Bốn phía hoang tàn vắng lặng khiến cho đáy lòng Vũ Thiên Long cũng không khỏi dâng lên thổn thức, điều hắn sợ nhất là phải gặp lại bằng hữu, thân nhân trong hình dạng thây khô, xương trắng.

Rốt cuộc sau nửa ngày tìm kiếm, ba ngàn cái nhân khẩu vẫn biệt tích không thấy tăm hơi, bất quá, chưa tận mắt mục sở thị, đồng nghĩa với việc đám người Vũ gia cho đến thời điểm này rất có khả năng vẫn đang được an toàn, vẻ mặt hơi hơi buông lỏng, nội tâm Vũ Thiên Long cũng được an ủi đôi phần.

” Cầu cha mẹ, nội công bình an! Hắc Ám Đế Thành, các ngươi cũng nên cầu nguyện đi, Vũ gia ta nếu thiệt một mạng, các ngươi chắc chắn phải đền ngàn mạng a! “.

Theo thanh âm rơi xuống, trên thân ma khí trùng trùng, thần sắc lập tức liền trở nên vô cùng hung ác, ánh mắt mang theo mãnh liệt sự tàn nhẫn cùng chết chóc, Vũ Thiên Long âm trầm nhìn về phương nam, sau đó cách không bước ra ba bước.

” Ta là Hứa Vân Phi!… Im mồm! Không! Ta là… “.

Tại thời điểm Vũ Thiên Long đang cực tốc phi hành, nghịch tâm của hắn do Hứa Vân Phi chiếm lĩnh bỗng nhiên nổi loạn, vẻ mặt Vũ Thiên Long theo đó cũng phát sinh biến hóa một cách dữ tợn.

Tóc trên đầu hết đen lại trắng, trong lúc vẫn còn duy trì được ý chí, Vũ Thiên Long hung hăng cắn chặt răng, một ngón tay mạnh mẽ điểm lên mi tâm tự thân đi tổn thương chính mình, miệng hắn trực tiếp phun ra đến mấy ngụm máu tươi, chật vật tìm cách câu thông cùng với một tia Nhân Sinh đạo vận đang chôn chặt bên trong thức hải.

” Khốn kiếp! Yên lặng cho ta! ” Vũ Thiên Long hừ lạnh, thần sắc thoáng âm trầm, sợi tơ Nhân Sinh đạo vận lập lòe quang mang bàng bạc, từ mi tâm theo thanh âm rơi xuống lặng lẽ xoay vòng, sát na, vẽ lên trán một cái ấn ký cổ xưa hình bán nguyệt.

Theo đó, nghịch tâm của hắn tựa hồ bị ấn ký kia triệt để áp chế lại, Hứa Vân Phi mắt chảy xuống máu tươi, khuôn mặt ngang dọc, tràn ngập hắc tuyến đen ngòm, giờ phút này thê lương gào thét, trên thân ma khí vô biên vô hạn mãnh liệt phun trào, khiến cho thế giới bên trong thức hải lập tức trở nên cực kỳ hôn ám, nhất thủ điên cuồng đánh chém về bốn phía hư vô.

Từng đạo ma ảnh, từng tôn lệ quỷ diện mục hung tợn không ngừng gào thét càn quấy cửu thiên, hoàng hải kịch liệt rung động, nhấc lên sóng lớn ngập trời.

Thời điểm này ấn ký hình bán nguyệt thình lình chui tọt vào bên trong mi tâm, hóa ngàn vạn quang đoàn ánh sáng, như mưa sa, như bão táp điên cuồng trút xuống, hình thành nên một tấm lưới bạch ngân khổng lồ bao trùm hết thảy hoàng hải.

Lập tức sóng yên biển lặng, Hứa Vân Phi lại triệt để lâm vào trạng thái hôn mê.

” Lời đã hứa, Vũ Thiên Long ta nhất định sẽ làm, hà cớ gì phải quấy phá, Thăng Long Hoàng Thành chứ gì? Bổn tôn dứt khoát lấy nó cho ngươi ” Vẻ mặt lạnh nhạt, Vũ Thiên Long nói thầm, tựa hồ đi trấn an bản thân, cũng có thể là trấn an Hứa Vân Phi, nghịch tâm của hắn.

Dọc theo Đông Hải xuôi về phương nam, lộ trình này không có chướng ngại, Vũ Thiên Long một đường gào thét, tu vị cùng uy áp tự thân cũng triệt để buông hết ra bên ngoài, như một lời cảnh báo dành cho ngoại nhân.

Ngôi lưu tinh mang theo u vụ, tại những nơi Vũ Thiên Long đi qua, ngoài phong bạo đầy trời còn có thanh âm thiên địa nổ vang, hư vô vặn vẹo, ức vạn chúng nhân bên dưới tâm thần rung động.

Hắc Ám Đế Thành nằm về cực nam điểm tận cùng Trung Bộ, nguyên bản là một tòa thành trì to lớn, từ xa nhìn lại có thể thấy năm tòa sơn phong cao lớn chọc trời, chìm đắm bên trong sương mù hôn ám, tựa hồ bàn tay của một cái tử thi khô quắt.

Là thánh địa của kẻ tu ma, nơi này không có tông môn, không có giới luật, càng không có phàm nhân sinh sống, bởi vậy tranh đoạt chém giết cũng xem như chuyện thường tình phát sinh, mạnh được yếu thua, võ giả vi tôn là vì vậy, ma tu lấy đó làm duy lý sinh tồn.

Hướng bắc Hắc Ám Đế Thành tầm năm ngàn dặm ẩn hiện bóng dáng một cái sa mạc khô cằn, đại lượng cát vàng dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi cũng tản mát ra mờ nhạt khí tức sát phạt.

Sa mạc này ngày xưa vốn là một cái thị thành, tên gọi Bình Thuận, bởi địa thế ngọa hổ tàng long, càng là điểm nối tiếp giữa hai miền đất nước, dĩ nhiên quá khứ cực kỳ sầm uất, bất quá, Hắc Ám Đế Thành xuất hiện kéo theo là cả quá trình tàn lụi về sau của Trấn Bình Thuận, rốt cuộc tuế nguyệt phủ lên bụi mờ, cát vàng phủ lên tang thương chết chóc.

Tương truyền, ma tu Hắc Ám Đế Thành có xuất xứ từ nước láng giềng Lâm Ấp, theo trận quốc gia chi chiến phát sinh ba trăm năm trước mà lan tràn, xâm nhập sang.

Kẻ ngoại lai cũng nguy hiểm như cỏ dại vậy, quân binh thế tục Đại Việt dưới sự trợ giúp của nhân sĩ tu chân nhiều lần tiến hành càn quét, bất quá, ma tu thực lực không hề yếu kém một chút nào, mà ngược lại, còn vô cùng cường đại.

Trừ bỏ năm đại tông môn đầu nguồn ra, thế lực Hắc Ám Đế Thành hiện tại cơ hồ đã tiếp cận đến vị thế của tông môn nhất lưu rồi, nghe đồn Nhất Linh Tử đầu lĩnh, kẻ này tu vị tuyệt đối cao thâm mạt trắc, mặc dù không người kiểm chứng được, thế nhưng hắn đã từng một chưởng đánh chết đại tu sĩ Độ Kiếp kỳ tam trọng.

Khi Vũ Thiên Long vừa mới đặt chân vào bên trong mảnh sa mạc, lúc này bỗng nhiên ngàn vạn đạo thiết tiển từ bốn phương tám hướng tựa hồ bão táp nhằm hướng hắn bủa vây công kích tới, mũi tên đầy trời như mưa hình thành nên thiên la địa võng, bất cứ mũi tên nào cũng huyễn hóa ra thú ảnh, phát ra tia lửa, mỗi cái đều mang theo khí tức cuồng bạo cùng lực lượng tuyệt đối không tầm thường.

Sát na, tại hư vô theo bốn mươi chín phương vị bất đồng, chỉ nhìn thấy bốn mươi chín đạo tàn ảnh mờ nhạt trùng điệp, ngàn vạn mũi tên kia trút vào tầng không, rốt cuộc mất đà, rơi vào bên trong cát nóng, đây là vũ kỹ Thần Hành Bách Biến, dưới Hợp Đạo tu vị gia trì đã viễn siêu quá khứ rất nhiều, không còn là bát thức nữa, chân chính tứ thập cửu thức.

” Muốn chết! “.

Vũ Thiên Long giận dữ rống to, thanh âm từ miệng hắn đi ra trực tiếp hình thành nên phong bạo, cuốn lên bụi cát ngập trời, dư ba lực lượng kinh khủng mạnh mẽ lan tràn về bốn phương tám hướng.

Lập tức tại hư vô mấy chục vòi máu cuồng phun, thanh âm gào thét đau đớn vang lên,theo đó một vài cái thân ảnh thình lình ngưng tụ ra rồi trực tiếp đổ sụp xuống, thậm chí có nơi huyết vũ đầy trời.

Đám người này nhân số không dưới một trăm, trong đó còn có cả Độ Kiếp kỳ nhất trọng tu sĩ, bất quá chỉ bằng vào một tiếng gầm mang theo khí tức Hợp Đạo, Vũ Thiên Long đã dễ dàng khiến cho toàn bộ phải nhận lấy trọng thương.

Khi tâm thần còn chưa kịp run rẩy thì trước mặt bọn họ một cái thủ ấn to lớn kinh khủng, quấn theo u vụ ngập trời giết đến, thiên địa bị trùng kích vang lên thanh âm va chạm dữ dội, hư vô oanh minh quanh quẩn, phong bạo vù vù gào thét.

Lúc này trung niên nhân tu vị Độ Kiếp kỳ mặt xám như tro, hắn tại chỗ quỳ gối xuống, lạc giọng, nói: ” Tiền bối! Xin nương tay! Chúng tôi là tu sĩ Vạn An Phong, chịu trách nhiệm thủ hộ nơi này, vô tình mạo phạm đến tiền bối a “.

” Vạn An Phong! Hừ, cản trở ta, đáng chết ” Vũ Thiên Long quắc mắt hừ lạnh, sau đó nhẹ phất tay khiến cho thủ ấn của Nhất Thủ Già Thương Khung trực tiếp tán đi.

Ngưng một chút, Vũ Thiên Long âm trầm nhìn trung niên nhân, lạnh nhạt hỏi: ” Hắc Ám Đế Thành tất cả bao nhiêu nhân khẩu? Gần đây có phát sinh sự kiện gì không? “.

Trung niên nhân cả kinh, cũng âm thầm đánh giá Vũ Thiên Long, theo hắn cảm nhận thì tu vị người này tuyệt đối vượt xa so với môn chủ, mặc dù không thể đi phán đoán chính xác, thế nhưng chỉ bằng một tiếng thét tùy tiện đã có thể khiến cho hắn trực tiếp thụ thương, điều này chứng tỏ thanh niên trước mặt ít nhất cũng là Độ Kiếp kỳ thất trọng.

Trong tu chân giới hắn cũng thuộc dạng tiền bối có máu mặt, bất quá, cơ hồ còn chưa từng gặp qua, hay nghe đến danh tự của thanh niên này, thất thần mất một chút, hắn khẽ rùng mình, sau đó run rẩy cung kính đáp: ” Tiền bối! Hắc Ám Đế Thành tổng cộng bảy vạn nhân khẩu, trong đó đa phần đều là ma tu.. “.

” Còn gì nữa không? ” Vũ Thiên Long nghiêm mặt hỏi.

Như sực nhớ ra điều gì, trung niên nhân vội vàng đáp: ” Cách đây nửa tháng, Cửu Linh Tử xuất động hơn một trăm ma tu, nghe đồn đánh lên Trấn Thiên Quan, sau khi trở về có mang theo một nhóm người “.

” Hắc Ám Đế Thành! ” Vũ Thiên Long gằn giọng, thanh âm vừa rơi xuống, tu vị cùng khí tức hắn lại một lần nữa quật khởi, vẻ mặt hóa hung ác, ánh mắt mang theo nồng đậm sát khí, chỉ riêng uy áp tự thân lan tràn cũng đủ khiến cho phong vân biến sắc, thiên địa oanh minh.

Vũ Thiên Long không nhiều lời, trực tiếp na di, thân thể hóa thành lưu tinh cực tốc lao nhanh về phía trước.

Trung niên nhân trợn mắt nhìn theo, lắp bắp kinh hãi: ” Hợp Đạo kỳ! Thanh niên này, hắn vậy mà Hợp Đạo kỳ.. Hắc Ám Đế Thành chọc phải cường giả tuyệt thế, e rằng khó tránh bị diệt a “.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện