Buổi chiều, Ân Trục Ly theo thông lệ đi thỉnh an Ân thị, Ân thị trầm mặt xuống “Đại đương gia cần gì thỉnh an lão thái bà này? Dù sao ngươi cũng đã cứng cáp rồi, lão thái bà như ta không quản được ngươi.”
Ân Trục Ly quỳ gối trước mặt bà, nghe vậy cũng chỉ thấp giọng đáp “Trục Ly không dám. Nếu mẹ nghĩ Trục Ly có chỗ nào không đúng, Trục Ly sẽ đi lĩnh phạt, không dám có ý khác.”
Ân thị hừ một tiếng “Ngày mai Thẩm Đình Xa thiết yến mừng công, ngươi thật muốn đi dự sao?”
Ân Trục Ly quỳ lại gần đấm chân cho bà “Mẹ, Ân gia là nhà buôn bán, từ xưa đến nay không thể phạm quan. Con phải đi.”
Chuyện Ân thị để ý cũng không phải chuyện này “Khúc Thiên cũng đến dự?”
Ân Trục Ly gật đầu “Tiệc mừng công này vốn để đãi hắn, chắc chắn hắn sẽ tới.”
Ân thị trầm ngâm một lúc rồi nhấp một muỗng súp, nói “Như thế thì ngày mai… ngươi có thể nhìn thấy ác tặc này. Trục Ly, từ nhỏ đến lớn ta đều coi ngươi như con đẻ, nhưng cuối cùng thì ngươi vẫn không phải cốt nhục của ta. Năm đó mẹ ngươi mang thai sáu tháng chạy về Ân gia, nàng đã biết thiên mệnh của mình, bỏ qua đau đớn cũng chỉ muốn giữ lại ngươi. Bây giờ…”
Ân Trục Ly không đợi bà nói hết, nhỏ giọng nói “Mẹ yên tâm, Trục Ly ngày đêm nhớ kỹ, một khắc cũng không dám quên.”
Ân thị cầm cây trượng, trong mắt đã rơi lệ, dần dần kích động “Dù cho Ân gia chúng ta là nhà buôn bán, đời này không thể trả thù hắn, nhưng Ân Trục Ly, ta tuyệt đối không cho ngươi nhận hắn. Ngươi phải biết hắn có thù giết mẹ ngươi, mấy năm nay ngươi khải đau khổ, phải cô độc, đều là do hắn!”
Ân Trục Ly vẫn đấm chân cho bà như cũ, vẻ mặt hời hợt “Trục Ly ghi nhớ. Huống chi hắn cũng có con trai, con gái, sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện có một đứa con gái được Ân gia nuôi dưỡng.”
Ân thị để cho Tích Nguyệt vuốt lưng cho bà, một lúc sau mới hổn hển nói “Trục Ly, hắn là một tên tuyệt tình bạc bẽo, một tên súc sinh vong ân phụ nghĩa! Còn có người đàn bà bên cạnh hắn, độc như rắn rết!” Trong lời nói của bà lộ ra nỗi hận thấu xương “Ta sẽ chóng mắt chờ, xem xem Khúc gia của hắn có thể vinh hiển bao lâu!”
Ân Trục Ly cúi thấp đầu, từ nhỏ nàng đã được nghe mấy lời này, gần như có thể đọc làu làu, nghe vậy cũng chỉ mỉm cười “Mẹ à, mắng cũng không làm người ta chết được.”
Ân thị giật mình, cúi đầu nhìn nàng, Ân Trục Ly chậm rãi đứng dậy “Nếu mẹ không còn việc gì, Trục Ly xin cáo lui.”
Ân thị nhìn bóng lưng kia biến mất sau rèm, ánh mắt phức tạp. Nha đầu kia càng lớn bà lại càng thấy không thể hiểu nổi nàng.
Tích Nguyệt đứng sau lưng đỡ lấy bà, giọng nói có chút bất bình “Đại đương gia thật sự đã trưởng thành rồi, khí thế cũng lớn, nhưng ngay cả lão phu nhân cũng đám không đặt trong mắt!”
Ân thị ho khan một tiếng, cũng không nói nhiều “Đỡ ta vào phòng nghỉ ngơi đi!”
Ngày hôm sau, Ân Trục Ly phụng chỉ tới dự yến, nàng có lui tới với mấy quan viên trong triều, ngày lễ tết cũng có hiếu kính ít nhiều cho nên quen biết nhiều người. Đang đứng trò truyện ở trong thì xa giá của Cửu Vương gia Thẩm Đình Giao ngừng lại trước cửa cung.
Thành Trường An này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn. Chuyện giữa Ân đại đương gia và Thẩm tiểu vương gia, mọi người cũng biết một chút. Vốn cứ nghĩ là Ân đại đương gia sẽ tránh đường, không ngờ Ân đại đương gia cũng không thèm tiến lên, chẳng những không thèm tiến lên, mà ngay cả chào hỏi nàng cũng không thèm chào hỏi, cất bước đi vào cửa cung.
Thẩm tiểu vương gia vừa leo xuống xe thì thấy bóng dáng của nàng. Tiếng nói chuyện rì rầm cũng giảm đi, hắn nhanh chân đuổi theo Ân Trục Ly.
Chúng đại thần đứng dụi mắt “Kỳ lạ, không phải bình thường đều là Ân đại đương gia đuổi theo tiểu vương gia sao?”
Ân Trục Ly đương nhiên biết hắn chạy theo nhưng bước chân vẫn không ngừng, vẻ mặt lại càng lạnh nhạt “Cửu vương gia, có chuyện gì?”
Thẩm Đình Giao khép ống tay áo, chần chừ một lúc mới nói “Ân… Trục Ly, ngày ấy sao nàng rời đi một mình vậy?”
Giọng nói của Ân Trục Ly đầy xa cách “Ân mỗ không tự đi thì chẳng lẽ còn nhờ Phúc Lộc vương đưa về sao?”
Thẩm tiểu vương gia nghẹn họng, nhưng vẫn đuổi theo nàng “Ngày đó bổn vương uống rượu, không nhớ rõ đã làm gì. Ta … ta…”
Hắn lắp bắp muốn giải thích, Ân Trục Ly cắt ngang lời hắn “Cái gì Vương gia cũng chưa làm, cũng không cần suy nghĩ. Chiều nay ta sẽ từ hôn với Vương thượng, tất cả hậu quả Ân mỗ sẽ tự gánh vác. Sẽ để vương gia ở thành Trường An làm Phúc Lộc vương của ngài như cũ, không cần phải tới Sơn Đông đào than đá.”
Đương nhiên Thẩm Đình Giao phát hiện sắc mặt của nàng hôm nay không được tốt, trong lòng càng nghi ngờ bản thân hôm đó đã làm ra chuyện hồ đồ gì rồi. Thấy Ân Trục Ly làm ra bộ dáng không có gì, lại nhớ đến ngày thường nàng hay chăm sóc mình mà mình chỉ coi nàng là bằng hữu, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện nàng là thân nữ nhi, nhất thời trong lòng ngũ vị tạp trần.
Ân Trục Ly thấy hắn không đuổi kịp thì dừng bước đợi, hờ hững nói “Ngày đó thật sự Cửu vương gia không làm gì hết, vương gia không cần để ý.”
Thẩm Đình Giao cúi đầu suy nghĩ một hồi, cuối cùng hạ quyết tâm “Trục Ly, ta… mùng tám tháng năm, ta sẽ bảo Hà tiên sinh chuẩn bị sính lễ.”
Ân Trục Ly lơ đểnh bước tiêp hai bước “Cửu gia không cần phải làm như vậy.”
Thẩm Đình Giao đưa tay nắm lấy tao áo của nàng rồi len vào nắm lấy tay nàng cùng đi, mọi người đều biết tính tình của Phúc Lộc vương này đơn thuần nhưng lại bướng bỉnh, bây giờ thấy người trong lòng của hắn là Khúc đại tiểu thư sắp bay lên ngọn cây làm phượng hoàng, đều đang chờ xem vị Vương gia này tan nát cõi lòng ra sao. Không ngờ chỉ mới đây thôi, Khúc đại tiểu thư còn chưa xuất giá mà hắn đã thân mật nắm tay Ân đại đương gia.
Thẩm tiểu vương gia cũng không màng tới ánh mắt của mọi người xung quanh, rũ mắt mà đi, bàn tay nắm chặt tay Ân Trục Ly.
Đi tới đại điện lại ngồi xuống kế nhau, bàn của Ân Trục Ly và Thẩm tiểu vương gia kề sát nhau. Thẩm tiểu vương gia đi tìm hoàng huynh của hắn, tiên sinh Hà Giản mới có cơ hội ghé sát vào Ân đại đương gia mà hỏi, vẻ mặt đầy thán phục “Ân đại đương gia, sao ngài lại lừa được gia nhà chúng ta vào tay thế?”
Ân Trục Ly nghiêm mặt nói “Sao tiên sinh lại nói vậy? Ân mỗ xuất thân ở nhà thương nhân, xem trọng nhất là chữ tính. Huống chi tại hạ chỉ là một dân thường sao dám lừa gạt Phúc Lộc vương chứ? Ân mỗ dám thề độc, nếu như ta lừa gạt Cửu vương gia nửa chữ nửa câu nào thì để cho Ân mỗ bị thiên lôi dánh trúng, không thể sống thọ.”
Hà Giản vuốt chòm râu dê của mình, vẻ mặt buồn bực.
Mấy đại thần vào điện rồi ngồi vào ghế theo thứ tự, lúc đang nói chuyện vui vẻ thì có giọng nội thị the thé thông báo “Khúc đại tướng quân đã đến!”
Nội thị vén rèm che, trong điện lập tức yên tĩnh.
Ân Trục Ly ngẩng đầu lên thì thấy một người từ sau bức rèm nhanh nhẹn bước tới. Dáng người hắn cao gầy, toàn thân mang áo đen, ở cổ và tay áo có thêu chín ngôi sao bằng chỉ vàng. Do không phải ra chiến trường nên hắn cũng không mặc chiến giáp, bên hông đeo dây da, áo gài bằng nút làm từ móng chim ưng, càng làm nổi bật lên dáng người cao ráo.
Bão cát ở biên quan và năm tháng trôi qua cũng không mài mòn sự tao nhã của hắn.
Từ nhỏ mỗi lần Ân Trục Ly nghe Ân thị nhắc tới người này đều dùng mấy từ mắng chửi mặt người dạ thú, bây giờ gặp được thì bên môi nàng lại có chút mỉm cười – nếu đây thật sự là một cầm thú thì chắc cũng là một cầm thú như như vàng như ngọc, không ai sáng bằng.
Người trong điện đều khéo léo, trong khoảnh khắc đã tiến tới hỏi han ân cần, làm tiếng ồn ào nổi lên bốn phía.
Khúc Thiên gật gật đầu, ứng phó một lát thì có một người đi tới từ đằng sau hắn. Ân Trục Ly giương mắt nhìn thì thấy Khúc Lăng Ngọc ngó ngang quanh điện như đang tìm người. Đương nhiên nàng biết vị Khúc đại tiểu thư này muốn tìm ai, nàng nhấp một ngụm rượu, cười nhạt không nói.
Một lát sau, công công lại thông báo bằng giọng the thé “Hoàng thượng giá lâm!”
Rèm thủy tinh được nâng lên, Thẩm Đình Xa tươi cười bước tới, Thẩm Đình Giao đi phía sau, quần thần quỳ xuống lễ bái.
Thảm Đình Xa ngồi trên long ỷ, quần thần cũng nhao nhao tìm chỗ ngồi. Thẩm Đình Giao ngồi ở bàn thấp kế bên Ân Trục Ly, đối diện với Khúc Lăng Ngọc. Thẩm Đình Xa theo thông lệ mà khen ngợi công thần, rồi lại nói trời giúp Đại Huỳnh.
Khúc Thiên cầm cốc, mời các đại thần và quân chủ một chén, hắn thấy ánh mắt của Khúc Lăng Ngọc thì ho nhẹ một tiếng, không cần nhiều lời, nha đầu Khúc Lăng Ngọc mạnh mẽ điêu ngoa kia cũng ngoan ngoãn thu hồi ánh mắt, cúi đầu xuống ngồi bên cạnh hắn.
Bên này Hà tiên sinh cũng đụng Thẩm tiểu vương gia một cái, giả bộ rót rượu rồi ghé vào tai hắn nói nhỏ “Gia của ta ơi, ngài hãy chặt đứt chút nhớ nhung này đi, còn nữa, ở trước mặt bá quan văn võ thế này, ngài đem Ân đại đương gia đặt ở chỗ nào?”
Thẩm Đình Giao cúi đầu, lỗ tai nhìn lỗ mũi, lỗ mũi nhìn ngực, như một lão tăng nhập thiền, không ngẩng đầu lên nữa.
Không lâu sau, Hoàng công công được Thẩm Đình Xa nhắc nhở nên cao giọng nói “Khai yến.”
Ngoài ngự hoa viên đốt pháo hoa sáng rực, nhạc sĩ tấu nhạc, vũ cơ ca múa, cung nữ xinh đẹp mang rượu và thức ăn lên, Thẩm Đình Xa cũng không câu nệ “Hôm nay mọi người uống rượu, đừng giữ lễ tiết mà mất hứng!”
Tiệc mừng công có nhiều tướng lãnh, tính tình vốn hào sảng, lập tức vui vẻ không câu nệ, cùng uống rượu hát vang.
Thẩm Đình Xa cũng rời khỏi long ỷ nói chuyện với Khúc Thiên, quần thần tụ ba tụ năm chơi đoán số uống rượu, không thì vui vẻ xem múa hát, trong điện có lò sưởi, mùi rượu nồng, thật là một bức tranh quân thần vui vẻ.
Không bao lâu sau, Khúc đại tiểu thư không kiềm chế được nữa bèn đứng lên khỏi ghê. Khúc Thiên vốn đang để ý nàng, thấy thế trầm giọng hỏi “Đi đâu?”
Khúc đại tiểu thư vừa chạy vừa bỏ lại câu “Đi mao xí!”
Khúc đại tướng quân cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ “Tiểu nữ không tốt, ngày sau vào cung xin nhờ Vương thượng quan tâm nhiều hơn!”
Thẩm Đình Xa tươi cười “Ái khanh đừng buồn, tính tình của Lăng Ngọc, trẫm hiểu.”
Ân Trục Ly đang cùng một đám đại thân chơi tửu lệnh, vì có đế quân ngồi kế bên nên nếu chơi đoán số thì hơi thất lễ, nên đành đổi thành đoán tay, trong tay cầm một vật, để cho người chơi đoán vật đó là vật gì. Đoán sai thì phải uống. Các đại thần nào hay đến lầu Quảng Lăng đều biết bản lĩnh của nàng, vì thế đều thúc giục những người khác chơi, Lễ bộ thị lang bị thua tới nỗi phải chui xuống gầm bàn. Khúc đại tướng quân và Thẩm Đình Xa ngồi một bên xem cũng có chút hứng thú.
Thẩm Đình Xa cười nhẹ “Ân đại đương gia cầm đồ đều luôn ngoài dự đoán của mọi người, ái khanh không ngại đoán thử một lần chứ?”
Ánh mắt của Khúc Thiên như đao, nhìn Ân Trục Ly một lát mới nói “Thì ra là Ân đại đương gia, cuộc chiến với Đại nguyệt Thị quốc ở Tây Bắc còn phải cảm ơn Ân đại đương gia đã cung cấp lương thảo.”
Ân Trục Ly chắp tay “Khúc Đại tướng quân nói hay lắm. Có điều mấy thứ này chỉ là chút tạp kỹ, sợ là không vừa với mắt của Khúc đại tướng quân.”
Khúc Thiên đứng đối diện với nàng, một lúc sau mới hòa nhã nói “Ân đại đương gia nói quá rồi, nếu vương thượng đã mở kim khẩu, đối với Khúc mỗ chính là hoàng mệnh, Ân đại đương gia không thể từ chối được.”
Ân đại đương gia nghe vậy thì mỉm cười, đưa tay nắm lấy búi tóc bứt lấy một cọng tóc đen “Đã như vậy thì xin Đại tướng quân xoay người để Trục Ly giấu vật.”
Khúc Thiên quay lưng lại, Ân Trục Ly nghiêng người che tầm mắt của mọi người, giấu vật vào bàn tay, ngẩng đầu thấy Khúc đại tướng quân vẫn đứng đó không hề nhìn lén, không khỏi cười mà nói “Mời Khúc đại tướng quân xoay lưng lại.”
Khúc Thiên quay lại, thấy bàn tay của nàng cộm lên giống như đang cầm gì đó, nhưng bề ngoài thì không có dấu vết gì, chỉ thấy một nửa cọng tóc đen trên ngón tay. Hắn tinh tế nhìn, thấy khuyên tai trên tai trái nàng biến mấy, im lặng một chút, lại phát hiện chuỗi dây trên cổ tay trái của nàng mất đi một viên thạch anh tím.
Hắn mỉm cười “Khúc mỗ đoán trong tay Đại đương gia có một viên thạch anh tím.”
Quần thần đều yên lặng, ngay cả Thẩm Đình Giao cũng nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt kia, Ân đại đương gia dùng tay phải chậm rãi mở bàn tay trái ra, trong lòng bàn tay quả thật có một viên thạch anh tím, quần thần vui vẻ cao giọng hét to, khen ngợi Khúc đại tướng quân quả là tài trí vô song.
Gương mặt của Khúc đại tướng quân vô cùng tự mãn, chỉ im lặng nhìn Ân Trục Ly một lúc lâu rồi nói khẽ “Ân đại đương gia cao minh.”
Cũng không nhiều lời nữa mà về chỗ ngồi.
Ân Trục Ly bảo mệt, giao nhà cái cho Công bộ thượng thư, nhìn khắp nơi cũng không thấy Cửu gia nhà nàng. Nàng thừa dịp không ai chú ý chuồn ra đại điện, đi thẳng tới hồ Bồng Lai.
Một màn này lọt vào mắt của Khúc đại tướng quân, Khúc Thiên cầm cốc lên, Thẩm Đình Xa ngồi bên cạnh nhưng tâm tư cũng không ở đây.
Ân đại đương gia đi một mạch tới hồ Bồng Lai, ở bên kia hồ thì thấy ở dưới gốc đa có một một đôi bóng dáng. Nàng bị lạnh, không dễ dàng gì mà nhìn được thành quả này, lập tức vui vẻ mà chà tay rồi nhảy lên nấp trên nhánh cây Sừng Rồng.
Dưới tàng cây có hai giọng nói nhỏ, nàng hối hận vì nhảy lên cao quá, cẩn thận nhích xuống dưới thì nghe được một chút. Lúc đặt chân xuống lại trúng phải một cái gì đó cứng cứng, nàng thuận thế bước xuống, giẫm lên một cành cây rắn chắc, bỗng nhiên phát hiện chỗ cứng cứng kia thật ra là một bờ vai.
Ân Trục Ly không biết vai của ai, lập tức hóa đá tại chỗ
Ân Trục Ly quỳ gối trước mặt bà, nghe vậy cũng chỉ thấp giọng đáp “Trục Ly không dám. Nếu mẹ nghĩ Trục Ly có chỗ nào không đúng, Trục Ly sẽ đi lĩnh phạt, không dám có ý khác.”
Ân thị hừ một tiếng “Ngày mai Thẩm Đình Xa thiết yến mừng công, ngươi thật muốn đi dự sao?”
Ân Trục Ly quỳ lại gần đấm chân cho bà “Mẹ, Ân gia là nhà buôn bán, từ xưa đến nay không thể phạm quan. Con phải đi.”
Chuyện Ân thị để ý cũng không phải chuyện này “Khúc Thiên cũng đến dự?”
Ân Trục Ly gật đầu “Tiệc mừng công này vốn để đãi hắn, chắc chắn hắn sẽ tới.”
Ân thị trầm ngâm một lúc rồi nhấp một muỗng súp, nói “Như thế thì ngày mai… ngươi có thể nhìn thấy ác tặc này. Trục Ly, từ nhỏ đến lớn ta đều coi ngươi như con đẻ, nhưng cuối cùng thì ngươi vẫn không phải cốt nhục của ta. Năm đó mẹ ngươi mang thai sáu tháng chạy về Ân gia, nàng đã biết thiên mệnh của mình, bỏ qua đau đớn cũng chỉ muốn giữ lại ngươi. Bây giờ…”
Ân Trục Ly không đợi bà nói hết, nhỏ giọng nói “Mẹ yên tâm, Trục Ly ngày đêm nhớ kỹ, một khắc cũng không dám quên.”
Ân thị cầm cây trượng, trong mắt đã rơi lệ, dần dần kích động “Dù cho Ân gia chúng ta là nhà buôn bán, đời này không thể trả thù hắn, nhưng Ân Trục Ly, ta tuyệt đối không cho ngươi nhận hắn. Ngươi phải biết hắn có thù giết mẹ ngươi, mấy năm nay ngươi khải đau khổ, phải cô độc, đều là do hắn!”
Ân Trục Ly vẫn đấm chân cho bà như cũ, vẻ mặt hời hợt “Trục Ly ghi nhớ. Huống chi hắn cũng có con trai, con gái, sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện có một đứa con gái được Ân gia nuôi dưỡng.”
Ân thị để cho Tích Nguyệt vuốt lưng cho bà, một lúc sau mới hổn hển nói “Trục Ly, hắn là một tên tuyệt tình bạc bẽo, một tên súc sinh vong ân phụ nghĩa! Còn có người đàn bà bên cạnh hắn, độc như rắn rết!” Trong lời nói của bà lộ ra nỗi hận thấu xương “Ta sẽ chóng mắt chờ, xem xem Khúc gia của hắn có thể vinh hiển bao lâu!”
Ân Trục Ly cúi thấp đầu, từ nhỏ nàng đã được nghe mấy lời này, gần như có thể đọc làu làu, nghe vậy cũng chỉ mỉm cười “Mẹ à, mắng cũng không làm người ta chết được.”
Ân thị giật mình, cúi đầu nhìn nàng, Ân Trục Ly chậm rãi đứng dậy “Nếu mẹ không còn việc gì, Trục Ly xin cáo lui.”
Ân thị nhìn bóng lưng kia biến mất sau rèm, ánh mắt phức tạp. Nha đầu kia càng lớn bà lại càng thấy không thể hiểu nổi nàng.
Tích Nguyệt đứng sau lưng đỡ lấy bà, giọng nói có chút bất bình “Đại đương gia thật sự đã trưởng thành rồi, khí thế cũng lớn, nhưng ngay cả lão phu nhân cũng đám không đặt trong mắt!”
Ân thị ho khan một tiếng, cũng không nói nhiều “Đỡ ta vào phòng nghỉ ngơi đi!”
Ngày hôm sau, Ân Trục Ly phụng chỉ tới dự yến, nàng có lui tới với mấy quan viên trong triều, ngày lễ tết cũng có hiếu kính ít nhiều cho nên quen biết nhiều người. Đang đứng trò truyện ở trong thì xa giá của Cửu Vương gia Thẩm Đình Giao ngừng lại trước cửa cung.
Thành Trường An này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn. Chuyện giữa Ân đại đương gia và Thẩm tiểu vương gia, mọi người cũng biết một chút. Vốn cứ nghĩ là Ân đại đương gia sẽ tránh đường, không ngờ Ân đại đương gia cũng không thèm tiến lên, chẳng những không thèm tiến lên, mà ngay cả chào hỏi nàng cũng không thèm chào hỏi, cất bước đi vào cửa cung.
Thẩm tiểu vương gia vừa leo xuống xe thì thấy bóng dáng của nàng. Tiếng nói chuyện rì rầm cũng giảm đi, hắn nhanh chân đuổi theo Ân Trục Ly.
Chúng đại thần đứng dụi mắt “Kỳ lạ, không phải bình thường đều là Ân đại đương gia đuổi theo tiểu vương gia sao?”
Ân Trục Ly đương nhiên biết hắn chạy theo nhưng bước chân vẫn không ngừng, vẻ mặt lại càng lạnh nhạt “Cửu vương gia, có chuyện gì?”
Thẩm Đình Giao khép ống tay áo, chần chừ một lúc mới nói “Ân… Trục Ly, ngày ấy sao nàng rời đi một mình vậy?”
Giọng nói của Ân Trục Ly đầy xa cách “Ân mỗ không tự đi thì chẳng lẽ còn nhờ Phúc Lộc vương đưa về sao?”
Thẩm tiểu vương gia nghẹn họng, nhưng vẫn đuổi theo nàng “Ngày đó bổn vương uống rượu, không nhớ rõ đã làm gì. Ta … ta…”
Hắn lắp bắp muốn giải thích, Ân Trục Ly cắt ngang lời hắn “Cái gì Vương gia cũng chưa làm, cũng không cần suy nghĩ. Chiều nay ta sẽ từ hôn với Vương thượng, tất cả hậu quả Ân mỗ sẽ tự gánh vác. Sẽ để vương gia ở thành Trường An làm Phúc Lộc vương của ngài như cũ, không cần phải tới Sơn Đông đào than đá.”
Đương nhiên Thẩm Đình Giao phát hiện sắc mặt của nàng hôm nay không được tốt, trong lòng càng nghi ngờ bản thân hôm đó đã làm ra chuyện hồ đồ gì rồi. Thấy Ân Trục Ly làm ra bộ dáng không có gì, lại nhớ đến ngày thường nàng hay chăm sóc mình mà mình chỉ coi nàng là bằng hữu, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện nàng là thân nữ nhi, nhất thời trong lòng ngũ vị tạp trần.
Ân Trục Ly thấy hắn không đuổi kịp thì dừng bước đợi, hờ hững nói “Ngày đó thật sự Cửu vương gia không làm gì hết, vương gia không cần để ý.”
Thẩm Đình Giao cúi đầu suy nghĩ một hồi, cuối cùng hạ quyết tâm “Trục Ly, ta… mùng tám tháng năm, ta sẽ bảo Hà tiên sinh chuẩn bị sính lễ.”
Ân Trục Ly lơ đểnh bước tiêp hai bước “Cửu gia không cần phải làm như vậy.”
Thẩm Đình Giao đưa tay nắm lấy tao áo của nàng rồi len vào nắm lấy tay nàng cùng đi, mọi người đều biết tính tình của Phúc Lộc vương này đơn thuần nhưng lại bướng bỉnh, bây giờ thấy người trong lòng của hắn là Khúc đại tiểu thư sắp bay lên ngọn cây làm phượng hoàng, đều đang chờ xem vị Vương gia này tan nát cõi lòng ra sao. Không ngờ chỉ mới đây thôi, Khúc đại tiểu thư còn chưa xuất giá mà hắn đã thân mật nắm tay Ân đại đương gia.
Thẩm tiểu vương gia cũng không màng tới ánh mắt của mọi người xung quanh, rũ mắt mà đi, bàn tay nắm chặt tay Ân Trục Ly.
Đi tới đại điện lại ngồi xuống kế nhau, bàn của Ân Trục Ly và Thẩm tiểu vương gia kề sát nhau. Thẩm tiểu vương gia đi tìm hoàng huynh của hắn, tiên sinh Hà Giản mới có cơ hội ghé sát vào Ân đại đương gia mà hỏi, vẻ mặt đầy thán phục “Ân đại đương gia, sao ngài lại lừa được gia nhà chúng ta vào tay thế?”
Ân Trục Ly nghiêm mặt nói “Sao tiên sinh lại nói vậy? Ân mỗ xuất thân ở nhà thương nhân, xem trọng nhất là chữ tính. Huống chi tại hạ chỉ là một dân thường sao dám lừa gạt Phúc Lộc vương chứ? Ân mỗ dám thề độc, nếu như ta lừa gạt Cửu vương gia nửa chữ nửa câu nào thì để cho Ân mỗ bị thiên lôi dánh trúng, không thể sống thọ.”
Hà Giản vuốt chòm râu dê của mình, vẻ mặt buồn bực.
Mấy đại thần vào điện rồi ngồi vào ghế theo thứ tự, lúc đang nói chuyện vui vẻ thì có giọng nội thị the thé thông báo “Khúc đại tướng quân đã đến!”
Nội thị vén rèm che, trong điện lập tức yên tĩnh.
Ân Trục Ly ngẩng đầu lên thì thấy một người từ sau bức rèm nhanh nhẹn bước tới. Dáng người hắn cao gầy, toàn thân mang áo đen, ở cổ và tay áo có thêu chín ngôi sao bằng chỉ vàng. Do không phải ra chiến trường nên hắn cũng không mặc chiến giáp, bên hông đeo dây da, áo gài bằng nút làm từ móng chim ưng, càng làm nổi bật lên dáng người cao ráo.
Bão cát ở biên quan và năm tháng trôi qua cũng không mài mòn sự tao nhã của hắn.
Từ nhỏ mỗi lần Ân Trục Ly nghe Ân thị nhắc tới người này đều dùng mấy từ mắng chửi mặt người dạ thú, bây giờ gặp được thì bên môi nàng lại có chút mỉm cười – nếu đây thật sự là một cầm thú thì chắc cũng là một cầm thú như như vàng như ngọc, không ai sáng bằng.
Người trong điện đều khéo léo, trong khoảnh khắc đã tiến tới hỏi han ân cần, làm tiếng ồn ào nổi lên bốn phía.
Khúc Thiên gật gật đầu, ứng phó một lát thì có một người đi tới từ đằng sau hắn. Ân Trục Ly giương mắt nhìn thì thấy Khúc Lăng Ngọc ngó ngang quanh điện như đang tìm người. Đương nhiên nàng biết vị Khúc đại tiểu thư này muốn tìm ai, nàng nhấp một ngụm rượu, cười nhạt không nói.
Một lát sau, công công lại thông báo bằng giọng the thé “Hoàng thượng giá lâm!”
Rèm thủy tinh được nâng lên, Thẩm Đình Xa tươi cười bước tới, Thẩm Đình Giao đi phía sau, quần thần quỳ xuống lễ bái.
Thảm Đình Xa ngồi trên long ỷ, quần thần cũng nhao nhao tìm chỗ ngồi. Thẩm Đình Giao ngồi ở bàn thấp kế bên Ân Trục Ly, đối diện với Khúc Lăng Ngọc. Thẩm Đình Xa theo thông lệ mà khen ngợi công thần, rồi lại nói trời giúp Đại Huỳnh.
Khúc Thiên cầm cốc, mời các đại thần và quân chủ một chén, hắn thấy ánh mắt của Khúc Lăng Ngọc thì ho nhẹ một tiếng, không cần nhiều lời, nha đầu Khúc Lăng Ngọc mạnh mẽ điêu ngoa kia cũng ngoan ngoãn thu hồi ánh mắt, cúi đầu xuống ngồi bên cạnh hắn.
Bên này Hà tiên sinh cũng đụng Thẩm tiểu vương gia một cái, giả bộ rót rượu rồi ghé vào tai hắn nói nhỏ “Gia của ta ơi, ngài hãy chặt đứt chút nhớ nhung này đi, còn nữa, ở trước mặt bá quan văn võ thế này, ngài đem Ân đại đương gia đặt ở chỗ nào?”
Thẩm Đình Giao cúi đầu, lỗ tai nhìn lỗ mũi, lỗ mũi nhìn ngực, như một lão tăng nhập thiền, không ngẩng đầu lên nữa.
Không lâu sau, Hoàng công công được Thẩm Đình Xa nhắc nhở nên cao giọng nói “Khai yến.”
Ngoài ngự hoa viên đốt pháo hoa sáng rực, nhạc sĩ tấu nhạc, vũ cơ ca múa, cung nữ xinh đẹp mang rượu và thức ăn lên, Thẩm Đình Xa cũng không câu nệ “Hôm nay mọi người uống rượu, đừng giữ lễ tiết mà mất hứng!”
Tiệc mừng công có nhiều tướng lãnh, tính tình vốn hào sảng, lập tức vui vẻ không câu nệ, cùng uống rượu hát vang.
Thẩm Đình Xa cũng rời khỏi long ỷ nói chuyện với Khúc Thiên, quần thần tụ ba tụ năm chơi đoán số uống rượu, không thì vui vẻ xem múa hát, trong điện có lò sưởi, mùi rượu nồng, thật là một bức tranh quân thần vui vẻ.
Không bao lâu sau, Khúc đại tiểu thư không kiềm chế được nữa bèn đứng lên khỏi ghê. Khúc Thiên vốn đang để ý nàng, thấy thế trầm giọng hỏi “Đi đâu?”
Khúc đại tiểu thư vừa chạy vừa bỏ lại câu “Đi mao xí!”
Khúc đại tướng quân cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ “Tiểu nữ không tốt, ngày sau vào cung xin nhờ Vương thượng quan tâm nhiều hơn!”
Thẩm Đình Xa tươi cười “Ái khanh đừng buồn, tính tình của Lăng Ngọc, trẫm hiểu.”
Ân Trục Ly đang cùng một đám đại thân chơi tửu lệnh, vì có đế quân ngồi kế bên nên nếu chơi đoán số thì hơi thất lễ, nên đành đổi thành đoán tay, trong tay cầm một vật, để cho người chơi đoán vật đó là vật gì. Đoán sai thì phải uống. Các đại thần nào hay đến lầu Quảng Lăng đều biết bản lĩnh của nàng, vì thế đều thúc giục những người khác chơi, Lễ bộ thị lang bị thua tới nỗi phải chui xuống gầm bàn. Khúc đại tướng quân và Thẩm Đình Xa ngồi một bên xem cũng có chút hứng thú.
Thẩm Đình Xa cười nhẹ “Ân đại đương gia cầm đồ đều luôn ngoài dự đoán của mọi người, ái khanh không ngại đoán thử một lần chứ?”
Ánh mắt của Khúc Thiên như đao, nhìn Ân Trục Ly một lát mới nói “Thì ra là Ân đại đương gia, cuộc chiến với Đại nguyệt Thị quốc ở Tây Bắc còn phải cảm ơn Ân đại đương gia đã cung cấp lương thảo.”
Ân Trục Ly chắp tay “Khúc Đại tướng quân nói hay lắm. Có điều mấy thứ này chỉ là chút tạp kỹ, sợ là không vừa với mắt của Khúc đại tướng quân.”
Khúc Thiên đứng đối diện với nàng, một lúc sau mới hòa nhã nói “Ân đại đương gia nói quá rồi, nếu vương thượng đã mở kim khẩu, đối với Khúc mỗ chính là hoàng mệnh, Ân đại đương gia không thể từ chối được.”
Ân đại đương gia nghe vậy thì mỉm cười, đưa tay nắm lấy búi tóc bứt lấy một cọng tóc đen “Đã như vậy thì xin Đại tướng quân xoay người để Trục Ly giấu vật.”
Khúc Thiên quay lưng lại, Ân Trục Ly nghiêng người che tầm mắt của mọi người, giấu vật vào bàn tay, ngẩng đầu thấy Khúc đại tướng quân vẫn đứng đó không hề nhìn lén, không khỏi cười mà nói “Mời Khúc đại tướng quân xoay lưng lại.”
Khúc Thiên quay lại, thấy bàn tay của nàng cộm lên giống như đang cầm gì đó, nhưng bề ngoài thì không có dấu vết gì, chỉ thấy một nửa cọng tóc đen trên ngón tay. Hắn tinh tế nhìn, thấy khuyên tai trên tai trái nàng biến mấy, im lặng một chút, lại phát hiện chuỗi dây trên cổ tay trái của nàng mất đi một viên thạch anh tím.
Hắn mỉm cười “Khúc mỗ đoán trong tay Đại đương gia có một viên thạch anh tím.”
Quần thần đều yên lặng, ngay cả Thẩm Đình Giao cũng nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt kia, Ân đại đương gia dùng tay phải chậm rãi mở bàn tay trái ra, trong lòng bàn tay quả thật có một viên thạch anh tím, quần thần vui vẻ cao giọng hét to, khen ngợi Khúc đại tướng quân quả là tài trí vô song.
Gương mặt của Khúc đại tướng quân vô cùng tự mãn, chỉ im lặng nhìn Ân Trục Ly một lúc lâu rồi nói khẽ “Ân đại đương gia cao minh.”
Cũng không nhiều lời nữa mà về chỗ ngồi.
Ân Trục Ly bảo mệt, giao nhà cái cho Công bộ thượng thư, nhìn khắp nơi cũng không thấy Cửu gia nhà nàng. Nàng thừa dịp không ai chú ý chuồn ra đại điện, đi thẳng tới hồ Bồng Lai.
Một màn này lọt vào mắt của Khúc đại tướng quân, Khúc Thiên cầm cốc lên, Thẩm Đình Xa ngồi bên cạnh nhưng tâm tư cũng không ở đây.
Ân đại đương gia đi một mạch tới hồ Bồng Lai, ở bên kia hồ thì thấy ở dưới gốc đa có một một đôi bóng dáng. Nàng bị lạnh, không dễ dàng gì mà nhìn được thành quả này, lập tức vui vẻ mà chà tay rồi nhảy lên nấp trên nhánh cây Sừng Rồng.
Dưới tàng cây có hai giọng nói nhỏ, nàng hối hận vì nhảy lên cao quá, cẩn thận nhích xuống dưới thì nghe được một chút. Lúc đặt chân xuống lại trúng phải một cái gì đó cứng cứng, nàng thuận thế bước xuống, giẫm lên một cành cây rắn chắc, bỗng nhiên phát hiện chỗ cứng cứng kia thật ra là một bờ vai.
Ân Trục Ly không biết vai của ai, lập tức hóa đá tại chỗ
Danh sách chương