Cây dao găm của Thành Thiên Bích vung đến trước ngực: “Al Maurell, mang theo bí mật này vĩnh viễn câm miệng đi.”

Người đàn ông thâm trầm nhìn họ: “Tôi có một người anh em bị thương trong vụ nổ hôm qua, ngoại thương không nặng, nhưng miệng vết thương diện tích lớn, đã bị nhiễm trùng, thuốc của chúng tôi không dùng được, nếu không chữa khỏi thì không sống nổi được hai ngày. Chỉ cần mọi người có thể chữa khỏi cho hắn, tôi có thể cho mọi người xăng.”

Trang Nghiêu không chút do dự nói: “Tôi từ chối.”

Người đàn ông đưa mắt dời về phía nó: “Cậu ư? Một đứa bé mà khẩu khí thật lớn.”

Trang Nghiêu ngạo mạn nói: “Mấy người chịu bỏ ra bao nhiêu xăng để đổi lấy một cái mạng? Chúng tôi muốn cứu một người sẽ phải tiêu hao rất nhiều năng lượng, không có lời.”

“Mọi người muốn bao nhiêu?”

“Ông không thể đưa, nhường đường cho chúng tôi đi.”

Bốn người đều không nói gì, Trang Nghiêu rõ ràng đang hấp dẫn sự chú ý của người đàn ông kia tới phía mình, có lẽ người đàn ông kia đã bắt đầu hoài nghi Trang Nghiêu mới là người có khả năng chữa trị. Dù sao nếu đứng từ góc độ người ngoài để phán đoán, một đứa trẻ tuy biến dị nhưng năng lượng cũng không mạnh, lại dám thay nhiều người lớn để quyết định như vậy thì nó nhất định có một địa vị nhất định trong nhóm, mà địa vị này hiển nhiên không phải vì nó rất lợi hại, chỉ có một khả năng là vì nó có khả năng đặc biệt. Kết hợp với lời nó nói đã gieo ám thị vào trong lòng người, để ánh mắt mọi người tập trung cả vào trên người nó.

Họ biết Trang Nghiêu làm như vậy nhất định có dụng ý của mình nên đều không lên tiếng.

Người đàn ông nóng nảy: “Mấy người muốn bao nhiêu?”

“Các ông có bao nhiêu?”

Người đàn ông do dự một chút: “Khoảng một trăm lít.”

“Hoặc đưa hết cho chúng tôi, hoặc nhường đường.”

Người đàn ông cắn răng nói: “Người không lớn, khẩu vị thật là không nhỏ.”

“Xe của chúng tôi hao xăng nhiều, hơn mười lít không giải quyết được bao nhiêu vấn đề, lại còn lãng phí thời gian và năng lượng của chúng tôi, ông muốn cứu người thì mang thành ý đến đây, nếu không thì tránh ra, chúng tôi tự nghĩ cách.”

Người đàn ông nheo mắt lại, cắn răng một cái: “Được, một trăm lít, bây giờ mấy người có thể đi cứu người với tôi được rồi chứ.”

“Chúng tôi không đi đâu hết, các ông đưa cả người cả xăng đến đây, sau đó tất cả tản ra, kể cả ông và mọi người xung quanh đây đều lui ra ngoài hai km.”

Người đàn ông không lập tức đồng ý, chỉ nói với thủ hạ: “Mang người đến đây.”

Bọn họ chờ mấy phút tại chỗ, hai người đàn ông thân hình cao lớn mang một cáng cứu thương, đi xuyên qua đám người tới đây.

Hai người kia mặc quần áo mùa đông, chùm mũ áo khoác, cổ áo dựng thẳng đứng, gần như che kín cả mặt nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn ra một người trong đó có hốc mắt hãm sâu, sống mũi cao vót, mắt có màu xanh nhạt, giống như là người ngoại quốc.

Khi người ngoại quốc nhìn thấy họ, rõ ràng đã sửng sốt.

Động tác tinh vi này trong mắt người khác hầu như không nhìn ra cái gì, nhưng lại dẫn đến sự chú ý của hai người.

Một là Trang Nghiêu có năng lực phân tích cực mạnh, có thể phát hiện ra bất luận biến hóa rất nhỏ gì, còn người kia chính là Thành Thiên Bích. Hắn híp mắt lại nhìn người ngoại quốc kia, luôn cảm thấy đôi mắt kia có chút quen thuộc.

Họ khiêng cáng cứu thương đặt xuống bên cạnh A Bố, trên cán nằm một người sắc mặt tím bầm. Trời lạnh như thế này mà gã không thể mặc quần áo vì ngực bị mảnh vỡ trong vụ nổ tạo thành vết thương có diện tích lớn. Vết thương cũng không sâu, nếu như ở thời đại văn minh, nhất định có thể giữ được mạng sống, nhưng bây giờ tất cả những vết thương kia đều đã nổi mủ nhiễm trùng. Trong thời đại tốc độ sinh sản của vi khuẩn cực kỳ điên cuồng này, mất máu không phải nguyên nhân gây chết lớn nhất mà chính là bị nhiễm trùng. Người nọ nhắm chặt hai mắt, nhìn qua quả thật không sống thêm được bao lâu, dao động năng lượng trong thân thể cũng rất yếu ớt.

Trang Nghiêu nhìn thoáng qua, lại đưa mắt dời đến trên thân người có đôi mắt màu xanh kia: “Xăng đâu.”

Người đàn ông nói: “Đang vận chuyển đến đây.”

“Chúng tôi muốn nhìn thấy xăng.”

“Trước hết cho chúng tôi xem khả năng của mấy người đã, ngộ nhỡ mấy người nói dối thì sao?”

Trang Nghiêu lạnh nhạt nói: “Được, hai người ở lại, những người khác lui ra.” Nó đưa ngón tay ra, chỉ vào người đàn ông và người ngoại quốc kia.

Người ngoại quốc nhìn nó một cái, phất tay với người khiêng cáng cứu thương kia, người đàn ông cũng quay đầu lại với với đàn em của gã cái gì đó. Bốn năm mươi người bao vây họ lui về phía sau, rời khỏi đấy hơn một km rồi mới dừng lại.

Trang Nghiêu vươn tay, chỉ chỉ vào vết thương do mảnh bom gây ra dài ba cm trên ấn đường người bệnh, nó nhẹ nhàng quơ quơ tay.

Tùng Hạ đứng ở bên cạnh nó, âm thầm điều động năng lượng, đưa vào trong cơ thể người bệnh, vết thương ở ấn đường người nọ đang được chữa lành với tốc độ dùng mắt thường có thể trông thấy được.

Hai người đều mở to hai mắt nhìn.

Trang Nghiêu thu tay về, lạnh lùng nhìn họ: “Xăng.”

Người đàn ông làm động tác nuốt nước bọt, không nói gì.

Khẩu khí Trang Nghiêu nặng thêm: “Xăng.”

“Lập tức tới ngay.”

“Mấy người căn bản không có một trăm lít xăng phải không, có điều không sao, tôi nghĩ hắn có.” Trang Nghiêu chỉ một ngón tay vào người ngoại quốc kia, hô lớn: “Thành Thiên Bích, bắt lấy hắn!”

Thành Thiên Bích từ lâu đã vận sức chờ phát động, một bước xông tới, dao găm trong tay như gió táp quét đến cổ áo của người ngoại quốc.

Người nọ tốc độ cực nhanh, lui mạnh về phía sau, nhưng hắn chỉ mới thoát khỏi phạm vi tấn công của dao mà thôi, lưỡi đao gió vô hình xoẹt một cái rạch đứt cổ áo chỉnh tề của hắn, chỉ cần nó đi vào bên trong thêm hai tấc [98], cổ của người nọ sẽ thấy máu.

[98] 2 tấc = 6.66 cm.

Cổ áo dựng đứng lõm xuống.

Người ngoại quốc cười lạnh hai tiếng, tháo mũ xuống, lộ ra khuôn mặt cực kỳ anh tuấn xuất hiện ở trước mặt mọi người, mái tóc vàng lóng lánh như ánh mặt trời lay động theo gió lạnh, đặc biệt làm rung động lòng người trong thế giới một màu trắng thuần này. Hắn lên tiếng, là tiếng Trung rõ ràng: “Hóa ra đây chính là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Gió, tôi đã chủ quan rồi. Thật sự không ngờ rằng chúng ra lại gặp lại ở đây, Thành.”

Thành Thiên Bích mặt không thay đổi nhìn hắn: “Al Maurell.”

Họ kinh ngạc nhìn hai người.

Al nhìn người đàn ông bên người: “Tránh đi một lát.”

Người đàn ông kia không dám nói một tiếng, xoay người rời đi.

Ánh mắt Al đánh một vòng trên người Thành Thiên Bích và Trang Nghiêu, cuối cùng rơi xuống trên người Thành Thiên Bích, hắn thản nhiên nói: “Tôi nhận được nhiệm vụ đưa dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên và người có khả năng chữa trị về Bắc Kinh.”

“Chỉ bằng anh?”

“Chỉ bằng tôi.”

“Anh tới thử xem, Al Maurell.”

Al cười nhạt: “Động thủ là sự lựa chọn thứ hai của tôi, tôi vẫn muốn nói một chút với các vị. Không phải mấy người cũng muốn đến Bắc Kinh hay sao, tôi sẽ đưa mấy người đến đó, chẳng phải dễ dàng hơn ư?”

“Anh dùng lập trường gì dẫn chúng tôi đến đó, là ai ra lệnh cho anh?”

“Chuyện này tôi không thể nói, nhưng tôi có thể đảm bảo mọi người sẽ rất an toàn, sau khi đến Bắc Kinh, mọi người có thể hưởng dụng những thứ giống như thời đại văn minh, cuộc sống sẽ trở nên rất thoải mái. Có điều, phi hành khí [99] chỉ có thể ngồi thêm hai người nữa, mấy người còn có người dư lại, nếu vẫn muốn đến Bắc Kinh, tôi có thể cung cấp đầy đủ xăng và vật tư.”

[99] Phi hành khí (aerospace vehicle hoặc flying machine): Tên gọi chung động cơ bay trong không trung như, khí cầu, máy bay, tên lửa, vệ tinh nhân tạo, phi thuyền vũ trụ trong truyện không nói rõ là cái gì.

Thành Thiên Bích kiên quyết nói: “Không ai sẽ đi theo anh.”

Phương diện này, Thành Thiên Bích và Tùng Hạ không thể chia cách, Trang Nghiêu và A Bố không thể chia cách, chưa nói đến chuyện họ không thể cùng đi, cho dù có thể, nhưng họ tuyệt đối sẽ không đi theo một người thân phận không rõ ràng quay về Bắc Kinh. Dù sao thì trên người Thành Thiên Bích cũng mang theo nhiệm vụ cực kỳ quan trọng, mà Trang Nghiêu giả mạo năng lực của Tùng Hạ, một khi bị phát hiện, hậu quả không thể tưởng tượng.

Ánh mắt Al đảo qua gương mặt năm người, quả thật phát hiện vẻ mặt của ai trong số họ cũng đều tràn đầy địch ý. Hắn than nhẹ một tiếng: “Thành, gặp lại cậu đúng là bất ngờ, tôi không nghĩ rằng dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên lại là cậu. Đại khái ba tháng trước, ba cậu còn phái người đến Vân Nam tìm cậu, chúng tôi đều nghĩ rằng cậu đã chết.”

Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Al Maurell, chuyện anh nhìn thấy tôi ở đây, không được nói cho bất cứ ai.”

“Vì sao?”

“Bởi vì một nguyên nhân mà tôi không thể nói cho anh biết.”

“Nếu như tôi không đồng ý?”

“Tôi chỉ có thể giết anh.”

Al hơi nghiêng đầu: “Thành, cậu tự tin có thể giết chết tôi như vậy ư?”

“Lấy lại cảm giác ưu việt của Long Huyết nhân đi, trước nay tôi chưa bao giờ sợ mấy người.”

Nhắc tới ba chữ “Long Huyết nhân”, Trang Nghiêu nhíu mày, ba người kia lộ ra nét mặt nghi ngờ.

“Vậy cậu cũng lấy lại cảm giác ưu việt của dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đi.”

Cây dao găm của Thành Thiên Bích vung đến trước ngực: “Al Maurell, mang theo bí mật này vĩnh viễn câm miệng đi.” Sức gió đột nhiên tập trung xung quanh thân thể hắn, vạt áo và tóc của hắn đều bay lên.

Al giơ tay lên, trầm giọng nói: “Thành, không cần biết cậu có tin hay không, tôi sẽ không để lộ ra chuyện cậu còn sống, nhưng nhất định sẽ chia sẻ bí mật này với bạn tôi. Tôi biết trên người cậu có nhiệm vụ tuyệt mật, thậm chí nội dung của nhiệm vụ này, bên phía Bắc Kinh có rất nhiều người đã đoán được. Người đã giao nhiệm vụ này cho cậu, đúng lúc chúng tôi cũng không hy vọng hắn biết cậu còn sống, chí ít trước khi cậu đến Bắc Kinh, không ai nên biết rằng cậu còn sống, bao gồm cả ba cậu. Đây là sự bảo vệ của chúng tôi đối với cậu. Không, phải nói rằng, đối với nhiệm vụ của cậu. Về phần những chuyện sau khi cậu đến Bắc Kinh thì không phải chuyện tôi và cậu có thể đoán được. Thành, là đồng đội đã từng kề vai chiến đấu, chúng ta cũng từng có niềm tin, dù cho chỉ là một lần. Từ lập trường cá nhân, tôi khuyên cậu một câu, đừng đến Bắc Kinh.”

Thành Thiên Bích nhìn hắn thật sâu, nét mặt không hề gợn sóng.

“Tôi biết băn khoăn của cậu là gì, cậu lo một khi tin cậu còn sống lộ ra, những người biết về nhiệm vụ của cậu sẽ đến quấy rầy. Tôi có thể cam đoan với cậu, bí mật cậu còn sống chỉ được chia sẻ với tôi và bạn của tôi, hơn nữa chúng tôi sẽ không đến quấy rầy cậu. Trừ người đó ra, tôi không nói cho bất kỳ ai khác. Nếu như vậy mà cậu vẫn muốn giết người diệt khẩu, chúng ta cứ thử xem.”

Thành Thiên Bích vào tư thế tấn công.

Ngón tay Al đặt lên khóa bao súng, bình tĩnh nhìn Thành Thiên Bích.

Trang Nghiêu nói: “Chờ một chút.” Nó đi tới bên cạnh Thành Thiên Bích, nói: “Để hắn đi, đừng chiến đấu vô vị.”

Thành Thiên Bích suy nghĩ hai giây, buông dao xuống.

Al cũng mở tay ra, khẽ thở dài: “Làm rối tung kế hoạch của tôi rồi… Quên đi, thu hoạch cũng không nhỏ. Thành, mong rằng sau này chúng ta không hẹn gặp mặt.”

Thành Thiên Bích không nói gì, chỉ gật đầu không rõ ý nghĩa.

Trang Nghiêu không quên hỏi: “Xăng.”

“Tôi sẽ bảo họ chuẩn bị cho cậu, nếu có cần gì khác, cũng có thể lấy từ chỗ họ.”

Trang Nghiêu nói: “Tôi còn cần anh trả lời một câu hỏi.”

“Cậu nói đi.”

“Tháp Đại Nhạn rốt cuộc có cái gì?”

Al nhìn một chút về phương xa, kiến trúc nguy nga bị bọc trong một lớp màng trắng: “Có ngọc Con Rối, còn có quái vật được ngọc Con Rối nuôi dưỡng. Đó không phải là thứ mấy người có thể khiêu chiến, hết hy vọng đi.”

Tùng Hạ nghi ngờ: “Tôi không rõ, nếu đã không đối phó được quái vật, vì sao không trực tiếp dùng vũ khí san bằng tháp Đại Nhạn? Nếu tại ngay tâm động đất mà ngọc Con Rối cũng không tan thành bụi phấn thì cũng sẽ không bị hủy bởi pháo kích chứ.”

Trang Nghiêu tiếp lời: “Kỳ quái hơn chính là, quái vật lớn mạnh như vậy ăn gì uống gì, nó chưa bao giờ cần ra ngoài đi săn, thế nên toàn bộ thành Tây An không ai biết rốt cuộc thì trong đó có cái gì? Hơn nữa, nếu đã tiến hóa đến mức lớn mạnh như vậy, vì sao nó vẫn ở mãi trong tháp Đại Nhạn?”

Al nói: “Mấy vấn đề này có vài điều tôi cũng không biết, những thứ tôi biết cũng không thể nói cho mấy người biết, mấy người chỉ cần nhớ đừng không biết tự lượng sức mình là được.”

Trang Nghiêu dừng lại một chút, nói: “Một vấn đề cuối cùng, người kia…” Trang Nghiêu chỉ vào người đàn ông phía xa xa vừa nói chuyện với họ: “Anh có thể đảm bảo ông ta không lắm miệng?”

“Hắn tuyệt đối không dám.”

“Anh đi đi.” Thành Thiên Bích hạ lệnh đuổi khách.

Cuối cùng Al nhìn hắn một cái, xoay người rời đi.

Thành Thiên Bích nhìn về phía Trang Nghiêu, còn chưa mở miệng, Trang Nghiêu đã nói trước: “Tôi có thể khẳng định bây giờ hắn không nói dối, nhưng lúc hắn trở lại Bắc Kinh có thể vì nguyên nhân gì mà thay đổi chủ ý hay không, tôi không thể đảm bảo.”

“Vậy sao lại thả hắn đi?”

“Bởi vì chuyện của chúng ta đã không thể dối gạt được, cho dù không có hắn thì cũng sẽ có những thế lực khác đến ‘thăm hỏi’. Thả hắn đi, một bộ phận thế lực làm chỗ dựa của hắn có thể ngăn cản một làn sóng lớn người của Bắc Kinh có ý đồ đến quấy rầy chúng ta. Nếu chúng ta giết hắn, trái lại sẽ phiền phức không ngừng. Hơn nữa, mặc dù tôi không trực tiếp tham gia vào nghiên cứu Long Huyết nhân, nhưng tôi vẫn khá hiểu về họ. Một Long Huyết nhân chưa hoàn toàn tiến hóa chắc hẳn không phải đối thủ của anh, nhưng hắn mặt đối mặt với năm người chúng ta lại vẫn tràn đầy tự tin, điều này chứng minh hắn chắc là dị nhân, nhưng chúng ta lại không cảm giác được dao động năng lượng trên người hắn. Chuyện này khiến tôi phải kiêng dè. Tôi đã từng nói, trên lý thuyết, muốn nghiên cứu ra thiết bị có thể ẩn được năng lượng vốn cũng không khó, chẳng qua là lúc đó tôi không có điều kiện, tôi nghĩ bên phía Bắc Kinh đã…”

Tùng Hạ không nhịn được cắt lời nó: “Cái gì là Long Huyết nhân? Thiên Bích, cậu và người ngoại quốc ấy có quan hệ như thế nào?”

Thành Thiên Bích nói: “Long Huyết nhân là một loại người được cải tạo gene, tôi và hắn đã từng cùng chấp hành một nhiệm vụ.”

“Người cải tạo gene?” Mọi người kinh ngạc thốt ra.

Trang Nghiêu nói: “Tôi giải thích cho các anh về Long Huyết nhân nhé. Khái niệm cải tạo gene có nói ba ngày ba đêm cũng không hết, dùng phương thức các anh có thể hiểu được mà nói thì sự xuất hiện của Long Huyết nhân có chỗ tương đồng với dị chủng động vật, mà căn nguyên dị chủng của họ là một loại sinh vật biển. Vào thập niên tám mươi, trong thời gian nước ta khai phá dầu khí ngoài khơi đã vô tình phát hiện ra một loại sinh vật biển chưa từng nhìn thấy. Trên người nó có lớp vảy màu vàng rất cứng, có một đôi cánh khổng lồ, sừng cứng và đuôi có lực tấn công rất mạnh. Đồng thời, máu của loại sinh vật này là a-xít cực mạnh. Trong khi nghiên cứu loại sinh vật này thì họ phát hiện máu của nó là thuốc kích thích có công hiệu mạnh, chỉ cần dùng một chút là sẽ có sức mạnh rất lớn. Dần dần, họ bắt đầu nghiên cứu dung hợp gene của loại sinh vật này và gene của con người, tạo ra những siêu chiến binh. Những siêu chiến binh sau khi được cải tạo gene thành công thì có đủ đặc tính của loại sinh vật biển này, sau khi biến thân thì trên người sẽ mọc ra lớp vảy cứng rắn, có sừng có cánh có đuôi, hơn nữa căn cứ theo mức độ thành công của việc cải tạo gene mà máu cũng có độ a-xít khác biệt. Đồng thời, lực tấn công và tốc độ của họ trội hơn con người gấp mấy chục lần, năm giác quan đều được nâng cao trong phạm vi lớn, là vũ khí sinh học không thể không đưa vào khuôn khổ. Bởi vì số lượng quá ít nên họ chỉ dùng để chấp hành nhiệm vụ đặc biệt, không tiếp xúc với những nhân vật cơ mật nòng cốt của quốc gia thì không có cơ hội biết đến. Lĩnh vực ngày trước của tôi không phải gene sinh vật, không được tiếp xúc nhiều, nhưng cũng nghe nói qua. Trong thời đại văn minh, không hề nghi ngờ gì nữa, Long Huyết nhân chính là sức chiến đấu tối cao của nhân loại, bây giờ họ vẫn có đủ năng lực sinh tồn rất mạnh, nhưng theo sự nổi dậy trong diện tích lớn của các sinh vật biến dị, ưu thế của Long Huyết nhân không còn rõ ràng như vậy nữa. Sáu năm trước tôi đã nghe nói qua về chuyện có liên quan đến Long Huyết nhân, khi đó tôi còn quá nhỏ, trí lực phát triển không hoàn toàn. Nếu không phải người này xuất hiện, tôi hầu như không nhớ ra chuyện còn có một loại sinh vật như thế, bây giờ nghĩ một chút, sự xuất hiện của Long Huyết nhân thật sự quá giống dị chủng động vật. Những người ở Bắc Kinh, nếu họ đã nghiên cứu chuyện cải tạo gene để con người dị chủng, đã có kinh nghiệm nghiên cứu Long Huyết nhân trải qua hơn hai mươi năm, tuyệt đối có thể tạo ra rất nhiều công dụng.”

Tùng Hạ nghe mà mồ hôi lạnh ứa ra, hóa ra từ trước khi tận thế đã có những sinh vật nghịch thiên như vậy tồn tại. Rốt cuộc thì trên thế giới này còn bao nhiêu bí mật được nắm giữ ở trong tay rất ít người? Trang Nghiêu thở dài: “Tôi muốn sớm đến Bắc Kinh một chút, nơi đó nhất định đã trở nên vượt sức tưởng tượng.”

Tùng Hạ nói: “Trang Nghiêu, tại sao cậu lại muốn giả mạo tôi.”

Trang Nghiêu không chút do dự nói: “Anh là lá bài lớn nhất của chúng ta, còn quan trọng hơn cả tôi và Thành Thiên Bích, anh tạm thời cứ làm một người thường đi.”

Tùng Hạ có chút bất ngờ nhìn nó.

Đường Nhạn Khâu đột nhiên nói: “Người kia tới rồi.”

Họ quay đầu, người đàn ông vừa nãy đã dẫn người đến, khẩu khí khi nói chuyện với họ rõ ràng đã khách khí hơn rất nhiều: “Xăng tôi sẽ mau chóng chuẩn bị tốt cho các vị, người anh em của tôi…”

Trang Nghiêu nhìn một chút người hấp hối nằm trên băng ca, gật đầu: “Không thành vấn đề.” Dưới sự phối hợp của Tùng Hạ, nó làm bộ chữa trị vết thương trên người người kia, loại vết thương này có diện tích lớn nhưng không sâu, cũng không tiêu hao nhiều năng lượng cho lắm.

Ánh mắt người đàn ông kia nhìn Trang Nghiêu vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, hạ giọng nói: “Các vị quay về chỗ ở chờ trước, buổi tối chúng tôi sẽ đưa xăng đến đó, các vị còn yêu cầu gì không?”

“Cần một ít thức ăn. Mặt khác, chúng tôi cần chế tạo một ít mũi tên sắt, ông có thể tìm được nguyên liệu và máy móc không? Nếu không có điện, chúng tôi có thể nghĩ cách, nếu các ông có thể giúp chúng tôi giải quyết vấn đề này, chúng tôi sẽ cho các ông vũ khí.”

Người đàn ông sáng mắt: “Có điện cũng không dùng được, đã bỏ hoang quá lâu rồi, nguyên liệu thì không thành vấn đề, nhưng chỉ có thể sử dụng phương pháp sản xuất thô sơ để chế tạo, nếu các vị có thể chờ, trong vòng ba ngày, tôi có thể làm năm mươi mũi tên cho các vị.”

“Năm mươi thì năm mươi, vượt quá năm mươi mũi, chúng tôi dùng đạn đổi, một mũi tên đổi hai viên đạn.”

“Đồng ý.”

“Mặt khác…” Trang Nghiêu lạnh nhạt nói: “Chuyện ngày hôm nay, nếu ông…”

“Không không, các vị yên tâm. Tôi vốn cũng chỉ nhận lệnh thử xem trong các vị ai là người có khả năng chữa trị mà thôi, những chuyện khác tôi không biết gì hết, cũng tuyệt đối không có ác ý, trước khi người kia đi cũng đã cảnh cáo tôi, tôi sẽ kín như bưng, mong các vị sau khi lấy được những thứ mình cần thì có thể lập tức rời khỏi đây, đôi bên không còn quan hệ gì nữa.”

Trang Nghiêu nhìn thoáng qua tháp Đại Nhạn, như có điều suy nghĩ.

Thủy Thiên Thừa: Những bạn không biết anh chàng đẹp trai tóc vàng này và Long Huyết nhân, hoan nghênh mọi người đọc tác phẩm đã hoàn thành trước của tôi: “Cha nuôi” (Dưỡng phụ), ngụy phụ tử niên hạ dưỡng thành vô cùng JQ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện