"Chỉ cần ngươi nói, ta sẽ tin." Giọng nói của Cố Đình Quân rất êm tai, ôn nhu lại có một chút lạnh lùng, thế nhưng cũng không làm cho người khác cảm thấy khó chịu.

Người đàn ông này luôn mang đến cho người ta cảm giác như vậy.

Đường Kiều nhìn chằm chằm Cố Đình Quân, giống như muốn nhìn thấy suy nghĩ của hắn.

Đường Kiều máy móc cầm bánh nhân đường lên cắn một ngụm, lại tiếp tục nhìn.

Cố Đình Quân hơi hơi tựa vào lưng ghế, giọng nói của hắn như bay tới tận chân trời: "Đẹp trai không?"

Đường Kiều thành thật gật đầu: "Đẹp trai!"

Cố Đình Quân giơ lên khóe miệng, cười như không cười nhìn Đường Kiều, có chụt trêu chọc.

Lúc này Đường Kiều mới phản ứng lại, nàng đang làm cái gì vậy nha? Đúng là sắc đẹp mê người.

Nghĩ đến bản thân nàng vừa nhìn chằm chằm một người đàn ông, càng nghĩ càng xấu hổ. Đường Kiều hơi cúi đầu, lộ ra cần cổ duyên dáng.

Bới vì có chút thẹn thùng, nên làn da trắng nõn chuyển sang màu hồng phấn. Cố Đình Quân là quân tử, yên lặng dời tầm mắt.

"À.. Chân ta sắp khỏi rồi, bả vai cũng không còn đau nữa." Đường Kiều quyết định đổi đề tài.

Cố Đình Quân nga một tiếng, ăn bánh nhân đường với nàng, cười nói: "Cho nên ngươi muốn xuất viện?"

Đường Kiều gật đầu, sau đó lập tức bổ sung: "Ngài có thể đến nhà của ta tìm ta."

Lại nghĩ nghĩ, nói: "Ta cho ngài số điện thoại, nếu ngài tìm ta, có thể gọi điện a!"

Cố Đình Quân thấy nàng cứ thế đưa số điện thoại cho một người xa lạ, mỉm cười hỏi: "Ngươi không sợ ta là người xấu sao? Ngươi còn không biết tên của ta đi?"

Nàng gọi hắn là Thất gia, nhưng Thất gia cũng chỉ là một cách gọi. Hơn nữa, nàng còn nhỏ như vậy, chỉ sợ có rất nhiều chuyện còn chưa hiểu được.

Lúm đồng tiền của Đường Kiều như ẩn như hiện, nghiêm túc nói: "Gọi là gì cũng chỉ là một danh hiệu mà thôi, không quan trọng. Tự ta có mắt a, ta biết ngài là một người tốt, vậy là được rồi."

Ánh mắt Đường Kiều rất chân thành, nàng nhìn Cố Đình Quân, đắc ý nhìn bánh nhân đường trong tay mình: "Ta biết Thất gia là một người tốt, là người sẽ mua bánh nhân đường cho một tiểu cô nương a."

Cố Đình Quân nghe nàng nói như vậy, gật đầu đồng ý: "Ngươi nói cũng có đạo lý. Nhưng là không thể ngờ được, có một ngày bản thân ta tốt hay xấu lại do một cái bánh nhân đường quyết định a."

Đường Kiều bật cười khanh khách. Nàng nhìn bánh nhân đường của Cố Đình Quân, lại nhìn của mình, nói: "Ta muốn ăn nhưng chưa bao giờ mua được. Ngài lại mua được nhiều như vậy!"

Ngữ khí có chút oán giận.

Cố Đình Quân cười yếu ớt, bình tĩnh nói: "Chắc là vì ta đẹp trai đi?"

Đường Kiều sửng sốt, lập tức híp mắt, hừ một tiếng không nói.

Cố Đình Quân cảm thấy buồn cười.

A Tú đứng ở cách đó không xa, nhìn hai người ngồi cùng nhau, lại nhớ đến lời dặn dò của phu nhân, cảm thấy có chút khó khăn.

Phu nhân nói, nếu như có người đàn ông xa lạ đến gặp Y Y, nhất định phải tìm cách đuổi đi, người kia là người xấu.

Nhưng Đường tiểu thư nhìn rất vui vẻ nha!

Hơn nữa.. Đường tiểu thư không phải là một chú cừu a!

A tú nhớ rất rõ bộ dáng Đường tiểu thư thành thạo bắn súng, nhớ rõ đến nỗi nửa đêm còn gặp ác mộng.

Nếu nói đó là một cô gái nhỏ tay trói gà không chặt, A Tú không tin, nhất quyết không tin!

Nếu đuổi đi? Tiểu thư sẽ không bóp chết cô chứ?

Đường Kiều đột nhiên quay đầu, phân phó: "A Tú, ngươi lên phòng rửa chút hoa quả mang xuống đây đi."

A Tú: "Vâng."

Trước hết vẫn nên nghe lời tiểu thư đi.

Đường Kiều và Cố Đình Quân ngồi trong công viên nói chuyện phiếm, không biết vì sao, Đường Kiều cũng không còn sợ Cố Đình Quân nữa.

Quả nhiên, con người cần một quá trình thích ứng, nếu có, lập tức sẽ quen thôi.

Giống như bây giờ, nàng không còn cảm giác sợ hãi, lo lắng như trước nữa rồi.

"Thất gia, gần đây ngài rất bận sao?" Đường Kiều nghiêng đầu nhìn Cố Đình Quân, nói: "Nhìn ngài có vẻ mệt mỏi."

Cố Đình Quân kinh ngạc nhướn mi. Quả thật gần đây hắn bận rộn việc làm ăn với Đoan Mộc gia. Hợp đồng với Đoan Mộc gia không thể không cẩn thận. Đoan Mộc Cảnh Dục lại là người ngu xuẩn, hắn không thể không quan tâm nhiều hơn.

Nhưng chưa bao giờ có người cảm thấy hắn cũng sẽ mệt mỏi. Ở trong lòng rất nhiều người, Cố Thất gia là người không biết mệt, là người không gì địch nổi.

Cố Đình Quân cười yếu ớt: "Vẫn tốt."

Đường Kiều lập tức nói: "Ngài phải chăm sóc cơ thể thật tốt, đừng để mình bị bệnh."

Nàng lại cẩn thận đánh giá một lát, khẳng định nói: "Ngài xem, sắc mặt ngài không tốt chút nào."

Bàn tay nhỏ bé lại gần khuôn mặt Cố Đình Quân. Cố Đình Quân ngửa đầu ra sau, trốn tránh tay của nàng. Hắn cười nói: "Ta biết."

Đường Kiều bị hắn né tránh cũng không cảm thấy gì, nàng nói lảm nhảm: "Ta nói với ngài a, mặc kệ nam hay nữ, đều cần bồi bổ. Thận là gốc rễ.. Mẹ ta nói, con người nên bổ thận.."

Cố Đình Quân: ? Bổ thận?

Đường Kiều tiếp tục: "Đàn ông cũng không thể không quan tâm đến bản thân. Đợi đến khi lớn tuổi, thận lại hư, rất dễ bị hói đầu.."

Cố Đình Quân: ? Nhìn hắn giống như bị thận hư? Hói đầu?

Đường Kiều còn tiếp tục: "Ta biết mè đen, hắc cẩu kỷ.."

Cố Đình Quân mỉm cười: "Y Y!"

Đường Kiều a một tiếng, ngẩng đầu nhìn hắn, khó hiểu. Sao vậy?

Giọng nói của Cố Đình Quân nhẹ nhàng lại nguy hiểm: "Sức khỏe của ta rất tốt!"

Đường Kiều: "A? A!"

Chân mang dép lên chọc chọc trên mặt đất, nàng nói nhỏ: "Không nên giấu bệnh sợ thầy a.."

Cố Đình Quân: "..."

Hai người ngồi nói chuyện, tuy đề tài có chút xấu hổ, nhưng người khác lại không biết.

Giống như Hồ Như Ngọc vậy, bà ta từ xa nhìn qua cửa sổ, thấy Đường Kiều và một người đàn ông xa lạ ngồi trong công viên nói chuyện.

Tuy rằng không nhìn rõ biểu cảm trên mặt, nhưng bà ta nhìn thấy bánh nhân đường trên tay Đường Kiều, liền biết nàng quen biết với người đàn ông này.

Hồ Như Ngọc nhìn chằm chằm tình hình trong công viên, hận không thể lập tức lao ra ngoài, nhìn xem người đàn ông này là ai.

Ha ha a!

Cả ngày Thẩm Liên Y chửi mắng người khác, cảm thấy người khác là hư hỏng. Nhưng lại không biết con gái của mình là cái dạng gì.

Hồ Như Ngọc nâng cằm, thầm nghĩ chuyện này có thể đâm cho Thẩm Liên Y một nhát thật đau. Bà ta nhất định phải để Đường Chí Dong biết, chỉ có A Hành mới là con gái ngoan ngoãn của Đường gia.

Nghĩ đến đây, Hồ Như Ngọc đắc ý nở nụ cười.

Bà ta muốn đi tìm Đường Chí Dong ngay lập tức, bà ta..

Không!

Hồ Như Ngọc thay đổi chủ ý trong nháy mắt.

Không, không không không!

Bà ta không nên nhắc nhở Đường Chí Dong, càng không nên nhắc nhở Thẩm Liên Y.

Tốt nhất để Đường Kiều bị người ta lừa đi, bà ta mới vui vẻ!

Nghĩ đến đây, Hồ Như Ngọc cười khanh khách, cảm thấy hài lòng.

Bà ta đã nói, nha đầu đáng chết này sẽ không có kết cục tốt đâu!

Hồ Như Ngọc càng nghĩ càng vui vẻ, lại không biết những ý nghĩ đó.. Thật viển vông!

Nếu như Đường Kiều biết, chắc sẽ khuyên bà ta nên bổ não, hoặc nói một câu: Bệnh thần kinh!

Đường Kiều và Cố Đình Quân một lúc lâu, liền đi lên lầu.

Vừa đến lầu hai lại nhìn thấy Hồ Như Ngọc chống đỡ thân thể đứng ở cửa phòng nhìn nàng.

Đường Kiều không thèm quan tâm bà ta.

Hồ Như Ngọc: "Ta đã biết được bí mật của ngươi."

Đường Kiều quay đầu nhìn bà ta: ?

Hồ Như Ngọc có chút đắc ý nói: "Nếu ngươi không muốn bố mẹ ngươi biết, thì phải biết làm người a."

Đường Kiều: ?

Hồ Như Ngọc: "Thật ra ta có thể không nói, chỉ cần ngươi là người thông minh, ta.."

Đường Kiều mỉm cười, vô cùng lo lắng hỏi: "Bà không bị bệnh chứ?"

Nụ cười của Hồ Như Ngọc đọng lại: "Ngươi có ý gì!"

Đường Kiều thấy trong hành lang không có ai khác, lạnh lùng nói: "Rượu mừng không uống, bà lại muốn uống rượu phạt sao?"

Đường Kiều cười nhạo một tiếng, nói: "Ta chính là người như vậy, không phải bà đã biết từ sớm rồi sao? Có bản lĩnh bà chứ đi nói a! Không nói là chó con a!"

Đường Kiều đánh giá Hồ Như Ngọc, phát hiện sắc mặt bà ta tái nhợt, thân thể gầy yếu xấu xí lại còn muốn chê cười nàng. Đường Kiều cảm khái: "Nếu Ngọc di thật sự muốn đối đầu với ta, chỉ sự không có mạng mà đấu. Ta khuyên ngài nên kiềm chế một chút, đừng ép bản thân quá. Dù sao, bản thân Lô Vũ Lâm còn khó bảo toàn, hắn không đáng tin a!"

Hồ Như Ngọc nghe vậy biến sắc, âm trầm nói: "Làm sao ngươi biết?"

Giờ phút này bà ta cũng không giả vờ nữa.

Đường Kiều: "Chẳng lẽ còn có người không biết sao?"

Hồ Như Ngọc cố gắng bình tĩnh lại, yên lặng nói với bản thân rằng Đường Kiều chỉ đang hù dọa bà ta. Nhưng nghĩ đến nàng có thể nói chính xác tên như vậy, trong lòng bất an.

"Ngươi không cần hù dọa ta. Đường Kiều, ngươi tin hay không ta sẽ nói ra chuyện vừa rồi?"

Hồ Như Ngọc nghiến răng nói, giống như muốn ăn thịt người.

Sắc mặt bà ta vốn tái nhợt, lúc này trông càng thêm khủng bố. Không còn cảm giác vừa nhìn đã thương, ngược lại mang theo vài phần bụi bại.

Đường Kiều nhìn bộ dạng này của bà ta, hảo tâm khuyên: "Bà nói đi nói đi, nhưng bà phải chăm sóc tốt cho mình nha! Nếu chết quá nhanh, ta sẽ mất đi một thú vui a!"

Đường Kiều không đợi Hồ Như Ngọc nói thêm, xoay người lên lầu.

Hồ Như Ngọc thở dốc kịch liệt, đột nhiên phun ra một ngụm máu. Bà ta oán độc nhìn chằm chằm bóng lưng Đường Kiều, cười khủng bố: "Nha đầu chết tiệt kia, ta sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết!"

"Cạch!"

Cửa ở căn phòng đối diện bị mở ra, đây là phòng dụng cụ.

Hồ Như Ngọc cả kinh, lập tức nhìn sang.

Không xem không sao, vừa nhìn liền giật mình.

Thậm chí oán độc trên mặt cũng không kịp giấu đi.

Nhạc Gia Văn bình tĩnh nhìn chằm chằm Hồ Như Ngọc, trầm ngâm một chút, liền xoay người bước đi.

Hồ Như Ngọc lập tức kêu lên: "Bác sĩ Nhạc!"

Mắt bà ta bắt đầu đỏ lên, ngấn nước: "Ta không phải, ta không phải.."

Trong mắt Nhạc Gia Văn hiện lên chút chán ghét, giọng nói lạnh lùng: "Có tinh thần diễn kịch không bằng nghỉ ngơi nhanh khỏe rồi xuất viện đi! Nếu không, chỉ sợ vài ngày nữa mọi người sẽ biết bộ mặt thật của bà đó."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện