Đường Kiều và Đường Hành ngồi đợi trong cửa hàng, nhưng một lúc lâu vẫn không thấy Đường Sĩ Kiệt trở về.
Nhân viên phục vụ luôn canh chừng, thật sự cho rằng các nàng là kẻ lừa đảo, Đường Hành ngồi không yên, nhỏ giọng thì thầm với Đường Kiều: "Tỷ tỷ, sao lâu như vậy mà đường ca còn chưa trở lại, không phải là có việc gì chứ?"
Đường Kiều giương mắt, trên lông mi còn vương giọt nước mắt, đôi mắt không có tiêu cự. Nghe nói như thế, giống như bừng tỉnh, nàng đột nhiên đứng lên: "Ta phải về nhà."
Hoàn toàn không trả lời Đường Hành.
Đường Hành sửng sốt, vội vàng nói: "Tỷ tỷ, đường ca.."
Đường Kiều rưng rưng nước mắt, mặc kệ hết thảy: "Thì ra Đường ca từ trước đến giờ không yêu thương ta, ta sẽ không đợi hắn."
Giống như tính khí tiểu thư bộc phát, túm lấy gói đồ đặt trên bàn: "Cái này, dù sao hắn cũng là cầm tiền của ta đến trả."
Bất chấp tất cả, không đợi mọi người phản ứng, liền nhanh chân chạy ra ngoài.
Một loạt động tác này làm cho Đường Hành hoang mang, nàng muốn đuổi theo tiền bị nhân viên phục vụ giữ lại: "Ngươi không thể đi, ngươi đi rồi chúng ta biết tìm ai đòi tiền?"
Đường Hành vội muốn khóc, đáng thương nói: "Quần áo không phải ta cầm mà. Hơn nữa, hơn nữa bọn họ.."
"Ha.. Ngươi đừng có khóc. Để cho ngươi nói, đương nhiên ngươi sẽ không nhận, nhưng các ngươi luôn đi cùng nhau. Ta không đòi ngươi thì đòi ai? Người đừng khóc nữa, ta cũng không bắt nạt ngươi, ngươi cứ ở trong này đợi đường ca của người đi."
Nhân viên phục vụ thấy quần áo bị lấy đi, càng không thể để Đường Hành rời đi. Mặc dù còn có một chiếc đồng hồ trông có vẻ xa xỉ, nhưng ai biết có phải đồ giả hay không!
Không quan tâm Đường Hành đang khóc lóc đáng thương, kiên quyết nói: "Tóm lại, ngươi không thể đi!"
Đường Hành thấy Đường Sĩ Kiệt và Đường Kiều đều đi rồi, mọi người ở đây lại không bị bộ dạng của bản thân cảm động, lấy tay che mặt, nhưng cũng không thấy có giọt nước mắt nào. Trong lòng nàng ta cực kỳ căm tức, nghĩ một lát nữa Đường Sĩ Kiệt sẽ quay lại, nhất định phải biểu diễn một phen, làm cho tiểu tiện nhân Đường Kiều kia biết tay.
Nhất định phải như thế!
Mà lúc này Đường Hành không biết, Đường Sĩ Kiệt đang bị đánh trong ngõ nhỏ.
Đường Kiều đi xuống còn cố ý rẽ đến đầu ngõ nhìn vào, mấy tên côn đồ đang vây quanh Đường Sĩ Kiệt, không ngừng đấm đá, hùng hùng hổ hổ, hùng thần ác sát.
Nàng hơi mỉm cười, cảm thấy hình ảnh này thật đẹp mắt.
Nhưng nàng cũng chỉ nhìn qua liền làm như không có chuyện gì quay người bước đi.
Dù sao, những người đi ngang qua đây đầy nhanh chóng rời đi, không ai muốn dính vào phiền phức.
Đời trước cũng là như thế này, lúc bọn họ mua đồ xong đi xuống, liền nhìn thấy một đám côn đồ đang vây quanh xe, Đường Sĩ Kiệt không nói hai lời đã vừa chửi vừa mắng mới dẫn đến mẫu thuẫn. Rõ ràng là Đường Sĩ Kiệt từ chọc bọn họ, nhưng cuối cùng lại để Đường Kiều gánh vác hậu quả.
Nàng bời vì chuyện này mà tuyệt giao với Đường Sĩ Kiệt. Nhưng bây giờ, Đường Kiều không muốn cũng hắn tuyệt giao, phải từ từ giày vò bọn họ, nếu không làm sao xứng với cơ hội sống lại này?
Bên ngoài trời rất lạnh, lại bắt đầu có mưa. Nhưng nàng cũng cũng không để ý, mặc kệ nước mưa rơi trên người.
Phải về nhà sao?
Kịch còn chưa diễn hết, sao nàng có thể nhà?
Đã diễn thì phải diễn cho đủ bộ nha!
Tuy rằng danh tiếng rất quan trọng, nhưng kiếp trước bọn họ đã cướp đi cái gì, kiếp này nàng muốn một ngàn một vạn lần đáp trả.
Đường Kiều xách túi lớn túi bé đi về hướng tòa thị chính, đường Hà Phi rất là phồn hoa, trung tậm văn hóa, các cục công vụ đều tập trung ở đây. Từ cửa hàng bách hóa đến tòa thị chính cũng chỉ mất gần hai mươi phút đi bộ.
Đường Kiều không gọi xích lô, cứ như vậy từ từ đi bộ trong mưa.
Không những thế, nàng còn chuyên chọn đi vào vũng nước ven đường.
Xe tải đi qua bắn nước tung tóe lên váy Đường Kiều, nàng cũng không tức giận, một đường đi đến tòa thị chính, đã chật vật không chịu nổi.
Nơi này không phải nơi ai cũng có thể đến, Đường Kiều đi đến phòng bảo vệ, khách khí lễ phép nói: "Bá bá, ta muốn tìm phó trưởng phòng ngoại vụ Đường Chí Dong, làm phiền ngài thông báo giúp ta được không? Ta là con gái của ông ấy."
Tiểu cô nương tuy rằng chật vật nhưng vẫn vô cùng lễ phép.
Buổi chiều trời mưa nên cũng không nhiều việc, lại nghe thấy con gái chật vật đến tìm, Đường Chí Dong hoang mang, nhưng vẫn vội vàng chạy ra xem.
Trong lòng hắn, nếu nói đến chật vật, chỉ có thể là con gái thứ hai Đường Hành. Chắc ở trong nhà nàng đã bị bắt nạt, nhất thời đau lòng, chạy nhanh xuống lầu.
Nên khi nhìn thấy Đường Kiều, hắn giật mình rồi lập tức vô cùng kinh ngạc.
"Y Y, con làm sao thế này?" Làm cho con gái lớn kiêu ngạo của hăn trở nên chật vật như vậy, Đường Chí Dong sao có thể không kinh ngạc?
Đường Kiều đứng ở ngoài cửa, nghe thấy giọng nói của phụ thân, chậm rãi quay đầu.
Phụ thân còn rất trẻ, cho dù bất công, nhưng khi sinh mạng bị đe dọa, hắn vẫn còn giúp nàng chạy trốn.
Đường Kiều không để ý quá khứ hay hiện tại, bổng chốc bổ nhào vào lòng Đường Chí Dong, khóc lớn: "Phụ thân, phụ thân.."
Đường Chí Dong như nằm mơ, nhanh chóng vỗ lưng con gái, dỗ: "Y Y đừng khóc, đừng khóc nữa. Đã xảy ra chuyện gì?" Vì tiếng khóc của Đường Kiều, rất nhiều đồng nghiệp đứng lại nhìn, Đường Chí Dong cảm thấy không ổn, muốn dỗ Đường Kiều đi vào văn phòng.
Nhưng Đường Kiều không muốn, nghe thấy câu hỏi của phụ thân, nàng mang hết ủy khuất nói ra.
"Phụ thân, thì ra đường ca căn bản là không thương con. Hắn chỉ muốn lấy tiền tiêu vặt của con, hắn luôn nói tiền lương ít, đến chỗ con mượn tiền. Con cùng không để trong lòng, con cũng không cần tiêu cái gì. Hôm nay hắn mua cho A Hành bảy bộ quần áo, lại không mua cho con, con cũng không cần a, chỉ là con tức giận vì hắn bất công lại còn muốn lấy tiền của con. Ví tiền của con rơi trong xe, hắn lại mắng con, Lấy lý do đi tìm ví tiền cũng không thấy quay trở lại. Phụ thân, hu hu.."
Đường Kiều khóc rất nhiều, nhưng ăn nói vẫn rõ ràng, một lúc liền kể rõ sự tình.
Tuy rằng bây giờ tòa thị chính không có ai đến làm việc, nhưng nhân viên cũng không ít.
Đường gia cũng rất có tiếng tăm, mọi người nghe thấy Đường gia công tử lại muốn quỵt tiền của muội muội, biểu cảm đều rất vi diệu.
Đường Chí Dong nghe thấy liền tức giận, đứa con gái này của hắn tuy kiêu căng nhưng rất kiên cường, từ nhỏ đến lớn không hay khóc, có thể làm nàng khóc thành như vậy, chật vật như vậy, chắc chắn là đau lòng không chịu được.
Đường Chí Dong nói: "Y Y đừng khóc, đường ca con là tên hỗn đản, về nhà phụ thân sẽ mắng hắn. Con xem làm sao lại biến thành cái bộ dạng này?"
Thời tiết lạnh như vậy, nàng lại mặc rất ít.
Đường Kiều vô cùng đáng thương: "Đường ca lái xe đưa bọn con đi, hắn nói trong xe không sợ lạnh, nhưng xe không có dù."
Nàng nói năng lộn xộn, giống như bị lạnh, lại giống như bị ủy khuất.
Đường Chí Dong vội cởi áo khoác khoác cho Đường Kiều: "Nha đầu ngốc, sao con lại đi bộ đến? Sao không gọi xích lô a?"
Đường Kiều cố nén tiếng khóc: "Con không có tiền.."
Ngay lúc này, nàng nâng túi lớn túi nhỏ trong tay lên: "Đây là quần áo đường ca mua cho A Hành, con sợ hắn cầm tiền của con xong lại không chịu mua đồ cho A Hành. Cho nên liền lấy quần áo mang đi. Trong ví của con có ba trăm ngàn, chắc là đủ!"
Buồn như vậy nhưng vẫn không quên nghĩ cho người khác.
Cho dù bất công, cũng không có cha mẹ nào cảm thấy con của người khác tốt hơn con mình.
Đường Chí Dong tức giận nói: "Tên hỗn đản Đường Sĩ Kiệt, ta thấy hắn đáng đánh đòn."
Rất nhanh, hắn lại nói: "Nhưng sao mẫu thân lại cho con nhiều tiền như vậy chứ?"
Đường Kiều nói nhỏ, có vẻ điềm đạm đáng yêu: "Mỗi lần ra ngoài Đường ca cùng A Hành đều không mang tiền, con, con.."
Những lời còn lại không cần nói người khác cũng tự hiểu.
Đường Chí Dong càng phẫn nộ, thỉnh thoảng hắn có nghe thấy chuyện của đứa cháu này, nghe nói là người vô cùng hào phóng, thường xuyên mời mọi người ăn cơm. Cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng anh trai và chị dâu cho tiền, ai ngờ, lại lừa tiền từ chỗ con gái hắn a.
"Cái đồ vô liên sỉ!"
"Hắt xì!" Đường Kiều hắt hơi một cái, cả người phát run, sắc mặt nàng lúc này trắng bệch, đôi mắt hồng hồng.
"Lão Đường, bằng không hôm nay ngươi về trước đi? Đưa con gái người đi bệnh viên khám xem, ta thấy tiểu cô nương chắc là cảm lạnh rồi." Trong đám người vây xem, cuối cùng có người lên tiếng.
Người này là Chu Oánh, làm việc ở tòa thị chính nhiều năm, là đồng nghiệp với Đường Chí Dong.
Trước kia nàng nghe nói Đường gia tiểu thư có chút kiêu căng, nhưng hôm nay gặp không giống như lời đồn.
Tiểu cô nương như vậy, thì kiêu căng cái gì?
Rõ ràng chính là cô gái đơn thuần bị người ta bắt nạt a!
Đường Kiều nhoẻn miệng cười, mềm mại nói: "Cảm ơn tỷ tỷ.. Hắt xì!"
Lại hắt hơi một cái, nàng xoa xoa mũi, có chút ngượng ngùng, trên mặt hơi ửng đỏ.
Hai chữ "tỷ tỷ" này thật làm cho người ta sung sướng, dù thế nào, một người phụ nữ bốn mươi, năm mươi tuổi được một tiểu cô nương mười mấy tuổi gọi là tỷ tỷ, không phải nói rằng bản thân ngươi trông rất trẻ sao?
Chu Oanh lập tức nói: "Không được, lão Đường, ta thấy ngươi một người đàn ông đưa con gái đi bệnh viện cũng không tốt, ta giúp ngươi đưa nàng đi. Nhìn nha đầu này thật đáng thương."
Đường Chí Dong cảm ơn đồng nghiệp, Chu Oánh xua tay nói không có việc gì.
Đường Kiều lại từ chối: "Không được."
Thấy mọi người đều nhìn nàng, khẽ nói: "Ngài đừng đến gần ta, có thể bị lây bệnh, sẽ làm chậm trễ công việc của ngài."
Nàng hít sâu, giống như cổ vũ bản thân: "Ta tự gọi xe đi là được."
"Tiểu cô nương thật hiểu chuyện. Nhưng con là con cái lại nhỏ tuổi như vậy thì biết cái gì. Ta đưa con đi!" Chu Oánh lấy túi đồ trong tay Đương Kiều đưa cho Đường Chí Dong: "Này, đồ của con gái thứ hai nha ngươi." Ngữ khí không vui lắm.
Đường Chí Dong lúc này mới nghĩ đến: "A Hành ở đâu?"
Đường Kiều cúi đầu nhìn tay: "A Hành nói muốn ở trong cửa hàng đợi đường ca quay lại trả tiền."
Vừa nói xong, biểu cảm của mọi người lại thay đổi.
Ở đây ai cũng là người thông minh, sao có thể không hiểu!
Nga..
Nhìn thấy tỷ tỷ bị bắt nạt còn muốn mua quần áo, đúng là kiến thức hạn hẹp.
Lại nghĩ đến người ở Đường gia thường xuyên nói con gái lớn kiêu căng, con gái thứ hai lương thiện khiêm tốn. Nay gặp mặt lại thấy không giống nha.
Đường Kiều giống như không rõ bản thân đã nói gì, nghiêm túc dặn dò Đường Chí Dong: "Cửa hàng bách hóa đó mới khai trương ở đường Hà Phi, nếu được, phụ thân nên đi qua nhìn một chút. Nếu đường ca thật sự cố ý bỏ chúng con lại, A Hành chờ ở nới đó đến bao giờ.."
Vừa nói xong, Đường Kiều lại hắt hơi hai cái, thân thể gầy yếu lạnh run.
Nàng giữ lấy cánh tay Đường Chí Dong, tựa hồ còn muốn nói thêm đều gì, nhưng chưa kịp mở miệng, đã ngất đi..
Nhân viên phục vụ luôn canh chừng, thật sự cho rằng các nàng là kẻ lừa đảo, Đường Hành ngồi không yên, nhỏ giọng thì thầm với Đường Kiều: "Tỷ tỷ, sao lâu như vậy mà đường ca còn chưa trở lại, không phải là có việc gì chứ?"
Đường Kiều giương mắt, trên lông mi còn vương giọt nước mắt, đôi mắt không có tiêu cự. Nghe nói như thế, giống như bừng tỉnh, nàng đột nhiên đứng lên: "Ta phải về nhà."
Hoàn toàn không trả lời Đường Hành.
Đường Hành sửng sốt, vội vàng nói: "Tỷ tỷ, đường ca.."
Đường Kiều rưng rưng nước mắt, mặc kệ hết thảy: "Thì ra Đường ca từ trước đến giờ không yêu thương ta, ta sẽ không đợi hắn."
Giống như tính khí tiểu thư bộc phát, túm lấy gói đồ đặt trên bàn: "Cái này, dù sao hắn cũng là cầm tiền của ta đến trả."
Bất chấp tất cả, không đợi mọi người phản ứng, liền nhanh chân chạy ra ngoài.
Một loạt động tác này làm cho Đường Hành hoang mang, nàng muốn đuổi theo tiền bị nhân viên phục vụ giữ lại: "Ngươi không thể đi, ngươi đi rồi chúng ta biết tìm ai đòi tiền?"
Đường Hành vội muốn khóc, đáng thương nói: "Quần áo không phải ta cầm mà. Hơn nữa, hơn nữa bọn họ.."
"Ha.. Ngươi đừng có khóc. Để cho ngươi nói, đương nhiên ngươi sẽ không nhận, nhưng các ngươi luôn đi cùng nhau. Ta không đòi ngươi thì đòi ai? Người đừng khóc nữa, ta cũng không bắt nạt ngươi, ngươi cứ ở trong này đợi đường ca của người đi."
Nhân viên phục vụ thấy quần áo bị lấy đi, càng không thể để Đường Hành rời đi. Mặc dù còn có một chiếc đồng hồ trông có vẻ xa xỉ, nhưng ai biết có phải đồ giả hay không!
Không quan tâm Đường Hành đang khóc lóc đáng thương, kiên quyết nói: "Tóm lại, ngươi không thể đi!"
Đường Hành thấy Đường Sĩ Kiệt và Đường Kiều đều đi rồi, mọi người ở đây lại không bị bộ dạng của bản thân cảm động, lấy tay che mặt, nhưng cũng không thấy có giọt nước mắt nào. Trong lòng nàng ta cực kỳ căm tức, nghĩ một lát nữa Đường Sĩ Kiệt sẽ quay lại, nhất định phải biểu diễn một phen, làm cho tiểu tiện nhân Đường Kiều kia biết tay.
Nhất định phải như thế!
Mà lúc này Đường Hành không biết, Đường Sĩ Kiệt đang bị đánh trong ngõ nhỏ.
Đường Kiều đi xuống còn cố ý rẽ đến đầu ngõ nhìn vào, mấy tên côn đồ đang vây quanh Đường Sĩ Kiệt, không ngừng đấm đá, hùng hùng hổ hổ, hùng thần ác sát.
Nàng hơi mỉm cười, cảm thấy hình ảnh này thật đẹp mắt.
Nhưng nàng cũng chỉ nhìn qua liền làm như không có chuyện gì quay người bước đi.
Dù sao, những người đi ngang qua đây đầy nhanh chóng rời đi, không ai muốn dính vào phiền phức.
Đời trước cũng là như thế này, lúc bọn họ mua đồ xong đi xuống, liền nhìn thấy một đám côn đồ đang vây quanh xe, Đường Sĩ Kiệt không nói hai lời đã vừa chửi vừa mắng mới dẫn đến mẫu thuẫn. Rõ ràng là Đường Sĩ Kiệt từ chọc bọn họ, nhưng cuối cùng lại để Đường Kiều gánh vác hậu quả.
Nàng bời vì chuyện này mà tuyệt giao với Đường Sĩ Kiệt. Nhưng bây giờ, Đường Kiều không muốn cũng hắn tuyệt giao, phải từ từ giày vò bọn họ, nếu không làm sao xứng với cơ hội sống lại này?
Bên ngoài trời rất lạnh, lại bắt đầu có mưa. Nhưng nàng cũng cũng không để ý, mặc kệ nước mưa rơi trên người.
Phải về nhà sao?
Kịch còn chưa diễn hết, sao nàng có thể nhà?
Đã diễn thì phải diễn cho đủ bộ nha!
Tuy rằng danh tiếng rất quan trọng, nhưng kiếp trước bọn họ đã cướp đi cái gì, kiếp này nàng muốn một ngàn một vạn lần đáp trả.
Đường Kiều xách túi lớn túi bé đi về hướng tòa thị chính, đường Hà Phi rất là phồn hoa, trung tậm văn hóa, các cục công vụ đều tập trung ở đây. Từ cửa hàng bách hóa đến tòa thị chính cũng chỉ mất gần hai mươi phút đi bộ.
Đường Kiều không gọi xích lô, cứ như vậy từ từ đi bộ trong mưa.
Không những thế, nàng còn chuyên chọn đi vào vũng nước ven đường.
Xe tải đi qua bắn nước tung tóe lên váy Đường Kiều, nàng cũng không tức giận, một đường đi đến tòa thị chính, đã chật vật không chịu nổi.
Nơi này không phải nơi ai cũng có thể đến, Đường Kiều đi đến phòng bảo vệ, khách khí lễ phép nói: "Bá bá, ta muốn tìm phó trưởng phòng ngoại vụ Đường Chí Dong, làm phiền ngài thông báo giúp ta được không? Ta là con gái của ông ấy."
Tiểu cô nương tuy rằng chật vật nhưng vẫn vô cùng lễ phép.
Buổi chiều trời mưa nên cũng không nhiều việc, lại nghe thấy con gái chật vật đến tìm, Đường Chí Dong hoang mang, nhưng vẫn vội vàng chạy ra xem.
Trong lòng hắn, nếu nói đến chật vật, chỉ có thể là con gái thứ hai Đường Hành. Chắc ở trong nhà nàng đã bị bắt nạt, nhất thời đau lòng, chạy nhanh xuống lầu.
Nên khi nhìn thấy Đường Kiều, hắn giật mình rồi lập tức vô cùng kinh ngạc.
"Y Y, con làm sao thế này?" Làm cho con gái lớn kiêu ngạo của hăn trở nên chật vật như vậy, Đường Chí Dong sao có thể không kinh ngạc?
Đường Kiều đứng ở ngoài cửa, nghe thấy giọng nói của phụ thân, chậm rãi quay đầu.
Phụ thân còn rất trẻ, cho dù bất công, nhưng khi sinh mạng bị đe dọa, hắn vẫn còn giúp nàng chạy trốn.
Đường Kiều không để ý quá khứ hay hiện tại, bổng chốc bổ nhào vào lòng Đường Chí Dong, khóc lớn: "Phụ thân, phụ thân.."
Đường Chí Dong như nằm mơ, nhanh chóng vỗ lưng con gái, dỗ: "Y Y đừng khóc, đừng khóc nữa. Đã xảy ra chuyện gì?" Vì tiếng khóc của Đường Kiều, rất nhiều đồng nghiệp đứng lại nhìn, Đường Chí Dong cảm thấy không ổn, muốn dỗ Đường Kiều đi vào văn phòng.
Nhưng Đường Kiều không muốn, nghe thấy câu hỏi của phụ thân, nàng mang hết ủy khuất nói ra.
"Phụ thân, thì ra đường ca căn bản là không thương con. Hắn chỉ muốn lấy tiền tiêu vặt của con, hắn luôn nói tiền lương ít, đến chỗ con mượn tiền. Con cùng không để trong lòng, con cũng không cần tiêu cái gì. Hôm nay hắn mua cho A Hành bảy bộ quần áo, lại không mua cho con, con cũng không cần a, chỉ là con tức giận vì hắn bất công lại còn muốn lấy tiền của con. Ví tiền của con rơi trong xe, hắn lại mắng con, Lấy lý do đi tìm ví tiền cũng không thấy quay trở lại. Phụ thân, hu hu.."
Đường Kiều khóc rất nhiều, nhưng ăn nói vẫn rõ ràng, một lúc liền kể rõ sự tình.
Tuy rằng bây giờ tòa thị chính không có ai đến làm việc, nhưng nhân viên cũng không ít.
Đường gia cũng rất có tiếng tăm, mọi người nghe thấy Đường gia công tử lại muốn quỵt tiền của muội muội, biểu cảm đều rất vi diệu.
Đường Chí Dong nghe thấy liền tức giận, đứa con gái này của hắn tuy kiêu căng nhưng rất kiên cường, từ nhỏ đến lớn không hay khóc, có thể làm nàng khóc thành như vậy, chật vật như vậy, chắc chắn là đau lòng không chịu được.
Đường Chí Dong nói: "Y Y đừng khóc, đường ca con là tên hỗn đản, về nhà phụ thân sẽ mắng hắn. Con xem làm sao lại biến thành cái bộ dạng này?"
Thời tiết lạnh như vậy, nàng lại mặc rất ít.
Đường Kiều vô cùng đáng thương: "Đường ca lái xe đưa bọn con đi, hắn nói trong xe không sợ lạnh, nhưng xe không có dù."
Nàng nói năng lộn xộn, giống như bị lạnh, lại giống như bị ủy khuất.
Đường Chí Dong vội cởi áo khoác khoác cho Đường Kiều: "Nha đầu ngốc, sao con lại đi bộ đến? Sao không gọi xích lô a?"
Đường Kiều cố nén tiếng khóc: "Con không có tiền.."
Ngay lúc này, nàng nâng túi lớn túi nhỏ trong tay lên: "Đây là quần áo đường ca mua cho A Hành, con sợ hắn cầm tiền của con xong lại không chịu mua đồ cho A Hành. Cho nên liền lấy quần áo mang đi. Trong ví của con có ba trăm ngàn, chắc là đủ!"
Buồn như vậy nhưng vẫn không quên nghĩ cho người khác.
Cho dù bất công, cũng không có cha mẹ nào cảm thấy con của người khác tốt hơn con mình.
Đường Chí Dong tức giận nói: "Tên hỗn đản Đường Sĩ Kiệt, ta thấy hắn đáng đánh đòn."
Rất nhanh, hắn lại nói: "Nhưng sao mẫu thân lại cho con nhiều tiền như vậy chứ?"
Đường Kiều nói nhỏ, có vẻ điềm đạm đáng yêu: "Mỗi lần ra ngoài Đường ca cùng A Hành đều không mang tiền, con, con.."
Những lời còn lại không cần nói người khác cũng tự hiểu.
Đường Chí Dong càng phẫn nộ, thỉnh thoảng hắn có nghe thấy chuyện của đứa cháu này, nghe nói là người vô cùng hào phóng, thường xuyên mời mọi người ăn cơm. Cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng anh trai và chị dâu cho tiền, ai ngờ, lại lừa tiền từ chỗ con gái hắn a.
"Cái đồ vô liên sỉ!"
"Hắt xì!" Đường Kiều hắt hơi một cái, cả người phát run, sắc mặt nàng lúc này trắng bệch, đôi mắt hồng hồng.
"Lão Đường, bằng không hôm nay ngươi về trước đi? Đưa con gái người đi bệnh viên khám xem, ta thấy tiểu cô nương chắc là cảm lạnh rồi." Trong đám người vây xem, cuối cùng có người lên tiếng.
Người này là Chu Oánh, làm việc ở tòa thị chính nhiều năm, là đồng nghiệp với Đường Chí Dong.
Trước kia nàng nghe nói Đường gia tiểu thư có chút kiêu căng, nhưng hôm nay gặp không giống như lời đồn.
Tiểu cô nương như vậy, thì kiêu căng cái gì?
Rõ ràng chính là cô gái đơn thuần bị người ta bắt nạt a!
Đường Kiều nhoẻn miệng cười, mềm mại nói: "Cảm ơn tỷ tỷ.. Hắt xì!"
Lại hắt hơi một cái, nàng xoa xoa mũi, có chút ngượng ngùng, trên mặt hơi ửng đỏ.
Hai chữ "tỷ tỷ" này thật làm cho người ta sung sướng, dù thế nào, một người phụ nữ bốn mươi, năm mươi tuổi được một tiểu cô nương mười mấy tuổi gọi là tỷ tỷ, không phải nói rằng bản thân ngươi trông rất trẻ sao?
Chu Oanh lập tức nói: "Không được, lão Đường, ta thấy ngươi một người đàn ông đưa con gái đi bệnh viện cũng không tốt, ta giúp ngươi đưa nàng đi. Nhìn nha đầu này thật đáng thương."
Đường Chí Dong cảm ơn đồng nghiệp, Chu Oánh xua tay nói không có việc gì.
Đường Kiều lại từ chối: "Không được."
Thấy mọi người đều nhìn nàng, khẽ nói: "Ngài đừng đến gần ta, có thể bị lây bệnh, sẽ làm chậm trễ công việc của ngài."
Nàng hít sâu, giống như cổ vũ bản thân: "Ta tự gọi xe đi là được."
"Tiểu cô nương thật hiểu chuyện. Nhưng con là con cái lại nhỏ tuổi như vậy thì biết cái gì. Ta đưa con đi!" Chu Oánh lấy túi đồ trong tay Đương Kiều đưa cho Đường Chí Dong: "Này, đồ của con gái thứ hai nha ngươi." Ngữ khí không vui lắm.
Đường Chí Dong lúc này mới nghĩ đến: "A Hành ở đâu?"
Đường Kiều cúi đầu nhìn tay: "A Hành nói muốn ở trong cửa hàng đợi đường ca quay lại trả tiền."
Vừa nói xong, biểu cảm của mọi người lại thay đổi.
Ở đây ai cũng là người thông minh, sao có thể không hiểu!
Nga..
Nhìn thấy tỷ tỷ bị bắt nạt còn muốn mua quần áo, đúng là kiến thức hạn hẹp.
Lại nghĩ đến người ở Đường gia thường xuyên nói con gái lớn kiêu căng, con gái thứ hai lương thiện khiêm tốn. Nay gặp mặt lại thấy không giống nha.
Đường Kiều giống như không rõ bản thân đã nói gì, nghiêm túc dặn dò Đường Chí Dong: "Cửa hàng bách hóa đó mới khai trương ở đường Hà Phi, nếu được, phụ thân nên đi qua nhìn một chút. Nếu đường ca thật sự cố ý bỏ chúng con lại, A Hành chờ ở nới đó đến bao giờ.."
Vừa nói xong, Đường Kiều lại hắt hơi hai cái, thân thể gầy yếu lạnh run.
Nàng giữ lấy cánh tay Đường Chí Dong, tựa hồ còn muốn nói thêm đều gì, nhưng chưa kịp mở miệng, đã ngất đi..
Danh sách chương