Edit: An Hạ
Chuyện Lưu Niên lần đầu tiên bị người ta giết cứ thế mà khép lại.
Khi “kẻ sát nhân” bị mang đi, thì “người vô tội đáng thương” sống lại, sự kiện cứ vậy mà chấm dứt.
Chỉ là ở kênh thế giới và kênh bản đồ do việc này mà bùng nổ đến cực hạn. Mặc dù mọi người đều không khẳng định “kẻ sát nhân” kia là ai. Nhưng mũi tên của dư luận đều hướng về một người tên U nào đó…
Đương nhiên, đương nhiên kẻ sát nhân của chúng ta hiện tại đang chịu đau khổ áp giải đến đại lao. Cô hiện tại đã đóng luôn kênh thế giới với kênh bản đồ. Lúc Lưu Niên ở vườn hoa Tử Đằng thì Diệp Từ đã không quan tâm hai kênh này nữa. Nếu như cô quan tâm đến nó, nhiều khi cô sẽ bị bứt đến điên luôn.
Tuy rằng hiện tại Diệp Từ dùng móng chân suy nghĩ cũng có thể biết được hai kênh này đang bàn tán cái gì.
Diệp từ chưa bao giờ cảm thấy thấm thía như thế này, kì thực cô và Lưu Niên gặp nhau đều xung đột, nếu không thì gặp anh ta cả hai sẽ làm vài chuyện kinh thiên động địa, nếu như có thể quay lại… cô thật sự cũng không muốn gặp lại người này làm gì.
Nhưng mà vừa nghĩ đến việc mình và Apsalom có giao ước, cô chỉ cảm thấy đầu muốn nổ. Sớm biết chuyện thành ra thế này khi đó cô để Lưu Niên giết mình luôn cho rồi. Hợp tác cọng lông! Thịnh Thế là cái gì chứ! Có cái gì ghê gớm đâu, nếu Thịnh Thế vào game, Thiên Thiên Hướng Thượng nhỏ như vậy chắc gì Thịnh Thế sẽ chèn sập công hội mình chứ? Vì vậy, cô cần gì phải làm hợp tác kia làm gì nha? Như vậy vừa phải hợp tác, sau khi tư liệu mới mở ra, cô càng lúc càng nhiều cơ hội gặp Lưu Niên phải không? Cô đúng là ngu ngốc, cô thật sự là rảnh rỗi không có việc gì làm, vì sao muốn hợp tác làm gì!!!
Diệp Từ ở đây ngồi suy nghĩ cứ cảm thấy biết vậy chẳng làm, mà không biết rằng bên kia Lưu Niên cũng không có tháng ngày tốt lành bao nhiêu.
Tuy rằng Lưu Niên bị vây quanh đã thành quen, nhưng không có nghĩa anh có thói quen này, cũng không thích bị người khác ở trong tình huống thế này mà đứng vây quanh.
Anh bị Tiểu Công Tử giết, xác phơi ngoài đường. Công tử U bị mang đi còn mình vừa nãy mới vừa ở vườn hoa Tử Đằng gặp nhau. Trong tình huống như vậy, mọi chuyện diễn ra có phần vi diệu. Tất nhiên, với loại người chơi đỉnh cấp như Lưu niên, mọi người sẽ không dám nói gì trước mặt anh cả, nhưng anh vẫn có thể có cảm giác mọi người đang thì thầm bàn tán xung quanh anh.
Lưu Niên kéo áo choàng, muốn che gương mặt mình lại chặt chẽ. Như vậy mới triệu hồi độc giác thú rồi, chuẩn bị leo lên rồi cứ như vậy rời đi.
Trong tình huống bình thường, với người chơi như Lưu Niên, nếu không phải người quen của anh thì sẽ không chủ động đến chào hỏi gì. Đây chính là cảm giác khoảng cách của đại thần trong truyền thuyết. Tuy rằng hôm nay khác với ngày thường là có rất nhiều vây xem, nhưng vẫn không giống ngày thường, tình huống này khiến vài người có cư xử khác. Dĩ nhiên cũng không thể lấy tiêu chuẩn của ngày thường để áp đặt ngày hôm nay.
Chỉ thấy lúc Lưu Niên đang xoay người chuẩn bị lên ngựa, thì có một người sói không sợ chết chạy đến trước mặt Lưu Niên, rất nhanh lên tiếng chào hỏi:
“Lưu, Lưu Niên…”
Lưu Niên nhíu nhíu mày, ngừng ở tư thế lên ngựa, lãnh đạm mà xa cách, nhàn nhạt đáp lời. Trong câu nói có thể thấy với người này cũng không hứng thú gì cả.
“Có chuyện gì?”
Người sói pháp sư kia không phải là tự nguyện lao ra, mà là bị một đám người sau lưng đẩy tới. Nên khi nghe âm thanh Lưu Niên hỏi, theo bản năng quay đầu liếc đống bạn đang nhìn về phía mình bày ra đủ mọi tư thế cổ vũ. Điều này mới làm cho Người sói thêm can đảm, càng thêm cố gắng hít sâu lấy dũng khí.
“Chuyện kia…”
Lưu Niên nhìn về đội ngũ ở đằng sau, rồi mới dời mắt đến người trước mặt. Ánh mắt như vậy vừa sắc bén vừa không kiên nhẫn. Tuy rằng ở dưới áo choàng, nhưng vẫn khiến người sói có cảm giác như đang bị anh dùng móng vuốt vồ lấy, rất khó chịu.
“Không có chuyện thì ta đi…”
Pháp sư kia nghe thấy Lưu Niên nói như vậy không biết từ đâu lấy dũng khí, kéo tay áo Lưu Niên khẩn cấp nói.
“Có việc, có việc”
Lưu Niên nhíu mày, ánh mắt rơi trên tay áo bị nắm. Ánh mắt kia đầy đe dọa, người sói giống như là bị kích thích, có cảm giác như chỗ mình nắm bị nhìn đến xuyên thủng. Ngay lập tức thả ra. Lưu Niên bất động thu tay về, lẳng lặng đứng bên cạnh Độc Giác Thú, đợi người sói kia nói chuyện.
Lưu Niên tuy rằng có nhiều nguyên nhân mà không thích cùng người xa lạ giao tiếp. Thế nhưng không phải anh là người ngay cả lịch sự cơ bản nhất cũng không biết. Nếu như người sói này bảo tìm anh có việc, vậy thì Lưu Niên vẫn sẽ đứng lại, tuy rằng không mấy hứng thú nào. Nhưng đã đáp ứng người khác, anh vẫn sẽ để cho người ta một ít thời gian.
Người sói hướng về Lưu Niên cười khan mấy tiếng, sau đó nuốt nuốt nước bọt hỏi: Lưu Niên, vừa nãy người giết anh có phải Công tử U không?
Lưu Niên hơi sững sờ, rồi liếc qua kênh thế giới và kênh bản đồ- hai kênh đã thành chợ thì hiểu ra. Trong đó có người đặt cược ra giá, mọi người đều rất muốn biết vấn đề của người sói đang hỏi.
Khóe miệng anh hơi mỉm cười, cũng không hề trả lời ngay. Trái lại quay về pháp sư kia hỏi lại:
“Sao vậy? Điều này rất quan trọng à?”
Người sói lập tức lúng túng, anh đứng ở bên cạnh Lưu Niên cười gượng vài tiếng, liên tục phủ nhận.
“Không quan trọng, không quan trọng…”
Sau đó vừa nói vừa lùi lại về phía đội ngũ của mình. Chuyện cười! Cho dù anh rất muốn biết đáp án, nhưng đối mặt với Lưu Niên mà gật đầu thừa nhận mình tò mò thì không phải lựa chọn sáng suốt gì, ai biết trong lòng anh ta đang nghĩ cái gì chứ?
Khi người sói lùi về đội ngũ của mình, bị rất nhiều bạn bè trong đoàn, thậm chí những người xung quanh cũng lên án mãnh liệt.
“Tại sao cậu bảo là không quan trọng! Trời ơi tớ đã chọn quay video rồi! Đã chụp màn hình rồi… cái này mà không quan trọng hả? Mỗi tháng đều có top 3 tiền thưởng đó!!! Như vậy còn chưa đủ quan trọng hả!!!”
“Đúng đó, tại sao cậu bảo là không quan trọng? Nếu không quan trọng sao phải chịu đau khổ đẩy cậu lên để chặn đường Lưu Niên hả? Lưu Niên đã trả lời rồi tại sao lại bỏ qua cơ hội tốt như thế hả???”
“Cậu rất ngốc!!!”
“Đồ ngốc này!”
Người sói bị bạn bè mình ôm đầu bá cổ đánh liên tục thì cố gắng chạy đi, vừa chạy vừa khiếu nại.
“Không phải mà, mọi người không nhìn người kia là ai à??? Làm sao tớ dám nhiều lời như vậy chứ.
Lưu Niên đưa mắt nhìn tình trạng của người sói, khẽ cười. Một từ cũng không nói. Thật ra nếu anh ta kiên trì một chút, anh sẽ nói cho anh ta đáp án. Chỉ tiếc, người này vừa nhát, da mặt còn mỏng thì đành chịu thôi.
Xoay người lên ngựa, Lưu Niên nhìn lại một vòng vây xem náo nhiệt, cùng người chơi đang ầm ĩ. Không nói gì nữa, leo lên thú cưỡi rồi hướng về phía nhà tù của Anh Hùng Thành chạy đi.
Tất nhiên, trong thành sạch sẽ như vậy, không thể có bụi bay mù mịt gì cả.
Nhưng lúc Lưu Niên cưỡi Độc giác thú đi qua, người chơi vẫn tự giác nhường một con đường. Đủ để anh có thể đi qua không gặp chướng ngại nào.
Nhà tù của Anh Hùng Thành không lớn lắm, nhưng so với những thành khác đã là thuộc dạng lớn nhất nhì khu vực. Dựa theo tội mà người chơi phạm phải, sẽ được nhốt ở những khu khác nhau. Mà Diệp từ là tội phạm giết người sẽ bị nhốt ở khu trọng phạm.
“Tinh Linh, ngươi tại Anh Hùng Thành giết người, có nhận tội hay không?”
Phán quan của Anh Hùng Thành ngồi trên cao, dùng âm điệu rất kì lạ, gõ gõ búa liền định tội cho Diệp Từ.
Diệp Từ ngáp một cái, định tội như vậy làm sao không thừa nhận đây? Hiện tại cô chỉ có một phương án là nhận tội. Cô cũng không muốn ngồi trong đây mười ngày nửa tháng, càng không muốn mấy vệ binh gần 240 cấp giải quyết, đành thành thật nhận tội. Để cầu khoan hồng của pháp luật.
Tuy rằng cho tới bây giờ, Diệp Từ vẫn nghĩ là cô bị đưa đến đây là tai bay vạ gió, nhưng vẫn không ảnh hưởng gì đến Thẩm phán định tội cả.
Thái độ của Diệp Từ khiến Thẩm phán rất hài lòng, quan tòa rất thỏa mãn. Ông ta xoa xoa hàm râu của mình, khẽ mỉm cười, như đắc ý trẻ nhỏ dễ dạy…
“Xem ra ngươi đã biết tội nghiệt của mình, do lần đầu vi phạm, nên ta sẽ không xử nặng. Ngươi cần quý trọng cơ hội lần này, sám hối cải tạo cho tốt, lần nữa làm người”
Diệp Từ ở trong lòng không nhịn được trợn trắng mắt, nhưng bên ngoài vẫn gật gật đầu. Một bộ dáng lấy lòng.
“Vâng, vâng, nhất định như vậy”
Tiếp theo là NPC một mực xem náo nhiệt bên cạnh, bắt đầu tuyên án:
“Tinh linh Công Tử U ở Anh Hùng Thành tại khu náo nhiệt giết người vô tội, hiện tại tuyên án. Công Tử U giết người, tội ác tày trời, làm ảnh hưởng đến trị an của Anh Hùng Thành. Thế nhưng xét đến việc Công Tử U chịu nhận tội, thái độ đúng mực nên tuyên bố ba ngày tù giam. Lập tức chấp hành!”
Cũng còn tốt, chỉ ba ngày…
Diệp Tử xoay xoay cổ một chút, dỏng tai lên nghe thấy thời hạn thi hành án là ba ngày thì nhịn không được mà gật đầu hài lòng. Đây một phần là do Anh Hùng Thành mới mở ra, người phạm tội giết người cũng không nhiều. Nhà tù thì trống trãi, quan tòa bình thường sẽ phạt rất nặng, đời trước cũng là toàn giam một thắng trở lên. Về sau, người giết nhau nhiều hơn, người phạm tội ngày càng nhiều. Trong buồng giam cũng đầy rẫy người vì vậy mà quá tải. Quan tòa cũng lười tuyên án từng người, trực tiếp đem những người chơi này đi chặt đầu.
Chỉ tiếc thời gian ba ngày này, không phải là ba ngày trong trò chơi, mà là ba ngày tại tuyến. Điều này cũng có nghĩa là Diệp Từ phải ở trong nhà giam này login đúng bảy mươi hai giờ. Ngoan ngoãn ngồi ngốc trong buồng giam, làm gì cũng không được.
Tuyên án xong xuôi, quan tòa vung tay lên, vệ binh tiến lên áp giải Diệp Từ đến nhà tù.
Mà cùng lúc đó, kênh bản đồ và hệ thống cũng tuyên bố thông tin này với người chơi. Nhất thời, quần chúng đều bùng nổ.
Dù sao, Công Tử U trên đường đánh chết Lưu Niên so với thông tin Lưu Niên phơi thân đầu đường có giá trị hơn nhiều. Mà Diệp Từ bị áp giải theo dọc đường, bồ câu tới không ngừng. Chủ yếu là bạn bè trong công hội an ủi, Diệp Từ cũng lười đọc.
Về phần kênh công hội, toàn thành phần chỉ sợ thiên hạ không đại loạn.
“A!!! Hội trưởng! Cậu có thể giết Lưu Niên ngay giữa Anh Hùng Thành! Cậu cũng quá quyết đoán, quá trâu bò rồi! nhiều người như thế có thể giết người trong vô hình, thật sự là làm chúng ta cam bái hạ phong”
Bánh Đậu lập tức nói, nghiền ngẫm từng chữ đầy chua xót.
“Mau tránh ra, nếu hội trưởng giết người trong vô hình thì đã biến mất rồi, còn ở đó để người ta đuổi được, còn chịu ở đó để thiên hạ biết được mình giết Lưu Niên à???”
Quả Đống lập tức khinh bỉ Bánh Đậu.
“Nếu như không phải giết người vô hình, vậy thì Lưu Niên sao lại bị giết? Chuyện này làm người ta khó hiểu quá”
Giấc Mơ Thân Cao Một Mét Bảy cười hắc hắc, ám muội nói.
“Lưu Niên là người chơi đỉnh cấp, kĩ thuật cũng đỉnh. Có thể giết anh ta, không thể không tiếng động giết được, ít nhất phải đánh nhau… nhưng làm sao không nghe động tĩnh gì vậy?”
“Không sai không sai, vấn đề này khiến người ta nghi ngờ”
Buông Muội Tử Kia Ra lập tức nói.
“Có gian tình, tuyệt đối có gian tình”
“Thật ra hệ thống cũng không nói là giết người trong vô hình, mọi người suy nghĩ nhiều quá”
Không Ăn Chay cảm thấy nên nói tốt cho chủ nợ của mình một chút, tiện thể biểu lộ ý tứ không đồng ý của mình.
“Này, bây giờ giết người vô hình hay gian tình cái nào hấp dẫn hơn?”
Bây giờ ngay cả Cánh Gà Xào Cay bình thường không hay nói chuyện cũng gia nhập thảo luận đề tài này.
“Ta cảm thấy, gian tình thật ra có sức thuyết phục hơn”
Nhất Thụ hoa Khai nghiêm trang tổng kết.
“Đặc biệt gian tình thành thật, mới khiến người ta điên cuồng”
Quả thật là bát quái nhân dân sung sướng nhiều.
Diệp từ nhìn công hội một đám không biết xấu hổ ra sức thêu dệt, nhăn nhó, khóe miệng cũng giật giật.
“Ta quyết định sau này đi cùng đoàn, ta muốn sờ thi”
Toàn bộ công hội yên tĩnh lại, qua ba giây sau, Cập Thì Vũ bỗng nói.
“Ta đột nhiên cảm thấy, ta nên liên hệ với Apsalom một chút. Ta nghĩ người nào đó sẽ rất hoan nghiêng người này nha, chúng ta vẫn là đem người nào đó giao cho Sáng Thế Kỉ đi!!”
“A a… chủ ý này hay, ý đồ này hay quá tốt!”
Dưới đó là một đám người lập tức hưởng ứng, càng thêm nhiệt liệt thảo luận gian tình lỡ thành thật thì sao… sau một khắc đều đá kháng nghị yếu ớt của Diệp Từ quăng sau đầu.
Diệp Từ ngồi xổm ở trong phòng giam, nhìn công đoàn nói chuyện đến tên kia, chỉ muốn bóp chết người.
“Ha, Tiểu Công Tử, có muốn ăn gì không? Đặc sản của Anh Hùng Thành nha”
Ngay thời điểm Diệp Từ sắp phát điên, cô lại nghe thấy âm thanh mình không muốn nghe nhất…
,:..
Chuyện Lưu Niên lần đầu tiên bị người ta giết cứ thế mà khép lại.
Khi “kẻ sát nhân” bị mang đi, thì “người vô tội đáng thương” sống lại, sự kiện cứ vậy mà chấm dứt.
Chỉ là ở kênh thế giới và kênh bản đồ do việc này mà bùng nổ đến cực hạn. Mặc dù mọi người đều không khẳng định “kẻ sát nhân” kia là ai. Nhưng mũi tên của dư luận đều hướng về một người tên U nào đó…
Đương nhiên, đương nhiên kẻ sát nhân của chúng ta hiện tại đang chịu đau khổ áp giải đến đại lao. Cô hiện tại đã đóng luôn kênh thế giới với kênh bản đồ. Lúc Lưu Niên ở vườn hoa Tử Đằng thì Diệp Từ đã không quan tâm hai kênh này nữa. Nếu như cô quan tâm đến nó, nhiều khi cô sẽ bị bứt đến điên luôn.
Tuy rằng hiện tại Diệp Từ dùng móng chân suy nghĩ cũng có thể biết được hai kênh này đang bàn tán cái gì.
Diệp từ chưa bao giờ cảm thấy thấm thía như thế này, kì thực cô và Lưu Niên gặp nhau đều xung đột, nếu không thì gặp anh ta cả hai sẽ làm vài chuyện kinh thiên động địa, nếu như có thể quay lại… cô thật sự cũng không muốn gặp lại người này làm gì.
Nhưng mà vừa nghĩ đến việc mình và Apsalom có giao ước, cô chỉ cảm thấy đầu muốn nổ. Sớm biết chuyện thành ra thế này khi đó cô để Lưu Niên giết mình luôn cho rồi. Hợp tác cọng lông! Thịnh Thế là cái gì chứ! Có cái gì ghê gớm đâu, nếu Thịnh Thế vào game, Thiên Thiên Hướng Thượng nhỏ như vậy chắc gì Thịnh Thế sẽ chèn sập công hội mình chứ? Vì vậy, cô cần gì phải làm hợp tác kia làm gì nha? Như vậy vừa phải hợp tác, sau khi tư liệu mới mở ra, cô càng lúc càng nhiều cơ hội gặp Lưu Niên phải không? Cô đúng là ngu ngốc, cô thật sự là rảnh rỗi không có việc gì làm, vì sao muốn hợp tác làm gì!!!
Diệp Từ ở đây ngồi suy nghĩ cứ cảm thấy biết vậy chẳng làm, mà không biết rằng bên kia Lưu Niên cũng không có tháng ngày tốt lành bao nhiêu.
Tuy rằng Lưu Niên bị vây quanh đã thành quen, nhưng không có nghĩa anh có thói quen này, cũng không thích bị người khác ở trong tình huống thế này mà đứng vây quanh.
Anh bị Tiểu Công Tử giết, xác phơi ngoài đường. Công tử U bị mang đi còn mình vừa nãy mới vừa ở vườn hoa Tử Đằng gặp nhau. Trong tình huống như vậy, mọi chuyện diễn ra có phần vi diệu. Tất nhiên, với loại người chơi đỉnh cấp như Lưu niên, mọi người sẽ không dám nói gì trước mặt anh cả, nhưng anh vẫn có thể có cảm giác mọi người đang thì thầm bàn tán xung quanh anh.
Lưu Niên kéo áo choàng, muốn che gương mặt mình lại chặt chẽ. Như vậy mới triệu hồi độc giác thú rồi, chuẩn bị leo lên rồi cứ như vậy rời đi.
Trong tình huống bình thường, với người chơi như Lưu Niên, nếu không phải người quen của anh thì sẽ không chủ động đến chào hỏi gì. Đây chính là cảm giác khoảng cách của đại thần trong truyền thuyết. Tuy rằng hôm nay khác với ngày thường là có rất nhiều vây xem, nhưng vẫn không giống ngày thường, tình huống này khiến vài người có cư xử khác. Dĩ nhiên cũng không thể lấy tiêu chuẩn của ngày thường để áp đặt ngày hôm nay.
Chỉ thấy lúc Lưu Niên đang xoay người chuẩn bị lên ngựa, thì có một người sói không sợ chết chạy đến trước mặt Lưu Niên, rất nhanh lên tiếng chào hỏi:
“Lưu, Lưu Niên…”
Lưu Niên nhíu nhíu mày, ngừng ở tư thế lên ngựa, lãnh đạm mà xa cách, nhàn nhạt đáp lời. Trong câu nói có thể thấy với người này cũng không hứng thú gì cả.
“Có chuyện gì?”
Người sói pháp sư kia không phải là tự nguyện lao ra, mà là bị một đám người sau lưng đẩy tới. Nên khi nghe âm thanh Lưu Niên hỏi, theo bản năng quay đầu liếc đống bạn đang nhìn về phía mình bày ra đủ mọi tư thế cổ vũ. Điều này mới làm cho Người sói thêm can đảm, càng thêm cố gắng hít sâu lấy dũng khí.
“Chuyện kia…”
Lưu Niên nhìn về đội ngũ ở đằng sau, rồi mới dời mắt đến người trước mặt. Ánh mắt như vậy vừa sắc bén vừa không kiên nhẫn. Tuy rằng ở dưới áo choàng, nhưng vẫn khiến người sói có cảm giác như đang bị anh dùng móng vuốt vồ lấy, rất khó chịu.
“Không có chuyện thì ta đi…”
Pháp sư kia nghe thấy Lưu Niên nói như vậy không biết từ đâu lấy dũng khí, kéo tay áo Lưu Niên khẩn cấp nói.
“Có việc, có việc”
Lưu Niên nhíu mày, ánh mắt rơi trên tay áo bị nắm. Ánh mắt kia đầy đe dọa, người sói giống như là bị kích thích, có cảm giác như chỗ mình nắm bị nhìn đến xuyên thủng. Ngay lập tức thả ra. Lưu Niên bất động thu tay về, lẳng lặng đứng bên cạnh Độc Giác Thú, đợi người sói kia nói chuyện.
Lưu Niên tuy rằng có nhiều nguyên nhân mà không thích cùng người xa lạ giao tiếp. Thế nhưng không phải anh là người ngay cả lịch sự cơ bản nhất cũng không biết. Nếu như người sói này bảo tìm anh có việc, vậy thì Lưu Niên vẫn sẽ đứng lại, tuy rằng không mấy hứng thú nào. Nhưng đã đáp ứng người khác, anh vẫn sẽ để cho người ta một ít thời gian.
Người sói hướng về Lưu Niên cười khan mấy tiếng, sau đó nuốt nuốt nước bọt hỏi: Lưu Niên, vừa nãy người giết anh có phải Công tử U không?
Lưu Niên hơi sững sờ, rồi liếc qua kênh thế giới và kênh bản đồ- hai kênh đã thành chợ thì hiểu ra. Trong đó có người đặt cược ra giá, mọi người đều rất muốn biết vấn đề của người sói đang hỏi.
Khóe miệng anh hơi mỉm cười, cũng không hề trả lời ngay. Trái lại quay về pháp sư kia hỏi lại:
“Sao vậy? Điều này rất quan trọng à?”
Người sói lập tức lúng túng, anh đứng ở bên cạnh Lưu Niên cười gượng vài tiếng, liên tục phủ nhận.
“Không quan trọng, không quan trọng…”
Sau đó vừa nói vừa lùi lại về phía đội ngũ của mình. Chuyện cười! Cho dù anh rất muốn biết đáp án, nhưng đối mặt với Lưu Niên mà gật đầu thừa nhận mình tò mò thì không phải lựa chọn sáng suốt gì, ai biết trong lòng anh ta đang nghĩ cái gì chứ?
Khi người sói lùi về đội ngũ của mình, bị rất nhiều bạn bè trong đoàn, thậm chí những người xung quanh cũng lên án mãnh liệt.
“Tại sao cậu bảo là không quan trọng! Trời ơi tớ đã chọn quay video rồi! Đã chụp màn hình rồi… cái này mà không quan trọng hả? Mỗi tháng đều có top 3 tiền thưởng đó!!! Như vậy còn chưa đủ quan trọng hả!!!”
“Đúng đó, tại sao cậu bảo là không quan trọng? Nếu không quan trọng sao phải chịu đau khổ đẩy cậu lên để chặn đường Lưu Niên hả? Lưu Niên đã trả lời rồi tại sao lại bỏ qua cơ hội tốt như thế hả???”
“Cậu rất ngốc!!!”
“Đồ ngốc này!”
Người sói bị bạn bè mình ôm đầu bá cổ đánh liên tục thì cố gắng chạy đi, vừa chạy vừa khiếu nại.
“Không phải mà, mọi người không nhìn người kia là ai à??? Làm sao tớ dám nhiều lời như vậy chứ.
Lưu Niên đưa mắt nhìn tình trạng của người sói, khẽ cười. Một từ cũng không nói. Thật ra nếu anh ta kiên trì một chút, anh sẽ nói cho anh ta đáp án. Chỉ tiếc, người này vừa nhát, da mặt còn mỏng thì đành chịu thôi.
Xoay người lên ngựa, Lưu Niên nhìn lại một vòng vây xem náo nhiệt, cùng người chơi đang ầm ĩ. Không nói gì nữa, leo lên thú cưỡi rồi hướng về phía nhà tù của Anh Hùng Thành chạy đi.
Tất nhiên, trong thành sạch sẽ như vậy, không thể có bụi bay mù mịt gì cả.
Nhưng lúc Lưu Niên cưỡi Độc giác thú đi qua, người chơi vẫn tự giác nhường một con đường. Đủ để anh có thể đi qua không gặp chướng ngại nào.
Nhà tù của Anh Hùng Thành không lớn lắm, nhưng so với những thành khác đã là thuộc dạng lớn nhất nhì khu vực. Dựa theo tội mà người chơi phạm phải, sẽ được nhốt ở những khu khác nhau. Mà Diệp từ là tội phạm giết người sẽ bị nhốt ở khu trọng phạm.
“Tinh Linh, ngươi tại Anh Hùng Thành giết người, có nhận tội hay không?”
Phán quan của Anh Hùng Thành ngồi trên cao, dùng âm điệu rất kì lạ, gõ gõ búa liền định tội cho Diệp Từ.
Diệp Từ ngáp một cái, định tội như vậy làm sao không thừa nhận đây? Hiện tại cô chỉ có một phương án là nhận tội. Cô cũng không muốn ngồi trong đây mười ngày nửa tháng, càng không muốn mấy vệ binh gần 240 cấp giải quyết, đành thành thật nhận tội. Để cầu khoan hồng của pháp luật.
Tuy rằng cho tới bây giờ, Diệp Từ vẫn nghĩ là cô bị đưa đến đây là tai bay vạ gió, nhưng vẫn không ảnh hưởng gì đến Thẩm phán định tội cả.
Thái độ của Diệp Từ khiến Thẩm phán rất hài lòng, quan tòa rất thỏa mãn. Ông ta xoa xoa hàm râu của mình, khẽ mỉm cười, như đắc ý trẻ nhỏ dễ dạy…
“Xem ra ngươi đã biết tội nghiệt của mình, do lần đầu vi phạm, nên ta sẽ không xử nặng. Ngươi cần quý trọng cơ hội lần này, sám hối cải tạo cho tốt, lần nữa làm người”
Diệp Từ ở trong lòng không nhịn được trợn trắng mắt, nhưng bên ngoài vẫn gật gật đầu. Một bộ dáng lấy lòng.
“Vâng, vâng, nhất định như vậy”
Tiếp theo là NPC một mực xem náo nhiệt bên cạnh, bắt đầu tuyên án:
“Tinh linh Công Tử U ở Anh Hùng Thành tại khu náo nhiệt giết người vô tội, hiện tại tuyên án. Công Tử U giết người, tội ác tày trời, làm ảnh hưởng đến trị an của Anh Hùng Thành. Thế nhưng xét đến việc Công Tử U chịu nhận tội, thái độ đúng mực nên tuyên bố ba ngày tù giam. Lập tức chấp hành!”
Cũng còn tốt, chỉ ba ngày…
Diệp Tử xoay xoay cổ một chút, dỏng tai lên nghe thấy thời hạn thi hành án là ba ngày thì nhịn không được mà gật đầu hài lòng. Đây một phần là do Anh Hùng Thành mới mở ra, người phạm tội giết người cũng không nhiều. Nhà tù thì trống trãi, quan tòa bình thường sẽ phạt rất nặng, đời trước cũng là toàn giam một thắng trở lên. Về sau, người giết nhau nhiều hơn, người phạm tội ngày càng nhiều. Trong buồng giam cũng đầy rẫy người vì vậy mà quá tải. Quan tòa cũng lười tuyên án từng người, trực tiếp đem những người chơi này đi chặt đầu.
Chỉ tiếc thời gian ba ngày này, không phải là ba ngày trong trò chơi, mà là ba ngày tại tuyến. Điều này cũng có nghĩa là Diệp Từ phải ở trong nhà giam này login đúng bảy mươi hai giờ. Ngoan ngoãn ngồi ngốc trong buồng giam, làm gì cũng không được.
Tuyên án xong xuôi, quan tòa vung tay lên, vệ binh tiến lên áp giải Diệp Từ đến nhà tù.
Mà cùng lúc đó, kênh bản đồ và hệ thống cũng tuyên bố thông tin này với người chơi. Nhất thời, quần chúng đều bùng nổ.
Dù sao, Công Tử U trên đường đánh chết Lưu Niên so với thông tin Lưu Niên phơi thân đầu đường có giá trị hơn nhiều. Mà Diệp Từ bị áp giải theo dọc đường, bồ câu tới không ngừng. Chủ yếu là bạn bè trong công hội an ủi, Diệp Từ cũng lười đọc.
Về phần kênh công hội, toàn thành phần chỉ sợ thiên hạ không đại loạn.
“A!!! Hội trưởng! Cậu có thể giết Lưu Niên ngay giữa Anh Hùng Thành! Cậu cũng quá quyết đoán, quá trâu bò rồi! nhiều người như thế có thể giết người trong vô hình, thật sự là làm chúng ta cam bái hạ phong”
Bánh Đậu lập tức nói, nghiền ngẫm từng chữ đầy chua xót.
“Mau tránh ra, nếu hội trưởng giết người trong vô hình thì đã biến mất rồi, còn ở đó để người ta đuổi được, còn chịu ở đó để thiên hạ biết được mình giết Lưu Niên à???”
Quả Đống lập tức khinh bỉ Bánh Đậu.
“Nếu như không phải giết người vô hình, vậy thì Lưu Niên sao lại bị giết? Chuyện này làm người ta khó hiểu quá”
Giấc Mơ Thân Cao Một Mét Bảy cười hắc hắc, ám muội nói.
“Lưu Niên là người chơi đỉnh cấp, kĩ thuật cũng đỉnh. Có thể giết anh ta, không thể không tiếng động giết được, ít nhất phải đánh nhau… nhưng làm sao không nghe động tĩnh gì vậy?”
“Không sai không sai, vấn đề này khiến người ta nghi ngờ”
Buông Muội Tử Kia Ra lập tức nói.
“Có gian tình, tuyệt đối có gian tình”
“Thật ra hệ thống cũng không nói là giết người trong vô hình, mọi người suy nghĩ nhiều quá”
Không Ăn Chay cảm thấy nên nói tốt cho chủ nợ của mình một chút, tiện thể biểu lộ ý tứ không đồng ý của mình.
“Này, bây giờ giết người vô hình hay gian tình cái nào hấp dẫn hơn?”
Bây giờ ngay cả Cánh Gà Xào Cay bình thường không hay nói chuyện cũng gia nhập thảo luận đề tài này.
“Ta cảm thấy, gian tình thật ra có sức thuyết phục hơn”
Nhất Thụ hoa Khai nghiêm trang tổng kết.
“Đặc biệt gian tình thành thật, mới khiến người ta điên cuồng”
Quả thật là bát quái nhân dân sung sướng nhiều.
Diệp từ nhìn công hội một đám không biết xấu hổ ra sức thêu dệt, nhăn nhó, khóe miệng cũng giật giật.
“Ta quyết định sau này đi cùng đoàn, ta muốn sờ thi”
Toàn bộ công hội yên tĩnh lại, qua ba giây sau, Cập Thì Vũ bỗng nói.
“Ta đột nhiên cảm thấy, ta nên liên hệ với Apsalom một chút. Ta nghĩ người nào đó sẽ rất hoan nghiêng người này nha, chúng ta vẫn là đem người nào đó giao cho Sáng Thế Kỉ đi!!”
“A a… chủ ý này hay, ý đồ này hay quá tốt!”
Dưới đó là một đám người lập tức hưởng ứng, càng thêm nhiệt liệt thảo luận gian tình lỡ thành thật thì sao… sau một khắc đều đá kháng nghị yếu ớt của Diệp Từ quăng sau đầu.
Diệp Từ ngồi xổm ở trong phòng giam, nhìn công đoàn nói chuyện đến tên kia, chỉ muốn bóp chết người.
“Ha, Tiểu Công Tử, có muốn ăn gì không? Đặc sản của Anh Hùng Thành nha”
Ngay thời điểm Diệp Từ sắp phát điên, cô lại nghe thấy âm thanh mình không muốn nghe nhất…
,:..
Danh sách chương