Không biết phía sau đã có một đám nhân mạng táng thân tại đó, lúc này, Diêu Vũ đã tiến vào trong một huyện thành nhỏ.
Vốn dĩ cũng không có gì, nhưng càng đi, Diêu Vũ lại càng phát giác ra nhiều chuyện không đúng.

Tỉ như, con đường này cũng quá yên bình, đừng nói là người sống, ngay cả quỷ cũng chưa từng xuất hiện qua.
Đi ở giữa đường phố, bốn phía vắng lặng không có nửa phần tạp âm, Diêu Vũ vẫn luôn giữ vững cảnh giác.
Cho đến khi y bước đến trước một con hẻm tối tăm, lúc này, một tiếng ‘leng keng’ ma sát rất nhẹ rốt cuộc mới truyền vào trong lỗ tai của y.

Cùng lúc đó, y cũng có một loại cảm giác, mũi giày của mình giống như vừa chạm vào thứ gì đó.
Cúi đầu, Diêu Vũ chỉ kịp nhìn thấy được đó là một thứ đen tròn bóng bẩy, ánh lên tia sáng của kim loại.

Thì ngay sau đó, một tiếng ‘đùng’ chấn động màng nhĩ liền đã vang lên, cuốn theo mùi kim hỏa nồng nặc.

Chỉ thấy, khói mù trong nháy mắt liền bao trùm khắp cả đường phố, đem cả bức tường vây của ngôi nhà bên cạnh đều nổ sụp.

Khói bụi cuốn lên khắp nơi, mơ hồ có thể nhìn thấy, ở trên đường đã bị nổ ra một lỗ hổng thật lớn, chí ít cũng có mấy mét.
Bên trong hố lớn, ngoại trừ đá vụn cùng khói đen, liền đã không còn gì nữa cả.

Ngay cả một chút phong thanh cũng không có.
Xung quanh rơi vào trong tĩnh mịch, gần 2 phút sau, rốt cuộc, từ bên trong hẻm nhỏ mới có hai bóng người đi ra.
Đây là hai thanh niên dáng người cao gầy, tương đương mảnh khảnh.

Nhan sắc thuộc về dạng xuất chúng, đặt ở hiện đại, cũng có thể miễn cưỡng xem như nam thần.
Nhất là khi, bọn họ còn là một đôi song sinh, từng chi tiết trên mặt đều giống nhau như đúc, rất dễ dàng liền khiến người cảm thấy hứng thú.
Sau khi bọn họ xuất hiện, lúc này, ở phía sau, mới có một bóng người chậm rãi đi ra.

Đối phương khá lùn, so với hai anh em song sinh kia thì thấp hơn một cái đầu.

Nhưng cơ bắp trên người lại vô cùng phát triển, chỉ là tạo hình lại có chút kỳ quái, trên lưng lại cõng lấy một người giấy vẽ đầy son phấn.
Sau khi nhìn thấy đường phố trống không trước mặt, nam tử trung niên kia liền nhíu mày, lạnh giọng chất vấn :“Các ngươi chẳng phải nói, kẻ đó chỉ là người bình thường sao?”
“Vương Tam, ngươi đang hoài nghi huynh đệ bọn ta sao?” Sắc mặt vốn đã rất khó coi, còn bị thái độ của Vương Tam chọc tức, Lâm Giác Duệ liền trầm giọng nói :“Chúng ta từ đầu tới cuối đều chưa từng nói dối ngươi, đối phương thật sự chỉ là người thường, không phải linh sư.”
“Như vậy, người đâu? Ngươi giải thích cho ta biết, một người bình thường bằng cách nào đột ngột biến mất giữa thiên địa, hơn nữa còn không bị lựu đạn đả thương? Chúng ta thậm chí còn không nghe thấy âm thanh thông báo thành công gϊếŧ chết hắn của hệ thống!”
Lâm Giác Duệ cùng Lâm Giác Kinh là huynh đệ song sinh.
Trước kia ở hiện đại, bọn họ là người mẫu, mặc dù không phải lưu lượng hàng đầu, nhưng cũng xem như là có chút danh tiếng.
Ngoại hình ưa nhìn, có tiền có tài, nhưng chớ trêu ở chỗ, bọn họ lại cùng yêu một nữ hài.


Sau đó, còn quyết định cùng nhau đến trước mặt nàng, ép nàng phải chọn một trong hai.
Chỉ là, ngàn vạn không ngờ, nữ hài lại không chọn ai trong số bọn họ cả, bởi vì người mà nàng thích là một người hoàn toàn khác.
Cuối cùng, bởi vì phẫn nộ cùng ganh ghét, bọn họ đã lén theo dõi nữ hài, đem nàng bắt cóc.

Sau đó lại cùng một chỗ cưỡng bức nàng, đem nàng cầm tù hơn hai tháng trời, khiến nàng mang thai rồi đánh đến sẩy thai.

Sau đó còn dùng đủ loại phương thức tra tấn nàng, khiến nàng chết đi trong thống khổ.
Sau khi nữ hài tử kia chết đi, bọn họ cũng không hề cảm thấy hối hận.

Trái lại, còn đem đối phương chặt ra thành khối, đổ vào trong thùng sắt, dùng bê tông đổ đầy.
Sự thật chứng minh, kẻ ác luôn có thể sống ngàn năm.

Cho đến khi bị đưa vào Linh Vực, tội ác của bọn họ đều chưa bị phát hiện ra.

Nữ hài xinh đẹp kia thì vẫn còn nằm trong thùng bê tông, vĩnh viễn không thể lấy lại công bằng.
Mới đầu, khi đến Linh Vực, hai người bọn họ vẫn còn có chút kinh sợ.

Sau đó, lại dựa vào vận khí cùng đủ loại thủ đoạn, lừa gϊếŧ rất nhiều đồng bạn, mới có thể lăn lộn sống đến hiện tại.
Đỉnh điểm là không lâu trước, thông qua quỷ khế, bọn họ còn thuận lợi nhận được một loại linh dị.
Năng lực này của bọn họ rất kỳ lạ, thuộc về dạng phụ trợ, có thể cảm ứng được linh dị trong một khoảng cách rất xa.

Cho nên, khi Diêu Vũ vừa tiến vào huyện thành, bọn họ liền đã lập tức cảm ứng được.
Đồng thời, bọn họ còn có thể phân tích ra, bên người y có tồn tại ba khí tức quỷ dị rất đáng sợ.


Nhưng trên người y, lại không có bất cứ khí tức linh dị nào, hoàn toàn là một người bình thường.
Năng lực này đã giúp đỡ bọn họ thoát hiểm rất nhiều lần.

Nhưng như cũ vẫn tồn tại hạn chế, đó chính là hai huynh đệ bọn họ nhất định phải ở bên cạnh nhau, thì mới có thể sử dụng năng lực được.
Nếu một người trong đó chết đi hay rời xa người còn lại, năng lực liền sẽ tiêu biến.
Về phần nam tử trung niên tên gọi Vương Hùng kia, thân phận rất thần bí, chỉ biết trước kia đã từng nhập ngũ, sau đó lại rời đi.
“Trên đất không có vết máu, cũng không có mảnh vỡ của y phục.

Khả năng rất cao, đối phương đã được ba nguồn khí tức quỷ dị kia kịp thời mang đi.”
Nhìn Vương Hùng thu thập chứng cứ, lúc này, hai huynh đệ họ Lâm kia đã bắt đầu trò chuyện với nhau :“Ta thật sự rất hiếu kỳ, ba loại khí tức quỷ dị kia rốt cuộc là gì.

Vì sao chỉ vừa cảm nhận được một chút, cả người liền đã giống như rơi vào hầm băng.”
“Ca ca, ngươi chẳng lẽ không cảm thấy nghi hoặc, vì sao bên cạnh một người bình thường như hắn lại có ba cỗ khí tức đáng sợ như vậy âm thầm đi theo? Ngươi nói xem, nếu chúng ta có thể gϊếŧ được hắn…”
Nghĩ tới tích phân tồn trữ của kẻ đó khẳng định sẽ vô cùng phong phú, Lâm Giác Kinh liền không khỏi có chút kích động.

Nhưng cũng vào lúc này, từ phía sau lưng, một âm thanh đã bình tĩnh tuyền vào tai gã.
“Nghe nói ngươi…muốn gϊếŧ ta?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện