Edit: Yển
Beta: Phong Lưu Quân
Tất Xuân Sinh vừa dứt lời, trên mái nhà đột nhiên bay ra từng chuỗi tế văn, quấn lấy Thịnh Linh Uyên như gông xiềng.
Tia chớp chốc chốc lóe lên trên bầu trời khiến người ta bị lóa đau cả mắt. Hình ảnh mọi người hoặc kinh ngạc hoặc hoảng sợ đều bị dừng lại trong ánh sáng trắng bệch.
Khuôn mặt Tất Xuân Sinh như tượng sáp tan chảy, đều hóa thành hai dòng lệ máu trào ra ngoài. Chẳng giây lát, chị ta đã héo quắt chỉ còn một lớp da, lỏng lẻo trùm trên cái đầu lâu lởm chởm.
Chị ta quỳ một chân xuống đất, như một người chết đói tuyệt vọng.
Thịnh Linh Uyên thôi cười, khom lưng vuốt ve đầu chị ta, hỏi: “Ngươi muốn ta giết sạch ai? Những kẻ dùng ‘bươm bướm mặt người’ thay mận đổi đào đó? Giết sạch bọn họ, ngươi có thể hả giận chứ?”
Trên đôi môi khô quắt của Tất Xuân Sinh lộ ra hình dạng hàm răng, răng chị ta run lập cập.
Thịnh Linh Uyên lại hỏi: “Vậy thì bắt tất cả những kẻ biết rõ nội tình mà ngậm miệng không nói đều chôn cùng, ngươi có thể hả giận chứ?”
Tất Xuân Sinh không nói nên lời, các ngón tay nắm chặt vạt áo hắn.
“Vẫn không đủ, đúng không?” Thịnh Linh Uyên hơi phiền não nhìn chị ta, “Nên làm thế nào với ngươi thì được đây?”
“Ta muốn… chân tướng rõ ràng…” Tất Xuân Sinh nói, “Ta muốn bọn họ cho ta một lời giải thích… nếm trải đau đớn gấp trăm ngàn lần. Ta còn muốn… Xích Uyên…”
Chị ta cứ nói một câu, là một dòng tế văn lại xuất hiện trên người Thịnh Linh Uyên, Thịnh Linh Uyên nghe rất cẩn thận. Cho đến khi chị ta ngắc ngứ nói ra từ cuối cùng, hắn hơi thay đổi sắc mặt, chậm rãi ngước nhìn lên: “Hửm?”
Tuyên Cơ tự dưng hãi hùng khiếp vía, trọng kiếm trong tay phút chốc cắm xuống mặt đất, hắn mượn lực bay lên không, nhảy lên ba tầng lầu, sau đó mũi chân đạp mạnh trên tường, nhảy lên mái nhà.
Trên mái nhà chi chít toàn là tế văn, Tuyên Cơ chém một nhát kiếm xuống sàn, ánh lửa trên trọng kiếm nháy mắt ép tế văn lui một chút, mấy nhân viên chạy việc bên ngoài bị nhốt ở mái nhà tạm thời khôi phục tự do.
Tuyên Cơ hổn hển nói: “Còn không chạy!”
Mấy nhân viên chạy việc bên ngoài trên mái nhà như vừa tỉnh khỏi giấc mơ, đều vãi cả ra quần mà nhảy lầu.
“Ta muốn… lửa Xích Uyên bùng cháy trở lại…” Tất Xuân Sinh thì thào hầu như không thể nghe thấy, tế văn trên mặt đất đột nhiên biến thành màu đỏ như máu, ghim vào cột sống Thịnh Linh Uyên, “Ta…”
Chị ta nói đến đây, cả người đột nhiên co giật. Mấy nhân viên chạy việc bên ngoài nhảy lầu kia hai chân vừa mới rời mặt đất, cuồng phong bạo ngược tức thì cuốn lên từ dưới chân Thịnh Linh Uyên, rít gào kéo đến bốn phương tám hướng.
Tuyên Cơ lao tới chỉ kịp bắt lấy ống tay áo Thịnh Linh Uyên… chính hắn cũng không biết tại sao mình phải làm động tác này.
Đoạn tay áo kia lập tức bị xé rách, Tuyên Cơ bị cuồng phong quét đi. Trong tích tắc, hắn cắm trọng kiếm vào mái nhà xi-măng, hai tay cầm chặt chuôi kiếm mới không bị cuốn bay, cảm giác như mình đã biến thành một lá cờ đón gió phấp phới.
Năm ngón tay Thịnh Linh Uyên đang dịu dàng vuốt ve đầu Tất Xuân Sinh đột nhiên cắm vào xương sọ chị ta.
Hắn đứng thẳng lên, từ trên cao nhìn thẳng vào mắt người đàn bà nằm dưới đất. Những tế văn như gông xiềng đó hiện lên trên người hắn, cắt da thịt hắn. Khóe miệng hắn chảy xuống một dòng máu, mà nụ cười mỉm ấm áp vẫn nguyên vẹn trên môi.
Hắn nói: “Không.”
“Từ từ!” Tuyên Cơ vô thức mở miệng ngăn cản, “Không…”
Lời hắn nói bị làn gió như dao quét nát, trong sương mù dày đặc bốc lên mùi máu tươi buồn nôn, Tuyên Cơ nghe thấy tiếng “két két” phát ra khi năm ngón tay cắm vào xương, không khỏi rợn cả người.
“Trẫm bình sinh kị nhất trói buộc…”
Cuồng phong cuốn mái tóc dài của Thịnh Linh Uyên lên, tế văn trên người như muốn lăng trì sống hắn. Cái xác ưu nhã ấy mau chóng biến thành máu thịt lẫn lộn, thoạt đầu da tróc thịt bong, sau đó máu thịt lại bong ra từng tầng, để lộ kinh mạch và xương bên dưới…
Mà bàn tay chỉ còn xương khô kia vẫn ghim chặt trên đỉnh đầu Tất Xuân Sinh, cắm xuống từng tấc một.
Sương máu phun lên Tuyên Cơ và thân kiếm của hắn, cả người lẫn kiếm đều không thể tránh né.
Thịnh Linh Uyên kia hơi nghiêng đầu, khuôn mặt tuấn tú hoàn toàn thay đổi, mà bộ xương trắng loang lổ ấy vẫn có thể cười được, vẫn có thể giữ nguyên phong độ!
Tình cảnh này thật sự đã không còn giống ở nhân gian, Tuyên Cơ cảm thấy nửa đời sau mình cũng không muốn xem phim kinh dị nữa.
“Các ngươi cứ chạm vào vảy ngược này.”
Tất Xuân Sinh gằn từ trong họng ra mấy chữ: “Ngươi không sợ bị… nghiền xương… thành bụi sao?”
“Ha.”
“Ngươi không sợ… hồn phi… phách…”
Thịnh Linh Uyên nở nụ cười, Tuyên Cơ đời này lần đầu biết thế nào là sởn gai ốc, văn lộ màu lửa trên trán không tự chủ được chui ra.
Gã đàn ông ấy nói: “Cầu còn không được.”
Chưa dứt lời, mái nhà nổ tung “uỳnh” một tiếng, nửa tòa nhà đều bị lật tung, hất cả người lẫn kiếm Tuyên Cơ cùng văng đi. Bộ xương trắng đang buông tiếng cười to kia tan rã, chớp mắt ấy, Tuyên Cơ giống như nghe thấy hơn một ngàn người đồng thời phát ra tiếng kêu thảm thiết hấp hối bên tai. Hắn bị điếc tạm thời, lông tơ toàn thân đột nhiên dựng ngược.
Tuyên Cơ không kịp nghĩ nhiều, lăn xuống mái nhà theo bản năng, khi rơi xuống đất mỗi tay xách một người chạy việc bên ngoài của Cục Dị khống, liều mạng lao đến nơi xa.
Ngay sau đó, một luồng sấm sét giáng xuống, trời phạt phẫn nộ như muốn gột rửa sạch sẽ tất cả dơ bẩn. Ba thành phố, mười bảy huyện khu xung quanh khu vực Xích Uyên đồng loạt cúp điện.
Tám mươi mốt tia sét đồng thời đánh vào một chỗ, tất cả thực vật xung quanh đều bốc cháy, đất trời dường như đảo điên mấy lượt.
Không biết bao lâu sau, tiếng sấm tức giận mới dừng lại, sau đó màn trời như bị dột, một cơn mưa to tầm tã trút xuống.
Lửa tắt.
Trên mái nhà, người đàn bà điên cuồng và ma đầu càng điên cuồng hơn do chị ta gọi đến cùng nhau hóa thành tro bụi, không để lại chút dấu vết nào.
Điểm nghỉ tạm hầu như đã thành một đống đổ nát hỗn độn, ngoại trừ Tuyên Cơ, tất cả các sinh vật đều im lặng không một tiếng động, không biết là còn sống hay đã chết.
Sau lưng Tuyên Cơ xuất hiện một đôi cánh thật lớn, che hắn ở bên trong. Hắn quỳ dưới đất, trong tai như bị nhét một cái máy khoan điện.
Tiếp đó, đôi cánh biến mất, trọng kiếm nhuộm máu rơi “keng” một tiếng xuống bên cạnh hắn.
Trước mắt hắn tối sầm.
Khi Tuyên Cơ tỉnh táo lại, hắn đã ở trong bệnh viện rồi.
Hắn méo mặt bò dậy, cảm giác toàn thân không chỗ nào ổn, xương như bị tách ra xếp lại một lần… cổ còn lắp lệch!
Tuyên Cơ rút kim tiêm trên tay, vừa cố gắng chỉnh cổ trở về, vừa nhớ lại trước đó đã xảy ra chuyện gì, đồng thời cứ cảm thấy trên người mình hình như thiếu thứ gì đó.
Thiếu gì nhỉ? Ví tiền?
Không phải, ví tiền của hắn chẳng khác trang sức là mấy, không nên có cảm giác tồn tại lớn như vậy.
Vậy thì là cái gì? Di động?
Hình như ai đó nói sẽ mua cho hắn một chiếc di động…
Đúng lúc này, Tiêu Chinh xách một gói vải rất dài đẩy cửa đi vào.
Người mua di động đến rồi.
Tuyên Cơ xoay cổ về vị trí cũ “rắc” một phát. Ký ức lộn xộn bắt đầu quay lại, hắn “oa” một tiếng, ngã vật ra giường bệnh, “Con ơi, ba rốt cuộc được nhìn thấy con lần cuối… á!”
Tiêu Chinh ném gói vải lên giường bệnh của hắn, giường đơn “két” một phát, bị đập lõm xuống, Tuyên Cơ vội vàng lăn ra, “Đồ con cháu bất hiếu… Cái gì đây?”
“Đồ của chính ông mà còn hỏi tôi?”
Tuyên Cơ mở gói vải, phát hiện bên trong lại là trọng kiếm của hắn, trên thân kiếm loang lổ vết máu, Lão Tiêu cũng không thèm lau cho hắn.
Tuyên Cơ ngẩn người, hơi khó chịu xoay cổ, bỗng nhiên hiểu được cảm giác kỳ kỳ trên người đến từ đâu – tại sao thanh kiếm này không tự động trở về cột sống của hắn?
Chủ nhiệm Tiêu kéo ghế qua, hơi mệt mỏi xụi lơ trên đó, ra sức xoa mặt, “Âm trầm tế văn đã biến mất, chúng ta không tìm được thi cốt Tất Xuân Sinh.”
Tuyên Cơ tạm thời đặt kiếm sang một bên, “Có thương vong không?”
“Nhân chạy việc bên ngoài tại hiện trường có sáu người bị thương nặng, số khác ổn, đều bị thương nhẹ, không chết người – khi tòa nhà sập có hai người ở tương đối gần được ông xách ra, xem như…”, Tiêu Chinh dừng lại, “trong cái rủi có cái may.”
“Tạm thời gác phần ‘may’ qua một bên đi,” Tuyên Cơ khoát tay, “hai ta tâm sự chuyện gió thảm mưa sầu. Tình hình bây giờ thế nào?”
“Chúng ta… mới xác nhận danh tính những người bị tế sống.” Tiêu Chinh ném hộp thuốc lá vào lòng Tuyên Cơ, “Trước kia, khi chạy việc bên ngoài ở Phòng An toàn, Tất Xuân Sinh đặc biệt thích tiếp xúc với những người được chị ta cứu. Công tác khắc phục hậu quả của chúng ta không phải thường xuyên cần xóa ký ức người chứng kiến sao? Bình thường là dùng máy móc, cũng có thuốc, nhưng ít nhiều gì cũng có hại, so ra thì khả năng đặc biệt của chị ta nhẹ nhàng hơn – trước tiên xây dựng tình cảm với mục tiêu, sau đó chậm rãi chỉnh sửa ký ức của họ trong lúc nói chuyện, đúng là hơi lắt nhắt thật… nhưng có thể chị ta không ngại phiền phức.”
Tiêu Chinh dừng một chút, “Tôi cảm thấy những việc này không phải thuộc bổn phận của chị ta, nhưng lại là việc chị ta thích làm nhất.”
Đây từng là tín ngưỡng của chị ta, là hết thảy ý nghĩa chị ta giữ vững.
“Những người từng được chị ta cứu và sửa ký ức, sau đó đều giữ liên lạc lâu dài với chị ta.” Tiêu Chinh nói, “Tất Xuân Sinh có một danh bạ…”
Tuyên Cơ tiếp lời: “Bây giờ những người trên đó không phải đã chết thì là mất tích rồi.”
Tiêu Chinh cười khổ, “Xem ra ông đã đoán được rồi.”
Tuyên Cơ hỏi: “Chị ta làm bằng cách nào? Không phải dùng con bướm quỷ kia chứ?”
“Không phải, dùng giọng nói.” Tiêu Chinh nói, “Không cần gặp mặt, thậm chí không cần gọi điện thoại, một giọng nói là đủ. Ông có phát hiện không, sức ảnh hưởng của loại khả năng đặc biệt này đối với mỗi người đều không giống nhau. Nếu có sự thù địch với chị ta, căng thẳng đề phòng thì sẽ không dễ bị ảnh hưởng lắm, lúc ra tay, chị ta hô một câu gì đó sẽ chỉ khiến ông chần chừ vài giây; khi chị ta sửa ký ức người lạ, phải trò chuyện kéo gần mối quan hệ trước, sau khi giành được sự tín nhiệm bước đầu, lặp đi lặp lại mới có hiệu quả… Nhưng những người quen biết rất nhiều năm, tình cảm đặc biệt sâu đậm, chị ta dùng một giọng nói là có thể khiến bọn họ đi chết.”
Ngay khoảnh khắc trước khi chết, rất nhiều ảo giác tan biến, nạn nhân hiểu ra được rằng mình tự dưng bị người tin tưởng nhất sát hại.
Nỗi oán hận cực độ sinh ra từ đó, vừa hay trở thành chất dinh dưỡng cho âm trầm tế.
“Thời điểm chúng ta tìm được thi thể người nhà chị ta, thi thể đều nằm im lìm trên giường của mình,” Tiêu Chinh nói, “cơ thể đã thối rữa, trên tường và mặt đất toàn là tế văn viết bằng máu. Tế văn che đi xác thối, hàng xóm đều không phát hiện. Chồng chị ta do đã bị bươm bướm ký sinh mà thi thể không thối rữa… có lẽ là khi đầu của ông ta bị bổ ra, hung thủ đã quá kích động, áo len cũng bị xé một góc.”
Tuyên Cơ mập mờ nói: “Màu xanh rong biển.”
“Cái gì?”
Tuyên Cơ có chút chán ngán lắc đầu.
“Trên người con trai và mẹ chị ta có đắp một tấm chăn, bên cạnh thi thể người chồng còn có dấu vết từng nằm.” Tiêu Chinh rít mạnh hai hơi thuốc vào phổi, mới nói tiếp, “Từ khi ấy… cũng có thể bắt đầu từ tám năm trước, chị ta đã điên rồi. Nếu không chị ta sẽ không hại chết nhiều người vô tội như vậy.”
Khi phát hiện mẹ và con trai không bị ký sinh, có lẽ chị ta đã không thể phân rõ ảo giác với đời thật nữa.
Con người không thể nào đối mặt với chân tướng thế này.
Chị ta chỉ có thể thuyết phục mình tin rằng, đó đều không phải là người thật.
Tám năm qua, chị ta không phân rõ được ác mộng và hiện thực, mỗi giờ mỗi phút đều hoài nghi người thân bên cạnh có phải cái xác không hồn giả dối hay không. Chiến hữu sống chết có nhau thì ra đều là bàn tay đen sau màn, vậy thứ chị ta từng xem là tín ngưỡng, quyết định phấn đấu suốt đời vì nó, chẳng phải là một trò lừa vớ vẩn sao?
“Trong mắt chị ta, bọn họ không phải là người vô tội,” Tuyên Cơ bỗng nhiên nói, “khi đó, chị ta hẳn nhiên cho rằng họ đều là ký chủ của bươm bướm.”
Mỗi người đều phải sống trong câu chuyện của riêng mình, chuyện phấn đấu, chuyện kẻ si tình, chuyện ấm áp bình thản… cho dù là chuyện báo thù, cũng có đầu đuôi ngọn nguồn.
Điều này khiến mọi người có suy nghĩ, có hi vọng để theo đuổi, làm cho mỗi một ngày đều trở nên có ý nghĩa.
Nhưng với Tất Xuân Sinh mà nói, tất cả của chị ta đều đã vỡ nát rồi, chị ta đã rơi xuống vực thẳm sâu nhất.
Chỉ có ở nơi ấy, tiếng chị ta mới có thể được ác quỷ ngủ say dưới đáy thung lũng Xích Uyên nghe thấy.
Có lẽ đây chính là ý nghĩa của “tất cả”.mà nhân chúc vứt bỏ
Hai người lặng im một lúc, Tuyên Cơ lại nghĩ tới điều gì đó, hỏi: “Cậu bé bị bươm bướm ký sinh kia đâu?”
“Còn sống, giải phẫu thành công rồi.” Tiêu Chinh nói, “Bây giờ chuyện bươm bướm này không giấu được nữa, có thể đây chính là mục đích của chị ta. Nhưng mà bươm bướm ký sinh trên người cậu bé là từ đâu đến, tại sao là cậu bé, Tất Xuân Sinh làm sao biết âm trầm tế… những việc này chúng ta đều chưa rõ. Cục trưởng Hoàng đã bị gọi đi rồi, bây giờ còn chưa trở về… tôi…”
Tuyên Cơ hiểu ý, giơ tay vỗ vai Chủ nhiệm Tiêu.
Tiêu Chinh dập tắt điếu thuốc, còn chưa kịp nói gì thì di động lại đổ chuông. Hắn nghe máy, chỉ kịp vội vàng dặn dò Tuyên Cơ vài câu, lại bị gọi đi.
Trong phòng bệnh đơn yên lặng không một âm thanh, Tuyên Cơ ngồi một mình bên giường bệnh, trầm tư chốc lát, ánh mắt nhìn trọng kiếm của mình.
Beta: Phong Lưu Quân
Tất Xuân Sinh vừa dứt lời, trên mái nhà đột nhiên bay ra từng chuỗi tế văn, quấn lấy Thịnh Linh Uyên như gông xiềng.
Tia chớp chốc chốc lóe lên trên bầu trời khiến người ta bị lóa đau cả mắt. Hình ảnh mọi người hoặc kinh ngạc hoặc hoảng sợ đều bị dừng lại trong ánh sáng trắng bệch.
Khuôn mặt Tất Xuân Sinh như tượng sáp tan chảy, đều hóa thành hai dòng lệ máu trào ra ngoài. Chẳng giây lát, chị ta đã héo quắt chỉ còn một lớp da, lỏng lẻo trùm trên cái đầu lâu lởm chởm.
Chị ta quỳ một chân xuống đất, như một người chết đói tuyệt vọng.
Thịnh Linh Uyên thôi cười, khom lưng vuốt ve đầu chị ta, hỏi: “Ngươi muốn ta giết sạch ai? Những kẻ dùng ‘bươm bướm mặt người’ thay mận đổi đào đó? Giết sạch bọn họ, ngươi có thể hả giận chứ?”
Trên đôi môi khô quắt của Tất Xuân Sinh lộ ra hình dạng hàm răng, răng chị ta run lập cập.
Thịnh Linh Uyên lại hỏi: “Vậy thì bắt tất cả những kẻ biết rõ nội tình mà ngậm miệng không nói đều chôn cùng, ngươi có thể hả giận chứ?”
Tất Xuân Sinh không nói nên lời, các ngón tay nắm chặt vạt áo hắn.
“Vẫn không đủ, đúng không?” Thịnh Linh Uyên hơi phiền não nhìn chị ta, “Nên làm thế nào với ngươi thì được đây?”
“Ta muốn… chân tướng rõ ràng…” Tất Xuân Sinh nói, “Ta muốn bọn họ cho ta một lời giải thích… nếm trải đau đớn gấp trăm ngàn lần. Ta còn muốn… Xích Uyên…”
Chị ta cứ nói một câu, là một dòng tế văn lại xuất hiện trên người Thịnh Linh Uyên, Thịnh Linh Uyên nghe rất cẩn thận. Cho đến khi chị ta ngắc ngứ nói ra từ cuối cùng, hắn hơi thay đổi sắc mặt, chậm rãi ngước nhìn lên: “Hửm?”
Tuyên Cơ tự dưng hãi hùng khiếp vía, trọng kiếm trong tay phút chốc cắm xuống mặt đất, hắn mượn lực bay lên không, nhảy lên ba tầng lầu, sau đó mũi chân đạp mạnh trên tường, nhảy lên mái nhà.
Trên mái nhà chi chít toàn là tế văn, Tuyên Cơ chém một nhát kiếm xuống sàn, ánh lửa trên trọng kiếm nháy mắt ép tế văn lui một chút, mấy nhân viên chạy việc bên ngoài bị nhốt ở mái nhà tạm thời khôi phục tự do.
Tuyên Cơ hổn hển nói: “Còn không chạy!”
Mấy nhân viên chạy việc bên ngoài trên mái nhà như vừa tỉnh khỏi giấc mơ, đều vãi cả ra quần mà nhảy lầu.
“Ta muốn… lửa Xích Uyên bùng cháy trở lại…” Tất Xuân Sinh thì thào hầu như không thể nghe thấy, tế văn trên mặt đất đột nhiên biến thành màu đỏ như máu, ghim vào cột sống Thịnh Linh Uyên, “Ta…”
Chị ta nói đến đây, cả người đột nhiên co giật. Mấy nhân viên chạy việc bên ngoài nhảy lầu kia hai chân vừa mới rời mặt đất, cuồng phong bạo ngược tức thì cuốn lên từ dưới chân Thịnh Linh Uyên, rít gào kéo đến bốn phương tám hướng.
Tuyên Cơ lao tới chỉ kịp bắt lấy ống tay áo Thịnh Linh Uyên… chính hắn cũng không biết tại sao mình phải làm động tác này.
Đoạn tay áo kia lập tức bị xé rách, Tuyên Cơ bị cuồng phong quét đi. Trong tích tắc, hắn cắm trọng kiếm vào mái nhà xi-măng, hai tay cầm chặt chuôi kiếm mới không bị cuốn bay, cảm giác như mình đã biến thành một lá cờ đón gió phấp phới.
Năm ngón tay Thịnh Linh Uyên đang dịu dàng vuốt ve đầu Tất Xuân Sinh đột nhiên cắm vào xương sọ chị ta.
Hắn đứng thẳng lên, từ trên cao nhìn thẳng vào mắt người đàn bà nằm dưới đất. Những tế văn như gông xiềng đó hiện lên trên người hắn, cắt da thịt hắn. Khóe miệng hắn chảy xuống một dòng máu, mà nụ cười mỉm ấm áp vẫn nguyên vẹn trên môi.
Hắn nói: “Không.”
“Từ từ!” Tuyên Cơ vô thức mở miệng ngăn cản, “Không…”
Lời hắn nói bị làn gió như dao quét nát, trong sương mù dày đặc bốc lên mùi máu tươi buồn nôn, Tuyên Cơ nghe thấy tiếng “két két” phát ra khi năm ngón tay cắm vào xương, không khỏi rợn cả người.
“Trẫm bình sinh kị nhất trói buộc…”
Cuồng phong cuốn mái tóc dài của Thịnh Linh Uyên lên, tế văn trên người như muốn lăng trì sống hắn. Cái xác ưu nhã ấy mau chóng biến thành máu thịt lẫn lộn, thoạt đầu da tróc thịt bong, sau đó máu thịt lại bong ra từng tầng, để lộ kinh mạch và xương bên dưới…
Mà bàn tay chỉ còn xương khô kia vẫn ghim chặt trên đỉnh đầu Tất Xuân Sinh, cắm xuống từng tấc một.
Sương máu phun lên Tuyên Cơ và thân kiếm của hắn, cả người lẫn kiếm đều không thể tránh né.
Thịnh Linh Uyên kia hơi nghiêng đầu, khuôn mặt tuấn tú hoàn toàn thay đổi, mà bộ xương trắng loang lổ ấy vẫn có thể cười được, vẫn có thể giữ nguyên phong độ!
Tình cảnh này thật sự đã không còn giống ở nhân gian, Tuyên Cơ cảm thấy nửa đời sau mình cũng không muốn xem phim kinh dị nữa.
“Các ngươi cứ chạm vào vảy ngược này.”
Tất Xuân Sinh gằn từ trong họng ra mấy chữ: “Ngươi không sợ bị… nghiền xương… thành bụi sao?”
“Ha.”
“Ngươi không sợ… hồn phi… phách…”
Thịnh Linh Uyên nở nụ cười, Tuyên Cơ đời này lần đầu biết thế nào là sởn gai ốc, văn lộ màu lửa trên trán không tự chủ được chui ra.
Gã đàn ông ấy nói: “Cầu còn không được.”
Chưa dứt lời, mái nhà nổ tung “uỳnh” một tiếng, nửa tòa nhà đều bị lật tung, hất cả người lẫn kiếm Tuyên Cơ cùng văng đi. Bộ xương trắng đang buông tiếng cười to kia tan rã, chớp mắt ấy, Tuyên Cơ giống như nghe thấy hơn một ngàn người đồng thời phát ra tiếng kêu thảm thiết hấp hối bên tai. Hắn bị điếc tạm thời, lông tơ toàn thân đột nhiên dựng ngược.
Tuyên Cơ không kịp nghĩ nhiều, lăn xuống mái nhà theo bản năng, khi rơi xuống đất mỗi tay xách một người chạy việc bên ngoài của Cục Dị khống, liều mạng lao đến nơi xa.
Ngay sau đó, một luồng sấm sét giáng xuống, trời phạt phẫn nộ như muốn gột rửa sạch sẽ tất cả dơ bẩn. Ba thành phố, mười bảy huyện khu xung quanh khu vực Xích Uyên đồng loạt cúp điện.
Tám mươi mốt tia sét đồng thời đánh vào một chỗ, tất cả thực vật xung quanh đều bốc cháy, đất trời dường như đảo điên mấy lượt.
Không biết bao lâu sau, tiếng sấm tức giận mới dừng lại, sau đó màn trời như bị dột, một cơn mưa to tầm tã trút xuống.
Lửa tắt.
Trên mái nhà, người đàn bà điên cuồng và ma đầu càng điên cuồng hơn do chị ta gọi đến cùng nhau hóa thành tro bụi, không để lại chút dấu vết nào.
Điểm nghỉ tạm hầu như đã thành một đống đổ nát hỗn độn, ngoại trừ Tuyên Cơ, tất cả các sinh vật đều im lặng không một tiếng động, không biết là còn sống hay đã chết.
Sau lưng Tuyên Cơ xuất hiện một đôi cánh thật lớn, che hắn ở bên trong. Hắn quỳ dưới đất, trong tai như bị nhét một cái máy khoan điện.
Tiếp đó, đôi cánh biến mất, trọng kiếm nhuộm máu rơi “keng” một tiếng xuống bên cạnh hắn.
Trước mắt hắn tối sầm.
Khi Tuyên Cơ tỉnh táo lại, hắn đã ở trong bệnh viện rồi.
Hắn méo mặt bò dậy, cảm giác toàn thân không chỗ nào ổn, xương như bị tách ra xếp lại một lần… cổ còn lắp lệch!
Tuyên Cơ rút kim tiêm trên tay, vừa cố gắng chỉnh cổ trở về, vừa nhớ lại trước đó đã xảy ra chuyện gì, đồng thời cứ cảm thấy trên người mình hình như thiếu thứ gì đó.
Thiếu gì nhỉ? Ví tiền?
Không phải, ví tiền của hắn chẳng khác trang sức là mấy, không nên có cảm giác tồn tại lớn như vậy.
Vậy thì là cái gì? Di động?
Hình như ai đó nói sẽ mua cho hắn một chiếc di động…
Đúng lúc này, Tiêu Chinh xách một gói vải rất dài đẩy cửa đi vào.
Người mua di động đến rồi.
Tuyên Cơ xoay cổ về vị trí cũ “rắc” một phát. Ký ức lộn xộn bắt đầu quay lại, hắn “oa” một tiếng, ngã vật ra giường bệnh, “Con ơi, ba rốt cuộc được nhìn thấy con lần cuối… á!”
Tiêu Chinh ném gói vải lên giường bệnh của hắn, giường đơn “két” một phát, bị đập lõm xuống, Tuyên Cơ vội vàng lăn ra, “Đồ con cháu bất hiếu… Cái gì đây?”
“Đồ của chính ông mà còn hỏi tôi?”
Tuyên Cơ mở gói vải, phát hiện bên trong lại là trọng kiếm của hắn, trên thân kiếm loang lổ vết máu, Lão Tiêu cũng không thèm lau cho hắn.
Tuyên Cơ ngẩn người, hơi khó chịu xoay cổ, bỗng nhiên hiểu được cảm giác kỳ kỳ trên người đến từ đâu – tại sao thanh kiếm này không tự động trở về cột sống của hắn?
Chủ nhiệm Tiêu kéo ghế qua, hơi mệt mỏi xụi lơ trên đó, ra sức xoa mặt, “Âm trầm tế văn đã biến mất, chúng ta không tìm được thi cốt Tất Xuân Sinh.”
Tuyên Cơ tạm thời đặt kiếm sang một bên, “Có thương vong không?”
“Nhân chạy việc bên ngoài tại hiện trường có sáu người bị thương nặng, số khác ổn, đều bị thương nhẹ, không chết người – khi tòa nhà sập có hai người ở tương đối gần được ông xách ra, xem như…”, Tiêu Chinh dừng lại, “trong cái rủi có cái may.”
“Tạm thời gác phần ‘may’ qua một bên đi,” Tuyên Cơ khoát tay, “hai ta tâm sự chuyện gió thảm mưa sầu. Tình hình bây giờ thế nào?”
“Chúng ta… mới xác nhận danh tính những người bị tế sống.” Tiêu Chinh ném hộp thuốc lá vào lòng Tuyên Cơ, “Trước kia, khi chạy việc bên ngoài ở Phòng An toàn, Tất Xuân Sinh đặc biệt thích tiếp xúc với những người được chị ta cứu. Công tác khắc phục hậu quả của chúng ta không phải thường xuyên cần xóa ký ức người chứng kiến sao? Bình thường là dùng máy móc, cũng có thuốc, nhưng ít nhiều gì cũng có hại, so ra thì khả năng đặc biệt của chị ta nhẹ nhàng hơn – trước tiên xây dựng tình cảm với mục tiêu, sau đó chậm rãi chỉnh sửa ký ức của họ trong lúc nói chuyện, đúng là hơi lắt nhắt thật… nhưng có thể chị ta không ngại phiền phức.”
Tiêu Chinh dừng một chút, “Tôi cảm thấy những việc này không phải thuộc bổn phận của chị ta, nhưng lại là việc chị ta thích làm nhất.”
Đây từng là tín ngưỡng của chị ta, là hết thảy ý nghĩa chị ta giữ vững.
“Những người từng được chị ta cứu và sửa ký ức, sau đó đều giữ liên lạc lâu dài với chị ta.” Tiêu Chinh nói, “Tất Xuân Sinh có một danh bạ…”
Tuyên Cơ tiếp lời: “Bây giờ những người trên đó không phải đã chết thì là mất tích rồi.”
Tiêu Chinh cười khổ, “Xem ra ông đã đoán được rồi.”
Tuyên Cơ hỏi: “Chị ta làm bằng cách nào? Không phải dùng con bướm quỷ kia chứ?”
“Không phải, dùng giọng nói.” Tiêu Chinh nói, “Không cần gặp mặt, thậm chí không cần gọi điện thoại, một giọng nói là đủ. Ông có phát hiện không, sức ảnh hưởng của loại khả năng đặc biệt này đối với mỗi người đều không giống nhau. Nếu có sự thù địch với chị ta, căng thẳng đề phòng thì sẽ không dễ bị ảnh hưởng lắm, lúc ra tay, chị ta hô một câu gì đó sẽ chỉ khiến ông chần chừ vài giây; khi chị ta sửa ký ức người lạ, phải trò chuyện kéo gần mối quan hệ trước, sau khi giành được sự tín nhiệm bước đầu, lặp đi lặp lại mới có hiệu quả… Nhưng những người quen biết rất nhiều năm, tình cảm đặc biệt sâu đậm, chị ta dùng một giọng nói là có thể khiến bọn họ đi chết.”
Ngay khoảnh khắc trước khi chết, rất nhiều ảo giác tan biến, nạn nhân hiểu ra được rằng mình tự dưng bị người tin tưởng nhất sát hại.
Nỗi oán hận cực độ sinh ra từ đó, vừa hay trở thành chất dinh dưỡng cho âm trầm tế.
“Thời điểm chúng ta tìm được thi thể người nhà chị ta, thi thể đều nằm im lìm trên giường của mình,” Tiêu Chinh nói, “cơ thể đã thối rữa, trên tường và mặt đất toàn là tế văn viết bằng máu. Tế văn che đi xác thối, hàng xóm đều không phát hiện. Chồng chị ta do đã bị bươm bướm ký sinh mà thi thể không thối rữa… có lẽ là khi đầu của ông ta bị bổ ra, hung thủ đã quá kích động, áo len cũng bị xé một góc.”
Tuyên Cơ mập mờ nói: “Màu xanh rong biển.”
“Cái gì?”
Tuyên Cơ có chút chán ngán lắc đầu.
“Trên người con trai và mẹ chị ta có đắp một tấm chăn, bên cạnh thi thể người chồng còn có dấu vết từng nằm.” Tiêu Chinh rít mạnh hai hơi thuốc vào phổi, mới nói tiếp, “Từ khi ấy… cũng có thể bắt đầu từ tám năm trước, chị ta đã điên rồi. Nếu không chị ta sẽ không hại chết nhiều người vô tội như vậy.”
Khi phát hiện mẹ và con trai không bị ký sinh, có lẽ chị ta đã không thể phân rõ ảo giác với đời thật nữa.
Con người không thể nào đối mặt với chân tướng thế này.
Chị ta chỉ có thể thuyết phục mình tin rằng, đó đều không phải là người thật.
Tám năm qua, chị ta không phân rõ được ác mộng và hiện thực, mỗi giờ mỗi phút đều hoài nghi người thân bên cạnh có phải cái xác không hồn giả dối hay không. Chiến hữu sống chết có nhau thì ra đều là bàn tay đen sau màn, vậy thứ chị ta từng xem là tín ngưỡng, quyết định phấn đấu suốt đời vì nó, chẳng phải là một trò lừa vớ vẩn sao?
“Trong mắt chị ta, bọn họ không phải là người vô tội,” Tuyên Cơ bỗng nhiên nói, “khi đó, chị ta hẳn nhiên cho rằng họ đều là ký chủ của bươm bướm.”
Mỗi người đều phải sống trong câu chuyện của riêng mình, chuyện phấn đấu, chuyện kẻ si tình, chuyện ấm áp bình thản… cho dù là chuyện báo thù, cũng có đầu đuôi ngọn nguồn.
Điều này khiến mọi người có suy nghĩ, có hi vọng để theo đuổi, làm cho mỗi một ngày đều trở nên có ý nghĩa.
Nhưng với Tất Xuân Sinh mà nói, tất cả của chị ta đều đã vỡ nát rồi, chị ta đã rơi xuống vực thẳm sâu nhất.
Chỉ có ở nơi ấy, tiếng chị ta mới có thể được ác quỷ ngủ say dưới đáy thung lũng Xích Uyên nghe thấy.
Có lẽ đây chính là ý nghĩa của “tất cả”.mà nhân chúc vứt bỏ
Hai người lặng im một lúc, Tuyên Cơ lại nghĩ tới điều gì đó, hỏi: “Cậu bé bị bươm bướm ký sinh kia đâu?”
“Còn sống, giải phẫu thành công rồi.” Tiêu Chinh nói, “Bây giờ chuyện bươm bướm này không giấu được nữa, có thể đây chính là mục đích của chị ta. Nhưng mà bươm bướm ký sinh trên người cậu bé là từ đâu đến, tại sao là cậu bé, Tất Xuân Sinh làm sao biết âm trầm tế… những việc này chúng ta đều chưa rõ. Cục trưởng Hoàng đã bị gọi đi rồi, bây giờ còn chưa trở về… tôi…”
Tuyên Cơ hiểu ý, giơ tay vỗ vai Chủ nhiệm Tiêu.
Tiêu Chinh dập tắt điếu thuốc, còn chưa kịp nói gì thì di động lại đổ chuông. Hắn nghe máy, chỉ kịp vội vàng dặn dò Tuyên Cơ vài câu, lại bị gọi đi.
Trong phòng bệnh đơn yên lặng không một âm thanh, Tuyên Cơ ngồi một mình bên giường bệnh, trầm tư chốc lát, ánh mắt nhìn trọng kiếm của mình.
Danh sách chương