Ánh mắt Diệp Mạc lãnh đạm nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm, không nhìn ra được trong ánh mắt ấy ẩn chứa tâm tình gì, nằm lặng trên mặt đất, giống như một khối thi thể.

Tiếu Tẫn Nghiêm không mở miệng, có vẻ như cơn sốt vẫn chưa hết, trên mặt vẫn còn lộ ra vẻ mệt mỏi dày đặc vì bệnh, nét mặt âm trầm đem áo khoác trên người cởi ra, nhanh chân đi đến trước mặt Diệp Mạc, ngồi xổm xuống ôm Diệp Mạc ngồi dậy, đem Tây phục phủ lên trên người Diệp Mạc.

Diệp Mạc cảm thấy lạnh lẽo, theo bản năng tựa vào lồng ngực Tiếu Tẫn Nghiêm, nhắm mắt lại, tựa hồ như muốn cách ly bản thân khỏi thế giới bên ngoài, đầu tựa vào trong lòng Tiếu Tẫn Nghiêm, nương theo tiếng tim đập mạnh mẽ kia, Diệp Mạc ngủ thiếp đi.

Tiếu Tẫn Nghiêm không mang Diệp Mạc rời khỏi cảng khẩu mà lên trở lại du thuyền, đưa Diệp Mạc đặt vào ở trong phòng mình, sau đó rời đi.

Đêm nay, hắn cần khéo léo ứng phó với những thương chính quan hào kia (thương nhân + chính trị gia + mấy ông quan + hào phú), sau khi kết thúc còn phải đi tiếp vài thương gia người nước ngoài, cho dù hắn đang bệnh, mặc dù có muốn ở bên cạnh người kia như thế nào đi nữa, đều chỉ có thể trước tiên cố nén lại.

Sau khi Tiếu Tẫn Nghiêm rời khỏi gian phòng thì đi tới boong tàu, châm điếu thuốc, tựa vào hàng rào, ánh mắt thâm trầm nhìn một vùng biển.

Mạnh Truyền Tân đã báo cho hắn biết, Lạc Tần Thiên đã rời khỏi thành phố X, đáp chuyên cơ về nước Đức, để nam nhân mà hắn ta muốn mang đi ở lại thành phố X, hoặc nói là, để lại cho mình.

Khúc mắc bên trong thì Tiếu Tẫn Nghiêm không rõ lắm, nhưng hắn biết Diệp Tuyền đã thuộc về hắn, nhưng tại sao hắn lại không cảm thấy có chút vui sướng nào.

Không có phẫn nộ cũng chẳng có vui mừng.

Hoặc nói là, ngọn lửa bế tắc đang hừng hực trong lòng hắn căn bản không bạo phát ra được.

Khi nhìn thấy cậu ta để mặc người khác làm nhục mà không có bất kỳ phản kháng nào, Tiếu Tẫn Nghiêm liền biết, trái tim của người con trai này, đã nguội lạnh.

Giống như Diệp Mạc năm đó, sau khi nghĩ rằng Lạc Tần Thiên đã bị hắn giết chết, cũng mất đi vẻ xinh đẹp trong sáng vui tươi như lúc trước, cứ sống một cách thanh thanh lạnh lùnh, không ngừng muốn chạy trốn, không ngừng muốn tự sát.

Diệp Tuyền rồi cũng sẽ trở nên như vậy sao…

Tiếu Tẫn Nghiêm phun ra một vòng khói thuốc, cảm thấy đầu óc vẫn còn có chút choáng váng, liền nhắm mắt lại cảm nhận làn gió biển thổi vào, hắn nhất định phải lập tức tỉnh táo lại, Diệp Tuyền ấy, tuyệt đối không thể để cho cậu ta suy sụp mất đi hết sức sống.

“Tẫn ca!” Mạnh Truyền Tân đột nhiên đi nhanh tới, sắc mặt nghiêm nghị, vội vàng nói “Diệp tiên sinh không thấy nữa.”

Vẻ mặt Tiếu Tẫn Nghiêm biến sắc, trầm giọng nói “Xảy ra chuyện gì? Không phải đã dặn các người canh chừng ở cửa thật kỹ sao?”

“Diệp tiên sinh sau khi tỉnh lại thì đi nhà vệ sinh, thủ hạ chờ ở bên ngoài rất lâu, đến khi phát hiện không đúng mà xông vào thì…”

Lời Mạnh Truyền Tân còn chưa dứt, Tiếu Tẫn Nghiêm đưa tay lên ra hiệu ngừng lại, đại não cấp tốc nhảy lên một trận.

Nếu là biến mất ở trong nhà vệ sinh, nhất định là thông qua cửa sổ của nhà vệ sinh giáp với lan can bên ngoài mà đào tẩu, điều này nói rõ có thể giờ khắc này cậu ta đang ở trên boong thuyền…

Lẽ nào cậu ta định…

Suy nghĩ đáng sợ đột nhiên ùa vào đại não của Tiếu Tẫn Nghiêm khiến hô hấp đông cứng lại, nhớ tới ánh mắt trống rỗng tuyệt vọng của Diệp Mạc, Tiếu Tẫn Nghiêm biết, cậu ta, không muốn sống nữa…

Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên hướng về phía sau boong tàu chạy đi, nơi đó không có bất kỳ người khách nào, chỉ thỉnh thoảng sẽ có một nhân viên đi qua.

Nếu như từ nơi đó nhảy xuống, tuyệt đối sẽ không phát hiện ra được cái gì.

Quả nhiên sau khi Tiếu Tẫn Nghiêm chạy ra phía sua boong tàu thì trông thấy Diệp Mạc đang ngồi ở trên hàng rào, hai chân nhấc bổng lên đong đưa, gương mặt không chút cảm xúc nhìn xuống làn nước biển lạnh lẽo phía dưới, thân thể gầy yếu đơn bạc nhìn qua cực kỳ tiêu điều, như là bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió biển thổi xuống.

Nước ở cảng biển không phải là quá sâu, nhưng du thuyền to lớn vì để không bị mắc cạn mà đã chạy ra phía xa một chút nơi nước sâu vài mét, hơn nữa trời lạnh nước lạnh, không bị chết đuối thì cũng bị lạnh chết.

“Diệp Tuyền!” Tiếu Tẫn Nghiêm nỗ lực hạ thấp giọng, tránh làm cho Diệp Mạc khỏi đột nhiên bị giật mình ngã xuống.

Diệp Mạc hoảng hốt quay đầu, nhàn nhạt liếc nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm, lại lần nữa cúi đầu nhìn làn nước biển dưới chân.

“Cậu có nhảy xuống cũng không chết được!” Thanh âm Tiếu Tẫn Nghiêm khó có thể khống chết được độ cao, bởi vì lúc trước Diệp Mạc luôn muốn tìm chết, thế nên hắn hận nhất là có người dùng cái chết để uy hiếp hắn.

“Vậy nên tôi cho cậu biết, chờ khi cậu được cứu rồi, tôi sẽ…” Tiếu Tẫn Nghiêm thanh âm lạnh lẽo, vừa nói chuyện vừa hướng về Diệp Mạc bước hai bước.

“Sẽ làm sao?” Diệp Mạc đột nhiên nghiêng đầu nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm.

Dược hiệu không phải là 12 tiếng như Phục Luân nói, có thể là không đủ liều lượng nên chỉ duy trì được một nửa thời gian.

Vận mệnh thực sự là rất buồn cười, lúc cậu muốn nói chuyện nhất lại không thể phát ra được thanh âm nào, hiện tại sau khi hết thảy mọi chuyện đã lắng đọng xuống rồi thì cư nhiên lại có thể mở miệng.

Diệp Mạc bật cười, lạnh nhạt nói “Đánh gãy chân tôi? Tiêm ma túy vào người tôi? Hay là lấy một cái dây xích khóa tôi như một con chó?”

Những lời nói nhẹ nhàng như mây gió của Diệp Mạc khiến Tiếu Tẫn Nghiêm cảm thấy vô cùng khó thở, giống như toàn thân đều bị đâm chích mãnh liệt một hồi, đau đớn đến không thể nói ra được gì.

Hắn vốn chỉ muốn từ nam nhân này cảm thụ vẻ đẹp chỉ thuộc về Diệp Mạc, chỉ là yêu không đủ vĩ đại, không cách nào thuyết phục chính mình để cậu ta rời đi…

“Tôi sẽ không giam cầm sự tự do của cậu.”

Đây là việc duy nhất Tiếu Tẫn Nghiêm có thể thỏa thuận, nhưng điều đầu tiên phải là, cậu ta nhất định phải ở trong phạm vi hắn có thể nhìn thấy.

Diệp Mạc mất hứng, nở nụ cười “Tự do? Bây giờ tự do của tôi lại còn phải nhờ tới sự bố thí của anh nữa cơ…” Diệp Mạc đột nhiên ôm đầu, thống khổ bứt tai giật tóc “Tại sao? Tại sao cả thế giới đều quên tôi là ai, chỉ mình anh vẫn không chịu buông tha tôi, tôi không phải là Diệp Tuyền, không phải Diệp Mạc, tôi chẳng là cái thá gì cả! Con mẹ nói tôi đến cùng là ai?! Tại sao cuộc sống của tôi lại thất bại như vậy…”

Diệp Mạc càng nói càng lớn tiếng, lồng ngực kịch liệt phập phồng, mắt trợn lên, giống như là muốn giật cả đầu xuống. Nhìn nước biển dưới chân, đột nhiên nở nụ cười một tiếng, lập tức chẳng hề có bất kỳ do dự nào mà nhảy xuống! Trong khoảnh khắc Diệp Mạc rơi xuống nước, cả người Tiếu Tẫn Nghiêm chấn động, tiếp đó cũng chẳng hề lưỡng lự mà nhảy xuống theo.

Trong nước, Tiếu Tẫn Nghiêm cấp tốc ôm lấy eo Diệp Mạc, Mạnh Truyền Tân theo sát phía sau lập tức thả xuống một cái dây thừng, nhưng khi Tiếu Tẫn Nghiêm chuẩn bị bơi về hướng dây thừng thì Diệp Mạc đột nhiên kịch liệt giãy dụa, giơ nắm đấm, liên tiếp đánh vào người Tiếu Tẫn Nghiêm.

“Thả ra! Thả ra!” Diệp Mạc gào thét, tựa hồ như tất cả tâm tình phải đè nén đêm này đều bạo phát ra hết.

Tiếu Tẫn Nghiêm bất đắc dĩ đành phải một chưởng đánh vào gáy Diệp Mạc khiến cậu bất tỉnh, lúc này mới đem Diệp Mạc trèo lên lại du thuyền được.

Diệp Mạc được đặt ở trong phòng Tiếu Tẫn Nghiêm, toàn thân ướt đẫm, sắc mặt mê man tái nhợt.

Tiếu Tẫn Nghiêm thay ra âu phục sạch sẽ, sắc mặt âm trầm rời khỏi phòng, ở hành lang không người, một quyền nện ở trên mặt tường.

Một quyền quá mạnh thậm chí khiến da bị rách, chảy ra tơ máu, Tiếu Tẫn Nghiêm nhíu lông mày, một tay chống đỡ trên tường, nhìn bức tường trắng toát, một hồi lâu sau, lại đấm lên một quyền nữa.

………..

Bên trong đại sảnh ánh sáng lung linh rực rỡ, ăn uống linh đình, Tiếu Tẫn Nghiêm trên mặt mang theo nét cười nhạt, nắm giữ khoảng cách nóng lạnh thích hợp, vì lợi ích của chính mình mà miệng lưỡi dối trá xảo quyệt.

Tiếu Tẫn Nghiêm rất không thích cảnh tượng này, cảng khẩu nổi gió to chính là cơ hội thích hợp để hắn sớm rời đi, thế nên khi trời vừa rạng sáng, Tiếu Tẫn Nghiêm liền mang theo Diệp Mạc rời khỏi du thuyền, có Lạc Tần Thiên bàn giao lại, thế nên Lâm Tả Kha không ngăn cản Tiếu Tẫn Nghiêm mang Diệp Mạc đi. Chỉ là có chút ảo não, dù thế nào thì tiểu tình nhân của mình (Jian: là Lê Cửu đó) cũng đã lên tiếng nhờ y giúp đỡ nam nhân kia.

……………

Tiếu Tẫn Nghiêm sau khi trở lại biệt thự, lại phải ngã xuống giường, thân thể càng sốt cao hơn, liên tục phải chườm nước lạnh, nếu như là người thường thì đã sớm đạt tới cực hạn rồi. Tiếu Tẫn Nghiêm gần như phải nằm đến tối mới đứng dậy nổi, thân thể đúng là đã bớt khó chịu hơn rồi.

Vừa tỉnh lại, chuyện đầu tiên làm chính là Tiếu Tẫn Nghiêm đi tới phòng của Diệp Mạc.

Tiếu Tẫn Nghiêm đã sắp xếp để Diệp Mạc ở trong căn phòng mà năm đó hắn giam giữ cậu, không có ý nghĩa gì đặc biệt, chỉ là theo bản năng hắn muốn làm vậy thôi.

Bởi vì Tiếu Tẫn Nghiêm đã dặn dò kỹ nên khung cảnh của gian phòng này vẫn y hệt lúc trước không có gì thay đổi.

Diệp Mạc đã sớm tỉnh lại, sau khi tỉnh lại liền vẫn ngồi ở trên giường, không nói lời nào, cả đồ ăn mà người hầu đưa vào trong phòng cũng chưa động tới.

Diệp Mạc liên tục nhìn chằm chằm vào sợi dây xích đặt ở đầu giường kia, là thứ đã từng ràng buộc khiến cho cậu mất đi hết mọi tôn nghiêm cùng lòng tự trọng. Hiện tại đã là buổi trưa.

Lúc Tiếu Tẫn Nghiêm đẩy cửa đi vào, Diệp Mạc cũng không ngẩng đầu lên nhìn, mãi đến tận khi Tiếu Tẫn Nghiêm đi tới đầu giường cầm sợi dây xích lên, trống rỗng trong mắt Diệp Mạc mới lướt qua một tia khác lạ, giống như khủng hoảng, cũng giống như tuyệt vọng.

“Là khóa chân tôi hay là tay tôi đây?” Diệp Mạc ngẩng đầu lạnh lẽo nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm, như là đang hỏi một vấn đề chẳng hề quan trọng, đột nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười “Hay là khóa lấy cổ tôi này, như thế tôi trông sẽ giống con chó hơn.”

Ầm! Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên túm lấy cổ áo Diệp Mạc kéo tới trước mặt mình, đôi mắt ngày thường hung tàn quyết tuyệt tràn đầy lửa giận, xen lẫn kịch liệt, càng lúc càng đâm nhói đau đớn!

Cậu ta lại nói như vậy! Cậu ta lại làm ra vẻ mặt như vậy để đuổi hắn đi! Hay là, để xem thường hắn!

“Nói cho tôi” Tiếu Tẫn Nghiêm gầm nhẹ, như là rơi vào vòng xoáy thống khổ không lối thoát “Cậu biến thành như vậy là bởi vì Lạc Tần Thiên hay là vì tôi?!!”

Là vì Lạc Tần Thiên vứt bỏ cậu khiến cho cậu tuyệt vọng, hay là bởi vì tôi muốn giữ cậu lại khiến cho cậu muốn chết!

Diệp Mạc nhìn thẳng vào Tiếu Tẫn Nghiêm, gằn từng chữ một “Cả anh lẫn anh ta, đều là những kẻ không có gì tốt đẹp!” Diệp Mạc thê lương nở nụ cười, viền mắt lần thứ hai đỏ lên “Mấy kẻ khốn khiếp các người, đều mẹ nó đi chết hết đi!!”

Bốn mắt cùng nhau đối diện, Diệp Mạc cười đến rơi lệ, tim Tiếu Tẫn Nghiêm giống như bị đao cắt.

“A…”

Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên nâng cằm Diệp Mạc lên, môi mạnh mẽ ép xuống…

Hắn tại sao phải khiến mình khổ sở như vậy, rõ ràng ở trong thế giới của hắn, chỉ có hắn là chúa tể khiến cho người khác sướng vui đau buồn, hắn nên phải là có tâm địa sắt đá, hắn nên đối với những kẻ dám đối nghịch với hắn ra tay ác độc khiến kẻ đó vạn lần thống khổ, hắn càng nên hủy diệt tất cả mọi nguồn gốc khiến cho hắn thống khổ luân hãm như vậy.

Vì vậy nên hắn lẽ ra nên giết chết tên Diệp Tuyền này, cậu ta là con trai kẻ thù giết hại gia đình hắn, cậu ta vốn không phải là kẻ hắn nên yêu!

Có thể chỉ là vì cậu ta tinh khiết mỹ hảo, thậm chí là khí tức của cậu ta, đều giống như Diệp Mạc, khiến cho hắn không cách nào xuống tay được! Giống như nếu hắn ra tay, thì Mạc Mạc mà hắn yêu nhất sẽ lại một lần nữa biến mất!

“Ưm… buông ra….tôi…” Diệp Mạc thống khổ khẽ kêu lên, công kích kịch liệt đến từ hạ thân khiến cậu mất đi nhịp hô hấp, thân thể không ngừng theo tiến công xâm lược của Tiếu Tẫn Nghiêm mà lay động.

Tiếu Tẫn Nghiêm không nói lời nào, nhắm hai mắt lại, đem thân thể gầy yếu của Diệp Mạc gắt gao khóa chặt dưới thân mình. Để thuận tiện cho động tác của chính mình mà thậm chí đem hai chân thon dài trắng nõn của Diệp Mạc càng đè ép thấp hơn, biến hóa đủ các loại tư thế, hận không thể đem nam nhân dưới thân chôn chặt vào trong máu thịt của chính mình.

“Có phải là rất thoải mái không?” Tiếu Tẫn Nghiêm cắn vành tai Diệp Mạc, thấp giọng thở ra, một tay ôm lấ ve vuốt dục vọng đã nổi phản ứng của Diệp Mạc “Có phải đã cảm giác được vui sướng sống sót”

Loại vui sướng này, Diệp Mạc xem nó giống như sự sỉ nhục mà cố chịu đựng…

Diệp Mạc muốn dùng tay che mặt, lại bị Tiếu Tẫn Nghiêm đè ép lên đỉnh đầu.

“Sao hả? Thấy xấu hổ sao?” Kiếm mi Tiếu Tẫn Nghiêm nhướng lên, cúi đầu bất ngờ cắn vào điểm nổi lên trước ngực Diệp Mạc. Hắn hận! Đã đến cực hạn, hắn không thể cho phép cậu ta tiếp tục dằn vặt chính mình nữa…

Cuối cùng, Tiếu Tẫn Nghiêm thở dốc nằm nhoài trên người Diệp Mạc, chậm rãi mở miệng “Không phải cậu muốn được tự do tự tại sao? Được, tôi cho cậu!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện