Mùng ba tết. 

Sáng sớm Tịch Nguyệt cũng có vẻ hơi gấp gáp, không ngừng dặn dò mấy đại cung nữ dọn này dẹp kia, trên mặt vui mừng rõ rệt.

Thính Vũ Các này có đông đảo nô tài cũng không dám chậm trễ, ai cũng biết được, đây là cơ hội một lần duy nhất trong năm để tiểu chủ các cung được gặp người nhà. Mặc kệ là trải qua tốt hay không tốt, cũng rất coi trọng ngày này.

Ngay cả trong lòng số tuổi Tịch Nguyệt không phải là bé gái mười bốn tuổi, nhưng nàng vẫn chờ mong người nhà đến như cũ.

Sáng sớm đã sai Tiểu Đặng tử đến cửa chờ rồi.

Bản thân nàng thì cực kỳ nôn nóng, Cẩm Tâm thấy thế mỉm cười nói: "Chủ tử đừng nên sốt ruột, lão phu nhân họ sẽ không muộn lắm."

Nữ quyến nhà mẹ đẻ của chủ tử các cung này đã sớm tới đến cửa cung, ghi danh sau đó dựa theo phẩm cấp của cô nương mỗi nhà lần lượt được người của các cung phái đến dẫn về tẩm cung từng người.

Phần vị Tịch Nguyệt bậc trung, tự nhiên cũng sẽ không quá muộn.

Quả nhiên không đâu, không hơn một lát, chỉ thấy ngoài cửa tiếng the thé của tiểu thái giám kêu to.

Tịch Nguyệt vốn là ngồi trên giường nhỏ, nghe âm thanh này, trong lòng vui vẻ, hơi kích động đứng dậy.

Cẩm Tâm đã thật lâu không thấy vẻ trẻ con như vậy của chủ tử nhà mình, mặc dù lúc hoàng thượng đến thỉnh thoảng chủ tử cũng sẽ bướng bỉnh, nhưng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Cẩm Tâm luôn có thể cảm thấy bên trong có vài phần thật lòng, vài phần giả vờ. 

Tịch Nguyệt bên này đứng dậy, lão phu nhân và kế mẫu Lâm thị, muội muội Thẩm gia vừa thuận lợi tiến đến, trước khi Nhất Nhất được phép ra ngoài đã được dặn dò qua, cho dù cũng kích động, nhưng cũng không có mất cấp bậc lễ nghĩa,  nếu là trước kia, có lẽ đã sớm nhào tới rồi.

"Thần phụ thỉnh an Uyển Dung nương nương..." Lúc này mấy người phải quỳ xuống, Tịch Nguyệt lại vội vàng đỡ mấy người dậy, không chịu gánh cái lễ này.

Lão phu nhân hơi chần chờ, chỉ sợ việc này bị truyền ra ngoài làm hại danh tiếng trong cung của khuê nữ nhà mình.

Lễ không thể bỏ.

Tịch Nguyệt tươi cười rạng rỡ: "Tổ mẫu đừng nên lo lắng, chẳng qua cả trong điện này đều là người của Thính Vũ Các ta, nếu như ngày khác có người lấy chuyện này nói khoác, cũng chỉ là người mình gây nên. Chuyện lớn khác tất nhiên ta không làm được, nhưng có lẽ, Chu ma ma của Thận Hình Tư sẽ khiến bọn họ vẫn nhớ."

Cho dù nàng cười, nhưng thái giám cung nữ trong điện cũng vội cúi đầu, trong lòng sợ một hồi.

Nhớ lại chuyện bỏ thuốc lần trước kia, mấy cung nữ bị kéo ra, cho dù đã được đưa trở về, nhưng người nào được tốt? Chu ma ma của Thận Hình Tư này có lòng dạ độc ác, trong cung không ai không biết thủ đoạn của bà, nếu như rơi vào trong tay bà, sợ thật là sống không bằng chết.

Lâm thị thấy kế nữ của mình tươi cười rạng rỡ nói xong lời khiến trong lòng người lạnh lẽo. Cũng vội cúi đầu.

Từ năm trước họ cầu phúc trở về, thấy Tịch Nguyệt học quy củ với lão ma ma từ trong cung ra ngoài thì có rất nhiều khác biệt, trong lòng Lâm thị căng thẳng, thầm than, trong cung này đi ra, quả nhiên là không tầm thường.

Mà Tịch Nguyệt vào cung một thời gian, hình như là không giống ngày xưa, nghĩ đến lão gia nhà mình nói chuyện, trong cung này quả thật là khác biệt với nhà bình thường các nàng.

Tịch Nguyệt cũng không quản người khác nghĩ như thế nào, thân mật thắm thiết dẫn mấy vị người thân vào nội thất.

Thời tiết rét lạnh, chẳng mấy chốc bốn người lại là ngồi trên giường sưởi tán gẫu việc nhà, đám cung nữ trừ Cẩm Tâm và Cẩm Linh do Thẩm lão phu nhân mang đến, toàn bộ đều lui ra.

Thẩm lão phu nhân cẩn thận đánh giá Đại Tôn Nữ của mình, rất lâu, mở miệng: "Nguyệt nhi trải qua có tốt không?"

Cho dù có chút tình hình tự mình biết, nhưng Thẩm lão phu nhân vẫn không nhịn được hỏi ra miệng.

Tịch Nguyệt cười thổi trà: "Tổ mẫu nhìn Nguyệt nhi cảm thấy thế nào? Có lẽ tổ mẫu còn nhớ rõ lời Nguyệt nhi đã nói lúc vào cung chứ?"

Khẽ ngẩng đầu trên mặt Tịch Nguyệt còn mỉm cười: "Nguyệt nhi rất tốt."

Thẩm lão phu nhân yên tâm gật đầu, Lâm thị bên cạnh cũng không nói nhiều, tất nhiên nàng cũng không biết nên nói thêm cái gì, chỉ cầu không có chỗ sai là được.

Tuy là mẹ cả, nhưng dù sao cũng không phải ruột thịt, nàng là một kế thất (vợ kế), cũng có khó xử của mình.

"Con đây đã vào cung nửa năm, trong nhà cũng nghe nói con xảy ra vài chuyện, luôn có nhiều lo lắng, cũng may, mỗi lần con lại có thể chuyển nguy thành an." Thẩm lão phu nhân nhìn đứa bé mình thương *, nụ cười trên mặt cũng nhiều hơn.

Tịch Nguyệt mỉm cười: "Tổ mẫu, mẫu thân uống trà, trà này là Vũ Tiền Long Tỉnh, uống vào cực kỳ thơm mát."

Mấy người cũng nâng ly trà lên, Nhất Phẩm, đúng là cực phẩm (cao cấp), có lẽ vật này cho dù là có bạc cũng không mua được.

Nhẹ nhàng lắc lư ly trà, Tịch Nguyệt như không có chuyện gì xảy ra: "Trong cung Nguyệt nhi mỗi lần nhớ tới mứt xoài của Cẩm Linh phơi, luôn đặc biệt nhớ nhung."

Dứt lời nhìn Cẩm Linh cười, thấy tiểu thư mỉm cười với mình, Cẩm Linh cũng cười rực rỡ.

Chỉ là, mứt xoài? Người ngoài không biết, nhưng mấy người cực kỳ thân thiết với Tịch Nguyệt cũng biết bệnh này của Tịch Nguyệt.

Cho dù Thẩm Nhất Nhất và Lâm thị không biết, nhưng Thẩm lão phu nhân cũng vẫn sáng tỏ như cũ.

Thu lại vẻ mặt, sau đó thở dài: "Đứa nhỏ này ngươi."

Lâm thị thấy đối thoại này của Thẩm lão phu nhân và Thẩm Tịch Nguyệt lời mở đầu hoàn toàn không ăn khớp lời sau, nhưng dáng vẻ hai người lại là hiểu rõ lẫn nhau, lại dốc lòng ngẫm nghĩ lời nói mới vừa rồi, trong lòng không nhịn được cũng đầy kinh sợ, lại nhìn vẻ mặt có chút non nớt mềm mại kia, nét mặt vui cười như hoa kia. 

Lâm thị không chỉ có cảm thán, kế nữ này, là nàng múôn dáng vẻ như vậy sao?

Quả nhiên, có kỳ mẫu tất có kỳ nữ (tương tự với có mẹ giỏi tất có con giỏi hay mẹ nào con nấy).

Người xưa thật không lừa ta.

Sao nàng lại quên, Thẩm Tịch Nguyệt này là con gái của biểu tỷ Nhạc Khuynh Thành!

Thấy Lâm thị giống như mất hồn, Tịch Nguyệt đưa tay khoác qua: "Mẫu thân làm sao vậy? Ngược lại không chịu nói chuyện với Nguyệt nhi thế."

Thấy bộ dáng nàng thân mật thắm thiết, Lâm thị vội cười: "Không có. Lão phu nhân nhớ tới Tịch Nguyệt như vậy, ta đây làm mẫu thân, tất nhiên không thể giành phía trước." Trở tay vỗ vỗ tay Tịch Nguyệt, cũng là một bộ dáng săn sóc.

Tịch Nguyệt cười: "An nhi có tốt không?"

Nhắc tới con trai mình, Lâm thị vội vàng trả lời: "Tốt, tất nhiên tất cả đều tốt, chỉ điềm đạm ít nói chút, lão gia nói, đứa nhỏ này, vẫn không bằng Thư Bình khi còn bé hiếu động như vậy."

Trên mặt là tình cảm hiền * với con trai.

Tịch Nguyệt bật cười: " Hiện tại ca ca còn không phải là * múa đao lộng thương?"

Mấy người đều nở nụ cười.

Thẩm Nhất Nhất ngồi bên cạnh, vẫn không có cơ hội nói chuyện với tỷ tỷ mình, có chút gấp gấp, mãi nhìn Thẩm lão phu nhân, không biết mình có thể mở miệng hay không.

Thẩm lão phu nhân thấy bộ dáng nàng như vậy, cũng biết đã kìm nén tính tình nàng rồi.

Tịch Nguyệt thấy thế còn có cái gì không hiểu, nhìn khuôn mặt nho nhỏ của muội muội mình: "Mấy ngày này trong phủ Nhất Nhất có lại gây rắc rối không?"

Thẩm Nhất Nhất thấy tỷ tỷ hỏi như thế, vội vàng giơ tay: "Không có, tổ mẫu nói muội là đại cô nương, tất nhiên không thể làm bừa như thường ngày. Lễ mừng năm mới sẽ mời người dạy quy củ cho muội đấy." 

Rất lâu không gặp tỷ tỷ mình, ánh mắt của tiểu cô nương cũng không chịu dời đi một chút.

Tịch Nguyệt hơi suy nghĩ, mở miệng: "Học chút quy củ dĩ nhiên là tốt, nhưng cũng không cần gò bó quá mức, ngược lại đánh mất bản tính."

Nàng hy vọng muội muội mình vẫn luôn luôn đơn thuần vui vẻ như vậy, nhưng mà cũng hiểu được, nếu như cái gì cũng không biết, đó mới là dung túng không tốt với nàng. Nàng không thể nào ở lại bên cạnh bọn họ cả đời.

Thẩm lão phu nhân gật đầu: "Việc này tất nhiên ta hiểu. Trong cung, con cũng đừng vì thế mà lo lắng quá mức."

Tịch Nguyệt sẵng giọng cười: "Trong nhà này có tổ mẫu, có phụ thân, có mẫu thân, con có cái gì phải lo lắng? Ngược lại con, sợ là vẫn để cho các người lo lắng thôi?"

Trong lời nói có chân thành.

"Con đi ngàn dặm mẹ lo lắng. Chúng ta đều là người thân nhất, cho dù là con ở nơi Phú Quý trên đời này, sao chúng ta lại có thể hoàn toàn không lo lắng." Lão phu nhân liếc mắt nhìn Tịch Nguyệt.

Lâm thị nhớ đến dặn dò của lão gia mình, mở miệng: "Lúc ta ra cửa lão gia còn giao cho ta, tất nhiên muốn dặn dò dành cho con, trong nhà không cần con tranh thủ cái gì, trong cung này, bảo vệ tốt bản thân là được."

Tịch Nguyệt và Lâm thị không thân thiết, nhưng ai cũng không phải đứa ngốc, đạo lý nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn (một người vinh tất cả cùng vinh, một người bị tổn hại tất cả đều bị tổn hại), coi như Lâm thị này không phải loại người thông minh cũng hiểu. 

Thường ngày Tịch Nguyệt nghe nói mẹ cả nào đó nhằm vào thứ nữ, hoặc là mẹ kế nhằm vào kế nữ, luôn có chút không hiểu, cô gái luôn phải lập gia đình, đặc biệt là nhà bọn họ như vậy, nếu như không thể vào cung, cũng có thể gả vào nhà quan,  cho dù như thế nào, cũng là một trợ lực với nhà mình, tội gì nhằm vào cho khổ sở, thật là khiến nàng khó hiểu.

Chỉ là nàng cũng may mắn, Lâm thị là một người thoả đáng, cho dù cũng không nhiệt tình lắm với huynh muội bọn họ, nhưng lại rất yên ổn giữ bổn phận, cũng hiểu cái gì nên làm cái gì không nên làm.

Có lẽ cũng đúng, nếu lúc trước mẫu thân có thể chọn nàng, tự nhiên là có đạo lý.

Tịch Nguyệt tự mình rót vào đầy trà cho hai vị trưởng bối.

"Trong cung này nếu như không được cưng chiều, chính là nô tài cũng sẽ khi dễ. Con biết đúng mực, các người đừng lo lắng quá mức, về phần tranh thủ hay không, thì con tự có chừng mực, Thẩm gia sẽ lớn mạnh, nhưng không phải là hiện tại, mọi việc vội vàng quá mức, luôn sẽ khiến người lo lắng."

Nàng cười chân thành.

Thẩm lão phu nhân và Lâm thị nghe lời nàng nói, vừa suy xét tỉ mỉ, cảm thấy nàng nghĩ lâu dài.

Tịch Nguyệt cũng không nhìn Thẩm lão phu nhân, chỉ nhìn chăm chú Lâm thị: "Phụ thân là đích tôn Thẩm gia, đại ca là trưởng tôn Thẩm gia, con là cô nương Thẩm gia, là nữ nhi của phụ thân, thân (ruột thịt) muội muội của ca ca, mọi người của Thẩm gia, chỉ cần con có năng lực, con đều sẽ quan tâm, nhưng có một số việc xin mẫu thân ghi nhớ, không có ai có thể thay thế vị trí trưởng tôn của ca ca. An nhi là đệ đệ của con, con sẽ đối xử vô cùng tốt với hắn, trong giới hạn khả năng của bản thân cho phép cũng sẽ cho hắn có được, hắn cũng là người thân nhất của con, nhưng mà, hắn không thể uy hiếp vị trí ca ca, con nghĩ, mẫu thân là người thông minh, người hiểu, đúng không?"

Sở dĩ Tịch Nguyệt sẽ không băn khoăn chút nào nói ra ý nghĩ của mình trước mặt lão phu nhân và Lâm thị như vậy, thậm chí cũng không có kiêng dè Thẩm Nhất Nhất, chính là muốn tỏ rõ thái độ với Lâm thị, mà nàng cũng rõ ràng, Lâm thị này, dù không thân thiết với nàng, nhưng lại là một người biết chuyện. 

Quả nhiên, trong nháy mắt vẻ mặt Lâm thị cứng ngắc, nhưng chỉ là thoáng qua rồi lại trịnh trọng mở miệng: "Ban đầu biểu tỷ chọn ta gả vào Thẩm gia làm thiếp, chính là tin vào nhân phẩm của ta. Sau đó biểu tỷ mất, ta gả tới biến thành kế thất, mà ta cũng sẽ không quên lời nàng nói ngày đó. Con tuổi còn nhỏ, có một số việc sẽ không hiểu, nhưng tiểu chủ thông minh lanh lợi, suy nghĩ tinh tế, chắc hẳn biết được ta là loại người nào, có thể có An nhi, chính là ta cực kỳ vui sướng, tất nhiên sẽ không cưỡng đoạt thứ không thuộc về ta. Người, luôn phải biết đủ."

Ngừng lại một chút, Lâm thị tiếp tục: "Mẫu thân nói lời không thích nghe, mẫu thân chú ý là cả Thẩm gia, mà ta trừ chú ý cái này, ngoài đại phòng chúng ta, Tịch Nguyệt con là trưởng nữ đại phòng chúng ta. Cho dù con có phải ruột thịt của ta hay không, những thứ này cũng sẽ không thay đổi. Ta là một phu nhân nơi sâu, cái khác không biết, nhưng cũng biết, chỉ cần là lời lão gia nói, chuyện lão gia quyết định, tất nhiên là ta sẽ không có nửa phần không vâng lời. Ta là kế thất, An nhi lại nhỏ, tương lai hắn cần ca ca tỷ tỷ hắn che chở, ta không thể trông coi hắn cả đời. Cho nên mặc dù hắn còn nhỏ, ta cũng sẽ dạy cho hắn, mọi việc, phải biết đủ. Nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn. Những đạo lý này, ta hiểu."

Tịch Nguyệt thấy Lâm thị như thế, nở nụ cười, tất nhiên nàng biết được, Lâm thị này là một người thật rõ ràng.

Kiếp trước nàng không được sủng ái, Lâm thị cũng không có thay đổi thái độ của mình. Kiếp này nàng được cưng chiều, dĩ nhiên là khác biệt.

Thật ra thì Lâm thị cũng có một chút lời ngầm, Đúng vậy, nàng phú quý, đại phòng bọn họ sẽ thêm Phú Quý, so sánh với Tam Phòng chi thứ hai, kế nữ nàng cũng sẽ không trở thành uy hiếp gì với Lâm thị, không chỉ có như thế, sợ rằng còn là một sự giúp đỡ lớn với nàng ta.

Nàng không ngốc.

Với Thẩm gia, Thẩm Tịch Nguyệt nàng là chỗ dựa của  Lâm thị trước mặt Tam Phòng chi thứ hai. Với người ngoài, một nữ nhi được cưng chiều là chỗ dựa của cả Thẩm gia bọn họ.

Lão phu nhân thấy hai người nói chuyện, tán thành gật đầu: "Tất cả nói rõ thì tốt. Thẩm gia chúng ta mặc kệ là mấy phòng đều phải đồng tâm hợp lực đối ngoại. Ba Huynh Đệ bọn họ còn như vậy, thì giữa chị em dâu các ngươi nên hòa thuận. Về phần Nguyệt nhi, vốn là ta cũng lo lắng nhiều, nhưng hôm nay gặp mặt, thì lại cảm thấy, bản thân đã người lớn tuổi như thế, tầm mắt lại còn không bằng một tiểu cô nương, tâm tư cũng không bằng."

Nguyệt nhi không thuận theo: "Tổ mẫu đây là nói chuyện gì. Ngược lại có vẻ Nguyệt nhi tâm cơ nặng đấy."

Nhìn bộ dáng nàng nũng nịu, Thẩm lão phu nhân cười chỉ chỉ đầu nàng.

Gia đình Thẩm gia kết cấu đơn giản, Thẩm lão phu nhân ít từng trải chuyện bẩn thỉu, cho dù lớn tuổi, nhưng vẫn khác loại người ở lại nhiều năm trong thâm cung như Tịch Nguyệt. Có thể thấy được, tuổi tác một người tuy là làm cho ngươi thêm từng trải, nhưng cũng cần phải phân vị trí hoàn cảnh.

Mấy người lại nói chuyện với nhau một hồi, hai bên cũng là ý cười nhẹ nhàng.

Người nhà gặp nhau, một năm chỉ có một lần, Tịch Nguyệt rất quý trọng cơ hội này, nhìn ra được, tất nhiên những người khác cũng thế.

Cẩm Tâm Cẩm Linh cũng đã lâu không gặp, đều cực kỳ kích động.

Tịch Nguyệt nhìn ra được, mấy ngày này Cẩm Linh cũng không như ngày trước rồi, hình như là trầm ổn rất nhiều, như vậy tất nhiên rất tốt, Tịch Nguyệt âm thầm gật đầu.

Lúc ăn trưa các cung cũng được ban thưởng mấy món ăn có vẻ đặc biệt.

Nghĩ đến cũng đúng, hoàng thượng khôn khéo như thế, tất nhiên biết được làm sao lung lạc lòng người.

Mà Thính Vũ Các bên này vốn trên cơ sở có ban thưởng còn nhiều thêm mấy phần, Tịch Nguyệt cũng không bất ngờ, nhưng ngược lại Thẩm lão phu nhân còn có Lâm thị rõ ràng vui mừng.

Đặc biệt là Thẩm lão phu nhân, chỉ chớp mắt ấy, vốn là tiểu tôn nữ hầu hạ dưới gối liền đã là Uyển Dung nương nương trong cung, không chỉ có như thế, còn rất được hoàng thượng thích *. Trong khoảng thời gian ngắn vui sướng cũng có mấy phần phiền muộn.

Nhìn Tịch Nguyệt, lão phu nhân lại nghĩ tới trưởng tôn của mình.

"Nguyệt nhi đã lập gia đình, Thư Bình còn chưa có định ra gia đình thông gia."

Trong lòng Tịch Nguyệt kinh sợ, trang ## bubble vội hỏi: "Chính là tổ mẫu lại coi trọng gia đình nào?"

Cho dù Bạch Tiểu Điệp vào cung, nàng vẫn lo lắng ca ca của mình đi lên con đường giống như cũ. Gả cưới này, rất quan trọng không riêng gì đối với cô gái, cũng là giống nhau đối với đàn ông.

Thẩm lão phu nhân lắc đầu: "Ngược lại xem tướng mấy nhà, nhưng cao không được thấp không xong, hiện cũng chưa định ra."

"Tổ mẫu, chuyện này không thể tuỳ tiện được, cưới vợ nên cưới hiền. Nếu như xem trọng người ta, nhất định phải bằng mọi cách cẩn thận hỏi thăm nhân phẩm nàng này. Cho dù ca ca tuổi không nhỏ, nhưng lòng dạ lại rất đơn thuần, chớ để bị người suy nghĩ bất chính này lường gạt, người một nhà chúng ta, tất nhiên phải một lòng. Đừng nên tìm người không tốt, quấy rối yên tĩnh trong nhà." 

Trong lòng mấy người có chút ưu tư gật đầu.

"Nguyệt nhi thật là biết được cô nương nhà nào hiền huệ đoan trang?" Lão phu nhân có hy vọng hỏi.

Tịch Nguyệt lắc đầu cười khổ: "Cô gái mà con tiếp xúc, hôm nay không phải đều ở trong cung sao?"

Suy nghĩ một chút, Tịch Nguyệt mở miệng đề nghị: "Nếu như chọn được người mà tổ mẫu và phụ thân xem trọng, lúc bắt đầu để cậu nhìn một chút."

Lão phu nhân không ngờ nàng sẽ đề nghị như thế, không hiểu.

"Nhiều năm như vậy chỉ là cậu của con cũng ít có qua lại, hắn..." Lão phu nhân hơi chần chờ.

"Không có vấn đề gì, cứ nói là con nói, chuyện như vậy cũng cần ông giúp đỡ góp ý."

Thấy Tịch Nguyệt kiên trì, lão phu nhân gật đầu đồng ý.

Người một nhà cùng một chỗ, cho dù là thời gian trôi qua lâu nữa, cũng cảm thấy như rất nhanh.

Trong chớp mắt chính là mặt trời chiều ngã về tây, Thẩm lão phu nhân dẫn đại nhi tức (con dâu lớn) và cháu gái chuẩn bị rời đi.

Tịch Nguyệt chuẩn bị rất nhiều quà tặng, lại khoác áo choàng thật dầy cứ muốn tiễn ra cửa. Thẩm lão phu nhân không lay chuyển được nàng, cuối cùng để cho nàng đưa ra cửa.

Đỡ tổ mẫu mình, Tịch Nguyệt nói nhỏ tiếng chỉ để hai người có thể nghe được: "Cậu cũng sắp xếp người cho con, tổ mẫu có thể yên tâm, cậu có thể tin tưởng. Trong cung con có người của hoàng thượng và Thái hậu, cho dù con làm cái gì, cũng có mắt của mình, không cần lo lắng cho con."

Lão phu nhân giống như không có nghe thấy, chỉ thoáng gật đầu, tinh vi không thể tra ra.

Đưa người thân trong nhà đến cửa cung, đây đúng là phần độc nhất, Tịch Nguyệt cũng không cảm thấy có gì không ổn, ai không gần gũi người nhà mình, trong cung này khắp nơi lục đục đấu đá, không gần gũi người thân nhất của mình, chẳng lẽ thân thiết với những tỷ tỷ muội muội ngoài mặt, tầng tầng lớp lớp cô gái hãm hại sau lưng này?

Thẩm Nhất Nhất rốt cuộc là đứa bé, cho dù đã được dặn dò qua, lúc này vẫn không nhịn được khóc lên, bộ dáng nhỏ bé đáng thương vô cùng. Tịch Nguyệt đau lòng một hồi.

Cúi đầu an ủi mấy câu, tất nhiên lão phu nhân sẽ không để cho Tịch Nguyệt không đúng mực, không nặng không nhẹ mắng mấy câu, cuối cùng Thẩm Nhất Nhất ngừng lại nước mắt. 

Tiễn người đi, Tịch Nguyệt quơ khăn của mình, ánh mắt ê ẩm.

Gặp lại, không phải đã là sang năm rồi.

Vành mắt ửng đỏ xoay người, lại thấy Cảnh đế cách đó không xa nhìn nàng.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Cảnh đế sâu xa nhìn nàng.

Ánh mắt kia u tối khó hiểu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện