Hôm nay là ngày thi, đúng như Đường Kiều dự đoán. Chu San San trở về trước một ngày bắt đầu kỳ thi.

Chu San San gọi điện thoại ám chỉ với Đường Kiều, nếu không hai người cùng nhau trốn thi đi, nhưng mà Đường Kiều uyển chuyển từ chối. Tính cách của nàng chính là như vậy, không bao giờ chịu yếu thế. Cho dù thật sự thi không tốt, nàng cũng tuyệt đối không trốn tránh.

Mấy ngày nay Đường Kiều ngày đêm học bù, thâm quầng cả mắt. Đường phu nhân đau lòng con gái, tập trung nghiên cứu món ăn bồi bổ cho nàng. Đường Kiều cảm thấy chột dạ, nhưng cũng càng thêm cố gắng.

Lại nói đến chương trình học thật là nhiều, quốc văn, ngữ nghĩa, thư pháp, địa lý, âm nhạc, mỗi thứ một ít.

Đường Kiều cố gắng đọc sách, tuy trụ cột không chắc, nhưng cũng yên tâm phần nào.

"Đường Kiều, sao sắc mặt của bạn lại khó coi như vậy?"

Lê Vân Triều gặp Đường Kiều ở cổng trường, nhìn bộ dáng đáng thương của nàng, đau lòng nói.

Đường Kiều buông tay: "Không còn cách nào khác. Đợt trước xin nghỉ quá nhiều, mình cũng không thể không đi thi."

Đường Kiều không yêu cầu điểm cao, chỉ cần đạt tiêu chuẩn là được. Nếu có một môn không đạt, vậy.. Không phải rất mất mặt sao?

Đường Kiều yên lặng nghĩ.

Lê Vân Triều cảm khái: "Nhưng cũng thật hâm mộ bạn a. Mỗi ngày mình cũng đọc sách, ngủ rất ít, mấy ngày này mình chỉ ngủ hai, ba tiếng, nhưng bạn xem, mình lại béo lên rồi. Còn bạn lại gầy!"

Quả nhiên người với người không thể so sánh được.

Đường Kiều tự nhiên khoác tay Lê Vân Triều, cười hì hì: "Đợi nghỉ hè bạn tới nhà mình, chúng ta cùng học bổ túc, nói không chừng sẽ điên cuồng giảm cân đó."

Đường Kiều trêu đùa, hai người cùng nhau đi vào.

Nhưng mà vừa đến cửa lớp, tất cả mọi người đều quay ngoắt lại nhìn Đường Kiều.

Biểu cảm kia đúng là một lời khó nói hết.

Đường Kiều không hiểu chuyện gì, không lẽ nàng có nhược điểm gì bị người ngoài nắm được chứ? Đường Kiều đi về chỗ ngồi của mình. Hôm nay là kỳ thi cuối cùng, mọi người không tập trung tinh thần mà lại làm gì vậy?

"Đường, Đường Kiều!"

Chuyên gia bát quái Hứa Tịnh lắp bắp đi đến bên cạnh Đường Kiều. Đường Kiều buông bút ngẩng đầu nhìn Hứa Tịnh.

Hứa Tịnh nắm góc óc của mình, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng có dũng khí: "Bạn đọc.. Bạn đã đọc tờ báo Tân Giang hôm nay chưa?"

Đường Kiều lắc đầu, hỏi lại: "Hôm nay đi thi, mình đọc báo làm gì a? Tối hôm qua ôn tập đến hai giờ sáng, bạn nhìn quầng tâm của mình này."

Thấy nàng nói chuyện bình dị gần gũi, Hứa Tịnh nở nụ cười: "Vậy.. Cho bạn xem cái này!"

Hứa Tịnh ngại ngùng đặt một tờ báo được gấp làm tư lên trên bàn của Đường Kiều, vèo vèo chạy về chỗ.

Tờ báo Tân Giang sao?

Đây là tờ báo bát quái nổi tiếng ở bến Thượng Hải. Nếu nói bọn họ dám xưng thứ hai thì không ai dám xưng thứ nhất. Bọn họ chuyên môn đào bới những chuyện riêng tư của hào môn và minh tinh. Do đó, tin tức của họ vừa kích thích, giật gân, lại không có giới hạn đạo đức.

Đa số mọi người đều thích buôn chuyện.

Cho nên doanh thu của tòa soạn này rất tốt.

Vừa nghe đến bốn chữ "tờ báo Tân Giang", Đường Kiều liền nghĩ đến chuyện của Đường Hành và Đường Sĩ Kiệt.

Gần nửa tháng này, nàng đã hoàn toàn đem chuyện này quẳng ra sau đầu. Hôm nay bất ngờ lại nhìn thấy thành quả.

Đường Kiều mở báo ra.

Tiêu đề trang đầu là dòng chữ đỏ tươi to đùng!

"Bí mật tình yêu giới hào môn – Huynh muội giả, tình nhân thật, mẹ nào con nấy"

Bên dưới tiêu đề là một tấm ảnh chụp thật to. Trong ảnh, Đường Sĩ Kiệt ôm vai Đường Hành, hai người cũng bước vào một khách sạn.

Ngoài tấm ảnh lớn nhất này, bên dưới còn có hai tấm ảnh nữa, một cái là Hồ Như Ngọc mặc đồ bệnh nhân đáng thương nằm trong ngực Lô Vũ Lâm, một cái khác vẫn là Hồ Như Ngọc mặc đồ bệnh nhân nhưng lại mềm yếu nằm trong ngực Đường Chí Dong.

Quả nhiên là trào phúng đến cực điểm.

Đường Kiều nhìn trái nhìn phải, yên lặng cảm khái trong lòng.

Không thể không nói, ảnh chúp rất đẹp!

Quả nhiên là người chuyên nghiệp.

Canh góc chụp Đường Hành tương tự như Hồ Như Ngọc. Vô cùng xứng với câu "mẹ nào con nấy".

Đường Kiều ngắm nghía chán chê ảnh chụp, nhìn lướt qua nội dung bài báo. Từng câu từng chữ miêu tả nhuần nhuyễn một người đàn bà có ăn có học lại lăn lộn như nữ tử phong trần. Tuy tiêu đề làm người ta đổ dồn ánh mắt lên người Đường Hành và Đường Sĩ Kiệt, nhưng lại miêu tả kỹ càng chuyện Hồ Như Ngọc làm thế nào để ứng đối với bọn đàn ông xung quanh bà ta, hơn nữa còn thành công bám lên người Đường Chí Dong ngu xuẩn này.

Đương nhiên, tuy đã có Đường Chí Dong nhưng bà ta cũng không an phận mà còn dây dưa với Lô Vũ Lâm, làm cho người xem líu lưỡi. Lời văn ám chỉ việc làm ăn của Lô gia và nhà mẹ đẻ của phu nhân Đường Chí Dong có liên lụy.

Dù chưa nói nhiều nhưng cũng làm cho người ta miên man bất định.

Mọi người đoán rằng, có phải Hồ Như Ngọc vì Lô Vũ Lâm mà sử dụng mỹ nhân kế mê hoặc con rể Thẩm gia là Đường Chí Dong để đối phó Thẩm gia hay không? Còn chuyện Đường Hành là con gái của Đường Chí Dong, lại không mấy ai tin.

Nếu thật sự là con gái thì sẽ vào khách sạn với Đường Sĩ Kiệt sao?

Đường Kiều cuối cùng cũng ngẩng đầu, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm nàng. Đường Kiều nghĩ nghĩ: "Ảnh chụp rất đẹp."

Mọi người bị nghẹn.

Đường Kiều lại nghĩ nghĩ, bổ sung: "Nội dung cũng viết rất hay."

Hứa Tịnh cố lấy dũng khí: "Vậy, vậy là thật sao?"

Đây là chuyện mọi người đều muốn biết. Tuy trong lòng mọi người đều đã tin, nhưng càng muốn hóng chuyện một ít.

Đường Kiều mỉm cười: "Mọi người nên hỏi Đường Hành a, hỏi mình có ích lợi gì. Đường Hành cũng đã ra khỏi nhà mình."

Hứa Tịnh nhẹ giọng: "Vậy đường ca bạn.."

"Được rồi, được rồi. Giáo viên đến rồi."

Đường Kiều nháy mắt với Hứa Tịnh, trêu đùa nói: "Thi cho tốt. Thi xong lại nói."

Hứa Tịnh ngẩn ngơ nga một tiếng.

Khuôn mặt giám thị rất nghiêm túc, cho dù là bình thường vô cùng hiền lành, dễ tính, lúc này ai cũng đều nghiêm túc.

Đường Kiều không bị bài báo kia làm ảnh hưởng, dù sao chuyện của Đường Hành nàng đều biết rõ. Chuyện quan trọng lúc này là làm bài thi thật tốt. "

Giám thị nhìn chỗ ngồi của Đường Hành bỏ trống, biểu cảm vô cùng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Nhiều ngày nay Đường Hành thường xuyên trốn học vô cớ, ngay cả Chu Minh Tuệ cũng trốn theo vài lần, đúng là ngu dốt.

Bọn họ làm giáo viên, mặc kệ là học sinh thông minh hay không, chỉ cần chăm chỉ là được. Thành tích kém một chút cũng không có việc gì, dù sao không phải ai cũng có thể học tốt.

Giám thị ho khan một tiếng:" Những học sinh hôm nay không đến sẽ bị hủy bỏ tư cách dự thi. "

Nói xong, bắt đầu phát bài kiểm tra.

Kỳ thi luôn có người vui có người buồn. Đường Kiều cảm thấy nàng chính là người sau, nước đến chân mới nhảy.

Đợi đến lúc xế chiều, bài thi cuối cùng kết thúc, Đường Kiều thở ra một hơi, cảm thấy kết quả cũng không quá thảm thiết.

Nàng thấy mình làm bài cũng khá tốt, nhìn biểu cảm của những người khác mới gọi là khó coi.

Không thể không nói, tin tức bát quái có ảnh hưởng rất lớn, cho nên không ít bạn học bị quấy nhiễu, cuối cùng đến khi kết thúc cũng không biết mình đã viết gì vào bài thi..

Nhìn như thế, cách trả thù của Đường Kiều tương đối hiệu quả.

Đại khái là thấy Đường Kiều không có không vui, cũng không giống như bình thường lạnh lùng khó gần, mà trở nên bình dị rất nhiều.

Nên dù đã tan học, các bạn học vẫn quay quanh Đường Kiều líu ríu.

Nội tâm Đường Kiều câm lặng.

Từ khi nào nàng lại được hoan nghênh như vậy a?

" Đường Hành không có trở về nhà bạn sao? "

Đường Kiều buông tay:" Đường Hành đã đi rồi, sao lại trở về chứ? "

Mọi người ngẫm nghĩ rồi bừng tỉnh.

Đường Kiều vô cùng hảo tâm, mỉm cười nói:" Các bạn hỏi mình chuyện của Đường Hành còn không bằng đi hỏi Chu Minh Tuệ a. Quan hệ giữa mình và Đường Hành mọi người đều biết. Không có gì tốt đẹp cả. Đường Hành không phải rất thân với Chu Minh Tuệ sao? Không phải Đường Hành ở nhờ Chu gia sao? Khẳng định Chu Minh Tuệ còn biết nhiều hơn. "Nói xong, Đường Kiều ngẩng đầu nhìn về phía Chu Minh Tuệ.

Đường Kiều không khách khí ném củ khoai lang nóng lên người Chu Minh Tuệ.

Con người nàng từ trước đến giờ luôn thù dai.

Không có biện pháp a, nàng chính là bụng dạ hẹp hòi như vậy. Chu Minh Tuệ không phải là thánh mẫu sao? Không phải tình nguyện giúp đỡ Đường Hành sao? Như vậy, nàng cũng không cần để ý nhiều, tiện tay kéo bọn họ cùng nhau.

Đường Kiều vừa nói thế, ánh mắt mọi người nhìn Chu Minh Tuệ có chút khác thường.

Quan hệ của Chu Minh Tuệ và Đường Hành quả thật rất tốt.

Hứa Tịnh xấu hổ cười cười, nhưng cũng không đi hỏi Chu Minh Tuệ cái gì.

Nàng nói:" Ha ha, chuyện này có quan hệ gì với chúng ta a, chúng ta không nói nữa. Đường Kiều, có muốn cùng đi ăn kem không? "

Đường Kiều gật đầu:" Được! "

Không biết vì sao, ngày xưa Đường Kiều giống nữ thần lạnh lùng xa cách, nhưng bây giờ lại không phải, rất bình dị gần gũi. Cho nên.. Thật sự là ở nhà bị Đường Hành làm cho tức giận sao? Cho nên mới không muốn nói chuyện. Đường Hành đi rồi, nàng cũng trở lại bình thường?

Đều chỉ là thiếu nữ mới lớn, trí tưởng tượng có lớn thế nào cũng chỉ nghĩ tới như thế mà thôi.

Đường Kiều:" Bây giờ đi sao? "

" Ừ, bây giờ đi. "

Đường Kiều quay đầu, vẫy tay:" Lê Vân Triều, nhanh lên nhanh lên. "

Bình thường Lê Vân Triều cũng giống như Đường Kiều, đều là người không quá hòa đồng. Lúc này Lê Vân Triều đang chuẩn bị rời đi, lại nhìn thấy Đường Kiều vẫy tay với mình.

Lê Vân Triều nghĩ nghĩ, mỉm cười đi qua.

" Đoán chừng mình lại chuẩn bị tăng cân rồi. "

Hứa Tịnh:" Bạn thế này rất tốt a! Mũm mĩm đáng yêu. Ba mẹ mình luôn mong mình mập một chút, như thế trong sẽ phúc hậu. Tương lai cũng dễ lập gia đình! "

Lời này của Hứa Tịnh cũng không phải châm chọc, mà là thật sự thật lòng. Lê Vân Triều nở nụ cười.

Đường Kiều trơ mắt nhìn cô bé mười lăm, mười sau tuổi nói chuyện lập gia đình, cảm thấy huyền huyễn.

Nói thật, đời trước, nàng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi còn chưa lập gia đình nha!

Có lập gia đình hay không, phải nhìn tình huống của bản thân, đâu phải..

Đường Kiều nhìn chiếc ô tô chạy qua trước mắt, ánh mắt lạnh lùng.

" Đường Kiều, sao vậy? "

Lê Vân Triều nhanh chóng phát hiện Đường Kiều bất thường.

Đường Kiều cắn răng nói ra mấy chữ.

" Là Lô Vũ Lâm. "

Lê Vân Triều nghe thấy cái tên này cảm thấy có chút quen tai.

Mà Hứa Tịnh lại bỗng chốc nhớ tới.

" A nga nga. Là gian phu kia! "

Đường Kiều gật đầu. Nàng quay đầu nhìn xe, chiếc xe đã biến mất ở cuối phố.

Đường Kiều khôi phục bộ đáng dáng yêu, nói:" Không nên để người như vậy làm ảnh hưởng đến tâm trạng của chúng ta. Đi thôi. "

Hứa Tịnh cười nói:" Mình biết một cửa hàng, ngay ở ngã tư kia. Mặc dù hơi đắt nhưng ăn rất ngon! "

Ba người lên tàu điện. Trong lòng Đường Kiều cảm khái, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Lô Vũ Lâm.

Kiếp trước từ đầu đến cuối nàng đều chưa từng thấy người này, chỉ là nghe nói mà thôi.

Lần này vừa gặp, rất kỳ lạ, nàng lại liếc mắt một cái là có thể nhận ra hắn.

Thoạt nhìn thật hiền lành, thế nhưng lại là một người vô cùng âm hiểm.

Quả nhiên là gian phu của Hồ Như Ngọc!

Đường Kiều cười lạnh một tiếng.

" Đến rồi! "

Đường Kiều nhìn cửa hàng Hứa Tịnh giới thiệu, bên ngoài bày bàn ghế uống cà phê, phong cách phương Tây, trang trí tinh xảo, rất tân thời.

Hai mươi năm sau cũng không có nhiều những của hàng như thế này.

Đường Kiều nhìn một lượt, không nhịn được nở nụ cười.

Người đang ngồi bên cạnh cửa sổ, thản nhiên ăn kem không phải ai khác, đúng là Cố Thất gia!

Mà người đúng bên cạnh Cố Đình Quân lúc này cũng là" người quen cũ "vừa gặp được, Lô Vũ Lâm.

Đường Kiều vui vẻ gọi một tiếng:" Thất gia! "

Cố Thất gia ngẩng đầu nhìn về phía Đường Kiều, nàng mặc đồng phục, cười tươi như hoa, đẹp đẽ như ánh mặt trời.

Cố Thất gia mỉm cười:" Y Y! "

Vẫy tay, cười nói:" Đến đây, ta mời ngươi ăn kem."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện