"Thượng Cẩn, từ trước đến nay em không phải BOSS của thế giới này, BOSS chân chính đã sớm bị em giết chết."
Tôi trợn mắt há hốc khi nghe được lời này, không thể tiêu hóa nổi ý nghĩa của nó.
Mục Thu Dương hỏi tôi có nguyện ý tin tưởng anh một lần nữa không.
Tôi do dự một lúc, cuối cùng gật đầu một cái.
"Tất cả ký ức của em, đều ở đây."
Anh đoạt lấy súng trong tay tôi dễ như trở bàn tay.
"Thượng Cẩn, nếu em muốn biết sự thật, anh cũng không giấu giếm em nữa."
"Cho dù vậy, anh vẫn không hi vọng em tìm lại được đoạn ký ức ấy."
Tôi ngây ngẩn nhìn anh, mọi chuyện biến hóa quá nhanh khiến tôi cảm thấy không rõ ràng.
Nhưng thà biết sự thật sớm một chút còn hơn mỗi ngày đều ngu ngốc suy nghĩ lung tung.
"Em tin anh." Tôi nói với anh.
Mục Thu Dương cười, nụ cười có chút miễn cưỡng.
"Vậy hãy hứa với anh, từ giờ về sau, ngàn vạn lần đừng hận anh..."
Rốt cuộc đoạn ký ức bị đánh mất kia lại nghiêm trọng tới mức phải dùng từ "hận".
Anh bóp cò, họng súng đặt trước ngực tôi.
Không biết là trùng hợp hay cố ý, nơi đó chính là vị trí của vết bớt.
Không để tôi mất quá nhiều thời gian, tiếng súng "Đoàng" vang lên.
Không có đau đớn, không có máu me, sau đó là: Vô số đoạn phim lẻ đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi, từng chút từng chút ghép lại ra câu chuyện trước kia.
...
Số thứ tự của tôi là 1798. Tên tiếng Trung: Thượng Cẩn.
Những con số khác nhiều đến nỗi không thể đếm hết.
Năm 8 tuổi đã thức tỉnh năng lực xuyên nhanh, sau đó thành tích vô cùng kiêu ngạo, tốt nghiệp xong liền nhảy cấp đến học viện.
Gia nhập vào Tổng cục xuyên nhanh, năng lực làm việc cực kỳ xuất sắc, bất kể là từ thế giới làm ruộng hay đến thế giới chạy trốn, giết chóc hoang dại.
Đối với tôi mà nói, việc vượt qua các bài kiểm tra đều rất ung dung, nhàn nhã.
Đến năm 20 tuổi, hệ thống ghép đôi tôi cùng với một người phụ nữ ưu tú.
Cô ấy trở thành vị hôn thê của tôi.
Phải biết rằng phần lớn người dùng cả đời phấn đấu cũng chưa chắc có được bạn đời.
Tư cách kết hôn có hay không, đều do hệ thống định đoạt.
Cho nên tôi rất vinh dự, bạn cùng trang lứa chỉ biết đỏ mắt ghen tị.
Cuộc đời thuận buồm xuôi gió.
Tổ trưởng nói chờ khi hắn về nghỉ hưu sẽ đem vị trí trao lại cho tôi.
Tôi giả vờ kích động mà vui vẻ đáp lời.
Thật ra, ngay cả vị trí cục trưởng tôi cũng chẳng ham.
Huống hồ là vị trí tổ trưởng.
Cuộc sống như vậy quả thực rất nhàm chán.
Căn bản chẳng có gì có thể khiến tôi vui vẻ.
Ngày đó, Học viên xuyên nhanh chào đón lễ kỷ niệm 1000 năm thành lập trường.
Tôi được coi như là một trong 10 cá nhân ưu tú của Học viện xuyên nhanh ở X quốc.
Tôi buộc phải lên đọc diễn văn dài 2 phút trong lễ khai mạc.
Thành thực mà nói, tình cảm của tôi với trường cũ cũng không có bao nhiêu. Nói nhảm hai phút qua loa lấy lệ cho xong, tôi liền vội vàng sử dụng thuật lẩn trốn, trốn vào nhà vệ sinh đi tiểu.
Tôi thà trốn trong nhà vệ sinh cũng không muốn bị hiệu trưởng kéo lại trò chuyện.
Ở trong buồng vệ sinh thở ra một làn khói, tâm tình cũng thoải mái hơn chút.
Đang chuẩn bị đẩy cửa ra ngoài, đột nhiên bên ngoài truyền tới một hồi va chạm.
Rất nhiều tiếng bước chân tiến vào nhà vệ sinh, ngay sau đó là tiếng đóng cửa cực kỳ thô bạo.
A, không cần phải nghĩ.
Nhất định đây là tiết mục cũ rích: Bạo lực học đường.
"Cái thằng nhóc Mục Thu Dương, sao lại chạy nhanh như vậy? Phải mất tận ba ngày mới bắt được nó."
"Hô ---- Để cho tao thở một chút, không thể không khen thể lực của nó rất tốt, tao chạy theo mệt chết đi được."
"Đừng có nói nhảm với nó, đánh trước rồi hẵng nói, nếu không sẽ bị chủ nhiệm phát hiện."
"Không đâu, chủ nhiệm còn đang bận đi nịnh bợ ở đại lễ đường."
Dựa vào âm thanh nghe được, hẳn là có ba người.
Nhưng trước rõ ràng có tiếng bước chân của bốn người, vậy xem ra còn lại một người, chính là người bị bắt nạt đang không nói lời nào.
"Các anh tìm tôi có việc gì?"
Người cuối cùng này rốt cuộc cũng mở miệng. Vừa phải nghe một đám lưu manh vô lại nói năng vô cùng khó nghe, lời này dù không nghe ra được tí cảm xúc nào vẫn dễ nghe hơn hẳn.
"Mày còn hỏi bọn tao? Mày dám ăn gan báo cướp người yêu của Lục ca!"
"Đúng vậy, cóc ghẻ còn đòi ăn thịt thiên nga, cũng không nhìn lại xem bản thân mày nhìn từ trong ra ngoài đều rõ sự nghèo hèn."
"Tôi không biết mấy anh đang nói gì. Chẳng qua luật pháp X quốc đã quy định, đối tượng kết hôn phải do hệ thống định đoạt, nói chuyện yêu đương sẽ phải chịu phạt." Thanh âm dễ nghe đó tiếp tục phản bác.
"Mày... Con mẹ nó, đừng nói nữa, đánh nó cho tao."
Sau đó liền nghe được một hồi âm thanh đánh đấm.
"Nói chuyện dựa trên nội quy học viện, không phải lén lút đánh nhau." Người có giọng nói dễ nghe kia dường như bị thương không ít, nhưng thanh âm vẫn như vậy, hùng hồn mà đanh thép.
Trong đầu tôi đã nghĩ: Người này thật buồn cười, mở mồm là nội quy, mở mồm là pháp luật.
Có khả năng nói chuyện bằng mồm, không bằng giữ lại chút sức lực để trả đũa.
Lúc tôi vừa mới vào học ở Học viện xuyên nhanh cũng không hiểu vì sao thường xuyên bị người khác bắt nạt.
Nhìn tôi còn trẻ nhưng lại được các thầy yêu thích, tự nhiên sẽ khiến người khác sinh ra lòng đố kỵ. Ban đầu tôi cũng cho là vậy.
Nhưng hóa ra việc tôi bị bắt nạt chẳng liên quan gì tới việc ưu tú hay không ưu tú.
Bản chất bọn họ đã là người xấu.
Chẳng qua bạn chỉ mặc một thứ trang phục màu hồng liền bị cười nhạo và bắt nạt.
Phương pháp tốt nhất chính là dùng thực lực để nói chuyện.
Bản thân phải đánh trả.
Cho nên kẻ đáng thương ở gian bên ngoài, tốt nhất cậu tự nghĩ biện pháp đi.
Tôi sẽ không ra tay giúp cậu đâu.
Tôi thầm nghĩ ở trong lòng.
Tôi dựa vào cửa buồng vệ sinh, trong tay không nhàn rỗi cầm một điếu thuốc, chuẩn bị rút ra cây thứ hai.
Mới vừa châm lửa, đột nhiên cảm thấy sau lưng trống trải.
Cửa bị mở ra!
Chất lượng của cái ổ khóa này cũng kém quá đấy, khóa cài lại tự nhiên rơi ra.
Sau khi cửa bị mở, theo quán tính tôi ngã ngửa ra đằng sau.
Thật may là kịp thời đứng vững bằng gót chân, không để cho mấy kẻ bên ngoài cười nhạo.
Bọn họ dù không dám cười nhạo, tôi cũng chẳng cảm thấy vui vẻ hơn.
Nếu bị phát hiện, đương nhiên tôi phải đi ra ngoài.
Ngoài cửa cả ba tên lưu manh đều nhận ra tôi.
"Thằng này hình như là Thượng Cẩn?"
"Hình như vậy, làm thế nào bây giờ, vừa rồi chắc nó đã nghe thấy chúng ta nói chuyện..."
"Đừng có sợ...Nó giỏi giang như vậy chắc sẽ không so đo với chúng ta."
Ba tên cố đè thấp âm thanh khi nói nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.
Tôi cười cười, lười nhìn bọn họ một cái.
Giả vờ chuyện gì cũng chưa xảy ra, đem bao thuốc lá nhét lại vào túi, chuẩn bị ra khỏi nhà vệ sinh.
Lúc tôi đi ngang qua họ, bốn người hai miệng cùng đồng thanh nói với tôi câu: "Học trưởng tốt."
Tôi dừng bước, hơi ngạc nhiên quay đầu.
Thứ khiến tôi ngạc nhiên không phải ba tên lưu manh kia mà là người có thanh âm dễ nghe đó.
Khóe mắt có vệt máu bầm, trên mặt toàn máu mũi, không còn chỗ nào sạch sẽ. Còn có ở nơi khóe miệng kia, thật giống như từng bị thương, vết thương đã kết vẩy.
Vết thương cũ vết thương mới đủ loại hình dạng hỗn loạn, nhìn có chút khôi hài.
Trông cậu ta nghiêm chỉnh, vóc người cao ngất.
Xuyên qua lớp áo sơ mi trắng mỏng manh có thể nhìn ra tố chất thân thể cũng không tệ, cũng không giống như không có sức đánh trả.
Nhưng cái người này đánh mất não hay sao mà chỉ dùng miệng đáp trả?
Ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại đi nói với cậu ta một câu: "Có bật lửa không? Cho mượn hộp quẹt."
Tôi nắm bật lửa trong túi quần, trong đầu suy nghĩ, mau nói có nhanh lên một chút.
Tôi cũng là lần đầu giúp người ta giải vây, không biết các bước cụ thể thế nào.
Tưởng tượng một chút, chỉ cần cậu ta nói có bật lửa, sau đó cũng tôi đi ra khỏi nhà vệ sinh, câu chuyện kết thúc hoàn hảo.
Thế nhưng suy nghĩ của tên kia quả nhiên đúng là phong cách của cậu ta, lông mày khẽ nhíu lại.
Đúng là tấm gương được giáo dục nề nếp của đất nước: "Điều thứ 2896 của pháp luật X quốc quy định, trong trường học hút thuốc sẽ bị phạt tiền."
Chúa ơi, chưa bao giờ gặp qua loại người như vậy.
Ngay cả điều mấy của pháp luật cậu ta cũng lôi ra lúc này.
Đúng là một đứa trẻ ngây thơ, người bảo thủ như vậy, trong tương lai làm nhiệm vụ xuyên nhanh ở thế giới khác nhất định sẽ phải chịu nhiều đau khổ.
Tôi bất đắc dĩ buông tay một cái: "Được rồi, vậy tôi đi."
Cậu ta thấy tôi đi, liền bước vài bước tới chỗ tôi, tôi tưởng cậu ta đột nhiên nghĩ thông suốt, biết là tôi muốn giúp mình. Vì vậy xoay người lại nhìn một lần nữa.
Cậu ta bổ sung một câu: "Hơn nữa, hút thuốc không tốt cho sức khỏe của anh."
Tôi: "..."
Sau khi ra ngoài nhà vệ sinh, tôi vẫn đang nghĩ lại biểu cảm của người kia.
Không mang theo vẻ nịnh hót, tính toán, giễu cợt,... Chỉ đơn giản là lo lắng cho sức khỏe của tôi.
Tôi cảm thấy nhất định là do mình nghĩ nhiều rồi.
Chúng tôi còn chẳng quen biết nhau, cậu ta lo lắng cho tôi cái gì chứ.
Hơn nữa đây là lần đầu tiên, cũng có thể là lần cuối gặp mặt.
Sang năm tôi được thăng chức trở thành cố vấn của Tổng cục xuyên nhanh, không cần tham gia những nhiệm vụ nhỏ nhặt như vậy sẽ thảnh thơi hơn rất nhiều.
Cũng sẽ ít cơ hội gặp được những người xuyên nhanh cấp thấp.
...
Lần gặp lại Mục Thu Dương là vào hai năm sau.
Cậu ta phá vỡ kỉ lục nhảy cấp tốt nghiệp của tôi, chỉ dùng hai năm ngắn ngủi đã thành công tiến vào Tổng cục xuyên nhanh.
Cái này cũng không hẳn là ngoài dự kiến.
Tôi được triệu tới phòng làm việc của tổ trưởng, lật xem đến hồ sơ của Mục Thu Dương mới phát hiện.
Thời gian thức tỉnh năng lực chuyển kiếp của cậu ta là 17 tuổi 364 ngày.
Nói cách khác, năng lực thức tỉnh một ngày trước lễ trưởng thành 18 tuổi của cậu ta.
Loài người sẽ không thức tỉnh trước khi đến lễ trưởng thành năm 18 tuổi, hơn nữa cũng chưa chắc có thể có được khả năng này, chỉ có thể vĩnh viễn làm một người bình thường, từng bước từng bước trải qua hết cuộc đời còn lại.
Mà năng lực xuyên nhanh nếu thức tỉnh trước lễ trưởng thành liền có thể tới Học viện xuyên nhanh học tập, sau đó đi xuyên nhanh tới đủ các thế giới kỳ diệu khác. Hoàn thành nhiệm vụ, thu được thù lao hậu hĩnh.
Kém một ngày, số phận sẽ hoàn toàn thay đổi, thật là khéo chọn ngày.
Cũng không biết đây là may mắn hay xui xẻo.
Tôi gập hồ sơ lại, cầm nó đặt lên bàn làm việc của tổ trưởng.
"Xem xong rồi, tư chất mới tốt nghiệp lần này cũng không tệ."
Tôi có thể đại khái đoán được nguyên nhân tổ trưởng gọi tôi tới ngày hôm nay.
Tôi trở thành cố vấn một năm, chỉ tham dự qua một đoàn huấn luyện, cũng chưa từng có ai là học trò. Khi trở thành cố vấn, tôi còn lười không lên kế hoạch thăng chức của mình, nói gì đến việc thu nhận học trò, thật không thú vị và lãng phí thời gian.
Nhưng tổ trưởng lại không thể chịu được, kiểu gì cũng phải đẩy cho tôi một người trên danh nghĩa.
"Trong tập hồ sơ đấy, cậu chọn một đi, đó sẽ là học trò của cậu." Tổ trưởng nhấp ngụm trà rồi nói.
Quả nhiên đúng như tôi đoán.
"Mọi chuyện đều do tổ trưởng sắp xếp, tôi không có ý kiến."
Tôi cũng muốn nhìn một chút xem ai xui xẻo như vậy.
Tổ trưởng đặt ly nước trong tay xuống, tùy ý lật một hồ sơ của người mới trên bàn.
"Chọn cậu ta đi, tôi thấy cậu dừng lại xem hồ sơ của cậu ấy lâu nhất."
Tôi nhìn theo hướng hắn chỉ.
Trang hồ sơ đó là của Mục Thu Dương.
"..."
Tôi trợn mắt há hốc khi nghe được lời này, không thể tiêu hóa nổi ý nghĩa của nó.
Mục Thu Dương hỏi tôi có nguyện ý tin tưởng anh một lần nữa không.
Tôi do dự một lúc, cuối cùng gật đầu một cái.
"Tất cả ký ức của em, đều ở đây."
Anh đoạt lấy súng trong tay tôi dễ như trở bàn tay.
"Thượng Cẩn, nếu em muốn biết sự thật, anh cũng không giấu giếm em nữa."
"Cho dù vậy, anh vẫn không hi vọng em tìm lại được đoạn ký ức ấy."
Tôi ngây ngẩn nhìn anh, mọi chuyện biến hóa quá nhanh khiến tôi cảm thấy không rõ ràng.
Nhưng thà biết sự thật sớm một chút còn hơn mỗi ngày đều ngu ngốc suy nghĩ lung tung.
"Em tin anh." Tôi nói với anh.
Mục Thu Dương cười, nụ cười có chút miễn cưỡng.
"Vậy hãy hứa với anh, từ giờ về sau, ngàn vạn lần đừng hận anh..."
Rốt cuộc đoạn ký ức bị đánh mất kia lại nghiêm trọng tới mức phải dùng từ "hận".
Anh bóp cò, họng súng đặt trước ngực tôi.
Không biết là trùng hợp hay cố ý, nơi đó chính là vị trí của vết bớt.
Không để tôi mất quá nhiều thời gian, tiếng súng "Đoàng" vang lên.
Không có đau đớn, không có máu me, sau đó là: Vô số đoạn phim lẻ đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi, từng chút từng chút ghép lại ra câu chuyện trước kia.
...
Số thứ tự của tôi là 1798. Tên tiếng Trung: Thượng Cẩn.
Những con số khác nhiều đến nỗi không thể đếm hết.
Năm 8 tuổi đã thức tỉnh năng lực xuyên nhanh, sau đó thành tích vô cùng kiêu ngạo, tốt nghiệp xong liền nhảy cấp đến học viện.
Gia nhập vào Tổng cục xuyên nhanh, năng lực làm việc cực kỳ xuất sắc, bất kể là từ thế giới làm ruộng hay đến thế giới chạy trốn, giết chóc hoang dại.
Đối với tôi mà nói, việc vượt qua các bài kiểm tra đều rất ung dung, nhàn nhã.
Đến năm 20 tuổi, hệ thống ghép đôi tôi cùng với một người phụ nữ ưu tú.
Cô ấy trở thành vị hôn thê của tôi.
Phải biết rằng phần lớn người dùng cả đời phấn đấu cũng chưa chắc có được bạn đời.
Tư cách kết hôn có hay không, đều do hệ thống định đoạt.
Cho nên tôi rất vinh dự, bạn cùng trang lứa chỉ biết đỏ mắt ghen tị.
Cuộc đời thuận buồm xuôi gió.
Tổ trưởng nói chờ khi hắn về nghỉ hưu sẽ đem vị trí trao lại cho tôi.
Tôi giả vờ kích động mà vui vẻ đáp lời.
Thật ra, ngay cả vị trí cục trưởng tôi cũng chẳng ham.
Huống hồ là vị trí tổ trưởng.
Cuộc sống như vậy quả thực rất nhàm chán.
Căn bản chẳng có gì có thể khiến tôi vui vẻ.
Ngày đó, Học viên xuyên nhanh chào đón lễ kỷ niệm 1000 năm thành lập trường.
Tôi được coi như là một trong 10 cá nhân ưu tú của Học viện xuyên nhanh ở X quốc.
Tôi buộc phải lên đọc diễn văn dài 2 phút trong lễ khai mạc.
Thành thực mà nói, tình cảm của tôi với trường cũ cũng không có bao nhiêu. Nói nhảm hai phút qua loa lấy lệ cho xong, tôi liền vội vàng sử dụng thuật lẩn trốn, trốn vào nhà vệ sinh đi tiểu.
Tôi thà trốn trong nhà vệ sinh cũng không muốn bị hiệu trưởng kéo lại trò chuyện.
Ở trong buồng vệ sinh thở ra một làn khói, tâm tình cũng thoải mái hơn chút.
Đang chuẩn bị đẩy cửa ra ngoài, đột nhiên bên ngoài truyền tới một hồi va chạm.
Rất nhiều tiếng bước chân tiến vào nhà vệ sinh, ngay sau đó là tiếng đóng cửa cực kỳ thô bạo.
A, không cần phải nghĩ.
Nhất định đây là tiết mục cũ rích: Bạo lực học đường.
"Cái thằng nhóc Mục Thu Dương, sao lại chạy nhanh như vậy? Phải mất tận ba ngày mới bắt được nó."
"Hô ---- Để cho tao thở một chút, không thể không khen thể lực của nó rất tốt, tao chạy theo mệt chết đi được."
"Đừng có nói nhảm với nó, đánh trước rồi hẵng nói, nếu không sẽ bị chủ nhiệm phát hiện."
"Không đâu, chủ nhiệm còn đang bận đi nịnh bợ ở đại lễ đường."
Dựa vào âm thanh nghe được, hẳn là có ba người.
Nhưng trước rõ ràng có tiếng bước chân của bốn người, vậy xem ra còn lại một người, chính là người bị bắt nạt đang không nói lời nào.
"Các anh tìm tôi có việc gì?"
Người cuối cùng này rốt cuộc cũng mở miệng. Vừa phải nghe một đám lưu manh vô lại nói năng vô cùng khó nghe, lời này dù không nghe ra được tí cảm xúc nào vẫn dễ nghe hơn hẳn.
"Mày còn hỏi bọn tao? Mày dám ăn gan báo cướp người yêu của Lục ca!"
"Đúng vậy, cóc ghẻ còn đòi ăn thịt thiên nga, cũng không nhìn lại xem bản thân mày nhìn từ trong ra ngoài đều rõ sự nghèo hèn."
"Tôi không biết mấy anh đang nói gì. Chẳng qua luật pháp X quốc đã quy định, đối tượng kết hôn phải do hệ thống định đoạt, nói chuyện yêu đương sẽ phải chịu phạt." Thanh âm dễ nghe đó tiếp tục phản bác.
"Mày... Con mẹ nó, đừng nói nữa, đánh nó cho tao."
Sau đó liền nghe được một hồi âm thanh đánh đấm.
"Nói chuyện dựa trên nội quy học viện, không phải lén lút đánh nhau." Người có giọng nói dễ nghe kia dường như bị thương không ít, nhưng thanh âm vẫn như vậy, hùng hồn mà đanh thép.
Trong đầu tôi đã nghĩ: Người này thật buồn cười, mở mồm là nội quy, mở mồm là pháp luật.
Có khả năng nói chuyện bằng mồm, không bằng giữ lại chút sức lực để trả đũa.
Lúc tôi vừa mới vào học ở Học viện xuyên nhanh cũng không hiểu vì sao thường xuyên bị người khác bắt nạt.
Nhìn tôi còn trẻ nhưng lại được các thầy yêu thích, tự nhiên sẽ khiến người khác sinh ra lòng đố kỵ. Ban đầu tôi cũng cho là vậy.
Nhưng hóa ra việc tôi bị bắt nạt chẳng liên quan gì tới việc ưu tú hay không ưu tú.
Bản chất bọn họ đã là người xấu.
Chẳng qua bạn chỉ mặc một thứ trang phục màu hồng liền bị cười nhạo và bắt nạt.
Phương pháp tốt nhất chính là dùng thực lực để nói chuyện.
Bản thân phải đánh trả.
Cho nên kẻ đáng thương ở gian bên ngoài, tốt nhất cậu tự nghĩ biện pháp đi.
Tôi sẽ không ra tay giúp cậu đâu.
Tôi thầm nghĩ ở trong lòng.
Tôi dựa vào cửa buồng vệ sinh, trong tay không nhàn rỗi cầm một điếu thuốc, chuẩn bị rút ra cây thứ hai.
Mới vừa châm lửa, đột nhiên cảm thấy sau lưng trống trải.
Cửa bị mở ra!
Chất lượng của cái ổ khóa này cũng kém quá đấy, khóa cài lại tự nhiên rơi ra.
Sau khi cửa bị mở, theo quán tính tôi ngã ngửa ra đằng sau.
Thật may là kịp thời đứng vững bằng gót chân, không để cho mấy kẻ bên ngoài cười nhạo.
Bọn họ dù không dám cười nhạo, tôi cũng chẳng cảm thấy vui vẻ hơn.
Nếu bị phát hiện, đương nhiên tôi phải đi ra ngoài.
Ngoài cửa cả ba tên lưu manh đều nhận ra tôi.
"Thằng này hình như là Thượng Cẩn?"
"Hình như vậy, làm thế nào bây giờ, vừa rồi chắc nó đã nghe thấy chúng ta nói chuyện..."
"Đừng có sợ...Nó giỏi giang như vậy chắc sẽ không so đo với chúng ta."
Ba tên cố đè thấp âm thanh khi nói nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.
Tôi cười cười, lười nhìn bọn họ một cái.
Giả vờ chuyện gì cũng chưa xảy ra, đem bao thuốc lá nhét lại vào túi, chuẩn bị ra khỏi nhà vệ sinh.
Lúc tôi đi ngang qua họ, bốn người hai miệng cùng đồng thanh nói với tôi câu: "Học trưởng tốt."
Tôi dừng bước, hơi ngạc nhiên quay đầu.
Thứ khiến tôi ngạc nhiên không phải ba tên lưu manh kia mà là người có thanh âm dễ nghe đó.
Khóe mắt có vệt máu bầm, trên mặt toàn máu mũi, không còn chỗ nào sạch sẽ. Còn có ở nơi khóe miệng kia, thật giống như từng bị thương, vết thương đã kết vẩy.
Vết thương cũ vết thương mới đủ loại hình dạng hỗn loạn, nhìn có chút khôi hài.
Trông cậu ta nghiêm chỉnh, vóc người cao ngất.
Xuyên qua lớp áo sơ mi trắng mỏng manh có thể nhìn ra tố chất thân thể cũng không tệ, cũng không giống như không có sức đánh trả.
Nhưng cái người này đánh mất não hay sao mà chỉ dùng miệng đáp trả?
Ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại đi nói với cậu ta một câu: "Có bật lửa không? Cho mượn hộp quẹt."
Tôi nắm bật lửa trong túi quần, trong đầu suy nghĩ, mau nói có nhanh lên một chút.
Tôi cũng là lần đầu giúp người ta giải vây, không biết các bước cụ thể thế nào.
Tưởng tượng một chút, chỉ cần cậu ta nói có bật lửa, sau đó cũng tôi đi ra khỏi nhà vệ sinh, câu chuyện kết thúc hoàn hảo.
Thế nhưng suy nghĩ của tên kia quả nhiên đúng là phong cách của cậu ta, lông mày khẽ nhíu lại.
Đúng là tấm gương được giáo dục nề nếp của đất nước: "Điều thứ 2896 của pháp luật X quốc quy định, trong trường học hút thuốc sẽ bị phạt tiền."
Chúa ơi, chưa bao giờ gặp qua loại người như vậy.
Ngay cả điều mấy của pháp luật cậu ta cũng lôi ra lúc này.
Đúng là một đứa trẻ ngây thơ, người bảo thủ như vậy, trong tương lai làm nhiệm vụ xuyên nhanh ở thế giới khác nhất định sẽ phải chịu nhiều đau khổ.
Tôi bất đắc dĩ buông tay một cái: "Được rồi, vậy tôi đi."
Cậu ta thấy tôi đi, liền bước vài bước tới chỗ tôi, tôi tưởng cậu ta đột nhiên nghĩ thông suốt, biết là tôi muốn giúp mình. Vì vậy xoay người lại nhìn một lần nữa.
Cậu ta bổ sung một câu: "Hơn nữa, hút thuốc không tốt cho sức khỏe của anh."
Tôi: "..."
Sau khi ra ngoài nhà vệ sinh, tôi vẫn đang nghĩ lại biểu cảm của người kia.
Không mang theo vẻ nịnh hót, tính toán, giễu cợt,... Chỉ đơn giản là lo lắng cho sức khỏe của tôi.
Tôi cảm thấy nhất định là do mình nghĩ nhiều rồi.
Chúng tôi còn chẳng quen biết nhau, cậu ta lo lắng cho tôi cái gì chứ.
Hơn nữa đây là lần đầu tiên, cũng có thể là lần cuối gặp mặt.
Sang năm tôi được thăng chức trở thành cố vấn của Tổng cục xuyên nhanh, không cần tham gia những nhiệm vụ nhỏ nhặt như vậy sẽ thảnh thơi hơn rất nhiều.
Cũng sẽ ít cơ hội gặp được những người xuyên nhanh cấp thấp.
...
Lần gặp lại Mục Thu Dương là vào hai năm sau.
Cậu ta phá vỡ kỉ lục nhảy cấp tốt nghiệp của tôi, chỉ dùng hai năm ngắn ngủi đã thành công tiến vào Tổng cục xuyên nhanh.
Cái này cũng không hẳn là ngoài dự kiến.
Tôi được triệu tới phòng làm việc của tổ trưởng, lật xem đến hồ sơ của Mục Thu Dương mới phát hiện.
Thời gian thức tỉnh năng lực chuyển kiếp của cậu ta là 17 tuổi 364 ngày.
Nói cách khác, năng lực thức tỉnh một ngày trước lễ trưởng thành 18 tuổi của cậu ta.
Loài người sẽ không thức tỉnh trước khi đến lễ trưởng thành năm 18 tuổi, hơn nữa cũng chưa chắc có thể có được khả năng này, chỉ có thể vĩnh viễn làm một người bình thường, từng bước từng bước trải qua hết cuộc đời còn lại.
Mà năng lực xuyên nhanh nếu thức tỉnh trước lễ trưởng thành liền có thể tới Học viện xuyên nhanh học tập, sau đó đi xuyên nhanh tới đủ các thế giới kỳ diệu khác. Hoàn thành nhiệm vụ, thu được thù lao hậu hĩnh.
Kém một ngày, số phận sẽ hoàn toàn thay đổi, thật là khéo chọn ngày.
Cũng không biết đây là may mắn hay xui xẻo.
Tôi gập hồ sơ lại, cầm nó đặt lên bàn làm việc của tổ trưởng.
"Xem xong rồi, tư chất mới tốt nghiệp lần này cũng không tệ."
Tôi có thể đại khái đoán được nguyên nhân tổ trưởng gọi tôi tới ngày hôm nay.
Tôi trở thành cố vấn một năm, chỉ tham dự qua một đoàn huấn luyện, cũng chưa từng có ai là học trò. Khi trở thành cố vấn, tôi còn lười không lên kế hoạch thăng chức của mình, nói gì đến việc thu nhận học trò, thật không thú vị và lãng phí thời gian.
Nhưng tổ trưởng lại không thể chịu được, kiểu gì cũng phải đẩy cho tôi một người trên danh nghĩa.
"Trong tập hồ sơ đấy, cậu chọn một đi, đó sẽ là học trò của cậu." Tổ trưởng nhấp ngụm trà rồi nói.
Quả nhiên đúng như tôi đoán.
"Mọi chuyện đều do tổ trưởng sắp xếp, tôi không có ý kiến."
Tôi cũng muốn nhìn một chút xem ai xui xẻo như vậy.
Tổ trưởng đặt ly nước trong tay xuống, tùy ý lật một hồ sơ của người mới trên bàn.
"Chọn cậu ta đi, tôi thấy cậu dừng lại xem hồ sơ của cậu ấy lâu nhất."
Tôi nhìn theo hướng hắn chỉ.
Trang hồ sơ đó là của Mục Thu Dương.
"..."
Danh sách chương