Tối đó bóng đêm đặc biệt dày đặc, sao lốm đốm trên bầu trời như bao trùm cả Hoàng cung, Diệp Phiêu Diêu phủ thêm áo khoác cho Thẩm Mộ Ca đứng cạnh cửa. Tuy đã qua thời điểm khắc nghiệt của mùa đông nhưng ban đêm ở kinh thành vẫn khiến người cảm thấy lạnh thấu xương.
"Mộ Ca, nàng mặc thêm áo đừng để nhiễm phong hàn, tiếp theo phải đối mặt với trận ác chiến, chúng ta không thể bất cẩn." Diệp Phiêu Diêu đứng sóng vai với Thẩm Mộ Ca, ngước nhìn bầu trời đầy sao.
Thẩm Mộ Ca rất bình tĩnh, nguy cơ rình rập vốn dĩ tâm tư nàng phải lo lắng hỗn loạn nhưng vì có Diệp Phiêu Diêu bên cạnh, nàng cảm thấy đủ yên ổn. Nàng đứng đó nhớ lại quá trình từ khi gặp Diệp Phiêu Diêu lần đầu tới khi quyết định trọn đời cùng nhau đi tới, bao nhiêu hiểu lầm, khúc chiết đều hiện rõ trước mắt. Thẩm Mộ Ca còn nhớ ánh mắt Diệp Phiêu Diêu kinh diễm khi tháo khăn che mặt nàng xuống, cũng nhớ Diệp Phiêu Diêu dựa vào men rượu run run rẩy rẩy thổ lộ với mình, ái mộ, ngượng ngùng, căng thẳng... Và nàng vẫn nhớ ánh mắt Diệp Phiêu Diêu tuyệt vọng bên vách núi. Đột nhiên Thẩm Mộ Ca đưa tay nắm chặt tay người bên cạnh, thông qua đó truyền hơi ấm cho đối phương. Nàng quay đầu nhìn đường nét một bên mặt của Diệp Phiêu Diêu, chọc đối phương cũng quay mặt nhìn nàng, cười hỏi: "Sao lại nhìn ta như vậy?"
Âm thanh Diệp Phiêu Diêu đặc biệt ôn nhu, trong mắt đều là sủng nịch cùng lưu luyến. Nàng thay đổi không còn trêu đùa như ngày xưa, cũng không cố tình dùng lời nói kích thích Thẩm Mộ Ca, nàng chỉ dùng tình yêu nguyên thủy nhất cũng đủ làm trái tim Thẩm Mộ Ca lệch nhịp.
"Nàng quá đẹp mà không cho ta nhìn sao?" Thẩm Mộ Ca vẫn si mê nhìn Diệp Phiêu Diêu, một lần rồi một lần khắc sâu trong lòng.
Khi Diệp Phiêu Diêu cho Thẩm Mộ Ca biết mình là nữ tử, thật sự cũng dọa nàng nhảy dựng. Nhưng không thể không thừa nhận, mặc dù Diệp Phiêu Diêu đổi nữ trang, vẻ mặt anh khí đẹp đẽ cùng ngũ quan tinh tế vẫn sâu sắc hấp dẫn Thẩm Mộ Ca. Nếu dựa vào thân phận Diệp Phiêu Diêu, khiến Thẩm Mộ Ca không thể không tiếp cận nhưng chỉ đơn giản là Diệp Phiêu Diêu thì Thẩm Mộ Ca lại từng bước hãm sâu, muốn ngừng cũng không được.
Đến cùng là ai bị ai hấp dẫn, cả bản thân các nàng cũng không cách nào phân rõ. Hô hấp quấn quýt một chỗ, thể hiện thâm tình, cái nắm tay chứng minh quyết tâm.
Diệp Phiêu Diêu nghe vậy cười khẽ, nhìn hai mắt sáng ngời của Thẩm Mộ Ca nói: "Trước đây nàng rất ít khen ta như thế. Ta còn tưởng bản thân không dễ nhìn."
"Nàng đẹp hay không dễ nhìn đều do ta quyết định. Nói chung, bây giờ ta cảm thấy nàng đặc biệt xinh đẹp rất hợp mắt." Thẩm Mộ Ca tươi cười đáp trả, còn dùng sức nắm chặt tay Diệp Phiêu Diêu.
"Mộ Ca, lúc trước ta luôn tưởng tượng sinh hoạt bình thường của nàng diễn ra thế nào. Bây giờ bất tri bất giác, ta cùng nàng ở chỗ này lâu như vậy. Nhưng lần đầu tiên ta nhìn thấy bầu trời đầy sao thế này. Nghĩ lại, nàng ở nhiều năm cũng rất ít có cơ hội vui vẻ thật sự."
Khóe miệng Thẩm Mộ Ca hiện ra vệt cay đắng, Diệp Phiêu Diêu rất hiểu nàng. Cuộc sống trước kia, nàng luôn phải tự kiềm nén bản thân, có thể nói nàng sinh ra và lớn lên trong ngực tù tinh xảo, bị dày vò trong đống cung trang hoa lệ dày nặng, không cách nhúc nhích. Nàng bị sơn hà xã tắc ép tới mức không thở nổi mà vẫn phải cắn răng kiên trì. Nhưng hiện tại, rốt cuộc Thẩm Mộ Ca cũng có cơ hội phá kén chui ra, công khai quyết chiến với người mà trước đây nàng không dám hé một lời phản đối. Đi đến bước này, sinh tử gần trong gang tấc, vậy mà Thẩm Mộ Ca không thấy sợ sệt, càng không có cảm giác hối hận. Sau khi cùng Diệp Phiêu Diêu bày tỏ mọi chuyện, trải qua thời gian gắn bó, những do dự và suy tính dần dần bị tình yêu kiên định thay thế.
Thẩm Mộ Ca làm như vậy cũng không phải hoàn toàn vì nhi nữ tình trường. Nàng vui mừng khi Diệp Phiêu Diêu khởi tử hoàn sinh, cũng kích thích ngọn lửa nho nhỏ nơi đáy lòng. Nhưng thời điểm chứng kiến người này luôn nghĩ là minh chủ của thiên hạ Thương Sinh, lần lượt vì bảo vệ quyền lực mà bất chấp thủ đoạn, không tiếc hi sinh tình thân cùng ái tình, tất cả khiến nàng bước ra bước đầu tiên. Tuy nói an nguy giang sơn trước mắt, cá nhân ai đó chỉ là vấn đề nhỏ bé không đáng kể nhưng Phụ Hoàng hi sinh những thứ này để đổi lại Hoàng vị vững chắc hơn, củng cố hoàng quyền chứ không phải vì thiên hạ yên ổn. Trong quá trình đó, vô hình thương tổn rất nhiều người vô tội.
Thẩm Mộ Ca không dám làm bừa, nàng cam nguyện coi trời bằng vùng, chấp nhận đứng ra nhận tất cả sai lầm, nguyện ý chịu trừng phạt, cũng muốn ngăn cản Phụ Hoàng tiếp tục sai trái. Xưa nay không ai dám đặt nghi vấn những việc Thẩm Thế Triết làm là đúng hay sai nên nàng sẽ là người đầu tiên. Thẩm Mộ Ca có thể vì quốc gia hi sinh hạnh phúc bản thân, cũng có thể vì triều đình yên ổn tiếp cận Diệp Phiêu Diêu, thế nhưng nàng không thể trơ mắt nhìn Phụ Hoàng tổn hại Thương Sinh, đánh mất lý trí.
Có thể qua tối nay, số phận của nàng cũng giống với Hoàng trưởng huynh Thẩm Khang Niên, trở thành một nghịch thần bất trung bất hiếu, chết không toàn thây. Nhưng hiện giờ Thẩm Mộ Ca lại cảm thấy nàng có rất nhiều thứ đáng để bản thân kiêu ngạo. Được trở thành thê tử của Diệp Phiêu Diêu, nàng dùng hết toàn lực muốn đem Thẩm Khang Bình trở về tiếp nhận quyền lực, cũng đã cạn kiệt tâm tư bảo vệ muội muội, không phụ những gì Mẫu Hậu giao phó.
"Phiêu Diêu, nếu nàng bồi ta chôn thây trong Hoàng cung này, nàng có cảm thấy oan ức không?" Thẩm Mộ Ca cười nhìn Diệp Phiêu Diêu.
Diệp Phiêu Diêu nhắm mắt lắc lắc đầu, mở mắt lạnh nhạt nói: "Ta rất hạnh phúc khi được cùng nàng sống chết có nhau cho dù ở bất cứ đâu. Hơn nữa những gì chúng ta làm đều vì mưu phúc khắp thiên hạ. Nửa phần oan ức đều không có, ngược lại còn phải cám ơn nàng cho phép ta tham dự, cho ta vinh hạnh như vậy."
Bầu trời đêm sáng sủa, hai người ôm nhau mỉm cười thưởng thức. Chăm chú dựa vào, lưu luyến cùng ôn nhu.
Trời còn tờ mờ sáng, Tả Phỉ lĩnh binh đứng ngoài cung điện cầu kiến Trưởng công chúa. Nói là cầu kiến nhưng thực chất cầm theo thủ dụ của Hoàng Thượng mà đến, nếu Thẩm Mộ Ca chống cự, Tả Phi lập tức dẫn người lùng bắt Diệp Phiêu Diêu.
"Mộ Ca, nàng yên tâm, ta sẽ không sao. Nàng phải chăm sóc bản thân thật tốt, chờ ta trở lại." Diệp Phiêu Diêu vỗ vỗ tay nàng, nhẹ nhàng an ủi Thẩm Mộ Ca.
Thẩm Mộ Ca sâu sắc nhìn Diệp Phiêu Diêu, nàng biết hoàn cảnh bên ngoài thế nào, cũng biết nếu bây giờ chống lại, kết cục còn khốc liệt hơn lần trước. Lần này người điểm danh muốn bắt Diệp Phiêu Diêu không phải Tả Phỉ mà là Hoàng Đế. Thử hỏi trong Hoàng cung này, ai có thể từ tay Hoàng Đế chắp cánh bay đi?
Tự mình đưa Diệp Phiêu Diêu ra, Tả Phỉ cũng không làm khó dễ. Chỉ có điều hắn khá lúng túng khi nhìn thấy người luôn được gọi Phù Sinh công công lại ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới trước mặt hắn.
"Tả Phỉ, người ngươi muốn tìm chính là ta, ta đi với người. Cho nên những người phía sau không cần thủ ở chỗ này." Diệp Phiêu Diêu lạnh lùng ngắm nhìn bốn phía, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Tả Phỉ.
Tả Phỉ không có nhìn nàng, trực tiếp xuyên qua bờ vai Diệp Phiêu Diêu nhìn thẳng nét mặt lo lắng của Trưởng công chúa. Bỗng nhiên hắn run lên, Trưởng công chúa chưa bao giờ nhìn ai bằng ánh mắt ôn nhu như thế, cũng chưa từng biểu lộ chân tình ra ngoài. Thật ra hắn đã đoán được từ trước, lai lịch Phù Sinh công công không phải bình thường nếu không trong khoảng thời gian ngắn làm sao có thể chiếm được lòng Trưởng công chúa, thay thế vị trí Diệp Phiêu Diêu. Trước đó tìm kiếm thi thể Diệp Phiêu Diêu khắp nơi nhưng vẫn không có kết quả.
Diệp Phiêu Diêu luôn chán ghét Tả Phỉ đánh chủ ý lên người Thẩm Mộ Ca, hiện tại thấy hắn không đáp lời mình nói, nhưng ánh mắt lại di chuyển khắp người Thẩm Mộ Ca, trong lòng càng không thích. Nàng bước qua chặn tầm nhìn của hắn, thành công chắn trước người Thẩm Mộ Ca, sắc mặt trầm tĩnh nói: "Tả Phỉ, ngươi còn trì hoãn cái gì. Trễ nãi thời gian chỉ sợ ngươi cũng bị phạt."
Thái độ Diệp Phiêu Diêu luôn dững dưng không thay đổi chút nào. Tả Phỉ liếc nhìn nàng, hừ lạnh một tiếng, trước sau không nói một lời. Phất tay ra hiệu người phía sau tiến lên trói chặt hai tay Diệp Phiêu Diêu, nhìn dáng vẻ chắc chắn áp giải đi gặp Hoàng Thượng.
Thẩm Mộ Ca thấy thế, vội vàng tiến lên ngăn cản: "Tả thống lĩnh, chậm đã!"
Tả Phi quay đầu nhìn Trưởng công chúa xông tới, chắp tay hành lễ nói: "Không biết Trưởng công chúa còn gì phân phó?"
Thẩm Mộ Ca thương tiếc nhìn Diệp Phiêu Diêu vài lần, xoay qua chỗ khác nói với Tả Phỉ: "Tả thống lĩnh, nếu Phụ Hoàng muốn triệu kiến Diệp Phiêu Diêu, mà nàng cũng tự nguyện theo ngươi, tại sao còn phải trói?"
Tả Phỉ hiểu rõ nhưng ngữ khí kiên quyết: "Hoàng Thượng đặc biệt bàn giao vì phòng ngừa Diệp Phiêu Diêu chạy trốn, nên phải trói hắn mới có thể gặp Vua. Huống hồ, chúng tả phải kiêng kỵ an nguy của Hoàng Thượng không phải sao?"
Ý là Thẩm Thế Triết sợ Diệp Phiêu Diêu ám sát hắn. Thẩm Mộ Ca hừ lạnh trong lòng, không ngờ người nàng từng kính ngưỡng lại có lòng dạ tiểu nhân như vậy. Nếu Diệp Phiêu Diêu thật sự muốn ám sát hắn, cần gì phải đợi đến bây giờ?
"Chờ đã!" Thẩm Mộ Ca còn muốn tiến lên nói gì đó, lại bị người của Tả Phỉ ngăn cản.
"Các ngươi... Có ý gì!" Thẩm Mộ Ca trợn mắt nhìn mấy người trước mặt, phẫn hận không ngớt.
Tả Phi đi trước Diệp Phiêu Diêu, càng đi càng xa. Mặc dù Diệp Phiêu Diêu chưa từng quay đầu nhìn lại cũng có thể tưởng tượng mấy phần. Nàng nhếch miệng cười lạnh, khinh thường nhìn Tả Phỉ, nói: "Ngươi cho rằng lưu lại mấy người thì có thể giam lỏng Trưởng công chúa?"
Mặt Tả Phỉ không hề có cảm xúc, đối với lời Diệp Phiêu Diêu nói cũng không phản ứng gì. Ngữ khí lạnh nhạt: "Tả mỗ chỉ phụng mệnh làm việc, từ trước tới giờ cho dù nhân thủ hay kết quả đều không phải do Tả mỗ quyết định. Còn ngươi, nên tự lo cho bản thân sau khi gặp Vua còn sống bước ra ngoài hay không?"
Diệp Phiêu Diêu không bị lời Tả Phỉ kích thích, giờ khắc này nàng lại cảm thấy có chút vui sướng, không cần tiếp tục như thời gian vừa qua phải đeo mặt nạ giả ý cùng Tả Phỉ khách khí hàn huyên. Thù hận giữa bọn họ cho dù ba ngày ba đêm cũng không thể nói rõ, thêm vào lần này, Diệp Phiêu Diêu nghĩ muốn nàng buông tha Tả Phỉ là việc hết sức khó khăn.
Đi tới tẩm cung Hoàng Đế, Diệp Phiêu Diêu ngẩng đầu cẩn thận liếc nhìn, lần này so với lần trước bình tĩnh hơn nhiều. Vì nơi này không có Thẩm Mộ Ca, nàng không cần kiêng kỵ quá nhiều. Hơn nữa về phần Thẩm Thế Triết, nàng đã không còn ảo tưởng có thể dùng đạo lý thuyết phục hắn. Đã như vậy, Thẩm Thế Triết là kẻ thù của nàng, mặc kệ Hoàng Đế thì lại làm sao?
Khi bước vào Nội Đình, Diệp Phiêu Diêu ngoài ý muốn gặp một người mà không bao giờ nghĩ sẽ gặp ở chỗ này.
"Nhị thúc! Sao thúc lại có mặt ở đây?" Diệp Phiêu Diêu trợn to hai mắt, nhìn người trước mặt.
Diệp lão nhị không trả lời Diệp Phiêu Diêu, chỉ bình tĩnh nhìn nàng một cái. Một cái nhìn đơn giản cũng đủ để tâm Diệp Phiêu Diêu rơi vào hầm băng. Nàng khiếp sợ nhìn Nhị thúc giống như đang nhìn người xa lạ, trong đầu suy đoán không ngừng tự nói với mình: Nhị thúc không phải tới cứu mình, Nhị thúc là người của Hoàng Đế.
Thẩm Thế Triết hờ hững nhìn vẻ mặt Diệp Phiêu Diêu biến hóa liên tục, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của hắn. Hôm nay khí sắt Thẩm Thế Triết vô cùng tốt, không còn dáng vẻ bệnh lâu năm. Hắn quan sát tỉ mí hai tay bị trói chặt của Diệp Phiêu Diêu, một lát mới lên tiếng nói với Diệp lão nhị: "Quả nhiên Diệp Thành Nhất lợi hại, Phi Diệp sơn trang không tệ, Diệp Phiêu Diêu cũng không đơn giản."
Đột nhiên nghe Hoàng Đế nhấc tên cha mình, Diệp Phiêu Diêu ngẩng đầu, cảnh giác nhìn bọn họ. Hành động này khiến cả Hoàng Đế lẫn Diệp lão nhị đều nở nụ cười. Kỳ thực Thẩm Thế Triết đã muốn động thủ với Diệp Phiêu Diêu từ lâu chỉ là phải chờ Diệp lão nhị đến.
"Tứ thúc! Tứ thúc! Người làm sao? Mau tỉnh lại!" Rốt cuộc Quý Vị Nhiên có thể nhìn Diệp Tứ Tiêu thoi thóp.
"Trước hết để hắn nghỉ ngơi thật tốt, đại phu sẽ tận lực trị liệu." Kỷ Nham kéo tay Quý Vị Nhiên ra khỏi phòng, nhìn thấy mặt Thẩm Khang Nguyên nghiêm túc, bên cạnh còn một hài tử thấp hơn hắn một cái đầu.