Mặc kệ nghĩ cái gì, Tịch Nguyệt đều thể hiện bộ dáng hồn nhiên trước mặt hắn, cho dù có chút ương ngạnh cùng tâm cơ, đó cũng chỉ là đối với người ngoài mà thôi, đối với Cảnh đế, nàng luôn có bộ dạng hoàn toàn dựa dẫm.

Quả nhiên, Cảnh đế nghe Tịch Nguyệt nói như vậy, không tiếp tục hỏi nữa, không chỉ có thế, hình như lực vuốt ve sống lưng nàng cũng nhẹ nhàng hơn.

"Trong cung này thị thị phi phi, ngươi cũng chớ để ý quá nhiều, không có chuyện gì bồi Thái hậu uống trà đánh cờ, đấy cũng coi như là một phương thức tiêu khiển tốt.

Bọn họ ngươi tranh ta giành, cũng chỉ là hư danh, trong lòng trẫm chỉ có một mình ngươi." Cảnh đế động tình nói.

Mặc dù hắn nói như thế, Tịch Nguyệt cũng không dám tin đó là thật, chỉ có trời mới biết hắn đã nói lời này với bao nhiêu thiếu nữ.

Bất quá mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vẫn tràn đầy cảm động, trực tiếp đưa môi anh đào của mình lên.

Xem đi, biết rõ là giả còn phải cảm động rơi nước mắt, thế giới này luôn là thú vị như thế đúng không? ......

Chờ Cảnh đế rời đi, Tịch Nguyệt vùi mình trong nước, ngừng thở, hồi lâu mới thò đầu ra.

Trong lòng chỉ có một mình nàng? Thật đúng là buồn cười.

Nhiều nhất, nàng cũng chỉ là món đồ chơi biết nghe lời bên cạnh hắn mà thôi.

Nhưng câu trước của hắn lại làm cho nàng có nhiều suy nghĩ.

Thái hậu đối tốt với nàng, điều này vẫn luôn làm nàng phải suy nghĩ. Cẩn thận hồi tưởng lại kiếp trước, ngẫm lại hôm nay, là ý mà đang nghĩ tới sao? Bởi vì trong thời gian ngắn nàng không thể có đứa bé, gia thế lại không hiển hách, cho nên Hoàng thượng tìm Thái hậu làm núi dựa cho nàng?

Nếu lớn mật một chút, nàng không phải không nghĩ đến, Hoàng thượng muốn bồi dưỡng nàng thành Đức phi kế tiếp, Phó Cẩn Dao là thế lực thứ ba?

Chu Vũ Ngưng xinh đẹp cao ngạo, Liên Tú Vân khó có thể trở thành người tài, Bạch Du Nhiên lạnh nhạt thờ ơ, về phần những người cũ trong cung, trong bốn năm đều không leo lên được vị trí cao, chắc hẳn Hoàng thượng cũng không muốn cho các nàng đi lên.

Cho dù như thế, cũng chưa chắc nàng đã là lựa chọn tốt, hoặc là biểu hiện của nàng có chỗ nào đó khiến Hoàng thượng yêu thích?Bạn đang đọc truyện trên .

"Cẩm Tâm, trời tối nay âm u, treo đèn lồng đỏ lên đi." Lau sạch thân thể, Tịch Nguyệt giao phó.

"Vâng"

Tịch Nguyệt đứng bên cửa sổ, xuyên thấu qua ánh trăng, người gác cổng có thể lờ mờ thấy được đèn lồng màu đỏ, khóe miệng nở một nụ cười.

Vốn ban đêm Tịch Nguyệt đều muốn đi dạo trong vườn, tản bộ, thời tiết lạnh dần, nàng cũng không muốn chịu lạnh đi ra ngoài. Không biết tại sao, nàng rất sợ lạnh.

Kiếp trước cũng không xảy ra tình trạng như vậy.

Nàng cũng không nghi ngờ, nếu như tất cả mọi chuyện đều giống nhau như đúc, vậy sao nàng lại sống lại?

Không thể tản bộ, cùng Đào Nhi và mấy đại nha hoàn ở trong phòng nói chuyển giải buồn.

Trong mấy người này Đào Nhi là nói nhiều, tin tức cũng linh thông. So sánh với Quả Nhi trầm mặc ít nói, Đào Nhi quá hoạt bát.

"Chủ tử, lúc gần tối nô tì có nghe được một tin."

"Tin tức gì chứ, cũng chỉ là mấy tiểu cung nữ tư xuân, tiểu cung nữ và thái giám có quan hệ mập mờ, không thì ma ma nào đó có chuyện gì?" Hạnh Nhi trêu ghẹo nàng.

Đào Nhi không phục: "Không phải vậy đâu, lần này là tin lớn đấy, ngày mai các ngươi sẽ biết thôi."

"Hả? Vậy là cái gì?" Tịch Nguyệt cười cười, hỏi.

Đào Nhi thấy chủ tử tò mò, vội vàng hiến vật quý.

"Hôm nay trong giếng cạn của Kiêu Vân cung phát hiện hài cốt,Pinni, Phó quý tần bị kinh sợ. Hoàng thượng nói bây giờ Phó quý đang có thái, Kiêu Vân cung này nếu phát hiện vật xúi quẩy như thế, tất nhiên không thể tiếp tục ở. Hoàng thượng cũng đã nói với Phó quý tần, muốn cho Phó quý tần dời đến Trúc Hiên, ngày mai sẽ hạ chỉ."

Tịch Nguyệt làm ra vẻ giật mình.

Đào Nhi thấy mấy người kia cũng không biết tin tức này, nói tiếp: "Trừ cái tin này ra, còn có việc khác nữa đấy, chính là Đức phi, nói là Thái hậu biết được Phó quý tần bị kinh sợ, lên án kịch liệt nô tài hầu hạ ở Kiêu Vân cung, còn lệnh Đức phi phải điều tra cho kĩ, muốn tiêu diệt kẻ không an phận. Nhưng Phó quý tần làm sao có thể để Đức phi làm những thứ này! Hai người vẫn luôn đấu đá với nhau. Sau Hoàng thượng lại đến, nhắc tới dời cung, cũng chỉ nói, để Phó quý tần an toàn, hãy để cho Đức phi tra một chút."

"Ta xem, Đức phi này sao có thể đơn thuần giúp đỡ Phó quý tần. Trong cung này cũng chỉ có tiên Hoàng hậu và Đức phi sinh hoàng tử, nếu như Phó quý tần cũng sinh hạ hoàng tử, mẫu bằng tử quý, Phó quý tần lại có Phó gia ủng hộ, tương lai sau này như thế nào cũng khó nói!" Hạnh Nhi phân tích nói.

Hai đại thái giám canh cửa, mấy người các nàng ngược lại có thể nói rõ suy nghĩ của mình ở trong nhà.

Tịch Nguyệt nghe một lúc lâu, nghiêm túc mở miệng: "Các ngươi đều là đại cung nữ bên cạnh ta, rất nhiều đạo lý ta khỏi cần nói các ngươi cũng hiểu. Có lẽ người khác có ruồng bỏ ta nhưng có thể, nhưng các ngươi cũng không có. Chỉ cần đã làm đại cung nữ bên cạnh ta, chuyện của các cung khác cũng không nên nói nhiều. Nhưng các ngươi cũng biết, có một số việc, tất nhiên phải cực kỳ thận trọng. Cũng phải quản tốt người làm ở Thính Vũ các chúng ta. Tựa như các ngươi suy đoán, thai này của Phó quý tần, cũng không được an ổn, chúng ta không muốn hại người, nhưng cũng phải đề phòng chớ bị người khác lợi dụng hoặc là hãm hại."

Mấy người đều hiểu bây giờ càng phải thận trọng.

Nàng sẽ không cho phép có người lấy mình làm thế thân, tình hình bây giờ có thể thấy, loại khả năng này cũng không phải là không có.

Xem ra, mấy ngày này nàng thật đúng là phải đi qua cung Thái hậu đánh cờ với người nhiều hơn mới được. An phận, mới là con đường đúng đắn nhất.

Mấy ngày sau Tịch Nguyệt rất hiểu chuyện, trừ bồi Thái hậu đánh cờ, những lúc khác đều không ra khỏi cửa.

Trong cung bởi vì chuyện của Liên Tú Vân, Bạch Tiểu Điệp nên cũng có chút kiêng kị với Tịch Nguyệt. Dù sao không ai biết, ý định của Hoàng thượng là như thế nào, mà Thẩm Tịch Nguyệt, còn đang là người được thánh thượng cưng chiều đấy.

Kể từ đó ngày tháng của nàng cũng thanh tịnh.

Phó quý tần đã đến Trúc Hiên. Nghe nói Phó quý tần rất yêu thích nơi đó. Trúc Hiên danh xứng với thực, trong sân trồng rất nhiều trúc, trong viện còn có một lầu các bằng gỗ, bên trong có các loại thư họa của danh gia, một thanh cầm cổ, đúng là một nơi thanh nhã.

Hoàng thượng sau khi bàn công việc xong sẽ đến lầu các này, cùng với Phó quý tần, thưởng thức trà, nghe cầm.

Chớ nói này không ăn được quả nho thì nói nho còn xanh, mặc dù Trúc Hiên này là một nơi tốt, nhưng Tịch Nguyệt vẫn luôn hoài nghi, về phần là lạ ở chỗ nào, nàng không thể nào biết được. Nhưng mà cảm giác kì lạ không đúng này ngày càng tăng. Nàng cảm giác, đối với cái Trúc Hiên này, mình đã bỏ quên cái gì.

Nhưng cho dù như thế, nàng cũng không thể hiện quá rõ ra ngoài, cũng chưa từng đặt chân tới Trúc Hiên, mặc kệ như thế nào, có cái gì không đúng, cũng không có quan hệ với Thẩm Tịch Nguyệt nàng.

Nếu như nói mấy ngày này có cái gì tương đối thú vị, vậy coi như là Bạch Du Nhiên rồi. Nàng và Liên Tú Vân Bạch Tiểu Điệp có quan hệ không tốt, trái lại không nghĩ đến lấy được hảo cảm của Bạch Du Nhiên. Bạch Du Nhiên vốn lạnh nhạt, nhưng hôm nay tình cờ thấy nàng, cũng thu hồi mấy thứ lạnh nhạt hằng ngày, cũng cười nhiều hơn một chút.

Nếu như nói điểm khác nhau giữa Bạch Du Nhiên và Bạch Tiểu Điệp, nàng thấy Bạch Tiểu Điệp kinh ngạc vui mừng, nhưng Liên Tú Vân luôn là biểu tỷ nghiêm chỉnh của nàng. Lần diễn xuất hôm này của nàng ta, đúng là khiến Tịch Nguyệt có chút nghi ngờ. Nhưng mà nghĩ đến thường ngày Bạch Du Nhiên cũng không thân cận với Liên Tú Vân, Tịch Nguyệt nghĩ, mỗi người đều có nỗi khổ riêng.

Nghĩ lại trước kia, nàng dường như phát hiện một chút đầu mối, đây cũng không phải là không thể nhận ra.

Mặc dù ngay cả Tú Vân là nữ nhi ruột của đại cữu cữu Bạch Du Nhiên, đại tiểu thư con vợ cả của Liên gia. Nhưng hiện Liên gia đã hủ hóa, cũng không thể so sánh với Bạch gia. Liên đại nhân cũng dựa vào Bạch gia hơi nhiều.

Thật ra Bạch phu nhân cũng không phải là thân thích của, mà Bạch Du Nhiên và Liên Tú Vân đều là tài nữ tâm cao khí ngạo, dĩ nhiên sẽ không hợp nhau, khó tránh khỏi tranh chấp hơi nhiều. Cứ như vậy, quan hệ biểu tỷ muội thân mật như thế nào.

Mà Bạch Tiểu Điệp tuy là thứ nữ, nhưng mẫu thân Điệp di nương của nàng ta cũng là người hài lòng bên cạnh Bạch đại nhân, Bạch đại nhân đúng là xem trọng Bạch Tiểu Điệp dịu dàng nhã nhặn lịch sự nhiều hơn, hơn qua chính nữ Bạch Du Nhiên của mình.

Bạch Tiểu Điệp không lên được trên mặt bàn vả lại hết sức sùng bái Liên Tú Vân, như thế xem ra, hai người này tiến tới với nhau ngược lại là điều tất nhiên.

Cả ngày bị người nhìn với ánh mắt sùng bái, có thể trợ giúp gia tộc giao hảo với Bạch gia, nàng ta còn nghĩ gì đến cảm nhận của dì và biểu muội của mình nữa. Càng nghĩ càng thấy Tú Vân đáng ghê tởm, Tịch Nguyệt cười lạnh, thật là uổng phí danh hiệu tài nữ.

Nếu như tài nữ này là người khác bình định, cũng không biết người bình định này đã thu bao nhiêu lễ vật của Liên gia mới có thể nói ra những lời trái lương tâm như vậy.

Tịch Nguyệt là con vợ cả, cũng là người trong đại viện, cho dù sống lại, đối với lần diễn xuất này vẫn thấy ghê tởm. Ban đầu nàng trẻ tuổi, không hiểu chuyện, nghe lời Vũ Lan nói, cho là Bạch Tiểu Điệp này ở nhà có thể được cưng chiều như vậy, tất nhiên là một người lanh lợi, nhưng không nghĩ đến, lại hại người nhà.

Lần này hai người thế nhưng đồng thời vào cung, thật đúng là chuyện đáng cười.

Hôm nay càng lạnh, ngày hôm qua đã xuất hiện trận tuyết rơi đầu mùa, bây giờ rèm cửa trong nội thất đã thay bằng những tấm vải dày để chắn gió.

Cẩm Tâm bưng nước nóng vào cửa rửa tay cho Tịch Nguyệt.

"Có nghe nói Hoàng thượng tuyên người nào không?"

Tịch Nguyệt rất ít chú ý Hoàng thượng tuyên người nào thị tẩm, hai ngày này lại không ngừng hỏi thăm.

Cẩm Tâm lắc đầu: "Chưa từng, hôm nay Hoàng thượng vẫn không có giao thiệp với hậu cung."

Tịch Nguyệt tư tuần, đã là ngày thứ năm, Hoàng thượng đã năm ngày chưa đặt chân tới hậu cung, mỗi ngày đều nói công vụ bề bộn, nhưng hôm nay thiên hạ thái bình, nào có công vụ gì đáng giá mất ăn mất ngủ như thế?

Nếu như nói có chuyện gì, chính là năm ngày trước Lục vương gia mang theo gia quyến hồi kinh, nói đến Lục vương gia này, Tịch Nguyệt cũng biết được. Lục vương gia và Cảnh đế là huynh đệ ruột, lại xảy ra phản bội, hai người tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế rất là kịch liệt, sau tiên hoàng lựa chọn Cảnh đế, đày Lục vương gia đến thành nhỏ ngoài biên cảnh.

Ngược lại không nghĩ tới, lúc này hắn thế nhưng hồi kinh rồi.

Kiếp trước Lục vương gia vào kinh là sau khi nàng vào cung được bốn năm, hơn nữa khắp nơi đều đối chọi gay gắt với Cảnh đế, cho đến khi nàng chết. Hai người này càng đấu say sưa! Tự nhiên, Cảnh đế là Hoàng đế, Lục vương gia là một Vương gia không có thực quyền, nhưng cho dù như thế, người trong hậu cung đều biết, Lục vương gia đang chờ cơ hội để phản lại Hoàng thượng.

Khi đó Thẩm gia bọn họ gặp chuyện không may, trên triều đình Lục vương gia còn dùng lời nói khó nghe để chống đối Hoàng thượng!

Tuy cuối cùng không cứu được Thẩm gia bọn họ, nhưng dù sao cũng được coi là vì Thẩm gia bọn họ ra sức, chính là không biết hắn đang đấu nhau hay là còn có ẩn tình gì khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện