Lư Hủ từ từ thương lượng với Lư Duệ:- Ngươi ném cái này đi, buổi tối ca ca làm thịt cho ngươi ăn.

Nhưng mà Lư Duệ lại ngoan cố lên, hắn không, hắn không những không ném, còn muốn nhiều hơn mà xâu!Hắn không ngủ, bước chân ngắn ngủi ở trong ổ cỏ bắt châu chấu.

Lư Hủ trốn rất xa hắn, nằm ở bên cạnh nghỉ ngơi.

Hắn cho rằng Lư Duệ chơi một lát sẽ ghét, không ngờ đệ đệ của hắn nghị lực kinh người, bọn họ thu hoạch một buổi trưa lúa mạch, Lư Duệ lại bắt được một buổi trưa châu chấu, không bắt được, hắn đã chạy ra ngoài ruộng tìm, châu chấu không đánh chết, cả người đều là đất.

,Hắn túm đầu từng người, xâu chuỗi mà chỉnh tề sạch sẽ, đưa tay ra với Lư Hủ:- A!Lư Hủ bỗng nhiên nghe ra một chữ:Lư Hủ bỏ lúa mạch vào, đẩy xe chạy mất, hắn mới không nướng, kiên quyết không làm!Hắn là một cao nhân, Lư Hủ, không ăn châu chấu, không ăn ếch, không ăn thỏ, không ăn hoa não, tóm lại, ngoại trừ tôm biển ra thì không ăn bất cứ thứ gì có thể nhìn ra hình dạng cả!Lô Hủ mua được cái nồi sắt thứ nhất, rốt cuộc thực hiện phương pháp tự do mỡ, gọi ra Lư Huy, Lư Hiên, tam thúc, tứ thúc cùng nhau mở rộng phòng bếp, mở một phòng bếp nông gia, chuyên mỡ cho dầu hỏa.

Từ khi tứ thúc gia làm ra một cái bàn gỗ siêu dài, có thể làm thớt, có thể làm ghế, phía dưới để lu trữ vật, trên ghế có bày các món ăn hấp và đồ ăn, sau đó đặt vào trong giỏ để nướng.

Bên kia bếp lò đang nấu cơm xào rau, hắn bình chảo sắt nhàn rỗi đi ra, Lư Hủ chuẩn bị chờ bánh quẩy bán quá nóng lại cân nhắc bán thêm chút bánh nướng áp chảo.

- Xem ca ca của ngươi còn có chút can đảm, tới, ta nướng cho ngươi!Đợi đến khi Lư Hủ đẩy xe bỏ lúa mạch vào sân rồi trở về, hai bên ruộng của nhà bọn họ đã xảy ra cháy, mấy củ cải nhỏ bị vây thành một vòng đang ăn châu chấu nướng.

Lư Hủ vừa nhìn thấy, lửa là đầu hổ sinh, châu chấu là đệ đệ của lão bắt, sao một ngụm của Lư Văn còn nhiều hơn đệ đệ của lão?Lư Hủ hỏi:- Ngươi không thu hoạch lúa mạch ở nhà ngươi thì sao chạy tới đây được?- À, còn cần năm cân gạo nếp, năm cân gạo, mặt 50 cân.

- Mẹ ta để ta và ca ta tới hỗ trợ.

Lư Hủ nhìn ra ngoài ruộng, thấy Lư Huy đang giúp Nguyên Mạn Nương trồng lúa mạch, còn đẩy xe đẩy nhà hắn tới.

Có sự trợ giúp của Lư Huy, vận lương tăng lên rất nhanh, trời không tối đen, đã thu xong toàn bộ rồi.

Tịch Nguyệt cầm theo rổ nhặt mạch tuệ rơi xuống đất, để cho hai người bọn họ hỗ trợ đẩy xe, còn có hai người bọn họ đang ngồi nướng châu chấu, ăn như ăn dưa.

Lư Hủ đi qua dập tắt lửa, khiêng Lư Duệ lên kéo cổ áo của Lư Văn:- Đi nâng giỏ cho Tịch Nguyệt!Tiểu nhị bị hắn hỏi đến phiền không chịu nổi, chỉ cần Lư Hủ vừa vào cửa, không đợi hắn mở miệng, tiểu nhị lập tức trả lời trước:- Đại ca nhà ngươi ăn thịt buổi tối à?- Không ăn!Đồ ăn mùa hè không đủ, hắn đã ăn sạch thịt cá chép từ trong huyện về, còn dư lại một con cá chép lớn còn đang nuôi lu nước, Lư Hủ chuẩn bị nấu cá vào buổi tối.


Lư Văn đuổi theo mông của hắn chạy:- Tịch Nguyệt nói nhà ngươi buổi tối ăn thịt!- Mỗi ngày đều có một ngày ngươi tới đây, ngươi cho rằng đây là cửa hàng tạp hoá sao? Ngươi không thể mua nhiều hơn một lần được à?- Nhà ngươi không ăn thịt vào buổi tối à?Lư Văn:- Mẹ ta nói hai ngày trước ăn, hôm nay không ăn nữa.

Lư Hủ rất vui, đường đệ này của hắn còn lớn hơn cả gia tộc của hắn, Lư Chu, làm việc không được tốt, ăn cơm không nổi.

Lư Hủ trầm ngâm một tiếng:- Ngày mai nhà ngươi đi thu lúa mạch giúp gia gia sao?Lư Văn:- Đi thôi.

Lư Hủ:- Ngày mai ta dẫn Lư Chu đi cùng, ngươi nói với tam thẩm không cần đưa cơm cho gia gia kia, giữa trưa ta sẽ làm mang qua.

Tiểu nhị thích ăn, một ngày hắn được 80 văn tiền công, mà mỗi ngày cũng để lại cho hắn một cái bánh rán đường.

- Làm thịt?Lư Hủ:- Làm thịt.

- Ngày nào đó ta cũng sẽ lưu đại cho ngươi.

- Vậy ngày mai ta cũng đi!Lư Văn chân chó đẩy xe giúp Lư Hủ:- Đại ca ngươi đừng quên phần của ta.

Lư Hủ:Ngược lại là càng ngày càng quý hơn.

Một cân gạo nếp đều chín mươi văn.

Đ Lư Hủ mua gạo từ một ngày mỗi năm cân, đến một ngày mỗi lần mỗi lần mười cân, lại chuyển về năm cân.

buổi tối, khi Lư Hủ nấu cơm, Nguyên Mạn Nương đã mang theo Lư Chu, Tịch Nguyệt đến quán lúa mạch trong sân.

Bộ dáng của Bao Chân có chút khác nhau, lớn nhỏ, giá cả đều không sai biệt lắm.


Lư Hủ vẫn nghe chưởng quỹ của tửu lâu nói mới biết được, nhưng lão vẫn luôn không gặp.

Mãi đến ngày hôm đó lão thay Nguyên Mạn Nương và Nhan mẫu đi bán tú trang, mới nhìn thấy một tiểu hài tử mười bốn mười lăm tuổi vác giỏ đi bán ven đường.

Cá chép mập, một nửa thịt kho tàu của Lư Hủ, một nửa cắt lát nấu cháo, cá chép hoang dại trong sông không có một chút vị tanh, ăn như thế nào cũng không tệ.

Hắn rửa sạch sẽ hai con cá bong bóng cho Lư Duệ chơi, đệ đệ của hắn rốt cuộc tạm thời đã quên châu chấu, gương mặt nhỏ đen thui rửa sạch sẽ lại biến thành đệ đệ trắng nõn đáng yêu.

Lư Hủ gọi hắn, tiểu hài tử đã đỏ mặt, hắn cảm thấy đây là ăn trộm sinh ý của Lư Hủ, bị Lư Hủ bắt được cầm lấy giỏ cúi đầu, mặt căng đến đỏ bừng, cũng không dám nhìn hắn.

- Ca ca chúng ta đi bắt đồ ăn đi!,Lư Hủ thấy tướng mạo và tính cách của hắn đều rất hàm hậu, một thân quần áo thô đánh mụn vá, đều là người nghèo khổ, hắn khi dễ người ta làm gì?Lư Hủ lấy bánh quẩy đổi với đối phương một cái bánh chưng ăn thử.

Lư Hủ suy nghĩ thật sâu, hắn vẫn phải kiếm tiền nhiều hơn, tranh thủ làm cho cả nhà ăn nhiều thịt, sớm ngày đã quên về chút lòng trắng trứng hoang dã này rồi!Hắn không đi đương nhiên có người đi, Hàn Lộ Lãnh tiểu lâu tới kêu Lư Chu, Lư Chu nhảy ra khỏi một cái giỏ trúc lớn cỡ bàn tay đại nhân, cầm một cây trúc lãnh Tịch Nguyệt xuất phát bắt ve.

- Mẹ của ta.

Lư Hủ Vô Ngữ, huynh đệ tỷ muội của bọn họ số tuổi đều là Lư Chu và Lư Hiên, ánh mắt tốt nhất, nhất định sẽ biết, hôm nay, nếu như Lư Hiên mệt mỏi, Hàn Lộ không thể kêu động thì sẽ tới nhà hắn tìm kiếm Lư Chu.

Lư Hủ muốn tắm rửa, bắt Lư Duệ tới cùng, chọc đến Lư Duệ kêu loạn:Không ai dạy nhanh như vậy đã bắt chước ra được, hơn nữa bên trong cũng có trộn lẫn gạo nếp.

Bọn họ tắm xong thì Lư Chu và Tịch Nguyệt cũng không về nhà, Lư Hủ nhìn về phía cửa mấy lần, không yên tâm, thắp đèn đi ra cửa tìm hài tử.

Không ra khỏi cửa không biết, trong thôn có không ít tiểu hài tử đều đang vây quanh cây tìm hiểu.

Nói xong dưới gốc cây già có một đám hài tử chạy qua, không trong chốc lát lại chạy qua một đám.


Thời gian gieo hạt vào vụ hè chính là lúc hạ nhiều ve, một ngày không dứt mà kêu, đại nhân mệt mỏi cả ngày chỉ muốn ngủ, tinh lực tràn đầy nên bọn nhỏ rất vui vẻ.

Tiểu hài tử cho rằng Lư Hủ đang châm chọc hắn, mặt càng đỏ hơn, nghẹn a! vội vàng nói:,Nếu như chậm hơn nữa thì biết đâu là bò cao, bay đi, lấy cột cắm xuống, phần lớn đều là cái vỏ rỗng, vỏ rỗng bọn họ cũng muốn, thấu nhiều cầm đi hiệu thuốc bắc bán xác ve trên thị trấn, dù sao cũng có thể đổi chút tiền đường.

Lư Hủ kéo hắn sang một bên, kề vai sát cánh thương lượng với hắn:Lư Hủ kêu một tiếng: Lỵ Chu ", trước hết nghe thấy Tịch Nguyệt kêu là: Ca ca", không lâu sau, sáu cái đầu lớn nhỏ chạy ra.

Ngoại trừ Hàn Lộ và Tiểu Mãn ra thì Lư Văn cũng mang theo Tiểu Vũ đi ra ngoài.

Nhưng mà Lư Văn ngay cả cái cột cũng chưa lấy, toàn dựa vào Hàn Lộ của Lư Chu gõ, Tiểu Vũ đi nhặt.

Hàn Lộ ghét bỏ hắn muốn chết, khuyên Tiểu Vũ không cho hắn ăn.

Lư Văn:- Ta nướng cho Tiểu Vũ!Lư Hủ nghĩ thầm thôi đi, tay nghề của ngươi mà còn nướng cả châu chấu, cho Lư Duệ nhà bọn họ ăn một miếng hắc hôi.

Lư Hủ giúp bọn họ bắt được một số tin tức, nếu như Lư Chu không biết thì để hắn tới gõ.

Bắt được còn có chút lạc thú, nếu ăn hắn sẽ từ chối cho kẻ bất tài.

Thấy bọn họ muốn đi đến suối nướng, Lư Hủ căn cứ theo tâm tư giúp đệ đệ muội muội bổ lòng trắng trứng thôi miên mình, gọi sáu củ cải nhỏ về nhà cùng hắn, dầu hỏa!Nhưng mà hắn không muốn chạm vào nó, nhất là khi nó đang biến hình, vỏ ngoài vỡ ra một nửa, cánh còn chưa nhúc nhích, hắn thấy đều đau thay cho chúng nó.

Sai sử Lư Chu và Hàn Lộ đi vào trong suối tắm rửa sạch sẽ, lịch qua nước, Lư Hủ mở lửa nấu nước, để Hàn Lộ đi vào trong.

Hàn Lộ còn kém nửa năm mới mười lăm, ở nhà cũng làm cơm hơn ba năm, còn chưa từng chiên gì cả, nàng giống như nước sôi nấu sủi cảo, bỏ vào biết sẽ bị nước sôi làm cho hoảng sợ.

Lư Hủ vui sướng khi người gặp hoạ:- Làm nước đọng cho ngươi, có thể đến không?,- Đại ca, ngươi xem lá gan của ngươi về điểm này còn không bằng Lư Chu!Khóe miệng Lư Hủ nhếch lên, nghe nói Hàn Lộ đã bắt đầu làm mai, chỉ với tính cách tự do của nàng, không thể kiểm soát được danh tiếng, ở thời đại này đến tìm lang quân kiểu gì?Hàn Lộ nổ xong, Lư Hủ lại đảo vào xào nồi rắc muối ăn gia vị một lần, không còn thấy ngon nữa.

Hắn mang củ cải đến đây, cả nhà ăn ngấu nghiến, Tịch Nguyệt ăn đến thơm nức, còn tri kỷ xé cánh và xác cho Lư Duệ, chỉ cho hắn ăn thịt mềm trên bụng, cái miệng nhỏ của Lư Duệ bẹp bẹp, béo ngậy.

Lư Duệ vẫn còn nhớ thương đại ca như hắn, bắt lấy một đệ tử đang lảo đảo cho hắn.

Lư Hủ vội vàng trốn:- Ca ca không ăn thì ngươi tự ăn đi!Một tay du không nói, biết còn có đôi mắt là đôi mắt đầu, hắn không có khí phách trí tuệ của Lư Duệ!Lư Duệ lại bị bắt đi, hắn một tiếng: À, buồn bực, ca ca trốn khỏi hắn một ngày, hắn hoài nghi ca ca có phải hay không ghét hắn! Lư Duệ uỷ khuất đi tìm Lư Chu, nhị ca của hắn không ghét hắn, ngay cả hắn cũng biết ăn, còn bắt hắn giết.


Lư Duệ nhìn cánh tay trống không của mình, bắt lấy một cái, lại cho Lư Chu xem.

Lư Chu:- Ngươi đã ăn ba lần, không thể ăn nữa.

Lư Duệ:- A a a!Lư Chu:- Vậy ngươi gọi ca ca ta sẽ cho ngươi ăn một miếng nữa.

Lư Duệ:- A! Nguyên Mạn Nương bưng canh ra, cười đến hết sức vui mừng.

Cả nhà đều có Lư Duệ, chỉ có điều Lư Văn ăn mà chuyên tâm, Lư Hủ hỏi hắn:- Tam thúc đi xem bò sao?Lư Văn:- Xem đi, ca ca và cha ta cùng đi, xem hai ngày không mua.

Lư Hủ:- Không trâu?Lư Văn:- Có! Ca ca ta nói một con trâu bò cần năm mươi lượng, nhưng làm việc thì cần tám mươi lượng, cha ta nói có thể là lái buôn trâu vội vàng gieo hạt mùa hè gieo trồng vụ hè để chào giá, qua một hồi nhìn xem lại.

Lư Hủ líu lưỡi.

Lư Văn:- Muốn ta nói, còn nhìn cái gì nữa, lại nhìn cha ta cũng không nỡ mua.

Tỷ của ta nói mướn người đi, mẹ ta nói một mẫu ruộng hoang thu hoạch cũng không ít, thuê người làm việc cũng không bằng gia đình của mình.

Ca ngươi không phải kiếm tiền à? Nếu không ngươi mua, ngày thường đuổi xe bò đến trong huyện còn dùng ít sức, ngày mùa mượn nhà ta dùng là được.

Lư Hủ vui vẻ, tiểu tử này đồ ăn không ăn không trả tiền, đều nhìn trúng tâm nhãn:- Biết vì sao thôn chúng ta đều đi đường thuỷ bán lương không?Lư Văn lắc đầu.

Lư Hủ:- Bởi vì đường núi quá hẹp không đi được xe!Lư Văn tiếc nuối:- Ai.

Lư Hủ:- Đúng là có thể, sao ta không mua lừa mua ngưu?Lư Văn:- Nói cũng phải.

Lư Hủ:- Sao ngươi không giúp cha ngươi kiếm thêm chút sống sót đi?Lư Văn lão luyện thành thục khoát khoát tay:- Ta mới mười một tuổi mà còn nhỏ mà!Lư Hủ cười mà không nói, chuyển sang sáng sớm, lão lấy lưỡi hái đổi lấy chiếc giỏ trong tay của Lư Văn, từ ái nói:- Chuyện nhặt mạch tuệ này là chuyện của Tịch Nguyệt, Lư Phúc và Tiểu Mãn, tới, ngươi phụ trách cắt lúa mạch.

Tác giả có lời muốn nói:Lư Văn: Ta còn nhỏ mà!Lư Hủ: Ta đang làm việc có thể làm cho ngươi nghỉ ngơi không?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện