"Đường Kiều, ở đây!"

Chu San San vẫy tay, Đường Kiều vội vàng đi đến, cười khanh khách: "Sao cô tới sớm vậy? Thật xin lỗi, tôi đến muộn."

Chu San San lắc đầu: "Không sao, tôi cũng vừa đến." Sau đó lấy một cái hộp nhỏ cổ kính từ trong túi xách: "Tặng cho cô."

Đường Kiều mỉm cười mở ra, là một chiếc khăn lụa rất đẹp, có mùi hương thoang thoảng dễ chịu. Đường Kiều ướm thử với quần áo trên người, nghiêng đầu hỏi: "Đẹp không?"

Bộ quần áo tân thời màu trắng kết hợp với khăn lụa màu hồng nhạt, nhìn Đường Kiều vô cùng dịu dàng.

Chu San San cảm thấy bản thân thật tinh mắt, cảm khái nói: "Tôi chọn mà lại."

Đường Kiều bật cười. Nàng gọi một ly sữa, lập tức nhẹ giọng nói: "Lần này cô đi lâu quá."

Ánh mắt Chu San San lóe lóe, nở nụ cười, lại hỏi: "Nghỉ hè cô có kế hoạch gì không?"

Thế mà lại đánh trống lảng, Đường Kiều cũng không nói gì: "Học thêm a. Sang năm tôi muốn thi đại học."

Chu San San lắp bắp kinh hãi, không thể tin được nhìn Đường Kiều, hỏi: "Sang năm cô muốn thi đại học?"

Giống như một chú vẹt, bắt chước Đường Kiều nói chuyện.

Đường Kiều liếc nhìn: "Cô cảm thấy tôi không thi được sao?"

Bình tĩnh mà xem xét, quả thật gian nan. Chu San San cười nhạo, nói: "Được được được, cô nhất định có thể! Học tập rất phiền phức. Sau này tôi không học nữa."

Lúc này Đường Kiều mới phản ứng lại, Chu San San lớn hơn nàng một tuổi. Theo lý thuyết, năm nay Chu San San sẽ thi đại học a.

Đường Kiều hỏi: "Vậy San San, cô muốn làm cái gì?"

Chu San San nghĩ nghĩ, nói: "Tôi còn chưa nghĩ ra, trước tiên cứ ở nhà một thời gian đã."

Cô ấy chuyển động thìa cà phê trong tay, cười: "Có lẽ một thời gian nữa sẽ lập gia đình a."

Đường Kiều nghĩ Chu San San phải lập gia đình, lại nhớ đến bộ dáng bản thân đứng góc tường bị mẹ ruột giáo huấn tối hôm qua, không khỏi cảm khái. Bất luận thế nào Đường phu nhân đều hy vọng nàng có thể học đại học, nhưng chắc người nhà Chu San San lại không nghĩ như vậy.

Đường Kiều tinh tế đánh giá Chu San San. Hôm nay cô ấy mặc một bộ sườn xám, rất có ý nhị.

Đường Kiều nói: "San San, tôi phát hiện cô có chút không khác thường a?" Nàng nghĩ nghĩ, nói: "Trở nên ôn nhu hơn."

Chu San San bật cười khanh khách.

Cô ấy nâng cằm lên, nói: "Tôi đã lớn rồi, không chừng rất nhanh sẽ lập gia đình. Tất nhiên không giống cô a!"

Lời này có hàm ý khác..

Đường Kiều cười theo, lại nói chuyện vài câu, Chu San San nói: "Lát nữa đi dạo phố với tôi đi? Lâu không về, tôi đã quên mất cảm giác dạo phố rồi."

Đường Kiều có chút khó xử, nói: "Hôm nay không được."

Nhìn thấy Chu San San mếu máo, Đường Kiều vươn người thì thầm vài câu.

Chu San San sửng sốt, hỏi: "Cái này, này, này.. Thật sao?"

Đường Kiều gật đầu, nói: "Trường hợp như vậy, tôi không thể không đi a?"

Chu San San nhìn Đường Kiều, biểu cảm mang theo đồng tình. Theo suy nghĩ của Chu San San, bố mẹ ly hôn sẽ làm cho Đường Kiều rất khó có thể gả vào nhà tốt. Gia đình nào mà không chú ý cái này a. Đang yên đang lành sao lại ly hôn chứ!

Vừa nghĩ như thế, Chu San San cầm tay nhỏ bé của Đường Kiều, nhẹ giọng nói: "Cô đừng buồn."

Đường Kiều lắc đầu, cười nhạt: "Không có gì đáng buồn cả. Tóm lại, chuyện này cũng không thể cứ kéo dài mãi được, nếu không sẽ liên lụy rất nhiều người. Ly hôn càng tốt hơn. Sau này ai đi đường nấy, coi như một cách giải thoát a!"

Đường Kiều cười vui vẻ, nhưng Chu San San lại cảm thấy nàng rất đáng thương.

Chu San San ngẫm nghĩ, nghiêm cẩn nói: "Mặc kệ thế nào, cô đều là bạn của tôi. Nếu có người vì chuyện này mà bắt nạt cô, tôi sẽ thay cô đánh người."

Đường Kiều nhìn bộ dáng kiêu ngạo của Chu San San, mỉm cười gật đầu.

Hôm nay bác và mẹ sẽ đền tòa thị chính tìm Đường Chí Dong làm thủ tục ly hôn. Tuy rằng Đường phu nhân không hy vọng Đường Kiều tham gia, nhưng bản thân nàng vẫn kiên trì muốn đi. Dù sao đây cũng là chuyện gia đình nàng. Nàng cũng là một thành viên trong gia đình này.

Còn một nguyên nhân nữa, Đường Kiều lo lắng Đường Chí Dong không chịu ly hôn.

Hoặc là mẹ nàng mềm lòng.

Đường gia có chuyện lớn như vậy, Chu San San cũng không nài nỉ thêm, chỉ đành tạm biệt.

Đường Kiều nhanh chóng ra ngoài gọi một chiếc xe về nhà.

Vừa đến cổng liền nhìn thấy Đường Chí Dong đã trở lại. Cha và con gái hai người đứng ở cổng mắt to trừng đôi mắt nhỏ. Đường Chí Dong dường như nhớ đến cảnh tượng con gái cổ vũ vợ chồng bọn họ ly hôn càng cảm thấy nàng là sói mắt trắng. Hắn hừ một tiếng, dẫn đầu đi vào.

Mẹ con Thẩm Liên Y nếu có một phần hiểu chuyện của Hồ Như Ngọc, hắn sẽ không đi đến bước đường ngày hôm nay.

Đường phu nhân nhìn thấy Đường Chí Dong trở về có chút giật mình, sau đó lại nhìn thấy Đường Kiều cũng đã trở về.

Bà kéo Đường Kiều qua, nói: "Y Y lên lầu đi, mẹ có lời muốn nói với cha con."

Thời khắc ngả bài này, bà không muốn để con gái nhìn thấy. Tuy rằng con gái đã nhìn thấy rất nhiều chuyện không chịu nổi, nhưng luôn muốn giữ gìn chút hình tượng cao lớn của người cha trong lòng con gái.

Đường Kiều không động đậy, nói: "Hai người muốn nói chuyện ly hôn sao? Con là con gái hai người, hẳn là có tư cách tham gia đi?"

Nói xong nàng ngồi xuống ghế, chậm rãi nói: "Hai người ngồi đi."

Bộ dáng này của nàng làm Đường Chí Dong và Đường phu nhân cảm thấy kỳ lạ. Đường Chí Dong hít sâu một hơi, giống như ban ân nói: "Nếu như bà đáp ứng về sau sẽ hòa bình sống chung cùng Như Ngọc, làm cho anh bà không cần tham gia vào chuyện nhà chúng ta. Ta miễn cưỡng có thể không ly hôn với bà."

Đường Chí Dong từ trên cao nhìn xuống, hắn ly hôn với Thẩm Liên Y, người phụ nữ như bà còn có thể có cuộc sống tốt đến đâu chứ? Thẩm Thanh sớm muộn cũng phải kết hôn. Chẳng lẽ bà có thể dựa vào anh mình sống cả đời sao?

Đường Chí Dong càng nghĩ càng cảm thấy hắn chiếm chủ đạo.

Hắn nói: "Nếu bà làm được hai điểu này, sau này quản tốt Y Y, ta có thể không ly hôn!"

Kỳ thật ngay tại một khắc Đường Chí Dong bước vào cửa kia, trong nháy mắt Đường phu nhân muốn lùi bước. Nhưng nghe thấy hắn nói như vậy, lửa hận bỗng chốc bùng lên.

Bà lạnh mặt giận dữ nói: "Ai muốn sống hòa bình với ngươi? Ngươi đã không muốn sống cùng ta, ta cũng tự nhiên không bám lấy ngươi. Không phải ngươi không muốn ta nhẫn nhịn nữa sao? Có bản lĩnh ngươi cũng đừng nhẫn nhịn ta. Bây giờ cũng đừng làm một con rùa đen rút đầu không dám ly hôn."

Trong lòng Đường phu nhân tức giận vô cùng, oán hận nhiều năm cũng thốt ra: "Dù sao ta có chồng với không có chồng cũng có gì khác nhau. Ngươi thích thế nào thì thế ấy đi, đừng xuất hiện trước mặt ta và Y Y nữa. Mang theo tình yêu của ngươi cút đi! Từ đây chúng ta không còn liên quan đến nhau. Y Y của ta cũng không cần một cắc nào của người, ta sẽ nuôi dưỡng nàng thật tốt. Ngươi.."

Đường Chí Dong lập tức trừng mắt: "Người đàn bà chanh chua này, Y Y là con gái Đường gia, dựa vào cái gì muốn đi theo ngươi. Nàng phải đi theo ta! Ngươi nếu muốn ly hôn, một mình cút đi thôi!

Đường phu nhân cực kỳ tức giận, bà thở dộc kịch liệt, hai mắt bốc hỏa nhìn chằm chằm Đường Chí Dong.

Bây giờ trong đầu bà chỉ có một việc, Đường Chí Dong muốn cướp Y Y của bà, muốn cướp con gái của bà. Bà phẫn nộ nhìn chằm chằm Đường Chí Dong, hận không thể giết chết hắn.

" Tốt! "

Đường Kiều đột nhiên nở nụ cười.

Tiếng cười thanh thúy dẫn sự chú ý của hai người, nhưng Đường Kiều không ngẩng đầu nhìn ai. Nàng cúi đầu đùa nghịch dao gọt hoa quả trên bàn, nhẹ giọng nói:" Tốt, con đi với cha. Đúng lúc, con cũng muốn nhìn xem Hồ Như Ngọc chết như thế nào! "

Dừng một chút, giọng nói của Đường Kiều càng ôn nhu hơn:" Kỳ thực nếu A Hành trở thành người què lại càng thêm vui a.. "

Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Chí Dong, ánh mắt lạnh băng nói:" Cha, người nói có đúng không? "

Đường Chí Dong bất khả tư nghị nhìn Đường Kiều, nói:" Ngươi, ngươi nói bậy bạ gì đó! "

Đường Kiều dịu ngoan lại đáng yêu cười nói:" Cha yên tâm đi, con tuyệt đố sẽ không giết chết A Hành. Chỉ là nhìn hai chân A Hành cảm thất rất chán ghét. Cha, người nói.. Đúng không? "

Đường Chí Dong hét lên:" Ngươi.. Đồ ma quỷ! "

Hắn tức giận mắng:" Làm sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy? Đó là em gái của ngươi a! "

Đường Kiều bật cười:" Nếu đầu cha có bệnh thì phải đi gặp bác sĩ nha. Sao nào? Cho rằng nắm ta trong tay thì có thể vô hạn đòi tiền mẹ ta sao? Sao các người có thể vô sĩ như vậy chứ? Không sao, ta có thể ở cùng cha nha! Đến lúc đó xem ai thảm hơn. Con người của ta.. "

Đường Kiều đứng lên, nàng bình tĩnh nhìn Đường Chí Dong, lạnh lùng nói:" Chưa bao giờ biết sợ! "

Đường Chí Dong nhìn chằm chằm Đường Kiều. Hắn không biết tại sao nàng lại biến thành bộ dáng như ngày hôm nay.

Hắn nhíu mày:" Mẹ ngươi đến cùng đã dạy ngươi những gì? Hay là bác ngươi? Bọn họ muốn hủy hoại ngươi, ngươi không biết sao? Ngươi nhìn bộ dáng ác độc bây giờ của mình đi. Không có một phần.. A! "

Đường phu nhân trực tiếp cầm bình hoa bên cạnh ném về phía Đường Chí Dong.

Giống như con mèo bị dẫm phải đuôi, bà phẫn nộ xông lên, không ngừng đấm đá Đường Chí Dong, giận dữ nói:" Ngươi dám mắng Y Y của ta. Ngươi lại dám nói hươu nói vượn. "

Giờ phút này Đường phu nhân cũng không quan tâm nhiều nữa, càng không quan tâm Đường Chí Dong kêu gào" người đàn bà chanh chua "mấy chữ này. Bà đánh không ngừng:" Ta muốn ngươi biết ta oán hận ngươi cỡ nào. Đường Chí Dong, ta đã muốn đánh ngươi từ lâu, ngươi có biết không? Ta đánh chết ngươi, ai cho ngươi mắng con gái ta. Ngươi mang theo nón xanh của ngươi mà làm cha thay người khác đi! "

" Đủ rồi! "Đường Chí Dong dùng sức đẩy Đường phu nhân ra.

Đôi mắt hắn đỏ lên, cả giận nói:" Người đàn bà chanh chua, người đàn bà chanh chua! Chúng ta ly hôn. Bây giờ phải ly hôn ngay. Ngươi thích thì mang theo Y Y đi. Ngươi đừng có quay về tìm ta. Đợi đến lúc ta nâng Như Ngọc lên làm vợ, cho dù ngươi đến cũng chỉ có thể làm thiếp! "

Đường Chí Dong cảm thấy, hắn thật sự chưa từng hiểu lầm người đàn bà này.

Thẩm Liên Y không có một chút giáo dưỡng nào, làm cho người ta chán ghét vô cùng.

" Ly hôn! Ly hôn! "

* * *

Đường Kiều vốn muốn để bác đến tòa thị chính làm loạn một chút để bắt Đường Chí Dong ly hôn.

Nhưng không ngờ sự tình lại phát triển đến tình trạng này. Một khi Đường Chí Dong đã quyết tuyệt như vậy, Đường Kiều cảm thấy mẹ con nàng cũng không có gì phải lưu luyến.

Ba người nhanh chóng đến chỗ hộ tịch.

Đường Chí Dong cùng là một người có thân phận, trên đường đi bị người nhận ra. Dựa vào các loại lời đồn gần xoay quanh Đường gia gần đây, lúc này ba người lại xuất hiện ở đây, liền hấp dẫn không ít người.

Đường Chí Dong tức giận nói:" Chúng ta muốn làm thủ tục ly hôn. "

Lời này vừa ra, hiện trường một mảnh yên tĩnh.

Đường Kiều mỉm cười:" Cha, người còn muốn nhận con không? "

Đường Chí Dong nhìn khuôn mặt tươi cười của con gái.

Đường phu nhân đang muốn nói chuyện lại bị Đường Kiều giữ chặt cánh tay:" Cha! "

Khuôn mặt tràn đầy ý cười, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.

Đường Chí Dong nhìn thấy ánh mắt đó, giật mình, quyết đoán:" Không cần! "

Đường Kiều nắm chặt tay, mỉm cười:".. Nga! "

Tiếng cười của nàng dần dần lớn hơn, nàng nhẹ giọng nói:" Không cần.. Không cần con a! "

Giọng nói của nàng rất nhẹ:" Hai người lập tức tiến hành đi. Con ở cửa chờ hai người. "

Nói xong Đường Kiều liền xoay người ra cửa. Vừa ra khỏi cửa, nàng nhìn thấy Cố Đình Quân đứng ở nơi đó, bình tĩnh nhìn nàng.

Cũng chính trong nháy mắt này, Đường Kiều cảm thấy nàng vô cùng đáng thương, nước mắt cứ thế rơi xuống..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện