Lúc này trên chiến trường không khí cực kỳ quỷ dị, huyết tộc đứng trên tường thành đối đầu cùng thi triều bên dưới, bên dưới hai thây ma đã bỏ chạy là thây ma béo và nữ thây ma cũng quay lại đứng chung với thây ma tóc đỏ, phía sau là thi triều trăm vạn thây ma sẳn sàn tiếp tục xông lên chiến đấu một lẫn nữa.
Tuy nhiên hai vị đại lão quyết định vận mệnh của tất cả chỉ khẽ nhìn nhau.
Bên dưới tường thành khi nghe Trần Lâm nói ra thân phận của mình thây ma tóc đỏ khẽ giật mình, nhướng mày ngạc nhiên không hiểu tại sao tên kia lại biết thân phận của mình.
Nhưng rất nhanh khi nhìn lại thanh cốt mâu trong tay thây ma tốc đỏ cũng hiểu ra, hiển nhiên cốt mâu là một trang bị đỏ và thây ma sở hữu trang bị đỏ không phải Thi Hoàng thì là ai, mỉm cười gật đầu nói:
- Phải ta là Thi Hoàng, còn người...
Nghe Thi Hoàng nói thế Trần Lâm mỉm cười như bằng hữu lâu ngày mới gập ôn lại chuyện củ nói:
- Ta à...!ta là Trần Lâm, huyết tộc Trần Lâm...
Thi Hoàng nhíu mày nhìn chầm chầm vào Trần Lâm nói:
- Vậy tức là huyết tộc muốn bảo hộ cho nhân loại, đối đầu với thi tộc ta...
Nghe thấy thế Trần Lâm lắc lắc đầu rồi nhìn về phía xác cự phủ thây ma kia chầm chậm nói:
- Ta không phải vì nhân loại sống trong khu căn cứ này...
- Ta đến là vì tộc nhân của huyết tộc...!những ai đụng đến huyết tộc ta nhất định phải chết...
Nghe lời nói của Trần Lâm, Thi Hoàng giận quá hóa cười nói:
- Tốt...!tốt lắm huyết tộc...
- Nói như vậy các ngươi có thể đi rồi...
- Thây ma xung quanh sẽ không là khó các ngươi...
Thi Hoàng dù rất tức giận nhưng tạm thời hắn chưa muốn đối đầu với huyết tộc, không tính những con cự mãnh đang bay lượn trên bầu trời thì bốn tên thống lĩnh kia cũng không dể chơi, ngoài ra thi hoàng cảm còn nhận được một cánh quân đang ầm ầm kéo đến, hiển nhiên đó là đại quân của huyết tộc...
Bên kia nghe thấy lời nói của Thi Hoàng nhân loại trong khu căn cứ đề giật mình run sợ, nếu không có huyết tộc họ không khác gì cá nằm trên thớt mặt người xâu xé...
Gia Bảo cấp tốc chạy đến cúi người trước Trần Lâm nói:
- Cảm tạ các vị bằng hữu huyết tộc đã trợ giúp, chỉ cần các vị có thể giúp khu căn cứ vượt qua khó khăn, chúng tôi sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu của các vị...
Đây là giây phút tồn vọng của khu căn cứ, lúc này sinh mạng mới là quan trọng mọi thứ khác đều là phù phiến...
Nghe thấy thế ánh mắt Hồng Ánh không khỏi sáng lên, mỉm cười nói:
- Tốt huyết tộc không cần gì cả chỉ một người...
Nghe nàng nói thế tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Minh Nguyệt, hiển nhiên ai cũng biết người mà Hồng Ánh cố chấp muốn có là ai...
Nhìn thấy ánh mắt cầu khẩn của những người xung quanh Minh Nguyệt khẽ thở dài, tiến trước người Trần Lâm quỳ một chân trước cậu khẽ nói:
- Chỉ cần huyết tộc ra tay giúp đỡ khu căn cứ, đánh đuổi thây ma cũng như...!cũng như cho phép người của khu căn cứ đi đến vùng duyên hải đông bộ...
- Ta thề sẽ tận trung với huyết tộc...
Nhìn nữ nhân đang quỳ trước người Trần Lâm không nhịn được có tý khâm phục hào khí của nàng, một nữ nhân chấp nhân hy sinh vì đại cuộc, mặc dù nhìn từ về ngoài huyết tộc không khác gì nhân loại, nhưng dị tộc vẫn là dị tộc ai chắc được khi vào huyết tộc sẽ ra sao...
Mặt dù mới chỉ gặp lần đầu nhưng Trần Lâm đã bị dũng khí của nàng thuyết phục, cũng như trí tuệ của nàng, đúng là mẹ nào con nấy Minh Nguyệt đã đưa ra những yêu câu có lợi nhất cho khu căn cứ.
Huyết tộc có thể bảo hộ khu căn cứ nhưng không thể bảo hộ suốt đời, họ sẽ rút đi đến lúc đó khu căn cứ cũng sẽ bị thây ma đánh sập, cách tốt nhất cho khu căn cứ là chuyển đi nơi khác và địa điểm tốt nhất là vùng duyên hải phía đông nơi đóng quân của sư đoàn 7, sư đoàn lớn thứ hai cả nước.
Dĩ nhiên để đến được đó cần phải đi qua lãnh địa của huyết tộc...
Cực kỳ hài lòng nhìn nữ nhân sắp thành một viên đại tướng nữa của huyết tộc, Trần Lâm ánh mắt đầu khiêu khích nhìn Thi Hoàng lạnh giọng nói:
- Huyết tộc không phải là chó mà các ngươi muốn đuổi là đuổi...
- Ta muốn ở đây ngắm cảnh các ngươi làm gì được ta...
Nghe lời nói đầy tính gợi đòn của Trần Lâm những thây ma cao cấp đều rống giận muốn xông lên giết chết tên kia...
Nhưng một tiếng rống lớn phá tan ý định của bọn họ, từ xa những sinh vật to lớn đang ầm ầm kéo đến...
Chúng là những con cự ngưu hình thể to lớn da phủ đầy lân giáp nhưng đặc biệt hơn trên lưng chúng chở đầy những chiến sĩ huyết tộc, từ các tinh linh đến các nữ người sói, thậm chí có cả những cự nhân không đầu nhưng những cổ máy chiến đấu trong các phim khoa học viễn tưỡng...!đại quân huyết tốc đã đến...
Bên kia nghe thấy những lời nói khiêu khích của Trần Lâm, Thi Hoàng rất muốn xông lên sống mái một phen với tên kia xem huyết tộc đến cùng hùng mạnh đến mức nào nhưng khi thấy đại quân huyết tộc đang ầm ầm kéo đến hắn buộc phải dẹp bỏ ý định này, không phải vì hắn sợ huyết tộc mà hắn lo ngại “tâm kém” đang ở thành phố, tiêu hao với huyết tộc ở đây nếu bên đó có chuyện gì thì thật đúng là mất cả chì lẫn chài...
Nhìn chằm chằm vào Trần Lâm đang đứng trên từng thành, Thi Hoàng tức giận gầm lên:
- Huyết tộc...!cứ đợi đó...
Nói xong hắn quay người bỏ đi, thi triều cũng theo đó từ từ rút lui...
Thấy thế Trần Lâm khẽ nhíu mày, cậu còn tưởng sẽ có một trận đại chiến nhưng không ngờ thi tộc kia lại rút lui...
- Thi Hoàng kia có vấn đề...
.
Sáng hôm sau khung cảnh khu căn cứ Minh Nhật là một cảnh điêu tàn, không khác mấy suy nghĩ của Minh Nguyệt nhưng cao tầng của khu căn cứ quyết định rời đi tiến đến phương đông nơi sư đoàn 7 đống quân...
Tính ra khu cắn cứ cũng thật xui xẻo, khi ở đâu không ở lại nằm ngay bên cạnh Thi Hoàng đế vương của thi tộc kẽ đứng top 6 chiến lực bảng, không muốn bị đám thây ma kia nuốt trọn thì chỉ có thể dọn đi.
Tuy nhiên trong cái rủi có cái may, họ đã tương đối làm quen với huyết tộc nếu sau này có gì cần trao đổi có thể dễ nói chuyện hơn, khi chứng kiến sức mạnh của hai tộc huyết tộc và thi tộc những người có đầu óc đã cay đắng nhận ra rằng thời đại mà con người là bá chủ đã hết, muốn tồn tại cách tốt nhất chính là hợp tác và huyết tộc chính là một đối thượng không thể nào tốt hơn...
Dĩ nhiên đó chỉ là suy nghĩ của đám lãnh đạo còn những người phổ thông sống dựa vào khu căn cứ chả nghĩ nhiều như thế, họ chỉ quan tâm dọc đừng đi có gập nguy hiểm gì không nhất là sợ bị thây ma đánh vén, nhưng may mắn là đại quân huyết tộc sao khi kéo đến tuy trận chiến đã kết thúc nhưng họ cũng sẵn tiện hộ tống những người ở khu căn cứ đến bờ đông của huyết tộc, dù sao những người này cũng sẽ mượn đường đi qua huyết tộc tiến đến khu vực đông bộ nên cũng cần giảm sát...
Tuy nhiên chuyện đó lại rơi vào đầu Trần Lâm, vị huyết tổ đã muốn chuồn đi nhưng Hồng Ánh đã nhanh hơn dẫn mẫu thân của mình quá giang tiểu Kim bay về huyết tộc trước...
Cứ thế Trần Lâm nhàm chán nằm trên lưng một con thiết giáp ngưu mỏi mòn hành quân, bởi lẽ khoảng cách từ khu căn cứ đến thành phố Bạc Hà tuy không xa nhưng cũng không gầ, cần ít nhất ba ngày lộ trình, dĩ nhiên đó là đi bộ còn Trần Lâm cưỡi tiểu Kim bay đến đây chỉ mất chưa đến một ngày lộ trình...
- Thật là vất vả cho Trần Lâm đại nhân...
Phía bên cạnh con Thiết Giáp ngưu mà Trần Lâm nằm là xe của Gia Bảo, lúc này lão thấy Trần Lâm nằm dài trên lưng trâu mới mở miệng làm quên, đúng chất một chính khách...
Nghe lão hỏi Trần Lâm mỉm cười nói:
- Cũng không có gì chỉ là có chút nhàm chán, chỉ mong đám thây ma kia đột nhiên tấn công để có chuyện làm...
Nghe Trần Lâm nói thế, khóe miệng Gia Bảo co giật, khẽ ho khan một tiếng xấu hổ nói:
- Khư..
khư..
các hạ thật là hài hức...
- Ta chỉ cầu mong có thể an toàn đến phía đông nghe nói quân khu 7 đã lập nên một đại cứ điểm ở đó...
Nhìn vào đoàn người phía sau Trần Lâm khẽ thở dài, thời buổi loạn lạc nhân loại không khác nào chạy giặc, chỉ mong có tên anh hùng nào đó ngang trời xuất thế cứu giúp nhân loại...
Khẽ thở dài một tiếng Trần Lâm có tý quan tâm nói:
- Từ lãnh địa của huyết tộc đến duyên hải đông bộ khá xa nhưng không có mấy nguy hiểm các ngài có thể lo được chỉ là...!có một tên thây ma cầm một cái côn sắc khá nguy hiểm, nên chú ý hắn ta...
Nghe Trần Lâm nói thế Gia Bảo giật mình khẽ cúi đầu trước cậu rồi nói:
- Đa tạ các hạ đã nhắc nhở...
- Không biết có lộ trình nào tương đối an toàn hay không?
Liếc nhìn lão già Gia Bảo, Trần Lâm như không quan lắm chầm chậm nói:
- Cứ cặp theo dãy Thập Vạn Đại Sơn mà đi, tuy chưa chính thức nhưng nơi đó vẫn là một phần lãnh địa của huyết tộc...
- Nhưng hung thú hay thây ma hùng mạnh sẽ không dám đến...
Nghe Trần Lâm mách bảo Gia Bảo khẽ gạt đầu đa tạ...
Thật tế đây là một loại nhắc khéo, Trần Lâm ngầm ám chỉ khu vực núi Thập Vạn Đại Sơn kia là lãnh thổ mà huyết tộc nhắm đến, muốn chung sống hòa bình thì đừng đụng vào nó.
Ngược lại lão già Gia Bảo cũng ngầm hiểu nếu đến được khu căn cứ duyên hải, hiển nhiên với chức vụ là thống lĩnh quân khu 5 cùng mấy ngàn binh sĩ dưới trướng lão sẽ làm một chức vụ không nhỏ, đây là tình báo và cũng là mối giao hảo của lão với với vị “hàng xóm” huyết tộc mà chỉ có lão nhắm giữ được...
.
Bên kia Hồng Ánh như một hướng dẫn viên du lịch dẫn mẩu thân của mình tham quan huyết tộc...
Từ cầu cầu Vân Hà nơi trong quá khứ là nơi gập gở của hai mẹ con và tương lại sẽ là phòng tuyết của huyết tộc đối với thi tộc từ phương tây...
Đến vùng bắc chiến khu, chiến khu của cả huyết tộc hơi tập trung lượng lớn chiến sĩ và các xưởng chế tạo vũ khí và áo giáp...
- Thanh đao này thật tốt...
Cầm một thanh đao vừa được chế tạo xong, Minh Nguyệt không nhịn được thanh thở, vũ khí lạnh của huyết tộc thực sự quá tốt không thua mấy trang bị trắng thậm chí là cả lục cũng không mấy chênh lệch...
Nghe nàng nói thế Hồng Ánh đang đánh giá chiến khu vừa được tạo ra khi nàng rời đi khẽ lắc đầu nói:
- Đó chỉ là vũ khí phổ thông của huyết tộc, những cao tầng dùng những thứ khác...
Nói xong nàng đưa bảo kiếm Thu Thủy đang đeo bên hông cho Minh Nguyệt xem.
Vuốt nhẹ thanh bảo kiếm ánh mắt Minh Nguyệt không khỏi sáng lên, đúng là một thanh bảo kiếm...
Khẽ vung tay chém thanh kiếm vào thanh đao lúc nảy, lưỡi kiếm Thu Thủy sắc bén chém đứt thanh đau kia làm đôi...
Khinh ngạc nhìn vào độ sắc bén của thanh kiếm Minh Nguyệt không nhịn được nuốt nước bọt, bởi lẽ theo như Hồng Ánh nói tất cả những cao tầng của huyết tộc đều dùng những vũ khí tương tự, như thế huyết tộc mạnh đến mức nào...
Vội vàng chả lại Thu Thủy cho Hồng Ánh, dù sao Minh Nguyệt cũng chưa là gì của huyết tộc không dám dùng những vũ khí này, sợ sẽ ánh hưởng đến con gái...
Thấy thế Hồng Ánh chỉ cười trừ nói:
- Người đừng quá lo lắng, huyết tốc không quá hà khắc với tộc nhân cứ xem nhau như người nhà là được...
Nghe Hồng Ánh nói thế Minh Nguyệt vẫn lắc đầu trả lại Thu Thủy cho nàng...
Thấy thế Hồng Ánh chỉ biết cười trừ, bất giác nhớ đến thành đại đao phẩm chất cam cất trong kho, hình như mẫu thân cũng thích dùng đại đao...
Nghĩ đến cảnh Minh Nguyện cầm đại đao càn quét chiến trường, Hồng Ánh không khỏi trông mong vị huyết tổ kia về sớm...
Thế là hai người không ở lại chiến khu lâu, dù sao đây cũng là đặc khu quân sự của huyết tộc Minh Nguyệt không muốn ở lâu.
Cứ thế họ rất nhanh đến trung tâm văn hóa của huyết tộc nơi gần như do một tay vị bộ trưởng bộ văn hóa kia dựng nên, nhìn thấy tường thành được trạm khắc cầu kỳ cùng vô sao công trình được tạo ra không thua gì một thành thị nhân loại làm cho Minh Nguyệt không khỏi kinh ngạc về sự phát triển của huyết tộc, nhưng không chỉ có nàng Hồng Anh cũng khinh ngạc không thôi khi thấy rất nhiều tộc nhân mới xuất hiện qua lại tấp nập.
Hiển nhiên khi không có người gánh vì huyết tổ kia vô cùng ra sức thậm chí đã chiếm luôn đông thành thứ mà Hồng Ánh nghĩ phải mất một khoảng thời gian rất lâu mới làm được, dĩ nhiên khi có người gánh rồi tên đó lại bậy mod ăn chơi làm Hồng Ánh không biết phải nói sau, huyết tộc sẽ càng ngày càng nhiều tộc nhân giữ vị trí quanh trọng vị huyết tổ đại nhân kia chỉ sợ sẽ không có dịp ra sân nữa...
Cứ thế Hồng Ánh dẫn mẫu của mình tham quan khấp huyết tộc, gập gởi vô số tộc nhân của huyết tộc cho đến tối mới dẫn nàng về nhà mình trong nội thành...
Ngồi trên giường Minh Nguyệt nhìn quanh đánh giá căn phong của Hồng Ánh rồi bất chợt hỏi:
- Vị...!vị Trần Lâm kia là gì của huyết tộc...
Tuy nhiên hai vị đại lão quyết định vận mệnh của tất cả chỉ khẽ nhìn nhau.
Bên dưới tường thành khi nghe Trần Lâm nói ra thân phận của mình thây ma tóc đỏ khẽ giật mình, nhướng mày ngạc nhiên không hiểu tại sao tên kia lại biết thân phận của mình.
Nhưng rất nhanh khi nhìn lại thanh cốt mâu trong tay thây ma tốc đỏ cũng hiểu ra, hiển nhiên cốt mâu là một trang bị đỏ và thây ma sở hữu trang bị đỏ không phải Thi Hoàng thì là ai, mỉm cười gật đầu nói:
- Phải ta là Thi Hoàng, còn người...
Nghe Thi Hoàng nói thế Trần Lâm mỉm cười như bằng hữu lâu ngày mới gập ôn lại chuyện củ nói:
- Ta à...!ta là Trần Lâm, huyết tộc Trần Lâm...
Thi Hoàng nhíu mày nhìn chầm chầm vào Trần Lâm nói:
- Vậy tức là huyết tộc muốn bảo hộ cho nhân loại, đối đầu với thi tộc ta...
Nghe thấy thế Trần Lâm lắc lắc đầu rồi nhìn về phía xác cự phủ thây ma kia chầm chậm nói:
- Ta không phải vì nhân loại sống trong khu căn cứ này...
- Ta đến là vì tộc nhân của huyết tộc...!những ai đụng đến huyết tộc ta nhất định phải chết...
Nghe lời nói của Trần Lâm, Thi Hoàng giận quá hóa cười nói:
- Tốt...!tốt lắm huyết tộc...
- Nói như vậy các ngươi có thể đi rồi...
- Thây ma xung quanh sẽ không là khó các ngươi...
Thi Hoàng dù rất tức giận nhưng tạm thời hắn chưa muốn đối đầu với huyết tộc, không tính những con cự mãnh đang bay lượn trên bầu trời thì bốn tên thống lĩnh kia cũng không dể chơi, ngoài ra thi hoàng cảm còn nhận được một cánh quân đang ầm ầm kéo đến, hiển nhiên đó là đại quân của huyết tộc...
Bên kia nghe thấy lời nói của Thi Hoàng nhân loại trong khu căn cứ đề giật mình run sợ, nếu không có huyết tộc họ không khác gì cá nằm trên thớt mặt người xâu xé...
Gia Bảo cấp tốc chạy đến cúi người trước Trần Lâm nói:
- Cảm tạ các vị bằng hữu huyết tộc đã trợ giúp, chỉ cần các vị có thể giúp khu căn cứ vượt qua khó khăn, chúng tôi sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu của các vị...
Đây là giây phút tồn vọng của khu căn cứ, lúc này sinh mạng mới là quan trọng mọi thứ khác đều là phù phiến...
Nghe thấy thế ánh mắt Hồng Ánh không khỏi sáng lên, mỉm cười nói:
- Tốt huyết tộc không cần gì cả chỉ một người...
Nghe nàng nói thế tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Minh Nguyệt, hiển nhiên ai cũng biết người mà Hồng Ánh cố chấp muốn có là ai...
Nhìn thấy ánh mắt cầu khẩn của những người xung quanh Minh Nguyệt khẽ thở dài, tiến trước người Trần Lâm quỳ một chân trước cậu khẽ nói:
- Chỉ cần huyết tộc ra tay giúp đỡ khu căn cứ, đánh đuổi thây ma cũng như...!cũng như cho phép người của khu căn cứ đi đến vùng duyên hải đông bộ...
- Ta thề sẽ tận trung với huyết tộc...
Nhìn nữ nhân đang quỳ trước người Trần Lâm không nhịn được có tý khâm phục hào khí của nàng, một nữ nhân chấp nhân hy sinh vì đại cuộc, mặc dù nhìn từ về ngoài huyết tộc không khác gì nhân loại, nhưng dị tộc vẫn là dị tộc ai chắc được khi vào huyết tộc sẽ ra sao...
Mặt dù mới chỉ gặp lần đầu nhưng Trần Lâm đã bị dũng khí của nàng thuyết phục, cũng như trí tuệ của nàng, đúng là mẹ nào con nấy Minh Nguyệt đã đưa ra những yêu câu có lợi nhất cho khu căn cứ.
Huyết tộc có thể bảo hộ khu căn cứ nhưng không thể bảo hộ suốt đời, họ sẽ rút đi đến lúc đó khu căn cứ cũng sẽ bị thây ma đánh sập, cách tốt nhất cho khu căn cứ là chuyển đi nơi khác và địa điểm tốt nhất là vùng duyên hải phía đông nơi đóng quân của sư đoàn 7, sư đoàn lớn thứ hai cả nước.
Dĩ nhiên để đến được đó cần phải đi qua lãnh địa của huyết tộc...
Cực kỳ hài lòng nhìn nữ nhân sắp thành một viên đại tướng nữa của huyết tộc, Trần Lâm ánh mắt đầu khiêu khích nhìn Thi Hoàng lạnh giọng nói:
- Huyết tộc không phải là chó mà các ngươi muốn đuổi là đuổi...
- Ta muốn ở đây ngắm cảnh các ngươi làm gì được ta...
Nghe lời nói đầy tính gợi đòn của Trần Lâm những thây ma cao cấp đều rống giận muốn xông lên giết chết tên kia...
Nhưng một tiếng rống lớn phá tan ý định của bọn họ, từ xa những sinh vật to lớn đang ầm ầm kéo đến...
Chúng là những con cự ngưu hình thể to lớn da phủ đầy lân giáp nhưng đặc biệt hơn trên lưng chúng chở đầy những chiến sĩ huyết tộc, từ các tinh linh đến các nữ người sói, thậm chí có cả những cự nhân không đầu nhưng những cổ máy chiến đấu trong các phim khoa học viễn tưỡng...!đại quân huyết tốc đã đến...
Bên kia nghe thấy những lời nói khiêu khích của Trần Lâm, Thi Hoàng rất muốn xông lên sống mái một phen với tên kia xem huyết tộc đến cùng hùng mạnh đến mức nào nhưng khi thấy đại quân huyết tộc đang ầm ầm kéo đến hắn buộc phải dẹp bỏ ý định này, không phải vì hắn sợ huyết tộc mà hắn lo ngại “tâm kém” đang ở thành phố, tiêu hao với huyết tộc ở đây nếu bên đó có chuyện gì thì thật đúng là mất cả chì lẫn chài...
Nhìn chằm chằm vào Trần Lâm đang đứng trên từng thành, Thi Hoàng tức giận gầm lên:
- Huyết tộc...!cứ đợi đó...
Nói xong hắn quay người bỏ đi, thi triều cũng theo đó từ từ rút lui...
Thấy thế Trần Lâm khẽ nhíu mày, cậu còn tưởng sẽ có một trận đại chiến nhưng không ngờ thi tộc kia lại rút lui...
- Thi Hoàng kia có vấn đề...
.
Sáng hôm sau khung cảnh khu căn cứ Minh Nhật là một cảnh điêu tàn, không khác mấy suy nghĩ của Minh Nguyệt nhưng cao tầng của khu căn cứ quyết định rời đi tiến đến phương đông nơi sư đoàn 7 đống quân...
Tính ra khu cắn cứ cũng thật xui xẻo, khi ở đâu không ở lại nằm ngay bên cạnh Thi Hoàng đế vương của thi tộc kẽ đứng top 6 chiến lực bảng, không muốn bị đám thây ma kia nuốt trọn thì chỉ có thể dọn đi.
Tuy nhiên trong cái rủi có cái may, họ đã tương đối làm quen với huyết tộc nếu sau này có gì cần trao đổi có thể dễ nói chuyện hơn, khi chứng kiến sức mạnh của hai tộc huyết tộc và thi tộc những người có đầu óc đã cay đắng nhận ra rằng thời đại mà con người là bá chủ đã hết, muốn tồn tại cách tốt nhất chính là hợp tác và huyết tộc chính là một đối thượng không thể nào tốt hơn...
Dĩ nhiên đó chỉ là suy nghĩ của đám lãnh đạo còn những người phổ thông sống dựa vào khu căn cứ chả nghĩ nhiều như thế, họ chỉ quan tâm dọc đừng đi có gập nguy hiểm gì không nhất là sợ bị thây ma đánh vén, nhưng may mắn là đại quân huyết tộc sao khi kéo đến tuy trận chiến đã kết thúc nhưng họ cũng sẵn tiện hộ tống những người ở khu căn cứ đến bờ đông của huyết tộc, dù sao những người này cũng sẽ mượn đường đi qua huyết tộc tiến đến khu vực đông bộ nên cũng cần giảm sát...
Tuy nhiên chuyện đó lại rơi vào đầu Trần Lâm, vị huyết tổ đã muốn chuồn đi nhưng Hồng Ánh đã nhanh hơn dẫn mẫu thân của mình quá giang tiểu Kim bay về huyết tộc trước...
Cứ thế Trần Lâm nhàm chán nằm trên lưng một con thiết giáp ngưu mỏi mòn hành quân, bởi lẽ khoảng cách từ khu căn cứ đến thành phố Bạc Hà tuy không xa nhưng cũng không gầ, cần ít nhất ba ngày lộ trình, dĩ nhiên đó là đi bộ còn Trần Lâm cưỡi tiểu Kim bay đến đây chỉ mất chưa đến một ngày lộ trình...
- Thật là vất vả cho Trần Lâm đại nhân...
Phía bên cạnh con Thiết Giáp ngưu mà Trần Lâm nằm là xe của Gia Bảo, lúc này lão thấy Trần Lâm nằm dài trên lưng trâu mới mở miệng làm quên, đúng chất một chính khách...
Nghe lão hỏi Trần Lâm mỉm cười nói:
- Cũng không có gì chỉ là có chút nhàm chán, chỉ mong đám thây ma kia đột nhiên tấn công để có chuyện làm...
Nghe Trần Lâm nói thế, khóe miệng Gia Bảo co giật, khẽ ho khan một tiếng xấu hổ nói:
- Khư..
khư..
các hạ thật là hài hức...
- Ta chỉ cầu mong có thể an toàn đến phía đông nghe nói quân khu 7 đã lập nên một đại cứ điểm ở đó...
Nhìn vào đoàn người phía sau Trần Lâm khẽ thở dài, thời buổi loạn lạc nhân loại không khác nào chạy giặc, chỉ mong có tên anh hùng nào đó ngang trời xuất thế cứu giúp nhân loại...
Khẽ thở dài một tiếng Trần Lâm có tý quan tâm nói:
- Từ lãnh địa của huyết tộc đến duyên hải đông bộ khá xa nhưng không có mấy nguy hiểm các ngài có thể lo được chỉ là...!có một tên thây ma cầm một cái côn sắc khá nguy hiểm, nên chú ý hắn ta...
Nghe Trần Lâm nói thế Gia Bảo giật mình khẽ cúi đầu trước cậu rồi nói:
- Đa tạ các hạ đã nhắc nhở...
- Không biết có lộ trình nào tương đối an toàn hay không?
Liếc nhìn lão già Gia Bảo, Trần Lâm như không quan lắm chầm chậm nói:
- Cứ cặp theo dãy Thập Vạn Đại Sơn mà đi, tuy chưa chính thức nhưng nơi đó vẫn là một phần lãnh địa của huyết tộc...
- Nhưng hung thú hay thây ma hùng mạnh sẽ không dám đến...
Nghe Trần Lâm mách bảo Gia Bảo khẽ gạt đầu đa tạ...
Thật tế đây là một loại nhắc khéo, Trần Lâm ngầm ám chỉ khu vực núi Thập Vạn Đại Sơn kia là lãnh thổ mà huyết tộc nhắm đến, muốn chung sống hòa bình thì đừng đụng vào nó.
Ngược lại lão già Gia Bảo cũng ngầm hiểu nếu đến được khu căn cứ duyên hải, hiển nhiên với chức vụ là thống lĩnh quân khu 5 cùng mấy ngàn binh sĩ dưới trướng lão sẽ làm một chức vụ không nhỏ, đây là tình báo và cũng là mối giao hảo của lão với với vị “hàng xóm” huyết tộc mà chỉ có lão nhắm giữ được...
.
Bên kia Hồng Ánh như một hướng dẫn viên du lịch dẫn mẩu thân của mình tham quan huyết tộc...
Từ cầu cầu Vân Hà nơi trong quá khứ là nơi gập gở của hai mẹ con và tương lại sẽ là phòng tuyết của huyết tộc đối với thi tộc từ phương tây...
Đến vùng bắc chiến khu, chiến khu của cả huyết tộc hơi tập trung lượng lớn chiến sĩ và các xưởng chế tạo vũ khí và áo giáp...
- Thanh đao này thật tốt...
Cầm một thanh đao vừa được chế tạo xong, Minh Nguyệt không nhịn được thanh thở, vũ khí lạnh của huyết tộc thực sự quá tốt không thua mấy trang bị trắng thậm chí là cả lục cũng không mấy chênh lệch...
Nghe nàng nói thế Hồng Ánh đang đánh giá chiến khu vừa được tạo ra khi nàng rời đi khẽ lắc đầu nói:
- Đó chỉ là vũ khí phổ thông của huyết tộc, những cao tầng dùng những thứ khác...
Nói xong nàng đưa bảo kiếm Thu Thủy đang đeo bên hông cho Minh Nguyệt xem.
Vuốt nhẹ thanh bảo kiếm ánh mắt Minh Nguyệt không khỏi sáng lên, đúng là một thanh bảo kiếm...
Khẽ vung tay chém thanh kiếm vào thanh đao lúc nảy, lưỡi kiếm Thu Thủy sắc bén chém đứt thanh đau kia làm đôi...
Khinh ngạc nhìn vào độ sắc bén của thanh kiếm Minh Nguyệt không nhịn được nuốt nước bọt, bởi lẽ theo như Hồng Ánh nói tất cả những cao tầng của huyết tộc đều dùng những vũ khí tương tự, như thế huyết tộc mạnh đến mức nào...
Vội vàng chả lại Thu Thủy cho Hồng Ánh, dù sao Minh Nguyệt cũng chưa là gì của huyết tộc không dám dùng những vũ khí này, sợ sẽ ánh hưởng đến con gái...
Thấy thế Hồng Ánh chỉ cười trừ nói:
- Người đừng quá lo lắng, huyết tốc không quá hà khắc với tộc nhân cứ xem nhau như người nhà là được...
Nghe Hồng Ánh nói thế Minh Nguyệt vẫn lắc đầu trả lại Thu Thủy cho nàng...
Thấy thế Hồng Ánh chỉ biết cười trừ, bất giác nhớ đến thành đại đao phẩm chất cam cất trong kho, hình như mẫu thân cũng thích dùng đại đao...
Nghĩ đến cảnh Minh Nguyện cầm đại đao càn quét chiến trường, Hồng Ánh không khỏi trông mong vị huyết tổ kia về sớm...
Thế là hai người không ở lại chiến khu lâu, dù sao đây cũng là đặc khu quân sự của huyết tộc Minh Nguyệt không muốn ở lâu.
Cứ thế họ rất nhanh đến trung tâm văn hóa của huyết tộc nơi gần như do một tay vị bộ trưởng bộ văn hóa kia dựng nên, nhìn thấy tường thành được trạm khắc cầu kỳ cùng vô sao công trình được tạo ra không thua gì một thành thị nhân loại làm cho Minh Nguyệt không khỏi kinh ngạc về sự phát triển của huyết tộc, nhưng không chỉ có nàng Hồng Anh cũng khinh ngạc không thôi khi thấy rất nhiều tộc nhân mới xuất hiện qua lại tấp nập.
Hiển nhiên khi không có người gánh vì huyết tổ kia vô cùng ra sức thậm chí đã chiếm luôn đông thành thứ mà Hồng Ánh nghĩ phải mất một khoảng thời gian rất lâu mới làm được, dĩ nhiên khi có người gánh rồi tên đó lại bậy mod ăn chơi làm Hồng Ánh không biết phải nói sau, huyết tộc sẽ càng ngày càng nhiều tộc nhân giữ vị trí quanh trọng vị huyết tổ đại nhân kia chỉ sợ sẽ không có dịp ra sân nữa...
Cứ thế Hồng Ánh dẫn mẫu của mình tham quan khấp huyết tộc, gập gởi vô số tộc nhân của huyết tộc cho đến tối mới dẫn nàng về nhà mình trong nội thành...
Ngồi trên giường Minh Nguyệt nhìn quanh đánh giá căn phong của Hồng Ánh rồi bất chợt hỏi:
- Vị...!vị Trần Lâm kia là gì của huyết tộc...
Danh sách chương