Đường Kiều nghĩ Đoan Mộc Cảnh Dục chắc chắn đã nghe được cái gì. Nếu không sẽ không có bộ dạng như thấy quỷ như vậy.

Nhưng mà, nghe được thì đã sao?

Nàng cười nhẹ, càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán lúc trước của nàng là đúng.

Nếu người này là Đoan Mộc Cảnh Dục tiếng tăm lừng lẫy phương Bắc, tên của nàng sẽ viết ngược a.

"Y Y, con đang nghĩ gì vậy?" Đường phu nhân thấy từ lúc trở về nàng cứ ngồi ngẩn người, có chút lo lắng. Bà lại càng lo lắng cho đại ca, nhẹ giọng nói: "Không biết bác con bên kia nói chuyện thế nào rồi? Lão gia tử cũng đến sao?"

Đường Kiều gật đầu, nàng cười nói: "Mẫu thân không tin con, chẳng lẽ cũng không tin tưởng bác sao? Bác sẽ xử lý tốt."

Vừa dứt lời, liền nhìn thấy Thẩm Thanh trở về, ông hỏi: "Xử lý cái gì vậy?"

Đường Kiều cười khanh khách: "Mẫu thân cháu sợ người nhà họ Đường ăn thịt bác a!"

Nàng cười đắc chí cầm quả táo lên, nói: "Bác có ăn táo không?"

Thẩm Thanh lắc đầu từ chối: "Bác không thích ăn hoa quả."

Ông ngồi xuống ghế, nghiêm túc nói: "Vừa rồi ta đã thuê cho muội hai hộ lý. Bọn họ sẽ thay phiên nhau chăm sóc muội hai tư giờ."

Đường Kiều gật đầu, vội vàng phụ họa: "Đúng đúng, cháu cũng cảm thấy như vậy rất tốt. Một mình mẫu thân cháu không tự làm được."

Đường phu nhân còn định từ chối, nhưng nghĩ Đường Kiều cứ phải đi tới đi lui, buổi tối cũng không được nghỉ ngơi, liền đồng ý.

"Cháu cũng yên tâm đi. Người của Đường gia sẽ không dám ép buộc cháu nữa. Còn chuyện của Hồ Như Ngọc, bác sẽ không bỏ qua đâu." Thẩm Thanh lạnh lùng nói. Dám bắt nạt em gái ông, thật sự cho rằng Thẩm Thanh ông là quả hồng mềm sao?

Đường phu nhân hơi hơi thở dài, sắc mặt buồn bã. Kết hôn nhiều năm như vậy, bà và Đường Chí Dong trở nên như bây giờ, tâm tình phức tạp không diễn tả được thành lời.

Thời đại bây giờ, nam nữ cùng nhau đi học, luôn dễ dàng nảy sinh tình cảm. Mà những người như bà, sao có thể lọt vào mắt người ta a?

Đường phu nhân nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói: "Ta với hắn cũng đã không còn tình cảm gì, chỉ là bận tâm đến Y Y mà thôi."

Đường Kiều nhìn luôn mặt buồn rầu của Đường phu nhân, im lặng nửa ngày, đột nhiên nói: "Nếu như mẫu thân muốn ly hôn với phụ thân, con cũng không để ý đâu. Mẫu thân cũng không thể bị nhốt trong cái vũng bùn của Đường gia cả đời được. Như vậy thật không công bằng."

Lời nói của Đường Kiều làm cho Đường phu nhân kinh hãi. Thẩm Thanh cũng kinh ngạc nhìn về phía Đường Kiều, không ngờ nàng lại nói ra lời như vậy. Nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, Đường phu nhân không nghĩ ngợi liền từ chối: "Ta sẽ không ly hôn."

Đường Kiều yên lặng nhìn mẫu thân, chờ đợi lời nói tiếp theo của bà.

Quả nhiên Đường phu nhân không im lặng, tiếp tục nói: "Ta sẽ không ly hôn. Cái gì ta cũng không để ý nữa. Tóm lại, với tính cách của Đường Chí Dong, hắn sẽ không dám làm gì ta. Lần này chỉ là ngoài ý muốn. Bình thường hắn sẽ không dám. Bây giờ đại ca đã trở về, đoán rằng ngay cả cái rắm hắn cũng không dám thả đâu."

Dừng lại một chút, nắm chặt tay con gái, Đường phu nhân khuyên nhủ: "Nhưng con còn nhỏ. Nếu như cha mẹ ly hôn, con sẽ gặp những chuyện gì.. Tương lai nếu lập gia đình cũng bị ảnh hưởng. Mẫu thân nhất quyết sẽ không để con bị liên lụy."

Đường Kiều hơi nhíu mày. Kỳ thật nàng cũng đoán được nguyên nhân mẫu thân không ly hôn. Dù sao, xã hội này, số người ly hôn còn rất ít. Cho dù là hai mươi năm sau cũng như thế.

Rất nhiều người cùng cảnh như vậy, cũng đều chỉ có thể nén giận mà chịu đựng a..

Dù sao, người đời luôn đối xử bất công với phụ nữ a!

Nhưng mà nàng không thèm quan tâm những thứ đó, lập gia đình làm cái gì chứ!

Đường Kiều cười khinh, nàng không có ý định kết hôn. Mà cho dù kết hôn thì sao!

Nàng nhẹ giọng nói: "Con không lập gia đình. Nếu vì con mà mẫu thân phải chịu đựng phụ thân, thì con tình nguyện cả đời cũng không lập gia đình."

Đường phu nhân bị lời nói của nàng làm cho hoảng sợ. Lập tức đánh giá con gái, lại phát hiện nàng rất nghiêm túc, không phải nói đùa.

Bà quát lớn: "Con nói bậy bạ gì vậy? Con gái nhà ai lại không muốn lập gia đình? Mẹ sẽ không ly hôn với cha con. Dù sao ta ly hôn cũng không thể tìm được người khác, còn không bằng ở lại canh chừng hắn. Chỉ cần ta còn là Đường phu nhân, những người khác đừng hòng lên mặt. Tình yêu cái gì, ta muốn xem xem bọn họ có thể kiên trì bao nhiêu năm."

Đường phu nhân buồn bực nói.

Đường Kiều còn muốn khuyên, nhưng lại bị Thẩm Thanh ngăn lại, ông nói: "Nghe lời mẹ cháu đi."

Đường Kiều cắn môi.

Thẩm Thanh nói: "Lần này ta trở về cũng không định đi nữa. Ở lại khách sạn không phải kế lâu dài, ta muốn tìm một chỗ thích hợp. Nhưng mà lâu rồi ta không về Thượng Hải, có chút lạ lẫm. Hay là Y Y dẫn bác đi dạo xung quanh được không?"

Đường Kiều biết bác có chuyện muốn nói riêng với nàng, ngoan ngoãn gật đầu.

Đường phu nhân cũng không để trong lòng. Bà vui mừng vì con gái và đại ca rất hợp nhau.

Kỳ thực Đường phu nhân có suy nghĩ riêng, bà luôn hy vọng đại ca có thể dạy dỗ YY nhiều một chút. Trong khoảng thời gian này, cách hành xử của YY làm bà cảm thấy kinh hãi, lo lắng.

"Đi ra ngoài, con phải quan tâm bác con một chút." Đường phu nhân hiếm khi nói đùa.

Đường Kiều ngửa đầu, vô cùng hiểu chuyện, nói: "Mẫu thân yên tâm đi. Nếu có người xấu, con sẽ giúp bác đuổi đánh đi."

Đường phu nhân: ".. Nha đầu hư hỏng này, nói bậy gì đó. Mau đi đi."

Đường Kiều kêu một tiếng, theo Thẩm Thanh đi ra ngoài. Thẩm Thanh xách vali, ông nói: "Trước khi tìm được nhà chắc chắn vẫn phải ở khách sạn. Bác đã đặt phòng ở khách sạn Cẩm Giang rồi, đợi bác cất đồ rồi chúng ta cùng đi ăn cơm."

Đường Kiều gật đầu, cười tủm tỉm: "Bác muốn ăn món gì a?"

Thẩm Thanh: "Gì cũng được, bác không kén chọn."

Ở lâu trên thuyền thành ra bây giờ có ăn gì cũng ngon hết.

Tuy rằng hiện tại người người đều thích đồ ăn phương Tây, nhưng Đường Kiều cảm thấy bác sẽ không thích.

Nàng đi theo Thẩm Thanh đến cửa phòng, ngó đầu nhìn vào.

Thẩm Thanh dở khóc dở cười: "Thế nào? Bác còn giấu người ở trong hay sao?"

Đường Kiều gật đầu, bộ dáng nghiêm trang, cười khanh khách: "Không chắc nha, bác tốt như vậy cơ mà."

Thẩm Thanh cũng không để trong lòng, chỉ xem như nàng nói đùa, xách vali đi vào.

"Bác chờ cháu với."

Đường Kiều chạy chậm theo, tiếng giày lộc cộc. Đường Kiều cuối cùng không nhịn được nữa!

Nàng chu miệng nói: "Không được, cháu phải đổi giày. Suốt ngày giống như ngựa chạy vậy."

Thẩm Thành buồn cười: "Đợi bác đưa cháu đi mua giày mới."

Đường Kiều gật đầu, vui vẻ: "Được ạ, được a! Tiền của cháu đều dùng để mua trộm khẩu Browning kia rồi. Lại còn mua quà sinh nhật cho Chu San San. Bây giờ cháu rất nghèo a!

Ở trước mặt Thẩm Thanh nàng cũng không dấu diếm.

Thẩm Thanh mỉm cười:" Có khẩu súng phòng thân cũng tốt. "

Đường Kiều vội vàng gật đầu.

Đường Kiều đi trước dẫn đường, rẽ trái rẽ phải, nhìn biển hiệu, gật đầu vui vẻ nói:" Là nơi này, bọn học của cháu Chu San San nói đồ ăn nơi này rất ngọn. "

Đường Kiều chưa đến đây, nhưng nghĩ Chu San San sẽ không nói dối nàng.

Lúc hai người bước vào cửa hàng, khách cũng gần đầy.

Đường Kiều ngẩng đầu gọi món ăn:" Vịt bát bảo, cá chiên, trứng tôm hấp, đậu nhồi thịt, rau xào cùng một bát canh chua. "

Đường Kiều gọi những món ăn đặc sắc của cửa hàng, lại bổ sung:" Thêm.. "

Ngẩng đầu liếc nhìn Thẩm Thanh một cái, cảm thấy ông có sức ăn kinh người.

Nàng mỉm cười:" Bốn bánh bao nhỏ và hai bát mỳ. "

Đường Kiều chống má, hỏi:" Bác còn muốn ăn thêm gì không? "

Thẩm Thanh lắc đầu.

Kỳ thật, ông và cháu gái đã rất lâu không gặp nhau, cũng không có cảm giác thân thiết gì cả. Nhưng bây giờ nhìn Đường Kiều như vậy, không có một chút xa cách, trong lòng rất vui mừng.

Ông đã không còn người thân nào, chỉ có em gái và cháu gái này. Ông là người thẳng thắn, không biết nói năng lấy lòng.

Đường Kiều quan tâm như vậy, làm cho ông rất cảm động.

" Tính cách của Y Y khác trước rất nhiều a. "Quả nhiên là đã trưởng thành.

Đường Kiều bình tĩnh, đổ nước nóng trong ấm ra bát, tráng sạch bát đũa. Làm xong tất cả, nàng mời ngẩng đầu, nghiêm túc nói:" Không có cách nào khác, Ngọc di đã đến đây a. "

Lời như vậy làm cho Thẩm Thanh đau lòng, ông nói nhỏ:" Cháu yên tâm, chuyện này bác sẽ xử lý. "

Đường Kiều không biết Thẩm Thanh muốn làm gì, nàng cười tủm tỉm:" Bên cạnh bác có người để phân phó không? Không có cũng không sao. Bây giờ có rất nhiều thám tử tư. Bác tìm một người đi điều tra Hồ Như Ngọc một chút. Cháu luôn cảm thấy bà ta có vấn đề. "

Thẩm Thanh gật đầu:" Được, để đó cho bác. "

Đường Kiều cúi đầu cười, lập tức nói:" Bác điều tra thêm một người nữa đi. "

Nàng giống như đang thảo luận xem tối nay ăn gì.

" Có một đồng nghiệp của phụ thân ở tòa thị chính, tên là Lô Vũ Lâm. Bác hãy điều tra xem hắn có quan hệ gì với Hồ Như Ngọc hay không a? "

Đường Kiều nhớ lại kiếp trước, sau khi Đường Chí Dong chết nửa năm, bọn họ liền ở cùng nhau, không giống như vừa mới quen. Dựa theo tính cách dè dặt cẩn trọng của Hồ Như Ngọc, có chút không hợp lý a?

Nàng luôn hoài nghi bọn họ đã sớm thông đồng với nhau rồi.

Thẩm Thanh nhướng mày, âm thanh lạnh băng:" Lô Vũ Lâm? "

Đường Kiều:" Bác quen sao? "

Tay Thẩm Thanh nắm chặt, cười lạnh lùng, vết sẹo trên mặt càng thêm dữ tợn:" Quen, rất quen a! "

Thẩm Thanh hít một hơi thật sâu, chỉ vào mặt mình:" Vết sẹo trên mặt ta chính là hắn gây ra. "

Dừng một chút, ông cười lạnh:" Còn có.. Thù giết vợ. "

Đường Kiều sửng sốt, nàng cẩn thận hỏi:" Giết vợ? "

Thẩm Thanh cũng không nói nhiều, sợ dọa đến nàng. Ông bình ổn lại tâm trạng, im lặng nửa ngày mới nói:" Nếu Hồ Như Ngọc có quan hệ với hắn, vậy chắc là nhằm vào Thẩm gia chúng ta rồi. "

Ông cười:" Những chuyện trước kia, bác không muốn nói nhiều. Nhưng cháu phải nhớ, hắn là một con rắn độc, biết chưa? "

Phục vụ mang đồ ăn lên, Đường Kiều không nói chuyện. Đợi khi phục vụ lui xuống, Đường Kiều cười khanh khách, nhẹ giọng hỏi:" Rắn độc thì đã sao? Chẳng lẽ sẽ bất tử sao? "

Thẩm Thanh nghiêm túc nói:" Cháu không hiểu hắn.. "

Đường Kiều gắp một miếng thịt để vào trong bát của Thẩm Thanh, mỉm cười:" Bác, không có ai hoàn hảo cả. "

Nàng chậm rãi tựa lưng vào ghế, cười rực rỡ, giọng nói mềm mại lại lạnh lùng:" Đây là bến Thượng Hải. Cho dù lợi hại thế nào cũng chưa chắc có thể cười đến cuối cùng a."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện