Edit: Yển
Beta: Phong Lưu Quân
Hộ Trì là một dạng phù chú bảo vệ, thường là trưởng bối dùng cho vãn bối có thực lực kém cỏi, vãn bối ra ngoài bị đánh, trưởng bối tạm thời không ở bên cạnh, có phù chú này là có thể đỡ giúp vài đòn từ xa. Thông thường, Hộ Trì chỉ là một ấn ký bằng khí vị, cao cấp thì có thể để lại một giọt máu, ví dụ như cái Thịnh Linh Uyên từng dùng cho cháu mình.
Tuy nói là trưởng bối lo cho vãn bối, nhưng vãn bối có thể gây ra rắc rối lớn cỡ nào ở bên ngoài thì không ai biết, tiếp chiêu từ xa lại càng nguy hiểm, không khéo chẳng những không bảo vệ được vãn bối, mà mình còn có nguy cơ bị lật xe theo. Từ ba ngàn năm trước đã rất ít người dùng thứ này, trừ phi thân phận người được bảo vệ đặc biệt cao quý, hoặc là người bảo vệ thực sự tự phụ, cảm thấy mình có thể dẹp cả thế giới, đi ngang thiên hạ.
Thịnh Linh Uyên thuộc dạng sau, lúc tiện tay để lại phù chú cho Tri Xuân, ông cụ căn bản không coi là gì. Hắn thừa nhận ba ngàn năm sau có rất nhiều thứ lợi hại vượt sức tưởng tượng của hắn, nhưng ngoại trừ khả năng đặc biệt.
Bệ hạ mới đến, vẫn chưa có ai phổ cập khoa học cho hắn vũ khí hạt nhân là gì, nên hắn không nghĩ ra Tri Xuân có thể gặp nguy hiểm gì mà hắn không thể hóa giải một cách nhanh gọn.
Nhưng thất đức ở chỗ khi Tri Xuân bị thương, hắn lại đang bị Tuyên Cơ rủa thành “phàm nhân”. Nếu không có khả năng chữa lành mạnh mẽ của thân thiên ma, thì e rằng hôm nay hắn không phải là lụt nghề, mà là mất luôn cái mạng nhỏ rồi.
Mùa đông quần áo dày, chỉ có vài giọt máu bắn lên da Tuyên Cơ, nhưng vẫn khiến hai người kết nối cộng cảm tại thời điểm hỗn loạn này. Hai người họ che che giấu giấu quen rồi, thoạt đầu đồng thời hơi hoảng loạn, sau đó mới nhớ đã không còn gì để giấu. Nhìn nhau hai giây, Thịnh Linh Uyên không khỏi bật cười.
“Cười gì? Có đau không hả, cái đồ dây thần kinh bị hoại tử.” Tuyên Cơ tách tay hắn ra, xác nhận vết thương đã lành, mới lẩm bẩm một câu trong bụng, “Dựa vào đâu mà cho hắn cái này? May mà chỉ là một viên đạn, nếu là đại bác Bí Ngân thì ngươi làm thế nào? Mà…”
Tại sao Tri Xuân lại bị đạn Bí Ngân bắn? Tuyên Cơ cau mày, gần như trong nháy mắt, hắn đã đoán được đại khái nguyên nhân kết quả.
Bản chất của âm vọng là “cộng hưởng”, có thể biến tất cả oán nộ thành đá tảng, đập vào phong ấn Xích Uyên. Nhưng người chạy việc bên ngoài của Cục Dị khống không dễ gì bị chọc giận, người thường bị sự kiện năng lượng dị thường ảnh hưởng dù sao cũng chỉ là số rất ít.
Trên thế giới này, xét cho cùng người thường vẫn nhiều hơn, mà người mang khả năng đặc biệt mặc dù hiếm như lông phượng sừng lân, song đều có năng lực tự bảo vệ mình, cũng không lo lắng cho an toàn cá nhân của mình lắm. Thế lực đôi bên gần như ngang nhau, có thành kiến và hoài nghi thì cùng lắm là đấu võ mồm, không đủ để dẫn đến hỗn loạn lớn hơn. Về lâu về dài, biết đâu mọi người sẽ bình tĩnh lại, từ nay về sau có thể sống chung hài hòa, thế thì làm gì còn kịch để diễn?
Muốn khiến mâu thuẫn nhanh chóng gia tăng, cần phải đập tan sự cân bằng của “hai thế lực ngang nhau” này: để người thường phát hiện có cách đối phó với khả năng đặc biệt; để khả năng đặc biệt đều hoang mang, bất an.
“Nếu ta không đoán sai, một số khu vực ít khả năng đặc biệt nhận được tin tức của đạn Bí Ngân, chắc hẳn đã liệt khả năng đặc biệt vào phần tử nguy hiểm.” Khóe mắt Tuyên Cơ giật giật, “Cục Dị khống chỗ chúng ta là cơ quan nhà nước, không đến mức rơi vào kết cục này, nhưng…”
Thịnh Linh Uyên tiếp lời: “Cấp trên của các ngươi sẽ nhanh chóng phái người đến đòi các ngươi giao nộp Bí Ngân. Để phòng hoạn chưa xảy ra, nhân tộc chắc hẳn sẽ tổ chức một nhánh ‘quân Bí Ngân’ chuyên đối phó các ngươi.”
Có “cảnh sát Bí Ngân” rồi, kế tiếp sẽ còn có những hạn chế cá nhân riêng biệt, từ đó dấy lên làn sóng kỳ thị, bức hại, phản kháng và xung đột càng ngày càng nghiêm trọng, tuần hoàn ác tính, cho đến khi Xích Uyên nổi khói.
Mối quan hệ giữa người thường và khả năng đặc biệt nhất định sẽ bị thắt thành nút chết.
Trừ phi Cục Dị khống có bản lĩnh lập tức cắt đứt vòng tuần hoàn ác tính này: trong vòng một giờ ép cả thế giới đeo thiết bị chặn; hoặc là tìm được La Thúy Thúy, diệt trừ kẻ đầu sỏ.
Cả hai đều không có lấy một đường sinh cơ. Chuyện thiết bị chặn thì khỏi nói, dùng chân nghĩ cũng biết là không thực tế. Bên cạnh La Thúy Thúy có ảnh của yêu vương, chưa kể đến chuyện trong người ảnh của yêu vương được đế thêm ba nhân ma, không thể giết, cho dù có thể giết, thì ai động được vào hắn? Hai kẻ có thể chiến một trận với ảnh của yêu vương đều bị nhốt dưới cái hố sâu này không lên được!
Điểm tốt của cộng cảm chính là hai người không cần nói chuyện nữa, suy nghĩ nhanh chóng lướt qua trong đầu đều có thể được đối phương bắt lấy, hiệu suất trao đổi cực cao, trong chớp mắt đã đưa ra kết luận: không có hi vọng, bỏ cuộc sớm thoải mái sớm.
“Linh Uyên,” Tuyên Cơ ngẩng đầu, thoáng nhìn vách núi không thấy đỉnh, “thổi một khúc cho ta đi, ta muốn…”
Hắn còn chưa “muốn” xong, lại chợt cảm thấy tim Thịnh Linh Uyên giật “thịch” một cái, bật ra một cảnh báo. Hai người đồng thời lui vài bước, một dây leo bị ghim trên xương chu tước suýt nữa quét đến ống quần Tuyên Cơ!
Song đối tượng tấn công chủ yếu của dây leo vẫn là Thịnh Linh Uyên, một thảm dây leo trên xương chu tước ùa lên như sóng biển, hất Thịnh Linh Uyên lên trên, “nuốt chửng” xác La Thúy Thúy, tiếp đó lại đổ ập xuống Thịnh Linh Uyên, muốn đập bẹp hắn dưới “sóng biển”. Thịnh Linh Uyên không thể tránh, nhảy lên vịn vào rìa chiếc vạc đồng thau, treo mình lơ lửng.
Ngay cả chút thời gian làm bạn bình yên cuối cùng cũng trở thành hi vọng xa vời, Tuyên Cơ chỉ còn biết cười khổ: “Bệ hạ, ngươi có thể chất ‘chín chín tám mươi mốt nạn’ à?”
Thịnh Linh Uyên không hiểu plot Tây du ký, mắt nhìn về phía nơi hai người vừa đứng. Ban nãy, máu hắn bắn khắp nơi, có một phần đã chảy qua lá cây rậm rạp, chảy xuống di hài chu tước. Một phần máu ngấm vào bộ xương kia; số còn lại không tương hợp với xương chu tước, oan gia ngõ hẹp, lập tức phát ra tiếng “xèo xèo”, giống như nước lạnh bị hắt vào sắt nung, hóa thành khói đen, đồng thời để lại vài dấu đen sì trên xương chu tước kia.
Di hài chu tước và máu chu tước tương hợp với nhau, lại khắc máu thiên ma.
Hai dạng huyết mạch mâu thuẫn này lúc ở trong người Thịnh Linh Uyên thì bình yên vô sự, mà khi chảy ra, bắn lên di hài chu tước lại gây nên phản ứng dữ dội.
Tuyên Cơ không nghĩ sâu, chỉ nói: “Sao nó kích động thế, chẳng lẽ tưởng ngươi là Xích Uyên sống à?”
Chưa dứt lời, mặt đất dưới chân hai người bắt đầu rung động, cát đá lớn bé hai bên lăn xuống. Tiếp đó, có tiếng “ù ù” vang lên, va chạm qua lại trong hố sâu, bên trong dường như pha lẫn tiếng chim muông gầm rít, đám dây leo tung bay trên dưới bắt đầu “xì xào”…
“Những người mang khả năng đặc biệt mưu đồ làm loạn này thì xử lý thế nào? Ai giám thị?”
“Chúng ta trốn trốn tránh tránh làm công tác bí mật, đổ máu hi sinh bao lâu nay chẳng ai biết, đã đổi lấy được gì?”
“Thật là đáng sợ, có thể tự tiện tẩy não người ta, bị tẩy sạch mà bản thân mình còn không biết. Lãnh đạo các nước mà bị họ ảnh hưởng thì làm thế nào? Chúng ta đang sống trong ‘The matrix’ à?”
“Chúng ta sẽ bị vứt bỏ bất cứ lúc nào, chỉ bởi vì chúng ta là phe thiểu số.”
“Kiếm Bí Ngân kia ở đâu được nhỉ?”
Thịnh Linh Uyên sửng sốt: “Đây là…”
Âm vọng?
Hắn đã từng “nghe” một lần ở Đông Xuyên.
Hai người nhanh chóng liếc nhìn nhau.
Tuyên Cơ: Khoan đã, sao âm vọng lại lạc tới nơi này? Đừng bảo là…
Thịnh Linh Uyên: Đúng, có khả năng ngươi lại “hiển linh” rồi.
Tộc chu tước sống ở Xích Uyên, trấn thủ Xích Uyên.
Mà Thịnh Linh Uyên là thiên ma, nguồn của ma khí chính là Xích Uyên. Đồng thời, một phần tư máu chu tước trấn trong cơ thể hắn, vừa hay bảo vệ thần trí, tri giác, tình cảm và tính người của hắn.
Hắn quả thật giống như một “Xích Uyên sống”.
Di hài chu tước dở sống dở chết này là “chủ sở hữu” cuối cùng của Xích Uyên, bị dòng máu kỳ dị của Thịnh Linh Uyên chạm đến nên tưởng lầm hắn là một phần của Xích Uyên.
“Đây không phải là xương của ta,” Tuyên Cơ lập tức phủ nhận, “xương của ta không ngốc như thế.”
“Đâu có, ta thấy hai vị rất ăn ý mà.” Thịnh Linh Uyên giật mình, “Tiểu Cơ, ta đột nhiên nghĩ…”
Hắn chưa nói ra, Tuyên Cơ đã biết hắn đang nghĩ gì: “Không, ngươi không nghĩ! Chờ…”
Tiếc rằng bệ hạ không nghe người khác khuyên, thời khắc then chốt luôn luôn chuyên quyền độc đoán.
Tuyên Cơ còn chưa dứt lời, Thịnh Linh Uyên đang lơ lửng trên chiếc vạc đồng thau đã cúi đầu cắn cổ tay mình. Hắn làm thịt kẻ địch không nương tay, cắn mình cũng sẽ không nương miệng, cắn một phát suýt nữa thấy xương, máu trong động mạch gần như là phun ra.
Tuyên Cơ “a” lên thảm thiết thay hắn, ấn lấy vị trí tương đồng trên cổ tay mình, ôm ngực: “Thịnh Linh Uyên!”
Thịnh Linh Uyên: “Đừng kêu, không đến mức ấy đâu.”
Hai người xa nhau rất nhiều năm, cộng cảm đã không thể thân mật như hồi nhỏ, ngoại trừ có thể chia sẻ một số tác động có hạn từ bên ngoài, thật ra sự “gắn kết thần trí” giữa hai người gần với mặt “nhận thức” hơn, mà không phải “cảm giác”. Cùng một ly nước đường, nếu Tuyên Cơ cảm thấy không có mùi vị, cộng cảm mà Thịnh Linh Uyên nhận được từ hắn chính là “không vị”, cho dù thứ ấy ngọt đến độ có thể khiến lưỡi hắn tê rần.
Vết thương da thịt do tự cắn kiểu này, Thịnh Linh Uyên không coi ra gì, cho dù Tuyên Cơ có cộng cảm, lẽ ra cũng không có cảm giác gì mới đúng. Có điều Thịnh Linh Uyên bị thương, hắn luôn tự mình liên tưởng vẽ chuyện, chưa chảy một giọt máu mà mặt mũi đã trắng bệch.
Máu phun ra chảy xuống theo hoa văn của chiếc vạc đồng thau. Vạc đồng thau dường như cộng hưởng với các loại tạp âm trong hố sâu, tỏa ra ánh sáng u ám lạnh lẽo. Bộ xương chu tước khổng lồ rung “kẽo kẹt”, từng dải sáng màu lửa liên tiếp lướt qua, sơn động tối đen nhất thời sáng như ban ngày.
Âm vọng đổ ập vào như lũ quét, tràn ngập thất khiếu ngũ quan. Nhất thời, trong vòng năm mét không nghe thấy giọng nói của nhau, chỉ có thể dựa vào cộng cảm để trao đổi.
Thịnh Linh Uyên: “Hộ pháp.”
Trong tay Tuyên Cơ chỉ có một chiếc di động hễ gặp lạnh là tự động chết máy, một con dao Thụy Sĩ thường dùng để mở bưu phẩm và rượu vang, tuy không phải tay không tấc sắt nhưng cũng chẳng khác là mấy. May mà bản thân hắn chính là sắt thép, năm đó thân thiên ma kiếm bám trên xương chu tước, tạo thành cơ thể hắn, mớ tiền xu lấy không hết, dùng không kiệt trên người hắn là một phần của vũ khí cổ xưa kia. Tuyên Cơ khép các ngón tay thành đao, chém tới một dây leo nện xuống đầu Thịnh Linh Uyên. Dường như cảm nhận được sự sắc bén của thiên ma kiếm, dây leo ấy nhất thời không dám tới gần.
“Có thể để ta được hấp hối trong yên bình một lần không! Có thể cho người ta một chút quan tâm trước khi chết không?” Da đầu Tuyên Cơ tê rần vì đám dây leo rậm rạp, “Ly hôn cho rồi!”
“Đừng nóng vội,” Thịnh Linh Uyên lấy ngón tay nhúng máu, chấm tám điểm trên chiếc vạc đồng thau, chính là vị trí tám cây đinh dài khi hắn bị đóng đinh ở đây năm xưa, “trẫm còn chưa kịp tế cáo tứ phương, cưới ngươi qua cửa mà.”
Lúc này, trên núi Bích Tuyền, bầu trời dường như đã nứt ra, ánh lửa như dung nham quay cuồng trong mây dày, cuồn cuộn ào qua. Ngoại trừ tám cây cột đứng khổng lồ kia, cỏ cây vốn đang điên cuồng bỗng héo rũ cả.
Nhân gian như đột nhiên xuất hiện hai “Xích Uyên”, một ở đầu, một ở ngực “chu tước”.
“Ngươi còn nhớ ta không?” Thịnh Linh Uyên dùng các ngón tay vuốt ve thân vạc, nghĩ thầm, “Nơi ta ‘chào đời’.”
Một người – cho dù là thiên ma thống nhất Cửu Châu ba ngàn năm trước, sao có thể chống lại Xích Uyên thực thụ?
Nhưng hài cốt chu tước dẫu sao cũng là hài cốt, không hề có sức phán đoán. Nhiều năm qua, nó dựa vào chiếc vạc đồng thau, từ xác chim bé bằng bàn tay lớn đến cao bằng ngọn núi. “Xích Uyên giả” Thịnh Linh Uyên này gian lận, trực tiếp chui vào trong vạc, hài cốt chu tước đại khái có ảo giác hắn lợi hại hơn Xích Uyên thật ở tận đầu bên kia đại lục.
Chu Tước trận tọa lạc trên cả đại lục đã hỗn loạn. La Thúy Thúy giật mình, thân thể người không ra người, dây leo không ra dây leo đột nhiên bị chia làm đôi: nửa người trái nối với tầng tầng lớp lớp dây leo, bị kẹt trên mặt đất; nửa người phải lại như bị thứ gì đó hút, bay ra bên ngoài.
Hai nửa thân thể “đôi ngả chia ly”, chính hắn cũng chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, hai mắt liều mạng nhìn về phía một nửa khác của mình, hình thành một đôi mắt có khoảng cách xa xôi nhất từ trước tới nay!
Bị phá rối như vậy, âm vọng vốn đều đều, trôi khắp nơi trở nên hỗn loạn. Cục Dị khống lập tức bắt được tín hiệu dị thường của âm vọng.
“Chủ nhiệm Tiêu, anh xem.” Một nhân viên nghiên cứu đưa chậu cỏ lan chi bị trùm trong thiết bị chặn cho Tiêu Chinh, “Nguồn âm vọng trong thực vật đột nhiên biến mất, trước mắt, nguồn âm vọng còn lại chủ yếu đến từ điểm năng lượng dị thường trên đồ đằng chu tước, cường độ tín hiệu đang liên tục thay đổi.”
Tiêu Chinh: “Ý chú là…”
“Có lẽ chúng ta có thể định vị được nguồn âm vọng!”
“Triệu tập người chạy việc bên ngoài tuyến một các nơi, dẫn Dương Triều theo, bảo họ quật ba thước đất cũng phải đào La Thúy Thúy này ra cho tôi!”
Nghiên cứu viên khó khăn lắm mới nhìn thấy ánh rạng đông, nhảy bật lên, vừa khéo tông thẳng vào người phụ trách Viện nghiên cứu đang vội vàng đi vào. Người phụ trách Viện nghiên cứu không rảnh để ý đến cậu ta: “Chủ nhiệm Tiêu, nhận được thông báo đột xuất từ cấp trên, nói tòa nhà trụ sở chính của chúng ta không thể hoạt động bình thường, không thể bảo quản thích đáng những vật phẩm quan trọng, muốn chúng ta nộp một loạt vũ khí, trang bị lên để lập hồ sơ… bao gồm Bí Ngân.”
Tiêu Chinh quay ngoắt đầu lại: “Gì kia? Bảo chúng ta giao nộp Bí Ngân? Lúc cần thì bắt cả mẻ chúng ta à? Anh muốn các anh em tiền tuyến của chúng ta nghĩ như thế nào?”
Người phụ trách Viện nghiên cứu cười khổ: “Chủ nhiệm Tiêu, giờ phút quan trọng này mà chúng ta sống chết không chịu giao Bí Ngân ra, anh muốn chính phủ và nhân dân nghĩ như thế nào… khẳng định tội danh ‘phần tử nguy hiểm’ à?”
Tiêu Chinh giận dữ nói: “Cái…”
Lúc này, một bàn tay rộng lớn đè hắn lại.
“Cậu đi cùng bọn họ, bắt nhân viên phản bội bỏ trốn trở về, việc này cứ giao cho tôi.” Cục trưởng Hoàng nhìn thật sâu vào mắt hắn, “Yên tâm đi, cậu nhóc à.”
Beta: Phong Lưu Quân
Hộ Trì là một dạng phù chú bảo vệ, thường là trưởng bối dùng cho vãn bối có thực lực kém cỏi, vãn bối ra ngoài bị đánh, trưởng bối tạm thời không ở bên cạnh, có phù chú này là có thể đỡ giúp vài đòn từ xa. Thông thường, Hộ Trì chỉ là một ấn ký bằng khí vị, cao cấp thì có thể để lại một giọt máu, ví dụ như cái Thịnh Linh Uyên từng dùng cho cháu mình.
Tuy nói là trưởng bối lo cho vãn bối, nhưng vãn bối có thể gây ra rắc rối lớn cỡ nào ở bên ngoài thì không ai biết, tiếp chiêu từ xa lại càng nguy hiểm, không khéo chẳng những không bảo vệ được vãn bối, mà mình còn có nguy cơ bị lật xe theo. Từ ba ngàn năm trước đã rất ít người dùng thứ này, trừ phi thân phận người được bảo vệ đặc biệt cao quý, hoặc là người bảo vệ thực sự tự phụ, cảm thấy mình có thể dẹp cả thế giới, đi ngang thiên hạ.
Thịnh Linh Uyên thuộc dạng sau, lúc tiện tay để lại phù chú cho Tri Xuân, ông cụ căn bản không coi là gì. Hắn thừa nhận ba ngàn năm sau có rất nhiều thứ lợi hại vượt sức tưởng tượng của hắn, nhưng ngoại trừ khả năng đặc biệt.
Bệ hạ mới đến, vẫn chưa có ai phổ cập khoa học cho hắn vũ khí hạt nhân là gì, nên hắn không nghĩ ra Tri Xuân có thể gặp nguy hiểm gì mà hắn không thể hóa giải một cách nhanh gọn.
Nhưng thất đức ở chỗ khi Tri Xuân bị thương, hắn lại đang bị Tuyên Cơ rủa thành “phàm nhân”. Nếu không có khả năng chữa lành mạnh mẽ của thân thiên ma, thì e rằng hôm nay hắn không phải là lụt nghề, mà là mất luôn cái mạng nhỏ rồi.
Mùa đông quần áo dày, chỉ có vài giọt máu bắn lên da Tuyên Cơ, nhưng vẫn khiến hai người kết nối cộng cảm tại thời điểm hỗn loạn này. Hai người họ che che giấu giấu quen rồi, thoạt đầu đồng thời hơi hoảng loạn, sau đó mới nhớ đã không còn gì để giấu. Nhìn nhau hai giây, Thịnh Linh Uyên không khỏi bật cười.
“Cười gì? Có đau không hả, cái đồ dây thần kinh bị hoại tử.” Tuyên Cơ tách tay hắn ra, xác nhận vết thương đã lành, mới lẩm bẩm một câu trong bụng, “Dựa vào đâu mà cho hắn cái này? May mà chỉ là một viên đạn, nếu là đại bác Bí Ngân thì ngươi làm thế nào? Mà…”
Tại sao Tri Xuân lại bị đạn Bí Ngân bắn? Tuyên Cơ cau mày, gần như trong nháy mắt, hắn đã đoán được đại khái nguyên nhân kết quả.
Bản chất của âm vọng là “cộng hưởng”, có thể biến tất cả oán nộ thành đá tảng, đập vào phong ấn Xích Uyên. Nhưng người chạy việc bên ngoài của Cục Dị khống không dễ gì bị chọc giận, người thường bị sự kiện năng lượng dị thường ảnh hưởng dù sao cũng chỉ là số rất ít.
Trên thế giới này, xét cho cùng người thường vẫn nhiều hơn, mà người mang khả năng đặc biệt mặc dù hiếm như lông phượng sừng lân, song đều có năng lực tự bảo vệ mình, cũng không lo lắng cho an toàn cá nhân của mình lắm. Thế lực đôi bên gần như ngang nhau, có thành kiến và hoài nghi thì cùng lắm là đấu võ mồm, không đủ để dẫn đến hỗn loạn lớn hơn. Về lâu về dài, biết đâu mọi người sẽ bình tĩnh lại, từ nay về sau có thể sống chung hài hòa, thế thì làm gì còn kịch để diễn?
Muốn khiến mâu thuẫn nhanh chóng gia tăng, cần phải đập tan sự cân bằng của “hai thế lực ngang nhau” này: để người thường phát hiện có cách đối phó với khả năng đặc biệt; để khả năng đặc biệt đều hoang mang, bất an.
“Nếu ta không đoán sai, một số khu vực ít khả năng đặc biệt nhận được tin tức của đạn Bí Ngân, chắc hẳn đã liệt khả năng đặc biệt vào phần tử nguy hiểm.” Khóe mắt Tuyên Cơ giật giật, “Cục Dị khống chỗ chúng ta là cơ quan nhà nước, không đến mức rơi vào kết cục này, nhưng…”
Thịnh Linh Uyên tiếp lời: “Cấp trên của các ngươi sẽ nhanh chóng phái người đến đòi các ngươi giao nộp Bí Ngân. Để phòng hoạn chưa xảy ra, nhân tộc chắc hẳn sẽ tổ chức một nhánh ‘quân Bí Ngân’ chuyên đối phó các ngươi.”
Có “cảnh sát Bí Ngân” rồi, kế tiếp sẽ còn có những hạn chế cá nhân riêng biệt, từ đó dấy lên làn sóng kỳ thị, bức hại, phản kháng và xung đột càng ngày càng nghiêm trọng, tuần hoàn ác tính, cho đến khi Xích Uyên nổi khói.
Mối quan hệ giữa người thường và khả năng đặc biệt nhất định sẽ bị thắt thành nút chết.
Trừ phi Cục Dị khống có bản lĩnh lập tức cắt đứt vòng tuần hoàn ác tính này: trong vòng một giờ ép cả thế giới đeo thiết bị chặn; hoặc là tìm được La Thúy Thúy, diệt trừ kẻ đầu sỏ.
Cả hai đều không có lấy một đường sinh cơ. Chuyện thiết bị chặn thì khỏi nói, dùng chân nghĩ cũng biết là không thực tế. Bên cạnh La Thúy Thúy có ảnh của yêu vương, chưa kể đến chuyện trong người ảnh của yêu vương được đế thêm ba nhân ma, không thể giết, cho dù có thể giết, thì ai động được vào hắn? Hai kẻ có thể chiến một trận với ảnh của yêu vương đều bị nhốt dưới cái hố sâu này không lên được!
Điểm tốt của cộng cảm chính là hai người không cần nói chuyện nữa, suy nghĩ nhanh chóng lướt qua trong đầu đều có thể được đối phương bắt lấy, hiệu suất trao đổi cực cao, trong chớp mắt đã đưa ra kết luận: không có hi vọng, bỏ cuộc sớm thoải mái sớm.
“Linh Uyên,” Tuyên Cơ ngẩng đầu, thoáng nhìn vách núi không thấy đỉnh, “thổi một khúc cho ta đi, ta muốn…”
Hắn còn chưa “muốn” xong, lại chợt cảm thấy tim Thịnh Linh Uyên giật “thịch” một cái, bật ra một cảnh báo. Hai người đồng thời lui vài bước, một dây leo bị ghim trên xương chu tước suýt nữa quét đến ống quần Tuyên Cơ!
Song đối tượng tấn công chủ yếu của dây leo vẫn là Thịnh Linh Uyên, một thảm dây leo trên xương chu tước ùa lên như sóng biển, hất Thịnh Linh Uyên lên trên, “nuốt chửng” xác La Thúy Thúy, tiếp đó lại đổ ập xuống Thịnh Linh Uyên, muốn đập bẹp hắn dưới “sóng biển”. Thịnh Linh Uyên không thể tránh, nhảy lên vịn vào rìa chiếc vạc đồng thau, treo mình lơ lửng.
Ngay cả chút thời gian làm bạn bình yên cuối cùng cũng trở thành hi vọng xa vời, Tuyên Cơ chỉ còn biết cười khổ: “Bệ hạ, ngươi có thể chất ‘chín chín tám mươi mốt nạn’ à?”
Thịnh Linh Uyên không hiểu plot Tây du ký, mắt nhìn về phía nơi hai người vừa đứng. Ban nãy, máu hắn bắn khắp nơi, có một phần đã chảy qua lá cây rậm rạp, chảy xuống di hài chu tước. Một phần máu ngấm vào bộ xương kia; số còn lại không tương hợp với xương chu tước, oan gia ngõ hẹp, lập tức phát ra tiếng “xèo xèo”, giống như nước lạnh bị hắt vào sắt nung, hóa thành khói đen, đồng thời để lại vài dấu đen sì trên xương chu tước kia.
Di hài chu tước và máu chu tước tương hợp với nhau, lại khắc máu thiên ma.
Hai dạng huyết mạch mâu thuẫn này lúc ở trong người Thịnh Linh Uyên thì bình yên vô sự, mà khi chảy ra, bắn lên di hài chu tước lại gây nên phản ứng dữ dội.
Tuyên Cơ không nghĩ sâu, chỉ nói: “Sao nó kích động thế, chẳng lẽ tưởng ngươi là Xích Uyên sống à?”
Chưa dứt lời, mặt đất dưới chân hai người bắt đầu rung động, cát đá lớn bé hai bên lăn xuống. Tiếp đó, có tiếng “ù ù” vang lên, va chạm qua lại trong hố sâu, bên trong dường như pha lẫn tiếng chim muông gầm rít, đám dây leo tung bay trên dưới bắt đầu “xì xào”…
“Những người mang khả năng đặc biệt mưu đồ làm loạn này thì xử lý thế nào? Ai giám thị?”
“Chúng ta trốn trốn tránh tránh làm công tác bí mật, đổ máu hi sinh bao lâu nay chẳng ai biết, đã đổi lấy được gì?”
“Thật là đáng sợ, có thể tự tiện tẩy não người ta, bị tẩy sạch mà bản thân mình còn không biết. Lãnh đạo các nước mà bị họ ảnh hưởng thì làm thế nào? Chúng ta đang sống trong ‘The matrix’ à?”
“Chúng ta sẽ bị vứt bỏ bất cứ lúc nào, chỉ bởi vì chúng ta là phe thiểu số.”
“Kiếm Bí Ngân kia ở đâu được nhỉ?”
Thịnh Linh Uyên sửng sốt: “Đây là…”
Âm vọng?
Hắn đã từng “nghe” một lần ở Đông Xuyên.
Hai người nhanh chóng liếc nhìn nhau.
Tuyên Cơ: Khoan đã, sao âm vọng lại lạc tới nơi này? Đừng bảo là…
Thịnh Linh Uyên: Đúng, có khả năng ngươi lại “hiển linh” rồi.
Tộc chu tước sống ở Xích Uyên, trấn thủ Xích Uyên.
Mà Thịnh Linh Uyên là thiên ma, nguồn của ma khí chính là Xích Uyên. Đồng thời, một phần tư máu chu tước trấn trong cơ thể hắn, vừa hay bảo vệ thần trí, tri giác, tình cảm và tính người của hắn.
Hắn quả thật giống như một “Xích Uyên sống”.
Di hài chu tước dở sống dở chết này là “chủ sở hữu” cuối cùng của Xích Uyên, bị dòng máu kỳ dị của Thịnh Linh Uyên chạm đến nên tưởng lầm hắn là một phần của Xích Uyên.
“Đây không phải là xương của ta,” Tuyên Cơ lập tức phủ nhận, “xương của ta không ngốc như thế.”
“Đâu có, ta thấy hai vị rất ăn ý mà.” Thịnh Linh Uyên giật mình, “Tiểu Cơ, ta đột nhiên nghĩ…”
Hắn chưa nói ra, Tuyên Cơ đã biết hắn đang nghĩ gì: “Không, ngươi không nghĩ! Chờ…”
Tiếc rằng bệ hạ không nghe người khác khuyên, thời khắc then chốt luôn luôn chuyên quyền độc đoán.
Tuyên Cơ còn chưa dứt lời, Thịnh Linh Uyên đang lơ lửng trên chiếc vạc đồng thau đã cúi đầu cắn cổ tay mình. Hắn làm thịt kẻ địch không nương tay, cắn mình cũng sẽ không nương miệng, cắn một phát suýt nữa thấy xương, máu trong động mạch gần như là phun ra.
Tuyên Cơ “a” lên thảm thiết thay hắn, ấn lấy vị trí tương đồng trên cổ tay mình, ôm ngực: “Thịnh Linh Uyên!”
Thịnh Linh Uyên: “Đừng kêu, không đến mức ấy đâu.”
Hai người xa nhau rất nhiều năm, cộng cảm đã không thể thân mật như hồi nhỏ, ngoại trừ có thể chia sẻ một số tác động có hạn từ bên ngoài, thật ra sự “gắn kết thần trí” giữa hai người gần với mặt “nhận thức” hơn, mà không phải “cảm giác”. Cùng một ly nước đường, nếu Tuyên Cơ cảm thấy không có mùi vị, cộng cảm mà Thịnh Linh Uyên nhận được từ hắn chính là “không vị”, cho dù thứ ấy ngọt đến độ có thể khiến lưỡi hắn tê rần.
Vết thương da thịt do tự cắn kiểu này, Thịnh Linh Uyên không coi ra gì, cho dù Tuyên Cơ có cộng cảm, lẽ ra cũng không có cảm giác gì mới đúng. Có điều Thịnh Linh Uyên bị thương, hắn luôn tự mình liên tưởng vẽ chuyện, chưa chảy một giọt máu mà mặt mũi đã trắng bệch.
Máu phun ra chảy xuống theo hoa văn của chiếc vạc đồng thau. Vạc đồng thau dường như cộng hưởng với các loại tạp âm trong hố sâu, tỏa ra ánh sáng u ám lạnh lẽo. Bộ xương chu tước khổng lồ rung “kẽo kẹt”, từng dải sáng màu lửa liên tiếp lướt qua, sơn động tối đen nhất thời sáng như ban ngày.
Âm vọng đổ ập vào như lũ quét, tràn ngập thất khiếu ngũ quan. Nhất thời, trong vòng năm mét không nghe thấy giọng nói của nhau, chỉ có thể dựa vào cộng cảm để trao đổi.
Thịnh Linh Uyên: “Hộ pháp.”
Trong tay Tuyên Cơ chỉ có một chiếc di động hễ gặp lạnh là tự động chết máy, một con dao Thụy Sĩ thường dùng để mở bưu phẩm và rượu vang, tuy không phải tay không tấc sắt nhưng cũng chẳng khác là mấy. May mà bản thân hắn chính là sắt thép, năm đó thân thiên ma kiếm bám trên xương chu tước, tạo thành cơ thể hắn, mớ tiền xu lấy không hết, dùng không kiệt trên người hắn là một phần của vũ khí cổ xưa kia. Tuyên Cơ khép các ngón tay thành đao, chém tới một dây leo nện xuống đầu Thịnh Linh Uyên. Dường như cảm nhận được sự sắc bén của thiên ma kiếm, dây leo ấy nhất thời không dám tới gần.
“Có thể để ta được hấp hối trong yên bình một lần không! Có thể cho người ta một chút quan tâm trước khi chết không?” Da đầu Tuyên Cơ tê rần vì đám dây leo rậm rạp, “Ly hôn cho rồi!”
“Đừng nóng vội,” Thịnh Linh Uyên lấy ngón tay nhúng máu, chấm tám điểm trên chiếc vạc đồng thau, chính là vị trí tám cây đinh dài khi hắn bị đóng đinh ở đây năm xưa, “trẫm còn chưa kịp tế cáo tứ phương, cưới ngươi qua cửa mà.”
Lúc này, trên núi Bích Tuyền, bầu trời dường như đã nứt ra, ánh lửa như dung nham quay cuồng trong mây dày, cuồn cuộn ào qua. Ngoại trừ tám cây cột đứng khổng lồ kia, cỏ cây vốn đang điên cuồng bỗng héo rũ cả.
Nhân gian như đột nhiên xuất hiện hai “Xích Uyên”, một ở đầu, một ở ngực “chu tước”.
“Ngươi còn nhớ ta không?” Thịnh Linh Uyên dùng các ngón tay vuốt ve thân vạc, nghĩ thầm, “Nơi ta ‘chào đời’.”
Một người – cho dù là thiên ma thống nhất Cửu Châu ba ngàn năm trước, sao có thể chống lại Xích Uyên thực thụ?
Nhưng hài cốt chu tước dẫu sao cũng là hài cốt, không hề có sức phán đoán. Nhiều năm qua, nó dựa vào chiếc vạc đồng thau, từ xác chim bé bằng bàn tay lớn đến cao bằng ngọn núi. “Xích Uyên giả” Thịnh Linh Uyên này gian lận, trực tiếp chui vào trong vạc, hài cốt chu tước đại khái có ảo giác hắn lợi hại hơn Xích Uyên thật ở tận đầu bên kia đại lục.
Chu Tước trận tọa lạc trên cả đại lục đã hỗn loạn. La Thúy Thúy giật mình, thân thể người không ra người, dây leo không ra dây leo đột nhiên bị chia làm đôi: nửa người trái nối với tầng tầng lớp lớp dây leo, bị kẹt trên mặt đất; nửa người phải lại như bị thứ gì đó hút, bay ra bên ngoài.
Hai nửa thân thể “đôi ngả chia ly”, chính hắn cũng chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, hai mắt liều mạng nhìn về phía một nửa khác của mình, hình thành một đôi mắt có khoảng cách xa xôi nhất từ trước tới nay!
Bị phá rối như vậy, âm vọng vốn đều đều, trôi khắp nơi trở nên hỗn loạn. Cục Dị khống lập tức bắt được tín hiệu dị thường của âm vọng.
“Chủ nhiệm Tiêu, anh xem.” Một nhân viên nghiên cứu đưa chậu cỏ lan chi bị trùm trong thiết bị chặn cho Tiêu Chinh, “Nguồn âm vọng trong thực vật đột nhiên biến mất, trước mắt, nguồn âm vọng còn lại chủ yếu đến từ điểm năng lượng dị thường trên đồ đằng chu tước, cường độ tín hiệu đang liên tục thay đổi.”
Tiêu Chinh: “Ý chú là…”
“Có lẽ chúng ta có thể định vị được nguồn âm vọng!”
“Triệu tập người chạy việc bên ngoài tuyến một các nơi, dẫn Dương Triều theo, bảo họ quật ba thước đất cũng phải đào La Thúy Thúy này ra cho tôi!”
Nghiên cứu viên khó khăn lắm mới nhìn thấy ánh rạng đông, nhảy bật lên, vừa khéo tông thẳng vào người phụ trách Viện nghiên cứu đang vội vàng đi vào. Người phụ trách Viện nghiên cứu không rảnh để ý đến cậu ta: “Chủ nhiệm Tiêu, nhận được thông báo đột xuất từ cấp trên, nói tòa nhà trụ sở chính của chúng ta không thể hoạt động bình thường, không thể bảo quản thích đáng những vật phẩm quan trọng, muốn chúng ta nộp một loạt vũ khí, trang bị lên để lập hồ sơ… bao gồm Bí Ngân.”
Tiêu Chinh quay ngoắt đầu lại: “Gì kia? Bảo chúng ta giao nộp Bí Ngân? Lúc cần thì bắt cả mẻ chúng ta à? Anh muốn các anh em tiền tuyến của chúng ta nghĩ như thế nào?”
Người phụ trách Viện nghiên cứu cười khổ: “Chủ nhiệm Tiêu, giờ phút quan trọng này mà chúng ta sống chết không chịu giao Bí Ngân ra, anh muốn chính phủ và nhân dân nghĩ như thế nào… khẳng định tội danh ‘phần tử nguy hiểm’ à?”
Tiêu Chinh giận dữ nói: “Cái…”
Lúc này, một bàn tay rộng lớn đè hắn lại.
“Cậu đi cùng bọn họ, bắt nhân viên phản bội bỏ trốn trở về, việc này cứ giao cho tôi.” Cục trưởng Hoàng nhìn thật sâu vào mắt hắn, “Yên tâm đi, cậu nhóc à.”
Danh sách chương