Chu San San mang theo vài thứ đến thăm Đường Kiều. Khuôn mặt Đường Kiều vô cùng vui vẻ, cười khanh khách nhìn về phía hộp bánh socola, ngẩng đầu nói: "Bây giờ có thể ăn sao?"

Chu San San cười một tiếng, gật đầu: "Tất nhiên có thể a!"

Chu San San đi đến ngồi xuống ghế, nhìn khuôn mặt trắng bệch của Đường Kiều, dè dặt cẩn trọng hỏi: "Cô có khỏe không?"

Thật sự là một người đáng thương.

Đường Kiều lắc đầu: "Cũng không có gì."

Nàng cúi đầu ăn bánh, rất nhanh lại ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: "Hôm nay cô không phải đi học sao?"

Hôm nay hình như cũng không phải ngày nghỉ nha?

Chu San San nâng cằm: "Ta xin nghỉ."

Sau đó đứng dậy rót nước cho Đường Kiều, bất bình nói: "Quả nhiên làm vợ bé đều không phải người tốt lành gì."

Đường Kiều gật đầu đồng ý, nói: "Haizz, biết trước như vậy, ngày hôm qua ta nên ở cùng cô lâu hơn một chút, như thế sẽ không gặp phải những chuyện này.."

Chu San San đồng tình nhìn nàng, nghiêm túc nói: "Lần sau lại có người bắt nạt cô, cô cứ nói với ta. Ta sẽ bảo vệ cô."

Đường Kiều nở nụ cười, ngoan ngoãn gật đầu.

Chu San San nhìn bộ dạng này của Đường Kiều, lại cảm khái: "Trước kia ta đã nói rồi, chỉ có cô là dễ bị bắt nạt. Nếu.. A? Phật châu này của cô.."

Chu San San nâng tay Đường Kiều, cẩn thận đánh giá, nhẹ giọng nói: "Cái vòng này nhìn hơi quen a!"

Ánh mắt Đường Kiều chợt lóe, nhanh đến nỗi không ai phát hiện được, nàng cười nhẹ, đáp: "Gần đây vận khí của ta không tốt, luôn dính dáng tới bệnh viện. Một người bạn tặng cho ta, nói nó sau này sẽ phù hộ ta mọi việc thuận lợi."

Sự chú ý của Chu San San lập tức bị câu "vận khí không tốt" hấp dẫn, gật đầu nói: "Nhắc mới nhớ gần đây cô đúng là đen đủi đủ đường. Nhưng muội muội chó má kia của cô sẽ cút đi sao?"

Chu San San vô cùng chướng mắt Đường Hành.

Cho nên mới nói, ánh mắt đầu tiên rất quan trọng nha!

Lần đầu tiên gặp mặt Chu San San liền nhìn thấy bộ dáng kệch cỡm hai mặt của Đường Hành. Mặc dù sau này ở trường học thấy nàng ta không giống như vậy, nhưng trong lòng Chu San San hiểu rõ, tất cả đều là giả vờ diễn kịch hết. Vì vậy trong lòng không có một chút ấn tượng tốt đẹp gì.

Chu San San chán ghét biểu hiện vô cùng rõ ràng. Đường Kiều thầm nghĩ, lúc này Đường Hành muốn gả vào Chu gia sẽ rất khó khăn a..

Nhưng Đường Kiều tuy thân với Chu San San lại chưa từng nghe cô ấy nhắc đến ca ca mình. Lần trước lúc tham dự tiệc sinh nhật cũng không nhìn thấy, nghĩ mãi không rõ.

Đường Kiều cũng không thể chủ động đi hỏi thăm, dù sao còn nhiều thời gian.

"Ai biết được? Hôm nay A Hành trở về thu dọn đồ đac, bác ta tìm lão phu nhân đến hỗ trợ."

Chu San San: "Bà nội của cô?"

Đường Kiều cười đến ý vị thâm trường, nhẹ giọng nói: "A Hành sẽ không chiếm được gì tốt."

Người của Đường gia đều là lang tâm cẩu phế a!

Lúc trước, Hồ Như Ngọc hại nàng, Đường gia vì nịnh bợ Hồ Như Ngọc, vì lợi ích của bản thân, không ai chịu giúp nàng. Thậm chí còn bỏ đá xuống giếng hại nàng. Bây giờ, bác nàng còn sống, những người này vì nịnh bợ Thẩm Thanh, tất nhiên sẽ dùng hết mọi cách đối phó mẹ con Hồ Như Ngọc.

Suy nghĩ một chút, thật là châm chọc.

Nhưng mà những năm này Thẩm Thanh đều lăn lộn bên ngoài, tâm tư vô cùng thâm trầm. Lần này ông thương lượng với Đường gia, làm cho lão phu nhân đi qua hỗ trợ, đều có dụng ý của mình.

Mặc kệ Hồ Như Ngọc và Đường Hành có thảm cỡ nào đều không liên quan đến mẹ bọn nàng. Đường Chí Dong có bản lĩnh thì đối đầu với mẹ ruột của hắn a. Mà Đường lão phu nhân khắc nghiệt như vậy, chắc chắn sẽ không để bọn họ lấy đi một đồng của Đường gia. Nghĩ đến đây, Đường Kiều liền cảm thấy vui vẻ.

Nàng giơ lên khóe miệng, nói: "Kỳ thực.."

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ.." Tiếng gõ cửa vang lên, Đường Kiều nhíu mày, là giọng của Đường Hành. Vừa nói đến nàng ta, nàng ta liền xuất hiện.

Đúng là Đường Hành không chiếm được lợi ích gì ở Đường gia. Thật kỳ lạ, phụ thân không có ở nhà, mà Đường lão phu nhân lại có mặt. Đường lão phu nhân là người như thế nào a, là người vì cháu trai có thể dẫm nát người khác ở dưới chân..

Thẩm Thanh chỉ hơi ám chỉ một chút đã đủ làm cho lão phu nhân động thủ với Đường Hành.

Ngay từ đầu Đường Hành còn nghĩ sẽ khóc lóc cầu xin, đến lúc đó cũng không sợ bị đuổi đi. Nhưng kết quả lại chẳng phải như thế.

"Tỷ tỷ, muội biết muội sai rồi. Tỷ mở cửa nhìn muội đi, đừng đuổi muội đi.. Tỷ đuổi muội đi, muội liền không có nhà để về." Tuy rằng nàng ta rất muốn nói bản thân bị oan, nhưng mẹ nói đúng, giờ phút này, những lời này đã không còn ý nghĩa nữa. Nếu Đường Kiều có thể lợi dụng dư luận gây áp lực bắt Đường Chí Dong đuổi mẹ con họ đi thì bọn họ cũng có thể lợi dụng điều này làm cho Đường Kiều hủy bỏ quyết định đó.

Nói đi nói lại, Thẩm Thanh và Thẩm Liên Y vẫn rất yêu thương Đường Kiều.

Bọn họ là người trưởng thành, có thể khó đối phó.

Nhưng Đường Kiều chỉ là một đứa trẻ, dễ xử lý hơn nhiều, cũng rất sĩ diện, chỉ cần đến bệnh viện làm ầm ỹ, Đường Hành không tin Đường Kiều có thể chịu được.

"Tỷ tỷ, muội biết sai rồi, tỷ không cần đuổi muội đi. Muội là muội muội của tỷ a! Huh u hu.."

Đường Hành quỳ gối trước cửa khóc lóc thê thảm, nàng ta giỏi nhất là bày ra bộ dạng đáng thương như vậy. Bả vai gầy yếu run run, mái tóc rối bù, trên mặt còn có vết máu, cắn môi: "Tỷ tỷ.."

Quả nhiên là hình tượng cô gái nhỏ đáng thương bị bắt nạt a!

Đường Hành kêu khóc ở ngoài cửa, Chu San San thật sự vô cùng tức giận, cô không muốn nhìn thấy người vô liêm sỉ như vậy.

Chu San San là tiểu thư nhà giàu, đàn ông trong nhà không ít. Phàm là đàn ông có tiền luôn có những chuyện như vậy xảy ra. Nên Chu San San luôn chán ghét những người phụ nữ đó.

Không đợi Đường Kiều nói gì, Chu San San trực tiếp kéo cửa ra.

Đường Hành quỳ trước cửa, nhìn thấy cửa mở, lập tức ôm lấy chân người trước mặt: "Tỷ tỷ, tỷ tha thứ cho muội, tỷ.."

"Có phải ngươi bị bệnh hay không?" Chu San San nhìn từ trên cao xuống, lạnh lùng nhìn Đường Hành.

Không phải giọng nói của Đường Kiều, Đường Hành lập tức buông tay, lắp bắp: "Chu, Chu tiểu thư?"

Lúc này Đường Kiều mới chuyển động xe lăn ra đến cửa, nàng mở rộng cửa, nhẹ giọng: "A Hành, muội nói muội thành tâm ăn năn, nhưng ngay cả một câu hỏi thăm sức khỏe của ta muội cũng không có. Thậm chí việc ta bị thương ở mắt cá chân, bây giờ phải ngổi xe lăn cũng không biết."

Đường Kiều không trách móc gì, chỉ là nhẹ giọng trần thuật, nhưng lại làm cho mọi người nhớ kỹ lời nói của nàng.

Đúng vậy, người thành tâm ăn năn sẽ là bộ dáng này sao?

Đẩy tỷ try của mình xuống lầu, nhưng một câu hỏi thăm cũng không có.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt những người vây xem lập tức có chút vi diệu.

Đường Kiều nhẹ nhàng khuyên bảo: "A Hành, tuy rằng muội và Ngọc di làm rất nhiều chuyện có lỗi với mẹ con ta. Nhưng bây giờ phụ thân đã khuyên ta, ta cũng không so đo với muội. Nhưng muội lại đang làm cái gì vậy? Ép ta phải đồng ý có muội ở lại sao? Vì sao muội muốn chọn lúc mẫu thân ta đi kiểm tra mới đến? Cho dù ta không nói, cho dù ta ngây thơ, cũng không phải để mặc cho người khác tính kế."

Đôi mắt Đường Kiều đỏ bừng, nếu như nói diễn kịch, nàng cũng biết a.

Đường Kiều cắn môi, hơi hơi ngẩng đầu, giống như không muốn để nước mắt rơi xuống.

"Từ lúc muội đến Đường gia, muội nói ta đối xử với muội có tốt không? Tiền lương của phụ thân là cố định, Ngọc di có tiền tiêu vặt, mẫu thân ta lại không lấy một đồng. Mẫu thân lấy đồ cưới của mình trợ cấp cho ta, ta lại vụng trộm mua đồ cho muội. Chiếc váy bây giờ muội đang mặc là ai mua? Ngọc di chi tiền mua cho muội sao? Ngọc di chỉ biết mua cho bản thân. Kỳ thật ta không để ý những chuyện này. Nhưng làm sao các người có thể bắt nạt ta như vậy? Sao các người không nói lý do vì sao lúc đầu trong nhà lại có chuyện a? Hồ Như Ngọc muốn lấy đồ cưới của mẫu thân ta, số tiền đó đủ để gia đình bình thường sống vài năm. Dựa vào cái gì chúng ta phải đồng ý chứ? Bác ta hàng năm đều đi biển, nắng gió mưa sa, khổ sở bao nhiêu, chỉ vì muốn cho mẹ con ta được sống tốt một chút. Tiền chứ không phải lá rụng ngoài đường, gió thổi là có. Sao các ngươi có thể hợp lý hợp tình mà đòi hỏi như vậy chứ?"

Đường Kiều nhìn Đường Hành muốn cãi lại nhưng không thể chen vào, càng cảm thấy buồn cười, nàng ta cho rằng nàng dễ bị bắt nạt như vậy sao.

Đường Kiều nghiêm túc nói: "A Hành, làm người cần phải có lương tâm, không phải chỉ cần khóc một trận, giả vờ hiền lành là thật sự hiền lành. Mọi người đều có mắt."

Đường Kiều nhìn Đường Hành, xem ra Đường lão phu nhân đúng là không khách khí với Đường hành, vừa nhìn là biết bị lão phu nhân đánh. Người không biết còn tưởng rằng nàng ta bị ai đó.. đâu?

Đường Kiều nhìn chằm chằm Đường Hành, bỗng chốc liền nhớ đến kiếp trước. Kiếp trước mẹ con bọn họ đúng là bôi nhọ nàng như thế a.

Gậy ông đập lưng ông, thủ đoạn của nàng chưa chắc đã nhẹ hơn Hồ Như Ngọc.

Đường Kiều giả vờ chuyển động xe lăn quay lại phòng bệnh, Đường Hành lập tức muốn nói chuyện.

Ai biết Đường Kiều đột nhiên ngừng lại, hơi hơi thở dài: "San San, cô đi tìm một bộ quần áo của ta đưa cho A Hành mặc thêm đi. Nàng.."

Đường Kiều muốn nói lại thôi, nhẹ giọng hỏi: "Ngọc di lại đánh muội sao?"

Đường Hành lập tức nói: "Mẹ ta mới không đánh ta, rõ ràng là.."

Đường Hành đột nhiên ngừng lại, tóm lại không thể nói là Đường lão phu nhân, nếu nói như vậy, bên phía phụ thân sẽ càng khó giải thích.

Nàng ta cắn môi: "Là, là người khác.."

Ánh mắt Đường Kiều chợt lóe, hơi hơi cúi đầu, trong lòng cảm khái vô hạn, quả nhiên có một số việc luôn luôn tuần hoàn.

Ông trời luôn cho ngươi một cơ hội.

Đường Kiều chau mày lại, nói: "Ai làm muội biến thành như vậy, nếu có người bắt nạt muội, muội cứ nói thẳng a! A Hành, sao muội còn nói dối? Có gì khó nói sao? Muội nhịn bộ dáng chật vật này của muội.."

Đường Kiều không cần phải nói nhiều, chỉ cần khiến cho người khác hoài nghi là được. Quả nhiên, lập tức có người quan sát thân thể Đường Hành.

Đường lão phu nhân đánh người không thèm để ý chút nào. Nhìn Đường Hành quần áo lộn xộn, da thịt lộ ra bên ngoài có nhiều vết bầm xanh tím.

Đường Hành vì giả đáng thương, cố ý không sửa soạn, cứ như vậy đến đây. Chỉ là tình huống bây giờ, vì một lời ám chỉ của Đường Kiều lại làm cho người ta có cảm giác không thích.

Nhìn bộ dáng lộn xộn này, lại nhìn Đường Hành không chịu nói chuyện. Lập tức có người hiểu sai.

Đường Kiều im lặng một lúc, nói: "Muội đi đi!"

Tất nhiên Đường Hành không chịu, bỗng chốc giữ chặt xe lăn của Đường Kiều: "Vậy tỷ nói cho muội biết phụ thân ở đâu, muội muốn tìm phụ thân. Phụ thân sẽ không đuổi muội đi a."

"Con người ngươi sao có thể như vậy chứ? Cầu xin không được nên muốn động thủ sau? Đúng là cho ngươi mặt mũi lại còn lên mặt, chưa từng gặp người nào vô liêm sĩ như ngươi. Ngươi và mẹ ngươi thật đúng là giống nhau a, không biết xấu hổ. Đúng là.. Dù sao tính tình ngươi và mẹ ngươi như vậy, các ngươi đi tìm người đàn ông khác giúp đỡ a.." Chu San San dùng sức kéo Đường Hành ra, lập tức đẩy xe đưa Đường Kiều vào phòng, một tay đóng sầm cửa lại.

"Sao lại có người như vậy chứ!"

Đường Kiều cười yếu ớt: "Đừng tức giận."

Chu San San: "Sao ta có thể giống cô được, bị người ta bắt nạt như vậy mà còn nhịn."

Đường Kiều đùa nghịch chuỗi Phật châu trên tay, nhẹ giọng nói: "Nàng ta xấu xa như thế, ông trời sẽ thu thập nàng."

Ta thay thế trời! Đường Kiều bổ sung một câu trong lòng.

Chu San San lại nhìn về phía chuỗi Phật châu, cúi đầu nhìn cẩn thận, cái vòng này nhìn thật quen mắt a!

Chu San San nói: "Càng nhìn càng thấy quen mắt."

Đường Kiều giấu tay về phía sau, cười khanh khách nói: "Không cho xem."

Chu San San sửng sốt, lập tức cười mờ ám: "Cô.. Sẽ không phải là người yêu tặng chứ?"

Đường Kiều nghĩ đến khuôn mặt cấm dục của Cố Thất gia, phồng hai má: "Không phải đâu!"

Trả lời càng dứt khoát, càng là giả a.

Chu San San nga một tiếng thật dài, bật cười.

Đường Kiều lại nghe thấy tiếng gõ cửa, không cần phải nghĩ, Đường Hành còn chưa từ bỏ ý định a!

Chu San San cười ha ha: "Muội muội này của cô đúng là dai hơn đỉa."

Đường Kiều bình thản nói: "Mẫu thân ta kiểm tra chắc cũng sắp xong rồi. Đợi bác ta trở lại, cô cho rằng nàng ta còn dám dây dưa sao?"

Đường Kiều nhìn thấu, chỉ là một lúc sao, không cần chờ Thẩm Thanh trở lại, đã có y tá đến kéo Đường Hành đi.

Trên hành lang khôi phục yên tĩnh, Đường Kiều cười lạnh một tiếng, nói: "Cô nói người như vậy, sao lại có người cảm thấy nàng ta ôn nhu, rất tốt a? Không biết đầu mọc ở nơi nào nữa."

Giọng nói của Đường Kiều mềm mại, cho dù nói xấu người khác cũng không làm cho người ta cảm thấy không thoải mái.

Chu San San: "Chỉ có cô mới tốt tính như vậy, không được, trở về ta phải nói cho cha ta những chuyện này, để cho cha biết, nếu mù quáng tin tưởng đám đàn bà bên ngoài, kết quả sẽ chỉ làm trò cười cho thiên hạ."

Nói tới đây, Chu San San có chút ngượng ngùng: "Cái kia, không phải ta nói cô.."

Đường Kiều xua tay: "Không sao."

"Đường Kiều, làm sao ngươi có thể đối xử với A Hành như vậy? Trái tim của ngươi bị chó ăn rồi sao?" Cửa bổng chốc bị người đá mở.

Thế mà lại nhìn thấy Đường Sĩ Kiệt đứng ở cửa, hắn nổi giận đùng đùng, giống như Đường Kiều là kẻ thù giết cha hắn.

Đường Kiều cười lạnh trong lòng, xem đi, lại thêm một kẻ ngu!

Đầu năm nay, những kẻ này hình như không ít a.

Đường Kiều nhẹ giọng nói: "Đường ca, lúc huynh tới đây đã hỏi tổ phụ tổ mẫu chưa? Hoặc là, huynh đã nói với bác cả sao?"

Đường Kiều nhẹ nhàng bâng quơ, hơi hơi mỉm cười, thoạt nhìn ngây thơ khả ái, chỉ là ánh mắt lại lạnh như băng.

Chu San San nhìn chằm chằm Đường Sĩ Kiệt nên không nhận ra, nhưng Đường Sĩ Kiệt lại nhìn thấy.

Hắn cả giận nói: "Ánh mắt của ngươi là có ý gì? Lại nói vì sao ta phải hỏi bọn họ? Đường Kiều, ngươi muốn dùng trưởng bối ép ta sao?"

Gần đây Đường Sĩ Kiệt ngủ không ngon, râu ria xồm xàm, quầng mắt thâm đen, bộ dáng như bị thận hư, lại còn muốn ra mặt vì đàn bà a!

Đường Kiều: "A Hành có phải con gái của phụ thân hay không còn chưa rõ. Ta biết đường ca rất thân thiết với A Hành. Nhưng nếu là biết chuyện còn giúp người ngoài lấy tiền của người nhà, vậy thì có chút ghê tởm. Đường ca có tính toán gì ta không biết, nhưng mà đường ca, huynh cứ như vậy chạy đến chỗ ta làm loạn, có phải có chút quá đáng không?"

Đường Sĩ Kiệt còn ngây người ở câu Đường Hành có khả năng không phải con cháu Đường gia, không kịp phản ứng nên không trả lời Đường Kiều.

Cũng may, đúng lúc này Thẩm Thanh đã trở lại, ông lạnh lùng đứng ở cửa: "Ngươi đang làm cái gì?"

Đường Sĩ Kiệt nuốt nước miếng: "Các ngươi không thể đối xử với A Hành như vậy.. A!"

Thẩm Thanh ra ngoài nhiều năm, bây giờ đối với những người bắt nạt muội muội và cháu gái ông đều không có hảo cảm. Đường Sĩ Kiệt tự tìm đến cửa, ông khách khí với hắn mới là lạ.

Cho nên nói, Đường Kiều một lời không hợp liền động thủ, đúng là truyền thống gia đình a..

Tuyệt đối là di truyền!

Nhưng mà không phải là cha mẹ ruột, là bác nha!

Đường Sĩ Kiệt: "Ông ông.."

"Cút!"

Lạnh lùng nói một câu, Đường Sĩ Kiệt liếc mắt nhìn dáng người cao lớn của Thẩm Thanh, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài..

Thẩm Thanh: "Cháu không có chuyện gì chứ?"

Đường Kiều lắc đầu: "Cháu không sao, bác yên tâm."

Thẩm Thanh nhìn lướt qua Chu San San, xoay người rời đi.

Một người đàn ông như ông không nên ở lại.

Chu San San cảm khái: "Bác cô đúng là rất hung dữ."

Đường Kiều nghi hoặc lắc đầu: "Không có a.."

Chu San San: "!"

Đường Kiều cười tủm tỉm, lúm đồng tiền như ẩn như hiện: "Bác ta là người bên ngoài lạnh lùng, bên trong mềm mại ấm áp. Bác thương ta nhất a!"

Khoe ra mặt luôn!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện