Chấp Chính Quan lập tức theo sau nhảy xuống hồ.
Vẫn giống như trước, hắn ta không có cách nào ngăn nàng lại, chỉ có thể bó tay nhìn nàng đang từng chút một hy vọng xa vời dùng hết sức tránh thoát.
Lạc Lan lần này đến lần khác trồi lên mặt nước hít thở, lần này đến lần khác lặn vào nước, nhưng vẫn không tìm được ống chích.
Nàng thay đổi từng nơi một, tiếp tục lần này đến lần khác lặn xuống tìm.
Nhiệt độ của nước rất thấp, chỉ khoảng 6-7 độ. Dòng nước dưới đáy hồ lại chảy xiết, Lạc Lan nín thở trong thời gian dài dưới đáy hồ bơi qua bơi lại, sắc mặt ngày càng tái nhợt, môi cũng dần tím tái.
Nàng vẫn tiếp tục lần này đến lần khác trồi lên mặt nước hít thở, muốn lặn xuống đáy hồ, Chấp Chính Quan nắm được Lạc Lan, bắt ép nàng đang sức cùng lực kiệt, ngay cả sức lực chống cự cũng không có, kéo vào bờ.
"Buông, tôi, ra!"
Lạc Lan ánh mắt không còn tiêu cự, thân thể càng không ngừng run rẩy, mái tóc ướt sũng dán trên mặt, trên hàng lông mi đều là bọt nước.
Chấp Chính Quan giận dữ hỏi: "Mạng của cô không đáng giá vậy sao? Vì một con dã thú mà từ bỏ cả sinh mạng, vì một ống thuốc cũng có thể đánh cược cả sinh mạng?"
Lạc Lan ánh mắt băng lãnh nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Tôi nói ông buông ra, không phải tôi muốn nhảy xuống hồ, mà là tôi cực kỳ căm ghét ông! Không muốn để ông đụng đến người tôi!"
Thân thể của Chấp Chính Quan đột nhiên cứng đờ, từ từ buông lỏng tay.
Lạc Lan đứng lên, lảo đảo bỏ đi.
Chấp Chính Quan nói: "Tôi gọi xe đưa cô về."
Lạc Lan làm như không có nghe thấy, hoàn toàn không để ý tới.
Chấp Chính Quan giọng nói càng khẩn thiết, "Tôi không biết cô nói ống thuốc cuối cùng là ý gì, nhưng cho dù là thuốc gì cũng có thể pha chế thêm lần nữa."
Lạc Lan cười lạnh. Nếu dễ dàng pha chế như vậy, Diệp Giới làm sao bất chấp nguy hiểm tính mạng đến Relicta đưa thuốc? Diệp Giới đã nhiều lần cường điệu ống thuốc là cuối cùng, dặn dò nàng nhanh chóng tiêm vào, hắn khẳng định có lý do của hắn.
Chấp Chính Quan vẫn theo sau Lạc Lan, "Cô nói cho tôi biết là thuốc gì, tôi có thể nghĩ cách..."
Lạc Lan mặt lạnh như băng quay người lại, chỉ tay vào Chấp Chính Quan, "Ân Nam Chiêu, ông nghe đây! Tôi không muốn nhìn thấy ông nữa! Chuyện của tôi không cần ông quan tâm, tôi và ông không có bất kỳ quan hệ nào! Không có bất kỳ quan hệ nào!"
Khi Lạc Lan la to "không có bất kỳ quan hệ nào" khàn cả giọng, Chấp Chính Quan lập tức dừng bước.
Hắn im lặng nhìn Lạc Lan, thân thể thẳng tắp, cô độc như thanh kiếm.
Có lẽ bởi vì toàn thân trên dưới đều là nước, ngay cả mặt mũi cũng đều là bọt nước, mặt của hắn không hề sắc lạnh vô tình như trước, mà ngược lại tràn ngập một loại đau thương quỷ dị khó hiểu.
Lạc Lan lau nước trên mặt, không quay đầu lại bước đi trong gió thu lạnh giá.
Đi tới đi tới, nước mắt của nàng không thể kiềm chế tuôn rơi.
Mười một năm trước, khi nàng tỉnh lại trên cánh đồng hoang vu, chính là loại cảm giác này —— hoang mang, sợ hãi, đau khổ, hoảng hốt.
Nàng muốn từ bỏ quá khứ, một lần nữa bắt đầu lại cuộc đời mới. Nhưng thuốc hồi phục trí nhớ đã không còn, trí nhớ đã mất đi có thể không bao giờ tìm lại được, nàng nên làm gì bây giờ? Diệp Giới ngăn cản nàng lùi bước, không cho phép nàng ở lại liên bang Odin, Ân Nam Chiêu lại ngăn nàng tiến bước, không cho phép nàng rời khỏi liên bang Odin. Nàng bị hai người bọn họ khiến cho không còn đường nào để đi.
Đang lúc hốt hoảng, Lạc Lan vẫn không ngừng đi tới, cho đến khi nhìn thấy Thần Sa, tinh thần nàng mới rũ xuống, hôn mê bất tỉnh.
————·————·————
Nửa đêm, Lạc Lan bởi vì khát nước nên tỉnh lại.
Nàng trở người ngồi dậy, muốn tìm nước uống, một ly nước liền đưa đến tay nàng.
Lạc Lan nhìn thấy Thần Sa, nàng nhận ly nước, uống một hơi hết nửa ly, mới cảm thấy thoải mái chút ít, "Cám ơn!"
Nàng đặt ly nước lên tủ đầu giường, mệt mỏi hỏi: "Sao tôi lại ngủ lâu như vậy?"
"Bác sĩ nói em không kiềm chế được cảm xúc, đã tiêm cho em mũi thuốc an thần rồi."
Lạc Lan miễn cưỡng cười cười, "Khó trách cảm thấy toàn thân uể oải không có chút sức lực ngồi dậy."
"Chấp Chính Quan rõ ràng đã hạ lệnh đuổi Anh Tiên Diệp Giới rời khỏi Odin, nhưng buổi sáng hôm nay đột nhiên lại thay đổi quyết định, sai Tử Yến phải lập tức bắt Diệp Giới trở lại. Em biết tại sao không?" Thần Sa ngồi trên ghế dựa, ẩn mình trong bóng đêm, nhìn không rõ nét mặt của hắn.
"Tôi làm sao biết tại sao?" tim của Lạc Lan đập nhanh. Nhất định là bởi vì ống thuốc kia, đã khiến cho Ân Nam Chiêu đoán được Diệp Giới và binh đoàn Long Huyết có liên quan mật thiết, là kẻ thù không phải bạn. Nàng lo lắng hỏi: "Diệp Giới bây giờ đang ở đâu? Trong tù sao?"
Thần Sa không trả lời mà hỏi lại: "Em hy vọng hắn ở đâu?"
Lạc Lan sắc mặt tái nhợt, "Anh ấy là anh của tôi, chẳng lẽ anh cảm thấy tôi hy vọng anh ấy phải ở trong tù sao?" Nàng đã ý thức được, chuyện này ngay từ đầu chính là do Ân Nam Chiêu bày ra.
Nếu Ân Nam Chiêu thật sự không muốn để nàng gặp Diệp Giới, hoàn toàn có thể giam nàng trong tù thêm mười mấy giờ nữa, đợi sau khi phi thuyền của Diệp Giới rời khỏi, mới thả nàng ra. Nhưng hắn còn chưa điều tra rõ mục đích đến Odin của Diệp Giới, vì muốn ép Diệp Giới lộ ra mục đích thực sự, đã cố ý cho nàng có cơ hội gặp mặt hắn, cố ý khống chế thời gian gặp thật gấp rút, khiến cho Diệp Giới không cẩn thận âm mưu, chỉ có thể hấp tấp ứng phó.
Lạc Lan hai tay ôm lấy đầu gối, đau khổ co người lại, thật là một Ân Nam Chiêu tâm địa ma quỷ! Thì ra nàng căn bản không có đi trước một bước, cho dù thế nào, nàng cũng không thể tiêm ống thuốc vào người thành công.
Thần Sa giọng nói lạnh băng, "Chuyện em lo lắng không có xảy ra. Đã chậm một bước, khi Tử Yến nhận được mệnh lệnh của Chấp Chính Quan, phi thuyền của Diệp Giới đã rời khỏi."
Lạc Lan nhẹ nhàng thở ra, Diệp Giới có thể an toàn rời khỏi, ít ra lòng của nàng sẽ không còn tâm lý bứt rứt không yên.
Thần Sa hỏi: "Tại sao cả người em đều ướt sũng như vậy?"
"... Không cẩn thận ngã xuống hồ." Lạc Lan thận trọng trả lời.
"Chấp Chính Quan cho tôi biết để đi tìm em, rốt cuộc lại xảy ra chuyện gì vậy?"
Lạc Lan nhanh cắn môi, còn chưa biết phải trả lời hắn thế nào, đột nhiên hình ảnh trước mắt chợt lóe sáng, Thần Sa không còn thấy tăm hơi.
Lạc Lan khó hiểu, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Một lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng ầm ầm vang dội.
Dần dần, âm thanh càng lúc càng lớn, bao trùm toàn bộ cung điện Spera.
Lạc Lan vội vàng chạy ra khỏi phòng, chạy lên sân thượng, ngửa đầu nhìn lên, thì nhìn thấy một phi thuyền chiến hạm ở giữa không trung, giống như một con thú khổng lồ đang chực chờ rình mồi.
Trời ạ! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Địa vị quan trọng của cung điện Spera ở liên bang Odin không cần nói cũng biết, là khu cấm địa của cấm địa. Lạc Lan đã ở đây hơn mười năm, đây là đầu tiên gặp chuyện như vậy, tuy rằng không biết tại sao, nhưng nhất định đã xảy ra chuyện lớn.
"Thần Sa!" Lạc Lan lo lắng nhìn xung quanh.
Thần Sa xuất hiện bên cạnh nàng, nhìn thấy quần áo của nàng mong manh, liền cởi áo khoác khoác lên người nàng, "Không có gì, là chiến hạm của Chấp Chính Quan, vừa từ vệ tinh Tiểu Song Tử đến đây thôi."
"Đã xảy ra chuyện gì?" Lạc Lan nhìn lên chiến hạm phía trên đỉnh đầu, hoang mang hỏi.
Thiết bị điện tử cá nhân của Thần Sa chợt vang lên không ngừng, tất cả mọi người đều đang gửi tin nhắn hỏi "Xảy ra chuyện gì".
Cửa khoang thuyền chiến hạm từ từ mở ra, một chiếc phi thuyền cỡ nhỏ từ trong chiến hạm bay ra, đáp xuống bãi xe trên tòa dinh thự của Chấp Chính Quan, có hai người vội vàng ra khỏi phi thuyền.
Lạc Lan nắm lấy tay Thần Sa, "Anh có nhìn thấy không? Là ai vậy?"
"Giáo sư An."
"Giáo sư An?" Lạc Lan suy nghĩ, kinh ngạc hỏi: "Vị giáo sư gene di truyền nổi tiếng? Bác sĩ riêng của Chấp Chính Quan?"
"À."
"Chấp Chính Quan tại sao nửa đêm lại muốn gặp giáo sư An?" Lạc Lan hoảng hốt bất an, có chút cảm thấy chuyện xảy ra vượt xa dự đoán của nàng.
Thần Sa nhìn máy điện tử cá nhân, "Anderson muốn gặp chúng ta, chắc sẽ cho chúng ta biết nguyên nhân."
Lạc Lan thay quần áo, cùng Thần Sa chạy nhanh đến dinh thự của Chấp Chính Quan.
Phong Lâm, Tử Yến, Sở Mặc... tất cả sáu vị công tước đều đã đến.
Anderson ánh mắt sắc bén lướt mắt nhìn Lạc Lan, lễ phép nói: "Bệnh tình của Chấp Chính Quan đột nhiên chuyển biến xấu, đã rơi vào trạng thái hôn mê. Vì muốn nhanh chóng đưa giáo sư An đến đây, chỉ có thể khẩn cấp điều động chiến hạm hộ tống, xin lỗi vì đã làm phiền đến các vị."
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Lạc Lan trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa đã ngã xuống, Thần Sa đỡ lấy nàng, nàng mới không thất lễ trước mặt mọi người.
Phong Lâm vội vàng hỏi: "Tại sao như vậy? Hôm qua tôi còn trông thấy Chấp Chính Quan khỏe mạnh lắm mà."
Tử Yến nói: "Hôm nay... buổi sáng hôm qua khi tôi nói chuyện với Chấp Chính Quan, thấy ngài ấy cũng không có bất kỳ khác thường nào."
Tông Ly mặt hầm hầm, hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến cho Chấp Chính Quan hôn mê bất tỉnh?"
Anderson nghiêm mặt, giọng nói không chút ngập ngừng, giống như âm thanh máy móc từ trong máy tính phát ra, "Xin các vị đừng suy đoán lung tung, không có ám sát, không có hạ độc, cũng không phải gặp tập kích, là do Chấp Chính Quan không cẩn thận ngã xuống nước."
Bách Lý Lam vẻ mặt không thể tưởng tượng, chê cười hỏi: "Không cẩn thận ngã xuống nước? Ông nghĩ chúng tôi tin vào chuyện vớ vẩn như vậy sao?"
Thái độ của Phong Lâm cũng không thể tin, "Thân thể của Chấp Chính Quan không phải hoàn toàn không được đụng vào nước, nhưng phải tránh ngâm nước trong thời gian dài, ngài ấy thể năng 3A, cho dù không cẩn thận ngã xuống nước, cũng rất nhanh có thể đứng lên!"
Tả Khâu Bạch lạnh lùng nói: "Lý do này không thể nào thuyết phục chúng tôi tin được."
Bách Lý Lam phụ họa: "Đúng vậy! Ông khi dễ chúng tôi ngốc sao?"
Anderson thản nhiên nhìn bảy vị công tước, "Viết truyện mới cần đến tình tiết logic tỉ mỉ, sự thật thì luôn vớ vẩn như vậy."
Mọi người á khẩu không trả lời được, bởi vì Anderson nói rất đúng, nguyên nhân thật sự vớ vẩn, nhưng nó lại là sự thật.
Sở Mặc ôn hòa hỏi: "Việc gì cũng phải có nguyên nhân, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Anderson nói: "Chấp Chính Quan từ sáng sớm đã rời khỏi, đến giờ cơm chiều mới trở về. Cả người ông ấy ướt sũng, nói mình không cẩn thận ngã xuống hồ, chuyện khác đều không nói. Mọi người muốn biết, đợi sau khi ngài ấy tỉnh lại, có thể tự đến hỏi."
Thần Sa lập tức quay đầu, ánh mắt sắc bén, liếc nhìn Lạc Lan.
Lạc Lan chột dạ cúi đầu. Nhưng bọn họ rõ ràng buổi sáng đã chia tay, tại sao Chấp Chính Quan đến chiều vẫn chưa thay quần áo? Chẳng lẽ hắn lặn xuống hồ tìm ống chích, ngâm trong nước nguyên một ngày?
Bách Lý Lam bất mãn than thở: "Ông còn không dám hỏi, chúng tôi sao dám nhiều chuyện?"
Sở Mặc vỗ nhẹ xuống vai hắn, Bách Lý Lam liền im miệng.
Anderson giống như không nghe thấy gì, vẫn lộ ra vẻ mặt cương thi, ánh mắt lần lượt đảo qua bảy vị công tước, "Các anh có thể quay về đợi tin tức, cũng có thể ở đây đợi giáo sư An trở ra."
Mọi người ai nấy đều có tâm tư, nhìn thoáng qua nhau, không ai muốn rời khỏi. Anderson cũng không nhiều lời nữa, xoay người lên lầu.
————·————·————
Trong phòng khách.
Tất cả mọi người đều ngồi xuống, kiên nhẫn đợi tin tức.
Những người máy ở trong nhà lăn bánh xe đi tới đi lui, đưa cho mọi người thức uống nóng và điểm tâm.
Thần Sa lấy một tách trà nóng cho Lạc Lan, lạnh lùng nói: "Uống một chút đi."
Lạc Lan không dám dùng ánh mắt đối diện với hắn, bất an uống vài hớp trà, nhưng chân tay vẫn lạnh lẽo, toàn thân rét run. Nàng quay sang Phong Lâm đang ngồi ở phía ngoài, nhỏ giọng hỏi: "Tại sao thân thể của Chấp Chính Quan không thể ngâm trong nước?"
Phong Lâm tâm phiền ý loạn, ăn nói vội vàng: "Cô nói sao? Thân thể đang từ từ thối rữa có thể ngâm trong nước? Đầu của cô sống ở trên cổ chỉ dùng để nhìn thôi sao?"
"Tôi nghĩ..." Lạc Lan môi mấp máy, không nói được tiếng nào.
Lúc nàng cởi bỏ lớp băng quấn, tháo bỏ mặt nạ, thân thể của Ân Nam Chiêu đích thực đang thối rữa, nhưng bởi vì Thiên Húc hoàn toàn không có tình trạng giống như bệnh hoạt tử nhân, nàng liền cho rằng Ân Nam Chiêu đã lừa gạt nàng, mượn dùng thuốc ngụy trang tình trạng thối rữa cơ thể, có điều, những thứ giả dối đó đều là do nàng suy đoán.
Giống như hắn ở Nham Lâm "tình giả cảnh thật", dùng một con dã thú thật sự ngụy trang thành Thiên Húc biến hình dị biến, sau đó lại chính mình đánh chết dã thú, khiến cho nàng nghĩ rằng Thiên Húc đã chết.
Nhưng hiện tại hắn đích thực đang hôn mê bất tỉnh... Lạc Lan hoang mang, rốt cuộc cái gì là thật, cái gì là giả? Chẳng lẽ Ân Nam Chiêu thật sự có bệnh?
Trước lúc nàng đến liên bang Odin, Ân Nam Chiêu đã mặc hắc trường bào, đeo mặt nạ đen, che kín toàn thân, Phong Lâm bọn họ cũng không chút nghi ngờ bệnh tình của hắn, hắn chắc chắn đã mắc bệnh hoạt tử nhân.
Nhưng tồn tại của Thiên Húc lại rõ ràng xác định hắn hoàn toàn không có mắc bệnh hoạt tử nhân, nội tình của chuyện này khẳng định có điều gì đó tuyệt đối không thể cho người ta biết, cũng chắc chắn không có liên quan đến nàng. Bởi vì trước khi nàng đến liên bang Odin, Ân Nam Chiêu đã đổi thân phận, giả dạng thành Thiên Húc ẩn mình trong viện nghiên cứu của Phong Lâm chữa bệnh.
Lạc Lan đang vô cùng lo lắng bất an suy nghĩ, đột nhiên nghe được tiếng Bách Lý Lam gằn giọng hỏi: "Sở Mặc, anh cảm thấy bệnh tình của Chấp Chính Quan nghiêm trọng thế nào? Sẽ không đột nhiên chết chứ?"
"Tuyệt đối không thể nào!" Giọng nói của Lạc Lan vừa rõ vừa chát vang lên, giống như tiếng đàn bị đè ép dây đoạn cuối, chẳng những khiến cho người khác hoảng sợ, mà còn làm cho chính nàng hoảng sợ.
"Tôi nói..." Bách Lý Lam khó chịu nhìn Lạc Lan, "Đây là chỗ cô có thể chen miệng vào sao? Thần Sa, cậu đưa cô ta đến đây làm gì? Cô ta là công chúa của đế quốc Ar."
Thần Sa không nói gì, Phong Lâm mạnh miệng nói sang: "Anderson còn chưa nói gì, anh hao hơi làm gì?"
Bách Lý Lam hai đấm tay chạm vào nhau, hùng hổ đứng lên, nhe hàm răng trắng như tuyết cười tươi như gấu chó, ánh mắt khinh thường, "Không muốn làm chuyện vô nghĩa, đến đây! Thể năng cấp A!"
Tả Khâu Bạch nãy giờ không đếm xỉa, vẫn đang cúi đầu đọc sách thì ngẩng đầu lên, thản nhiên hỏi: "Cậu đang nói ai đấy?"
Bách Lý Lam có chút sợ sệt, tuy rằng Tả Khâu Bạch cũng là thể năng cấp A, nhìn qua tuyệt đối im lặng, thờ ơ lãnh đạm, nhưng từ nhỏ đến lớn hắn không thể gây phiền toái đến Tả Khâu Bạch được chút gì, "Không phải nói anh!"
Sở Mặc ôn hòa khuyên: "Bách Lý Lam, Chấp Chính Quan đang ở trên lầu."
Thần Sa mở tin tức Anderson thông báo cho hắn, màn hình chiếu ra trước mặt Bách Lý Lam, bên trên rõ ràng viết rằng mời Thần Sa và Lạc Lan cùng đến dinh thự của Chấp Chính Quan."
Bách Lý Lam ánh mắt bất động nhìn Thần Sa, rồi nhìn sang Tả Khâu Bạch đang đọc sách, miệng lầm bầm một tiếng "phụ nữ", liền tức giận ngồi xuống.
"Chấp Chính Quan..." Tông Ly vừa mới mở miệng.
Sở Mặc nói: "Đợi giáo sư An đi."
Tất cả mọi người đều không nói gì thêm.
————·————·————
Lạc Lan tâm tình rối loạn, lời nói "Sẽ không đột nhiên chết đi" của Bách Lý Lam vẫn vang lên bên tai.
Nàng vốn đương nhiên cho rằng tuyệt đối không thể thành có thể.
Đùa cho vui sao? Ân Nam Chiêu thể năng 3A! Cho dù thân thể có chút ốm đau, cũng nhất định sẽ sống thọ đến hết đời. Nhưng thể năng 3A lại khó có thể hôn mê, Ân Nam Chiêu hiện tại lại đang hôn mê.
Nếu không phải là tình trạng khẩn cấp, Anderson sẽ không điều khiển chiến hạm đưa giáo sư An đến Relicta. Lo lắng của Phong Lâm, Sở Mặc bọn họ lại quá mức bình thường, khiến cho Lạc Lan ý thức được mình đang quá lạc quan.
Thời gian đợi càng dài, không khí càng trở nên ngưng đọng.
Lạc Lan cảm thấy dạ dày co rút, nàng tay ôm lấy bụng, cố gắng chịu đựng đau đớn qua đi.
Nàng nghĩ rằng người mình yêu là Thiên Húc, thù hận là Ân Nam Chiêu, căn bản sẽ không để ý đến chuyện sống chết của Ân Nam Chiêu, nhưng khi đối diện với ranh giới sống chết, nàng chợt phát hiện, cho dù hắn không phải là Thiên Húc, cho dù hắn lừa gạt nàng, nàng cũng không thể nào nhận thấy hắn có bất kỳ lỗi lầm gì.
Thời khắc này, thật hay giả, đúng hay sai đều không quan trọng, chỉ có tính mạng của hắn là quan trọng nhất.
————·————·————
Bách Lý Lam nôn nóng đi tới đi lui.
Phong Lâm bưng lên hộp điểm tâm, chọn chọn lấy lấy, không ngừng ăn đồ ngọt.
Tả Khâu Bạch giống như đang ở trong phòng sách, vẫn hết sức chuyên chú đọc sách.
Tông Ly chậm rãi lau chùi hộp vũ khí của hắn, làm cho hộp vũ khí to bằng bàn tay của hắn sáng bóng có thể soi được mặt người.
Tử Yến thì tập trung dùng bài Tarot xây thành một ngôi nhà.
Chỉ có Sở Mặc và Thần Sa vẫn bình tĩnh ngồi, giống như mới bắt đầu ngồi đợi.
Bách Lý Lam đột nhiên đứng lại, thử hỏi: "Trời sắp sáng rồi, hay là... lên đó xem sao?"
Không ai trả lời, Bách Lý Lam cắn răng một cái đã muốn đi lên lầu.
Giáo sư An và Anderson vừa đúng lúc một trước một sau đi xuống.
Tất cả mọi người đứng lên, kính trọng chào hỏi.
Giáo sư An mỉm cười nói: "Các vị không cần lo lắng, Chấp Chính Quan đã không sao."
Bầu không khí thoáng cái đã thả lỏng, dạ dày của Lạc Lan thoáng cái cũng hết đau.
Tử Yến ngáp ngáp, kéo giãn thắt lưng, "Tôi về ngủ một giấc đây."
Bách Lý Lam nhìn đồng hồ, buồn bực nói: "Tôi muốn nhanh chóng đến phòng làm việc để họp, thảo luận kế hoạch khai phá hành tinh giàu năng lượng mới."
Tả Khâu Bạch cười cười, thoải mái nói: "Hôm nay tôi có phiên xử hai người ở trên tòa, ba cuộc hội nghị, xong xuôi còn phải làm một cuộc phỏng vấn."
...
Một đám người cười nói hỉ hả, lũ lượt kéo đi.
Sở Mặc, Phong Lâm và giáo sư An khi làm việc vẫn thường xuyên tiếp xúc, quan hệ cũng không tồi, tự nhiên cũng nán lại chào hỏi, trò chuyện vài câu.
Lạc Lan thấy Thần Sa không có ý định rời khỏi, cũng nhân tiện ở lại một chút.
Giáo sư An đầu tóc rối bời, lôi thôi lếch thếch cười nhìn Lạc Lan, khen ngợi nói: "Tôi đã xem qua đoạn video cô phẫu thuật cho đứa bé kia, cực kỳ tốt! Đám lão già sắp về vườn như chúng tôi rất mong cô sẽ đạt thành tựu vượt bậc trong tương lai."
Lạc Lan không ngờ mình được một nhân vật sáng giá trong truyền thuyết quan tâm tới, hoảng sợ khom người cung kính, "Cảm tạ giáo sư cổ vũ, tôi sẽ tiếp tục cố gắng."
Giáo sư An nói với Phong Lâm: "Nhìn người ta khiêm tốn chưa, không giống như cháu, mới có tí thành tích đã vênh váo tới trời."
Phong Lâm vừa ăn nhiều đồ ngọt, lúc này đang cố gắng uống cà phê đắng. Cô bưng lên tách cà phê, kinh thường bĩu môi, "Bác đừng nên bị dáng vẻ hiền lành bên ngoài của Lạc Lan che mắt, cô ấy không có giấy phép hành nghề đã đi giải phẫu người. Cháu nhìn qua không nghe lời, nhưng luôn làm mấy chuyện rắc rối nho nhỏ; còn cô ấy nhìn qua rất nghe lời, nhưng gây ra rắc rối toàn là kinh thiên động địa."
Giáo sư không đồng ý, "Cái đó không gọi là gây rắc rối, mà gọi là có quyết đoán. Tố chất của nhà nghiên cứu chính là dám nghĩ dám làm, cháu vẫn còn rất bảo thủ. Ta muốn ở lại cung điện Spera vài ngày, có cơ hội sẽ đến viện nghiên cứu của cháu xem mấy năm nay có tiến bộ gì hay không."
Phong Lâm vội vàng đặt tách cà phê xuống, một bước chạy đến, kích động ôm lấy cánh tay của giáo sư An, "Hoan nghênh, hoan nghênh!"
Sở Mặc chỉ chú tâm vào trọng điểm, "Bệnh tình của Chấp Chính Quan... nghiêm trọng vậy sao?"
Giáo sư An cười haha nói: "Chỉ vì lý do an toàn nên ta ở lại vài ngày theo dõi. Cậu ấy không được sát trùng lại ngâm trong nước lạnh quá lâu, nội tạng đều bị ảnh hưởng, nhưng không phải vấn đề lớn."
Phong Lâm khó tin, lời nói mau lẹ: "Chấp Chính Quan rốt cuộc đang làm gì? Không biết có phải do không chịu được bệnh tật hành hạ mà muốn tự sát không? Hay là mời một bác sĩ tâm lý..."
"Phong Lâm!" Sở Mặc nhìn chòng chọc vào Phong Lâm, Phong Lâm lập tức im miệng.
Giáo sư An cười híp mắt nhìn Sở Mặc và Phong Lâm, âm thầm cảm khái "vỏ quýt dày có móng tay nhọn".
Thần Sa hỏi: "Chấp Chính Quan đã tỉnh chưa?"
Giáo sư An rất thân quen với hắn, liền trả lời hiền lành giống như trưởng bối đối với vãn bối, "Còn chưa, đoán chừng hai ba ngày sau có thể tỉnh lại. Nếu cháu muốn thăm cậu ta, cứ lên đi!"
Thần Sa chạy lên lầu, Lạc Lan theo bản năng theo sau hắn.
Anderson liếc mắt quan sát, không có ngăn cản.
Lạc Lan đi vào phòng của Chấp Chính Quan, phát hiện không phải là căn phòng ngủ ấm áp như tưởng tượng, mà là một gian phòng trống trải lạnh lẽo, giống như căn phòng hồi sức dành cho các bệnh nhân mang trọng bệnh.
Trong khoang chữa bệnh một nửa trong suốt, thân thể của Chấp Chính Quan được ngâm trong dung dịch huyết tương sềnh sệch, trên mặt đeo mặt nạ hô hấp, khí quản và lồng ngực đều bị cắt ra, cắm chi chít nhiều loại ống to nhỏ khác nhau.
Sắc mặt của Lạc Lan trắng bệch, im lặng nhìn người đang ở trong khoang chữa bệnh.
Từ trước đến nay, Chấp Chính Quan luôn bao bọc mình thật kín đáo, chiếc mặt nạ kim loại giống như một chiếc áo giáp, khiến cho mọi người chỉ có thể nhìn thấy vẻ mặt sắc lạnh của hắn, mà lơ là quên đi đằng sau chiếc mặt nạ kia cũng là một con người bằng da bằng thịt, có đau khổ, có yếu ớt.
"Chấp Chính Quan đột nhiên phát bệnh, có phải có liên quan đến em?" Giọng nói của Thần Sa lạnh như băng giá.
"Đúng vậy." Từ lúc Thần Sa nghe được Anderson nói "Chấp Chính Quan không cẩn thận ngã xuống nước" sau đó không nói một lời, Lạc Lan biết hắn sớm muộn gì cũng sẽ hỏi.
Thần Sa đột nhiên xoay người, nhìn chằm chằm Lạc Lan, "Em và Chấp Chính Quan lại xảy ra mâu thuẫn? Lần này là tại sao? Bởi vì Diệp Giới?"
"Tôi, tôi... là, đều không phải..." Lạc Lan không biết phải giải thích thế nào, không có cách biện hộ: "Tôi không biết sẽ xảy ra như vậy."
Thần Sa chỉ vào khoang chữa bệnh của Chấp Chính Quan, "Ngài ấy là Chấp Chính Quan của liên bang Odin, là người đứng đầu một quốc gia, không phải là người em có thể làm xằng làm bậy!"
Lạc Lan nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."
"Em xin lỗi tôi có ích gì? Người nằm bên trong khoang chữa bệnh kia không phải là tôi! Em có nghĩ tới hay không, nếu để người khác biết Chấp Chính Quan hôn mê bất tỉnh có liên quan đến em, em sẽ gặp phải chuyện gì? Đế quốc Ar sẽ gặp phải chuyện gì? Chuyện em đã làm có thể sẽ định em tội chết!"
Lạc Lan không nói tiếng nào nhìn vào Ân Nam Chiêu đang ở trong khoang chữa bệnh. Thần Sa không biết nàng đã sớm là tử tù, tử tội cộng thêm tử tội, bất quá chỉ chết một lần mà thôi.
Thần Sa vẻ mặt mơ hồ biểu hiện khổ sở, giọng nói chậm lại, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lạc Lan vô hồn nở nụ cười, "Đợi Chấp Chính Quan tỉnh lại, anh đi hỏi ông ta đi!"
————·————·————
Sau khi rời khỏi khu dinh thự của Chấp Chính Quan, Thần Sa mặt lạnh đi làm.
Lạc Lan nghĩ ở nhà cũng suy nghĩ lung tung, không bằng đi làm cho khuây khỏa.
Trong phòng làm việc, nàng mặc đồng phục, ngồi trước bàn làm việc, đăng ký vào cơ sở dữ liệu của viện nghiên cứu, xuất ra tài liệu bệnh hoạt tử nhân tỉ mỉ xem qua.
Tuy rằng không biết Ân Nam Chiêu rốt cuộc bị bệnh gì, nhưng rõ ràng, thương tích trên thân thể của ông ta là thật, đau đớn cũng là thật.
Một nhóm ca bệnh, một vài hình ảnh, một đoạn video...
Lạc Lan dần dần hiểu được đau đớn của loại bệnh này.
Rõ ràng là đang sống, nhưng lại chịu đau khổ vì thân thể thối rữa, giống như người vẫn hoạt động ở trần gian, nhưng tâm lại bị dằn vặt ở địa ngục, cho nên loại bệnh này mới được gọi là "Địa ngục trần gian".
Người bình thường chỉ cần trên thân thể có một vết thương, máu đã chảy đầm đìa, sẽ ăn ngủ không ngon, đứng ngồi không yên, bệnh nhân bị mắc bệnh hoạt tử nhân thì toàn thân trên dưới đều là vết thương.
Phương pháp điều trị hiện nay không có cách nào trị tận gốc, chỉ có thể giúp bệnh nhân trì hoãn tốc độ thối rữa của cơ thể. Bởi vì vô cùng đau đớn, nên nhất định phải dùng liều thuốc giảm đau cực mạnh để duy trì tính mạng, nhưng đối với người thể năng 3A thì không thể nào, trên đời này không có một loại thuốc giảm đau nào có thể làm tê liệt thần kinh của bọn họ, giúp bọn họ giảm bớt đau khổ.
Lạc Lan nhớ đến cánh tay của Chấp Chính Quan khi được tháo băng, nhớ tới khuôn mặt khi bị gỡ bỏ mặt nạ, có nơi đã trông thấy xương trắng lộ ra, không biết toàn thân của ông ta có bao nhiêu chỗ như vậy.
Dạ dày của Lạc Lan đột nhiên co rút, quặn lên một trận, nàng nhịn không được ghé vào thùng rác ở bên cạnh nôn khan.
Phong Lâm gõ nhẹ cửa phòng đang khép hờ, đẩy cửa bước vào, vừa đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ của Lạc Lan, không khỏi trợn to hai mắt, mong đợi hỏi: "Cô có thai?"
Lạc Lan ngồi dậy, bất đắc dĩ nói: "Do không nghỉ ngơi tốt thôi, có chuyện gì?"
Phong Lâm chỉ chỉ vào một cô gái xinh đẹp ở phía sau, "Bệnh nhân mới của cô, Tử San. Rất hâm mộ cô, cố ý nhờ tôi dẫn đến đây làm bệnh nhân cho cô."
Tử San ánh mắt trong suốt nhìn Lạc Lan, tươi cười cực kỳ ngọt, "Phu nhân, xin chào!"
Lạc Lan nghĩ cô bé có chút quen, hình như đã gặp ở đâu rồi, nhưng vẫn không nghĩ ra, nghi hoặc nhìn Phong Lâm. Phong Lâm nhìn nàng nháy mắt một cái, ý bảo nàng không nên hỏi nhiều.
Lạc Lan gọi trợ lý đến, sai cô ta giúp cô bé thay quần áo, kiểm tra sức khỏe.
Đợi cô bé đi, Lạc Lan hỏi: "Liên quan đến đơn vị nào? Có quan hệ gì với Tử Yến?"
"Trẻ mồ côi được Tử Yến nhận nuôi."
"Con nuôi?"
"Con bé gọi Tử Yến là đại ca, trên pháp luật là anh em. Không biết Tử Yến giở trò quỷ gì, bạn gái đứng đắn không có cô nào, lại lén lút nuôi một đứa con gái, quả thật giống như xem chuyện nhận nuôi người là trò chơi vậy." Phong Lâm sờ sờ cánh tay, làm ra bộ dáng muốn nôn.
Lạc Lan nghĩ chuyện của mình đã muốn sứt đầu mẻ trán, không có hứng thú quan tâm đến chuyện người khác, "Tử San bị bệnh gì?"
"Không biết. Cô bé không chịu nói, chỉ nói khẳng định phải gặp bác sĩ trưởng nhóm."
Tử San kiểm tra sức khỏe xong, theo người trợ lý quay lại.
Phong Lâm vỗ vỗ vào vai Lạc Lan, "Giao cho cô, có chuyện gì thì nói với Tử Yến."
Lạc Lan nhìn Tử San cười cười, "Đi theo tôi."
Nàng dẫn Tử San đi vào phòng khám bệnh bên cạnh, "Khó chịu ở đâu?"
"Da của em có chút khác thường, bụng xuất hiện vảy."
Lạc Lan vừa xem qua báo cáo kiểm tra sơ bộ, vừa nói: "Mời em nằm thẳng lên giường, để tôi xem qua nơi em có hiện tượng bất thường trên da."
Tử San nhìn trong phòng chỉ có hai người bọn họ, cửa cũng đóng chặt, lập tức mở thiết bị điện tử cá nhân, gọi điện thoại nói chuyện.
Lạc Lan nén khó chịu nói: "Nếu như không phải chuyện gấp, em có thể đợi một lát mới nói chuyện với bạn, được không? Chúng ta bây giờ đang kiểm tra thân thể..."
Tử San đưa một tai nghe điện thoại mini cho Lạc Lan, ý bảo có người muốn nói chuyện với nàng.
Lạc Lan chần chừ nhận lấy tai nghe.
Tử San bịt kín lỗ tai, cho thấy tuyệt đối không nghe trộm.
Lạc Lan đưa ống nghe lên tai, đầu dây bên kia là tiếng của Diệp Giới, "Lạc Lan?"
Lạc Lan càng hoảng sợ, lắp bắp hỏi: "Anh, anh... đang ở đâu? Trở về thuận lợi chứ?"
"Em vẫn không liên hệ lại với anh, chưa hồi phục trí nhớ sao?" Giọng nói của Diệp Giới vô cùng nặng nề.
"Vâng."
"Ống thuốc đâu? Sao không nhanh tiêm vào người đi?"
"... Không cẩn thận để mất rồi."
Diệp Giới im lặng không nói gì, hô hấp càng trở nên nặng nề.
Cách xa như vậy, Lạc Lan có thể cảm nhận được hắn đang dè nén phẫn nộ, vội vàng hỏi: "Thuốc do ai pha chế? Có cách nào pha chế thêm một ống không?"
Giọng nói của Diệp Giới lạnh thấu xương, "Thuốc là do em pha chế! Chính xác là, em của trước kia pha chế. Nếu như bây giờ em có khả năng pha chế thêm một ống, anh sẽ không tiếc bất cứ giá nào để mua, em làm được sao?"
"Là tôi?" Lạc Lan thở hổn hển, không muốn tin lại phải tin.
Cuộc đời của nàng bị mắc kẹt vào một vòng luẩn quẩn, nàng cần thuốc để khôi phục ký ức, nhưng chỉ có khôi phục ký ức mới biết được cách tạo ra loại thuốc đó.
Diệp Giới tức giận hỏi: "Tại sao lại không cẩn thận để mất ống thuốc? Mất như thế nào?"
Lạc Lan không thể nào trả lời.
Diệp Giới dĩ nhiên không tin lời nàng, đau khổ hỏi: "Tại sao muốn gạt anh?"
Lạc Lan không có cách nào giải thích, chỉ có thể nói: "Xin lỗi!"
Diệp Giới lạnh lùng nói: "Anh không muốn gây tổn thương cho em, nhưng em lại khiến anh quá thất vọng, em ép anh không từ thủ đoạn phá hủy em của bây giờ."
Lạc Lan hoảng sợ, "Amh muốn làm gì?"
Diệp Giới không trả lời, lập tức ngắt kết nối.
————·————·————
Lạc Lan lo lắng nói với Tử San: "Giúp tôi liên lạc lại với Diệp Giới."
Tử San liên lạc lại một lần nữa, đợi một lúc lâu sau, cô bé lắc đầu, "Không gọi được, số điện thoại đã bị hủy bỏ."
Lạc Lan hỏi: "Em làm sao liên lạc được với Diệp Giới? Em và anh ta có quan hệ gì?"
"Chúng em là bạn bè. Đại ca dẫn em đến tham gia buổi tiệc ăn mừng phu nhân nhận được giấy phép điều trị gene di truyền, Diệp Giới đã mời em khiêu vũ, nên biết. Sau đó có cùng nhau đi chơi nhiều lần. Vương tử trước khi đi đã cho em số điện thoại này, nhờ em giúp một chuyện, tìm cơ hội giúp ngài ấy và phu nhân nói chuyện một lần, còn căn dặn em nhất định phải giữ bí mật."
Lạc Lan trừng mắt nhìn Tử San, hoàn toàn không thể tin được cô bé lại là cô nhi được Tử Yến nuôi lớn. Cũng không đúng, cả gan làm loạn thật ra rất giống với phong cách của Tử Yến, nhưng ngu ngốc để người ta lợi dụng, cũng không phải là phong cách của Tử Yến.
Tử San dường như hiểu được nàng đang nghĩ gì, cười híp mắt nói: "Phu nhân, không phải em tin Vương tử, mà là tin cô. Chúng ta đã gặp nhau ở cô nhi viện Relicta, cô còn giúp em sửa váy, ngày đó em biểu diễn rất thành công. Đại ca cũng bởi vì nhìn được đoạn clip em biểu diễn, nên mới quyết định nhận nuôi em."
Lạc Lan loáng thoáng nhớ lại chuyện xảy ra, nhưng hoàn toàn không nhớ rõ chi tiết, chỉ nhớ chính vì chuyện này nàng mới trễ hẹn.
Nhưng sau đó Thần Sa một phút đồng không cũng không chịu chờ nàng, Thiên Húc đã dẫn nàng đến khu vui chơi du ngoạn nàng lại nhớ rõ từng chi tiết.
Tử san cười nói: "Phu nhân, cảm ơn cô! Cũng nhờ cô, vận mệnh của em đã hoàn toàn thay đổi."
Lạc Lan trong lòng đau xót, vận mệnh của nàng cũng hoàn toàn thay đổi.
Nếu như lúc đó nàng không trễ hẹn, có thể cùng Thần Sa trở về cung điện Sperare, thì sẽ không vô tình gặp được Thiên Húc ở nhà ga. Thiên Húc sẽ không dẫn nàng đến khu công viên trò chơi, rồi nhận thấy nàng kỳ thật không có ý định ở lại Relicta.
Nếu như không phải Thiên Húc phát hiện nàng có tư tâm, ý muốn rời khỏi, cũng sẽ không từng giờ từng phút chú ý hướng đi của nàng, lãng phí thời gian cùng nàng du ngoạn xung quanh, muốn cho nàng yêu thích Relicta.
Nếu như không có mười năm làm bạn, nàng sẽ không đánh mất trái tim mình...
"Phu nhân, cô không sao chứ?" Tử San thấy Lạc Lan tinh thần hốt hoảng, trong mắt ẩn chứa bi thương, nên lo lắng hỏi.
Lạc Lan lên tinh thần, cười cười, "Không có gì! Sau này không được làm chuyện như vậy nữa, Tử Yến mà biết không tốt đâu."
Tử San khéo léo gật đầu, "Em sẽ nghe theo lời phu nhân."
"Bệnh của em..."
"Không phải em giả vờ." Tử San vén áo lên, cho Lạc Lan xem bụng.
Lạc Lan tỉ mỉ kiểm tra xong, nói: "Chỉ là biến chứng cục bộ."
Tử San lo âu hỏi: "Đàn ông sẽ không thích trên da của phụ nữ có vảy chứ?"
Lạc Lan bất đắc dĩ, "Em bao lớn rồi? Còn chưa thành niên, lo lắng vấn đề này còn quá sớm."
"Em hai mươi bốn tuổi lẻ mười tháng, theo pháp luật quy định, còn một tháng nữa là thành niên. Các học sinh khác đều đã sớm có người yêu, em là đứa con gái "trong trắng" cuối cùng trong lớp." Tử San nét mặt buồn phiền, giống như nói đến vấn đề mất mặt.
Lạc Lan cảm thấy mình đã già, thở dài, thoải mái nói: "Đừng lo lắng, diện tích không lớn, có thể phẫu thuật cắt bỏ."
"Có thể giới thiệu cho em bác sĩ giỏi nhất không? Còn một tháng nữa là sinh nhật em trưởng thành, có thể trước ngày sinh nhật chữa khỏi cho em không?" Tử San đỏ mặt năn nỉ: "Em muốn nhân ngày sinh nhật thổ lộ với người em thích, còn muốn cùng anh ấy hẹn hò, thân thể của em nhất định phải hoàn mỹ không tỳ vết."
Lạc Lan nói: "Nhờ Tử Yến dẫn em đến gặp Sở Mặc, Sở Mặc là bác sĩ giỏi nhất liên bang Odin." Tuy rằng "giết gà dùng đến dao mổ trâu", nhưng tình cảm quý giá như vậy nên cũng đáng.
Tử San vội vàng nói: "Không nên! Có thể giúp em giữ bí mật bệnh của em không? Nếu đại ca có tới hỏi, cô đừng bao giờ cho anh ấy biết."
Lạc Lan sảng khoái đồng ý, "Được, cho dù anh ta tới hỏi, tôi cũng sẽ không nói." Nhưng Tử Yến muốn biết một việc không thể nào hỏi han bình thường như vậy.
"Vậy bác sĩ Sở Mặc..." Tử San khẩn cầu nhìn Lạc Lan.
"Em trực tiếp đi gặp Sở Mặc, tôi sẽ nhờ Phong Lâm nói trước với anh ấy một tiếng, cũng sẽ nhắc anh ấy giúp em giữ bí mật."
Tử San mặt mày rạng rỡ, "Cảm ơn phu nhân."
Lạc Lan cười khẽ, dịu dàng nói: "Chúc em thổ lộ thành công, thuận lợi có được người mình thích."
Tử San đưa thẳng hai ngón tay, biểu hiện biểu tượng chiến thắng, "Nhất định!"
————·————·————
Sau khi hết giờ làm.
Lạc Lan không đi thẳng về nhà, mà đi qua khu dinh thự của Chấp Chính Quan.
Nàng đứng bên đường, nhìn chăm chú vào cửa sổ nhà Chấp Chính Quan.
Trong đầu tâm tư hỗn loạn, cảm giác trong lồng ngực phức tạp khó có thể dùng lời diễn tả.
Đau khổ sao?
Nhưng lại cảm thấy trong lòng còn có một phần may mắn.
Bị lừa dối, gạt bỏ, tổn thương... Đều khiến người ta đau khổ, nhưng cho dù thế nào, Thiên Húc vẫn luôn tồn tại dưới hình thức nào đó, không hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này. Tuy không còn là Thiên Húc của nàng, nhưng bản thân còn sống đã là một điều đáng ăn mừng.
Vui sướng sao?
Lại cảm thấy trong lòng hết sức đau đớn.
Hắn còn sống, rất tốt. Nhưng hắn sống cùng nàng không có bất kỳ quan hệ nào. Thời gian tươi đẹp đó, khoảng cách thân mật đó, lời ngon tiếng ngọt đó... đều đã biến mất trong quá khứ.
Mặc kệ thế nào, còn sống vẫn là tốt nhất.
Cho dù không còn xảy ra vấn đề gì, có thể tự mình sống khỏe mạnh là tốt lắm rồi.
————·————·————
Lạc Lan đi dọc theo con đường rợp bóng cây, đì về nhà, thì nhìn thấy Thần Sa đang ngồi trong phòng khách xem tin tức.
"Tôi đã về."
Nàng lên tiếng chào hỏi, Thần Sa quay đầu lại nhìn nàng, ánh mắt kỳ lạ, giống như hoàn toàn không nhận ra nàng là ai.
Lạc Lan cười hỏi: "Anh sao vậy?"
Thần Sa không trả lời, nàng lại nghe được giọng nói đã từng rất quen thuộc, lập tức quay đầu về phía màn hình ——
Một cô gái mặc áo tù nhân màu nâu, sắc mặt tiều tụy, ánh mắt ngây ngốc đứng trước vành móng ngựa xét xử. Quan toà đang tuyên án tội danh của nàng: "... Căn cứ vào tội trạng, bổn tòa tuyên án, đối với tội lẻn vào khu căn cứ bí mật quốc gia G9737 của người nữ vô danh này sẽ chấp hành theo hình phạt thứ 777, không kích động tâm lý sợ hãi, không khiến phát sinh bệnh lý, kết thúc sự sống đặc thù..."
Sau khi tuyên án kết thúc, hình ảnh bị cắt hiện ra bên trong khoang vận tải của một phi thuyền, nàng nằm im bất động trong một cái rương, mượn đêm tối che giấu, bị ngụy trang thành hàng hóa, được lặng lẽ tống lên phi thuyền.
Vài giây sau, màn hình đột nhiên hiện ra cảng không gian của hành tinh Relicta.
Không gian khoán đãng, mặt trời chiếu rọi, nàng mặc váy công chúa màu xanh nhạt, đội vương miện công chúa màu ngọc bích, dáng vẻ cao quý, xuất hiện rực rỡ trước cửa phi thuyền.
Người tạo ra đoạn clip này cực kỳ am hiểu việc dùng hình ảnh kể chuyện, từ đầu đến cuối đều không có câu giải thích dư thừa nào, nhưng tất cả mọi người xem đều hiểu ——
Tử tù và công chúa, ti tiện và cao quý, đen tối và ánh sáng, tá ác và chính nghĩa.
Người phát ngôn trên bản tin giọng điệu khiếp sợ, kích động nói: "Tử tù giả mạo công chúa, nhanh chóng biến đổi thành phu nhân quan chỉ huy của liên bang Odin! Vậy công chúa thật đang ở đâu? Công chúa giả rốt cuộc là ai? Có mục đích bí mật gì? Rốt cuộc ai đã bày ra âm mưu động trời này? Mời mọi người chú ý đón xem các bản tin sau của chúng tôi..."
Lạc Lan cười khẽ, thì ra đây chính là Diệp Giới trả thù, tảng đá lớn treo ở trong lòng nàng rốt cuộc cũng ầm ầm rơi xuống.
Cũng có lẽ bởi vì từ giây phút Diệp Giới xuất hiện, nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý mọi chuyện sẽ bị bại lộ, hiện tại, nàng không có sợ hãi giống như trong tưởng tượng, trái lại là một loại thoải mái nhẹ nhàng tựa lông hồng, nàng không muốn sống trong lời nói dối này thêm lần nào nữa.
Thần Sa nhìn chằm chằm nàng, sắc mặt lạnh băng, ánh mắt tối đen khó hiểu, hắn hỏi gần như gằn từng chữ: "Tin tức là thật sao?"
Lạc Lan gật đầu, "Tôi là tử tù của đế quốc Ar, không phải Lạc Lan công chúa."
Thần Sa khó hiểu hỏi: "Tại sao muốn giả mạo công chúa?"
Lạc Lan không biết trả lời thế nào, giống như trước đây Thần Sa đã nói, cho dù người nói dối có bao nhiêu bất đắc dĩ, xét đến cùng cũng là vì tự tư tự lợi, không thể tha thứ. Nàng chỉ có thể nói: "Xin lỗi!"
Tông Ly dẫn theo một toán cảnh sát trang bị súng đạn đầy đủ, xông thẳng vào nhà.
Cảnh sát bao vây Lạc Lan, Tông Ly cầm một hộp trang sức trống rỗng, nói với Thần Sa: "Đây là hộp trang sức Anh Tiên Diệp Giới đưa cho cô ta, tìm thấy ở bên hồ. Bên trong còn có một ngăn kép, căn cứ vào hình dạng, chắc chắn là giấu một ống chích, bây giờ không biết ống chích ở đâu, không biết cô ta cấu kết với Anh Tiên Diệp Giới có ý đồ gì."
Thần Sa nhìn thấy sợi dây chuyền có hình giọt nước làm từ ngọc bích ở trên cổ Lạc Lan, ngực hắn giống như bị lưỡi kiếm xuyên thấu, hắn đè nén đau đớn hỏi: "Cô và Anh Tiên Diệp Giới rốt cuộc muốn làm gì?"
Lạc Lan khổ sở cười, nàng và Anh Tiên Diệp Giới rốt cuộc muốn làm gì? Nàng cũng muốn biết!
Thần Sa đột nhiên trên tay cầm kiếm quang, nhắm huớng Lạc Lan đâm tới.
Mọi người la lên thất thanh.
Môt tia sáng xẹt qua, sợi dây chuyền ngọc bích bị cắt đứt, keeng một tiếng, rơi xuống đất.
Mũi kiếm dừng lại trên cổ Lạc Lan, Thần Sa sắc mặt tái xanh, lạnh giọng nói: "Tôi đã từng nói, nếu có một ngày, cô làm ra chuyện phản bội liên bang Odin, tôi sẽ đích thân giết chết cô."
Tông Ly vội vàng nắm được tay của Thần Sa, "Cô ta không phải là công chúa Anh Tiên Lạc Lan, hôn nhân của anh và cô ta tất nhiên không còn. Chuyện công chúa giả chúng tôi sẽ xử lý, việc quan trọng nhất hiện giờ là phải điều tra cho ra cô ta nằm vùng ở Odin có mục đích gì, người sai khiến cô ta là ai, qua nhiều năm như vậy đã làm gì rồi."
Thần Sa sắc mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm Lạc Lan, "Cô rốt cuộc là ai?"
Lạc Lan xin lỗi nói: "Tôi không biết."
Thần Sa trong lòng đau đớn phẫn nộ, huyệt thái dương giật liên hồi, hai bên trán đều nổi gân xanh, giống như mấy con giun nhỏ. Thanh kiếm lazer trong tay theo tâm trạng của hắn cũng rung dữ dội lúc lên lúc xuống, một giọt máu đỏ thẫm từ trên cổ của Lạc Lan chảy xuống.
Lạc Lan rũ mắt nhìn thanh kiếm lazer, cười tự giễu. Mười một năm nỗ lực, nhìn qua có rất nhiều, nhưng tất cả đều là ảo tưởng, trong nháy mắt đã bị đánh ra hiện nguyên hình.
Thần Sa tính cách cao ngạo, mọi việc đều khó có thể nhập tâm, hầu như chưa bao giờ nổi giận, đây là lần đầu tiên Tông Ly thấy hắn tức giận, hơn nữa cơn giận không thể khống chế được. Tông Ly kinh hồn bạt vía, hắn sợ Thần Sa thật sự một kiếm giết chết Lạc Lan, hắn nói gần như cầu khẩn: "Thần Sa, cô ta là trọng phạm của liên bang Odin, hãy giao cho chúng tôi xử lý!"
Thần Sa ánh mắt từ từ tắt lửa giận, dần dần trở nên u ám tĩnh mịch, thu hồi kiếm lazer.
Tông Ly giống như trút được gánh nặng, vội vàng mang xiềng xích lên tay của Lạc Lan, tự mình áp giải nàng đi ra xe nhà tù
————·————·————
Vừa ra khỏi cửa lớn, Tử Yến và Phong Lâm một trước một sau vội vã chạy đến.
Phong Lâm người còn chưa tới, đã gấp gáp lớn tiếng: "Thần Sa, đừng tin những thứ vớ vẫn trên tin tức! Lạc Lan không thể nào là gián điệp, anh không thể để bọn họ bắt Lạc Lan đi!"
Thần Sa không có bất kỳ phản ứng nào, giống như không nghe thấy gì.
Phong Lâm lao tới trước mặt nhóm cảnh sát, ngăn Tông Ly lại, "Không được bắt Lạc Lan đi."
Tông Ly hừ lạnh: "Cô dám ngang nhiên chống lại lệnh bắt?"
"Anh dám tùy tiện bắt người, tôi cũng dám ngang nhiên chống lại." Phong Lâm lấy ra hộp vũ khí, từng mảnh tinh thể màu trắng giống như lông chim bay lất phất xung quanh thân thể Phong Lâm, đột nhiên xuất hiện một trận mưa tuyết dày đặc, nhiệt độ xung quanh cũng đột nhiên giảm xuống.
Tông Ly không ngờ Phong Lâm thật sự muốn động thủ, hơn nữa còn là chiêu thức liều mạng hiểm yếu nhất. Hắn cầm hộp vũ khí, vẻ mặt như đông cứng, nói: "Tôi không có bắt người tùy tiện, chính cô ta đã thừa nhận."
Phong Lâm khinh thường châm biếm, cỗ vũ tinh thần nói với Lạc Lan: "Cô đừng sợ! Chỉ cần cô là công chúa thật, ngày hôm nay ai cũng đừng mong dẫn cô đi!"
Lạc Lan giống như nuốt phải hoàng liên (2.04.1), cả lục phủ ngũ tạng đều đắng chát. Nàng xin lỗi nói: "Đoạn clip là thật, tôi không phải là công chúa."
(2.04.1) Hoàng liên là một vị thuốc Đông Y
Phong Lâm thoáng cái choáng váng, hoàn toàn không thể tin trừng mắt nhìn Lạc Lan.
"Đã lừa dối cô nhiều năm như vậy, thật xin lỗi!"
Phong Lâm biểu cảm quái lạ, giống như đang gặp ác mộng, thì thào hỏi: "Cô thật sự cấu kết với kẻ thù bên ngoài, đến liên bang Odin là có mục đích riêng?"
Lạc Lan há miệng thở dốc, không biết trả lời thế nào.
Mặc dù bây giờ nàng chưa làm gì, nhưng nàng của trước kia và Anh Tiên Diệp Giới đích thực có quan hệ mật thiết, cũng đích thực có một mục đích đặc biệt mới xâm nhập vào liên bang Odin.
"Bốp" một tiếng, Phong Lâm hung hăng tát cho Lạc Lan một cái tát.
Lạc Lan nửa khuôn mặt sưng lên.
Thế nhưng người bị đánh thì mắt khô khốc, còn kẻ đánh người thì nước mắt rưng rưng.
Lạc Lan không cảm thấy mặt có bao nhiêu đau nhức, nhưng tim lại bị nước mắt của Phong Lâm làm cho đau nhói. Nếu như có thể, nàng hy vọng mình là công chúa Lạc Lan chân chính, sẽ vô cùng đơn giản được sống vĩnh viễn ở Odin.
"Đi!" Tông Ly hung hăng đẩy Lạc Lan.
Dưới áp giải của Tông Ly, Lạc Lan đi vòng qua Phong Lâm, tiếp tục đi về phía trước.
Lúc gặp thoáng qua Tử Yến, Tông Ly châm biếm liếc mắt nhìn Tử Yến, "Thật không biết mấy năm nay cậu đang làm gì? Một gián điệp ở dưới mắt của cậu lúc ẩn lúc hiện, cậu lại hoàn toàn không hay biết gì!"
Tử Yến không nói được lời nào, đứng lùi sang một bên.
Đi đến trước xe nhà tù, khi lên xe, Lạc Lan theo bản năng quay đầu lại, nhìn thoáng qua căn nhà mình đã sống hơn mười năm —— một nơi đã từng gọi là "Nhà".
Thần Sa đứng ở đại sảnh, đưa lưng về phía nàng, vẫn không quay đầu lại, dường như liếc mắt nhìn nàng thêm một lần nữa cũng không thể chịu được.
Phong Lâm cũng đứng tại chỗ, giống như một cây cột không nhúc nhích.
Chỉ có Tử Yến đứng bên đường, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm nàng, ánh nhìn như lưỡi dao sắc bén, tựa như muốn rạch nát chiếc mặt nạ giả tạo trên mặt nàng, để thấy rõ dáng dấp chân thật được che giấu dưới lớp da đó.
Lạc Lan nhìn hắn cười cười, chui vào xe nhà tù.
Chỉ trong chớp mắt, ký ức suốt mười một năm, đều đã như nắm cát bị gió cuốn bụi bay.
Từ thời khắc này, nàng đã không còn là Anh Tiên Lạc Lan.
HẾT CHƯƠNG 2.04
Vẫn giống như trước, hắn ta không có cách nào ngăn nàng lại, chỉ có thể bó tay nhìn nàng đang từng chút một hy vọng xa vời dùng hết sức tránh thoát.
Lạc Lan lần này đến lần khác trồi lên mặt nước hít thở, lần này đến lần khác lặn vào nước, nhưng vẫn không tìm được ống chích.
Nàng thay đổi từng nơi một, tiếp tục lần này đến lần khác lặn xuống tìm.
Nhiệt độ của nước rất thấp, chỉ khoảng 6-7 độ. Dòng nước dưới đáy hồ lại chảy xiết, Lạc Lan nín thở trong thời gian dài dưới đáy hồ bơi qua bơi lại, sắc mặt ngày càng tái nhợt, môi cũng dần tím tái.
Nàng vẫn tiếp tục lần này đến lần khác trồi lên mặt nước hít thở, muốn lặn xuống đáy hồ, Chấp Chính Quan nắm được Lạc Lan, bắt ép nàng đang sức cùng lực kiệt, ngay cả sức lực chống cự cũng không có, kéo vào bờ.
"Buông, tôi, ra!"
Lạc Lan ánh mắt không còn tiêu cự, thân thể càng không ngừng run rẩy, mái tóc ướt sũng dán trên mặt, trên hàng lông mi đều là bọt nước.
Chấp Chính Quan giận dữ hỏi: "Mạng của cô không đáng giá vậy sao? Vì một con dã thú mà từ bỏ cả sinh mạng, vì một ống thuốc cũng có thể đánh cược cả sinh mạng?"
Lạc Lan ánh mắt băng lãnh nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Tôi nói ông buông ra, không phải tôi muốn nhảy xuống hồ, mà là tôi cực kỳ căm ghét ông! Không muốn để ông đụng đến người tôi!"
Thân thể của Chấp Chính Quan đột nhiên cứng đờ, từ từ buông lỏng tay.
Lạc Lan đứng lên, lảo đảo bỏ đi.
Chấp Chính Quan nói: "Tôi gọi xe đưa cô về."
Lạc Lan làm như không có nghe thấy, hoàn toàn không để ý tới.
Chấp Chính Quan giọng nói càng khẩn thiết, "Tôi không biết cô nói ống thuốc cuối cùng là ý gì, nhưng cho dù là thuốc gì cũng có thể pha chế thêm lần nữa."
Lạc Lan cười lạnh. Nếu dễ dàng pha chế như vậy, Diệp Giới làm sao bất chấp nguy hiểm tính mạng đến Relicta đưa thuốc? Diệp Giới đã nhiều lần cường điệu ống thuốc là cuối cùng, dặn dò nàng nhanh chóng tiêm vào, hắn khẳng định có lý do của hắn.
Chấp Chính Quan vẫn theo sau Lạc Lan, "Cô nói cho tôi biết là thuốc gì, tôi có thể nghĩ cách..."
Lạc Lan mặt lạnh như băng quay người lại, chỉ tay vào Chấp Chính Quan, "Ân Nam Chiêu, ông nghe đây! Tôi không muốn nhìn thấy ông nữa! Chuyện của tôi không cần ông quan tâm, tôi và ông không có bất kỳ quan hệ nào! Không có bất kỳ quan hệ nào!"
Khi Lạc Lan la to "không có bất kỳ quan hệ nào" khàn cả giọng, Chấp Chính Quan lập tức dừng bước.
Hắn im lặng nhìn Lạc Lan, thân thể thẳng tắp, cô độc như thanh kiếm.
Có lẽ bởi vì toàn thân trên dưới đều là nước, ngay cả mặt mũi cũng đều là bọt nước, mặt của hắn không hề sắc lạnh vô tình như trước, mà ngược lại tràn ngập một loại đau thương quỷ dị khó hiểu.
Lạc Lan lau nước trên mặt, không quay đầu lại bước đi trong gió thu lạnh giá.
Đi tới đi tới, nước mắt của nàng không thể kiềm chế tuôn rơi.
Mười một năm trước, khi nàng tỉnh lại trên cánh đồng hoang vu, chính là loại cảm giác này —— hoang mang, sợ hãi, đau khổ, hoảng hốt.
Nàng muốn từ bỏ quá khứ, một lần nữa bắt đầu lại cuộc đời mới. Nhưng thuốc hồi phục trí nhớ đã không còn, trí nhớ đã mất đi có thể không bao giờ tìm lại được, nàng nên làm gì bây giờ? Diệp Giới ngăn cản nàng lùi bước, không cho phép nàng ở lại liên bang Odin, Ân Nam Chiêu lại ngăn nàng tiến bước, không cho phép nàng rời khỏi liên bang Odin. Nàng bị hai người bọn họ khiến cho không còn đường nào để đi.
Đang lúc hốt hoảng, Lạc Lan vẫn không ngừng đi tới, cho đến khi nhìn thấy Thần Sa, tinh thần nàng mới rũ xuống, hôn mê bất tỉnh.
————·————·————
Nửa đêm, Lạc Lan bởi vì khát nước nên tỉnh lại.
Nàng trở người ngồi dậy, muốn tìm nước uống, một ly nước liền đưa đến tay nàng.
Lạc Lan nhìn thấy Thần Sa, nàng nhận ly nước, uống một hơi hết nửa ly, mới cảm thấy thoải mái chút ít, "Cám ơn!"
Nàng đặt ly nước lên tủ đầu giường, mệt mỏi hỏi: "Sao tôi lại ngủ lâu như vậy?"
"Bác sĩ nói em không kiềm chế được cảm xúc, đã tiêm cho em mũi thuốc an thần rồi."
Lạc Lan miễn cưỡng cười cười, "Khó trách cảm thấy toàn thân uể oải không có chút sức lực ngồi dậy."
"Chấp Chính Quan rõ ràng đã hạ lệnh đuổi Anh Tiên Diệp Giới rời khỏi Odin, nhưng buổi sáng hôm nay đột nhiên lại thay đổi quyết định, sai Tử Yến phải lập tức bắt Diệp Giới trở lại. Em biết tại sao không?" Thần Sa ngồi trên ghế dựa, ẩn mình trong bóng đêm, nhìn không rõ nét mặt của hắn.
"Tôi làm sao biết tại sao?" tim của Lạc Lan đập nhanh. Nhất định là bởi vì ống thuốc kia, đã khiến cho Ân Nam Chiêu đoán được Diệp Giới và binh đoàn Long Huyết có liên quan mật thiết, là kẻ thù không phải bạn. Nàng lo lắng hỏi: "Diệp Giới bây giờ đang ở đâu? Trong tù sao?"
Thần Sa không trả lời mà hỏi lại: "Em hy vọng hắn ở đâu?"
Lạc Lan sắc mặt tái nhợt, "Anh ấy là anh của tôi, chẳng lẽ anh cảm thấy tôi hy vọng anh ấy phải ở trong tù sao?" Nàng đã ý thức được, chuyện này ngay từ đầu chính là do Ân Nam Chiêu bày ra.
Nếu Ân Nam Chiêu thật sự không muốn để nàng gặp Diệp Giới, hoàn toàn có thể giam nàng trong tù thêm mười mấy giờ nữa, đợi sau khi phi thuyền của Diệp Giới rời khỏi, mới thả nàng ra. Nhưng hắn còn chưa điều tra rõ mục đích đến Odin của Diệp Giới, vì muốn ép Diệp Giới lộ ra mục đích thực sự, đã cố ý cho nàng có cơ hội gặp mặt hắn, cố ý khống chế thời gian gặp thật gấp rút, khiến cho Diệp Giới không cẩn thận âm mưu, chỉ có thể hấp tấp ứng phó.
Lạc Lan hai tay ôm lấy đầu gối, đau khổ co người lại, thật là một Ân Nam Chiêu tâm địa ma quỷ! Thì ra nàng căn bản không có đi trước một bước, cho dù thế nào, nàng cũng không thể tiêm ống thuốc vào người thành công.
Thần Sa giọng nói lạnh băng, "Chuyện em lo lắng không có xảy ra. Đã chậm một bước, khi Tử Yến nhận được mệnh lệnh của Chấp Chính Quan, phi thuyền của Diệp Giới đã rời khỏi."
Lạc Lan nhẹ nhàng thở ra, Diệp Giới có thể an toàn rời khỏi, ít ra lòng của nàng sẽ không còn tâm lý bứt rứt không yên.
Thần Sa hỏi: "Tại sao cả người em đều ướt sũng như vậy?"
"... Không cẩn thận ngã xuống hồ." Lạc Lan thận trọng trả lời.
"Chấp Chính Quan cho tôi biết để đi tìm em, rốt cuộc lại xảy ra chuyện gì vậy?"
Lạc Lan nhanh cắn môi, còn chưa biết phải trả lời hắn thế nào, đột nhiên hình ảnh trước mắt chợt lóe sáng, Thần Sa không còn thấy tăm hơi.
Lạc Lan khó hiểu, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Một lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng ầm ầm vang dội.
Dần dần, âm thanh càng lúc càng lớn, bao trùm toàn bộ cung điện Spera.
Lạc Lan vội vàng chạy ra khỏi phòng, chạy lên sân thượng, ngửa đầu nhìn lên, thì nhìn thấy một phi thuyền chiến hạm ở giữa không trung, giống như một con thú khổng lồ đang chực chờ rình mồi.
Trời ạ! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Địa vị quan trọng của cung điện Spera ở liên bang Odin không cần nói cũng biết, là khu cấm địa của cấm địa. Lạc Lan đã ở đây hơn mười năm, đây là đầu tiên gặp chuyện như vậy, tuy rằng không biết tại sao, nhưng nhất định đã xảy ra chuyện lớn.
"Thần Sa!" Lạc Lan lo lắng nhìn xung quanh.
Thần Sa xuất hiện bên cạnh nàng, nhìn thấy quần áo của nàng mong manh, liền cởi áo khoác khoác lên người nàng, "Không có gì, là chiến hạm của Chấp Chính Quan, vừa từ vệ tinh Tiểu Song Tử đến đây thôi."
"Đã xảy ra chuyện gì?" Lạc Lan nhìn lên chiến hạm phía trên đỉnh đầu, hoang mang hỏi.
Thiết bị điện tử cá nhân của Thần Sa chợt vang lên không ngừng, tất cả mọi người đều đang gửi tin nhắn hỏi "Xảy ra chuyện gì".
Cửa khoang thuyền chiến hạm từ từ mở ra, một chiếc phi thuyền cỡ nhỏ từ trong chiến hạm bay ra, đáp xuống bãi xe trên tòa dinh thự của Chấp Chính Quan, có hai người vội vàng ra khỏi phi thuyền.
Lạc Lan nắm lấy tay Thần Sa, "Anh có nhìn thấy không? Là ai vậy?"
"Giáo sư An."
"Giáo sư An?" Lạc Lan suy nghĩ, kinh ngạc hỏi: "Vị giáo sư gene di truyền nổi tiếng? Bác sĩ riêng của Chấp Chính Quan?"
"À."
"Chấp Chính Quan tại sao nửa đêm lại muốn gặp giáo sư An?" Lạc Lan hoảng hốt bất an, có chút cảm thấy chuyện xảy ra vượt xa dự đoán của nàng.
Thần Sa nhìn máy điện tử cá nhân, "Anderson muốn gặp chúng ta, chắc sẽ cho chúng ta biết nguyên nhân."
Lạc Lan thay quần áo, cùng Thần Sa chạy nhanh đến dinh thự của Chấp Chính Quan.
Phong Lâm, Tử Yến, Sở Mặc... tất cả sáu vị công tước đều đã đến.
Anderson ánh mắt sắc bén lướt mắt nhìn Lạc Lan, lễ phép nói: "Bệnh tình của Chấp Chính Quan đột nhiên chuyển biến xấu, đã rơi vào trạng thái hôn mê. Vì muốn nhanh chóng đưa giáo sư An đến đây, chỉ có thể khẩn cấp điều động chiến hạm hộ tống, xin lỗi vì đã làm phiền đến các vị."
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Lạc Lan trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa đã ngã xuống, Thần Sa đỡ lấy nàng, nàng mới không thất lễ trước mặt mọi người.
Phong Lâm vội vàng hỏi: "Tại sao như vậy? Hôm qua tôi còn trông thấy Chấp Chính Quan khỏe mạnh lắm mà."
Tử Yến nói: "Hôm nay... buổi sáng hôm qua khi tôi nói chuyện với Chấp Chính Quan, thấy ngài ấy cũng không có bất kỳ khác thường nào."
Tông Ly mặt hầm hầm, hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến cho Chấp Chính Quan hôn mê bất tỉnh?"
Anderson nghiêm mặt, giọng nói không chút ngập ngừng, giống như âm thanh máy móc từ trong máy tính phát ra, "Xin các vị đừng suy đoán lung tung, không có ám sát, không có hạ độc, cũng không phải gặp tập kích, là do Chấp Chính Quan không cẩn thận ngã xuống nước."
Bách Lý Lam vẻ mặt không thể tưởng tượng, chê cười hỏi: "Không cẩn thận ngã xuống nước? Ông nghĩ chúng tôi tin vào chuyện vớ vẩn như vậy sao?"
Thái độ của Phong Lâm cũng không thể tin, "Thân thể của Chấp Chính Quan không phải hoàn toàn không được đụng vào nước, nhưng phải tránh ngâm nước trong thời gian dài, ngài ấy thể năng 3A, cho dù không cẩn thận ngã xuống nước, cũng rất nhanh có thể đứng lên!"
Tả Khâu Bạch lạnh lùng nói: "Lý do này không thể nào thuyết phục chúng tôi tin được."
Bách Lý Lam phụ họa: "Đúng vậy! Ông khi dễ chúng tôi ngốc sao?"
Anderson thản nhiên nhìn bảy vị công tước, "Viết truyện mới cần đến tình tiết logic tỉ mỉ, sự thật thì luôn vớ vẩn như vậy."
Mọi người á khẩu không trả lời được, bởi vì Anderson nói rất đúng, nguyên nhân thật sự vớ vẩn, nhưng nó lại là sự thật.
Sở Mặc ôn hòa hỏi: "Việc gì cũng phải có nguyên nhân, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Anderson nói: "Chấp Chính Quan từ sáng sớm đã rời khỏi, đến giờ cơm chiều mới trở về. Cả người ông ấy ướt sũng, nói mình không cẩn thận ngã xuống hồ, chuyện khác đều không nói. Mọi người muốn biết, đợi sau khi ngài ấy tỉnh lại, có thể tự đến hỏi."
Thần Sa lập tức quay đầu, ánh mắt sắc bén, liếc nhìn Lạc Lan.
Lạc Lan chột dạ cúi đầu. Nhưng bọn họ rõ ràng buổi sáng đã chia tay, tại sao Chấp Chính Quan đến chiều vẫn chưa thay quần áo? Chẳng lẽ hắn lặn xuống hồ tìm ống chích, ngâm trong nước nguyên một ngày?
Bách Lý Lam bất mãn than thở: "Ông còn không dám hỏi, chúng tôi sao dám nhiều chuyện?"
Sở Mặc vỗ nhẹ xuống vai hắn, Bách Lý Lam liền im miệng.
Anderson giống như không nghe thấy gì, vẫn lộ ra vẻ mặt cương thi, ánh mắt lần lượt đảo qua bảy vị công tước, "Các anh có thể quay về đợi tin tức, cũng có thể ở đây đợi giáo sư An trở ra."
Mọi người ai nấy đều có tâm tư, nhìn thoáng qua nhau, không ai muốn rời khỏi. Anderson cũng không nhiều lời nữa, xoay người lên lầu.
————·————·————
Trong phòng khách.
Tất cả mọi người đều ngồi xuống, kiên nhẫn đợi tin tức.
Những người máy ở trong nhà lăn bánh xe đi tới đi lui, đưa cho mọi người thức uống nóng và điểm tâm.
Thần Sa lấy một tách trà nóng cho Lạc Lan, lạnh lùng nói: "Uống một chút đi."
Lạc Lan không dám dùng ánh mắt đối diện với hắn, bất an uống vài hớp trà, nhưng chân tay vẫn lạnh lẽo, toàn thân rét run. Nàng quay sang Phong Lâm đang ngồi ở phía ngoài, nhỏ giọng hỏi: "Tại sao thân thể của Chấp Chính Quan không thể ngâm trong nước?"
Phong Lâm tâm phiền ý loạn, ăn nói vội vàng: "Cô nói sao? Thân thể đang từ từ thối rữa có thể ngâm trong nước? Đầu của cô sống ở trên cổ chỉ dùng để nhìn thôi sao?"
"Tôi nghĩ..." Lạc Lan môi mấp máy, không nói được tiếng nào.
Lúc nàng cởi bỏ lớp băng quấn, tháo bỏ mặt nạ, thân thể của Ân Nam Chiêu đích thực đang thối rữa, nhưng bởi vì Thiên Húc hoàn toàn không có tình trạng giống như bệnh hoạt tử nhân, nàng liền cho rằng Ân Nam Chiêu đã lừa gạt nàng, mượn dùng thuốc ngụy trang tình trạng thối rữa cơ thể, có điều, những thứ giả dối đó đều là do nàng suy đoán.
Giống như hắn ở Nham Lâm "tình giả cảnh thật", dùng một con dã thú thật sự ngụy trang thành Thiên Húc biến hình dị biến, sau đó lại chính mình đánh chết dã thú, khiến cho nàng nghĩ rằng Thiên Húc đã chết.
Nhưng hiện tại hắn đích thực đang hôn mê bất tỉnh... Lạc Lan hoang mang, rốt cuộc cái gì là thật, cái gì là giả? Chẳng lẽ Ân Nam Chiêu thật sự có bệnh?
Trước lúc nàng đến liên bang Odin, Ân Nam Chiêu đã mặc hắc trường bào, đeo mặt nạ đen, che kín toàn thân, Phong Lâm bọn họ cũng không chút nghi ngờ bệnh tình của hắn, hắn chắc chắn đã mắc bệnh hoạt tử nhân.
Nhưng tồn tại của Thiên Húc lại rõ ràng xác định hắn hoàn toàn không có mắc bệnh hoạt tử nhân, nội tình của chuyện này khẳng định có điều gì đó tuyệt đối không thể cho người ta biết, cũng chắc chắn không có liên quan đến nàng. Bởi vì trước khi nàng đến liên bang Odin, Ân Nam Chiêu đã đổi thân phận, giả dạng thành Thiên Húc ẩn mình trong viện nghiên cứu của Phong Lâm chữa bệnh.
Lạc Lan đang vô cùng lo lắng bất an suy nghĩ, đột nhiên nghe được tiếng Bách Lý Lam gằn giọng hỏi: "Sở Mặc, anh cảm thấy bệnh tình của Chấp Chính Quan nghiêm trọng thế nào? Sẽ không đột nhiên chết chứ?"
"Tuyệt đối không thể nào!" Giọng nói của Lạc Lan vừa rõ vừa chát vang lên, giống như tiếng đàn bị đè ép dây đoạn cuối, chẳng những khiến cho người khác hoảng sợ, mà còn làm cho chính nàng hoảng sợ.
"Tôi nói..." Bách Lý Lam khó chịu nhìn Lạc Lan, "Đây là chỗ cô có thể chen miệng vào sao? Thần Sa, cậu đưa cô ta đến đây làm gì? Cô ta là công chúa của đế quốc Ar."
Thần Sa không nói gì, Phong Lâm mạnh miệng nói sang: "Anderson còn chưa nói gì, anh hao hơi làm gì?"
Bách Lý Lam hai đấm tay chạm vào nhau, hùng hổ đứng lên, nhe hàm răng trắng như tuyết cười tươi như gấu chó, ánh mắt khinh thường, "Không muốn làm chuyện vô nghĩa, đến đây! Thể năng cấp A!"
Tả Khâu Bạch nãy giờ không đếm xỉa, vẫn đang cúi đầu đọc sách thì ngẩng đầu lên, thản nhiên hỏi: "Cậu đang nói ai đấy?"
Bách Lý Lam có chút sợ sệt, tuy rằng Tả Khâu Bạch cũng là thể năng cấp A, nhìn qua tuyệt đối im lặng, thờ ơ lãnh đạm, nhưng từ nhỏ đến lớn hắn không thể gây phiền toái đến Tả Khâu Bạch được chút gì, "Không phải nói anh!"
Sở Mặc ôn hòa khuyên: "Bách Lý Lam, Chấp Chính Quan đang ở trên lầu."
Thần Sa mở tin tức Anderson thông báo cho hắn, màn hình chiếu ra trước mặt Bách Lý Lam, bên trên rõ ràng viết rằng mời Thần Sa và Lạc Lan cùng đến dinh thự của Chấp Chính Quan."
Bách Lý Lam ánh mắt bất động nhìn Thần Sa, rồi nhìn sang Tả Khâu Bạch đang đọc sách, miệng lầm bầm một tiếng "phụ nữ", liền tức giận ngồi xuống.
"Chấp Chính Quan..." Tông Ly vừa mới mở miệng.
Sở Mặc nói: "Đợi giáo sư An đi."
Tất cả mọi người đều không nói gì thêm.
————·————·————
Lạc Lan tâm tình rối loạn, lời nói "Sẽ không đột nhiên chết đi" của Bách Lý Lam vẫn vang lên bên tai.
Nàng vốn đương nhiên cho rằng tuyệt đối không thể thành có thể.
Đùa cho vui sao? Ân Nam Chiêu thể năng 3A! Cho dù thân thể có chút ốm đau, cũng nhất định sẽ sống thọ đến hết đời. Nhưng thể năng 3A lại khó có thể hôn mê, Ân Nam Chiêu hiện tại lại đang hôn mê.
Nếu không phải là tình trạng khẩn cấp, Anderson sẽ không điều khiển chiến hạm đưa giáo sư An đến Relicta. Lo lắng của Phong Lâm, Sở Mặc bọn họ lại quá mức bình thường, khiến cho Lạc Lan ý thức được mình đang quá lạc quan.
Thời gian đợi càng dài, không khí càng trở nên ngưng đọng.
Lạc Lan cảm thấy dạ dày co rút, nàng tay ôm lấy bụng, cố gắng chịu đựng đau đớn qua đi.
Nàng nghĩ rằng người mình yêu là Thiên Húc, thù hận là Ân Nam Chiêu, căn bản sẽ không để ý đến chuyện sống chết của Ân Nam Chiêu, nhưng khi đối diện với ranh giới sống chết, nàng chợt phát hiện, cho dù hắn không phải là Thiên Húc, cho dù hắn lừa gạt nàng, nàng cũng không thể nào nhận thấy hắn có bất kỳ lỗi lầm gì.
Thời khắc này, thật hay giả, đúng hay sai đều không quan trọng, chỉ có tính mạng của hắn là quan trọng nhất.
————·————·————
Bách Lý Lam nôn nóng đi tới đi lui.
Phong Lâm bưng lên hộp điểm tâm, chọn chọn lấy lấy, không ngừng ăn đồ ngọt.
Tả Khâu Bạch giống như đang ở trong phòng sách, vẫn hết sức chuyên chú đọc sách.
Tông Ly chậm rãi lau chùi hộp vũ khí của hắn, làm cho hộp vũ khí to bằng bàn tay của hắn sáng bóng có thể soi được mặt người.
Tử Yến thì tập trung dùng bài Tarot xây thành một ngôi nhà.
Chỉ có Sở Mặc và Thần Sa vẫn bình tĩnh ngồi, giống như mới bắt đầu ngồi đợi.
Bách Lý Lam đột nhiên đứng lại, thử hỏi: "Trời sắp sáng rồi, hay là... lên đó xem sao?"
Không ai trả lời, Bách Lý Lam cắn răng một cái đã muốn đi lên lầu.
Giáo sư An và Anderson vừa đúng lúc một trước một sau đi xuống.
Tất cả mọi người đứng lên, kính trọng chào hỏi.
Giáo sư An mỉm cười nói: "Các vị không cần lo lắng, Chấp Chính Quan đã không sao."
Bầu không khí thoáng cái đã thả lỏng, dạ dày của Lạc Lan thoáng cái cũng hết đau.
Tử Yến ngáp ngáp, kéo giãn thắt lưng, "Tôi về ngủ một giấc đây."
Bách Lý Lam nhìn đồng hồ, buồn bực nói: "Tôi muốn nhanh chóng đến phòng làm việc để họp, thảo luận kế hoạch khai phá hành tinh giàu năng lượng mới."
Tả Khâu Bạch cười cười, thoải mái nói: "Hôm nay tôi có phiên xử hai người ở trên tòa, ba cuộc hội nghị, xong xuôi còn phải làm một cuộc phỏng vấn."
...
Một đám người cười nói hỉ hả, lũ lượt kéo đi.
Sở Mặc, Phong Lâm và giáo sư An khi làm việc vẫn thường xuyên tiếp xúc, quan hệ cũng không tồi, tự nhiên cũng nán lại chào hỏi, trò chuyện vài câu.
Lạc Lan thấy Thần Sa không có ý định rời khỏi, cũng nhân tiện ở lại một chút.
Giáo sư An đầu tóc rối bời, lôi thôi lếch thếch cười nhìn Lạc Lan, khen ngợi nói: "Tôi đã xem qua đoạn video cô phẫu thuật cho đứa bé kia, cực kỳ tốt! Đám lão già sắp về vườn như chúng tôi rất mong cô sẽ đạt thành tựu vượt bậc trong tương lai."
Lạc Lan không ngờ mình được một nhân vật sáng giá trong truyền thuyết quan tâm tới, hoảng sợ khom người cung kính, "Cảm tạ giáo sư cổ vũ, tôi sẽ tiếp tục cố gắng."
Giáo sư An nói với Phong Lâm: "Nhìn người ta khiêm tốn chưa, không giống như cháu, mới có tí thành tích đã vênh váo tới trời."
Phong Lâm vừa ăn nhiều đồ ngọt, lúc này đang cố gắng uống cà phê đắng. Cô bưng lên tách cà phê, kinh thường bĩu môi, "Bác đừng nên bị dáng vẻ hiền lành bên ngoài của Lạc Lan che mắt, cô ấy không có giấy phép hành nghề đã đi giải phẫu người. Cháu nhìn qua không nghe lời, nhưng luôn làm mấy chuyện rắc rối nho nhỏ; còn cô ấy nhìn qua rất nghe lời, nhưng gây ra rắc rối toàn là kinh thiên động địa."
Giáo sư không đồng ý, "Cái đó không gọi là gây rắc rối, mà gọi là có quyết đoán. Tố chất của nhà nghiên cứu chính là dám nghĩ dám làm, cháu vẫn còn rất bảo thủ. Ta muốn ở lại cung điện Spera vài ngày, có cơ hội sẽ đến viện nghiên cứu của cháu xem mấy năm nay có tiến bộ gì hay không."
Phong Lâm vội vàng đặt tách cà phê xuống, một bước chạy đến, kích động ôm lấy cánh tay của giáo sư An, "Hoan nghênh, hoan nghênh!"
Sở Mặc chỉ chú tâm vào trọng điểm, "Bệnh tình của Chấp Chính Quan... nghiêm trọng vậy sao?"
Giáo sư An cười haha nói: "Chỉ vì lý do an toàn nên ta ở lại vài ngày theo dõi. Cậu ấy không được sát trùng lại ngâm trong nước lạnh quá lâu, nội tạng đều bị ảnh hưởng, nhưng không phải vấn đề lớn."
Phong Lâm khó tin, lời nói mau lẹ: "Chấp Chính Quan rốt cuộc đang làm gì? Không biết có phải do không chịu được bệnh tật hành hạ mà muốn tự sát không? Hay là mời một bác sĩ tâm lý..."
"Phong Lâm!" Sở Mặc nhìn chòng chọc vào Phong Lâm, Phong Lâm lập tức im miệng.
Giáo sư An cười híp mắt nhìn Sở Mặc và Phong Lâm, âm thầm cảm khái "vỏ quýt dày có móng tay nhọn".
Thần Sa hỏi: "Chấp Chính Quan đã tỉnh chưa?"
Giáo sư An rất thân quen với hắn, liền trả lời hiền lành giống như trưởng bối đối với vãn bối, "Còn chưa, đoán chừng hai ba ngày sau có thể tỉnh lại. Nếu cháu muốn thăm cậu ta, cứ lên đi!"
Thần Sa chạy lên lầu, Lạc Lan theo bản năng theo sau hắn.
Anderson liếc mắt quan sát, không có ngăn cản.
Lạc Lan đi vào phòng của Chấp Chính Quan, phát hiện không phải là căn phòng ngủ ấm áp như tưởng tượng, mà là một gian phòng trống trải lạnh lẽo, giống như căn phòng hồi sức dành cho các bệnh nhân mang trọng bệnh.
Trong khoang chữa bệnh một nửa trong suốt, thân thể của Chấp Chính Quan được ngâm trong dung dịch huyết tương sềnh sệch, trên mặt đeo mặt nạ hô hấp, khí quản và lồng ngực đều bị cắt ra, cắm chi chít nhiều loại ống to nhỏ khác nhau.
Sắc mặt của Lạc Lan trắng bệch, im lặng nhìn người đang ở trong khoang chữa bệnh.
Từ trước đến nay, Chấp Chính Quan luôn bao bọc mình thật kín đáo, chiếc mặt nạ kim loại giống như một chiếc áo giáp, khiến cho mọi người chỉ có thể nhìn thấy vẻ mặt sắc lạnh của hắn, mà lơ là quên đi đằng sau chiếc mặt nạ kia cũng là một con người bằng da bằng thịt, có đau khổ, có yếu ớt.
"Chấp Chính Quan đột nhiên phát bệnh, có phải có liên quan đến em?" Giọng nói của Thần Sa lạnh như băng giá.
"Đúng vậy." Từ lúc Thần Sa nghe được Anderson nói "Chấp Chính Quan không cẩn thận ngã xuống nước" sau đó không nói một lời, Lạc Lan biết hắn sớm muộn gì cũng sẽ hỏi.
Thần Sa đột nhiên xoay người, nhìn chằm chằm Lạc Lan, "Em và Chấp Chính Quan lại xảy ra mâu thuẫn? Lần này là tại sao? Bởi vì Diệp Giới?"
"Tôi, tôi... là, đều không phải..." Lạc Lan không biết phải giải thích thế nào, không có cách biện hộ: "Tôi không biết sẽ xảy ra như vậy."
Thần Sa chỉ vào khoang chữa bệnh của Chấp Chính Quan, "Ngài ấy là Chấp Chính Quan của liên bang Odin, là người đứng đầu một quốc gia, không phải là người em có thể làm xằng làm bậy!"
Lạc Lan nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."
"Em xin lỗi tôi có ích gì? Người nằm bên trong khoang chữa bệnh kia không phải là tôi! Em có nghĩ tới hay không, nếu để người khác biết Chấp Chính Quan hôn mê bất tỉnh có liên quan đến em, em sẽ gặp phải chuyện gì? Đế quốc Ar sẽ gặp phải chuyện gì? Chuyện em đã làm có thể sẽ định em tội chết!"
Lạc Lan không nói tiếng nào nhìn vào Ân Nam Chiêu đang ở trong khoang chữa bệnh. Thần Sa không biết nàng đã sớm là tử tù, tử tội cộng thêm tử tội, bất quá chỉ chết một lần mà thôi.
Thần Sa vẻ mặt mơ hồ biểu hiện khổ sở, giọng nói chậm lại, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lạc Lan vô hồn nở nụ cười, "Đợi Chấp Chính Quan tỉnh lại, anh đi hỏi ông ta đi!"
————·————·————
Sau khi rời khỏi khu dinh thự của Chấp Chính Quan, Thần Sa mặt lạnh đi làm.
Lạc Lan nghĩ ở nhà cũng suy nghĩ lung tung, không bằng đi làm cho khuây khỏa.
Trong phòng làm việc, nàng mặc đồng phục, ngồi trước bàn làm việc, đăng ký vào cơ sở dữ liệu của viện nghiên cứu, xuất ra tài liệu bệnh hoạt tử nhân tỉ mỉ xem qua.
Tuy rằng không biết Ân Nam Chiêu rốt cuộc bị bệnh gì, nhưng rõ ràng, thương tích trên thân thể của ông ta là thật, đau đớn cũng là thật.
Một nhóm ca bệnh, một vài hình ảnh, một đoạn video...
Lạc Lan dần dần hiểu được đau đớn của loại bệnh này.
Rõ ràng là đang sống, nhưng lại chịu đau khổ vì thân thể thối rữa, giống như người vẫn hoạt động ở trần gian, nhưng tâm lại bị dằn vặt ở địa ngục, cho nên loại bệnh này mới được gọi là "Địa ngục trần gian".
Người bình thường chỉ cần trên thân thể có một vết thương, máu đã chảy đầm đìa, sẽ ăn ngủ không ngon, đứng ngồi không yên, bệnh nhân bị mắc bệnh hoạt tử nhân thì toàn thân trên dưới đều là vết thương.
Phương pháp điều trị hiện nay không có cách nào trị tận gốc, chỉ có thể giúp bệnh nhân trì hoãn tốc độ thối rữa của cơ thể. Bởi vì vô cùng đau đớn, nên nhất định phải dùng liều thuốc giảm đau cực mạnh để duy trì tính mạng, nhưng đối với người thể năng 3A thì không thể nào, trên đời này không có một loại thuốc giảm đau nào có thể làm tê liệt thần kinh của bọn họ, giúp bọn họ giảm bớt đau khổ.
Lạc Lan nhớ đến cánh tay của Chấp Chính Quan khi được tháo băng, nhớ tới khuôn mặt khi bị gỡ bỏ mặt nạ, có nơi đã trông thấy xương trắng lộ ra, không biết toàn thân của ông ta có bao nhiêu chỗ như vậy.
Dạ dày của Lạc Lan đột nhiên co rút, quặn lên một trận, nàng nhịn không được ghé vào thùng rác ở bên cạnh nôn khan.
Phong Lâm gõ nhẹ cửa phòng đang khép hờ, đẩy cửa bước vào, vừa đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ của Lạc Lan, không khỏi trợn to hai mắt, mong đợi hỏi: "Cô có thai?"
Lạc Lan ngồi dậy, bất đắc dĩ nói: "Do không nghỉ ngơi tốt thôi, có chuyện gì?"
Phong Lâm chỉ chỉ vào một cô gái xinh đẹp ở phía sau, "Bệnh nhân mới của cô, Tử San. Rất hâm mộ cô, cố ý nhờ tôi dẫn đến đây làm bệnh nhân cho cô."
Tử San ánh mắt trong suốt nhìn Lạc Lan, tươi cười cực kỳ ngọt, "Phu nhân, xin chào!"
Lạc Lan nghĩ cô bé có chút quen, hình như đã gặp ở đâu rồi, nhưng vẫn không nghĩ ra, nghi hoặc nhìn Phong Lâm. Phong Lâm nhìn nàng nháy mắt một cái, ý bảo nàng không nên hỏi nhiều.
Lạc Lan gọi trợ lý đến, sai cô ta giúp cô bé thay quần áo, kiểm tra sức khỏe.
Đợi cô bé đi, Lạc Lan hỏi: "Liên quan đến đơn vị nào? Có quan hệ gì với Tử Yến?"
"Trẻ mồ côi được Tử Yến nhận nuôi."
"Con nuôi?"
"Con bé gọi Tử Yến là đại ca, trên pháp luật là anh em. Không biết Tử Yến giở trò quỷ gì, bạn gái đứng đắn không có cô nào, lại lén lút nuôi một đứa con gái, quả thật giống như xem chuyện nhận nuôi người là trò chơi vậy." Phong Lâm sờ sờ cánh tay, làm ra bộ dáng muốn nôn.
Lạc Lan nghĩ chuyện của mình đã muốn sứt đầu mẻ trán, không có hứng thú quan tâm đến chuyện người khác, "Tử San bị bệnh gì?"
"Không biết. Cô bé không chịu nói, chỉ nói khẳng định phải gặp bác sĩ trưởng nhóm."
Tử San kiểm tra sức khỏe xong, theo người trợ lý quay lại.
Phong Lâm vỗ vỗ vào vai Lạc Lan, "Giao cho cô, có chuyện gì thì nói với Tử Yến."
Lạc Lan nhìn Tử San cười cười, "Đi theo tôi."
Nàng dẫn Tử San đi vào phòng khám bệnh bên cạnh, "Khó chịu ở đâu?"
"Da của em có chút khác thường, bụng xuất hiện vảy."
Lạc Lan vừa xem qua báo cáo kiểm tra sơ bộ, vừa nói: "Mời em nằm thẳng lên giường, để tôi xem qua nơi em có hiện tượng bất thường trên da."
Tử San nhìn trong phòng chỉ có hai người bọn họ, cửa cũng đóng chặt, lập tức mở thiết bị điện tử cá nhân, gọi điện thoại nói chuyện.
Lạc Lan nén khó chịu nói: "Nếu như không phải chuyện gấp, em có thể đợi một lát mới nói chuyện với bạn, được không? Chúng ta bây giờ đang kiểm tra thân thể..."
Tử San đưa một tai nghe điện thoại mini cho Lạc Lan, ý bảo có người muốn nói chuyện với nàng.
Lạc Lan chần chừ nhận lấy tai nghe.
Tử San bịt kín lỗ tai, cho thấy tuyệt đối không nghe trộm.
Lạc Lan đưa ống nghe lên tai, đầu dây bên kia là tiếng của Diệp Giới, "Lạc Lan?"
Lạc Lan càng hoảng sợ, lắp bắp hỏi: "Anh, anh... đang ở đâu? Trở về thuận lợi chứ?"
"Em vẫn không liên hệ lại với anh, chưa hồi phục trí nhớ sao?" Giọng nói của Diệp Giới vô cùng nặng nề.
"Vâng."
"Ống thuốc đâu? Sao không nhanh tiêm vào người đi?"
"... Không cẩn thận để mất rồi."
Diệp Giới im lặng không nói gì, hô hấp càng trở nên nặng nề.
Cách xa như vậy, Lạc Lan có thể cảm nhận được hắn đang dè nén phẫn nộ, vội vàng hỏi: "Thuốc do ai pha chế? Có cách nào pha chế thêm một ống không?"
Giọng nói của Diệp Giới lạnh thấu xương, "Thuốc là do em pha chế! Chính xác là, em của trước kia pha chế. Nếu như bây giờ em có khả năng pha chế thêm một ống, anh sẽ không tiếc bất cứ giá nào để mua, em làm được sao?"
"Là tôi?" Lạc Lan thở hổn hển, không muốn tin lại phải tin.
Cuộc đời của nàng bị mắc kẹt vào một vòng luẩn quẩn, nàng cần thuốc để khôi phục ký ức, nhưng chỉ có khôi phục ký ức mới biết được cách tạo ra loại thuốc đó.
Diệp Giới tức giận hỏi: "Tại sao lại không cẩn thận để mất ống thuốc? Mất như thế nào?"
Lạc Lan không thể nào trả lời.
Diệp Giới dĩ nhiên không tin lời nàng, đau khổ hỏi: "Tại sao muốn gạt anh?"
Lạc Lan không có cách nào giải thích, chỉ có thể nói: "Xin lỗi!"
Diệp Giới lạnh lùng nói: "Anh không muốn gây tổn thương cho em, nhưng em lại khiến anh quá thất vọng, em ép anh không từ thủ đoạn phá hủy em của bây giờ."
Lạc Lan hoảng sợ, "Amh muốn làm gì?"
Diệp Giới không trả lời, lập tức ngắt kết nối.
————·————·————
Lạc Lan lo lắng nói với Tử San: "Giúp tôi liên lạc lại với Diệp Giới."
Tử San liên lạc lại một lần nữa, đợi một lúc lâu sau, cô bé lắc đầu, "Không gọi được, số điện thoại đã bị hủy bỏ."
Lạc Lan hỏi: "Em làm sao liên lạc được với Diệp Giới? Em và anh ta có quan hệ gì?"
"Chúng em là bạn bè. Đại ca dẫn em đến tham gia buổi tiệc ăn mừng phu nhân nhận được giấy phép điều trị gene di truyền, Diệp Giới đã mời em khiêu vũ, nên biết. Sau đó có cùng nhau đi chơi nhiều lần. Vương tử trước khi đi đã cho em số điện thoại này, nhờ em giúp một chuyện, tìm cơ hội giúp ngài ấy và phu nhân nói chuyện một lần, còn căn dặn em nhất định phải giữ bí mật."
Lạc Lan trừng mắt nhìn Tử San, hoàn toàn không thể tin được cô bé lại là cô nhi được Tử Yến nuôi lớn. Cũng không đúng, cả gan làm loạn thật ra rất giống với phong cách của Tử Yến, nhưng ngu ngốc để người ta lợi dụng, cũng không phải là phong cách của Tử Yến.
Tử San dường như hiểu được nàng đang nghĩ gì, cười híp mắt nói: "Phu nhân, không phải em tin Vương tử, mà là tin cô. Chúng ta đã gặp nhau ở cô nhi viện Relicta, cô còn giúp em sửa váy, ngày đó em biểu diễn rất thành công. Đại ca cũng bởi vì nhìn được đoạn clip em biểu diễn, nên mới quyết định nhận nuôi em."
Lạc Lan loáng thoáng nhớ lại chuyện xảy ra, nhưng hoàn toàn không nhớ rõ chi tiết, chỉ nhớ chính vì chuyện này nàng mới trễ hẹn.
Nhưng sau đó Thần Sa một phút đồng không cũng không chịu chờ nàng, Thiên Húc đã dẫn nàng đến khu vui chơi du ngoạn nàng lại nhớ rõ từng chi tiết.
Tử san cười nói: "Phu nhân, cảm ơn cô! Cũng nhờ cô, vận mệnh của em đã hoàn toàn thay đổi."
Lạc Lan trong lòng đau xót, vận mệnh của nàng cũng hoàn toàn thay đổi.
Nếu như lúc đó nàng không trễ hẹn, có thể cùng Thần Sa trở về cung điện Sperare, thì sẽ không vô tình gặp được Thiên Húc ở nhà ga. Thiên Húc sẽ không dẫn nàng đến khu công viên trò chơi, rồi nhận thấy nàng kỳ thật không có ý định ở lại Relicta.
Nếu như không phải Thiên Húc phát hiện nàng có tư tâm, ý muốn rời khỏi, cũng sẽ không từng giờ từng phút chú ý hướng đi của nàng, lãng phí thời gian cùng nàng du ngoạn xung quanh, muốn cho nàng yêu thích Relicta.
Nếu như không có mười năm làm bạn, nàng sẽ không đánh mất trái tim mình...
"Phu nhân, cô không sao chứ?" Tử San thấy Lạc Lan tinh thần hốt hoảng, trong mắt ẩn chứa bi thương, nên lo lắng hỏi.
Lạc Lan lên tinh thần, cười cười, "Không có gì! Sau này không được làm chuyện như vậy nữa, Tử Yến mà biết không tốt đâu."
Tử San khéo léo gật đầu, "Em sẽ nghe theo lời phu nhân."
"Bệnh của em..."
"Không phải em giả vờ." Tử San vén áo lên, cho Lạc Lan xem bụng.
Lạc Lan tỉ mỉ kiểm tra xong, nói: "Chỉ là biến chứng cục bộ."
Tử San lo âu hỏi: "Đàn ông sẽ không thích trên da của phụ nữ có vảy chứ?"
Lạc Lan bất đắc dĩ, "Em bao lớn rồi? Còn chưa thành niên, lo lắng vấn đề này còn quá sớm."
"Em hai mươi bốn tuổi lẻ mười tháng, theo pháp luật quy định, còn một tháng nữa là thành niên. Các học sinh khác đều đã sớm có người yêu, em là đứa con gái "trong trắng" cuối cùng trong lớp." Tử San nét mặt buồn phiền, giống như nói đến vấn đề mất mặt.
Lạc Lan cảm thấy mình đã già, thở dài, thoải mái nói: "Đừng lo lắng, diện tích không lớn, có thể phẫu thuật cắt bỏ."
"Có thể giới thiệu cho em bác sĩ giỏi nhất không? Còn một tháng nữa là sinh nhật em trưởng thành, có thể trước ngày sinh nhật chữa khỏi cho em không?" Tử San đỏ mặt năn nỉ: "Em muốn nhân ngày sinh nhật thổ lộ với người em thích, còn muốn cùng anh ấy hẹn hò, thân thể của em nhất định phải hoàn mỹ không tỳ vết."
Lạc Lan nói: "Nhờ Tử Yến dẫn em đến gặp Sở Mặc, Sở Mặc là bác sĩ giỏi nhất liên bang Odin." Tuy rằng "giết gà dùng đến dao mổ trâu", nhưng tình cảm quý giá như vậy nên cũng đáng.
Tử San vội vàng nói: "Không nên! Có thể giúp em giữ bí mật bệnh của em không? Nếu đại ca có tới hỏi, cô đừng bao giờ cho anh ấy biết."
Lạc Lan sảng khoái đồng ý, "Được, cho dù anh ta tới hỏi, tôi cũng sẽ không nói." Nhưng Tử Yến muốn biết một việc không thể nào hỏi han bình thường như vậy.
"Vậy bác sĩ Sở Mặc..." Tử San khẩn cầu nhìn Lạc Lan.
"Em trực tiếp đi gặp Sở Mặc, tôi sẽ nhờ Phong Lâm nói trước với anh ấy một tiếng, cũng sẽ nhắc anh ấy giúp em giữ bí mật."
Tử San mặt mày rạng rỡ, "Cảm ơn phu nhân."
Lạc Lan cười khẽ, dịu dàng nói: "Chúc em thổ lộ thành công, thuận lợi có được người mình thích."
Tử San đưa thẳng hai ngón tay, biểu hiện biểu tượng chiến thắng, "Nhất định!"
————·————·————
Sau khi hết giờ làm.
Lạc Lan không đi thẳng về nhà, mà đi qua khu dinh thự của Chấp Chính Quan.
Nàng đứng bên đường, nhìn chăm chú vào cửa sổ nhà Chấp Chính Quan.
Trong đầu tâm tư hỗn loạn, cảm giác trong lồng ngực phức tạp khó có thể dùng lời diễn tả.
Đau khổ sao?
Nhưng lại cảm thấy trong lòng còn có một phần may mắn.
Bị lừa dối, gạt bỏ, tổn thương... Đều khiến người ta đau khổ, nhưng cho dù thế nào, Thiên Húc vẫn luôn tồn tại dưới hình thức nào đó, không hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này. Tuy không còn là Thiên Húc của nàng, nhưng bản thân còn sống đã là một điều đáng ăn mừng.
Vui sướng sao?
Lại cảm thấy trong lòng hết sức đau đớn.
Hắn còn sống, rất tốt. Nhưng hắn sống cùng nàng không có bất kỳ quan hệ nào. Thời gian tươi đẹp đó, khoảng cách thân mật đó, lời ngon tiếng ngọt đó... đều đã biến mất trong quá khứ.
Mặc kệ thế nào, còn sống vẫn là tốt nhất.
Cho dù không còn xảy ra vấn đề gì, có thể tự mình sống khỏe mạnh là tốt lắm rồi.
————·————·————
Lạc Lan đi dọc theo con đường rợp bóng cây, đì về nhà, thì nhìn thấy Thần Sa đang ngồi trong phòng khách xem tin tức.
"Tôi đã về."
Nàng lên tiếng chào hỏi, Thần Sa quay đầu lại nhìn nàng, ánh mắt kỳ lạ, giống như hoàn toàn không nhận ra nàng là ai.
Lạc Lan cười hỏi: "Anh sao vậy?"
Thần Sa không trả lời, nàng lại nghe được giọng nói đã từng rất quen thuộc, lập tức quay đầu về phía màn hình ——
Một cô gái mặc áo tù nhân màu nâu, sắc mặt tiều tụy, ánh mắt ngây ngốc đứng trước vành móng ngựa xét xử. Quan toà đang tuyên án tội danh của nàng: "... Căn cứ vào tội trạng, bổn tòa tuyên án, đối với tội lẻn vào khu căn cứ bí mật quốc gia G9737 của người nữ vô danh này sẽ chấp hành theo hình phạt thứ 777, không kích động tâm lý sợ hãi, không khiến phát sinh bệnh lý, kết thúc sự sống đặc thù..."
Sau khi tuyên án kết thúc, hình ảnh bị cắt hiện ra bên trong khoang vận tải của một phi thuyền, nàng nằm im bất động trong một cái rương, mượn đêm tối che giấu, bị ngụy trang thành hàng hóa, được lặng lẽ tống lên phi thuyền.
Vài giây sau, màn hình đột nhiên hiện ra cảng không gian của hành tinh Relicta.
Không gian khoán đãng, mặt trời chiếu rọi, nàng mặc váy công chúa màu xanh nhạt, đội vương miện công chúa màu ngọc bích, dáng vẻ cao quý, xuất hiện rực rỡ trước cửa phi thuyền.
Người tạo ra đoạn clip này cực kỳ am hiểu việc dùng hình ảnh kể chuyện, từ đầu đến cuối đều không có câu giải thích dư thừa nào, nhưng tất cả mọi người xem đều hiểu ——
Tử tù và công chúa, ti tiện và cao quý, đen tối và ánh sáng, tá ác và chính nghĩa.
Người phát ngôn trên bản tin giọng điệu khiếp sợ, kích động nói: "Tử tù giả mạo công chúa, nhanh chóng biến đổi thành phu nhân quan chỉ huy của liên bang Odin! Vậy công chúa thật đang ở đâu? Công chúa giả rốt cuộc là ai? Có mục đích bí mật gì? Rốt cuộc ai đã bày ra âm mưu động trời này? Mời mọi người chú ý đón xem các bản tin sau của chúng tôi..."
Lạc Lan cười khẽ, thì ra đây chính là Diệp Giới trả thù, tảng đá lớn treo ở trong lòng nàng rốt cuộc cũng ầm ầm rơi xuống.
Cũng có lẽ bởi vì từ giây phút Diệp Giới xuất hiện, nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý mọi chuyện sẽ bị bại lộ, hiện tại, nàng không có sợ hãi giống như trong tưởng tượng, trái lại là một loại thoải mái nhẹ nhàng tựa lông hồng, nàng không muốn sống trong lời nói dối này thêm lần nào nữa.
Thần Sa nhìn chằm chằm nàng, sắc mặt lạnh băng, ánh mắt tối đen khó hiểu, hắn hỏi gần như gằn từng chữ: "Tin tức là thật sao?"
Lạc Lan gật đầu, "Tôi là tử tù của đế quốc Ar, không phải Lạc Lan công chúa."
Thần Sa khó hiểu hỏi: "Tại sao muốn giả mạo công chúa?"
Lạc Lan không biết trả lời thế nào, giống như trước đây Thần Sa đã nói, cho dù người nói dối có bao nhiêu bất đắc dĩ, xét đến cùng cũng là vì tự tư tự lợi, không thể tha thứ. Nàng chỉ có thể nói: "Xin lỗi!"
Tông Ly dẫn theo một toán cảnh sát trang bị súng đạn đầy đủ, xông thẳng vào nhà.
Cảnh sát bao vây Lạc Lan, Tông Ly cầm một hộp trang sức trống rỗng, nói với Thần Sa: "Đây là hộp trang sức Anh Tiên Diệp Giới đưa cho cô ta, tìm thấy ở bên hồ. Bên trong còn có một ngăn kép, căn cứ vào hình dạng, chắc chắn là giấu một ống chích, bây giờ không biết ống chích ở đâu, không biết cô ta cấu kết với Anh Tiên Diệp Giới có ý đồ gì."
Thần Sa nhìn thấy sợi dây chuyền có hình giọt nước làm từ ngọc bích ở trên cổ Lạc Lan, ngực hắn giống như bị lưỡi kiếm xuyên thấu, hắn đè nén đau đớn hỏi: "Cô và Anh Tiên Diệp Giới rốt cuộc muốn làm gì?"
Lạc Lan khổ sở cười, nàng và Anh Tiên Diệp Giới rốt cuộc muốn làm gì? Nàng cũng muốn biết!
Thần Sa đột nhiên trên tay cầm kiếm quang, nhắm huớng Lạc Lan đâm tới.
Mọi người la lên thất thanh.
Môt tia sáng xẹt qua, sợi dây chuyền ngọc bích bị cắt đứt, keeng một tiếng, rơi xuống đất.
Mũi kiếm dừng lại trên cổ Lạc Lan, Thần Sa sắc mặt tái xanh, lạnh giọng nói: "Tôi đã từng nói, nếu có một ngày, cô làm ra chuyện phản bội liên bang Odin, tôi sẽ đích thân giết chết cô."
Tông Ly vội vàng nắm được tay của Thần Sa, "Cô ta không phải là công chúa Anh Tiên Lạc Lan, hôn nhân của anh và cô ta tất nhiên không còn. Chuyện công chúa giả chúng tôi sẽ xử lý, việc quan trọng nhất hiện giờ là phải điều tra cho ra cô ta nằm vùng ở Odin có mục đích gì, người sai khiến cô ta là ai, qua nhiều năm như vậy đã làm gì rồi."
Thần Sa sắc mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm Lạc Lan, "Cô rốt cuộc là ai?"
Lạc Lan xin lỗi nói: "Tôi không biết."
Thần Sa trong lòng đau đớn phẫn nộ, huyệt thái dương giật liên hồi, hai bên trán đều nổi gân xanh, giống như mấy con giun nhỏ. Thanh kiếm lazer trong tay theo tâm trạng của hắn cũng rung dữ dội lúc lên lúc xuống, một giọt máu đỏ thẫm từ trên cổ của Lạc Lan chảy xuống.
Lạc Lan rũ mắt nhìn thanh kiếm lazer, cười tự giễu. Mười một năm nỗ lực, nhìn qua có rất nhiều, nhưng tất cả đều là ảo tưởng, trong nháy mắt đã bị đánh ra hiện nguyên hình.
Thần Sa tính cách cao ngạo, mọi việc đều khó có thể nhập tâm, hầu như chưa bao giờ nổi giận, đây là lần đầu tiên Tông Ly thấy hắn tức giận, hơn nữa cơn giận không thể khống chế được. Tông Ly kinh hồn bạt vía, hắn sợ Thần Sa thật sự một kiếm giết chết Lạc Lan, hắn nói gần như cầu khẩn: "Thần Sa, cô ta là trọng phạm của liên bang Odin, hãy giao cho chúng tôi xử lý!"
Thần Sa ánh mắt từ từ tắt lửa giận, dần dần trở nên u ám tĩnh mịch, thu hồi kiếm lazer.
Tông Ly giống như trút được gánh nặng, vội vàng mang xiềng xích lên tay của Lạc Lan, tự mình áp giải nàng đi ra xe nhà tù
————·————·————
Vừa ra khỏi cửa lớn, Tử Yến và Phong Lâm một trước một sau vội vã chạy đến.
Phong Lâm người còn chưa tới, đã gấp gáp lớn tiếng: "Thần Sa, đừng tin những thứ vớ vẫn trên tin tức! Lạc Lan không thể nào là gián điệp, anh không thể để bọn họ bắt Lạc Lan đi!"
Thần Sa không có bất kỳ phản ứng nào, giống như không nghe thấy gì.
Phong Lâm lao tới trước mặt nhóm cảnh sát, ngăn Tông Ly lại, "Không được bắt Lạc Lan đi."
Tông Ly hừ lạnh: "Cô dám ngang nhiên chống lại lệnh bắt?"
"Anh dám tùy tiện bắt người, tôi cũng dám ngang nhiên chống lại." Phong Lâm lấy ra hộp vũ khí, từng mảnh tinh thể màu trắng giống như lông chim bay lất phất xung quanh thân thể Phong Lâm, đột nhiên xuất hiện một trận mưa tuyết dày đặc, nhiệt độ xung quanh cũng đột nhiên giảm xuống.
Tông Ly không ngờ Phong Lâm thật sự muốn động thủ, hơn nữa còn là chiêu thức liều mạng hiểm yếu nhất. Hắn cầm hộp vũ khí, vẻ mặt như đông cứng, nói: "Tôi không có bắt người tùy tiện, chính cô ta đã thừa nhận."
Phong Lâm khinh thường châm biếm, cỗ vũ tinh thần nói với Lạc Lan: "Cô đừng sợ! Chỉ cần cô là công chúa thật, ngày hôm nay ai cũng đừng mong dẫn cô đi!"
Lạc Lan giống như nuốt phải hoàng liên (2.04.1), cả lục phủ ngũ tạng đều đắng chát. Nàng xin lỗi nói: "Đoạn clip là thật, tôi không phải là công chúa."
(2.04.1) Hoàng liên là một vị thuốc Đông Y
Phong Lâm thoáng cái choáng váng, hoàn toàn không thể tin trừng mắt nhìn Lạc Lan.
"Đã lừa dối cô nhiều năm như vậy, thật xin lỗi!"
Phong Lâm biểu cảm quái lạ, giống như đang gặp ác mộng, thì thào hỏi: "Cô thật sự cấu kết với kẻ thù bên ngoài, đến liên bang Odin là có mục đích riêng?"
Lạc Lan há miệng thở dốc, không biết trả lời thế nào.
Mặc dù bây giờ nàng chưa làm gì, nhưng nàng của trước kia và Anh Tiên Diệp Giới đích thực có quan hệ mật thiết, cũng đích thực có một mục đích đặc biệt mới xâm nhập vào liên bang Odin.
"Bốp" một tiếng, Phong Lâm hung hăng tát cho Lạc Lan một cái tát.
Lạc Lan nửa khuôn mặt sưng lên.
Thế nhưng người bị đánh thì mắt khô khốc, còn kẻ đánh người thì nước mắt rưng rưng.
Lạc Lan không cảm thấy mặt có bao nhiêu đau nhức, nhưng tim lại bị nước mắt của Phong Lâm làm cho đau nhói. Nếu như có thể, nàng hy vọng mình là công chúa Lạc Lan chân chính, sẽ vô cùng đơn giản được sống vĩnh viễn ở Odin.
"Đi!" Tông Ly hung hăng đẩy Lạc Lan.
Dưới áp giải của Tông Ly, Lạc Lan đi vòng qua Phong Lâm, tiếp tục đi về phía trước.
Lúc gặp thoáng qua Tử Yến, Tông Ly châm biếm liếc mắt nhìn Tử Yến, "Thật không biết mấy năm nay cậu đang làm gì? Một gián điệp ở dưới mắt của cậu lúc ẩn lúc hiện, cậu lại hoàn toàn không hay biết gì!"
Tử Yến không nói được lời nào, đứng lùi sang một bên.
Đi đến trước xe nhà tù, khi lên xe, Lạc Lan theo bản năng quay đầu lại, nhìn thoáng qua căn nhà mình đã sống hơn mười năm —— một nơi đã từng gọi là "Nhà".
Thần Sa đứng ở đại sảnh, đưa lưng về phía nàng, vẫn không quay đầu lại, dường như liếc mắt nhìn nàng thêm một lần nữa cũng không thể chịu được.
Phong Lâm cũng đứng tại chỗ, giống như một cây cột không nhúc nhích.
Chỉ có Tử Yến đứng bên đường, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm nàng, ánh nhìn như lưỡi dao sắc bén, tựa như muốn rạch nát chiếc mặt nạ giả tạo trên mặt nàng, để thấy rõ dáng dấp chân thật được che giấu dưới lớp da đó.
Lạc Lan nhìn hắn cười cười, chui vào xe nhà tù.
Chỉ trong chớp mắt, ký ức suốt mười một năm, đều đã như nắm cát bị gió cuốn bụi bay.
Từ thời khắc này, nàng đã không còn là Anh Tiên Lạc Lan.
HẾT CHƯƠNG 2.04
Danh sách chương