Được một tháng nay Phí Nam Thành bắt đầu trở lại công ty làm việc.
Thẩm Tòng Tâm cũng sắp kết thúc một năm học, nhưng điều cô lo lắng nhất là cả tháng nay chu kỳ của cô vẫn chưa đến, thế nên cô đã quyết định dành một ngày để tự mình đi đến bệnh viện kiểm tra.
Bệnh viện.
Trong phòng khám bệnh viện
"Tên"
"Thẩm Tòng Tâm"
"Tuổi"
"19"
"Cô...đang làm sinh viên"
"Vâng"
Vị bác sĩ hơi đẩy gọng kính nhíu mày: "Cô có biết cô đang mang thai"
"Mang thai" Thẩm Tòng Tâm ngạc nhiên hỏi lại.
"Đúng vậy, cô đang mang thai, hơn nữa đã được 2 tháng"
Thẩm Tòng Tâm khiếp sợ c lấy tờ giấy mà bác sĩ vừa đưa cho cô, cô run rẩy nói không nên lời.
Bác sĩ thấy vậy, chỉ thở dài một hơi, đối với trường hợp này anh đã gặp nhiều lần rồi, liền chỉ đành nói: "Cô muốn giữ lại, hay muốn bỏ đứa bé"
"Anh nói gì cơ? Đương nhiên tôi muốn giữ lại rồi" Thẩm Tòng Tâm trong phút chốc tỉnh lại, có chút tức giận nhìn vị bác sĩ trước mặt.
"Đó là con tôi, là kết tinh tình yêu của tôi với chồng tôi a" khi nói đến đây, hai mắt cô không ngừng ánh lên tia hạnh phúc ngọt ngào.
"Cô...đã có chồng"
"Đúng a, chứ anh nghĩ tôi chưa có chồng thì làm sao có con"
"À, hóa ra là vậy" anh hơi mỉm cười gật đầu, nhìn vẻ mặt hạnh phúc của cô thì cũng đủ biết chồng cô là một người rất yêu thương cô rồi.
"Chồng cô sao không đi khám cùng cô"
"Anh ấy đang làm việc...như vậy cũng tốt, tự tôi sẽ tạo bất ngờ cho anh ấy" cô xoa xoa bụng mình cười tinh nghịch nói.
Nụ cười của cô vừa hạnh phúc lại vừa đơn thuần, khiến cho đối phương cũng cảm giác được niềm hạnh phúc ấm áp mà cô mang lại.
Có lẽ...rất nhiều năm sau đó, khi nhớ lại, đây có lẽ là nụ cười hạnh phúc nhất mà anh từng thấy nơi cô...
Nụ cười đẹp đẽ thuần khiết biết bao...
Thẩm Tòng Tâm đứng dậy chào bác sĩ rồi ra về
Thẩm Tòng Tâm đứng bên đường đợi tài xế mà Phí Nam Thành đã sắp xếp cho cô đến đón. Thời tiết ấm áp, gió thổi hiu hiu, từng tán cây lung lay theo gió.
Tòng Tâm trong lòng sảng khoái vô cùng. Cô muốn bay đến bên cạnh anh ngay lập tức, tạo bất ngờ cho anh biết mình đã được lên chức. Trong lòng cô hạnh phúc môi bất giác cong lên.
Xe của nhà cô đã đến tài xế xuống xe mở cửa cho cô " mời thiếu phu nhân" cô đang định lên xe thì...
Một chiếc xe màu đen thắng gấp trước mặt họ. 4 tên áo đen cầm súng xông tới chỗ cô.
Lúc này cô rất sợ hãi nhưng vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng đối mặt với bọn chúng. Cô biết mình không có đường thoát lên tính cách cho anh tài xế được thả đi thì cô mới có cơ hội sống.
Anh tài xế trông thấy vậy xông ra trước mặt cô để bảo vệ cho cô.
" Các người muốn gì?"
"Thẩm tiểu thư, mời cô theo chúng tôi, tiểu thư muốn gặp cô"
Thẩm Tòng Tâm nghi ngờ nói:
" Tiểu thư các người là ai?"
"Gặp rồi cô sẽ biết"
Bọn chúng nói xong định xông lên bắt cô đi. Cô thấy tình hình không ổn, đành lên tiếng.
"Các người thả anh ta đi, tôi sẽ đi theo các người."
Tề Vũ ( tên của anh tài xế) lo lắng lên tiếng. ( Tề Vũ là vệ sĩ kiêm trợ ly đặc biệt của anh được anh phái đến bảo vệ cho Thẩm Tòng Tâm)
"Phu nhân, không được đâu. Thiếu gia sẽ không tha cho tôi."
Anh về nói với Phí Nam Thành, tôi sẽ không sao đâu.
Nói xong cô lên xe cùng đám người đó rời đi.
Xe chạy vào một vùng hẻo lánh, hai bên đường là những ngôi nhà bỏ hoang.
Thẩm Tòng Tâm cũng sắp kết thúc một năm học, nhưng điều cô lo lắng nhất là cả tháng nay chu kỳ của cô vẫn chưa đến, thế nên cô đã quyết định dành một ngày để tự mình đi đến bệnh viện kiểm tra.
Bệnh viện.
Trong phòng khám bệnh viện
"Tên"
"Thẩm Tòng Tâm"
"Tuổi"
"19"
"Cô...đang làm sinh viên"
"Vâng"
Vị bác sĩ hơi đẩy gọng kính nhíu mày: "Cô có biết cô đang mang thai"
"Mang thai" Thẩm Tòng Tâm ngạc nhiên hỏi lại.
"Đúng vậy, cô đang mang thai, hơn nữa đã được 2 tháng"
Thẩm Tòng Tâm khiếp sợ c lấy tờ giấy mà bác sĩ vừa đưa cho cô, cô run rẩy nói không nên lời.
Bác sĩ thấy vậy, chỉ thở dài một hơi, đối với trường hợp này anh đã gặp nhiều lần rồi, liền chỉ đành nói: "Cô muốn giữ lại, hay muốn bỏ đứa bé"
"Anh nói gì cơ? Đương nhiên tôi muốn giữ lại rồi" Thẩm Tòng Tâm trong phút chốc tỉnh lại, có chút tức giận nhìn vị bác sĩ trước mặt.
"Đó là con tôi, là kết tinh tình yêu của tôi với chồng tôi a" khi nói đến đây, hai mắt cô không ngừng ánh lên tia hạnh phúc ngọt ngào.
"Cô...đã có chồng"
"Đúng a, chứ anh nghĩ tôi chưa có chồng thì làm sao có con"
"À, hóa ra là vậy" anh hơi mỉm cười gật đầu, nhìn vẻ mặt hạnh phúc của cô thì cũng đủ biết chồng cô là một người rất yêu thương cô rồi.
"Chồng cô sao không đi khám cùng cô"
"Anh ấy đang làm việc...như vậy cũng tốt, tự tôi sẽ tạo bất ngờ cho anh ấy" cô xoa xoa bụng mình cười tinh nghịch nói.
Nụ cười của cô vừa hạnh phúc lại vừa đơn thuần, khiến cho đối phương cũng cảm giác được niềm hạnh phúc ấm áp mà cô mang lại.
Có lẽ...rất nhiều năm sau đó, khi nhớ lại, đây có lẽ là nụ cười hạnh phúc nhất mà anh từng thấy nơi cô...
Nụ cười đẹp đẽ thuần khiết biết bao...
Thẩm Tòng Tâm đứng dậy chào bác sĩ rồi ra về
Thẩm Tòng Tâm đứng bên đường đợi tài xế mà Phí Nam Thành đã sắp xếp cho cô đến đón. Thời tiết ấm áp, gió thổi hiu hiu, từng tán cây lung lay theo gió.
Tòng Tâm trong lòng sảng khoái vô cùng. Cô muốn bay đến bên cạnh anh ngay lập tức, tạo bất ngờ cho anh biết mình đã được lên chức. Trong lòng cô hạnh phúc môi bất giác cong lên.
Xe của nhà cô đã đến tài xế xuống xe mở cửa cho cô " mời thiếu phu nhân" cô đang định lên xe thì...
Một chiếc xe màu đen thắng gấp trước mặt họ. 4 tên áo đen cầm súng xông tới chỗ cô.
Lúc này cô rất sợ hãi nhưng vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng đối mặt với bọn chúng. Cô biết mình không có đường thoát lên tính cách cho anh tài xế được thả đi thì cô mới có cơ hội sống.
Anh tài xế trông thấy vậy xông ra trước mặt cô để bảo vệ cho cô.
" Các người muốn gì?"
"Thẩm tiểu thư, mời cô theo chúng tôi, tiểu thư muốn gặp cô"
Thẩm Tòng Tâm nghi ngờ nói:
" Tiểu thư các người là ai?"
"Gặp rồi cô sẽ biết"
Bọn chúng nói xong định xông lên bắt cô đi. Cô thấy tình hình không ổn, đành lên tiếng.
"Các người thả anh ta đi, tôi sẽ đi theo các người."
Tề Vũ ( tên của anh tài xế) lo lắng lên tiếng. ( Tề Vũ là vệ sĩ kiêm trợ ly đặc biệt của anh được anh phái đến bảo vệ cho Thẩm Tòng Tâm)
"Phu nhân, không được đâu. Thiếu gia sẽ không tha cho tôi."
Anh về nói với Phí Nam Thành, tôi sẽ không sao đâu.
Nói xong cô lên xe cùng đám người đó rời đi.
Xe chạy vào một vùng hẻo lánh, hai bên đường là những ngôi nhà bỏ hoang.
Danh sách chương