Đường Kiều chuyển nhà.

Cuối cùng mẹ cô cũng không để cô đi hỏi Thất gia về chuyện nhà cửa.

Đường Kiều bị ngăn cản, không thể làm gì khác.

Nhưng giá cả cũng thấp hơn một ít, Đường Kiều đoán không sai, chủ nhà quả nhiên là Nhạc Gia Văn. Nhạc Gia Văn không ngờ người mua là bọn họ, coi như đã từng quen biết nên đã giảm giá.

Ngày ký hợp đồng Đường Kiều phải đến trường làm thủ tục, cô hỏi Thẩm Liên Y thì bị bà dùng lý do cô vẫn là trẻ con nên không cần quan tâm nhưng chuyện này.

Đường Kiều thầm nghĩ, cô có chỗ nào là một đứa trẻ chứ? Sang năm cô đã lên đại học rồi nha! Nhưng lại nghĩ, ở trong lòng cha mẹ, con cái không bao giờ lớn lên nên cũng không cảm thấy kỳ quái.

Gần nửa tháng nay Đường Kiều không gặp Thất gia, trước bởi vì chuyện học hành và chuyển nhà nên rất bận rộn.

Sau là vì Đường Kiều cố ý không gặp.

Cô nghĩ, bây giờ cô đã trở thành hàng xóm của Thất gia, giữ lại một cái bất ngờ cũng thú vị nha.

"Y Y, con làm gì vậy, sao không vào?" Thẩm Liên Y nhìn con gái đứng ngoài cửa ngẩn người, nghi hoặc hỏi.

Đường Kiều cười nói: "Con cảm thấy hai chữ Thẩm Trạch rất đẹp mắt nha."

Thẩm Liên Y bật cười, biết con gái lại đùa giỡn: "Con đúng là.."

Kéo người vào nhà, Thẩm Liên Y nói: "Phòng của con ở tầng hai, mau lên nhìn xem có thích không. Mẹ đã giúp con trang trí."

Thẩm Liên Y không hiểu rõ sở thích của Đường Kiều nên bà dựa theo thẩm mỹ của mình để thiết kế.

Phong cách phương Tây.

Thẩm Liên Y không biết con gái có thích hay không, nhưng nghe nói các cô gái bây giờ đều thích phong cách này, nên bà cũng theo phong trào.

Đường Kiều đi theo bà lên tầng, biệt thự này lớn hơn ngồi nhà trước của hai người nhiều. Ở tầng hai, Thẩm Liên Y còn thiết kế một thư phòng cho Đường Kiều.

Đường Kiều tung tăng đi theo Thẩm Liên Y, rất là vui sướng.

"Mẹ tuyệt quá!"

Đường Kiều ôm cổ Thẩm Liên Y, cười tủm tỉm, có lẽ là do kiếp trước mẹ mất sớm nên đời này, dù Thẩm Liên Y làm cái gì, Đường Kiều đều cảm thấy tốt.

"Phòng của mẹ và phòng con đều ở tầng hai, bác con ở tầng một. Mẹ đã chuẩn bị thư phòng riêng cho cả hai người. Đến lúc đó, nếu con muốn học thêm thì có thể đến thư phòng, rất thuận tiện. Nếu bạn học con đến cũng có thể học cùng nhau." Lúc trước, Thẩm Liên Y rất muốn bố trí một thư phòng riêng cho Đường Kiều nhưng Đường Chí Dong luôn ngăn cản. Sau này mẹ con Hồ Như Ngọc vào ở, đừng nói là thư phòng, có phòng riêng là tốt rồi.

Thẩm Liên Y bỗng nhiên cảm thấy ly hôn rất tốt.

Bà nói: "Mẹ còn nghĩ rằng mình sẽ không bước ra được cuộc hôn nhân này. Bây giờ đã bước được nửa bước, lại cảm thấy thật ra cũng không khó khăn như vậy."

Bà nhớ đến trước kia bản thân luôn luôn lo lắng chăm sóc Đường Chí Dong, lại nghĩ đến cuộc sống bây giờ, bà cảm thấy sau này sẽ càng tốt hơn.

"Bên này có một phòng để quần áo, nhìn xem, con gái của mẹ chính là tiểu công chúa nha."

Khuôn mặt Đường Kiều đều là ý cười, cả người đắm chìm trong vui sướng, cô tựa đầu vào vai Thẩm Liên Y, nói: "Mẹ là tốt nhất."

"Mẹ đã tra tuyến đường rồi, kỳ thực nơi này cũng không quá xa trường con. Nếu ngồi tàu điện thì rất thuận tiện."

Đường Kiều cười khanh khách: "Vậy mẹ có tra đường đến lớp học ban đêm không?"

Cô nghe nói ở gần đây.

Nhìn Thẩm Liên Y lắc đầu, Đường Kiều hỏi: "Không bằng con cùng mẹ đi xem?"

Thẩm Liên Y đúng là có ý này, nhưng cũng không vội, bà nói: "Mấy ngày nay bận rộn chuyển nhà, còn rất nhiều việc. Đợi mấy hôm nữa có rảnh rỗi chúng ta hẵng đi."

Bà nắm tay Đường Kiều đi xuống nhà: "Mẹ chuẩn bị ít điểm tâm. Lát nữa chúng ta mang tặng hàng xóm xung quanh, bà con xa không bằng láng giềng gần, làm quen một chút cũng không sai."

Đường Kiều gật đầu, nói: "Con ăn thử một chút xem có ngon hay không."

Thẩm Liên Y cười mắng: "Con cảm thấy tay nghề của mẹ không tốt?"

Đường Kiều sao dám, lập tức nhấc tay: "Mẹ con nấu ăn ngon nhất."

Vỗ mông ngựa xong, Đường Kiều ôm hộp điểm tâm ra ngoài. Thẩm Thanh nhìn thấy kỳ quái hỏi: "Đây là?"

Thẩm Liên Y cười nói: "Cũng phải chào hỏi hàng xóm một chút chứ, hơn nữa Y Y thích chó nhà họ, nói không chừng còn thường xuyên qua chơi a."

Đường Kiều đứng bên cạnh cười khanh khách.

Thẩm Thanh gật đầu, nói: "Cũng đúng, hai người đi đi."

Ông lại có suy nghĩ của chính mình. Việc làm ăn của ông đôi khi cần đi công tác, tuy trong nhà có người giúp việc, nhưng ông vẫn rất lo lắng. Nếu có hàng xóm quan tâm giúp đỡ thì càng tốt hơn.

Cố Đình Quân đang đánh đàn trong thư phòng, tiếng đàn du dương.. Nếu là bình thường Cố Tứ chắc chắn không dám quấy rầy, nhưng mà..

Hắn vẫn mở miệng: "Thất gia."

Cố Đình Quân ngừng tay, tiếng đàn dừng lại.

Cố Tứ nói: "Thất gia, hàng xóm bên cạnh đến chơi."

Biệt thự bên cạnh đã rao bán rất lâu, bởi vì giá quá cao nên chưa có người mua. Tuần trước có người bắt đầu tu sửa, đoán là đã bán được. Mấy hôm nay lại có người ra vào không ngừng, chắc là bắt đầu chuyển nhà.

Nhưng mà..

Cố Tứ không thể tưởng tượng được hàng xóm mới lại là Đường tiểu thư.

Đây cũng nguyên nhân hắn lại dám đi quấy rầy Thất gia.

"Hàng xóm mới là Đường tiểu thư."

Cố Đình Quân hơi hơi cúi đầu, sau đó lại ngẩng đầu mỉm cười, nói: "Không ngờ cô ấy lại thật sự chuyển đến đây."

Anh đứng dậy: "Mời họ đến phòng khách chờ đi."

Nói xong Cố Đình Quân xoay người đi về phòng ngủ.

Cố Tứ: "..."

Thất gia muốn làm gì a?

Phòng khách của Cố gia rất cổ kính, Đường Kiều nâng chén trà, im lặng ngồi trên ghế, bộ dáng hiền lành thục nữ.

Cô liếc mắt nhìn Thẩm Liên Y, thấy dáng vẻ khẩn trương của bà, cười nhẹ nói: "Mẹ, đừng khẩn trương a!"

Thẩm Liên Y tuy là bà nội trợ, nhưng cũng không phải chưa từng trải sự đời. Chỉ nhìn bố trí của phòng khách liền biết vị hàng xóm này không phải người bình thường. "

Hơn nữa, theo lý thuyết, gia đình bình thường đều có phụ nữ. Thẩm Liên Y vốn định gặp nữ chủ nhân, nói chuyện phiếm vài câu, có thể nhanh chóng quen biết. Nhưng không nghĩ tới nhà này lại không có một người phụ nữ nào.

Chỉ có một người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng, lúc này đang đứng bên cạnh nhìn chằm chằm bọn họ, đúng là làm cho người ta không khẩn trương không được.

Bà nói nhỏ với Đường Kiều:" Mẹ không khẩn trương, con ngoan ngoãn ngồi yên đi. "

Vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng bước chân truyền đến.

" Y Y! "Giọng nam trầm thấp dễ nghe vang lên.

Đường Kiều quay đầu liền nhìn thấy Cố Đình Quân, cô cười khanh khách đứng dậy, hô một tiếng:" Thất gia! "

Lúc này Thẩm Liên Y mới nhớ người này là ai, hai người không chỉ gặp một hai lần. Tuy bà có chút giật mình nhưng cũng không khẩn trương nữa.

Bà nhanh chóng mở miệng:" Chào ngài, chúng ta là hàng xóm vừa chuyển đến, cố ý đến chơi, không ngờ lại trùng hợp như vậy a! "

Cố Đình Quân mỉm cười:" Mời ngồi! "

Khóe miệng Cố Tứ run rẩy, hắn rốt cuộc biết Thất gia nhà bọn họ vừa rồi về phòng ngủ làm gì! A.. Thì ra là về thay quần áo!

Đường Kiều lập tức nâng hộp điểm tâm đưa cho Cố Đình Quân, cười nói:" Thất gia, đây là mẹ tôi tự tay làm. Rất ngon đó, ngài thử xem. "

Cố Đình Quân mỉm cười gật đầu.

Đường Kiều lại tiếp tục làm nhảm:" Cố Nhị Nữu có ở nhà không ạ? "

Thẩm Liên Y cảm thấy hỏi như vậy có chút không ổn, nhưng vì sao không ổn thì bà lại không nói rõ được. Vừa định mở miệng trách cứ con gái thì người ta đã lên tiếng.

Cố Đình Quân lắc đầu:" Hôm nay nó đến nhà Đại ca chơi rồi. "

Nhìn thấy vẻ thất vọng trên gương mặt Đường Kiều, Cố Đình Quân mỉm cười bổ sung:" Tối nay nó sẽ về, ngày mai sẽ đưa nó sang chơi với cô. "

Đường Kiều a một tiếng.

Thẩm Liên Y vô cùng khẩn trương, nói thật, nếu là có phụ nữ thì bà còn có thể nói chuyện vài câu, nhưng trường hợp hiện tại, bà thật sự không thể mở miệng.

Cũng may Y Y nhà họ còn có thể nói mấy câu, bằng không bà sẽ rất xấu hổ. Nhưng lại nghĩ, ngôi nhà này không có một người phụ nữ, sau này Y Y cứ vậy sang chơi có phải không hay không?

Thẩm Liên Y buồn bã, về nhà bà phải nói chuyện nghiêm túc với con gái, nếu truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ hỏng mất thanh danh sao?

Chỉ là bây giờ Đường Kiều không biết suy nghĩ của Thẩm Liên Y, cô uổng trà, nói:" Vừa rồi Thất gia đang đánh đàn sao? Rất hay nha. "

Cố Đình Quân cười nhẹ:" Nếu cô thích, ta có thể dạy cô. "

Ánh mắt Đường Kiều sáng ngời, chuyện này rất tốt nha, cô đang định mở miệng đồng ý thì nghe thấy giọng của Thẩm Liên Y:" Cảm ơn ngài, chỉ là sao chúng ta có thể không biết xấu hổ như vậy a! Thật sự không cần làm phiền ngài. "

Bà thật sợ Y Y trực tiếp đồng ý, nếu thì phải làm sao cho tốt đây.

Làm mẹ, bà thật sự nơi nơi lo lắng cho con gái, nha đầu ngốc nhà bọn họ cái gì cũng không hiểu.

Bà nói:" Không biết nên xưng hô với ngài như thế nào? "

Cố Đình Quân nhướng mày cười:" Tôi họ Cố, trong nhà đứng thứ bảy. "

Thẩm Liên Y thầm nghĩ, trách không được luôn thấy mọi người gọi" Thất gia ". Bà nở nụ cười, nói:" Tôi và anh trai cùng con gái ở bên cạnh, sau này có nhiều việc sẽ quấy rầy đến ngài. Nhìn ngài.. Hình như trong nhà không có phụ nữ, nếu có chuyện gì, cứ nói với chúng tôi là được. "

Nhà này không chỉ không có phụ nữ, mà còn không có cả người giúp việc a.

Thật sự rất kỳ quái.

Cố Đình Quân gật đầu:" Được, mời dùng trà. "

Tất nhiên anh nhìn ra được sự khẩn trương của Thẩm Liên Y, lại nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Đường Kiều, không nhịn được muốn cười. Cẩn thận nghĩ lại, cô gái nhỏ này hoàn toàn không giống với cha mẹ, không giống một ai.

Đúng là làm cho người ta khó hiểu.

Thẩm Liên Y cười nói:" Vậy, vậy chúng tôi không làm phiền ngài nữa. Ngày khác lại sang thăm ngài. "

Đường Kiều nhìn dáng vẻ khẩn trương của mẹ mình, thầm nghĩ lần gặp này cũng quá ngượng đi.

Cô cũng không muốn để mẹ mình tiếp tục dày vò nữa, nói:" Vậy Thất gia, hôm khác tôi sẽ đến chơi với Cố Nhị Nữu. "

Nghĩ nghĩ, lại nói:" Ngày mai đi, ngày mai sau khi tan học tôi sẽ qua chơi. "

Cố Đình Quân cúi đầu nhìn cô, vừa vặn có thể nhìn thấy mái tóc được tùy ý buộc lại, đúng là một cô bé nghịch ngợm, đến cả mái tóc cũng không thể chải gọn gàng.

Không biết vì sao, Cố Đình Quân lại buồn cười.

Anh nói:" Được. "

Tạm dừng một chút:" Nhà ta có cháo đậu xanh giải nhiệt, không bằng mọi người cầm về một ít đi. "

Cố Đình Quân ngẩng đầu nhìn Cố Tứ. Cố Tứ không nói lời nào, lập tức xoay người vào bếp.

Đường Kiều kéo tay Thẩm Liên Y, cười khanh khách:" Có ngon thật không đó? Nếu không ngon, chúng tôi không thích đâu nha! "

Cố Đình Quân sừng sốt một chút, lập tức nhẹ giọng nói:" Ta tự làm, chắc là.. Bình thường thôi. "

Tuy rằng nói như vậy, nhưng ánh mắt lại tuyệt đối không có ý đó.

Đường Kiều một giây liền hiểu, vội nói:" Nếu là ngài làm, chắc chắn rất ngon! Vừa nhìn liền biết Thất gia rất giỏi, làm cái gì cũng là tốt nhất! "

Nụ cười của Đường Kiều càng tươi, nhưng lại không làm cho người ta có cảm giác nịnh nọt, ngược lại, cảm thấy việc cô nói là điều tất nhiên. Bộ dáng chân thành như thế làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái. Cố Đình Quân cũng không ngoại lệ.

Nhiều năm qua, hiếm ai có thể cho anh cảm giác như vậy.

Mặc kệ nói cái gì, làm cái gì, đều cảm thấy cô gái này là tốt nhất, không giống với những cô gái tâm cơ bên ngoài.

Đương nhiên, cô cũng có tâm tư của mình, nhưng tâm tư này lại không hề che giấu trước mặt anh, chỉ làm anh cảm thấy cô càng đáng yêu hơn.

Cố Đình Quân chưa bao giờ gặp được một cô gái đáng yêu đặc biệt như vậy.

" Vậy sau này mỗi ngày tôi đều đến ăn trực nha. "Đường Kiều cười tủm tỉm, lại nói:" Thuận tiện nghe ngài đánh đàn. "

Cố Đình Quân mỉm cười vươn tay.

Đường Kiều:"? "

Cố Đình Quân bình tĩnh nói:" Nghe một lần, mười đồng tiền."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện