Dĩ nhiên là Thái hậu biết tất cả xảy ra hai ngày này, nhưng mà nếu ý hoàng thượng là tự mình xử lý, vậy bà cũng không quản nhiều, có điều nhìn Nghiêm Gia ngơ ngác ngồi nơi đó. 

Thái hậu kéo Nghiêm Vũ bên cạnh.

Nghiêm Vũ nhướng lông mày lên, có chút không muốn, chẳng qua dưới ánh mắt Thái hậu vẫn ngoan ngoãn đi tới.

"Gia Nhi, một lát chúng ta cùng đi Thượng Thư Phòng nhé."

Nghiêm Gia nghe được lời ca ca nói, ngẩng đầu nhìn hắn, ngay sau đó lại cúi đầu: "Ta muốn mẫu phi."

Nghiêm Vũ mím môi một cái.

"Ở chỗ tổ mẫu không có gì không tốt."

Nhưng mà cũng không có gì tốt. Trong lòng Nghiêm Vũ bồi thêm một câu nho nhỏ.

"Ta muốn mẫu phi." Lại một câu.

"Đủ rồi." Thái hậu rầy một tiếng.

Nghiêm Vũ và Nghiêm Gia đều nhìn qua.

Thái hậu nhìn thẳng hai đứa bé: "Nếu như con không nghe lời, vậy sau này cũng không cần gặp mẫu phi con. Mẫu phi con đã làm chuyện sai, thì phải bị trừng phạt. Con còn nhỏ, cũng không hiểu, nhưng con phải nhớ một điểm này, trong cung này, không phải thích làm gì thì làm, muốn làm gì thì làm."

Lời này của Thái hậu có chút nặng.

Thật ra thì đây cũng là thất vọng với Đức Phi. Nhìn trên phần Gia Nhi, nàng ta thỉnh thoảng làm việc sai bọn họ có thể không truy cứu. Nhưng mọi việc cũng phải có một ranh giới cuối cùng. Nàng ta không rõ ràng ranh giới cuối cùng đó, vậy phải nhận được kết quả xứng đáng.

Nghiêm Gia mếu máo, khóc thút thít.

Bên cạnh Nghiêm Vũ suy nghĩ một chút, nắm tay hắn.

Thường ngày hai anh em vô cùng lạnh nhạt, rất ít gặp nhau. Cho dù là mới vừa rồi, nếu như Thái hậu không lên tiếng, Nghiêm Vũ cũng sẽ không quan tâm Nghiêm Gia.

Nhưng hôm nay lại thấy hắn chủ động dắt tay Nghiêm Gia, Thái hậu thoáng loé qua một vẻ kinh ngạc trong mắt.

Mà Nghiêm Gia cũng như thế.

"Một lát chúng ta cùng đi Thượng Thư Phòng." Hắn cũng lặp lại câu này.

Có lẽ bị Thái hậu nói nghiêm khắc hù sợ, Nghiêm Gia nhìn Nghiêm Vũ vẫn tính là dễ gần, gật đầu một cái.

Thấy hai đứa bé này nắm tay nhau, vẻ mặt Thái hậu có chút hòa hoãn.

Thị nữ bên cạnh vội vàng vào cửa: "Khởi bẩm thái hậu nương nương, Thuần Chiêu Nghi cầu kiến."

Thái hậu gật đầu, theo thường lệ mà nói, lúc này nha đầu này cũng nên tới đây.

Nhưng nghĩ đến Trần Vũ Lan kia cố ý hãm hại, Thái hậu cũng buồn nôn, tốt lành, người này bị xử lý xong, ác độc như vậy, thật là không phải chuyện may mắn trong cung.

Tịch Nguyệt vào cửa nhẹ nhàng cúi đầu: "Thần thiếp gặp qua thái hậu nương nương."

Nhìn nàng vốn mặt mày yên tĩnh, Thái hậu gật đầu.

"Nguyệt nha đầu tới ngồi. Thân thể như thế nào?"

Tịch Nguyệt cười híp mắt nhìn Thái hậu: "Bẩm Thái hậu, thân thể thần thiếp cũng không có chuyện gì. Tối hôm qua thái y đã xem rồi, nói là không có gì đáng ngại."

Thái hậu gật đầu, quay đầu dặn dò: "Một lát hai hoàng tử phải đi Thượng Thư Phòng, đến tẩm điện, thay đổi quần áo cho bọn họ, sau đó lại đưa bọn họ đi tới."

Mấy nha đầu khẽ cúi, dẫn theo hai đứa bé ra cửa.

Ánh mắt Tịch Nguyệt nhìn lại, thấy Nghiêm Vũ quay đầu lại nhìn nàng, chính là nở nụ cười rực rỡ.

Hắn thấy Tịch Nguyệt như thế, ngẩng đầu lên, dường như bộ dáng rất là kiêu ngạo, dắt điểm nhỏ kia rời đi.

"Vũ Nhi thật sự có thể *!"

Thái hậu nhìn Tịch Nguyệt và Nghiêm Vũ đối xử hoà thuận, trong lòng cũng vui mừng.

Hai năm gần đây thân thể bà càng ngày càng không tốt, từ nhỏ Nghiêm Vũ đã được nuôi dạy bên cạnh bà, Cảnh đế không muốn dẫm vào vết xe đổ của cha mình, cực kỳ lạnh nhạt với con cái. Mà đứa bé lại không có mẫu thân che chở, nếu như bà cũng đi, cuộc sống đứa nhỏ này có thể thành dạng gì thì Thái hậu không dám nghĩ. Tất nhiên, không người nào dám bất kính với Đại hoàng tử, nhưng minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, sao bà lại có thể không lo lắng? Tuy rằng Thẩm Tịch Nguyệt này không phải lựa chọn tốt, nhưng mà Thái hậu tự nhận là cũng quan sát nàng đã lâu, nếu như không tốt với đứa bé thì nàng không làm được loại chuyện này.

Mà dường như độ chấp nhận của Vũ nhi lại cao hơn nhiều đối với nàng, Thái hậu rất hi vọng, một ngày kia mình không còn. Thẩm Tịch Nguyệt sẽ bảo vệ Nghiêm Vũ khắp nơi.

Hắn thông minh, nhưng vẫn chỉ là một đứa bé.

Dù Thẩm Tịch Nguyệt như thế nào, đều là sủng phi bên cạnh hoàng thượng, dù là ngày ấy không đựơc cưng chiều, thoạt nhìn tính tình nha đầu này đã đi tới phần vị hôm nay, chỉ cần nàng không gây chuyện, cũng sẽ không có vấn đề gì.

Có Thẩm Tịch Nguyệt giúp đỡ, ít nhất Vũ nhi sẽ dễ đi hơn nhiều.

Cho dù là tương lai Thẩm Tịch Nguyệt có con trai của mình, *d&d#l@q^d<.com> Thái hậu cũng cảm thấy không sao. Tịch Nguyệt không phải ả Đức Phi ngu xuẩn kia, bà đã nói rồi, Vũ nhi sẽ không thừa kế ngôi vị hoàng đế, vậy chính là thật sự sẽ không.

Suy nghĩ một chút, thu lại suy nghĩ của mình, Thái hậu mỉm cười: "Đúng vậy. Đứa nhỏ này là một người hiểu chuyện. Thường ngày nhìn hắn không thân thiết với Gia Nhi, nhưng lúc này lại chủ động kéo tay hắn trấn an hắn."

Tịch Nguyệt nghĩ đến Nghiêm Gia, biết được là tối hôm qua hắn được đưa đến chỗ Thái hậu, mà hôm nay Đức Phi đã thân ở lãnh cung rồi.

"Nhị hoàng tử còn nhỏ tuổi, qua mấy năm thì rõ ràng."

Thái hậu lắc đầu.

"Tuy là Đức Phi đi ra từ đại nho gia, nhưng nếu như nói đến giáo dục con cái này, ai gia thấy, thật là không ra gì. Trong cung này, tại sao có thể nuôi đứa bé như vậy?"

Tịch Nguyệt chỉ là cười, cũng không tiếp lời.

Có lúc chuyện đã là như thế, thường ngày Đức Phi chưa từng phạm sai lầm, thì Thái hậu tuyệt đối sẽ không nói như vậy, mà nhị hoàng tử cũng để chỗ Đức Phi nuôi dạy. Hôm nay một khi có vấn đề, chính là muôn vàn không phải.

Vấn đề nuôi dạy đứa nhỏ này cũng bị oán trách.

Cũng không phải nói Tịch Nguyệt có ý kiến gì đối với chuyện này không, có điều là nàng nhắc nhở cho mình thôi.

Người mà, nhất định phải thận trọng từ lời nói đến việc làm.

Mỗi một bước đi đều phải cẩn thận đắn đo, nếu không ảnh hưởng cũng không phải là một mình mình.

Về phần Đức Phi, nàng ta nhận được kết cục này ngược lại Tịch Nguyệt cảm thấy là trừng phạt đúng tội.

Từ lúc nàng vào cung tới nay bị Đức Phi này tính toán nhiều ít, thật đúng là cũng không biết rồi. Trên rất nhiều chuyện đều có bút tích của Đức phi, nếu như nói nhìn nàng ta rơi vào kết cục hôm nay, Tịch Nguyệt sẽ cảm thấy nàng ta đáng thương, đó thật đúng là cười nhạo một hồi.

"Hoàng thượng đã sai người dọn dẹp Khánh An điện, có lẽ mấy ngày nữa ngươi có thể dời vào. Sau này đường ngươi tới đây lại xa rồi, còn là một người mang thai. Nhưng phải cực kỳ cẩn thận. Không có chuyện gì thì khỏi phải tới."

Tịch Nguyệt lắc đầu, nào có chiều chuộng như vậy.

Thấy nàng lắc đầu, Thái hậu dặn dò lần nữa: "Chuyện lần này chính là vận số ngươi tốt, mỗi ngày dáng vẻ ngươi đừng cái gì cũng không biết. Nếu thật sự mắc bẫy, ngươi phải làm sao?"

"Thần thiếp sẽ cẩn thận."

Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cười ngọt ngào.

Thái hậu cũng không hỏi nhiều chuyện xảy ra hai ngày này, cho dù là bà cái gì cũng không hỏi, cũng biết được, cần gì hỏi người khác ngược lại cũng không khách quan.

Hai người đang tán gẫu, chỉ thấy Quế ma ma bước nhanh vào: "Khởi bẩm thái hậu nương nương, Lục vương gia cầu kiến."

Kể từ khi Lục vương gia hồi kinh, thời gian vào cung thăm Thái hậu có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngoại trừ lần đầu tiên vào cung đụng phải những cung phi bọn họ thỉnh an đó, một lần khác chính là lúc lễ mừng năm mới, những thời gian khác thì chưa bao giờ thấy Lục vương gia vào cung.

Hình như Thái hậu cũng rất kinh ngạc, có chút vui mừng nhướng mày: "Tuyên."

Cho dù như thế nào, đó cũng là con trai nhỏ của bà.

Tịch Nguyệt thấy thế đứng lên: "Thái hậu nương nương, nếu Lục vương gia đã tới, Nguyệt nhi cũng không ở thêm, quấy rầy Thiên Luân Chi Nhạc (niềm hạnh phúc gia đình) của ngài. Cho phép thần thiếp cáo lui."

Thái hậu liếc mắt nhìn Tịch Nguyệt, gật đầu, ngược lại là một người thức thời, cũng không phải là nói ảnh hưởng thiên luân, Lục vương gia này vốn là nam tử trưởng thành, mà họ lại đều là Tần phi Hoàng đế, dù như thế nào đều là ngoại nam (đàn ông khác). 

Có thể biết đúng mực như thế, rất tốt.

"Ừ, ngươi về đi, sinh dưỡng tốt. Ai gia vẫn chờ ngươi sinh một Đại công chúa đấy."

Tịch Nguyệt cười yếu ớt, hiện ra lúm đồng tiền nho nhỏ.

Nhẹ nhàng cúi đầu, đứng dậy rời đi, 0di33xn0dafnl330fys0doon nàng cũng không muốn gặp gỡ với Lục vương gia. Hình như trong tiềm thức, nàng cảm thấy Lục vương gia là một nhân tố không ổn định.

Dù cho lúc trước hắn cũng chỉ nhìn hai mắt nàng, tuy nhiên nó vẫn khiến nàng khắc sâu ấn tượng, có lẽ người khác không sao cả, nhưng trong lòng Tịch Nguyệt, đặc biệt mạnh đối với nhận biết nguy hiểm và độ bén nhạy.

Tịch Nguyệt ra khỏi phòng cũng không đi về phía cửa chính ngay lập tức, ngược lại là đi tới phòng chếch nhỏ, đợi sau khi Lục vương gia vào cửa mới đi tới phía cửa chính.

Đương nhiên, đây không có gì không thỏa đáng, tránh Ngoại Thần, mọi người xem đến mới là thỏa đáng.

Ngay cả Chu ma ma bên cạnh cũng âm thầm gật đầu. Thuần Chiêu Nghi này đương nhiên không phải là chủ tử đầu tiên bà hầu hạ, nhưng lại là một người rất có chừng mực. Nếu như người khác, dĩ nhiên là sẽ không kiêng kỵ Lục vương gia, dù sao, đều là đồng bào (anh em ruột) cùng một mẹ.

Nhưng theo bà thấy, từ xưa tới nay, hậu phi bởi vì những chuyện này mà ban cho cái chết cũng không phải số ít.

Có thể thấy được, tuân thủ đúng mực này mới là tốt.

"Mới vừa rồi gặp phải Thuần Chiêu Nghi chứ?" Thái hậu nhìn con mình, cười híp mắt.

Nghiêm Liệt lắc đầu: "Chưa từng."

Thái hậu ngẩn ra, ngay sau đó suy nghĩ rõ ràng, cười nói: "Ngược lại đứa nhỏ này là một người biết được đúng mực."

Nghiêm Liệt cũng không nói chuyện, ngồi xuống đầu tiên.

Tiểu cung nữ bên cạnh nhanh nhẹn rót đầy ly trà.

"Mấy ngày nay khoẻ không?"

Nghiêm Liệt có chút gầy gò, hình như tâm sự nặng nề.

"Không quan trọng khoẻ với không khoẻ, vẫn là như vậy." Giọng nói hắn nhàn nhạt.

"Bây giờ công sự tất nhiên bận bịu không xong, ngươi cũng đừng để mệt nhọc quá mức, nhìn thân thể con này, chắc là lại gầy đi rất nhiều so với lúc năm rồi." Thái hậu khuyên bảo.

Nghiêm Liệt nhếch miệng cười một tiếng, nhìn về phía Thái hậu: "Mẫu hậu quá lo lắng, nhi thần như vậy, lại có gì có thể bận rộn, cũng chỉ là như vậy thôi."

Điểm này Thái hậu tất nhiên biết được, làm sao Hoàng đế sẽ giao chuyện quan trọng cho hắn, cũng chỉ là chút chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi thôi. Nhưng về chuyện này, bà không thể nhiều lời, nói nhiều rồi chính là sai.

Hơn nữa tất nhiên là bà không thể tham dự nhiều hơn trên triều chính.

"Đó chính là không có cuộc sống tốt nghỉ ngơi thoải mái, con đó, lúc này bên cạnh không có phụ nữ nào được? Hôm nay Lục vương phi và trắc phi cũng đã mất, bên cạnh con nào có người biết lạnh hiểu nóng. Ai gia thật sự là hiểu rõ, trong kinh này có vài danh môn thục nữ, cũng là chính trực tuổi tốt, không bằng lại để cho ai gia chọn một người cho con?" Thái hậu cẩn thận nhìn Lục vương gia, cũng sợ hắn không đồng ý.

Quả nhiên, Lục vương gia cau mày, giọng điệu cứng rắn: "Không cần, nhi thần không cần cô gái nhu nhược kia, huống chi, quý nữ nhà cao cửa rộng trong kinh này cũng chưa chắc muốn gả cho nhi thần vậy."

"Nói bậy, con là Lục vương gia đương triều, trang ## bubble thân phận hiển hách, không muốn gả cho con, còn muốn gả cho người nào." Thái hậu trách mắng.

Lục vương gia hờ hững cười một tiếng: "Cõi đời này, cho dù là thân cao vị, cũng chưa chắc có thể mọi chuyện Như Ý. Làm cho người ta bắt không được, chính là tình cảm."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện