Quyển 1: Thần Quân Tinh!

- Hệ thống! Giúp ta phân loại đồ vật trong tay nải đi.

- Xong! - Hắn chỉ vừa mới nói thầm trong ý nghĩ một hai câu, hệ thống lập tức lạnh lùng đáp lại khiến hắn không có gì quá ngạc nhiên vì hệ thống vốn là nhanh chóng như vậy.

Hắn nhìn trong tay nải một chút liền thấy phía bên cạnh chữ tay nải có một ô khác, hắn lập tức thấy được bên trong phân loại ra rất nhiều dòng với tên khác biệt như công pháp, quần áo, đồ bếp, chiến kỹ... Tất cả đều có tại bên trong này. Không hề có một cái nào trở thành rác.

Kỷ Linh nhanh chóng thu hết đống đồ của Cẩn Ương lại rồi cho hệ thống sắp xếp lại, cũng là như thế, toàn bộ không phải rác.

- Hệ thống! Bỏ đồ bếp ra khỏi tay nải.

Hệ thống lập tức đem đống đồ bếp ra khỏi tay nải của hắn, trong ô lựa chọn trước kia xuất hiện dòng đồ bếp giờ đã không còn nữa rồi.

- Cẩn Ương, đem đống đồ này giao cho bếp trưởng đi.

Toàn bộ đồ đều là đồ bếp, không biết của tên nào đem đi, nhưng theo hắn thấy thì rất có thể là của đám người Tô gia vì mỗi người bọn họ đều kín mít không biết tính cách nên rất có thể là một thú riêng.

Nhìn lấy đống đồ vật được sắp xếp cẩn thận trong tay nải hệ thống, quần áo, may mặc, lương thực, nông cụ, ngư cụ, vũ khí,… Trong này thì vũ khí hẳn là ít nhất vì không ai mang quá nhiều vũ khí đi làm gì cho mất công. Lương thực chắc chắn chính là nhiều nhất nhưng khi hắn chỉ vào thì lập tức hiện ra thông tin lương thực.

Thịt lợn.

Thời gian hỏng: 3:24:35

Quan sát thấy thời gian lương thực hỏng tại bên trong tay nải hệ thống ngừng lại, hắn biết thời gian trong hệ thống cơ bản là không có chạy, vì thế nên hắn quyết định để lương thực tại bên trong.

- Tộc trưởng! – Bỗng sau lưng hắn vang lên hai giọng nói xa lạ khiến hắn quay ngươi lại nhìn.

Sau lưng hắn chính là hai người mặc đồ đen, mang khăn che mặt, để lộ ra hai đôi mắt đầy lãnh ý. Bên hông hai người dắt lấy đôi chủy thủ, phần vải tơ trên quần áo dựng đứng lên, mùi hương hơi khét nhàn nhạt tiến vào mũi hắn làm hắn đoán chắc hai tên này vừa sử dụng Lôi Quang Thiểm.

Nhưng có vẻ như bọn hắn có chút không được thành thạo, khống chế không được tốt cho lắm mới khiến vải tơ trên quần áo xù lên. Thậm chí thông qua vài sợi tóc lộ ra khỏi cái mũ trên đầu đã xoăn tít.

Thấy hai người Cẩn Lôi cùng Cẩn Điện tiến tới, hắn cũng không có nói gì nhiều mấy lời vô ích, lập tức giao việc:

- Đem nông cụ này cho Cẩn Hoa, ngư cụ này cho Cẩn Qua.

Nói xong, hai người Cẩn Lôi lập tức tuân mệnh đáp lại một câu liền phát động Lôi Quang Thiểm đem đồ rời đi.

Kỷ Linh thấy hai người bọn họ làm việc cật lực như vậy cũng vui vẻ, ngay khi hai người vừa mới rời đi, Cẩn Ương đã từ phía xa đi tới. Hẳn là đã giao cho bếp trưởng.

- Được rồi! Toàn bộ những thứ đồ này trước ta sẽ giữ lại, lương thực này để ngoài lâu ngày sẽ rất nhanh hỏng.

Kỷ Linh vừa nói xong, lại nghĩ tới những thời điểm ăn như bây giờ cùng với buổi tối vẫn còn hai buổi nữa liền di chuyển một phần lương thực đủ cho hơn một ngàn người ăn vào một chiếc nhẫn trữ vật rồi ném qua cho Cẩn Ương.

- Vâng. - Cẩn Ương vừa mới đáp lại lời thấy Kỷ Linh ném tới một chiếc nhẫn đen nhánh, trên đó khắc không ít văn tự kỳ lạ hắn không cách nào nhìn thấu liền ngước lên nghi hoặc:

- Đây là? - Đây là nhẫn trữ vật, ta có thể cất bất cứ vật gì vào bên trong, cũng có thể từ bên trong lấy ra. Vì ngươi sau này nhất định vô cùng bận rộn nên ta ban cho ngươi một chiếc, sau này cất trữ đồ vật sẽ thuận tiện hơn nhiều. Nhớ kỹ! Tuyệt không được nói cho người khác biết sự tồn tại của nó.

Kỷ Linh nói ra lời cuối khiến tâm ý của hắn biểu đạt rất rõ với Cẩn Ương rằng hắn tin tưởng mình, cũng chính là đang thử nghiệm lòng trung thành của mình đến đâu. Có trí lực gần hai trăm, lão tự nhiên hiểu được nếu có âm mưu phản loạn nào được viết bằng giấy tờ nào cất vào bên trong mà bị người phát hiện ra thì khó mà giữ được cái đầu liền cổ.

- Tạ ơn tộc trưởng tin tưởng! Ta nhất định không làm ngài thất vọng. - Cẩn Ương cúi đầu thật sâu, chắp tay bái tạ liền lui qua một bên cho hắn đi.

Kỷ Linh vừa đi qua mặt hắn liền nói:

- Bên trong có không ít lương thực cho bộ lạc trong hôm nay, giao cho bếp trưởng đi xử lý đi. Còn những người mới gia nhập kia thì cứ để bọn hắn tới gặp ta, ta sẽ đồng ý xem bọn hắn có được ở lại bộ lạc này hay không. Muốn ăn no một bữa xong đi? Không có chuyện đó đâu!

Sáu trăm người cũng là một con số không hề nhỏ, huống chi hắn còn chưa biết Cẩn Huấn bộ lạc này di cư lên và phân tán ra bao nhiêu đường đi.

- Bẩm tộc trưởng, sáu trăm người này gần như là toàn bộ những người do dự ở lại, hơn một ngàn năm người chúng ta đây cũng là chi cuối cùng có thể an toàn chạy thoát.

Cẩn Ương trí lực gần hai trăm, tự nhiên nhìn thấu sắc mặt hắn biểu lộ ra nghi hoặc gì.

- Ừ.

Kỷ Linh nhàn nhạt đáp lại một câu liền rời đi, Cẩn Ương theo phía sau chưa được bao lâu thì Kỷ Linh lại hỏi:

- Thời gian hiện tại là bao nhiêu?

- Bẩm tộc trưởng. Thời gian hiện tại là ngày thứ hai mươi tám, còn hai ngày nữa sẽ có đợt Phong Bạo quét qua, tiến sang đợt Phong Bạo mới.

Nghe Cẩn Ương nói chỉ còn hai ngày nữa là diễn ra Phong Bạo, hắn bỗng nghĩ tới một cái khả năng lập tức nói ra:

- Phong Bạo này là không thể tránh khỏi?

- Vâng! Phong Bạo này là không thể tránh thoát, lúc trước bọn ta đi đâu, cứ đến ngày là đều bị Phong Bạo quét qua. Trên đường giảm xuống không ít nhân khẩu.

Kỷ Linh gật đầu, xem ra chỉ có thể chấp nhận việc này.

- Các ngươi trải qua nhiều đợt Phong Bạo như thế. Hẳn là có kinh nghiệm đối phó đi.

- Vâng! Những lúc như vậy, Cẩn Huấn bộ lạc chúng ta thường cư ngụ trong nhà, còn tại nơi này thì chúng ta đều ôm lấy nhau ngồi dưới những cồn cát cao tránh nạn.

Kỷ Linh nghe như vậy liền biết thêm đôi chút, hắn nghĩ con Sa Trùng kia hẳn là có thể trợ giúp bọn hắn qua nạn này. Tuy có thể ngồi ôm nhau ẩn nấp tại chỗ nhưng bị đao phong cắt qua khẳng định không phải là chuyện gì tốt.

Hắn cũng không muốn đám con dân của mình gặp chuyện không may, thậm chí cường độ ba mươi ngày này cũng mới chỉ là loại cường độ thấp, mỗi sáu lần đều diễn ra cường độ cỡ trung, mười hai lần chính là cỡ đại.

Cỡ trung thì có thể là ẩn vào bên trong Sa Trùng nấp nhưng cỡ đại dù chạy đâu cũng bị thổi bay.

- Hiện đã trải qua đợt thứ bao nhiêu rồi?

- Bẩm tộc trưởng, chúng ta đi đường qua mười ba đợt, từng gặp một lần cỡ đại, nếu không phải có Thần Linh phù hộ, khẳng định không ai có thể thoát. Hai ngày nữa chính là đợt thứ hai.

Kỷ Linh trong lúc vừa đi vừa hỏi, bất tri bất giác đã tới bên cạnh thi thể Sa Trùng, thấy được đám người Cẩn thị này đang cật lực làm việc, ai nấy đều đã mồ hôi chảy thành ròng, từng khỏa trứng trắng tinh được chuyển ra xa khỏi bộ tộc năm ngàn bước, hắn cũng dần cảm thấy an tâm hơn.

Bỗng một loại dự cảm chẳng lành nhàn nhạt hiện ra liền biến mất, hắn cũng chỉ cảm nhận thoáng chốc thì chẳng thấy nên cũng không có để ý quá nhiều, lập tức quay người trở về tìm bếp trưởng kia.

Bộ lạc này cũng không lớn, bọn hắn rất nhanh liền tìm thấy đám người đội bếp núc đang ngồi trò chuyện với nhau, trông rất vui vẻ, đề tài bàn tán cũng có vẻ khá hấp dẫn.

Nhưng hắn cũng không có để ý, cái bụng của hắn đã bắt đầu cồn cào, tay áo phất một cái, Cẩn Ương phía sau liền tiến tới từ bên trong nhẫn trữ vật lấy ra cả trăm cân thịt, miếng thịt đỏ tươi vừa dày lại vừa lớn, trôn vô cùng thích mắt. Miếng thịt lớn hơn Cẩn Ương nhiều lần nên hắn dùng hai tay nâng nó lên, hướng đội bếp nói:

- Cẩn Trù, mau chuẩn bị đi nấu ăn cho bộ lạc.

Cẩn Trù chính là đội trưởng do dự của đội bếp núc này, ngay khi thấy Cẩn Ương mang thịt tới, hắn cũng đã chú ý Kỷ Linh mặc cổn miện phía sau, uy quyền cực mạnh tỏa ra khiến hắn không dám nhìn thẳng, đầu hơi cúi nhận lấy thịt. Vừa nhận lấy, bọn hắn lập tức lôi từ dưới chân lên một tấm gỗ phẳng trông chẳng khác cái thớt cỡ lớn.

Những người khác cùng phụ trợ hắn, mỗi người đứng tại một phương vị như vô cùng quen thuộc.

Sau đó, một người bên trong bỗng bấm tay, miệng phát ra chú ngữ kỳ lạ hắn không biết, dưới chân lập tức sáng lên một cái đồ hình kỳ dị. Kỷ Linh cũng bị thu hút theo, mắt chăm chú nhìn vào đồ hình đó, ngay sau đó, đồ hình kia biến mất, lộ ra một con đường lang cũng không nhỏ, lớn bằng bàn tay.

Đường lang này vừa ra, thân thể cấp tốc biến lớn, khi cao quá chiều cao của miếng thịt liền vung vẩy hai thanh đao, trông vô cùng điệu nghệ, như một nghệ nhân điêu khắc có kinh nhiệm hành nghề hơn năm mươi năm.

Miếng thịt kia chịu từng đường đao phong sắc bén của đường lang cắt qua, lập tức xuất hiện từng đường ngấn mơ hồ, không chú ý kỹ cũng không cách nào thấy được. Cắt ngang khoảng năm đường, tạo thành sáu ngấn thịt nhưng vẫn rất lớn. Bỗng đường lang huy động thanh đao trước thân, vừa đủ tạo thành hai mươi ngấn thịt, trông đã mỏng hơn trước nhiều.

Kỷ Linh lập tức thấy nó vung đao hướng dọc, đao mang cắt qua chỉ ảnh hưởng thịt, không ảnh hưởng về thớt. Kỷ Linh lập tức chuyển hướng ra phía sau đường lang quan sát thấy ngấn thịt đạt số lượng năm mươi mới dừng. chuyển qua hướng khác, nó lại vung đao, đao mang cắt thành một trăm thớ thịt liền dừng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện