Edit: Tiểu Lục
Hắn mặt mũi điển trai, ngũ quan rõ ràng, không cười nhìn qua rất lạnh lùng, giống như một người đàn ông trưởng thành đầy lý trí, nhưng khi cười rồi, lại giống như một đứa bé không e dè, mặt mày hoan hỉ, vẻ mặt hồn nhiên, miệng toét đến tận mang tai.
Khi Tân Lạc mơ màng tỉnh lại, thì cảm giác toàn thân trên dưới đều đau nhức, yết hầu khô rát, như nuốt phải cục than.
Nàng không thể khống chế rên lên một tiếng: “Nước.”
Chốc lát sau, dòng nước ngọt mát như dòng suối nhỏ từng giọt vào miệng nàng, xoa dịu yết hầu đang khô rát của nàng.
Tân Lạc cảm thấy sảng khoái nuốt xuống vài hớp, đột nhiên giật mình, nàng ý thức được không đúng, lập tức mở choàng mắt.
Trong ánh nắng ban mai mờ ảo, một người đàn ông trần truồng quỳ bên cạnh nàng, dùng miệng mớm nước cho nàng.
Hắn ngũ quan tuấn mỹ, dáng vẻ cao to, giống như một pho tượng được điêu khắc từ băng tuyết tinh khiết trên đỉnh núi, toát ra khí chất sạch sẽ nhưng không kém phần lạnh giá.
Thần Sa!
Toàn thân Tân Lạc phát lạnh, trong sự sợ hãi tột độ, nàng không biết lấy đâu ra sức lực, khiêng một khối đá to, nện mạnh xuống đầu Tiểu Giác.
“Bốp” một tiếng, Thần Sa không né tránh, vừa đúng lúc bị đập mạnh, máu chảy từ trán xuống.
Dường như dốc hết sức lực, sau cú nện mạnh, dũng khí của Tân Lạc cũng tiêu tan, toàn thân nàng ỉu xìu lăn ra đất, không thể cử động.
Nàng nhắm hai mắt lại, đợi Thần Sa vồ chết nàng.
Nhưng một lúc lâu sau, Thần Sa vẫn không có động tĩnh, có điều, hơi thở của hắn vẫn quanh quẩn bên nàng.
Tân Lạc hoảng sợ, dần dần hiểu ra là gì, từ từ mở mắt.
Thần Sa ngoan ngoãn quỳ sát bên người nàng, đôi mắt đen thẩm nhìn nàng không nháy mắt, bên trong tràn ngập uất ức và buồn bã, giống như bản thân cũng không hiểu tại sau hắn lại biến thành như vậy.
“Tiểu… Giác?”
Đôi mắt của Thần Sa sáng lên, đầu cọ vào mặt nàng, cực kỳ dịu dàng không muốn rời xa.
Tân Lạc cứng đờ toàn thân, lúc lạnh, lúc nóng, không biết rốt cuộc là do bệnh, hay do sợ hãi.
Đã qua hơn một năm, nàng và Tiểu Giác cùng tiến cùng lui, sáng tối có nhau, nàng đã dần chấp nhận những hành động thân mật của Tiểu Giác, nhưng khi Tiểu Giác mang gương mặt của Thần Sa làm những hành động như vậy, nàng cảm thấy mình thật sự đang chơi trò chơi đáng sợ nhất vũ trụ.
————·————·————
Mặt trời dần lên cao, ánh sáng chiếu vào hang động của bọn họ càng sáng tỏ.
Từ nhỏ Tân Lạc đã tiếp xúc với thi thể, sớm đã quen trông thấy thân thể trần truồng của con người, nhưng khi trên cổ của người nọ là khuông mặt của Thần Sa, nàng lại không quen.
“Hãy đi tìm mấy tên áo đen đã truy giết chúng ta, lấy quần áo của bọn chúng, một bộ cho mi, một bộ cho ta.” Tân Lạc vừa nói vừa ra cử chỉ minh họa, cuối cùng giúp Tiểu Giác đại khái hiểu được ý của nàng.
Tiểu Giác ra khỏi hang động, nhún người vài cá đã biến mất vào rừng núi.
Thân thể của Tân Lạc đau dữ dội, may sao hai tay vẫn có thể cử động. Nàng sờ soạng, kiểm tra qua thân thể mình, ngoại trừ da thịt bong tróc, đầu bị chấn động, xương đùi bị gãy, nội tạng xuất huyết, thì trong thời gian ngắn chưa thể chết được.
Nàng gắng gượng dựa nửa người vào một tảng đá, quan sát bốn phía——
Bọn họ đang ở trong một hang động, phía dưới hang động là một con sông. Hai bên bờ sông dày đặc đá lởm chởm, vài bụi cây thưa thớt.
Trên đỉnh một bụi cây chìm trong nước sông một nửa có vướng một miếng vải đỏ. Từ bụi cây nhìn lên trên, là một đoạn triền núi hơi lài, trên sườn núi rậm rạp bụi cây cùng cỏ dại, nhiều nơi lồi lõm đọng nước. Nhìn tiếp lên trên là vách núi thẳng đứng, đầy đặc cây cổ thụ cao to.
Tân Lạc thu ánh mắt, nhìn những vết máu loang lổ, quần áo rách bươm trên người mình, đại khái đoán được chuyện mình lăn xuống vách đá thế nào.
Tuy cây to, cỏ dại và cây bụi rậm rạp đâm nàng bị thương khắp người, nhưng cũng đã cứu mạng nàng.
Sau khi Tiểu Giác giết hết lính đánh thuê, thì tìm được nàng. Tuy nàng bất tỉnh, không có sức tự bảo vệ mình, nhưng Tiểu Giác cũng đã đuổi những dã thú quanh đây, tạm thời bảo vệ an toàn cho nàng.
Đó là do nàng đoán vậy thôi.
Có điều, nàng không đoán được khi nàng bất tỉnh bên bờ sông, trên núi lại có mưa to, nước sông bắt đầu dâng lên. Tuy Tiểu Giác lợi hại, nhưng dù sao cũng là dã thú, không có tay để nâng đầu nàng, nàng gần như bị nước sông dìm chết.
May mắn vừa đúng lúc, Tiểu Giác biến lại thành người.
Hắn có hai tay, đương nhiên có thể bế nàng vào trong sơn động này tránh mưa, đợi nàng tỉnh lại.
Tân Lạc chỉ có thể đoán được, khi nàng rơi xuống vực, Tiểu Giác đã bị kích động, nhờ đột phá vòng vây của binh đoàn Liệt Diễm vượt cấp thể năng lên 4A, nhưng rốt cuộc cái gì làm cho nó kích động, khiến nó biến lại thành người, nàng không biết.
————·————·————
Khi Tân Lạc cảm thấy chóng mặt, Tiểu Giác đã quay lại, đứng trước mặt nàng.
Hắn mặc đồ tác chiến màu đen, một tay cầm một con dã thú đã bất tỉnh, một tay cầm một bộ quần áo. Có lẽ bởi vì vừa giết người, mặt hắn lạnh băng, cử chỉ lộ ra biểu cảm uy hiếp của sát thủ giết người không gớm tay.
Tân Lạc hoảng hốt, thân thể theo bản năng lùi lại.
Tiểu Giác lập tức nhận ra nàng hoảng sợ, tay chân liền bò ra đất, quỳ rạp xuống bên cạnh nàng, đầu nhẹ nhàng cọ cọ vào người nàng. Nhìn ánh mắt trong suốt lấp lánh của hắn, trong lòng nàng niệm mấy chữ “Hắn là Tiểu Giác ngu ngốc” mấy lần, mới dần dần bình tĩnh lại.
Tiểu Giác xẹt tay qua cổ họng dã thú, đưa tới gần miệng nàng. Tân Lạc cảm thấy mùi máu quá tanh, nhưng áp chế cảm giác ghê tởm, ép mình mở miệng uống.
Nàng phải sống!
Đến khi nàng uống không được nữa, Tiểu Giác mới mang dã thú đi.
Hắn đến bờ sông, lột da con thú sạch sẽ, lóc phần thịt mềm nhất phía trong xương sống, mang về sơn động, cắt ra thành từng miếng đưa cho Tân Lạc.
Từ nhỏ Tân Lạc đã kén ăn, bấy lâu nay không ngại nấu nướng, cho dù lưu lạc trên hành tinh không người kia gần ba mươi năm, nàng cũng dùng nhiệt độ lòng đất “luộc chính hải sản” để ăn, bây giờ phải ăn tươi nuốt sống. Nàng đã áp chế tâm lý bản thân vô số lần, mới có thể nhét thịt vào miệng, vừa nuốt, vừa cố tưởng tượng mình đang ăn thịt bò tái ở nhà hàng năm sao.
Đây là một con thú còn nhỏ, chất thịt tươi, nhưng từ trước tới nay nàng không thích ăn thịt sống, nên chỉ có cách chịu đựng ghê tởm buồn nôn, ăn nhưng nước mắt giàn giụa, mới ăn được hết một nửa.
Tiểu Giác còn muốn để nàng ăn tiếp, nàng vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ không ăn nổi nữa.
Tiểu Giác sờ sờ bụng nàng, xác định dường như nàng đã ăn no, mới hài lòng nhét miếng thịt còn lại vào miệng mình, búng người nhảy đến bờ sông, rửa tay.
Tân Lạc vuốt bụng mình, tên Tiểu Giác ngốc này. Hắn xem nàng là gì? Một con thú con cần bón sao? ————·————·————
Tân Lạc nhìn quần áo của Tiểu Giác bỏ trên đất, cầm lấy một nhánh cây, từ từ câu lại.
Bộ đồ tác chiến gom thành một cục, Tân Lạc mở ra, bên trong rơi xuống mấy món đồ —— vài hộp nước dinh dưỡng, một cái túi cấp cứu vạn năng.
Tân Lạc tức giận la to: “Tiểu Giác!”
Tiểu Giác hiện ra trước mặt nàng nhanh như chớp.
Tân Lạc chỉ vào nước dinh dưỡng, tức giận trừng Tiểu Giác: “Rõ ràng có nước dinh dưỡng, mi lại cho ta ăn thịt sống?”
Tiểu Giác không hiểu tại sao Tân Lạc tức giận, nó chán nản ngồi xuống, cúi đầu, tay vô thức ôm đầu.
Tân Lạc hít sâu, tự nói với mình đừng nên tự tức giận ngu ngốc như vậy, nếu không sẽ tức chết.
Tiểu Giác chống hai tay lên đất, chồm người tới, cọ cọ mặt mình vào mặt nàng lấy lòng.
Tân Lạc cảm giác da thịt của cả hai chạm nhau, khó chịu ra mặt, nàng vỗ vỗ đầu hắn: “Đừng làm phiền ta, tránh ra đi!”
Tiểu Giác ủ rũ ngồi bên cạnh, giống như chợt nhớ gì đó, ánh mắt sáng lên, hắn lấy từ trong người một khẩu súng và một con dao, dâng lên cho nàng như dâng vật quý.
Tân Lạc ngơ ngác nhìn Tiểu Giác.
Nếu hắn nhớ rõ nàng luôn mang theo hai thứ này, vậy hắn nên biết chúng dùng để làm gì. Hắn đang muốn nàng giết hắn.
Tân Lạc lấy súng và dao, cầm súng chỉa vào Tiểu Giác.
Tiểu Giác im lặng nhìn Tân Lạc, ánh mắt không sợ sệt, trong suốt lấp lánh giống như trẻ sơ sinh.
Tân Lạc lạnh lùng hỏi: “Biết đây là cái gì không?”
Tiểu Giác gật đầu, nhưng vẫn không né tránh, giống như tuyệt đối tin tưởng, hay giống như mặc kệ Tân Lạc làm gì với hắn, hắn cũng không hề oán hận.
Tân Lạc đấu tranh tư tưởng.
Nàng vốn nghĩ Tiểu Giác trí lực thấp kém, tuyệt đối không có cơ hội biến lại thành người, không ngờ nàng đã sai lầm, hắn đã khôi phục thành người. Chẳng may ngày nào đó hắn khôi phục thần trí, nhớ ra mình là ai thì sao?
Cách tốt nhất đương nhiên là giết hắn lúc hắn còn ngu ngốc, bóp chết nguy hiểm từ trong trứng nước.
Tân Lạc mở chốt an toàn, bóp vào cò súng.
Tiểu Giác mấp máy môi, đột nhiên phát ra mấy tiếng tối nghĩa: “Lạc, dì… Lạc Lạc.”
Tân Lạc ngạc nhiên. Tiểu Giác lại học nói theo Tiểu Hoàn.
Tiểu Giác nói chậm rãi: “dì Lạc Lạc, Tiểu Giác ngoan, nghe lời.”
Tân Lạc thật sự không nhịn được, phì cười một tiếng, thân thể như nhũn ra, cả khẩu súng cũng không giơ lên nổi.
Tiểu Giác thấy nàng cười, cũng nhếch miệng cười theo.
Tân Lạc thở dài, để súng qua một bên.
Nàng bị trọng thương, còn bị người ta đuổi giết, nếu bây giờ giết chết Tiểu Giác, nàng cũng sẽ lành ít dữ nhiều, đợi đến lúc thoát được nguy hiểm, sau này an toàn sẽ xử lý hắn!
Tiểu Giác hoàn toàn không biết mình đã may mắn sống sót, chỉ cảm giác tâm trạng của Tân Lạc vui vẻ, hắn liền ngây ngốc nhoẻn miệng tươi cười.
Hắn mặt mũi điển trai, ngũ quan rõ ràng, không cười nhìn qua rất lạnh lùng, giống như một người đàn ông trưởng thành đầy lý trí, nhưng khi cười rồi, lại giống như một đứa bé không e dè, mặt mày hoan hỉ, vẻ mặt hồn nhiên, miệng toét đến tận mang tai.
Thần Sa tuyệt đối không cười như vậy! Tân Lạc không khỏi xoa đầu Tiểu Giác: “Ngoan lắm, sau này nhớ kỹ phải gọi ta là dì Lạc Lạc.”
“Dì Lạc Lạc.” Tiểu Giác được cổ vũ, gọi càng lưu loát.
Tân Lạc nhịn không được cười, khiến nội tạng bị thương cảm giác đau.
Nàng nhớ còn có chuyện phải làm, nên mở túi cứu thương tự chữa cho mình.
Trước tiên, Tân Lạc tiêm cho mình một liều thuốc hạ sốt, tiêm thêm thuốc tăng cường thể lực, sau đó băng bó xử lý vết thương trên người, cố định chân gãy.
Tân Lạc có thể xử lý tất cả vết thương trên người, chỉ có vết thương sau lưng là không thể tự xử lý, nàng cũng không dám bỏ mặc. Dù sao trước kia vết thương trên cánh tay đã bị nhiễm trùng một lần, suýt hại chết bản thân.
Tân Lạc nhìn Tiểu Giác, Tiểu Giác vẫn đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn nàng.
Tân Lạc hỏi: “Mi biết xử lý vết thương không? Giống như ta làm vừa rồi, trước tiên xịt thuốc sát trùng, sau đó phun thuốc cầm máu, nếu bên trong vết thương có đá vụn hay cây vụn, hãy dùng miếng gạc thấm chút nước sát trùng rửa qua.”
Tiểu Giác gật đầu.
Tân Lạc chỉ vào lưng mình, Tiểu Giác cầm túi cứu thương ra sau lưng nàng.
Tân Lạc vừa cởi nút áo, vừa nói: “Lưng của ta có vết thương, nhìn hơi ghê.”
Tân Lạc đợi một lúc lâu, mới từ từ cởi áo ra, dường như cho Tiểu Giác thời gian chuẩn bị tư tưởng.
Tiểu Giác nhìn lưng của Tân Lạc, ánh mắt hơi chuyển biến, nhưng không hoảng sợ, chỉ hoang mang. Hắn theo hướng dẫn của Tân Lạc, trước tiên kiểm tra vết thương, sau đó sát trùng.
Lần đầu tiên Tiểu Giác giúp người chữa thương, tay chân vụng về, khống chế không tốt, lâu lâu lại làm Tân Lạc đau. Tân Lạc không rên tiếng nào, giống như đã có thói quen chịu đựng đau đớn.
Tiểu Giác xảm thấy có lỗi, hỏi: “Đau… đau sao?”
Tân Lạc cổ vũ nói: “Không sao, mi làm rất tốt.”
Sau khi phun thuốc sát trùng và thuốc cầm máu, trán của Tiểu Giác đổ đầy mồ hôi, còn mặt Tân Lạc thì trắng bệch. Nàng cầm lấy bộ y phục tác chiến trên mặt đất, chuẩn bị mặc vào, Tiểu Giác sờ vào lưng nàng, hỏi: “Đau, đau không?”
Thân thể Tân Lạc không chịu được khẽ run lên, đến khi kịp phản ứng hắn muốn hỏi đến vết thương cũ, mới cười, thản nhiên nói: “Không đau.”
“Nói, dối!”
Tân Lạc mặc xong quần áo, mỉm cười nói: “Vết thương không thể nhìn thấy là vết thương hiểu rõ nhất.”
Tiểu Giác đứng trước mặt nàng, lặp lại chậm rãi như con vẹt: “Không, nhìn, thấy?”
Tân Lạc ngoắc ngoắc tay, ý bảo hắn cúi xuống. Nàng trỏ vào tim hắn, “Vết thương hiểu rõ nhất nằm ở đây, người khác không nhìn thấy.”
Tiểu Giác vuốt vuốt tim, mặt ngây ngốc nhìn Tân Lạc.
Tân Lạc vẫn chưa quen với khuôn mặt này, biểu cảm đột nhiên sắc lạnh, đẩy mạnh hắn, ý bảo hắn lui ra sau.
Tiểu Giác dường như hiểu nàng không thích mặt hắn, hắn áy náy xấu hổ, vội vàng lấy tay che mặt, lùi sang một bên.
————·————·————
Tân Lạc lo binh đoàn Liệt Diễm sẽ lần theo manh mối tìm đến đây, không biết Tiểu Giác đã làm gì, xóa sạch tung tích của bọn họ, vẫn không ai phát hiện ra.
Để an toàn, nàng bảo Tiểu Giác đưa nàng đến nơi khác, Tiểu Giác chỉ vào người nàng, tỏ ý nàng chưa thể cử động.
Vài ngày sau, thân thể nàng tốt hơn, Tiểu Giác mới đưa nàng đến một sơn động khác.
Tân Lạc luôn nghĩ, sống sót trong núi rất cực khổ.
Dù sao nàng cũng đang bị thương nặng, đi đứng không xong, phía sau thì truy đuổi liên tục.
Không ngờ tất cả đều không giống như nàng tưởng tượng.
Tuy Tiểu Giác khôi phục thành người, nhưng thú tính chưa mất, rừng núi là nhà của hắn. Hắn biết thế nào là an toàn, thế nào là không an toàn, có trực giác trời sinh, nên cực kỳ thong dong.
Lính đánh thuê đuổi riết không tha, Tiểu Giác lại có thể phát hiện hành tung của truy binh ở khoảng cách xa. Hắn mang theo Tân Lạc âm thầm đánh lạc hướng truy binh, hoặc tìm kiếm sơn động bí mật giúp Tân Lạc trốn kỹ, bản thân hắn tự ngăn cản truy binh, giết tất cả bọn họ.
Từ khi Tân Lạc tỉnh lại, vẫn không thấy bóng dáng truy binh nào, chỉ nhìn thấy Tiểu Giác mang về nước dinh dưỡng và túi cứu thương, nàng chưa bao giờ thiếu thức ăn, hay thiếu thuốc.
Nếu dã thú Tiểu Giác này dư sức đối phó với truy binh, Tân Lạc quyết định không quan tâm đến vấn đề an toàn nữa, đợi sức khỏe hồi phục thật tốt, nàng sẽ tính tiếp, dù sao thức ăn kẻ thù có, thuốc thang kẻ thù cũng có, đạn dược kẻ thù càng có, thiếu cái gì thì tìm bọn họ lấy thôi.
————·————·————
Nửa tháng sau.
Khi sức khỏe tốt hơn, nửa người trên của Tân Lạc có thể cử động, nàng liền cảm thấy chán nước dinh dưỡng.
Nàng sai Tiểu Giác bắt dã thú nướng ăn, phối chung với các loại hương liệu thiên nhiên trong rừng, hương vị tươi mới ngon miệng.
Đôi khi nàng giữ lại mỡ của động vật làm dầu, dùng phiến đá mỏng làm thớt cắt thịt, chiên trứng, cắt rau củ… Dù sao nàng cũng đang dưỡng thương, vô cùng nhàn rỗi, mỗi ngày đều cân nhắc đến thực đơn đa dạng hơn.
Tiểu Giác cực kỳ cổ vũ tay nghề nấu ăn của Tân Lạc, hắn dần dần bỏ đi thói quen ăn “đồ tái”, bắt đầu thích thực phẩm chín. Mỗi ngày hắn đều sưu tập nguyên liệu nấu ăn, luôn trông đợi Tân Lạc nấu nướng.
Hắn không nói chuyện hơn ba mươi năm, nên không có thói quen dùng ngôn ngữ, Tân Lạc thì không kiên nhẫn nói gì cũng ra dấu, luôn muốn nói chuyện với hắn.
Tân Lạc cầm một miếng thịt nướng cuối cùng, hướng dẫn từng bước: “Tiểu Giác muốn ăn thịt.”
Tiểu Giác lắp bắp nói theo: “Tiểu… muốn, thịt.”
“Lặp lại lần nữa, Tiểu Giác muốn ăn thịt.”
“Tiểu Giác, ăn thịt.”
Coi như miễn cưởng cho qua, Tân Lạc đưa miếng thịt nướng cho Tiểu Giác.
Tiểu Giác nuốt miếng thịt nướng một hơi vào bụng, nhìn thấy trên tay Tân Lạc còn dịch thịt, đang từ tay nàng chảy xuống. Đầu hắn tự nhiên chồm tới, ngậm vào ngón tay Tân Lạc, lưỡi liếm sạch sẽ dịch thịt dính trên ngón tay nàng.
Tân Lạc giống như bị sét đánh, ngây ngốc một giây, sau đánh một tát thật mạnh vào mặt Tiểu Giác.
Tiểu Giác uất ức nhìn Tân Lạc.
Tân Lạc nhìn đôi mắt trong suốt của hắn, tức giận không xong: “Không được như vậy.”
“Tại, sao?”
“Bởi vì mi là người, không phải là thú.”
Tiểu Giác muốn nói gì đó, nhưng không nói được, đột nhiên nó giống như trước đây nhào vào người Tân Lạc, đầu kề sát mặt Tân Lạc, cọ cọ.
Tân Lạc hiểu ý của hắn, hắn không thích như bây giờ, mà muốn giống như trước kia.
“Mi đã là người, phải học làm người, phải nói chuyện.” Tân Lạc muốn đẩy Tiểu Giác ra, nhưng thể năng chênh lệch quá lớn, đẩy vài lần không được, chỉ có thể ra đòn sát thủ, “Chúng ta đi gội đầu.”
Tiểu Giác thích sạch sẽ, từ khi Tân Lạc tắm cho hắn, hắn đã không còn muốn Thịnh Sẹo tắm cho hắn.
Thịnh Sẹo thoải mái vui mừng, vừa đúng lúc phủi sạch phiền phức, để mặc Tiểu Giác đến làm nũng với Tân Lạc.
Tân Lạc không muốn, nhưng một người một thú cùng ăn cùng ngủ, muốn mình sạch sẽ, chỉ có thể chấp nhận tắm cho Tiểu Giác.
Bây giờ, Tiểu Giác đã trở lại thành người, cũng muốn Tân Lạc tắm cho hắn.
Lúc đầu Tân Lạc không thể cử động, hắn chỉ có thể tự lực cánh sinh, khi Tân Lạc vừa cử động được, hắn liền kích động cõng Tân Lạc đến gần hồ nước, Tân Lạc nghĩ Tiểu Giác chu đáo giúp nàng tắm, không ngờ người ta nhanh tay lẹ chân lột hết quần áo, nhảy ào xuống hồ, mặt mày vui sướng nhảy nhót bên cạnh Tân Lạc.
Tân Lạc dại mặt ra, sau một giây mới phản ứng kịp Tiểu Giác muốn nàng tắm cho hắn.
Tân Lạc tức muốn chết, nàng là Long Tâm, là Tay phải của Thần, biến thành người tắm hộ khi nào vậy?
Tân Lạc nghiêm khắc từ chối, bảo hắn tự tắm.
Tiểu Giác giống như đứa bé làm xấu: “Không… chịu.”
“Học mau!” Tân Lạc ra dáng cha mẹ nghiêm khắc.
Tiểu Giác ấm ức khó chịu, đành tự tắm theo hướng dẫn của Tân Lạc. Tân Lạc nhìn hắn đang chà tay chà chân, liền cổ vũ, đồng ý rằng nếu hắn học làm người thật tốt, sẽ giúp hắn gội đầu.
Tiểu Giác vô cùng quý trọng lợi ích hiếm có này, nên vừa nghe Tân Lạc muốn gội đầu cho hắn, lập tức buông Tân Lạc ra, cõng nàng đến bờ suối.
Nước suối phơi ngoài nắng một ngày, nhiệt độ rất tốt, không lạnh cũng không nóng.
Tiểu Giác ngồi vào tảng đá bên bờ suối, để Tân Lạc ngồi bên cạnh hắn, dùng sọ động vật làm gáo múc nước, giúp hắn xối nước lên đầu.
Không có dầu gội đầu, chỉ có thể dùng tay xoa bóp cẩn thận.
Tiểu Giác cực kỳ im lặng, giống như đang ngủ, nhưng thật ra vẫn chăm chú nhìn hình ảnh phản chiếu dưới nước.
Tân Lạc không cười, nhưng vô thức ngâm nga một khúc nhạc vui tai.
Tiểu Giác cảm giác được tâm trạng của nàng đang rất thoải mái, liền hỏi: “Cái… gì vậy?”
Tân Lạc khó hiểu: “Cái gì là cái gì?”
Tiểu Giác bắt chước nàng ngâm nga, nhưng khá lạc điệu, ngâm gần giống khúc nhạc.
Tân Lạc kinh ngạc lại ngây ngốc một thoáng, lạnh nhạt nói: “Bài hát ba của ta thích nhất, trước kia hay đàn cho ta nghe.”
Tiểu Giác cảm thấy tâm trạng của Tân Lạc kém đi, hắn buồn bực mình nhiều chuyện, rầu rĩ nằm sấp xuống, không nhắc lại nữa.
Tân Lạc nhìn chằm chằm Tiểu Giác, ánh mắt dần trở nên sắc bén.
Hắn thể năng 4A, một dị chủng mang theo căn bệnh dị biến đột phát sống sót, là cơ thể thí nghiệm hoàn hảo nhất.
————·————·————
Một tháng sau, Tân Lạc xem như hoàn toàn bình phục, chỉ đi đứng không được nhanh nhẹn vì chân bị thương.
Nàng quên bẵng thời gian, vị đội phó bị nàng móc mắt kia, chắc chắn đã đi phẫu thuật chữa trị, thị lực chắc chắn đã bình phục. Theo lý mà nói, đuổi giết nàng phải nhanh và mạnh hơn mới đúng, nhưng hiện tại lại không chút động tĩnh.
Lạc Tầm nói thầm: “Việc bất thường, tất kỳ lạ.”
“Việc bất thường, tất kỳ lạ.”
Hiện giờ nhiệt tình học nói của Tiểu Giác đã tăng vọt, hắn luôn thích nói theo nàng như con vẹt, mặc kệ có hiểu hay không, gặp mấy câu chưa nghe bao giờ hắn sẽ lập tức nói theo.
Tiểu Giác ngồi trên tảng đá trơn láng, tay chống cằm nhìn Tiểu Giác.
Tiểu Giác đứng trong lùm cây, đang tập trung hái quả dâu rừng.
Mùa này, trên núi có không ít quả dại, Tân Lạc thèm, thường thường khi nhìn thấy, sẽ sai Tiểu Giác hái giúp nàng.
Tiểu Giác rất giỏi học hỏi, hắn phát hiện nàng thích ăn quả dại đều là loại quả chim chóc thích ăn, có khi không cần nàng mở miệng, hắn đã chủ động giúp nàng tìm quả dại.
Hôm nay hắn nhìn thấy đám chim mổ quả dâu rừng, hắn nếm thử một miếng rất ngọt, liền dẫn Tân Lạc đến ăn.
Đáng tiếc cành dâu rừng có rất nhiều gai, mấy quả dâu chín đều ẩn sâu trong đám gai nhọn, Tiểu Giác lại không thích dùng móng vuốt, mà chỉ dùng ngón tay để hái, nên luôn bị gai đâm vào tay.
Tân Lạc lắc đầu: “Ngốc!”
Tiểu Giác ngẩng đầu cười với nàng, nhảy đến trước mặt nàng, đưa tay, bên trong là một vốc đầy dâu rừng chín đỏ.
Tân Lạc lấy một quả bỏ vào miệng, đầu lưỡi chạm đến, chất lỏng ngọt lịm từ khoang miệng chảy thẳng vào dạ dày.
Nàng không chút khách khí lấy hết quả này đến quả khác, ăn sạch dâu rừng Tiểu Giác hái cả buổi mới hái được, không chừa lại Tiểu Giác quả nào.
Tiểu Giác mặt mày vui vẻ, hoàn toàn không biết để ý là gì. Hắn lại vọt tới lùm cây, cúi người, bắt đầu hái dâu rừng, không ăn bất kỳ quả nào, chỉ đặt cẩn thận vào lòng bàn tay.
Tân Lạc chống cằm, im lặng nhìn.
Tiểu Giác lại hái thêm một nắm quả dâu rừng, đưa trên trước mặt Tân Lạc.
Tân Lạc vẫn như trước im lặng ăn hết, tỏ vẻ không có chuyện gì.
Tiểu Giác vui vẻ rạo rực quay lại lùm cây, lại cúi người bắt đầu hái.
Tân Lạc lại chống cằm, im lặng nhìn.
Tiểu Giác hái dâu rừng đầy tay, lập tức chạy đến trước mặt nàng, đưa cho nàng.
Tân Lạc rõ ràng không muốn ăn nữa, nhưng lại giống như muốn thi gan với Tiểu Giác, nàng luôn không nói tiếng nào ăn hết dâu rừng.
Tiểu Giác vô cùng vui vẻ quay lại đám bụi gai, cúi người bắt đầu hái.
Một người hái, một người ăn.
Lặp đi lặp lại rất nhiều lần, mặt trời giữa trưa từ từ ngã về chiều.
Tiểu Giác vẫn rất vui vẻ, Tân Lạc thì ăn đến nỗi đau dạ dày.
Nàng không hiểu tại sao mình lại khờ dại đi so đo với một kẻ ngu ngốc như vậy, nàng chỉ muốn ép Tiểu Giác mất hết kiên nhẫn, thậm chí ghét bỏ nàng.
Từ nhỏ đến lớn, nàng đã là một quái nhân.
Khi những đứa con gái khác muốn ôm mấy món đồ chơi mềm mại, thì nàng lại thích ôm bộ xương khô.
Khi những cô gái khác nghiên cứu dùng loại nước hoa gì, thì cả người nàng đều là mùi hôi thối của xác chết.
Nàng đã quen với ánh mắt e dè chán ghét của mọi người, thích bọn họ sợ nàng, hận nàng, nhưng không cúi đầu nghe theo, hay nịnh nọt lấy lòng nàng.
Tân Lạc nghĩ mãi không hiểu tại sao Tiểu Giác không ghét tính cách bất thường, buồn vui vô cớ của nàng, lý ra hắn phải chán ghét nàng.
Nhưng cho đến khi toàn bộ quả dâu rừng trên núi bị hái sạch, Tân Lạc ăn đến độ dạ dày bị trào ngược, vẫn không cảm thấy Tiểu Giác không kiên nhẫn hay chán ghét.
Trong ánh nắng chiều tà, Tiểu Giác đi đến bên cạnh nàng, đưa nắm dâu rừng cuối cùng cho nàng, xin lỗi nói: “Hết rồi, mai lại tìm thêm.”
Đột nhiên Tân Lạc hất tay, làm văng toàn bộ dâu rừng hắn vất vả hái được xuống đất.
Tiểu Giác vội vàng ngồi xuống nhặt, Tân Lạc giẫm lên, làm nát bét mấy quả dâu rừng.
Tiểu Giác ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt màu đen tràn đầy lo lắng.
Tân Lạc thường xuyên nhìn thấy vẻ mặt sợ sệt của người khác nhìn nàng, nên cực kỳ quen thuộc với loại cảm giác này.
Nhưng sợ sệt của Tiểu Giác không giống với người khác. Những người đó lo lắng vì tính khí khó dò bất thường của nàng, sợ mình sẽ bị trừng phạt, nhưng Tiểu Giác lại sợ nàng không vui.
Tân Lạc hoàn toàn không có kinh nghiệm đối phó với loại cảm xúc này, nàng nghiêm mặt hỏi: “Mi không thích ăn quả dâu rừng sao?”
Tiểu Giác nói: “Thích, rất ngọt.”
“Mi hái nhiều như vậy, tại sao không ăn?”
“Cho cô ăn.”
“Ngốc…” Tân Lạc tức giận muốn chửi ầm lên, đột nhiên lại bị nấc cụt.
Tiểu Giác vội vàng đứng lên, quan tâm hỏi: “Cô bị sao vậy?”
Tân Lạc vừa nấc cụt, vừa bực bội trả lời: “Ăn nhiều quá!”
Tiểu Giác hoang mang: “Ăn nhiều quá?”
Tân Lạc trừng mắt: “Đều tại mi! Ai… ai bảo mi hái nhiều dâu rừng làm chi? Ăn…Ăn đến dạ dày khó chịu, còn bị nấc cụt.”
Tiểu Giác đột nhiêu tươi cười, vỗ vỗ đầu nàng, an ủi nàng giống như an ủi một đứa bé bướng bỉnh: “Dì Lạc Lạc tham ăn, lần sau tôi sẽ hái ít hơn một chút.”
Mi mới ham ăn! Mi mới là con nít! Tân Lạc đột nhiên mất hết tính cách, vừa không ngừng nấc cụt, vừa mệt mỏi nghĩ, đây là hậu quả của so đo với một đứa ngốc.
————·————·————
Tân Lạc đã có thể khập khiễng đi một vài bước, nhưng vì không muốn để lại di chứng, nàng không dám dùng sức nhiều, hầu hết thời gian nàng đều cần nhờ đến lưng của Tiểu Giác.
Nàng đã sớm có kế hoạch ẩn trốn trong rừng một thời gian ngắn, đợi đến khi chân hoàn toàn bình phục, sự việc hoàn toàn qua đi, mới nghĩ cách rời khỏi đây.
Nhưng hiện tại nàng cảm thấy sự việc có chút kỳ lạ, là người không thích bị động chờ kết quả, nên nàng quyết định lập tức hành động, sai Tiểu Giác đưa nàng về phòng khám thú y A Thịnh.
Nếu Tiểu Giác là cơ thể hoàn hảo để thí nghiệm, Tân Lạc không cần đến A Thịnh nữa, nên không còn lý do gì ở lại Khúc Vân tinh.
Nàng dự định sau khi âm thầm lấy hút huyết đằng, sẽ dẫn Tiểu Giác rời khỏi Khúc Vân tinh.
Trong đêm tối.
Tiểu Giác cõng Tân Lạc trở lại phòng khám thú y A Thịnh.
Lúc vừa đi, Tân Lạc đã dự tính không kinh động đến A Thịnh và Tử Yến, lặng lẽ trộm hút huyết đằng, nhưng không ngờ không nhìn thấy căn nhà hay người quen nào cả.
Phòng khám thú y A Thịnh đã bị thiêu trụi, chỉ còn lại một đống đổ nát đen thủi. Có thể đoán được, nhà của Tử Yến chắc chắn cũng biến thành hoang tàn.
Tiểu Giác không biết đã xảy ra chuyện gì, nghi ngờ nói: “A Thịnh, không thấy.”
Tân Lạc mặt lạnh như tiền, im lặng nhìn tấm biển hiệu bác sỹ A Thịnh bị đốt thành một cục đen xì.
Khi nàng rời khỏi, đã cố ý tát vào mặt A Thịnh một cái, là vì muốn phủi sạch quan hệ với bọn họ, để người của đội trị an không khó dễ A Thịnh và Tiểu Hoàn, không ngờ bọn họ vẫn không buông tha A Thịnh và Tiểu Hoàn.
Có tên khốn Tử Yến ở đây, A Thịnh và Tiểu Hoàn chắc chắn sẽ không nguy hiểm tính mạng, nhưng…
Nàng rất bực bội! Vô cùng bực bội!
Người của binh đoàn Long Huyết đều biết Long Tâm tính khí thất thường, buồn vui khó đoán, tâm tư khó lường. Cấp dưới của nàng nhìn thấy nàng không dám ho tiếng nào, nhưng khi đi ra ngoài đều là những kẻ vênh váo, bởi vì bọn họ ỷ quyền cậy thế cấp trên bao che lấp liếm.
Người của nàng, nàng có thể mắng, có thể đánh, có thể giết, nhưng kẻ khác động vào nàng không thể bỏ qua.
A Thịnh và Tiểu Hoàn đương nhiên không tính là người của nàng, nhưng mấy con chó con mèo nàng đã nuôi, người khác động nào, nàng cũng phải bực bội!
Tân Lạc đột nhiên quyết định không đi nữa.
Nếu tổng thống của Khúc Vân tinh chọc giận nàng, đối tốt với nàng như vậy, sao nàng có thể chối từ, có thể bỏ đi?
Tiểu Giác cảm thấy gì đó, quay đầu lại nhìn nàng.
Tân Lạc híp mắt cười ha ha, giống như một bông hoa thuốc phiện từ từ nở ra trong đêm tối, “Tiểu Giác, chúng ta đi tìm một người.”
————·————·————
Mike và đồng nghiệp ăn tối xong, say khướt về đến nhà.
Hắn nhìn thấy Lyly mặc áo ngủ, ngồi bên mép giường không nhúc nhích.
Mike vừa cởi quần áo, vừa nhào tới, nhưng Lyly không có vui vẻ chào đón như thường ngày, vừa ra sức đẩy hắn, vừa nháy mắt ra dấu với hắn một cách kỳ quái.
Mike cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức nghiêng người, thì nhìn thấy Tân Lạc đang ung dung ngồi trên ghế salon ở góc tường, thưởng thức khẩu súng trong tay, bên cạnh là một người đàn ông cao to đẹp trai đang đứng.
Mike sợ tới mức rùng mình, tỉnh cả rượu.
Hắn sốt ruột nói: “Ôi trời! Sao cô đến đây vậy? Tổng thống đang treo thưởng lớn truy nã cô đấy!”
Tân Lạc lạnh lùng hỏi: “A Thịnh và Phong Tiểu Hoàn đâu?”
“Không biết, chắc chạy thoát rồi. Lúc đó, khi tôi nhận được tin, đội trưởng đã sai người đi bắt A Thịnh, tôi lập tức âm thầm liên lạc với A Thịnh, nhưng không liên lạc được. Sau đó, khi đội an ninh đuổi tới, A Thịnh bọn họ đã biến đâu mất, phòng khám cũng bị đốt cháy.”
Tân Lạc mỉm cười, hỏi: “Anh biết tổng thống ở đâu phải không?”
Mike trân trân gật đầu, trả lời: “Đương nhiên biết, ở phủ tổng thống.”
“Dẫn tôi đi.”
Mike liền phản ứng kịp, sợ tới mức muốn khóc thét.
Tân Lạc nhẹ nhàng bắn ra một phát đạn, cười như không cười nói: “Tôi không thích lặp lại lần hai.”
Mike không dám đắc tội Tân Lạc, vẻ mặt cầu xin: “Được.”
Mike khởi động xe bay của hắn, đưa Tân Lạc và Tiểu Giác đến bên ngoài phủ tổng thống, tìm một nơi yên tĩnh đỗ xe bay.
Hắn đau khổ năn nỉ: “Đội cảnh vệ của tổng thống không giống với đội trị an chúng tôi, bên trong có không ít người thể năng cấp A. Hơn nữa, bây giờ người của binh đoán Liệt Diễm đã ở đó, đều là những lính đánh thuê dũng mãnh thiện chiến. Cô nên nhân lúc chưa bị ai phát hiện, nhanh chóng rời khỏi Khúc Vân tinh…”
Tân Lạc không kiên nhẫn đánh xuống một cú, đánh vào gáy hắn, làm hắn bất tỉnh, rốt cuộc Mike đã im miệng.
Tiểu Giác cõng Tân Lạc đến trước phủ tổng thống.
Tân Lạc quan sát cẩn thận——
Tường cao vây quanh, trên đỉnh là điện cao thế giăng kín. Máy dò nhiệt năng phóng ra ánh sáng đỏ chằng chịt, không ngừng quét bốn phía, một khi cảm ứng được hoạt động nhiệt của con người, máy tính sẽ lập tức nhận ra có kẻ xâm nhập, báo động, giết chết.
Tân Lạc hỏi Tiểu Giác: “Mi có thể đi vào không bị phát hiện chứ?”
“Có thể.”
Tiểu Giác lập tức vọt lên trước, bám lên tường rào, bay nhanh qua hàng rào điện, lướt ngang đám ánh sáng đỏ chằng chịt, dừng lại bên trong phủ tổng thống.
Tiểu Giác hỏi: “Đi đâu?”
Tân Lạc suy nghĩ, nói: “Nơi nào có cảnh vệ nhiều nhất, đến nơi đó.”
Nơi quan trọng nhất, chắc chắn sẽ được bảo vệ nghiêm ngặt nhất, cho dù không thể lập tức tìm được tổng thống Khúc Vân tinh, nhưng chắc chắn cũng sẽ không xa.
Trong bóng đêm thấp thoát, Tiểu Giác cõng Tân Lạc chạy tới.
Tân Lạc phát hiện, giác quan của hắn cực kỳ nhạy bén. Mặc dù đến đây lần đầu, nhưng lại hoàn toàn biết cách tuần tra, biết nơi nào có máy quan sát, máy dò tìm, thân thể như cơn gió, lẫn trốn né tránh, hắn nhanh chóng ẩn nấp bên ngoài phòng ngủ của tổng thống, không kinh động đến ai.
Mặc dù đối với Tân Lạc mà nói, phòng vệ của phủ tổng thống này có vô số kẽ hở, hoàn toàn không gặp khó khăn, nhưng nàng cũng không khỏi cảm thán, thể năng 4A quả nhiên biến thái, không hề giống người thường.
Tân Lạc tìm điểm mù của máy giám sát, ra lệnh cho Tiểu Giác bỏ nàng xuống.
Bởi vì đang ở dưới một gầm cầu thang, không gian chật hẹp, hai người không thể không thu người lại, dính chặt với nhau.
Tiểu Giác hoàn thành nhiệm vụ Tân Lạc giao cho hắn một cách thuận lợi, hắn giống như một con chó muốn khen ngợi, đầu cọ tới cọ lui vào vai Tân Lạc.
Tân Lạc nhéo lỗ tai hắn, nhấn mạnh nói: “Đừng quậy nữa, chúng ta đang làm chuyện quan trọng.”
Tiểu Giác chớp chớp mắt, tỏ vẻ đã hiểu.
Tân Lạc nhìn chăm chú vào căn phòng cách đó không xa ——
Cảnh vệ bên ngoài hành lang không nhiều lắm, chỉ có hai người, nhưng không biết bên trong thế nào, cũng không biết vị nữ tổng thống kia có ở trong đó hay không.
Tân Lạc nhìn căn phòng đến ngẩn người, Tiểu Giác lại nhìn Tân Lạc đến ngẩn người.
Tân Lạc quay sang liền nhìn thấy ánh mắt trong suốt lấp lánh của hắn, lập tức tươi cười, không phải là người thể năng 4A rồi!
Tân Lạc chỉ chỉ vào căn phòng, thì thầm: “Nghe xem bên trong có mấy người.”
Tiểu Giác bắt chước dáng vẻ của Tân Lạc, véo lỗ tai Tân Lạc, nhấn giọng nói bên tai nàng: “Tám người. Hai người ở phòng trong, sáu người ở phòng ngoài.”
Tân Lạc bất đắc dĩ gạt tay Tiểu Giác ra, nhỏ giọng hỏi: “Bọn họ đang làm gì?”
“Sáu người ở phòng ngoài không di chuyển, không nói gì. Hai người phòng trong…” Tiểu Giác nhìn nàng, mặt rầu rĩ.
Tân Lạc biết khả năng hiểu của hắn có hạn, nói không rõ, liền sờ đầu hắn an ủi, “Mi nghe gì lặp lại cho ta nghe.”
Tiểu Giác gật đầu, véo lỗ tai Tân Lạc, miệng dán vào tai nàng, lặp lại cho nàng nghe.
“Em còn tưởng sau khi anh nhìn lại được, sẽ đích thân dẫn quân đi bắt người đàn bà kia chứ.”
“Bên cạnh ả có một con thú dữ.”
“Thú dữ gì khiến anh sợ như vậy?”
“Nói em cũng không biết, đừng hỏi! Có tung tích của ả kia chưa? Anh không tin ả ta có thể trốn trong núi cả đời.”
“Em đã ra lệnh truy nã cô ta khắp hành tinh rồi, chỉ cần cô ta xuất hiện, sẽ lập tức bắt về.”
“Anh muốn tự tay móc mắt con tiện nhân đó ra.”
“Anh bỏ tật xấu háo sắc của mình đi! Lần này có thể lấy tròng mắt lại được, lần sau bị moi tim, em xem anh phải làm sao?”
“Ha ha… Tim đã sớm cho em rồi, người khác sao lấy được…”
“Ừ… Buông ra! Đừng, đừng… A, a…”
…
Tiểu Giác lặp lại tiếng phụ nữ lả lơi bên tai Tân Lạc, còn học theo tiếng thở gấp.
Tân Lạc bực bội bưng mặt.
Nếu không phải phát hiện tên đội phó này đã phát hiện ra thân phận của Tiểu Giác, cũng tỏ ra biết điều, nàng thật sự muốn đá văng cánh cửa vọt vào, cắt đứt lưỡi của đôi cẩu nam nữ kia.
…
“À… lần sau chúng ta đến khu biệt thự suối nước nóng…”
“Dị chủng thật biết cách hưởng thụ, cứ nghĩ bọn họ làm nghiên cứu gì đó trong núi, không ngờ lại xây dựng suối nước nóng.”
“Ừ, hả… nghiên cứu cái gì?”
“Sao biết được? Hơn ba mươi năm trước bị phá hủy rồi.”
…
Tân Lạc giơ tay lên, nhìn tay mình như có suy nghĩ gì đó.
Từ khi trốn khỏi khu biệt thự suối nước nóng, tay nàng chỉ có vết thương nhỏ, nhưng bị sốt cao, chẳng lẽ không phải nàng ngẫu nhiên bị nhiễm khuẩn phát bệnh, mà là có nguyên nhân khác?
Nghiên cứu… Khúc Vân tinh… phòng thí nghiệm bí mật… phá hủy…
Tiểu Giác túm lỗ tai Tân Lạc, khó hiểu hỏi: “Rốt cuộc bọn họ đang làm gì? Tại sao cứ A a á á không ngừng như vậy?”
Tân Lạc hồi phục lại tinh thần, nghiêm túc nói: “Làm chuyện không tốt.”
Tiểu Giác chần chừ nói: “Là…”
“Không là gì hết.” Tân Lạc nhéo nhéo lỗ tai Tiểu Giác, “Cứ nghe theo lệnh của ta, mặc kệ làm gì cũng nhất định phải nhanh.”
Nàng tính toán thời gian, một khi giết chết cảnh vệ ở cửa, nàng và Tiểu Giác sẽ bị lộ. Nếu trong vòng hai phút không thể khống chế được tổng thống Khúc Vân tinh, bọn họ cứ đợi đám cảnh vệ bắn nát thành tổ ong đi!
Tiểu Giác nghe lời gật đầu, “Nhanh, thật nhanh!”
Tân Lạc muốn đứng dậy, lại nghĩ tới gì đó, nàng nhìn trái nhìn phải, sờ soạng vào góc tường, sau đó, quẹt đám bụi bẩn trên tay lên mặt Tiểu Giác, “Khuôn mặt của mi càng ít lộ ra càng tốt.”
Tiểu Giác đã sớm biết mặt của mình không được người khác thích, hắn không hỏi gì, ngoan ngoãn để Tân Lạc chà chà lên mặt.
————·————·————
Tân Lạc khập khiễng, ung dung đi đến trước hai cảnh vệ.
Hai cảnh vệ nhìn thấy trong hành lang đột nhiên xuất hiện một phụ nữ, vừa muốn tri hô, Tiểu Giác đã hiện ra bên cạnh bọn họ như bóng ma. Gần như trong chớp mắt, hai cảnh vệ đã ngã lăn ra đất.
“Vào!” Tân Lạc ra lệnh.
Tiểu Giác đá văng cánh cửa lớn, phá cửa đi vào, Tân Lạc theo sát phía sau.
Sáu tên cảnh vệ trong phòng lập tức lao tới, Tiểu Giác ngăn cản tất cả bọn họ, Tân Lạc tiếp tục đi vào trong.
Hai người trên giường nghe tiếng liền bật dậy, đang muốn lấy súng, Tân Lạc dùng tay phải bắn một phát phế đi cánh tay của người nữ, tay trái phóng dao, cắm chặt bàn tay của gã đàn ông lên bàn.
Tiểu Giác đã xử lý gọn sáu tên lính đánh thuê ở bên ngoài, nhưng đội cảnh vệ của phủ tổng thống đã phát hiện, đang đuổi tới. Bọn họ nhìn thấy tổng thống bị khống chế nghiêm trọng, toàn bộ nhào lên, muốn nghĩ cách cứu tổng thống.
Một mình Tiểu Giác trấn giữ bên ngoài, không một cảnh vệ nào có thể đột phá được phòng thủ của hắn, tới gần Tân Lạc.
Tên đội phó vừa đọc xong tư liệu của hơn ba mươi năm trước, vốn đã có nghi ngờ, nay nhìn thấy Tiểu Giác thân thủ bất phàm, không khỏi kêu lên sợ hãi: “Ngươi, ngươi… Thần…”
Tân Lạc giơ tay, bắn một phát giết chết hắn.
Nàng vốn không muốn lập tức giết chết tên đội phó, mà muốn hỏi hắn chút chuyện về khu biệt thự suối nước nóng, nhưng khi nghe hắn định phun ra tên Thần Sa, trong nháy mắt đã động đến sát ý.
Tân Lạc chỉa chỉa súng vào người nữ bên cạnh tên đội phó, cô ta lập tức hiểu ý, lớn tiếng nói ra bên ngoài: “Dừng tay, tất cả lui ra ngoài!”
Nhóm cảnh vệ dừng lại, không cam tâm rời khỏi phòng.
Người nữ băng bó cổ tay, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn duy trì khí chất cơ bản, “Chào cô, tôi là tổng thống chính phủ tự trị Khúc Vân tinh, Amy (Ngải Mễ Nhi)”
Tân Lạc thản nhiên nói: “Xin chào, tôi là người cô đang truy nã, Tân Lạc.”
Amy giọng điệu chân thành, không chút thù hằn: “Cô Tân Lạc, cô gặp phiền phức lớn rồi. Người cô bắn chết vừa rồi là đội phó binh đoàn Liệt Diễm, binh đoàn Liệt Diễm chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô. Nếu bây giờ cô rời khỏi, tôi có thể cho cô phi thuyền tốt nhất.”
Tân Lạc cười hỏi: “Tổng thống Amy, không phải cô đã ra lệnh truy nã tôi toàn cầu? Tôi đã tự nộp người đến đây, cô liền đuổi tôi đi sao?”
Amy tự biện hộ: “Tôi và cô không thù không oán, truy nã cũng không phải nhằm vào cô. Hiện giờ khắp vũ trụ phân tranh không dứt, Khúc Vân tinh không có khả năng tác chiến, phải dựa vào binh đoàn Liệt Diễm mới có thể tự bảo vệ mình, cô đắc tội với đội phó của bọn họ, tôi chỉ có thể làm vậy.”
“Cô bắt tôi, không sai. Nhưng cô không nên động đến…” Tân Lạc phát hiện mình rất khó định nghĩa quan hệ giữa nàng với A Thịnh và Tiểu Hoàn, nàng suy nghĩ nói: “Hai người tôi quen biết.”
Amy bình tĩnh hỏi: “Tôi phải chết để đền tội sao?”
Tân Lạc không nói gì.
Amy nhận thấy có cơ hội chuyển tình thế, cô chồm người tới trước, quần áo nửa kín nửa hở, trước ngực là cả vườn xuấn sắc.
Cô cười gợi cảm, giọng nũng nịu: “Tôi tự nguyện ra sức bù đắp lại lỗi lầm trước kia, người sống đương nhiên hữu dụng hơn người chết, phải không?”
Tân Lạc cảm thấy Amy có dụng ý, phía sau nàng có một người đàn ông thể năng bất phàm, nhưng Amy lại lả lướt gợi tình với nàng.
Tân Lạc cười ngồi xuống, lưng tựa ghế sô pha, chân ngác vào nhau, ung dung nói: “Điều kiện thứ nhất”
Amy mặt mày nghiêm túc, chăm chú lắng nghe.
“Tôi đói bụng, bảo nhà hàng Bách Vị mang một bữa thịnh soạn đến đây.”
Amy sửng sờ một chút, áp chế cảm giác vớ vẩn trong lòng, gửi tin nhắc cho trợ lý, bảo hắn đi lo liệu.
Tân Lạc dùng nòng súng gãi gãi đầu mình, “À, đúng rồi! Bảo tên tiếp tân không cho tôi vào nhà hàng bằng cửa chính đến đây hầu hạ tôi dùng bữa, tôi không thích ăn mặc lịch sự, bảo hắn ăn mặc gợi cảm một chút.”
“Được.”
“Nhớ kỹ nói với hắn tự mang thẻ ngân hàng đến đây, sau khi tôi được phục vụ, thường thích người ta nộp chút phí phục vụ cho mình.”
Amy luôn tự nhận mình rất thức thời, nhạy bén tinh ranh, nay lại hoàn toàn không biết biểu cảm hiện giờ của mình là gì, chỉ có thể đờ đẫn đồng ý: “Được.”
“Điều kiện thứ hai.”
Amy giữ vững tinh thần, cẩn thận lắng nghe.
“Khúc Vân tinh sẽ xóa bỏ quan hệ hợp tác với binh đoàn Liệt Diễm, từ nay về sau, sẽ được tôi bảo hộ.”
Amy hít sâu một hơi, cắn răng mỉm cười, “Xin hỏi cô thuộc binh đoàn nào?”
Tân Lạc suy nghĩ, nói: “Binh đoàn Tiểu Giác.”
Amy lập tức lên mạng kiểm tra, tra mãi không ra.
Tân Lạc nói: “Chúng tôi vừa thành lập, vẫn chưa đăng ký.”
Amy biểu cảm quái lạ nhìn Tân Lạc và Tiểu Giác, “Binh đoàn Tiểu Giác không phải chỉ có hai người các cô chứ?”
Tân Lạc cười như không cười, liếc nhìn bộ ngực của cô, “Cô không chỉ có bộ ngực không tồi, mà đầu óc cũng không tệ.”
Amy lại bị nàng nhìn đến độ có chút ngượng, cô theo bản năng kéo áo lại.
Ý nghĩ trong đầu Amy lập tức trở về, cuối cùng cô kiên trì nói: “Xin lỗi, tôi không thể đồng ý. Tôi chấp nhận từ bỏ tính mạng làm bất cứ chuyện gì, nhưng tôi không thể dùng toàn bộ hành tinh này trao đổi.”
Tân Lạc càng cảm thấy người phụ nữ Amy này thú vị, “Cô có thể không cần ký hiệp ước trước, đợi sau khi tôi xử lý xong binh đoàn Liệt Diễm, ký sau cũng không muộn.”
Amy ngây ngốc nhìn Tân Lạc.
Tân Lạc thản nhiên hỏi: “Không phải cô nói binh đoàn Liệt Diễm sẽ không bỏ qua cho tôi? Vậy chuyện tôi xử lý bọn họ không phải là kết quả tất nhiên sao?”
Amy cắn chặt răng, nói: “Nếu cô có thể tiêu diệt binh đoàn Liệt Diễm, tôi đồng ý dâng lên cho cô tiền bảo hộ bằng cả hai tay.”
Tân Lạc không thèm để ý gõ gõ khẩu súng lên bàn, hoàn toàn không phản ứng: “Tôi thiếu gì cũng không thiếu tiền, tiền bảo hộ gì đó cô giữ lại đi!”
Amy thật sự không đoán ra mục đích của Tân Lạc, vẻ mặt trầm trọng, “Vậy cô muốn cái gì?”
Tân Lạc nhìn chằm chằm ngực của Amy, cô dường như có chút thẹn, nhưng cũng phối hợp hất hất ngực lên.
Tân Lạc cười, chỉ nhẹ lên ngực của Amy, “Lòng trung thành của cô.”
Amy sửng sốt, thứ hư ảo đó, có thể nói vô giá, cũng có thể nói không đáng giá một xu.
Tân Lạc lạnh nhạt nói: “Đừng vội quyết định, cứ từ từ suy nghĩ.”
————·————·————
Đột nhiên, thiết bị cá nhân của Amy vang lên, cô nhìn vào màn hình, nói với Tân Lạc: “Thức ăn đã đến.”
Tân Lạc thu súng lại, “Đi ăn thôi!”
Amy nhìn thoáng qua cổ tay bị đạn xuyên thủng của mình, tiện tay cầm lấy túi cầm máu, làm như không có gì xảy ra, mời Tân Lạc đến nhà ăn dùng bữa.
Tân Lạc cũng làm như hoàn toàn không biết cổ tay của Amy có lỗ máu, nàng lạnh nhạt tự nhiên theo sát phía sau Amy.
Đến nhà ăn, Tân Lạc nhìn thấy một bàn đầy những món sơn hào hải vị, mặt mới hòa nhã trở lại, khóe môi hơi nhếch.
Amy trong phút chốc thoải mái tâm trạng một chút, cô khách khí mời Tân Lạc ngồi vào chỗ chủ nhân. Cô ngồi vào bên trái, Tiểu Giác ngồi bên phải.
Gã nhân viên ngang ngược lúc trước ăn mặc thành một con mèo báo. Trên đầu đeo lổ tai mèo, toàn thân mặc đồ mèo đen trắng bó sát, phía sau mông là một cái đuôi dài.
Mặt hắn lộ ra nụ cười không yên, hắn cúi đầu chín mươi độ với Tân Lạc, cung kính giới thiệu các món ăn.
Tân Lạc cực kỳ lạnh nhạt, không cố ý nhục mạ hắn, nhưng tuyệt đối cũng không khách sáo, bộ dáng như mấy vị nhà giàu đối đãi với gã tiếp tân.
Tiểu Giác không nói tiếng nào, toàn thân toát ra khí lạnh, khiến cho Amy khôn khéo cũng không dám mở miệng nói chuyện.
Ăn xong.
Tân Lạc buông đũa, nói: “Để tiền lại, cút đi!”
Gã tiếp tân run sợ từ bấy đến giờ biết mình giữ được mạng, hai chân như nhũn ra, cứ quỳ mọp trên đất. Hắn bỏ tấm thẻ ngân hàng không tên lên bàn, vừa lau nước mắt, vừa lảo đảo đi ra ngoài.
Amy nhìn Tân Lạc, trong lòng “chậc chậc” thắc mắc.
Cô đã được trợ lý gửi tin tức biết hết sự việc.
Hiện tại mỗi việc làm của Tân Lạc đều là trừng phạt thái độ của nhân viên tiếp tân, có thể nói, Tân Lạc có thù tất báo, lòng dạ cực kỳ hẹp hòi, nhưng nàng lại không cần mạng của nhân viên tiếp tân.
Thật là một phụ nữ kỳ lạ!
Một kẻ tùy tiện giết chết tên đội phó binh đoàn Liệt Diễm người đông thế mạnh, lại buông tha cho một nhân viên tiếp tân thân cô thế cô, địa vị hèn mọn.
Tân Lạc nâng mắt nhìn Amy, thản nhiên sai bảo: “Cô có thể gọi bác sĩ đến chữa trị vết thương.”
Amy giống như vị nhân viên tiếp tân vừa rồi, rốt cuộc cũng yên tâm, tính mạng của cô bây giờ mới thật sự được giữ lại.
Cô làm cho người của Tân Lạc không vui, nhất định cũng sẽ dùng không vui trả lại. Nếu lúc trước cô dám trái ý, chỉ sợ Tân Lạc đã khiến cô vĩnh viễn không có cơ hội không vui.
Hắn mặt mũi điển trai, ngũ quan rõ ràng, không cười nhìn qua rất lạnh lùng, giống như một người đàn ông trưởng thành đầy lý trí, nhưng khi cười rồi, lại giống như một đứa bé không e dè, mặt mày hoan hỉ, vẻ mặt hồn nhiên, miệng toét đến tận mang tai.
Khi Tân Lạc mơ màng tỉnh lại, thì cảm giác toàn thân trên dưới đều đau nhức, yết hầu khô rát, như nuốt phải cục than.
Nàng không thể khống chế rên lên một tiếng: “Nước.”
Chốc lát sau, dòng nước ngọt mát như dòng suối nhỏ từng giọt vào miệng nàng, xoa dịu yết hầu đang khô rát của nàng.
Tân Lạc cảm thấy sảng khoái nuốt xuống vài hớp, đột nhiên giật mình, nàng ý thức được không đúng, lập tức mở choàng mắt.
Trong ánh nắng ban mai mờ ảo, một người đàn ông trần truồng quỳ bên cạnh nàng, dùng miệng mớm nước cho nàng.
Hắn ngũ quan tuấn mỹ, dáng vẻ cao to, giống như một pho tượng được điêu khắc từ băng tuyết tinh khiết trên đỉnh núi, toát ra khí chất sạch sẽ nhưng không kém phần lạnh giá.
Thần Sa!
Toàn thân Tân Lạc phát lạnh, trong sự sợ hãi tột độ, nàng không biết lấy đâu ra sức lực, khiêng một khối đá to, nện mạnh xuống đầu Tiểu Giác.
“Bốp” một tiếng, Thần Sa không né tránh, vừa đúng lúc bị đập mạnh, máu chảy từ trán xuống.
Dường như dốc hết sức lực, sau cú nện mạnh, dũng khí của Tân Lạc cũng tiêu tan, toàn thân nàng ỉu xìu lăn ra đất, không thể cử động.
Nàng nhắm hai mắt lại, đợi Thần Sa vồ chết nàng.
Nhưng một lúc lâu sau, Thần Sa vẫn không có động tĩnh, có điều, hơi thở của hắn vẫn quanh quẩn bên nàng.
Tân Lạc hoảng sợ, dần dần hiểu ra là gì, từ từ mở mắt.
Thần Sa ngoan ngoãn quỳ sát bên người nàng, đôi mắt đen thẩm nhìn nàng không nháy mắt, bên trong tràn ngập uất ức và buồn bã, giống như bản thân cũng không hiểu tại sau hắn lại biến thành như vậy.
“Tiểu… Giác?”
Đôi mắt của Thần Sa sáng lên, đầu cọ vào mặt nàng, cực kỳ dịu dàng không muốn rời xa.
Tân Lạc cứng đờ toàn thân, lúc lạnh, lúc nóng, không biết rốt cuộc là do bệnh, hay do sợ hãi.
Đã qua hơn một năm, nàng và Tiểu Giác cùng tiến cùng lui, sáng tối có nhau, nàng đã dần chấp nhận những hành động thân mật của Tiểu Giác, nhưng khi Tiểu Giác mang gương mặt của Thần Sa làm những hành động như vậy, nàng cảm thấy mình thật sự đang chơi trò chơi đáng sợ nhất vũ trụ.
————·————·————
Mặt trời dần lên cao, ánh sáng chiếu vào hang động của bọn họ càng sáng tỏ.
Từ nhỏ Tân Lạc đã tiếp xúc với thi thể, sớm đã quen trông thấy thân thể trần truồng của con người, nhưng khi trên cổ của người nọ là khuông mặt của Thần Sa, nàng lại không quen.
“Hãy đi tìm mấy tên áo đen đã truy giết chúng ta, lấy quần áo của bọn chúng, một bộ cho mi, một bộ cho ta.” Tân Lạc vừa nói vừa ra cử chỉ minh họa, cuối cùng giúp Tiểu Giác đại khái hiểu được ý của nàng.
Tiểu Giác ra khỏi hang động, nhún người vài cá đã biến mất vào rừng núi.
Thân thể của Tân Lạc đau dữ dội, may sao hai tay vẫn có thể cử động. Nàng sờ soạng, kiểm tra qua thân thể mình, ngoại trừ da thịt bong tróc, đầu bị chấn động, xương đùi bị gãy, nội tạng xuất huyết, thì trong thời gian ngắn chưa thể chết được.
Nàng gắng gượng dựa nửa người vào một tảng đá, quan sát bốn phía——
Bọn họ đang ở trong một hang động, phía dưới hang động là một con sông. Hai bên bờ sông dày đặc đá lởm chởm, vài bụi cây thưa thớt.
Trên đỉnh một bụi cây chìm trong nước sông một nửa có vướng một miếng vải đỏ. Từ bụi cây nhìn lên trên, là một đoạn triền núi hơi lài, trên sườn núi rậm rạp bụi cây cùng cỏ dại, nhiều nơi lồi lõm đọng nước. Nhìn tiếp lên trên là vách núi thẳng đứng, đầy đặc cây cổ thụ cao to.
Tân Lạc thu ánh mắt, nhìn những vết máu loang lổ, quần áo rách bươm trên người mình, đại khái đoán được chuyện mình lăn xuống vách đá thế nào.
Tuy cây to, cỏ dại và cây bụi rậm rạp đâm nàng bị thương khắp người, nhưng cũng đã cứu mạng nàng.
Sau khi Tiểu Giác giết hết lính đánh thuê, thì tìm được nàng. Tuy nàng bất tỉnh, không có sức tự bảo vệ mình, nhưng Tiểu Giác cũng đã đuổi những dã thú quanh đây, tạm thời bảo vệ an toàn cho nàng.
Đó là do nàng đoán vậy thôi.
Có điều, nàng không đoán được khi nàng bất tỉnh bên bờ sông, trên núi lại có mưa to, nước sông bắt đầu dâng lên. Tuy Tiểu Giác lợi hại, nhưng dù sao cũng là dã thú, không có tay để nâng đầu nàng, nàng gần như bị nước sông dìm chết.
May mắn vừa đúng lúc, Tiểu Giác biến lại thành người.
Hắn có hai tay, đương nhiên có thể bế nàng vào trong sơn động này tránh mưa, đợi nàng tỉnh lại.
Tân Lạc chỉ có thể đoán được, khi nàng rơi xuống vực, Tiểu Giác đã bị kích động, nhờ đột phá vòng vây của binh đoàn Liệt Diễm vượt cấp thể năng lên 4A, nhưng rốt cuộc cái gì làm cho nó kích động, khiến nó biến lại thành người, nàng không biết.
————·————·————
Khi Tân Lạc cảm thấy chóng mặt, Tiểu Giác đã quay lại, đứng trước mặt nàng.
Hắn mặc đồ tác chiến màu đen, một tay cầm một con dã thú đã bất tỉnh, một tay cầm một bộ quần áo. Có lẽ bởi vì vừa giết người, mặt hắn lạnh băng, cử chỉ lộ ra biểu cảm uy hiếp của sát thủ giết người không gớm tay.
Tân Lạc hoảng hốt, thân thể theo bản năng lùi lại.
Tiểu Giác lập tức nhận ra nàng hoảng sợ, tay chân liền bò ra đất, quỳ rạp xuống bên cạnh nàng, đầu nhẹ nhàng cọ cọ vào người nàng. Nhìn ánh mắt trong suốt lấp lánh của hắn, trong lòng nàng niệm mấy chữ “Hắn là Tiểu Giác ngu ngốc” mấy lần, mới dần dần bình tĩnh lại.
Tiểu Giác xẹt tay qua cổ họng dã thú, đưa tới gần miệng nàng. Tân Lạc cảm thấy mùi máu quá tanh, nhưng áp chế cảm giác ghê tởm, ép mình mở miệng uống.
Nàng phải sống!
Đến khi nàng uống không được nữa, Tiểu Giác mới mang dã thú đi.
Hắn đến bờ sông, lột da con thú sạch sẽ, lóc phần thịt mềm nhất phía trong xương sống, mang về sơn động, cắt ra thành từng miếng đưa cho Tân Lạc.
Từ nhỏ Tân Lạc đã kén ăn, bấy lâu nay không ngại nấu nướng, cho dù lưu lạc trên hành tinh không người kia gần ba mươi năm, nàng cũng dùng nhiệt độ lòng đất “luộc chính hải sản” để ăn, bây giờ phải ăn tươi nuốt sống. Nàng đã áp chế tâm lý bản thân vô số lần, mới có thể nhét thịt vào miệng, vừa nuốt, vừa cố tưởng tượng mình đang ăn thịt bò tái ở nhà hàng năm sao.
Đây là một con thú còn nhỏ, chất thịt tươi, nhưng từ trước tới nay nàng không thích ăn thịt sống, nên chỉ có cách chịu đựng ghê tởm buồn nôn, ăn nhưng nước mắt giàn giụa, mới ăn được hết một nửa.
Tiểu Giác còn muốn để nàng ăn tiếp, nàng vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ không ăn nổi nữa.
Tiểu Giác sờ sờ bụng nàng, xác định dường như nàng đã ăn no, mới hài lòng nhét miếng thịt còn lại vào miệng mình, búng người nhảy đến bờ sông, rửa tay.
Tân Lạc vuốt bụng mình, tên Tiểu Giác ngốc này. Hắn xem nàng là gì? Một con thú con cần bón sao? ————·————·————
Tân Lạc nhìn quần áo của Tiểu Giác bỏ trên đất, cầm lấy một nhánh cây, từ từ câu lại.
Bộ đồ tác chiến gom thành một cục, Tân Lạc mở ra, bên trong rơi xuống mấy món đồ —— vài hộp nước dinh dưỡng, một cái túi cấp cứu vạn năng.
Tân Lạc tức giận la to: “Tiểu Giác!”
Tiểu Giác hiện ra trước mặt nàng nhanh như chớp.
Tân Lạc chỉ vào nước dinh dưỡng, tức giận trừng Tiểu Giác: “Rõ ràng có nước dinh dưỡng, mi lại cho ta ăn thịt sống?”
Tiểu Giác không hiểu tại sao Tân Lạc tức giận, nó chán nản ngồi xuống, cúi đầu, tay vô thức ôm đầu.
Tân Lạc hít sâu, tự nói với mình đừng nên tự tức giận ngu ngốc như vậy, nếu không sẽ tức chết.
Tiểu Giác chống hai tay lên đất, chồm người tới, cọ cọ mặt mình vào mặt nàng lấy lòng.
Tân Lạc cảm giác da thịt của cả hai chạm nhau, khó chịu ra mặt, nàng vỗ vỗ đầu hắn: “Đừng làm phiền ta, tránh ra đi!”
Tiểu Giác ủ rũ ngồi bên cạnh, giống như chợt nhớ gì đó, ánh mắt sáng lên, hắn lấy từ trong người một khẩu súng và một con dao, dâng lên cho nàng như dâng vật quý.
Tân Lạc ngơ ngác nhìn Tiểu Giác.
Nếu hắn nhớ rõ nàng luôn mang theo hai thứ này, vậy hắn nên biết chúng dùng để làm gì. Hắn đang muốn nàng giết hắn.
Tân Lạc lấy súng và dao, cầm súng chỉa vào Tiểu Giác.
Tiểu Giác im lặng nhìn Tân Lạc, ánh mắt không sợ sệt, trong suốt lấp lánh giống như trẻ sơ sinh.
Tân Lạc lạnh lùng hỏi: “Biết đây là cái gì không?”
Tiểu Giác gật đầu, nhưng vẫn không né tránh, giống như tuyệt đối tin tưởng, hay giống như mặc kệ Tân Lạc làm gì với hắn, hắn cũng không hề oán hận.
Tân Lạc đấu tranh tư tưởng.
Nàng vốn nghĩ Tiểu Giác trí lực thấp kém, tuyệt đối không có cơ hội biến lại thành người, không ngờ nàng đã sai lầm, hắn đã khôi phục thành người. Chẳng may ngày nào đó hắn khôi phục thần trí, nhớ ra mình là ai thì sao?
Cách tốt nhất đương nhiên là giết hắn lúc hắn còn ngu ngốc, bóp chết nguy hiểm từ trong trứng nước.
Tân Lạc mở chốt an toàn, bóp vào cò súng.
Tiểu Giác mấp máy môi, đột nhiên phát ra mấy tiếng tối nghĩa: “Lạc, dì… Lạc Lạc.”
Tân Lạc ngạc nhiên. Tiểu Giác lại học nói theo Tiểu Hoàn.
Tiểu Giác nói chậm rãi: “dì Lạc Lạc, Tiểu Giác ngoan, nghe lời.”
Tân Lạc thật sự không nhịn được, phì cười một tiếng, thân thể như nhũn ra, cả khẩu súng cũng không giơ lên nổi.
Tiểu Giác thấy nàng cười, cũng nhếch miệng cười theo.
Tân Lạc thở dài, để súng qua một bên.
Nàng bị trọng thương, còn bị người ta đuổi giết, nếu bây giờ giết chết Tiểu Giác, nàng cũng sẽ lành ít dữ nhiều, đợi đến lúc thoát được nguy hiểm, sau này an toàn sẽ xử lý hắn!
Tiểu Giác hoàn toàn không biết mình đã may mắn sống sót, chỉ cảm giác tâm trạng của Tân Lạc vui vẻ, hắn liền ngây ngốc nhoẻn miệng tươi cười.
Hắn mặt mũi điển trai, ngũ quan rõ ràng, không cười nhìn qua rất lạnh lùng, giống như một người đàn ông trưởng thành đầy lý trí, nhưng khi cười rồi, lại giống như một đứa bé không e dè, mặt mày hoan hỉ, vẻ mặt hồn nhiên, miệng toét đến tận mang tai.
Thần Sa tuyệt đối không cười như vậy! Tân Lạc không khỏi xoa đầu Tiểu Giác: “Ngoan lắm, sau này nhớ kỹ phải gọi ta là dì Lạc Lạc.”
“Dì Lạc Lạc.” Tiểu Giác được cổ vũ, gọi càng lưu loát.
Tân Lạc nhịn không được cười, khiến nội tạng bị thương cảm giác đau.
Nàng nhớ còn có chuyện phải làm, nên mở túi cứu thương tự chữa cho mình.
Trước tiên, Tân Lạc tiêm cho mình một liều thuốc hạ sốt, tiêm thêm thuốc tăng cường thể lực, sau đó băng bó xử lý vết thương trên người, cố định chân gãy.
Tân Lạc có thể xử lý tất cả vết thương trên người, chỉ có vết thương sau lưng là không thể tự xử lý, nàng cũng không dám bỏ mặc. Dù sao trước kia vết thương trên cánh tay đã bị nhiễm trùng một lần, suýt hại chết bản thân.
Tân Lạc nhìn Tiểu Giác, Tiểu Giác vẫn đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn nàng.
Tân Lạc hỏi: “Mi biết xử lý vết thương không? Giống như ta làm vừa rồi, trước tiên xịt thuốc sát trùng, sau đó phun thuốc cầm máu, nếu bên trong vết thương có đá vụn hay cây vụn, hãy dùng miếng gạc thấm chút nước sát trùng rửa qua.”
Tiểu Giác gật đầu.
Tân Lạc chỉ vào lưng mình, Tiểu Giác cầm túi cứu thương ra sau lưng nàng.
Tân Lạc vừa cởi nút áo, vừa nói: “Lưng của ta có vết thương, nhìn hơi ghê.”
Tân Lạc đợi một lúc lâu, mới từ từ cởi áo ra, dường như cho Tiểu Giác thời gian chuẩn bị tư tưởng.
Tiểu Giác nhìn lưng của Tân Lạc, ánh mắt hơi chuyển biến, nhưng không hoảng sợ, chỉ hoang mang. Hắn theo hướng dẫn của Tân Lạc, trước tiên kiểm tra vết thương, sau đó sát trùng.
Lần đầu tiên Tiểu Giác giúp người chữa thương, tay chân vụng về, khống chế không tốt, lâu lâu lại làm Tân Lạc đau. Tân Lạc không rên tiếng nào, giống như đã có thói quen chịu đựng đau đớn.
Tiểu Giác xảm thấy có lỗi, hỏi: “Đau… đau sao?”
Tân Lạc cổ vũ nói: “Không sao, mi làm rất tốt.”
Sau khi phun thuốc sát trùng và thuốc cầm máu, trán của Tiểu Giác đổ đầy mồ hôi, còn mặt Tân Lạc thì trắng bệch. Nàng cầm lấy bộ y phục tác chiến trên mặt đất, chuẩn bị mặc vào, Tiểu Giác sờ vào lưng nàng, hỏi: “Đau, đau không?”
Thân thể Tân Lạc không chịu được khẽ run lên, đến khi kịp phản ứng hắn muốn hỏi đến vết thương cũ, mới cười, thản nhiên nói: “Không đau.”
“Nói, dối!”
Tân Lạc mặc xong quần áo, mỉm cười nói: “Vết thương không thể nhìn thấy là vết thương hiểu rõ nhất.”
Tiểu Giác đứng trước mặt nàng, lặp lại chậm rãi như con vẹt: “Không, nhìn, thấy?”
Tân Lạc ngoắc ngoắc tay, ý bảo hắn cúi xuống. Nàng trỏ vào tim hắn, “Vết thương hiểu rõ nhất nằm ở đây, người khác không nhìn thấy.”
Tiểu Giác vuốt vuốt tim, mặt ngây ngốc nhìn Tân Lạc.
Tân Lạc vẫn chưa quen với khuôn mặt này, biểu cảm đột nhiên sắc lạnh, đẩy mạnh hắn, ý bảo hắn lui ra sau.
Tiểu Giác dường như hiểu nàng không thích mặt hắn, hắn áy náy xấu hổ, vội vàng lấy tay che mặt, lùi sang một bên.
————·————·————
Tân Lạc lo binh đoàn Liệt Diễm sẽ lần theo manh mối tìm đến đây, không biết Tiểu Giác đã làm gì, xóa sạch tung tích của bọn họ, vẫn không ai phát hiện ra.
Để an toàn, nàng bảo Tiểu Giác đưa nàng đến nơi khác, Tiểu Giác chỉ vào người nàng, tỏ ý nàng chưa thể cử động.
Vài ngày sau, thân thể nàng tốt hơn, Tiểu Giác mới đưa nàng đến một sơn động khác.
Tân Lạc luôn nghĩ, sống sót trong núi rất cực khổ.
Dù sao nàng cũng đang bị thương nặng, đi đứng không xong, phía sau thì truy đuổi liên tục.
Không ngờ tất cả đều không giống như nàng tưởng tượng.
Tuy Tiểu Giác khôi phục thành người, nhưng thú tính chưa mất, rừng núi là nhà của hắn. Hắn biết thế nào là an toàn, thế nào là không an toàn, có trực giác trời sinh, nên cực kỳ thong dong.
Lính đánh thuê đuổi riết không tha, Tiểu Giác lại có thể phát hiện hành tung của truy binh ở khoảng cách xa. Hắn mang theo Tân Lạc âm thầm đánh lạc hướng truy binh, hoặc tìm kiếm sơn động bí mật giúp Tân Lạc trốn kỹ, bản thân hắn tự ngăn cản truy binh, giết tất cả bọn họ.
Từ khi Tân Lạc tỉnh lại, vẫn không thấy bóng dáng truy binh nào, chỉ nhìn thấy Tiểu Giác mang về nước dinh dưỡng và túi cứu thương, nàng chưa bao giờ thiếu thức ăn, hay thiếu thuốc.
Nếu dã thú Tiểu Giác này dư sức đối phó với truy binh, Tân Lạc quyết định không quan tâm đến vấn đề an toàn nữa, đợi sức khỏe hồi phục thật tốt, nàng sẽ tính tiếp, dù sao thức ăn kẻ thù có, thuốc thang kẻ thù cũng có, đạn dược kẻ thù càng có, thiếu cái gì thì tìm bọn họ lấy thôi.
————·————·————
Nửa tháng sau.
Khi sức khỏe tốt hơn, nửa người trên của Tân Lạc có thể cử động, nàng liền cảm thấy chán nước dinh dưỡng.
Nàng sai Tiểu Giác bắt dã thú nướng ăn, phối chung với các loại hương liệu thiên nhiên trong rừng, hương vị tươi mới ngon miệng.
Đôi khi nàng giữ lại mỡ của động vật làm dầu, dùng phiến đá mỏng làm thớt cắt thịt, chiên trứng, cắt rau củ… Dù sao nàng cũng đang dưỡng thương, vô cùng nhàn rỗi, mỗi ngày đều cân nhắc đến thực đơn đa dạng hơn.
Tiểu Giác cực kỳ cổ vũ tay nghề nấu ăn của Tân Lạc, hắn dần dần bỏ đi thói quen ăn “đồ tái”, bắt đầu thích thực phẩm chín. Mỗi ngày hắn đều sưu tập nguyên liệu nấu ăn, luôn trông đợi Tân Lạc nấu nướng.
Hắn không nói chuyện hơn ba mươi năm, nên không có thói quen dùng ngôn ngữ, Tân Lạc thì không kiên nhẫn nói gì cũng ra dấu, luôn muốn nói chuyện với hắn.
Tân Lạc cầm một miếng thịt nướng cuối cùng, hướng dẫn từng bước: “Tiểu Giác muốn ăn thịt.”
Tiểu Giác lắp bắp nói theo: “Tiểu… muốn, thịt.”
“Lặp lại lần nữa, Tiểu Giác muốn ăn thịt.”
“Tiểu Giác, ăn thịt.”
Coi như miễn cưởng cho qua, Tân Lạc đưa miếng thịt nướng cho Tiểu Giác.
Tiểu Giác nuốt miếng thịt nướng một hơi vào bụng, nhìn thấy trên tay Tân Lạc còn dịch thịt, đang từ tay nàng chảy xuống. Đầu hắn tự nhiên chồm tới, ngậm vào ngón tay Tân Lạc, lưỡi liếm sạch sẽ dịch thịt dính trên ngón tay nàng.
Tân Lạc giống như bị sét đánh, ngây ngốc một giây, sau đánh một tát thật mạnh vào mặt Tiểu Giác.
Tiểu Giác uất ức nhìn Tân Lạc.
Tân Lạc nhìn đôi mắt trong suốt của hắn, tức giận không xong: “Không được như vậy.”
“Tại, sao?”
“Bởi vì mi là người, không phải là thú.”
Tiểu Giác muốn nói gì đó, nhưng không nói được, đột nhiên nó giống như trước đây nhào vào người Tân Lạc, đầu kề sát mặt Tân Lạc, cọ cọ.
Tân Lạc hiểu ý của hắn, hắn không thích như bây giờ, mà muốn giống như trước kia.
“Mi đã là người, phải học làm người, phải nói chuyện.” Tân Lạc muốn đẩy Tiểu Giác ra, nhưng thể năng chênh lệch quá lớn, đẩy vài lần không được, chỉ có thể ra đòn sát thủ, “Chúng ta đi gội đầu.”
Tiểu Giác thích sạch sẽ, từ khi Tân Lạc tắm cho hắn, hắn đã không còn muốn Thịnh Sẹo tắm cho hắn.
Thịnh Sẹo thoải mái vui mừng, vừa đúng lúc phủi sạch phiền phức, để mặc Tiểu Giác đến làm nũng với Tân Lạc.
Tân Lạc không muốn, nhưng một người một thú cùng ăn cùng ngủ, muốn mình sạch sẽ, chỉ có thể chấp nhận tắm cho Tiểu Giác.
Bây giờ, Tiểu Giác đã trở lại thành người, cũng muốn Tân Lạc tắm cho hắn.
Lúc đầu Tân Lạc không thể cử động, hắn chỉ có thể tự lực cánh sinh, khi Tân Lạc vừa cử động được, hắn liền kích động cõng Tân Lạc đến gần hồ nước, Tân Lạc nghĩ Tiểu Giác chu đáo giúp nàng tắm, không ngờ người ta nhanh tay lẹ chân lột hết quần áo, nhảy ào xuống hồ, mặt mày vui sướng nhảy nhót bên cạnh Tân Lạc.
Tân Lạc dại mặt ra, sau một giây mới phản ứng kịp Tiểu Giác muốn nàng tắm cho hắn.
Tân Lạc tức muốn chết, nàng là Long Tâm, là Tay phải của Thần, biến thành người tắm hộ khi nào vậy?
Tân Lạc nghiêm khắc từ chối, bảo hắn tự tắm.
Tiểu Giác giống như đứa bé làm xấu: “Không… chịu.”
“Học mau!” Tân Lạc ra dáng cha mẹ nghiêm khắc.
Tiểu Giác ấm ức khó chịu, đành tự tắm theo hướng dẫn của Tân Lạc. Tân Lạc nhìn hắn đang chà tay chà chân, liền cổ vũ, đồng ý rằng nếu hắn học làm người thật tốt, sẽ giúp hắn gội đầu.
Tiểu Giác vô cùng quý trọng lợi ích hiếm có này, nên vừa nghe Tân Lạc muốn gội đầu cho hắn, lập tức buông Tân Lạc ra, cõng nàng đến bờ suối.
Nước suối phơi ngoài nắng một ngày, nhiệt độ rất tốt, không lạnh cũng không nóng.
Tiểu Giác ngồi vào tảng đá bên bờ suối, để Tân Lạc ngồi bên cạnh hắn, dùng sọ động vật làm gáo múc nước, giúp hắn xối nước lên đầu.
Không có dầu gội đầu, chỉ có thể dùng tay xoa bóp cẩn thận.
Tiểu Giác cực kỳ im lặng, giống như đang ngủ, nhưng thật ra vẫn chăm chú nhìn hình ảnh phản chiếu dưới nước.
Tân Lạc không cười, nhưng vô thức ngâm nga một khúc nhạc vui tai.
Tiểu Giác cảm giác được tâm trạng của nàng đang rất thoải mái, liền hỏi: “Cái… gì vậy?”
Tân Lạc khó hiểu: “Cái gì là cái gì?”
Tiểu Giác bắt chước nàng ngâm nga, nhưng khá lạc điệu, ngâm gần giống khúc nhạc.
Tân Lạc kinh ngạc lại ngây ngốc một thoáng, lạnh nhạt nói: “Bài hát ba của ta thích nhất, trước kia hay đàn cho ta nghe.”
Tiểu Giác cảm thấy tâm trạng của Tân Lạc kém đi, hắn buồn bực mình nhiều chuyện, rầu rĩ nằm sấp xuống, không nhắc lại nữa.
Tân Lạc nhìn chằm chằm Tiểu Giác, ánh mắt dần trở nên sắc bén.
Hắn thể năng 4A, một dị chủng mang theo căn bệnh dị biến đột phát sống sót, là cơ thể thí nghiệm hoàn hảo nhất.
————·————·————
Một tháng sau, Tân Lạc xem như hoàn toàn bình phục, chỉ đi đứng không được nhanh nhẹn vì chân bị thương.
Nàng quên bẵng thời gian, vị đội phó bị nàng móc mắt kia, chắc chắn đã đi phẫu thuật chữa trị, thị lực chắc chắn đã bình phục. Theo lý mà nói, đuổi giết nàng phải nhanh và mạnh hơn mới đúng, nhưng hiện tại lại không chút động tĩnh.
Lạc Tầm nói thầm: “Việc bất thường, tất kỳ lạ.”
“Việc bất thường, tất kỳ lạ.”
Hiện giờ nhiệt tình học nói của Tiểu Giác đã tăng vọt, hắn luôn thích nói theo nàng như con vẹt, mặc kệ có hiểu hay không, gặp mấy câu chưa nghe bao giờ hắn sẽ lập tức nói theo.
Tiểu Giác ngồi trên tảng đá trơn láng, tay chống cằm nhìn Tiểu Giác.
Tiểu Giác đứng trong lùm cây, đang tập trung hái quả dâu rừng.
Mùa này, trên núi có không ít quả dại, Tân Lạc thèm, thường thường khi nhìn thấy, sẽ sai Tiểu Giác hái giúp nàng.
Tiểu Giác rất giỏi học hỏi, hắn phát hiện nàng thích ăn quả dại đều là loại quả chim chóc thích ăn, có khi không cần nàng mở miệng, hắn đã chủ động giúp nàng tìm quả dại.
Hôm nay hắn nhìn thấy đám chim mổ quả dâu rừng, hắn nếm thử một miếng rất ngọt, liền dẫn Tân Lạc đến ăn.
Đáng tiếc cành dâu rừng có rất nhiều gai, mấy quả dâu chín đều ẩn sâu trong đám gai nhọn, Tiểu Giác lại không thích dùng móng vuốt, mà chỉ dùng ngón tay để hái, nên luôn bị gai đâm vào tay.
Tân Lạc lắc đầu: “Ngốc!”
Tiểu Giác ngẩng đầu cười với nàng, nhảy đến trước mặt nàng, đưa tay, bên trong là một vốc đầy dâu rừng chín đỏ.
Tân Lạc lấy một quả bỏ vào miệng, đầu lưỡi chạm đến, chất lỏng ngọt lịm từ khoang miệng chảy thẳng vào dạ dày.
Nàng không chút khách khí lấy hết quả này đến quả khác, ăn sạch dâu rừng Tiểu Giác hái cả buổi mới hái được, không chừa lại Tiểu Giác quả nào.
Tiểu Giác mặt mày vui vẻ, hoàn toàn không biết để ý là gì. Hắn lại vọt tới lùm cây, cúi người, bắt đầu hái dâu rừng, không ăn bất kỳ quả nào, chỉ đặt cẩn thận vào lòng bàn tay.
Tân Lạc chống cằm, im lặng nhìn.
Tiểu Giác lại hái thêm một nắm quả dâu rừng, đưa trên trước mặt Tân Lạc.
Tân Lạc vẫn như trước im lặng ăn hết, tỏ vẻ không có chuyện gì.
Tiểu Giác vui vẻ rạo rực quay lại lùm cây, lại cúi người bắt đầu hái.
Tân Lạc lại chống cằm, im lặng nhìn.
Tiểu Giác hái dâu rừng đầy tay, lập tức chạy đến trước mặt nàng, đưa cho nàng.
Tân Lạc rõ ràng không muốn ăn nữa, nhưng lại giống như muốn thi gan với Tiểu Giác, nàng luôn không nói tiếng nào ăn hết dâu rừng.
Tiểu Giác vô cùng vui vẻ quay lại đám bụi gai, cúi người bắt đầu hái.
Một người hái, một người ăn.
Lặp đi lặp lại rất nhiều lần, mặt trời giữa trưa từ từ ngã về chiều.
Tiểu Giác vẫn rất vui vẻ, Tân Lạc thì ăn đến nỗi đau dạ dày.
Nàng không hiểu tại sao mình lại khờ dại đi so đo với một kẻ ngu ngốc như vậy, nàng chỉ muốn ép Tiểu Giác mất hết kiên nhẫn, thậm chí ghét bỏ nàng.
Từ nhỏ đến lớn, nàng đã là một quái nhân.
Khi những đứa con gái khác muốn ôm mấy món đồ chơi mềm mại, thì nàng lại thích ôm bộ xương khô.
Khi những cô gái khác nghiên cứu dùng loại nước hoa gì, thì cả người nàng đều là mùi hôi thối của xác chết.
Nàng đã quen với ánh mắt e dè chán ghét của mọi người, thích bọn họ sợ nàng, hận nàng, nhưng không cúi đầu nghe theo, hay nịnh nọt lấy lòng nàng.
Tân Lạc nghĩ mãi không hiểu tại sao Tiểu Giác không ghét tính cách bất thường, buồn vui vô cớ của nàng, lý ra hắn phải chán ghét nàng.
Nhưng cho đến khi toàn bộ quả dâu rừng trên núi bị hái sạch, Tân Lạc ăn đến độ dạ dày bị trào ngược, vẫn không cảm thấy Tiểu Giác không kiên nhẫn hay chán ghét.
Trong ánh nắng chiều tà, Tiểu Giác đi đến bên cạnh nàng, đưa nắm dâu rừng cuối cùng cho nàng, xin lỗi nói: “Hết rồi, mai lại tìm thêm.”
Đột nhiên Tân Lạc hất tay, làm văng toàn bộ dâu rừng hắn vất vả hái được xuống đất.
Tiểu Giác vội vàng ngồi xuống nhặt, Tân Lạc giẫm lên, làm nát bét mấy quả dâu rừng.
Tiểu Giác ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt màu đen tràn đầy lo lắng.
Tân Lạc thường xuyên nhìn thấy vẻ mặt sợ sệt của người khác nhìn nàng, nên cực kỳ quen thuộc với loại cảm giác này.
Nhưng sợ sệt của Tiểu Giác không giống với người khác. Những người đó lo lắng vì tính khí khó dò bất thường của nàng, sợ mình sẽ bị trừng phạt, nhưng Tiểu Giác lại sợ nàng không vui.
Tân Lạc hoàn toàn không có kinh nghiệm đối phó với loại cảm xúc này, nàng nghiêm mặt hỏi: “Mi không thích ăn quả dâu rừng sao?”
Tiểu Giác nói: “Thích, rất ngọt.”
“Mi hái nhiều như vậy, tại sao không ăn?”
“Cho cô ăn.”
“Ngốc…” Tân Lạc tức giận muốn chửi ầm lên, đột nhiên lại bị nấc cụt.
Tiểu Giác vội vàng đứng lên, quan tâm hỏi: “Cô bị sao vậy?”
Tân Lạc vừa nấc cụt, vừa bực bội trả lời: “Ăn nhiều quá!”
Tiểu Giác hoang mang: “Ăn nhiều quá?”
Tân Lạc trừng mắt: “Đều tại mi! Ai… ai bảo mi hái nhiều dâu rừng làm chi? Ăn…Ăn đến dạ dày khó chịu, còn bị nấc cụt.”
Tiểu Giác đột nhiêu tươi cười, vỗ vỗ đầu nàng, an ủi nàng giống như an ủi một đứa bé bướng bỉnh: “Dì Lạc Lạc tham ăn, lần sau tôi sẽ hái ít hơn một chút.”
Mi mới ham ăn! Mi mới là con nít! Tân Lạc đột nhiên mất hết tính cách, vừa không ngừng nấc cụt, vừa mệt mỏi nghĩ, đây là hậu quả của so đo với một đứa ngốc.
————·————·————
Tân Lạc đã có thể khập khiễng đi một vài bước, nhưng vì không muốn để lại di chứng, nàng không dám dùng sức nhiều, hầu hết thời gian nàng đều cần nhờ đến lưng của Tiểu Giác.
Nàng đã sớm có kế hoạch ẩn trốn trong rừng một thời gian ngắn, đợi đến khi chân hoàn toàn bình phục, sự việc hoàn toàn qua đi, mới nghĩ cách rời khỏi đây.
Nhưng hiện tại nàng cảm thấy sự việc có chút kỳ lạ, là người không thích bị động chờ kết quả, nên nàng quyết định lập tức hành động, sai Tiểu Giác đưa nàng về phòng khám thú y A Thịnh.
Nếu Tiểu Giác là cơ thể hoàn hảo để thí nghiệm, Tân Lạc không cần đến A Thịnh nữa, nên không còn lý do gì ở lại Khúc Vân tinh.
Nàng dự định sau khi âm thầm lấy hút huyết đằng, sẽ dẫn Tiểu Giác rời khỏi Khúc Vân tinh.
Trong đêm tối.
Tiểu Giác cõng Tân Lạc trở lại phòng khám thú y A Thịnh.
Lúc vừa đi, Tân Lạc đã dự tính không kinh động đến A Thịnh và Tử Yến, lặng lẽ trộm hút huyết đằng, nhưng không ngờ không nhìn thấy căn nhà hay người quen nào cả.
Phòng khám thú y A Thịnh đã bị thiêu trụi, chỉ còn lại một đống đổ nát đen thủi. Có thể đoán được, nhà của Tử Yến chắc chắn cũng biến thành hoang tàn.
Tiểu Giác không biết đã xảy ra chuyện gì, nghi ngờ nói: “A Thịnh, không thấy.”
Tân Lạc mặt lạnh như tiền, im lặng nhìn tấm biển hiệu bác sỹ A Thịnh bị đốt thành một cục đen xì.
Khi nàng rời khỏi, đã cố ý tát vào mặt A Thịnh một cái, là vì muốn phủi sạch quan hệ với bọn họ, để người của đội trị an không khó dễ A Thịnh và Tiểu Hoàn, không ngờ bọn họ vẫn không buông tha A Thịnh và Tiểu Hoàn.
Có tên khốn Tử Yến ở đây, A Thịnh và Tiểu Hoàn chắc chắn sẽ không nguy hiểm tính mạng, nhưng…
Nàng rất bực bội! Vô cùng bực bội!
Người của binh đoàn Long Huyết đều biết Long Tâm tính khí thất thường, buồn vui khó đoán, tâm tư khó lường. Cấp dưới của nàng nhìn thấy nàng không dám ho tiếng nào, nhưng khi đi ra ngoài đều là những kẻ vênh váo, bởi vì bọn họ ỷ quyền cậy thế cấp trên bao che lấp liếm.
Người của nàng, nàng có thể mắng, có thể đánh, có thể giết, nhưng kẻ khác động vào nàng không thể bỏ qua.
A Thịnh và Tiểu Hoàn đương nhiên không tính là người của nàng, nhưng mấy con chó con mèo nàng đã nuôi, người khác động nào, nàng cũng phải bực bội!
Tân Lạc đột nhiên quyết định không đi nữa.
Nếu tổng thống của Khúc Vân tinh chọc giận nàng, đối tốt với nàng như vậy, sao nàng có thể chối từ, có thể bỏ đi?
Tiểu Giác cảm thấy gì đó, quay đầu lại nhìn nàng.
Tân Lạc híp mắt cười ha ha, giống như một bông hoa thuốc phiện từ từ nở ra trong đêm tối, “Tiểu Giác, chúng ta đi tìm một người.”
————·————·————
Mike và đồng nghiệp ăn tối xong, say khướt về đến nhà.
Hắn nhìn thấy Lyly mặc áo ngủ, ngồi bên mép giường không nhúc nhích.
Mike vừa cởi quần áo, vừa nhào tới, nhưng Lyly không có vui vẻ chào đón như thường ngày, vừa ra sức đẩy hắn, vừa nháy mắt ra dấu với hắn một cách kỳ quái.
Mike cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức nghiêng người, thì nhìn thấy Tân Lạc đang ung dung ngồi trên ghế salon ở góc tường, thưởng thức khẩu súng trong tay, bên cạnh là một người đàn ông cao to đẹp trai đang đứng.
Mike sợ tới mức rùng mình, tỉnh cả rượu.
Hắn sốt ruột nói: “Ôi trời! Sao cô đến đây vậy? Tổng thống đang treo thưởng lớn truy nã cô đấy!”
Tân Lạc lạnh lùng hỏi: “A Thịnh và Phong Tiểu Hoàn đâu?”
“Không biết, chắc chạy thoát rồi. Lúc đó, khi tôi nhận được tin, đội trưởng đã sai người đi bắt A Thịnh, tôi lập tức âm thầm liên lạc với A Thịnh, nhưng không liên lạc được. Sau đó, khi đội an ninh đuổi tới, A Thịnh bọn họ đã biến đâu mất, phòng khám cũng bị đốt cháy.”
Tân Lạc mỉm cười, hỏi: “Anh biết tổng thống ở đâu phải không?”
Mike trân trân gật đầu, trả lời: “Đương nhiên biết, ở phủ tổng thống.”
“Dẫn tôi đi.”
Mike liền phản ứng kịp, sợ tới mức muốn khóc thét.
Tân Lạc nhẹ nhàng bắn ra một phát đạn, cười như không cười nói: “Tôi không thích lặp lại lần hai.”
Mike không dám đắc tội Tân Lạc, vẻ mặt cầu xin: “Được.”
Mike khởi động xe bay của hắn, đưa Tân Lạc và Tiểu Giác đến bên ngoài phủ tổng thống, tìm một nơi yên tĩnh đỗ xe bay.
Hắn đau khổ năn nỉ: “Đội cảnh vệ của tổng thống không giống với đội trị an chúng tôi, bên trong có không ít người thể năng cấp A. Hơn nữa, bây giờ người của binh đoán Liệt Diễm đã ở đó, đều là những lính đánh thuê dũng mãnh thiện chiến. Cô nên nhân lúc chưa bị ai phát hiện, nhanh chóng rời khỏi Khúc Vân tinh…”
Tân Lạc không kiên nhẫn đánh xuống một cú, đánh vào gáy hắn, làm hắn bất tỉnh, rốt cuộc Mike đã im miệng.
Tiểu Giác cõng Tân Lạc đến trước phủ tổng thống.
Tân Lạc quan sát cẩn thận——
Tường cao vây quanh, trên đỉnh là điện cao thế giăng kín. Máy dò nhiệt năng phóng ra ánh sáng đỏ chằng chịt, không ngừng quét bốn phía, một khi cảm ứng được hoạt động nhiệt của con người, máy tính sẽ lập tức nhận ra có kẻ xâm nhập, báo động, giết chết.
Tân Lạc hỏi Tiểu Giác: “Mi có thể đi vào không bị phát hiện chứ?”
“Có thể.”
Tiểu Giác lập tức vọt lên trước, bám lên tường rào, bay nhanh qua hàng rào điện, lướt ngang đám ánh sáng đỏ chằng chịt, dừng lại bên trong phủ tổng thống.
Tiểu Giác hỏi: “Đi đâu?”
Tân Lạc suy nghĩ, nói: “Nơi nào có cảnh vệ nhiều nhất, đến nơi đó.”
Nơi quan trọng nhất, chắc chắn sẽ được bảo vệ nghiêm ngặt nhất, cho dù không thể lập tức tìm được tổng thống Khúc Vân tinh, nhưng chắc chắn cũng sẽ không xa.
Trong bóng đêm thấp thoát, Tiểu Giác cõng Tân Lạc chạy tới.
Tân Lạc phát hiện, giác quan của hắn cực kỳ nhạy bén. Mặc dù đến đây lần đầu, nhưng lại hoàn toàn biết cách tuần tra, biết nơi nào có máy quan sát, máy dò tìm, thân thể như cơn gió, lẫn trốn né tránh, hắn nhanh chóng ẩn nấp bên ngoài phòng ngủ của tổng thống, không kinh động đến ai.
Mặc dù đối với Tân Lạc mà nói, phòng vệ của phủ tổng thống này có vô số kẽ hở, hoàn toàn không gặp khó khăn, nhưng nàng cũng không khỏi cảm thán, thể năng 4A quả nhiên biến thái, không hề giống người thường.
Tân Lạc tìm điểm mù của máy giám sát, ra lệnh cho Tiểu Giác bỏ nàng xuống.
Bởi vì đang ở dưới một gầm cầu thang, không gian chật hẹp, hai người không thể không thu người lại, dính chặt với nhau.
Tiểu Giác hoàn thành nhiệm vụ Tân Lạc giao cho hắn một cách thuận lợi, hắn giống như một con chó muốn khen ngợi, đầu cọ tới cọ lui vào vai Tân Lạc.
Tân Lạc nhéo lỗ tai hắn, nhấn mạnh nói: “Đừng quậy nữa, chúng ta đang làm chuyện quan trọng.”
Tiểu Giác chớp chớp mắt, tỏ vẻ đã hiểu.
Tân Lạc nhìn chăm chú vào căn phòng cách đó không xa ——
Cảnh vệ bên ngoài hành lang không nhiều lắm, chỉ có hai người, nhưng không biết bên trong thế nào, cũng không biết vị nữ tổng thống kia có ở trong đó hay không.
Tân Lạc nhìn căn phòng đến ngẩn người, Tiểu Giác lại nhìn Tân Lạc đến ngẩn người.
Tân Lạc quay sang liền nhìn thấy ánh mắt trong suốt lấp lánh của hắn, lập tức tươi cười, không phải là người thể năng 4A rồi!
Tân Lạc chỉ chỉ vào căn phòng, thì thầm: “Nghe xem bên trong có mấy người.”
Tiểu Giác bắt chước dáng vẻ của Tân Lạc, véo lỗ tai Tân Lạc, nhấn giọng nói bên tai nàng: “Tám người. Hai người ở phòng trong, sáu người ở phòng ngoài.”
Tân Lạc bất đắc dĩ gạt tay Tiểu Giác ra, nhỏ giọng hỏi: “Bọn họ đang làm gì?”
“Sáu người ở phòng ngoài không di chuyển, không nói gì. Hai người phòng trong…” Tiểu Giác nhìn nàng, mặt rầu rĩ.
Tân Lạc biết khả năng hiểu của hắn có hạn, nói không rõ, liền sờ đầu hắn an ủi, “Mi nghe gì lặp lại cho ta nghe.”
Tiểu Giác gật đầu, véo lỗ tai Tân Lạc, miệng dán vào tai nàng, lặp lại cho nàng nghe.
“Em còn tưởng sau khi anh nhìn lại được, sẽ đích thân dẫn quân đi bắt người đàn bà kia chứ.”
“Bên cạnh ả có một con thú dữ.”
“Thú dữ gì khiến anh sợ như vậy?”
“Nói em cũng không biết, đừng hỏi! Có tung tích của ả kia chưa? Anh không tin ả ta có thể trốn trong núi cả đời.”
“Em đã ra lệnh truy nã cô ta khắp hành tinh rồi, chỉ cần cô ta xuất hiện, sẽ lập tức bắt về.”
“Anh muốn tự tay móc mắt con tiện nhân đó ra.”
“Anh bỏ tật xấu háo sắc của mình đi! Lần này có thể lấy tròng mắt lại được, lần sau bị moi tim, em xem anh phải làm sao?”
“Ha ha… Tim đã sớm cho em rồi, người khác sao lấy được…”
“Ừ… Buông ra! Đừng, đừng… A, a…”
…
Tiểu Giác lặp lại tiếng phụ nữ lả lơi bên tai Tân Lạc, còn học theo tiếng thở gấp.
Tân Lạc bực bội bưng mặt.
Nếu không phải phát hiện tên đội phó này đã phát hiện ra thân phận của Tiểu Giác, cũng tỏ ra biết điều, nàng thật sự muốn đá văng cánh cửa vọt vào, cắt đứt lưỡi của đôi cẩu nam nữ kia.
…
“À… lần sau chúng ta đến khu biệt thự suối nước nóng…”
“Dị chủng thật biết cách hưởng thụ, cứ nghĩ bọn họ làm nghiên cứu gì đó trong núi, không ngờ lại xây dựng suối nước nóng.”
“Ừ, hả… nghiên cứu cái gì?”
“Sao biết được? Hơn ba mươi năm trước bị phá hủy rồi.”
…
Tân Lạc giơ tay lên, nhìn tay mình như có suy nghĩ gì đó.
Từ khi trốn khỏi khu biệt thự suối nước nóng, tay nàng chỉ có vết thương nhỏ, nhưng bị sốt cao, chẳng lẽ không phải nàng ngẫu nhiên bị nhiễm khuẩn phát bệnh, mà là có nguyên nhân khác?
Nghiên cứu… Khúc Vân tinh… phòng thí nghiệm bí mật… phá hủy…
Tiểu Giác túm lỗ tai Tân Lạc, khó hiểu hỏi: “Rốt cuộc bọn họ đang làm gì? Tại sao cứ A a á á không ngừng như vậy?”
Tân Lạc hồi phục lại tinh thần, nghiêm túc nói: “Làm chuyện không tốt.”
Tiểu Giác chần chừ nói: “Là…”
“Không là gì hết.” Tân Lạc nhéo nhéo lỗ tai Tiểu Giác, “Cứ nghe theo lệnh của ta, mặc kệ làm gì cũng nhất định phải nhanh.”
Nàng tính toán thời gian, một khi giết chết cảnh vệ ở cửa, nàng và Tiểu Giác sẽ bị lộ. Nếu trong vòng hai phút không thể khống chế được tổng thống Khúc Vân tinh, bọn họ cứ đợi đám cảnh vệ bắn nát thành tổ ong đi!
Tiểu Giác nghe lời gật đầu, “Nhanh, thật nhanh!”
Tân Lạc muốn đứng dậy, lại nghĩ tới gì đó, nàng nhìn trái nhìn phải, sờ soạng vào góc tường, sau đó, quẹt đám bụi bẩn trên tay lên mặt Tiểu Giác, “Khuôn mặt của mi càng ít lộ ra càng tốt.”
Tiểu Giác đã sớm biết mặt của mình không được người khác thích, hắn không hỏi gì, ngoan ngoãn để Tân Lạc chà chà lên mặt.
————·————·————
Tân Lạc khập khiễng, ung dung đi đến trước hai cảnh vệ.
Hai cảnh vệ nhìn thấy trong hành lang đột nhiên xuất hiện một phụ nữ, vừa muốn tri hô, Tiểu Giác đã hiện ra bên cạnh bọn họ như bóng ma. Gần như trong chớp mắt, hai cảnh vệ đã ngã lăn ra đất.
“Vào!” Tân Lạc ra lệnh.
Tiểu Giác đá văng cánh cửa lớn, phá cửa đi vào, Tân Lạc theo sát phía sau.
Sáu tên cảnh vệ trong phòng lập tức lao tới, Tiểu Giác ngăn cản tất cả bọn họ, Tân Lạc tiếp tục đi vào trong.
Hai người trên giường nghe tiếng liền bật dậy, đang muốn lấy súng, Tân Lạc dùng tay phải bắn một phát phế đi cánh tay của người nữ, tay trái phóng dao, cắm chặt bàn tay của gã đàn ông lên bàn.
Tiểu Giác đã xử lý gọn sáu tên lính đánh thuê ở bên ngoài, nhưng đội cảnh vệ của phủ tổng thống đã phát hiện, đang đuổi tới. Bọn họ nhìn thấy tổng thống bị khống chế nghiêm trọng, toàn bộ nhào lên, muốn nghĩ cách cứu tổng thống.
Một mình Tiểu Giác trấn giữ bên ngoài, không một cảnh vệ nào có thể đột phá được phòng thủ của hắn, tới gần Tân Lạc.
Tên đội phó vừa đọc xong tư liệu của hơn ba mươi năm trước, vốn đã có nghi ngờ, nay nhìn thấy Tiểu Giác thân thủ bất phàm, không khỏi kêu lên sợ hãi: “Ngươi, ngươi… Thần…”
Tân Lạc giơ tay, bắn một phát giết chết hắn.
Nàng vốn không muốn lập tức giết chết tên đội phó, mà muốn hỏi hắn chút chuyện về khu biệt thự suối nước nóng, nhưng khi nghe hắn định phun ra tên Thần Sa, trong nháy mắt đã động đến sát ý.
Tân Lạc chỉa chỉa súng vào người nữ bên cạnh tên đội phó, cô ta lập tức hiểu ý, lớn tiếng nói ra bên ngoài: “Dừng tay, tất cả lui ra ngoài!”
Nhóm cảnh vệ dừng lại, không cam tâm rời khỏi phòng.
Người nữ băng bó cổ tay, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn duy trì khí chất cơ bản, “Chào cô, tôi là tổng thống chính phủ tự trị Khúc Vân tinh, Amy (Ngải Mễ Nhi)”
Tân Lạc thản nhiên nói: “Xin chào, tôi là người cô đang truy nã, Tân Lạc.”
Amy giọng điệu chân thành, không chút thù hằn: “Cô Tân Lạc, cô gặp phiền phức lớn rồi. Người cô bắn chết vừa rồi là đội phó binh đoàn Liệt Diễm, binh đoàn Liệt Diễm chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô. Nếu bây giờ cô rời khỏi, tôi có thể cho cô phi thuyền tốt nhất.”
Tân Lạc cười hỏi: “Tổng thống Amy, không phải cô đã ra lệnh truy nã tôi toàn cầu? Tôi đã tự nộp người đến đây, cô liền đuổi tôi đi sao?”
Amy tự biện hộ: “Tôi và cô không thù không oán, truy nã cũng không phải nhằm vào cô. Hiện giờ khắp vũ trụ phân tranh không dứt, Khúc Vân tinh không có khả năng tác chiến, phải dựa vào binh đoàn Liệt Diễm mới có thể tự bảo vệ mình, cô đắc tội với đội phó của bọn họ, tôi chỉ có thể làm vậy.”
“Cô bắt tôi, không sai. Nhưng cô không nên động đến…” Tân Lạc phát hiện mình rất khó định nghĩa quan hệ giữa nàng với A Thịnh và Tiểu Hoàn, nàng suy nghĩ nói: “Hai người tôi quen biết.”
Amy bình tĩnh hỏi: “Tôi phải chết để đền tội sao?”
Tân Lạc không nói gì.
Amy nhận thấy có cơ hội chuyển tình thế, cô chồm người tới trước, quần áo nửa kín nửa hở, trước ngực là cả vườn xuấn sắc.
Cô cười gợi cảm, giọng nũng nịu: “Tôi tự nguyện ra sức bù đắp lại lỗi lầm trước kia, người sống đương nhiên hữu dụng hơn người chết, phải không?”
Tân Lạc cảm thấy Amy có dụng ý, phía sau nàng có một người đàn ông thể năng bất phàm, nhưng Amy lại lả lướt gợi tình với nàng.
Tân Lạc cười ngồi xuống, lưng tựa ghế sô pha, chân ngác vào nhau, ung dung nói: “Điều kiện thứ nhất”
Amy mặt mày nghiêm túc, chăm chú lắng nghe.
“Tôi đói bụng, bảo nhà hàng Bách Vị mang một bữa thịnh soạn đến đây.”
Amy sửng sờ một chút, áp chế cảm giác vớ vẩn trong lòng, gửi tin nhắc cho trợ lý, bảo hắn đi lo liệu.
Tân Lạc dùng nòng súng gãi gãi đầu mình, “À, đúng rồi! Bảo tên tiếp tân không cho tôi vào nhà hàng bằng cửa chính đến đây hầu hạ tôi dùng bữa, tôi không thích ăn mặc lịch sự, bảo hắn ăn mặc gợi cảm một chút.”
“Được.”
“Nhớ kỹ nói với hắn tự mang thẻ ngân hàng đến đây, sau khi tôi được phục vụ, thường thích người ta nộp chút phí phục vụ cho mình.”
Amy luôn tự nhận mình rất thức thời, nhạy bén tinh ranh, nay lại hoàn toàn không biết biểu cảm hiện giờ của mình là gì, chỉ có thể đờ đẫn đồng ý: “Được.”
“Điều kiện thứ hai.”
Amy giữ vững tinh thần, cẩn thận lắng nghe.
“Khúc Vân tinh sẽ xóa bỏ quan hệ hợp tác với binh đoàn Liệt Diễm, từ nay về sau, sẽ được tôi bảo hộ.”
Amy hít sâu một hơi, cắn răng mỉm cười, “Xin hỏi cô thuộc binh đoàn nào?”
Tân Lạc suy nghĩ, nói: “Binh đoàn Tiểu Giác.”
Amy lập tức lên mạng kiểm tra, tra mãi không ra.
Tân Lạc nói: “Chúng tôi vừa thành lập, vẫn chưa đăng ký.”
Amy biểu cảm quái lạ nhìn Tân Lạc và Tiểu Giác, “Binh đoàn Tiểu Giác không phải chỉ có hai người các cô chứ?”
Tân Lạc cười như không cười, liếc nhìn bộ ngực của cô, “Cô không chỉ có bộ ngực không tồi, mà đầu óc cũng không tệ.”
Amy lại bị nàng nhìn đến độ có chút ngượng, cô theo bản năng kéo áo lại.
Ý nghĩ trong đầu Amy lập tức trở về, cuối cùng cô kiên trì nói: “Xin lỗi, tôi không thể đồng ý. Tôi chấp nhận từ bỏ tính mạng làm bất cứ chuyện gì, nhưng tôi không thể dùng toàn bộ hành tinh này trao đổi.”
Tân Lạc càng cảm thấy người phụ nữ Amy này thú vị, “Cô có thể không cần ký hiệp ước trước, đợi sau khi tôi xử lý xong binh đoàn Liệt Diễm, ký sau cũng không muộn.”
Amy ngây ngốc nhìn Tân Lạc.
Tân Lạc thản nhiên hỏi: “Không phải cô nói binh đoàn Liệt Diễm sẽ không bỏ qua cho tôi? Vậy chuyện tôi xử lý bọn họ không phải là kết quả tất nhiên sao?”
Amy cắn chặt răng, nói: “Nếu cô có thể tiêu diệt binh đoàn Liệt Diễm, tôi đồng ý dâng lên cho cô tiền bảo hộ bằng cả hai tay.”
Tân Lạc không thèm để ý gõ gõ khẩu súng lên bàn, hoàn toàn không phản ứng: “Tôi thiếu gì cũng không thiếu tiền, tiền bảo hộ gì đó cô giữ lại đi!”
Amy thật sự không đoán ra mục đích của Tân Lạc, vẻ mặt trầm trọng, “Vậy cô muốn cái gì?”
Tân Lạc nhìn chằm chằm ngực của Amy, cô dường như có chút thẹn, nhưng cũng phối hợp hất hất ngực lên.
Tân Lạc cười, chỉ nhẹ lên ngực của Amy, “Lòng trung thành của cô.”
Amy sửng sốt, thứ hư ảo đó, có thể nói vô giá, cũng có thể nói không đáng giá một xu.
Tân Lạc lạnh nhạt nói: “Đừng vội quyết định, cứ từ từ suy nghĩ.”
————·————·————
Đột nhiên, thiết bị cá nhân của Amy vang lên, cô nhìn vào màn hình, nói với Tân Lạc: “Thức ăn đã đến.”
Tân Lạc thu súng lại, “Đi ăn thôi!”
Amy nhìn thoáng qua cổ tay bị đạn xuyên thủng của mình, tiện tay cầm lấy túi cầm máu, làm như không có gì xảy ra, mời Tân Lạc đến nhà ăn dùng bữa.
Tân Lạc cũng làm như hoàn toàn không biết cổ tay của Amy có lỗ máu, nàng lạnh nhạt tự nhiên theo sát phía sau Amy.
Đến nhà ăn, Tân Lạc nhìn thấy một bàn đầy những món sơn hào hải vị, mặt mới hòa nhã trở lại, khóe môi hơi nhếch.
Amy trong phút chốc thoải mái tâm trạng một chút, cô khách khí mời Tân Lạc ngồi vào chỗ chủ nhân. Cô ngồi vào bên trái, Tiểu Giác ngồi bên phải.
Gã nhân viên ngang ngược lúc trước ăn mặc thành một con mèo báo. Trên đầu đeo lổ tai mèo, toàn thân mặc đồ mèo đen trắng bó sát, phía sau mông là một cái đuôi dài.
Mặt hắn lộ ra nụ cười không yên, hắn cúi đầu chín mươi độ với Tân Lạc, cung kính giới thiệu các món ăn.
Tân Lạc cực kỳ lạnh nhạt, không cố ý nhục mạ hắn, nhưng tuyệt đối cũng không khách sáo, bộ dáng như mấy vị nhà giàu đối đãi với gã tiếp tân.
Tiểu Giác không nói tiếng nào, toàn thân toát ra khí lạnh, khiến cho Amy khôn khéo cũng không dám mở miệng nói chuyện.
Ăn xong.
Tân Lạc buông đũa, nói: “Để tiền lại, cút đi!”
Gã tiếp tân run sợ từ bấy đến giờ biết mình giữ được mạng, hai chân như nhũn ra, cứ quỳ mọp trên đất. Hắn bỏ tấm thẻ ngân hàng không tên lên bàn, vừa lau nước mắt, vừa lảo đảo đi ra ngoài.
Amy nhìn Tân Lạc, trong lòng “chậc chậc” thắc mắc.
Cô đã được trợ lý gửi tin tức biết hết sự việc.
Hiện tại mỗi việc làm của Tân Lạc đều là trừng phạt thái độ của nhân viên tiếp tân, có thể nói, Tân Lạc có thù tất báo, lòng dạ cực kỳ hẹp hòi, nhưng nàng lại không cần mạng của nhân viên tiếp tân.
Thật là một phụ nữ kỳ lạ!
Một kẻ tùy tiện giết chết tên đội phó binh đoàn Liệt Diễm người đông thế mạnh, lại buông tha cho một nhân viên tiếp tân thân cô thế cô, địa vị hèn mọn.
Tân Lạc nâng mắt nhìn Amy, thản nhiên sai bảo: “Cô có thể gọi bác sĩ đến chữa trị vết thương.”
Amy giống như vị nhân viên tiếp tân vừa rồi, rốt cuộc cũng yên tâm, tính mạng của cô bây giờ mới thật sự được giữ lại.
Cô làm cho người của Tân Lạc không vui, nhất định cũng sẽ dùng không vui trả lại. Nếu lúc trước cô dám trái ý, chỉ sợ Tân Lạc đã khiến cô vĩnh viễn không có cơ hội không vui.
Danh sách chương