Đường Kiều thức đêm để viết xong bản kế hoạch. Cố Đình Quân là người rất có trật tự, làm việc cũng chú ý quy củ. Bởi vậy, mặc kệ ngày thường làm cái gì, Đường Kiều đều cố gắng làm tốt nhất, ngắn gọn dễ hiểu nhất, như vậy mới có thể để Cố Đình Quân hiểu rõ các hạng mục chi tiêu trong khoảng thời gian ngắn nhất, sau đó nhanh chóng đưa ra quyết định.

Đương nhiên, nhờ thói quen này của Cố Đình Quân, cũng tập cho Đường Kiều một phong cách làm việc tốt.

Bản kế hoạch của Đường Kiều rất tốt, Thẩm Thanh có chút kinh ngạc. Ông rất ít khi xem những thứ như thế này, nhưng vẫn có thể vừa xem liền hiểu, phân tích từng cái ưu nhược điểm làm rất tường tận.

Thẩm Thanh nhìn tờ giấy trong tay, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía cháu gái. Đường Kiều nhìn sắc mặt ông, nói: "Nếu bác có câu hỏi nào, có thể hỏi cháu."

Thẩm Thanh vội vàng lắc đầu, ông chỉ bản kế hoạch trong tay, nói: "Đây là Y Y nghĩ ra?"

Cuối cùng vẫn cảm thấy có chút không dám tin.

Đường Kiều gật đầu, nói: "Đúng vậy."

Khuôn mặt Thẩm Thanh bỗng chốc trở nên kích động, ông xoa xoa hai tay, đi vòng quanh sofa.

Đường Kiều: ?

Cô không hiểu tình huống bây giờ là như thế nào.

Thẩm Thanh đi vài vòng rốt cuộc bình tĩnh lại, nghiêm túc nói: "YY quả nhiên là người của Thẩm gia chúng ta, thật sự rất giống a!"

Tuy đã bình tĩnh nhưng ông vẫn có vài phần kích động: "Bác đã nói Đường gia làm sao có khả năng di truyền này, đây là huyết thống của Thẩm gia nha, Y Y thật sự là chân truyền. Từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, nhìn bản kế hoạch của cháu mà xem, còn không phải là di truyền của Thẩm gia chúng ta sao?"

Ông lẩm bẩm không biết nói cái gì, tóm lại là rất vui vẻ, cháu gái nhà mình thông minh như vậy, sao không vui được chứ!

Đường Kiều nhìn dáng vẻ này của bác, cũng mỉm cười, nói: "Vậy bác xem bản kế hoạch thì thấy thế nào?"

Cô viết có chút đơn giản, có một số thứ chưa tính vào.

Thẩm Thanh nghiêm túc nói: "Bác cảm thấy có thể thực hiện được."

Tối hôm qua Thẩm Thanh cũng đã xác nhận, đây là cửa hàng của Hứa gia, nhà bọn họ có nhà máy ở vùng ngoại thành và ba cửa hàng đang cùng rao bán. Cho dù giá rất thấp, nhưng ba cửa hàng và một nhà máy gộp chung lại cũng không phải là cái giá mà ai cũng có thể mua được. Bởi vậy đến bây giờ vẫn chưa tìn được người mua.

Đường Kiều: "Làm ăn buôn bán phải chú ý lợi nhuận, bản kế hoạch chỉ là bước đầu. Chúng ta phải tìm người có chuyên môn tính toán kỹ càng mới có thể xác định cần dùng bao nhiêu tiền để mua là thích hợp nhất. Tuy Hứa Tịnh là bạn học của cháu, nhưng tiền nhà chúng ta cũng không phải lá cây, bác làm việc vất vả như thế nào cháu đều biết. Cho nên dù mua, cũng phải ở trong phạm vi hợp lý."

Thẩm Thanh rất đồng ý quan điểm này của cháu gái, đồng thời lại có chút cảm động. Mặc kệ thế nào, công sức ông bỏ ra nhiều năm qua cũng có người ghi nhớ trong lòng.

Ông chưa bao giờ nghĩ gì khác, nhưng biết được chuyện này, tâm trạng vẫn vô cùng vui vẻ.

Ông nói: "Được rồi, bác sẽ tìm Hứa gia trao đổi một chút, bác yên tâm."

Đường Kiều cười rộ lên: "Nếu bác muốn chuyển nghề, kỳ thực bán đồ trực tiếp cũng rất thích hợp. Nhưng đồ có liên quan đến dân sinh càng thiết yếu.

Thẩm Thanh nghe xong, gật đầu.

Đường Kiều thấy ông để ý như vậy, cuối cùng cũng yên tâm.

Thẩm Thanh làm việc rất nhanh, đã quyết định thì không do dự, chỉ hơn nửa tháng, Đường Kiều đã gặp lại Hứa Tịnh ở trường học. Hơn một tháng nay Hứa Tịnh không đi học, lúc này gặp lại, mọi người đều vây quanh hỏi han.

Mọi người ít nhiều đều biết nhà Hứa Tịnh xảy ra chuyện, nhưng cụ thể thế nào thì không rõ ràng. Lúc này Hứa Tịnh đi học lại, chắc là chuyện nhà đã xử lý xong.

Tính cách Hứa Tịnh cũng không thay đổi, vẫn hoạt bát sáng sủa, nhìn thấy Đường Kiều vào lớp, nháy mắt mấy cái với cô.

Đường Kiều nở nụ cười, cũng không nói nhiều.

Đến khi tan học, Hứa Tịnh ôm tay Đường Kiều không chịu buông:" Chúng ta đi ăn kem đi, mình mời bạn. "

Thời gian trôi qua cũng nhanh, mấy ngày trước còn nóng như lửa, sau một trận mưa nhiệt độ đã giảm rất nhiều. Hai ba trận mưa trút xuống, bây giờ các cô đều phải mặc áo khoác rồi.

Lúc đầu Đường Kiều còn cảm thấy bản thân có sức chịu đựng tốt, mặc kệ là mùa đông hay mùa hè đều không khác biệt quá lớn. Nhưng bây giờ mới phát hiện bản thân thật yếu ớt.

Còn chưa vào đông mà cô đã cảm thấy lạnh, trời nóng thì trốn trong nhà không ra ngoài, mẹ cô đều nói đây là tính cách của công chúa. Trời ạ, cô không phải như vậy đâu!

Đường Kiều nghĩ nghĩ:" Hay là chúng ta đi uống trà sữa đi, mình thấy trên đường Phúc Khai Sâm mới mở một cửa hàng, trà sữa đậu đỏ ở đó uống rất ngon! "

Cô quay đầu nhìn Lê Vân Triều:" Vân Triều cùng đi nha. "

Lê Vân Triều xua tay:" Hôm nay không được, tối nay nhà mình có hội đọc sách, mình muốn về sớm hỗ trợ một chút. Hai người đi đi, ngày khác mình mời nha. "

Sau khi tạm biệt Lê Vân Triều, Hứa Tịnh thân thiết kéo tay Đường Kiều ra ngoài, nhẹ giọng nói:" Đường Kiều, cảm ơn bạn. "

Đường Kiều nghiêng đầu nhìn cô bạn, cười tủm tỉm hỏi:" Cảm ơn mình? "

Hứa Tịnh không đoán được Đường Kiều có biết hay không, nhưng vẫn nghiêm túc nói:" Đương nhiên muốn cảm ơn bạn! Nếu như không phải vì bạn, bác bạn cũng sẽ không mua cửa hàng của nhà mình a! "

Hứa Tịnh dừng bước, nắm chặt tay Đường Kiều, vô cùng nghiêm túc nói:" Thật sự cảm ơn bạn đã giúp nhà mình giải quyết vấn đề lớn như vậy. Bạn không biết.. "

Hứa Tịnh cắn cắn môi, lập tức lắc đầu nói:" Chúng ta không nói chuyện này nữa, đi nhanh thôi, mình mời bạn uống trà sữa. "

Đường Kiều nghe Thẩm Thanh nói qua, việc mua bán cơ bản đã bàn xong rồi, hôm nay hai nhà hẹn nhau ký hợp đồng, nhưng cũng không nói cho những người khác mà âm thầm tiến hành. Dù sao, hai bên đều không muốn xuất hiện tình huống xấu.

Đường Kiều có thể đoán được một hai. Hiện tại cũng có một số người muốn mua cửa hàng của Hứa gia, nhưng còn do dự về giá. Tóm lại, tuy Thẩm Thanh cũng ép giá, nhưng vẫn tốt hơn nhiều những người khác.

Hứa gia không hy vọng chuyện này truyền ra ngoài để người khác đến quấy rối. Nếu như Thẩm Thanh lùi bước, vậy nhà bọn họ chỉ có thể bán với giá càng thấp hơn.

Mà Thẩm Thanh lại nghĩ, nếu như có người nâng giá, vậy ông phải chịu nhiều phí tổn hơn.

Hai người đều có suy nghĩ của riêng mình, cũng bở vậy mà đều giữ kín không nói ra ngoài.

Dựa theo thời gian, chắc là hai nhà đã ký tên xong rồi.

Tuy Thẩm gia cũng coi như giàu có, nhưng số tiền này không nhỏ, hai bên đều rất thận trọng.

Đường Kiều hiểu rõ điểm này, cô kéo Hứa Tịnh, nhẹ giọng nói:" Đúng, không nói nữa, nếu nói nhiều chỉ sợ người khác sẽ đoán ra, mọi chuyện sẽ không thuận lợi nữa. "

Hứa Tịnh tuy mồm rồng, nhưng vẫn biết chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói. Nghe lời này của Đường Kiều, cô ấy vội vã gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Hai người cũng đi vào cửa hàng, Đường Kiều nói:" Mình muốn hai ly trà sữa. "

Hứa Tịnh bật cười, gật đầu đồng ý.

Tuy rằng Đường Kiều không nói gì, nhưng Hứa Tịnh vẫn nghiêm túc nói:" Ba mình bảo mình phải học tập bạn, bạn là người tốt nhất. "

Đường Kiều cảm thấy đã rất lâu rồi không có ai nói cô là" người tốt "cả. Lúc này đột nhiên được khen làm cho cô cảm thấy buồn cười.

Đường Kiều nói:" Kỳ thực bạn không cần cảm ơn mình, đều là người làm ăn, không có ai nợ ai cả. Đừng nói hợp đồng còn chưa biết đã ký hay chưa, cho dù đã ký rồi thì Hứa Tịnh, bạn không nợ mình cái gì, không phải nhà bạn lợi dụng nhà mình, cũng không phải nhà mình đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Chỉ có thể nói đây là một lần hợp tác mà hai bên cùng vui vẻ, bạn thấy đúng không? "

Hứa Tịnh có chút không hiểu, nhưng vẫn biết đây là ý tốt của Đường Kiều, liền cười gật đầu.

Đường Kiều không muốn cô khó chịu trong lòng nên mới nói như vậy, Hứa Tịnh hiểu cả.

Hứa Tịnh cắn ống hút, nhẹ giọng nói:" Ba mình nói, nhà bạn là nhà trả giá thích hợp nhất. "

Những người khác.. Rõ ràng bọn họ là bạn bè, thậm chí có người là họ hàng, thế nhưng cũng không đưa ra được cái giá như vậy. Suy cho cùng, trong lòng vẫn rất khó chịu, quả nhiên, chỉ có lúc khó khăn mới có thể nhìn thấu lòng người.

" Sau này, ngôi nhà đang ở sẽ bán đi, nhà mình sẽ chuyển đến gần nhà bạn. Không phải ở khu biệt thự, chắn là cách đó hai con phố, mình đã đến xem, tuy hơi nhỏ nhưng vẫn rất tốt. "

Hứa Tịnh cũng không cảm thấy có gì không tốt, cô đã nghĩ thông rồi.

Đường Kiều đổi vị trí suy nghĩ, nếu như cô là Hứa Tịnh, chỉ sợ chưa chắc cô đã có thể chấp nhận chuyện này. Từ đó suy ra, cô gái nhỏ Hứa Tịnh này thật sự rất tốt.

Đường Kiều nói:" Vậy bạn phải đến chơi với mình đó. Nhà bạn có phải rất gần lớp học ban đêm Tể Ninh không? Mẹ mình đang học ở đó. "

Hứa Tịnh ngạc nhiên, cảm thấy khó tin.

Đường Kiều cười nói:" Rất kinh ngạc sao? "

Hứa Tịnh nhanh chóng gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Hai người nhìn nhau cười, cũng không nói gì thêm.

Đường Kiều và Hứa Tịnh cũng không ngồi lâu, dù sao nhà Hứa Tịnh cũng chưa hoàn toàn yên ổn.

Lúc Đường Kiều về nhà, Thẩm Thanh đã trở lại, cô cười khanh khách nói:" Bác, ký hợp đồng thành công sao? "

Thẩm Thanh gật đầu:" Ừ. "

Ông nhìn về phía Đường Kiều, nói:" Y Y, bác tính toán ký kết với vài nhân viên có kỹ thuật tốt, còn muốn tu sửa cửa hàng một chút, cháu có đề nghị gì không? "

Cháu gái có thiên phú, Thẩm Thanh rất tình nguyện bồi dưỡng, cũng nguyện ý cho cô cơ hội tham gia.

Đường Kiều gật đầu:" Có ạ, nhưng tạm thời không thể nói với bác. "

Thẩm Thanh sửng sốt, Đường Kiều bật cười:" Bởi vì cháu muốn suy nghĩ kỹ đã! Phải viết rõ ràng cho bác chứ. "

Thẩm Thanh nhìn dáng vẻ tự tin của cháu gái, mỉm cười gật đầu.

Đường Kiều biết, kỳ thực Hứa gia đã hạ vốn gốc. Không chỉ bán cửa hàng và nhà máy, mấu chốt ở đây là bọn họ sẽ tặng không công thức nước hoa. Nếu như không phải thật sự cần tiền gấp, chắc chắn sẽ không có điều kiện này. Như vậy, nếu không nhanh chóng mua xuống, thì đúng là ngu ngốc.

Cơm tối Đường Kiều ăn rất ít, nhanh chóng lên phòng bắt đồng viết kế hoạch của mình.

Thẩm Liên Y bê sữa lên tầng, nhẹ giọng nói:" Con cũng đi ngủ sớm đi, đừng thức quá muộn. Bác con cũng không cần gấp. "

Đường Kiều gật đầu, cười khanh khách:" Con biết rồi. "

Cô uống sữa, ấm ấm, uống rất ngon.

" Trời giống như sắp mưa, buổi tối nếu sợ thì bật đèn mà ngủ, không sao cả. "

Đường Kiều a một tiếng, dương dương tự đắc giơ bút lên, nghiêm túc nói:" Lát nữa con sẽ ngủ, mẹ yên tâm đi. Không phải mẹ còn phải làm bài tập sao? Nhanh về luyện tập đi. "

Thẩm Liên Y gật đầu.

Đợi đến khi người đi rồi, Đường Kiều bật cười lắc đầu. Đóng chặt cửa lại, không viết xong làm sao cô có thể ngủ chứ.

Từ trước đến giờ, Đường Kiều luôn là làm theo ý mình, đến hơn mười một giờ, cô vươn vai, cảm thấy đầu óc mơ hồ.

Lúc này người trong nhà đều đi ngủ rồi, một mình Đường Kiều đi ra ngoài ban công. Gió rất lớn, Đường kiều mở cửa ra, một cơn gió thổi qua làm cô lảo đảo.

" Làm sao lại ngốc như vậy chứ?"Giọng nói trầm ấm mang theo ý cười vang lên..

Đường Kiều lập tức quay đầu, liền nhìn thấy Cố Thất gia.

Sắc mặt Cố Đình Quân tái nhợt ngồi trên ban công nhà cô, mái tóc bị gió thổi rối tung, anh cứ ngồi đó cười nhìn cô.

Cũng trong nháy mắt đó, Đường Kiều liền nghĩ tới một từ: Yêu nghiệt!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện