Đường Kiều vừa bước đến gần cổng trường liền nhìn thấy Đường Sĩ Kiệt đang đứng đợi ở ngoài. Đường Sĩ Kiệt là ví dụ điển hình cho loại người vừa khỏe lại liền đắc ý, chỉ là khoảng thời gian nằm viện bị dọa cho gầy yếu rất nhiều, nhìn như chỉ còn da bọc xương.

Đường Kiều đoán hắn đã nói nói chuyện với Đường Hành, trong lòng nàng cảm khái, tại sao lúc trước nàng lại có thế bị những kẻ ngu ngốc này tính kế chứ!

Nghĩ đến đây Đường Kiều liền cảm thấy buồn cười.

Đương Kiều dừng bước lại, một bạn học nữ đi đến bên cạnh nàng, nhẹ giọng hỏi: "Đường Kiều, sao vậy?"

Đây là bạn học của Đường Kiều, bình thường cơ bản là không nói chuyện với nhau. Người này tên là Lê Vân Triều.

Lê Vân Triều là người hướng nội, cũng không thân thiết với ai.

Lần này cô ấy lại chủ động nói chuyện với Đường Kiều làm nàng có chút bất ngờ.

Đường Kiều suy nghĩ một chút, bĩu bĩu môi, ý bảo Lê Vân Triều nhìn phía trước: "Người ở ngoài cổng trường là đường ca của mình."

Lê Vân Triều có chút không hiểu.

Đường Kiều lại cười tủm tỉm: "Hắn không thích mình nhưng lại yêu thương Đường Hành nhất."

Một câu nói rất đơn giản, nhưng lại làm cho người ta có ý nghĩ khác. Vài giây thôi Lê Vân Triều đã hiểu, nga một tiếng, nói: "Hắn là muốn đến làm chỗ dựa cho Đường Hành sao?"

Đường Kiều cười gật đầu.

Lê Vân Triều lại hỏi: "Vậy.. Có cần mình giúp đỡ gì không?"

Đường Kiều bật cười thành tiếng, lắc đầu. Tuy rằng mặt hàng như Đường Sĩ Kiệt không có đáng nói, nhưng thỉnh thoảng bắt nạt một chút cũng coi như một thú vui.

Đường Kiều không nhúc nhích, Lê Vân Triều lại là người chính nghĩa, có chút lo lắng hỏi lại lần nữa.

Đường Kiều suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy cũng được, chúng ta cùng đi, bạn che cho mình một chút."

Lê Vân Triều nở nụ cười, cô béo hơn Đường Kiều không ít, nói: "Bạn yên tâm, chắc chắn có thể che cho bạn."

Đường Kiều tự nhiên kéo tay Lê Vân Triều, cúi đầu, nói nhỏ: "Nhân lúc nhiều người, chúng ta đi nhanh đi."

Ngày thường Đường Sĩ Kiệt đều không quan tâm đến Đường Kiều. Mục tiêu của hắn luôn là Đường Hành. Ở trong lòng hắn, Đường Kiều tan học nhất định là sẽ cùng đi với Đường Hành. Cho nên hắn không để ý đến những người khác.

Cảm nhận được tầm mắt tò mò của những nữ sinh này, Đường Sĩ Kiệt càng thêm đắc ý, vênh váo nâng cằm.

Hắn đẹp trai như vậy, tất nhiên có rất nhiều nữ sinh yêu thích.

Ha ha!

Đường Kiều và Lê Vân Triều cứ thế dễ dàng đi ra ngoài.

Đợi đến lúc hai người đi đến bến tàu điện, Lê Vân Triều thở dốc thật sâu, ánh mắt mở to, nói: "Thật là kích thích."

Đường Kiều gật đầu đồng ý, nói: "A, bạn ra muộn thế này, cha mẹ bạn có mắng bạn không?"

Lê Vân Triều nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Không đâu, ba mẹ mình không đến sớm như vậy."

Đường Kiều mỉm cười: "Vậy mình mời bạn ăn kem. Mình biết một cửa hàng rất ngon ở ngõ nhỏ bên kia."

Lê Vân Triều có chút chần chờ, nhưng cô gái nhỏ luôn không thể thoát khỏi mê lực của kem. Lê Vân Triều do dự một chút cuối cùng vẫn gật đầu: "Được, nhưng không cần bạn mời a, mình cũng có tiền."

Đường Kiều quyết đoán nói: "Vậy không được, bạn đã giúp mình, mình cũng không phải người vong ân phụ nghĩa. Nếu như không có bạn giúp, tám phần là mình đã bị hắn tóm lại rồi."

Lê Vân Triều không hiểu rõ chuyện nhà Đường Kiều lắm, chỉ là nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của Đường Kiều liền cảm thấy buồn cười, nhẹ giọng nói: "Được rồi."

Cửa hàng này rất gần, giá cả cũng không phải rẻ, nhưng rất nhiều nữ sinh vẫn đến đây tụ tập. Nếu nhìn kỹ còn có thể nhìn thấy mấy đôi tình nhân hẹn hò ở đây.

Hai người tìm một vị trí bên cạnh cửa sổ, Đường Kiều cười nói: "Kem của cửa hàng này rất ngon. Mình có quen một người rất thích ăn đồ ngọt, còn đang muốn xin hắn đưa đi ăn cùng."

Lê Vân Triều: "Đó chắc chắn là bạn tốt của bạn."

Đường Kiều cười ha ha không nói.

Đường Kiều quen thuộc gọi kem. Đến lúc phục vụ mang lên, liền nhìn thấy hai ly kem đủ màu đủ dạng rất đẹp mắt.

Lê Vân Triều ăn một miếng, thỏa mãn nói: "Thật ngọt! Ăn rất ngon a!"

Kem kéo gần khoảng cách của hai người lại, Lê Vân Triều cảm khái: "Mẹ mình luôn nói mình ăn nhiều sẽ dễ bị béo, còn không cho mình ăn đồ ngọt. Mỗi ngày cũng chỉ được ăn một ít cơm."

Kỳ thật Lê Vân Triều cũng không béo, chỉ là so với người gầy yếu như Đường Kiều thì đúng là béo thật.

Lê Vân Triều than thở: "Mình cũng muốn gầy nha, nhưng không khống chế được cái miệng thì phải làm sao đây?"

Đường Kiều cười nói: "Mình cảm thấy giảm béo cần phải kiên trì theo một quá trình, không phải muốn gầy là gầy ngay được. Buổi tối ăn ít một chút, vận động nhiều lên, một thời gian sau sẽ gầy thôi."

Lê Vân Triều nhanh chóng gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy. Làm sao có thể lập tức gầy đi được chứ!"

Đường Kiều ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, lại cúi đầu cười.

"Vân Triều, bạn chờ mình một chút, mình đi vệ sinh."

Lê Vân Triều gật đầu.

Đường Kiều đi đến cửa nhà vệ sinh, nhân lúc không có ai, lập tức quay người đi ra ngoài.

Nàng buộc gọn tóc lại, tùy ý nhặt một tảng đá sắc nhọn trên đường rồi đi về phía cổng trường.

Giờ phút này cổng trường đã không còn ai.

Xe ô tô của Đường Sĩ Kiệt cô đơn đậu ở ngoài cổng trường, mà Đường Sĩ Kiệt chẳng biết đã đi nơi nào.

Đường Kiều không do dự tiến lại gần.

Nàng đi vòng quanh xe một vòng, nhìn những vết xước hỗn loạn trên xe liền cảm thấy hài lòng, ném tảng đá lên nóc xe rồi xoay người bước đi.

Xử lý những kẻ ngu ngốc này không cần lãng phí chỉ số thông minh, không phải hắn thiếu tiền sao?

Vậy thì nàng sẽ làm cho hắn càng thiếu tiền một chút. Nàng cũng không tin Đường Sĩ Kiệt có tiền sửa xe.

Nếu vợ chồng Đường Chí Minh biết Đường Sĩ Kiệt vì đi tìm Đường Hành mới làm hỏng xe, Đường Kiều rất tò mò Đường Sĩ Kiệt có bị cha mẹ hắn đánh chết hay không a?

Tuy rằng lão phu nhân sủng Đưởng Sĩ Kiệt lên tận trời, nhưng vợ chồng Đường Chí Minh lại yêu tiền như mạng. Đường Sĩ Kiệt không có tiền trong tay, tất nhiên phải tìm sự giúp đỡ ở bên ngoài. Có điều, sửa xe cũng không phải chuyện nửa ngày hay một ngày là có thể xong được.

Nhà bác cả của nàng chú trọng nhất là mặt mũi, để hắn ngồi xe kéo đi làm hắn sẽ chịu được sao?

Đường Kiều càng nghĩ càng khoan khoái, rất nhanh liền về đến cửa hàng.

Nàng thích nhất là trò đùa dai a!

Vừa thú vị lại kích thích, còn có hiệu quả rất tốt nha!

Đường Kiều gọi thêm một đĩa hoa quả, bê đến chỗ ngồi: "Tiểu thư, xin hỏi ngài cần hoa quả không?"

Lê Vân Triều giật mình ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của Đường Kiều, lập tức nói: "Bạn thật là tinh quái!"

Lại nhìn đĩa hoa quả, Lê Vân Triều cảm khái: "Mình sợ là lại béo lên rồi."

Hai người ăn no căng bụng, đến lúc ra cửa, Đường Kiều cảm khái: "No vỡ bụng!"

Lê Vân Triều gật đầu đồng ý.

Lúc này đã qua thời gian tan học, trên tàu điện cũng không có nhiều người. Hai người tìm chỗ ngồi xuống. Đường Kiều quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lúc đi ngang qua cổng trường liền nhìn thấy Đường Sĩ Kiệt đang tức giận nói gì đó, giống như phát điên vậy.

Mà Đường Hành đứng bên cạnh giống như đang khóc, bả vai run rẩy.

Đường Kiều quay đầu lại, cười lạnh.

Một khúc nhạc đệm này, Đường Kiều không nói với người khác, mà mọi chuyện lại diễn ra như nàng đoán.

Trong nháy mắt Đường Sĩ Kiệt nhìn thấy xe bị phá hỏng liền cảm thấy điên rồi.

Đây là xe của cha hắn, chỉ có lúc cha không cần hắn mới có thể mượn. Nhưng mà bây giờ.. Bây giờ lại bị phá hủy thành cái bộ dạng này, Đường Sĩ Kiệt lập tức nổi trận lôi đình.

"Ai! Là ai làm!"

Cổng trường học vắng lặng, chỉ có hắn, Đường Hành và Chu Minh Tuệ.

Không có ai trả lời.

"Xe của ta vừa đỗ ở cổng trường liền biến thành như vậy, sao ta có thể để yên được." Đường Sĩ Kiệt nổi giận đùng đùng muốn đi vào trường học. Lúc nãy hắn đợi A Hành quá lâu nên tự mình đi vào tìm người, lại không ngờ rằng A Hành đang bị một người phụ nữ trông dữ dằn trách mắng.

Đường Sĩ Kiệt không quan tâm gì hết, cứ thế tiến lên làm anh hùng cứu mỹ nhân, mắng người phụ nữ kia một trận liền kéo Đường Hành nghênh ngang rời đi.

Nhưng mà vạn lần không nghĩ tới..

Xe của hắn lại bị phá hỏng như vậy!

Đường Hành thầm nghĩ không tốt, nhanh chóng giữ chặt Đường Sĩ Kiêt, nhẹ giọng nói: "Đường ca, lúc này huynh đi vào trường không có tác dụng gì cả! Dù sao trường học cũng không có trách nhiệm phải trông coi xe cho huynh."

Dừng một chút, giọng nói mang theo tiếng khóc: "Vừa rồi huynh đắc tội với chủ nhiệm Phạm, chắc chắn sau này bà ấy sẽ làm khó muội. Nếu bây giờ huynh lại đi.."

Một giọt nước mắt của Đường Hành rơi trên tay Đường Sĩ Kiệt.

Đường Sĩ Kiệt lập tức vỗ lưng nàng ta dỗ dành: "Đừng khóc, đừng khóc, muội nhìn muội kìa, khóc cái gì chứ!"

Đường Hành vẫn đáng thương khóc không ngừng.

Đường Sĩ Kiệt: "Được, huynh không đi nữa. Nhưng xe của huynh đỗ ở đây, sao tự nhiên lại bị vậy chứ!"

Đường Hành lập tức nói: "Đường ca cũng không có kẻ thù gì, có phải hay không.. Có phải là tỷ tỷ không a? Tỷ ấy luôn ghen tỵ huynh đối xử tốt với muội.. Có phải là tỷ ấy làm hay không?"

Ánh mắt Đường Hành lóe lên, giọng nói vô cùng chắc chắn: "Nhất định là tỷ ấy, nhất định là tỷ ấy.. Chứ huynh đâu có kẻ thù nào đâu?"

Nguyên bản Đường Sĩ Kiệt còn không nghĩ như vậy, nhưng lúc này nghe Đường Hành nói thế, lập tức nghiến răng nghiến lợi: "Nha đầu đáng chết kia!"

Hắn nói: "Đi, bây giờ ta lập tức trở về Đường gia. Ta không tin Đường Kiều dám không thừa nhận. Ta phải làm cho nó bỏ ra một khoản tiền lớn!"

Trong lòng Đường Hành mừng thầm, trên mặt lại không thay đổi: "Muội, muội không đi được không? Bọn họ không chào đón muội. Phụ thân cũng không.."

"Muội đi cùng với huynh. Huynh sẽ thuyết phục nhị thúc, sao có thể không quan tâm con gái của mình chứ!"

Chu Minh Tuệ ở bên cạnh cũng chen vào: "Đúng vậy! A Hành cùng trở về đi, nhất định phải đòi lại công bằng!"

Đường Hành cắn môi: "Vậy.. muội.. muội.."

"Đi!" Hai người kia trăm miệng một lời.

* * *

Thời điểm Đường Kiều về nhà đã là chạng vạng, nàng thấy trong sân đỗ một chiếc xe lạ, có chút bất ngờ.

Chẳng lẽ trong nhà có khách?

Đường Kiều nhanh chóng bước vào: "Bác, có khách đến nhà sao?"

Thẩm Thanh ngồi trong phòng khách, đang nói chuyện với Đường phu nhân.

Thẩm Thanh cười: "Ta có tính không?"

Đường Kiều nghiêm trang nói: "Tất nhiên là không tính a! Bác là người một nhà."

Nàng nhìn xunh quanh: "Thật sự không có khách sao? Có một chiếc xe đỗ trong sân, vừa mới vừa.."

Nói đến đây, nàng nhìn về phía Thẩm Thanh, bừng tỉnh: "Thì ra là xe của bác!"

Thẩm Thanh mỉm cười gật đầu: "Ta phát hiện không có xe thì có chút bất tiện. Cháu nhìn xem được không?"

Đường Kiều a một tiếng, lập tức giống như chim nhỏ chạy như bay ra khỏi cửa. Ngắm nghía một hồi, nàng nói: "Nhìn ra rất tốt nha!"

Thẩm Thanh đứng ở cửa nhìn bộ dáng vui vẻ của cháu gái, nói: "Nếu thích thì bác tặng cho cháu."

Đường Kiều lập tức xua tay: "Không không không! Cháu không cần a!"

Xe của Đường Chí Dong vừa tiến vào, Đường Kiều lập tức vẫy tay: "Phụ thân, người nhìn xe của bác này, đẹp hơn của người rất nhiều!"

Bác của ta cũng tốt hơn ngươi rất nhiều!

Nội tâm Đường Kiều bổ sung.

Đường Chí Dong: "..."

Đứa nhỏ này sao lại nói chuyện không nhìn mặt mũi như vậy chứ!

Nghĩ như thế nhưng Đường Chí Dong vẫn xuống xe nhìn nhìn, gật đầu: "Nhìn cũng không tồi."

Ha ha, cả người toàn mùi tiền, nhà giàu mới nổi!

"Phụ thân, bác thật biết kiếm tiền! Quả nhiên bác là người lợi hại nhất!"

Đường Chí Dong: "Ha ha a!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện