Cố Đình Quân rất thích ăn bánh nhân đường, ngọt ngào ngậy ngậy hòa tan trong miệng, làm cho hắn thỏa mãn nheo mắt lại.

Cố Tứ lái xe rất chậm, gió nhẹ thổi qua. Cố Đình Quân lơ đãng nhìn ra ngoài cửa xe.

A?

"Dừng lại."

Cố Tứ lập tức dừng xe: "Thất gia, ngài không thoải mái sao?"

Cố Đình Quân lắc đầu, mở cửa xe, bước về phía Đường Kiều. Đường Kiều vội vàng đứng lên, tầm mắt của nàng dừng trên bánh nhân đường, cười nói: "Thất gia."

Rất khách khí!

Cố Đình Quân cảm thấy giữa người với người có một cái gọi là duyện phận. Tiểu cô nương trước mắt này cực kỳ có duyên với hắn. Giống như ở bất cứ chỗ nào, hắn cũng có thể gặp được nàng.

Hắn đưa bánh nhân đường ra, Đường Kiều chớp chớp mắt, không nhận.

Lúc này Cố Đình Quân mới nhớ ra bản thân đã ăn qua rồi. Hắn bất đắc dĩ cười, cảm khái nói: "Quả nhiên ta đã già rồi."

Thu lại bánh nhân đường, hắn nhìn đồng hồ, hỏi: "Trễ như vậy rồi sao ngươi còn chưa vào nhà?"

Mười giờ, buổi tối ở bên Thượng Hải chỉ mới bắt đầu. Nhưng cũng không phù hợp với tiểu anh đào a.

Tình huống này hình như hơi thân thiết rồi..

Đường Kiều không biết bản thân nàng làm sao lại quen biết Thất gia. Thậm chí hắn còn chưa bao giờ hỏi tên của nàng, mà lại quan tâm nàng như vậy.

Đúng là một người đàn ông kỳ quái.

Đường Kiều nhẹ nhàng cười: "Ta đang đợi bác của ta."

Cố Đình Quân nga một tiếng, đột nhiên nói: "Ta chờ với ngươi?"

Đường Kiều: "..."

Nàng càng thêm kinh ngạc.

Hành động này không giống Cố Đình Quân nha.

Cố Đình Quân cũng không biết bản thân vì sao làm như vậy. Có thể là do hôm nay đã giải quyết xong công việc với Đoan Mộc gia, hắn uống vài chén nên say đi?

Cố Đình Quân đi đến ngồi xuống tảng đá Đường Kiều vừa ngồi, hắn nói: "Ta chờ cùng ngươi, thuận tiện tỉnh rượu."

Lại cắn một miếng bánh.

Đường Kiều nhìn hắn, gió nhẹ thổi qua tóc hắn, lộn xộn nhưng vẫn rất đẹp.

Hôm nay Cố Đình Quân không mặc tây trang, mà mặc một bộ quần áo dài màu xám, cổ tay đeo Phật châu trơn bóng, trông có phần tiên phong đạo cốt. Nếu như nói toàn thân có gì không thích hợp, thì chính là bánh nhân đường trong tay hắn.

Nhưng người đàn ông đẹp trai như vậy, dù có ăn bánh nhân đường vẫn rất đẹp trai.

Đường Kiều nhìn hắn im lặng ngồi đó, cảm thấy không tưởng được.

Dù thế, nàng vẫn ngồi xuống bên cạnh hắn, nàng ngẩng đầu nói với Tứ Diệp: "Ngươi đi vào nấu một chén trà giải rượu."

Tứ Diệp do dự, để tiểu thư nhà mình ở cùng với một người đàn ông xa lạ, nàng luôn cảm thấy lo lắng a..

Đường Kiều thúc giục: "Nhanh đi đi."

Tứ Diệp nhìn tiểu thư nhà mình, lại nhìn người đàn ông lạ mặt này. Đẹp trai như vậy, chắc không phải người xấu. Tứ Diệp gật đầu, chạy nhanh vào nhà.

Chỉ còn lại hai người, không khí yên tĩnh.

Nhưng rất nhanh, Cố Thất gia nở nụ cười, hắn nói với Đường Kiều: "Mẫu thân ngươi đã khỏe chưa?"

Đường Kiều nghiêng đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt mờ mịt. Sau đó lập tức giật mình, nàng cười nhẹ, lúm đồng tiền như ẩn như hiện: "Thì ra Thất gia cũng nghe thấy. Đúng là chuyện tốt không truyền, chuyện xấu lại đi muôn nơi."

Cố Đình Quân im lặng ăn bánh nhân đường, chỉ một lát đã ăn hết. Hắn lấy khăn lau tay: "Lão Bát là cái mồm mộng."

Đường Kiều cười ha ha: Ta nhớ kỹ ngươi, Kỳ Bát gia!

Nàng hơi hơi nghiêng đầu, nhẹ giọng trả lời: "Mẫu thân ta rất tốt."

Đường Kiều không nói nhiều, Cố Đình Quân cũng không hỏi nhiều.

Hai người cứ ngồi như vậy, không có cảm giác gì, nhưng mà.. Cố Tứ lại mê mang đứng bên xe, cảm thấy hoang đường.

Đây là vở kịch gì a?

Hắn xem không hiểu gì cả?

Cố Tứ dè dặt cẩn trọng nhìn khắp nơi. Nếu để người khác nhìn thấy Thất gia cùng tiểu cô nương ngồi bên đường ăn bánh.. A.. Hình ảnh này thật đẹp, hắn không dám nhìn!

Không thể không nói, chuyện này tuyệt đối không thể truyền ra ngoài. Uy danh của Thất gia, tuyệt đối không thể bị hủy hoại.

Biểu cảm của Cố Tứ càng nghiêm túc, hắn nhìn trái nhìn phải. Cũng may, lúc này trên đường không có người đi lại.

Gió dần dần lớn.

Đường Kiều cảm giác hơi lạnh, nàng nhớ Cố Đình Quân mặc rất ít, quay đầu hỏi: "Ngài.. Lạnh không?"

Sợi tóc mềm mại lướt qua mũi của Cố Đình Quân.

Cố Đình Quân lập tức hắt xì một cái.

Đường Kiều: "..."

Lúc này mới xấu hổ nhận ra, hai người bọn họ ngồi rất gần. Nàng xê dịch mông, thấy khoảng cách giữa hai người, lại xê dịch một chút nữa.

Cố Đình Quân luôn nhìn con đường phía trước, giống như không thấy động tác nhỏ của Đường Kiều.

Đường Kiều lại xê dịch.

Cố Đình Quân như có như không mỉm cười: "Cẩn thận không ngã."

Đường Kiều a một tiếng, lập tức ngồi vững. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng có chút đỏ, xinh đẹp đáng yêu.

Cố Đình Quân nghiêng đầu nhìn nàng: "Ta sẽ không làm gì ngươi."

Đường Kiều đương nhiên biết Cố Đình Quân là quân tử. Năm đó, bao nhiêu tiểu thư khuê các, minh tinh điện ảnh cũng không làm hắn động tâm. Có người đoán rằng chắc là Cố Đình Quân có bệnh khó nói, nên mới không gần nữ sắc.

Đường Kiều ngày trước cũng đoán như vậy, nhưng lâu ngày, nàng không nghĩ như vậy nữa.

Đàn ông trên đời này chỉ tình nguyện tin tưởng phỏng đoán ác ý của họ, chứ không chịu tin tưởng có người khác biệt với sự thấp hèn của họ, người đó giữ mình trong sạch, kiềm chế bản thân.

Trong lòng Đường Kiều, Cố Đình Quân là một người như vậy.

Nàng cũng rất khó tưởng tượng được người đàn ông thanh tâm quả dục, không dính bụi trần như hắn sẽ ở cùng người con gái như thế nào.

Đường Kiều nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, cười xinh đẹp: "Ta biết, ngài là chính nhân quân tử."

Cố Đình Quân giống như bị lời của nàng lấy lòng, mỉm cười. Hắn nghiêng đầu đánh giá nàng, không biết vì sao, càng nhìn tiểu nha đầu này, càng cảm thấy nàng là quả đào ngọt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, mềm mại phúng phính, hận không thể cắn một ngụm.

A.. Hắn muốn ăn đào a..

"Sao vậy? Trên mặt ta có gì sao?" Đường Kiều sờ sờ khuôn mặt của mình, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Cố Đình Quân.

"Tiểu thư!" Tứ Diệp vẫn rất lo lắng, vội vội vàng vàng bê trà giải rượu chạy ra ngoài.

Đường Kiều đứng dậy nhận lấy, đưa cho Cố Đình Quân: "Uống trà giải rượu, ngài sẽ thoải mái hơn."

Cố Đình Quân im lặng một chút, cúi đầu nhìn nàng bê bát sứ tráng men vẽ hoa sen, tầm mắt chậm rãi dừng trên đôi tay nhỏ bé.

"Ngài.."

Cố Đình Quân đột nhiên đưa tay nhận lấy, uống cạn.

Đường Kiều: "..."

Cố Đình Quân cúi đầu nhìn Đường Kiều, mỉm cười: "Cảm ơn ngươi, tiểu mật đào."

Đường Kiều: "..."

Không phải ta là tiểu anh đào sao?

Đúng là uống say, bây giờ lại biến thành tiểu mật đào?

Nàng không để ý cười cười.

Cố Đình Quân thấy thế, cảm thấy lòng bàn tay ngứa ngứa, ngứa, càng ngày càng nghiêm trọng, vô cùng muốn.. Động thủ!

Nghĩ như vậy, Cố Đình Quân trực tiếp sờ lên đầu Đường Kiều, xoa nhẹ mái tóc bồng bềnh của nàng, cười nói: "Nếu như có người bắt nạt ngươi, cứ đến quán Cố Công ở đường Hà Phi tìm ta."

Đường Kiều ngẩng đầu, không nghĩ tới niềm vui đến bất ngờ như vậy.

Nàng nắm chặt vạt áo, tay nhỏ bé nắm lại, cẩn thận hỏi lại: "Như thế có được không?"

Cố Đình Quân cười ôn hòa, gật đầu: "Tất nhiên là được rồi."

Thẩm Thanh ngồi trên xe kéo, rất xa đã nhìn thấy cháu gái đang nói chuyện cùng một người đàn ông. Đôi môi ông mím lại, ánh mắt lo lắng.

Mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng áp suất quanh người đột nhiên giảm xuống.

"Nhanh một chút."

Ba chữ này đúng là theo kẽ răng truyền ra.

Đường Kiều ngẩng đầu liền nhìn thấy Thẩm Thanh ở phía xa, cười khanh khách. Nàng chỉ vào xe kéo nói với Cố Đình Quan, trong giọng nói có chút khoe khoang: "Đó là bác của ta, rất lợi hại."

Cố Đình Quân chỉ liếc nhìn một cái liền quay đi, hắn nói: "Bác của ngươi đã đến, ta cũng không ở lại nữa.

Lại xoa xoa đầu nàng, hắn nói:" Cảm ơn trà giải rượu của người. "

Đường Kiều cười thỏa mãn, nhẹ nhàng nói:" Vậy ngài lái xe cẩn thận nha. "

Cố Đình Quân mỉm cười gật đầu.

Lúc Thẩm Thanh xuống xe kéo, Cố Đình Quân đã lên xe rời đi.

Thẩm Thanh cười ha ha:" Xem ra ta nên mua một cái xe. "

Đường Kiều tiến lên, hờn dỗi nói:" Cháu chờ bác rất lâu. "

Thẩm Thanh không để ý hỏi:" Vừa rồi là ai vậy? "

Cháu gái vẫn là tiểu cô nương, ngàn vạn không thể bị người ta lừa!

Đường Kiều cười:" Một người gặp được ở bệnh viện. "

Nàng xoay người:" Bác vào nhà đi."

Nhìn bóng lưng Đường Kiều, Thẩm Thanh cảm thấy vô lực.

Bệnh viện.. Gặp một lần!

Người như vậy.. Có thể tin tưởng sao!

Vừa rồi còn cảm thấy cháu gái nhà mình có chút khôn khéo, Thẩm Thanh lập tức thay đổi. Ông cảm thấy, Y Y nhà bọn họ là tiểu cô nương đơn thuần nhất thiên hạ!

Việc đối phó với Hồ Như Ngọc và hạ nhân, nhất định là do nàng bị bắt nạt quá đáng mới có tình huống như vậy.

Nhất định là như thế!

Y Y, không thể bị người ta lừa đi a!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện