ý đến hiệu quả trị liệu là trò lưu manh, cũng như nếu có cháy rừng, ông xách một vòi nước tới thì không dập tắt được.”
“Đúng, ngoại trừ liều lượng còn có thuộc tính, lửa ông đốt lúc đánh đám xác chết trẻ con có thể cháy trong biển, bởi vì bên trong pha lẫn năng lượng đặc biệt, nước biển không dập tắt được. Chủ nhiệm Tuyên, chúng ta có thể không nói từ hóa học vật lý cơ sở không,” Vương Trạch ngắt lời hắn, sốt ruột đến độ vò đầu bứt tai, “việc này có liên quan gì với Tri Xuân? Ôi, ông anh, trước đây tôi còn cho rằng ông là người dứt khoát nữa đấy.”
“Đang sắp nói đến,” Tuyên Cơ mở lon, “đương đại xét từ góc độ vi mô, là vấn đề năng lượng, nhưng người xưa không có những khái niệm này, thế nên họ thông qua quan sát và tổng kết quy luật vĩ mô, cho rằng tất cả các quy tắc trên thế giới đều chia đẳng cấp. Sự vật cùng đẳng cấp sẽ tương sinh tương khắc, nhưng quy luật này không thích hợp dùng giữa đẳng cấp cao và đẳng cấp thấp – thứ đẳng cấp cao có thể áp chế vô điều kiện thứ đẳng cấp thấp, phá hủy tất cả quy tắc trong đẳng cấp thấp.”
Vương Trạch đã hơi hiểu một chút, “Ý ông là…”
“Người xưa có rất nhiều cách xếp thứ tự, các môn, các phái, các thời đại, ý kiến đều không thống nhất, nhưng có một số quy luật cơ bản là mọi người nhất trí đồng ý. Ví dụ như quy tắc đẳng cấp cao nhất là ‘sinh lão bệnh tử, quy luật tự nhiên’, cái này thuộc về phạm trù quỷ thần, sức người không thể đạt đến. Kém hơn một đẳng cấp, ấy là ‘tương tự sinh tử’ – sinh linh đọa ma, cao sơn nhân luyện khí, đều thuộc loại này.”
Vương Trạch nghe thấy hai chữ “luyện khí”, vội vàng truy hỏi: “Tại sao lại gọi là ‘tương tự sinh tử’?”
“Chính là tuyệt đối không thể trái ngược,” Tuyên Cơ nói, “giống như người sống có thể chết, người chết không thể sống lại, nhân ma không có tư cách làm người nữa, khí linh cũng không thể biến trở về sinh linh, đây là nguyên nhân các ông tra tất cả các tài liệu, đều nói đao kiếm linh không thể tái sinh. Bởi vì quy tắc luyện khí mang cấp bậc quá cao, chỉ có vài kiểu hiến tế ít ỏi… như đại âm trầm tế là đạt đến cấp bậc này, nhưng cũng chỉ là cùng đẳng cấp, vẫn không thể phá hủy quy tắc.”
Vương Trạch suýt nữa nghẹn hơi, đỡ hông – hông hắn đêm qua bị va bầm trên biển – hắn cay đắng hỏi: “Chủ nhiệm Tuyên, ngài trích dẫn kinh điển, chính là đang bảo cho tôi biết ‘đừng nằm mơ’ à?”
“Tôi ăn no rửng mỡ?” Tuyên Cơ nói, “Vừa rồi ông không nghe thấy tôi nói à, đẳng cấp cao có thể áp chế hết thảy quy tắc đẳng cấp thấp, cho nên có một tình huống là sau khi khí thân bị tổn hại, khí linh không hề tiêu tan theo, tức là khí linh bị quy tắc đẳng cấp cao hơn ràng buộc.”
Mặt Vương Trạch như đưa đám, hắn nói: “Nhưng vừa rồi ông còn nói, luyện khí thuộc cấp thứ, cấp cao nhất là phạm trù quỷ thần… ý đó không phải là phạm trù mê tín phong kiến à? Vậy chúng ta phải làm thế nào, tìm mấy thần miếu bái một chút?”
“Thân đao của Tri Xuân đã bị tiêu hủy một lần, nhưng hắn vẫn có thể tồn tại bằng thân phận đao linh, ông không cảm thấy rất kỳ lạ à? Ngoại trừ hắn, tôi chưa từng thấy tiền lệ một khí linh có thể khống chế nhiều khí thân, giống như hắn có thể vượt lên trên đao, cho nên tôi hoài nghi hắn có điểm đặc biệt.” Tuyên Cơ dừng lại, thật ra từ lần đầu trông thấy Tri Xuân trong nước biển, hắn đã cảm thấy Tri Xuân quá không giống một thanh đao. Cho dù là dao gọt trái cây cũng có lưỡi, mà tên này thật sự thiếu chút sắc bén, “Đã nói với ông rồi, chỉ là một phỏng đoán bước đầu, tôi còn phải đi tra tỉ mỉ lai lịch của Tri Xuân. Thế mới bảo ông khoan nói với người khác.”
“Vậy ông dựa vào đâu mà nói cho tôi biết hả? Chỉ bởi vì trông tôi có vẻ rất kiên cường?” Vương Trạch buồn rười rượi nói, “Nói thật cho ông biết, Chủ nhiệm Tuyên à, cho dù tôi trông giống một con người rắn rỏi, nhưng nội tâm ai mà không phải là một bé cưng chứ! Không được, tôi không thể một mình gánh vác nhiều như vậy, phải gieo họa chung cho đám đàn em của tôi, tại sao tôi phải im lặng gánh vác, bọn họ thì an tâm hưởng thụ surprise.”
Tuyên Cơ cảm thấy thức uống năng lượng hơi mặn, làm hắn lợm giọng, “Anh Vương, anh thật đúng là một bé cưng rắn rỏi.”
Vương Trạch mới dợm chân định đi, bỗng nhiên lại nghĩ tới điều gì đó, quay đầu nói: “Chủ nhiệm Tuyên, tôi cảm thấy ông mấy bữa nay… có chỗ nào đó không giống lắm.”
“Chắc là tôi lại vô tình đẹp trai rồi?” Tuyên Cơ cười tỉnh rụi với hắn, lại giải thích một câu cho có, “Độ trước tôi về quê lấy một số truyền thừa gia tộc, học bù một chút, mới từ nghiệp dư chuyển thành chuyên nghiệp nên muốn nâng cao trình độ nghiệp vụ ấy mà.”
Vương Trạch hơi há miệng – ý hắn không phải là tiếng giao nhân thần bí và các kiểu tri thức kỳ lạ đó.
Tuyên Cơ của Phòng Khắc phục hậu quả vốn là một truyền thuyết ở Cục Dị khống, thâm tàng bất lộ, không rõ lai lịch, trước đây chính là một nhân viên ngoài biên chế khi thì lợi hại khi thì phá rối. Đám ăn hại Cục Dị khống lứa sau không bằng lứa trước, ngay cả tư liệu đầy đủ của hắn cũng không thu thập được, chỉ có thể “chiêu an”. Bất kể hắn biết bí thuật gì, Vương Trạch cũng thấy đó là lẽ đương nhiên.
Hắn chỉ cảm thấy, Tuyên Cơ trước kia có nét láu cá lơ lửng mơ hồ, giống ma mãnh chui ra từ núi thẳm rừng già, nhiệm vụ chủ yếu là du ngoạn nhân gian, hăm hở lăn lộn trong hồng trần vạn trượng, mặc dù cũng rất tập trung du ngoạn, nhưng luôn khiến người ta cảm thấy hễ hắn chơi đủ là sẽ đi, đến rồi đi, chẳng ai biết gốc gác của hắn.
Nhưng mấy ngày nay, hắn đột nhiên “hạ” xuống.
Ban đầu, Vương Trạch cảm thấy chân hắn đạp trên gió, bây giờ chân hắn không chỉ đã đạp trên mặt đất, còn mỗi bước lõm một hố sâu, tự dưng thêm vài phần cảm giác mệt mỏi nặng nề.
Nhưng dường như đã rơi xuống đất, cắm rễ, hắn mệt mỏi rất có sức sống.
Tuyên Cơ nâng ly chĩa về phía Vương Trạch, quay người chui về phòng bệnh.
Đêm hôm trước ở trên biển, máu Thịnh Linh Uyên dính đầy tay Tuyên Cơ, may mà một trong hai người liên tục hôn mê, không có ý thức gì. Tuyên Cơ chỉ có thể cộng cảm một số cảm giác mơ hồ của hắn – kéo chăn cho hắn chính là vì Tuyên Cơ cảm thấy hắn hơi lạnh.
Vừa rồi nói mấy câu với Vương Trạch ở cửa, tuy rằng hạ giọng rất thấp, nhưng Thịnh Linh Uyên hình như vẫn bị quấy rầy, Tuyên Cơ nghe thấy trong lòng hắn sinh ra mấy ý nghĩ kiểu như “kẻ nào làm ồn”, vội vàng cẩn thận đóng cửa phòng bệnh, chấm tay vào đồ uống cực khó nuốt, vẽ một phù chú cổ xưa trên cửa.
Xung quanh phòng bệnh như tức thì thêm một tầng lưới giảm ồn, yên tĩnh đến mức kim rơi có thể nghe tiếng.
Dù sao thì Tuyên Cơ không còn là thiên ma kiếm, đã có thân thể độc lập của mình rồi, chỉ khi nào chạm đến máu mới có thể thành lập liên hệ ngắn ngủi với Thịnh Linh Uyên, chỉ kéo dài được vài tiếng, trường năng lượng xung quanh quá mạnh thì thời gian còn rút ngắn hơn.
Lúc này trời đã sáng, Tuyên Cơ cảm thấy liên hệ giữa hai người bắt đầu nhạt đi. Điều này khiến hắn vừa lưu luyến, vừa mơ hồ thở phào nhẹ nhõm.
Yên Thu Sơn và Tri Xuân ba năm không gặp còn nhìn nhau không biết phải nói từ đâu, huống hồ giữa hắn và Thịnh Linh Uyên đã cách ba ngàn năm.
Trong ba ngàn năm việc đời đổi thay, vật đổi sao dời, từng người bơi hết chuyến này đến chuyến khác trong dòng sông sinh tử, cái gì cũng thay đổi rồi.
Với tình hình hiện giờ của hai người, cộng cảm thật sự quá thân mật khăng khít.
Huống hồ lúc ở trên biển, Tuyên Cơ đã để lộ quá nhiều sơ hở, chính hắn bây giờ cũng còn rất nhiều việc chưa nhớ ra, chưa làm rõ được. Ngay cả Đội trưởng Vương cũng cảm thấy hắn không bình thường, với sự thấu tỏ nhìn lá rụng biết thu sang của Thịnh Linh Uyên, có thể không phát hiện được hay sao? Tuyên Cơ không rõ lắm đối phương đang đóng kịch hay là có vấn đề gì, dáng vẻ Thịnh Linh Uyên bổ vào băng khiến hắn hơi sợ.
Hắn khẽ khàng ngồi trên chiếc ghế trước giường bệnh, hai khuỷu tay chống trên đầu gối, tay chống trán, nhắm mắt lại, tận lực co mình vào trong ý thức của người kia.
Ký ức đầu tiên trong sinh mệnh hai người gắn liền với ác mộng, nhưng thức hải của Thịnh Linh Uyên lúc này trống không, chỉ có một vùng tăm tối.
Đương nhiên, giấc ngủ đều có chu kỳ, chẳng ai mộng mị suốt đêm cả. Nhưng điều khiến Tuyên Cơ rất bất an là, một đêm qua đi, trong thức hải của Thịnh Linh Uyên vẫn chỉ có một khoảng tối đen.
Hắn thật sự không nằm mơ.
Giấc mơ của “khả năng đặc biệt”, đôi khi sẽ có ý nghĩa đặc thù, nhưng giấc mơ chỉ dẫn đặc biệt ấy có tình tiết hoàn chỉnh, hơn nữa sau khi tỉnh dậy có thể nhớ kỹ một năm một mười. Lúc thường, họ cũng giống người ta, “giai đoạn giấc ngủ mắt chuyển động nhanh”[1] sẽ mơ giấc mơ bình thường, đó đều là hiện tượng sinh lý bình thường, cũng chỉ toàn mơ thấy mấy đoạn ngắn không có ý nghĩa gì, tỉnh dậy sẽ không nhớ.
Tại sao sau khi ngủ, Thịnh Linh Uyên ngoại trừ có chút phản ứng nhỏ bé đối với thay đổi của môi trường xung quanh, còn lại như đã chết rồi.
Hắn trước kia… rõ ràng không phải như thế.
Tuyên Cơ thử chìm vào ý thức của hắn, tập trung sự chú ý, định nhân lúc cộng cảm chưa đứt, tạo cho hắn một giấc mơ.
Không có ý gì khác, chỉ muốn cho hắn ngủ ngon một chút.
Tuyên Cơ thoạt đầu mô phỏng theo cảnh tượng trong bộ phim từng xem trước kia, tạo ra một vườn hoa mùa xuân, nhưng hắn còn chưa bắc xong giàn tường vi, quay đi quay lại đã phát hiện hòn non bộ và hồ nước mới dựng xong đều không thấy đâu nữa, các đóa hoa dính sương sớm trên đầu chưa kịp nở thì lại bị bóng tối trong thức hải của Thịnh Linh Uyên bực dọc nuốt chửng.
“Hửm, không thích?”
Có thể là quá Tây, người ngày xưa không chấp nhận được.
Tuyên Cơ cố gắng nhớ lại hình dáng của Độ Lăng cung – di tích cổ như Độ Lăng cung, từ lâu đã tan thành tro bụi theo sự thay đổi của các vương triều phong kiến, lại được xây dựng sau khi thiên ma kiếm gãy, Tuyên Cơ tổng cộng không ở trong đó mấy năm, phần lớn thời gian thần trí còn không tỉnh táo, bởi vậy rất khó để nhớ lại chi tiết.
Vừa nghĩ đến Độ Lăng cung, trong đầu hắn xuất hiện cảnh tuyết dưới đèn cung đình quạnh quẽ trong đêm Trừ tịch.
“Được rồi,” hắn nghĩ, “cũng rất đẹp, thẩm mỹ của bệ hạ thời trẻ không lệch lạc như bây giờ.”
Song lần này, cảnh mơ bị nuốt nhanh hơn, cảnh tượng của Độ Lăng cung mới lóe lên đã lập tức chôn vùi, tựa hồ người ấy ngay cả nhìn một cái cũng không muốn.
Tuyên Cơ nhíu mày, cuối cùng tạo một Đông Xuyên – Đông Xuyên cổ đại. Thật ra hắn chưa từng tận mắt thấy Đông Xuyên của tộc vu nhân ngày xưa, khi Thịnh Linh Uyên còn nhỏ, thiên ma và thiên ma kiếm đều chưa đủ lông đủ cánh, thiên ma kiếm được nuôi trong cột sống của thiên ma, cho đến khi thiên ma trưởng thành, kiếm mới có thể rút ra. Thế nên Đông Xuyên trong ấn tượng của Tuyên Cơ, tất cả đều được thấy qua mắt Thịnh Linh Uyên.
Có thể không chân thật lắm, bởi vì trong mắt Thịnh Linh Uyên có rất nhiều tầng kính lọc.
Những rừng cây và nhà gỗ đáng yêu đó dần dần xuất hiện, Đông Xuyên dưới kính lọc thành hình. Lần này, bóng tối như đầm lầy trong thức hải của Thịnh Linh Uyên tạm dừng chốc lát.
Hắn vẫn quyến luyến Đông Xuyên mà…
Tuyên Cơ âm thầm thở dài. Nhưng ý nghĩ này vừa mới lóe lên, bức tranh điền viên sơn thủy đẹp đẽ này chợt sụp đổ như thủy tinh vỡ, đồng thời, trong thức hải cuộn dâng cuồng phong bạo ngược như đao, trực tiếp cuốn Tuyên Cơ ra ngoài, cộng cảm giữa hai người thoáng chốc cắt đứt.
Tay Thịnh Linh Uyên đặt bên cạnh hơi co giật, sau đó hắn chợt trở mình trên giường bệnh. Tuyên Cơ đè cánh tay cắm ống truyền dịch của hắn lại.
Đồng tử Thịnh Linh Uyên hơi phóng to, đầu đau đến độ hơi buồn nôn, cảm nhận thấy Tuyên Cơ tháo cái gì đó trên mu bàn tay mình, như bị côn trùng chích một phát, “Thứ gì vậy?”
“Glucose và natri clorid.” Tuyên Cơ dừng một chút, “À, chính là đường và muối.”
Thịnh Linh Uyên: “…”
Đám hậu bối này bị bệnh gì à?
“Ngươi làm ẩu trên biển, chảy rất nhiều máu, còn có triệu chứng mất nước, huyết áp rất thấp, cho nên dùng cái này.” Tuyên Cơ hơi do dự, giả vờ như vô tình hỏi, “Lúc ấy tại sao lại dộng vào băng?”
“Chứng đau đầu, bệnh cũ, không nghiêm trọng.” Thịnh Linh Uyên sờ thái dương bị đập chảy máu, vết thương hoàn toàn ngoài da kiểu này bình thường không hề gì, ở trên người hắn khép miệng rất nhanh, qua một đêm đã không còn một chút dấu vết. Hắn nghĩ tới điều gì đó, lại cười, “Máu dính lên người ngươi à? Đập ngất xỉu cũng tốt, đỡ phải xấu hổ.”
Tuyên Cơ hỏi thử: “Bệ hạ, ngươi không cảm thấy kỳ lạ à, tại sao hễ dính máu là lại có mối liên hệ kỳ quái này?”
Thịnh Linh Uyên bị hắn hỏi sửng sốt, đồng thời huyệt thái dương lại bắt đầu đau nhói, khiến tâm trí rối bời, mạch suy nghĩ tự nhiên tránh né vấn đề này, buột miệng nói: “Bởi vì lão tổ tông nhà ngươi đại nghịch bất đạo, nhặt xương trẫm đi luyện kiếm.”
Tuyên Cơ lại lấn tới một bước, “Thế thôi là có thể cảm à? Trên đời nhiều kiếm linh như thế, hình như chưa từng nghe tiền lệ kiểu này.”
Thịnh Linh Uyên đau đầu gần như không nghe rõ nửa câu sau, hắn bóp mạnh thái dương, “suỵt” Tuyên Cơ một tiếng. Không biết tại sao, tiểu yêu này vừa mở miệng là hắn rất dễ đau đầu.
Bởi vì chú chim này đặc biệt ồn ào?
Nhưng trong quán nhỏ ở thành phố Du Dương, lũ nhóc đến ăn đứa này kêu réo ồn ào hơn đứa kia, mà hắn cũng không đặc biệt khó chịu.
Thịnh Linh Uyên nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy có thể là Tuyên Cơ hơi xung khắc với hắn.
“Đừng làm ồn,” Thịnh Linh Uyên hơi mơ hồ nói nhỏ, “để trẫm yên tĩnh một lúc.”
Tuyên Cơ ngậm miệng, lòng chùng xuống. Hắn phát hiện chứng đau đầu của Thịnh Linh Uyên có lẽ không phải là tự dưng phát tác.
Giữa hai người tại sao lại có cộng cảm, tại sao Tuyên Cơ đột nhiên nói nhã âm trôi chảy như vậy, cùng với ở trên biển mấy lần buột miệng gọi nhũ danh của nhân hoàng bệ hạ… Theo thói quen của Thịnh Linh Uyên, hắn sẽ không bỏ qua những chi tiết này, nếu hắn giả vờ không chú ý, nhất định đã sớm đi đào hố cho người ta, hòng chứng thực giả thiết của mình rồi.
Nhưng không hề, Tuyên Cơ phát hiện hắn chẳng những không truy cứu, còn đơn giản thô lỗ tìm đại một lý do giải thích những việc này.
Thịnh Linh Uyên không phải không nhớ thiên ma kiếm, khi choảng nhau với Vi Dục vương, hắn nói có lý lẽ và căn cứ, không có vẻ ký ức gián đoạn. Nhưng… dường như ở nơi sâu trong ý thức của hắn, sự tồn tại của thiên ma kiếm ba ngàn năm trước là một hòn đảo đơn độc, hắn đơn thuần nhớ có chuyện như vậy, lại cự tuyệt liên hệ bất cứ thứ gì với nó.
“Làm phiền, có quần áo tắm rửa không?” Thịnh Linh Uyên nghỉ một lúc, vịn mép giường ngồi dậy, “Quấy rầy lâu ngày…”
Tuyên Cơ định thần lại, cố gắng dằn xuống ngàn vạn ý nghĩ trong lòng, “À, ta đang định nói chuyện này với ngài.”
Thịnh Linh Uyên quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt tiểu yêu kia. Tuyên Cơ nhìn ánh mắt hắn, tích tắc bị gợi nhớ tới Xích Uyên: sâu không thấy đáy, bên trong dung nham cuồn cuộn, đè nén rất nhiều thứ không thể nói ra lời.
Thịnh Linh Uyên nhướng mày, “Ngươi nhìn gì? Trẫm có chỗ nào không ổn à?”
“Nhìn một cái sọt.” Tuyên Cơ tỉnh rụi trả lời, “Bệ hạ, ngài ngồi trước đi, đừng nghĩ chuyện di giá vội. Cô nhóc phòng bọn ta đã nói cho ngài biết Bản cam kết phụ trách hoàn toàn là gì, phải chứ?”
Trong lòng Thịnh Linh Uyên trỗi lên ý nghĩ vớ vẩn, hai người gần như đồng thời lên tiếng:
“Có phải đã có người hạ chú cho ngươi hay không?”
“Ôi, ta vừa mới ký.”
[1] Giấc ngủ REM, rapid eye movement sleep, tần suất nằm mơ cao hơn nhiều các giai đoạn khác.
Beta: Phong Lưu Quân
Tuyên Cơ vẫy tay gọi Vương Trạch đến trước mặt, “Ông biết khái niệm ‘tương sinh tương khắc’ này, đúng không? Cơ bản nhất là thủy diệt hỏa, hỏa khắc kim; nhưng chúng ta cũng biết, bỏ đi liều lượng, chỉ để ý đến hiệu quả trị liệu là trò lưu manh, cũng như nếu có cháy rừng, ông xách một vòi nước tới thì không dập tắt được.”
“Đúng, ngoại trừ liều lượng còn có thuộc tính, lửa ông đốt lúc đánh đám xác chết trẻ con có thể cháy trong biển, bởi vì bên trong pha lẫn năng lượng đặc biệt, nước biển không dập tắt được. Chủ nhiệm Tuyên, chúng ta có thể không nói từ hóa học vật lý cơ sở không,” Vương Trạch ngắt lời hắn, sốt ruột đến độ vò đầu bứt tai, “việc này có liên quan gì với Tri Xuân? Ôi, ông anh, trước đây tôi còn cho rằng ông là người dứt khoát nữa đấy.”
“Đang sắp nói đến,” Tuyên Cơ mở lon, “đương đại xét từ góc độ vi mô, là vấn đề năng lượng, nhưng người xưa không có những khái niệm này, thế nên họ thông qua quan sát và tổng kết quy luật vĩ mô, cho rằng tất cả các quy tắc trên thế giới đều chia đẳng cấp. Sự vật cùng đẳng cấp sẽ tương sinh tương khắc, nhưng quy luật này không thích hợp dùng giữa đẳng cấp cao và đẳng cấp thấp – thứ đẳng cấp cao có thể áp chế vô điều kiện thứ đẳng cấp thấp, phá hủy tất cả quy tắc trong đẳng cấp thấp.”
Vương Trạch đã hơi hiểu một chút, “Ý ông là…”
“Người xưa có rất nhiều cách xếp thứ tự, các môn, các phái, các thời đại, ý kiến đều không thống nhất, nhưng có một số quy luật cơ bản là mọi người nhất trí đồng ý. Ví dụ như quy tắc đẳng cấp cao nhất là ‘sinh lão bệnh tử, quy luật tự nhiên’, cái này thuộc về phạm trù quỷ thần, sức người không thể đạt đến. Kém hơn một đẳng cấp, ấy là ‘tương tự sinh tử’ – sinh linh đọa ma, cao sơn nhân luyện khí, đều thuộc loại này.”
Vương Trạch nghe thấy hai chữ “luyện khí”, vội vàng truy hỏi: “Tại sao lại gọi là ‘tương tự sinh tử’?”
“Chính là tuyệt đối không thể trái ngược,” Tuyên Cơ nói, “giống như người sống có thể chết, người chết không thể sống lại, nhân ma không có tư cách làm người nữa, khí linh cũng không thể biến trở về sinh linh, đây là nguyên nhân các ông tra tất cả các tài liệu, đều nói đao kiếm linh không thể tái sinh. Bởi vì quy tắc luyện khí mang cấp bậc quá cao, chỉ có vài kiểu hiến tế ít ỏi… như đại âm trầm tế là đạt đến cấp bậc này, nhưng cũng chỉ là cùng đẳng cấp, vẫn không thể phá hủy quy tắc.”
Vương Trạch suýt nữa nghẹn hơi, đỡ hông – hông hắn đêm qua bị va bầm trên biển – hắn cay đắng hỏi: “Chủ nhiệm Tuyên, ngài trích dẫn kinh điển, chính là đang bảo cho tôi biết ‘đừng nằm mơ’ à?”
“Tôi ăn no rửng mỡ?” Tuyên Cơ nói, “Vừa rồi ông không nghe thấy tôi nói à, đẳng cấp cao có thể áp chế hết thảy quy tắc đẳng cấp thấp, cho nên có một tình huống là sau khi khí thân bị tổn hại, khí linh không hề tiêu tan theo, tức là khí linh bị quy tắc đẳng cấp cao hơn ràng buộc.”
Mặt Vương Trạch như đưa đám, hắn nói: “Nhưng vừa rồi ông còn nói, luyện khí thuộc cấp thứ, cấp cao nhất là phạm trù quỷ thần… ý đó không phải là phạm trù mê tín phong kiến à? Vậy chúng ta phải làm thế nào, tìm mấy thần miếu bái một chút?”
“Thân đao của Tri Xuân đã bị tiêu hủy một lần, nhưng hắn vẫn có thể tồn tại bằng thân phận đao linh, ông không cảm thấy rất kỳ lạ à? Ngoại trừ hắn, tôi chưa từng thấy tiền lệ một khí linh có thể khống chế nhiều khí thân, giống như hắn có thể vượt lên trên đao, cho nên tôi hoài nghi hắn có điểm đặc biệt.” Tuyên Cơ dừng lại, thật ra từ lần đầu trông thấy Tri Xuân trong nước biển, hắn đã cảm thấy Tri Xuân quá không giống một thanh đao. Cho dù là dao gọt trái cây cũng có lưỡi, mà tên này thật sự thiếu chút sắc bén, “Đã nói với ông rồi, chỉ là một phỏng đoán bước đầu, tôi còn phải đi tra tỉ mỉ lai lịch của Tri Xuân. Thế mới bảo ông khoan nói với người khác.”
“Vậy ông dựa vào đâu mà nói cho tôi biết hả? Chỉ bởi vì trông tôi có vẻ rất kiên cường?” Vương Trạch buồn rười rượi nói, “Nói thật cho ông biết, Chủ nhiệm Tuyên à, cho dù tôi trông giống một con người rắn rỏi, nhưng nội tâm ai mà không phải là một bé cưng chứ! Không được, tôi không thể một mình gánh vác nhiều như vậy, phải gieo họa chung cho đám đàn em của tôi, tại sao tôi phải im lặng gánh vác, bọn họ thì an tâm hưởng thụ surprise.”
Tuyên Cơ cảm thấy thức uống năng lượng hơi mặn, làm hắn lợm giọng, “Anh Vương, anh thật đúng là một bé cưng rắn rỏi.”
Vương Trạch mới dợm chân định đi, bỗng nhiên lại nghĩ tới điều gì đó, quay đầu nói: “Chủ nhiệm Tuyên, tôi cảm thấy ông mấy bữa nay… có chỗ nào đó không giống lắm.”
“Chắc là tôi lại vô tình đẹp trai rồi?” Tuyên Cơ cười tỉnh rụi với hắn, lại giải thích một câu cho có, “Độ trước tôi về quê lấy một số truyền thừa gia tộc, học bù một chút, mới từ nghiệp dư chuyển thành chuyên nghiệp nên muốn nâng cao trình độ nghiệp vụ ấy mà.”
Vương Trạch hơi há miệng – ý hắn không phải là tiếng giao nhân thần bí và các kiểu tri thức kỳ lạ đó.
Tuyên Cơ của Phòng Khắc phục hậu quả vốn là một truyền thuyết ở Cục Dị khống, thâm tàng bất lộ, không rõ lai lịch, trước đây chính là một nhân viên ngoài biên chế khi thì lợi hại khi thì phá rối. Đám ăn hại Cục Dị khống lứa sau không bằng lứa trước, ngay cả tư liệu đầy đủ của hắn cũng không thu thập được, chỉ có thể “chiêu an”. Bất kể hắn biết bí thuật gì, Vương Trạch cũng thấy đó là lẽ đương nhiên.
Hắn chỉ cảm thấy, Tuyên Cơ trước kia có nét láu cá lơ lửng mơ hồ, giống ma mãnh chui ra từ núi thẳm rừng già, nhiệm vụ chủ yếu là du ngoạn nhân gian, hăm hở lăn lộn trong hồng trần vạn trượng, mặc dù cũng rất tập trung du ngoạn, nhưng luôn khiến người ta cảm thấy hễ hắn chơi đủ là sẽ đi, đến rồi đi, chẳng ai biết gốc gác của hắn.
Nhưng mấy ngày nay, hắn đột nhiên “hạ” xuống.
Ban đầu, Vương Trạch cảm thấy chân hắn đạp trên gió, bây giờ chân hắn không chỉ đã đạp trên mặt đất, còn mỗi bước lõm một hố sâu, tự dưng thêm vài phần cảm giác mệt mỏi nặng nề.
Nhưng dường như đã rơi xuống đất, cắm rễ, hắn mệt mỏi rất có sức sống.
Tuyên Cơ nâng ly chĩa về phía Vương Trạch, quay người chui về phòng bệnh.
Đêm hôm trước ở trên biển, máu Thịnh Linh Uyên dính đầy tay Tuyên Cơ, may mà một trong hai người liên tục hôn mê, không có ý thức gì. Tuyên Cơ chỉ có thể cộng cảm một số cảm giác mơ hồ của hắn – kéo chăn cho hắn chính là vì Tuyên Cơ cảm thấy hắn hơi lạnh.
Vừa rồi nói mấy câu với Vương Trạch ở cửa, tuy rằng hạ giọng rất thấp, nhưng Thịnh Linh Uyên hình như vẫn bị quấy rầy, Tuyên Cơ nghe thấy trong lòng hắn sinh ra mấy ý nghĩ kiểu như “kẻ nào làm ồn”, vội vàng cẩn thận đóng cửa phòng bệnh, chấm tay vào đồ uống cực khó nuốt, vẽ một phù chú cổ xưa trên cửa.
Xung quanh phòng bệnh như tức thì thêm một tầng lưới giảm ồn, yên tĩnh đến mức kim rơi có thể nghe tiếng.
Dù sao thì Tuyên Cơ không còn là thiên ma kiếm, đã có thân thể độc lập của mình rồi, chỉ khi nào chạm đến máu mới có thể thành lập liên hệ ngắn ngủi với Thịnh Linh Uyên, chỉ kéo dài được vài tiếng, trường năng lượng xung quanh quá mạnh thì thời gian còn rút ngắn hơn.
Lúc này trời đã sáng, Tuyên Cơ cảm thấy liên hệ giữa hai người bắt đầu nhạt đi. Điều này khiến hắn vừa lưu luyến, vừa mơ hồ thở phào nhẹ nhõm.
Yên Thu Sơn và Tri Xuân ba năm không gặp còn nhìn nhau không biết phải nói từ đâu, huống hồ giữa hắn và Thịnh Linh Uyên đã cách ba ngàn năm.
Trong ba ngàn năm việc đời đổi thay, vật đổi sao dời, từng người bơi hết chuyến này đến chuyến khác trong dòng sông sinh tử, cái gì cũng thay đổi rồi.
Với tình hình hiện giờ của hai người, cộng cảm thật sự quá thân mật khăng khít.
Huống hồ lúc ở trên biển, Tuyên Cơ đã để lộ quá nhiều sơ hở, chính hắn bây giờ cũng còn rất nhiều việc chưa nhớ ra, chưa làm rõ được. Ngay cả Đội trưởng Vương cũng cảm thấy hắn không bình thường, với sự thấu tỏ nhìn lá rụng biết thu sang của Thịnh Linh Uyên, có thể không phát hiện được hay sao? Tuyên Cơ không rõ lắm đối phương đang đóng kịch hay là có vấn đề gì, dáng vẻ Thịnh Linh Uyên bổ vào băng khiến hắn hơi sợ.
Hắn khẽ khàng ngồi trên chiếc ghế trước giường bệnh, hai khuỷu tay chống trên đầu gối, tay chống trán, nhắm mắt lại, tận lực co mình vào trong ý thức của người kia.
Ký ức đầu tiên trong sinh mệnh hai người gắn liền với ác mộng, nhưng thức hải của Thịnh Linh Uyên lúc này trống không, chỉ có một vùng tăm tối.
Đương nhiên, giấc ngủ đều có chu kỳ, chẳng ai mộng mị suốt đêm cả. Nhưng điều khiến Tuyên Cơ rất bất an là, một đêm qua đi, trong thức hải của Thịnh Linh Uyên vẫn chỉ có một khoảng tối đen.
Hắn thật sự không nằm mơ.
Giấc mơ của “khả năng đặc biệt”, đôi khi sẽ có ý nghĩa đặc thù, nhưng giấc mơ chỉ dẫn đặc biệt ấy có tình tiết hoàn chỉnh, hơn nữa sau khi tỉnh dậy có thể nhớ kỹ một năm một mười. Lúc thường, họ cũng giống người ta, “giai đoạn giấc ngủ mắt chuyển động nhanh”[1] sẽ mơ giấc mơ bình thường, đó đều là hiện tượng sinh lý bình thường, cũng chỉ toàn mơ thấy mấy đoạn ngắn không có ý nghĩa gì, tỉnh dậy sẽ không nhớ.
Tại sao sau khi ngủ, Thịnh Linh Uyên ngoại trừ có chút phản ứng nhỏ bé đối với thay đổi của môi trường xung quanh, còn lại như đã chết rồi.
Hắn trước kia… rõ ràng không phải như thế.
Tuyên Cơ thử chìm vào ý thức của hắn, tập trung sự chú ý, định nhân lúc cộng cảm chưa đứt, tạo cho hắn một giấc mơ.
Không có ý gì khác, chỉ muốn cho hắn ngủ ngon một chút.
Tuyên Cơ thoạt đầu mô phỏng theo cảnh tượng trong bộ phim từng xem trước kia, tạo ra một vườn hoa mùa xuân, nhưng hắn còn chưa bắc xong giàn tường vi, quay đi quay lại đã phát hiện hòn non bộ và hồ nước mới dựng xong đều không thấy đâu nữa, các đóa hoa dính sương sớm trên đầu chưa kịp nở thì lại bị bóng tối trong thức hải của Thịnh Linh Uyên bực dọc nuốt chửng.
“Hửm, không thích?”
Có thể là quá Tây, người ngày xưa không chấp nhận được.
Tuyên Cơ cố gắng nhớ lại hình dáng của Độ Lăng cung – di tích cổ như Độ Lăng cung, từ lâu đã tan thành tro bụi theo sự thay đổi của các vương triều phong kiến, lại được xây dựng sau khi thiên ma kiếm gãy, Tuyên Cơ tổng cộng không ở trong đó mấy năm, phần lớn thời gian thần trí còn không tỉnh táo, bởi vậy rất khó để nhớ lại chi tiết.
Vừa nghĩ đến Độ Lăng cung, trong đầu hắn xuất hiện cảnh tuyết dưới đèn cung đình quạnh quẽ trong đêm Trừ tịch.
“Được rồi,” hắn nghĩ, “cũng rất đẹp, thẩm mỹ của bệ hạ thời trẻ không lệch lạc như bây giờ.”
Song lần này, cảnh mơ bị nuốt nhanh hơn, cảnh tượng của Độ Lăng cung mới lóe lên đã lập tức chôn vùi, tựa hồ người ấy ngay cả nhìn một cái cũng không muốn.
Tuyên Cơ nhíu mày, cuối cùng tạo một Đông Xuyên – Đông Xuyên cổ đại. Thật ra hắn chưa từng tận mắt thấy Đông Xuyên của tộc vu nhân ngày xưa, khi Thịnh Linh Uyên còn nhỏ, thiên ma và thiên ma kiếm đều chưa đủ lông đủ cánh, thiên ma kiếm được nuôi trong cột sống của thiên ma, cho đến khi thiên ma trưởng thành, kiếm mới có thể rút ra. Thế nên Đông Xuyên trong ấn tượng của Tuyên Cơ, tất cả đều được thấy qua mắt Thịnh Linh Uyên.
Có thể không chân thật lắm, bởi vì trong mắt Thịnh Linh Uyên có rất nhiều tầng kính lọc.
Những rừng cây và nhà gỗ đáng yêu đó dần dần xuất hiện, Đông Xuyên dưới kính lọc thành hình. Lần này, bóng tối như đầm lầy trong thức hải của Thịnh Linh Uyên tạm dừng chốc lát.
Hắn vẫn quyến luyến Đông Xuyên mà…
Tuyên Cơ âm thầm thở dài. Nhưng ý nghĩ này vừa mới lóe lên, bức tranh điền viên sơn thủy đẹp đẽ này chợt sụp đổ như thủy tinh vỡ, đồng thời, trong thức hải cuộn dâng cuồng phong bạo ngược như đao, trực tiếp cuốn Tuyên Cơ ra ngoài, cộng cảm giữa hai người thoáng chốc cắt đứt.
Tay Thịnh Linh Uyên đặt bên cạnh hơi co giật, sau đó hắn chợt trở mình trên giường bệnh. Tuyên Cơ đè cánh tay cắm ống truyền dịch của hắn lại.
Đồng tử Thịnh Linh Uyên hơi phóng to, đầu đau đến độ hơi buồn nôn, cảm nhận thấy Tuyên Cơ tháo cái gì đó trên mu bàn tay mình, như bị côn trùng chích một phát, “Thứ gì vậy?”
“Glucose và natri clorid.” Tuyên Cơ dừng một chút, “À, chính là đường và muối.”
Thịnh Linh Uyên: “…”
Đám hậu bối này bị bệnh gì à?
“Ngươi làm ẩu trên biển, chảy rất nhiều máu, còn có triệu chứng mất nước, huyết áp rất thấp, cho nên dùng cái này.” Tuyên Cơ hơi do dự, giả vờ như vô tình hỏi, “Lúc ấy tại sao lại dộng vào băng?”
“Chứng đau đầu, bệnh cũ, không nghiêm trọng.” Thịnh Linh Uyên sờ thái dương bị đập chảy máu, vết thương hoàn toàn ngoài da kiểu này bình thường không hề gì, ở trên người hắn khép miệng rất nhanh, qua một đêm đã không còn một chút dấu vết. Hắn nghĩ tới điều gì đó, lại cười, “Máu dính lên người ngươi à? Đập ngất xỉu cũng tốt, đỡ phải xấu hổ.”
Tuyên Cơ hỏi thử: “Bệ hạ, ngươi không cảm thấy kỳ lạ à, tại sao hễ dính máu là lại có mối liên hệ kỳ quái này?”
Thịnh Linh Uyên bị hắn hỏi sửng sốt, đồng thời huyệt thái dương lại bắt đầu đau nhói, khiến tâm trí rối bời, mạch suy nghĩ tự nhiên tránh né vấn đề này, buột miệng nói: “Bởi vì lão tổ tông nhà ngươi đại nghịch bất đạo, nhặt xương trẫm đi luyện kiếm.”
Tuyên Cơ lại lấn tới một bước, “Thế thôi là có thể cảm à? Trên đời nhiều kiếm linh như thế, hình như chưa từng nghe tiền lệ kiểu này.”
Thịnh Linh Uyên đau đầu gần như không nghe rõ nửa câu sau, hắn bóp mạnh thái dương, “suỵt” Tuyên Cơ một tiếng. Không biết tại sao, tiểu yêu này vừa mở miệng là hắn rất dễ đau đầu.
Bởi vì chú chim này đặc biệt ồn ào?
Nhưng trong quán nhỏ ở thành phố Du Dương, lũ nhóc đến ăn đứa này kêu réo ồn ào hơn đứa kia, mà hắn cũng không đặc biệt khó chịu.
Thịnh Linh Uyên nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy có thể là Tuyên Cơ hơi xung khắc với hắn.
“Đừng làm ồn,” Thịnh Linh Uyên hơi mơ hồ nói nhỏ, “để trẫm yên tĩnh một lúc.”
Tuyên Cơ ngậm miệng, lòng chùng xuống. Hắn phát hiện chứng đau đầu của Thịnh Linh Uyên có lẽ không phải là tự dưng phát tác.
Giữa hai người tại sao lại có cộng cảm, tại sao Tuyên Cơ đột nhiên nói nhã âm trôi chảy như vậy, cùng với ở trên biển mấy lần buột miệng gọi nhũ danh của nhân hoàng bệ hạ… Theo thói quen của Thịnh Linh Uyên, hắn sẽ không bỏ qua những chi tiết này, nếu hắn giả vờ không chú ý, nhất định đã sớm đi đào hố cho người ta, hòng chứng thực giả thiết của mình rồi.
Nhưng không hề, Tuyên Cơ phát hiện hắn chẳng những không truy cứu, còn đơn giản thô lỗ tìm đại một lý do giải thích những việc này.
Thịnh Linh Uyên không phải không nhớ thiên ma kiếm, khi choảng nhau với Vi Dục vương, hắn nói có lý lẽ và căn cứ, không có vẻ ký ức gián đoạn. Nhưng… dường như ở nơi sâu trong ý thức của hắn, sự tồn tại của thiên ma kiếm ba ngàn năm trước là một hòn đảo đơn độc, hắn đơn thuần nhớ có chuyện như vậy, lại cự tuyệt liên hệ bất cứ thứ gì với nó.
“Làm phiền, có quần áo tắm rửa không?” Thịnh Linh Uyên nghỉ một lúc, vịn mép giường ngồi dậy, “Quấy rầy lâu ngày…”
Tuyên Cơ định thần lại, cố gắng dằn xuống ngàn vạn ý nghĩ trong lòng, “À, ta đang định nói chuyện này với ngài.”
Thịnh Linh Uyên quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt tiểu yêu kia. Tuyên Cơ nhìn ánh mắt hắn, tích tắc bị gợi nhớ tới Xích Uyên: sâu không thấy đáy, bên trong dung nham cuồn cuộn, đè nén rất nhiều thứ không thể nói ra lời.
Thịnh Linh Uyên nhướng mày, “Ngươi nhìn gì? Trẫm có chỗ nào không ổn à?”
“Nhìn một cái sọt.” Tuyên Cơ tỉnh rụi trả lời, “Bệ hạ, ngài ngồi trước đi, đừng nghĩ chuyện di giá vội. Cô nhóc phòng bọn ta đã nói cho ngài biết Bản cam kết phụ trách hoàn toàn là gì, phải chứ?”
Trong lòng Thịnh Linh Uyên trỗi lên ý nghĩ vớ vẩn, hai người gần như đồng thời lên tiếng:
“Có phải đã có người hạ chú cho ngươi hay không?”
“Ôi, ta vừa mới ký.”
[1] Giấc ngủ REM, rapid eye movement sleep, tần suất nằm mơ cao hơn nhiều các giai đoạn khác.
Danh sách chương